Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 82



Thời điểm Thẩm Mộ Ca mơ mơ màng màng khôi phục ý thức thì sắc trời ngoài cửa sổ đã dần sáng, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, ôm chăn trên người càng chặt hơn, xoay qua một bên muốn ngủ thêm một hồi. Vị trí bên cạnh đã sớm trống rỗng, bỗng nhiên một cơn gió ùa vào, khiến lưng nàng lạnh buốt. Trong nháy mắt đại não lập tức tỉnh táo, cấp tốc xoay người lại nhìn, quả nhiên, Diệp Phiêu Diêu đã không còn bóng dáng!


Thẩm Mộ Ca không thể hình dung tâm tình lúc đó như thế nào, nhìn giường chiếu trống rỗng, trong lòng nhàn nhạt thất lạc, không nói ra được tư vị gì. Nhưng lại không thể nào khống chế được lưu luyến cái ôm ấp mềm mại, thích Diệp Phiêu Diêu trêu đùa hơi thở nàng, khiến khí tức nóng bỏng trong nàng ngày càng mãnh liệt, dễ như ăn cháo làm cả người nàng dậy sóng. Chỉ là sáng sớm khí trời lạnh lẽo, vậy mà cái người tối qua cùng nàng ôm nhau sưởi ấm lại đi trước mà không nói tiếng nào.


Nhưng chớp mắt một cái liền nhìn thấy quần áo của mình được xếp gọn gàng chỉnh tề bên cạnh giường, cẩn thận phân biệt, y lý và cái yếm đều là mới, không phải cái tối qua bị Diệp Phiêu Diêu kéo xuống. Mặt Thẩm Mộ Ca lập tức đỏ lên, di chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm nóc màn giường, chuyện đêm qua đã thành công đánh tan ý chí của nàng. Mọi thứ từng li từng tí lần lượt xuất hiện trong đầu, Thẩm Mộ Ca liều mạng khắc không để bản thân nhớ lại, nhưng thân thể, ký ức so với đầu óc của nàng thì mẫn cảm hơn nhiều. Khi được Diệp Phiêu Diêu yêu thương, mỗi thứ nàng đều nhiệt tình đáp lại, đặc biệt là chỗ đó, nàng không cách nào quên cảm giác hưng phấn lần đầu tiên được nếm trải.


“Cảm giác chết tiệt!” Thẩm Mộ Ca âm thầm tức giận phản ứng của bản thân, nếu không phải hiện tại đang trốn mình trong chăn, nàng e không còn mặt mũi gặp ai.


Thở một hơi thật dài, người bên cạnh đã đi từ lâu, hơi ấm cũng sớm tản đi, điều này chứng tỏ Diệp Phiêu Diêu đã rời khỏi từ lâu. Cơn buồn ngủ cũng không đáng kể, Thẩm Mộ Ca liền đứng dậy đi tắm, rửa sạch mồ hôi dính trên người. Lần trước Diệp Phiêu Diêu cũng làm cả người nàng không được thoải mái, trước khi đi tắm còn bị Vũ Yến nhìn thấy mấy dấu vết ngượng ngùng, hơn nữa thiếu chút nữa bỏ lỡ chính sự. Chỉ mong lần này, không xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, nếu không đối với những chuyện như vậy sẽ lưu lại bóng ma trong lòng Thẩm Mộ Ca.


Chuyện như vậy? Thẩm Mộ Ca cắn môi, một bên mặc quần áo, một bên cân nhắc tâm thái của chính mình. Nếu nói yêu thích thì bản thân không thể nào nói ra lời, ít nhất nàng sẽ không chủ động yêu cầu Diệp Phiêu Diêu làm như vậy với mình. Thế nhưng nếu nói là chán ghét thì càng không phải vì khi nàng và Diệp Phiêu Diêu thân mật, lòng nàng tràn đầy ưa thích, ngoại trừ thẹn thùng, còn có sự chờ mong, điểm này nàng rõ ràng hơn bất cứ ai. Thẩm Mộ Ca lắc đầu bật cười, lẽ nào bây giờ mình biến thành người để ý chuyện giường chiếu hay sao? Tất cả đều bị Diệp Phiêu Diêu dạy hư!


Người xấu xa kia! Đêm qua dám đối với mình làm ra chuyện như vậy! Không hề cho mình thời gian chuẩn bị tư tưởng, môi lưỡi nàng tiến quân thần tốc, đi đến chỗ mà ngay cả mình cũng chưa từng chạm vào, gây cho mình chấn động mãnh liệt. Nhưng… cuộc sống sau này, mình phải đối mặt với đôi môi đó thế nào đây? Sẽ hôn môi mình sao? Hình như nghĩ tới cảm thấy có chút quái quái.


Tâm tư Thẩm Mộ Ca vẫn duy trì như vậy đến khi Vũ Yến xối nước ấm lên người, thỉnh thoảng nàng còn tự lẩm bẩm vài câu. Tự mình đấm chìm trong hồi ức, mặc kệ Vũ Yến đang vì mình tắm rửa, không thèm phản ứng.


Lần này Vũ Yến rất bình tĩnh, cho dù nhìn thấy trên người Trưởng công chúa có dấu ấn hồng hồng, cũng biết rõ thế nào mới có thể lưu lại nhưng nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tay chân lanh lẹ.


Lại làm như lơ đãng thoáng nhìn, trên cánh tay Công Chúa vẫn còn hạt chu sa, rốt cuộc vẻ mặt Vũ Yến cũng biến đổi. Vậy mà nàng vẫn mím môi không nói, không có bất kỳ chần chờ, sợ bị Trưởng công chúa phát hiện.


Thẩm Mộ Ca chìm đắm trong ký ức đêm qua, nàng muốn quên nhưng chính nàng vẫn không nhịn được mà nhớ lại. Môi lưỡi Diệp Phiêu Diêu không ngừng đốt lửa trên da thịt nàng, mỗi một lần đều khắc sâu vào trí nhớ. Giống như sau đó thân thể nàng đối với Diệp Phiêu Diêu sản sinh cái gì đó rất đặc biệt, mỗi khi mặt Diệp Phiêu Diêu xuất hiện trong đầu thì toàn thân nàng liền nhịn không được nổi da gà.


“Công Chúa, có phải nước quá nóng không?” Vũ Yến nhìn thấy Công Chúa biến hóa, liền nhẹ giọng hỏi.


“Không! Bổn cung đang suy nghĩ một số việc.” Thẩm Mộ Ca vẫn cảm thấy cả người không có chút sức lực, cũng không nghĩ nhiều, tùy ý trả lời.


Vũ Yến đăm chiêu gật đầu, đại thể nàng đã hiểu tình huống thế nào. Đêm qua Phù Sinh ngủ lại phòng Trưởng công chúa là sự thật không thể chối cãi, sáng sớm nàng nhìn thấy Phù Sinh từ bên trong đi ra, liền biết lần này hoàn toàn khác với những lần trước. Đặc biệt sắc mặt Phù Sinh hồng hào, ý cười trên môi hiện rõ, dáng vẻ Yên Yên, càng chứng thực suy đoán của nàng. Khi Phù Sinh do dự lên tiếng nhờ nàng lấy quần áo sạch cho Trưởng công chúa cũng là lúc nàng hiểu rõ rốt cuộc đêm qua Trưởng công chúa chân chính sủng hạnh Phù Sinh.


Nhưng Phù Sinh biết thân phận Trưởng công chúa vì lẽ đó cho dù dùng cách gì lấy lòng, cũng không dám tùy tiện động vào viên chu sa kia. Chỉ là nhìn thần thái hôm nay của Công Chúa khá thoải mái, so với trước kia lúc nào cũng buồn rầu thì tốt hơn nhiều! Vũ Yến âm thầm suy nghĩ nhất định phải đi tìm thêm điển tịch giúp Phù Sinh tăng kỹ xảo, để sau này Trưởng công chúa càng vui vẻ!


Sách? Sách? Chẳng phải ở chỗ Thu Thiền có rất nhiều sao? Ai bảo Thiên Thành công chúa là người tài ba chứ, vấn đề này xem ra muội muội còn được khai thông sớm hơn cả tỷ tỷ. Tâm tư Vũ Yến đã bay đi từ lâu, hận không thể hầu hạ Trưởng công chúa tắm rửa nhanh hơn một chút, để chạy đi tìm Thu Thiền, sau đó cầm điển tịch đem về cho Phù Sinh nghiền ngẫm, không nên để hắn lãng phí cơ hội tốt.


Người bị Vũ Yến nhớ đến -  Diệp Phiêu Diêu sắc mặt nghiêm túc cùng Quý Vị Nhiên thương thảo đối sách. Từ thúc rời khỏi, cứ điểm Phi Diệp sơn trang trong kinh thành liền giao cho Quý Vị Nhiên chủ sự, mà trước đây đề cập tới chuyện Lục gia trang, chung quy vẫn là đợi người của Lục Ngự Phong. Chỉ có điều Diệp Phiêu Diêu không ngờ được, khi người Lục gia đến cũng không phải đi tìm người trong giang hồ mà bí mật gặp Tả Tông Minh.


“Quý Vị Nhiên, tin tức chính xác chứ? Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy Lục Ngự Phong tiến vào Tả phủ?”


“Ừm, chính xác! Ta cũng sợ sai lầm, đặc biệt dặn dò theo dõi ba ngày, hôm nay mới dám nói với ngươi. Nói tới thật kỳ quái, cho dù Lục Ngự Phong có lén lút cùng triều đình qua lại, cũng không thể trắng trợn vào Tả phủ như vậy, chẳng lẽ hắn không biết trong kinh thành có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm sao?” Tâm tình Quý Vị Nhiên tốt hơn rất nhiều, từ khi Diệp Phiêu Diêu ám chỉ cho nàng, trong lòng liền có sự chờ mong mới. Bây giờ nàng chỉ muốn bản thân phải thật tỉnh táo, xử lý mọi chuyện trong Phi Diệp sơn trang hoàn chỉnh, lặng lẽ chờ đợi người kia trở về.


“Hắn không phải ngốc, mà vì quá mức nóng ruột. Nếu không phải vì chuyện Lục Thành Nhan làm lòng hắn rối như tơ vò, hắn sẽ không bao giờ tự động vào kinh. Nếu đã đến thì cần gì kiêng dè nhiều thứ.” Diệp Phiêu Diêu bình tĩnh giải thích với Quý Vị Nhiên, suy nghĩ một chút lại nói: “Chỉ là khiến hắn vừa vào kinh đã trực tiếp nhào tới, phỏng chừng manh mối ở trong Tả gia!”


Quý Vị Nhiên gật đầu biểu thị đồng ý, nhưng nàng biết một khi liên quan đến triều đình quan phủ, thì không phải việc Phi Diệp sơn trang có thể dễ dàng nhúng tay. Nhưng ngữ khí Diệp Phiêu Diêu nói chuyện vừa nãy, rõ ràng đối với nhóm người Lục Ngự Phong tràn ngập hứng thú, chẳng lẽ người này muốn…?


“Không sai, Quý Vị Nhiên, đúng như tỷ nghĩ. Ta không dự định làm lơ chuyện lần này của Lục gia.” Diệp Phiêu Diêu hiểu rõ lập tức đáp lại ánh mắt tìm kiếm khi Quý Vị Nhiên nhìn mình.


“Nhưng tỷ yên tâm, ta không dùng thân phận giang hồ tham gia, bởi vì Tả Tông Minh. Ta vẫn luôn hoài nghi thân phận của hắn và thế lực sau lưng, hiện tại vừa vặn có cơ hội nhìn rõ, cũng sẵn tiện chuẩn bị thật tốt để sau này đặt xuống cơ sở. Còn về phần Nhị thúc thì không cần thông báo. Đường xá xa xôi, ta không có thời gian để lãng phí, ngày sau ta sẽ đích thân giải thích với Nhị thúc.” Diệp Phiêu Diêu động viên Quý Vị Nhiên, chỉ lo nàng làm khó dễ, đem trách nhiệm này ôm đồm lên người mình.


Quý Vị Nhiên trừng mắt nhìn Diệp Phiêu Diêu, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Ngươi cho Quý Vị Nhiên là người nào? Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, có chuyện gì ngươi muốn làm mà ta không ủng hộ? Từ nhỏ đến lớn, cho dù toàn bộ sơn trang không đồng ý, nhưng bên cạnh ngươi không phải còn có ta sao?”


Lời nói đơn giản, lại làm Diệp Phiêu Diêu cảm khái vạn ngàn. Bất tri bất giác, các nàng đều đã trưởng thành, ai cũng có người mà mình yêu tha thiết và muốn ở bên cạnh cả đời. Còn giữa các nàng, phần kiên quyết và tin tưởng không rời vẫn chưa từng thay đổi. Lại nhớ tới trước khi đi Tứ thúc dặn dò tìm người thân của Quý Vị Nhiên, Diệp Phiêu Diêu thấy phiền muộn nhiều thêm một phần. Nói thật lòng, Diệp Phiêu Diêu không muốn sau khi Quý Vị Nhiên tìm được người thân sẽ rời khỏi Phi Diệp sơn trang, trong nhận thức của nàng, từ lâu Quý Vị Nhiên đã là một thành viên của Phi Diệp sơn trang, mãi mãi cũng là như vậy!


Xem ra, để Quý Vị Nhiên tìm được thân nhân mà vẫn ở lại sơn trang chỉ có cách biến tỷ ấy thành Tứ thẩm. Nghĩ đến đây, mặt Diệp Phiêu Diêu xuất hiện nụ cười trộm, nhưng trong mắt Quý Vị Nhiên lại đang sợ hãi, không biết nàng lại có quỷ kể quái đản gì.


“Được rồi, Quý Vị Nhiên, ta muốn hồi cung. Tỷ cần cho người theo sát đám người Lục gia trang, bọn họ có bất cứ cử động gì đều phải báo cho ta ngay lập tức. Bây giờ ta phải trở về thông báo cho người liên  quan, chuyện ở đây cực khổ cho tỷ!” Diệp Phiêu Diêu đứng dậy chuẩn bị rời đi, thấy trạng thái tinh thần Quý Vị Nhiên không tệ, trong lòng vui mừng khôn xiết.


Quý Vị Nhiên đưa Diệp Phiêu Diêu ra ngoài, nhìn bóng lưng nàng dần dần biến mất khỏi tầm nhìn, khóe miệng nhợt nhạt câu lên độ cong xinh đẹp. Vui mừng trong mắt Diệp Phiêu Diêu làm sao Quý Vị Nhiên không nhìn ra, nhưng mừng rỡ này không biết đúng hay không, vì hôm nay thời điểm Diệp Phiêu Diêu vừa xuất hiện nàng liền nhạy bén ngửi được khí tức ý xuân dạt dào.


Ý xuân, xuân sắc, xuân quang, khí trời ấm dần, xem ra mùa xuân thật sự sắp đến rồi. Quý Vị Nhiên phóng tầm mắt nhìn màu xanh biếc đang từ từ lộ ra trong sân, lòng lại nảy sinh một đoạn dài hơn. Đợi xuân đi thu đến, có lẽ cũng đến lúc người kia quay về!


Diệp Phiêu Diêu vội vàng hồi cung nhưng không có đi tìm Thẩm Mộ Ca mà trực tiếp đi đến tẩm cung Thiên Thành công chúa. Vấn đề của Lục Thành Nhan không thể kéo dài nữa. Nếu Lục Ngự Phong đã tới, hơn nữa còn trực tiếp đi gặp Tả Tông Minh, thì tung tích của Lục Thành Nhan chắc chắn sẽ bị bại lộ, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thời điểm đó Thiên Thành công chúa phải giải thích như thế nào? Kết cuộc như thế nào?


Nếu việc này nháo lớn, phía Hoàng Thượng không cách nào bàn giao. Như vậy Thiên Thành công chúa sẽ kết thù với người trong giang hồ. Những người ngưỡng mộ Lục gia không phải ít, không thể nghi ngờ thù hận trong lòng họ. Bất luận làm sao, Thẩm Ngữ Cầm cũng là muội muội mà Thẩm Mộ Ca yêu thương nhất, nàng không đành lòng khoanh tay đứng nhìn Thẩm Ngữ Cầm đối mặt với mạo hiểm lớn như vậy. Còn về phần Thẩm Mộ Ca, tất nhiên không thể nói với nàng đầu tiên, dựa theo trình độ nàng che chở muội muội, chắc chắn là đem mọi thứ ôm lên người.


“Tỷ phu, ngọn gió nào đưa tỷ phu tới chỗ Thiên Thành?” Thẩm Ngữ Cầm nghe Phù Sinh công công đột nhiên xin yết kiến, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười như có như không. Đợi mọi người lui ra ngoài, mới lộ ra nét cười chân thật lên tiếng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện