Làm Dâu Nhà Hội Đồng
Chương 23
Lúc tôi chạy sang thì thấy trong phòng dì Nguyệt đã gần đông đủ, may là tôi vẫn chạy qua trước Kim Chi và Bích Hà. Dì Nguyệt lúc này đang nằm trên giường, sắc mặt dì xanh xao, tay dì đặt trên vùng bụng vẫn còn phẫn lì mà xoa nhè nhẹ nhè nhẹ. Thấy mọi người tập trung đông quá, dì thều thào nói:
– Má… má về phòng ngủ đi, con hổng sao đâu, con đau bụng một chút à má.
Bà Nội ngồi trên ghế, mặt mày cũng không thể hiện gì là lo lắng quá mức, bà nói:
– Thì đằng nào cũng ngồi đây rồi, đợi thầy lang tới rồi má về ngủ.
Cậu Hai ngồi trên giường, cậu nắm lấy tay dì, giọng cậu dịu dàng:
– Má còn đau nhiều không má?
Nghe tiếng con trai gọi, dì lắc đầu trả lời:
– Ban nãy đau lung lắm nhưng giờ đỡ rồi… chắc là má bị đau bụng bình thường thôi… không có chuyện chi nghiêm trọng đâu.
– Biết là vậy nhưng để thầy lang tới coi cho an tâm nghen má.
– Ờ, má biết rồi.
Tôi đứng yên một góc, chỗ giường dì Nguyệt thì hết người này tới người kia lại hỏi thăm, người ít nói như Bích Hà giờ cũng tranh thủ chạy lên hỏi han tạo dựng tình cảm. Gớm, tôi đứng đây nhìn mà thấy ngứa mắt, đúng là em gái thảo mai, thở ra câu nào là thấy thảo mai ngay câu đó.
Cậu Cả ngồi yên trên ghế, suốt từ nãy tới giờ cậu không nói cũng không hỏi một tiếng nào. Thấy tôi tới, cậu cũng có liếc mắt qua nhìn tôi nhưng rồi cũng thôi không có thêm hành động gì khác. Đợi một lúc, thầy lang cũng chạy tới, đợi thầy coi bệnh cho dì Nguyệt xong thì mọi người mới yên tâm mà về phòng ngủ.
Chuyện là dì Nguyệt chỉ bị đau bụng bình thường, cũng không có ảnh hưởng gì tới em bé trong bụng. Thầy lang bảo chắc là do khó tiêu nên bụng mới đau, thầy kê cho dì mấy thang thuốc tiêu thực, uống chút là khỏi. Có kết quả từ thầy lang, dì Nguyệt liền kêu mọi người về phòng ngủ, tôi định ở lại chơi với dì một lát nhưng dì không cho, một hai bắt tôi về ngủ rồi có gì để sáng nói chuyện sau. Hết cách, tôi đành đi theo đám người dì Dung về lại phòng.
Hú hồn hú vía, tôi với bé Nhỏ đi về lại phòng mà lòng mừng hết lớn. Mà dì Nguyệt không sao là may mắn rồi, tôi về phòng ngủ cũng an tâm.
…………………….
Mấy ngày nay trong nhà hội đồng Trầm cũng không có gì khác lạ, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Dì Dung với Thục Oanh vẫn ráo riết lo chuẩn bị tiệc đãi khách, dì Nguyệt cũng có phụ giúp một tay nhưng cậu Cả nhất quyết không cho dì động tay động chân làm chuyện gì hết. Bích Hà với Kim Chi vẫn cá bè một lứa trước sau như một, Kim Chi suốt ngày cà khịa tôi, Bích Hà thì thảo mai đứng ra hòa giải. Thiệt tình, nhiều khi tôi cũng chán không muốn diễn tuồng với Kim Chi nhưng Kim Chi thì lại khác, làm như cô ấy yêu tôi rồi hay sao ấy, bữa nào không móc mỉa tôi mấy câu là ăn không ngon rồi ngủ không yên.
Cậu Hai Ngọc thì đi làm suốt, tôi trông cậu còn bận rộn hơn thầy Trầm. Sáng cậu đi sớm rồi tới tối mù tối mịt cậu mới về, về cũng tranh thủ ăn rồi ngủ sớm để sáng mai còn đi. Nghe cậu Cả nói, thầy Trầm chắc là về hưu sớm, cậu Hai đang học hỏi để kế thừa chức vị của cha mình. Còn về cậu Ba Bảo, cậu ấy vẫn như mọi ngày, khi thì đi đâu đó, khi lại thấy ôm con gà đi đá, bộ dáng lúc nào cũng lơ tơ mơ không màn thế sự. Thế nhưng từ cái hôm mà cậu Cả kêu tôi đừng thân với cậu Ba quá, tôi mới để ý tới cậu ấy nhiều hơn, thi thoảng cũng chạy tới bắt chuyện. Sau nhiều lần tiếp xúc, nhận xét của tôi về cậu ấy có sự thay đổi khá lớn. Trông thì thấy cậu Bảo giống như công tử ăn chơi nhưng sự chú ý của cậu ấy lại không đặt quá nhiều vào mấy cuộc vui chơi hàng ngày. Cũng không biết phải nói làm sao nhưng tôi có cảm giác… cậu Ba không hề bất tài vô dụng như mọi người hay nói…
Còn về phần tôi, tôi vẫn đang chật vật với thân phận “Út Quân” này của mình. Đến thời điểm hiện tại, tôi cũng chưa có thêm một chút xíu gì đó manh mối về chuyện mình có thể trở về. Tôi cứ suy nghĩ riết về chuyện Út Quân từng nói với tôi, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được là tôi có giữ vật gì cổ cổ xưa hay là không nữa. Có khi tôi lại nghĩ, hay là số trời an bài cho tôi phải sống ở đây tới hết kiếp mà vĩnh viễn không thể quay trở về được nữa nhỉ. Trong lòng có bất mãn, có bất lực nhưng tôi lại không thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận. Chắc có thể tôi là một người đặc biệt hơn bao nhiêu người khác… đặc biệt chịu khổ. Haiz!
Bẫng cái là tới ngày trung thu, từ trưa ngày 13 là gánh hát đã về chuẩn bị đạo cụ để diễn. Ban đầu cậu Cả với thầy Trầm định là chỉ diễn một ngày 14 rồi thôi, nhưng cậu Hai lại có ý để gánh hát diễn thêm một ngày 15 nữa để phục vụ cho bà con cô bác cùng được coi. Nghĩ cũng thấy có lợi, thầy Trầm tán thành đồng ý, thế là cả làng được nhà ông hội đồng Trầm “bao trọn gói” xem tuồng một đêm cho đã đời.
Má của Út Quân cũng được mời tới coi hát, vì là chỗ thân quen nên bà ấy tới trước để thăm hỏi sức khỏe của dì Nguyệt. Dì Nguyệt tầm này vẫn chưa thấy bụng rõ mấy nhưng sức khỏe dì thì lại không được tốt, rất hay mệt mỏi với khó chịu, thầy lang bảo là do nghén. Tôi đưa má Út Quân vào thăm dì rồi ngồi ngay ngắn nghe hai người bọn họ nói chuyện. Công nhận là chỗ chị em thân thiết, gặp nhau là có biết bao nhiêu chuyện để nói, nói hoài nói hoài không hết được chuyện luôn.
Đầu giờ chiều, khách khứa được mời cũng lục tục đi tới, dì Nguyệt lúc này bận rộn đi tới đi lui tiếp khách, tôi cũng chạy theo phụ dì ấy một tay. Mấy người đàn bà trong nhà bận tối mặt tối mũi, mùi thức ăn thì thơm phức khiến bao tử tôi phải réo lên mấy bận. Mời là mời đàn bà tới coi hát nhưng khách khứa toàn đi theo cặp, thế là trong nhà chia ra làm hai phe. Bà Nội với dì Nguyệt dẫn đầu tiếp đàn bà, còn thầy Trầm với mấy cậu lớn thì tiếp đàn ông. Kể từ ngày xuyên về đây, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhà hội đồng làm tiệc, phải nói là chuyên nghiệp không khác gì người hiện đại làm tiệc cả.
Thức ăn được dọn lên, thầy Trầm thay mặt cả nhà nói lời cảm ơn khách khứa. Thú thực để mời khách mà khách đi đủ, à không, phải nói là đi dư kiểu này thì chắc chỉ có nhà hội đồng Trầm mới làm được mà thôi. Thế nên những ai được mời đều là người có tiếng tăm, có tiền hoặc là có mối quan hệ hết sức thân thiết. Việc họ bỏ thời giờ đến đây để coi hát vừa thể hiện được sự kính trọng của họ dành cho thầy Trầm, cũng vừa thể hiện được địa vị hiện tại của họ. Bởi thế nên ai ai cũng vui vẻ cười nói xởi lởi, mặc dù xem tuồng hát thì cũng không mấy hứng thú gì cho cam. Nhưng ai làm gì thì làm, tôi với cậu Cả chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là để ý dây chuyền trên cổ bốn vị tai to mặt lớn ở nhà. Kể từ lúc bốn người bọn họ xuất hiện, tôi phải nói là hết sức ngạc nhiên khi thấy cả bốn mặt dây chuyền đều nằm ngay ngắn trên cổ của bốn người được tặng. Mà đừng nói là tôi, ngay cả cậu Cả cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém. Canh lúc tiệc dọn xuống, cậu Cả có tới tìm tôi, cậu dặn dò.
– Để ý kỹ một chút, chắc chắn có một mặt là giả.
Tôi gật gù, khẽ đáp:
– Em biết rồi cậu.
Sau khi ăn tiệc xong, trên sân khấu bắt đầu cho diễn tuồng hát. Tôi thì không được ngồi chung bàn với dì Nguyệt, dì Dung và Bà Nội nhưng cũng may là tôi ngồi sát bên nên cũng quan sát được kha khá một chút. Cụ thể là bốn mặt dây chuyền đều đeo lồ lộ ra bên ngoài nên việc quan sát cũng không khó mấy. Chỉ có điều là với một cặp mắt không có sự tinh tường như tôi thì tôi hoàn toàn không phát hiện ra được một điểm gì khác lạ. Ơ sao bốn mặt dây chuyền nó y chang như nhau vậy, y chang thế này thì tìm điểm khác nhau kiểu gì nhỉ?
Trên sân khấu ai diễn cái gì mặc kệ, tôi cứ tập trung vào chuyện trọng đại trước mắt. Thi thoảng giả vờ tỏ ra là xem hát nhưng thực chất là đang suy luận một cách chi tiết nhất để tìm ra điểm không phù hợp giữa bốn mặt dây chuyền. Nghiên cứu từ khi hợp tiệc đến lúc tan tiệc, cuối cùng tôi cũng có được kết quả. Mà kết quả này lại làm cho tôi khá là hoang mang Hồ Quỳnh Hương…
Tiệc tàn, trong lúc đang tiễn má của Út Quân về, cậu Hai đột nhiên đi tới tìm tôi. Thấy cậu tới, má Út Quân cúi đầu chào hỏi khuôn phép.
– Cậu Hai!
Cậu Ngọc đỡ bà ấy thẳng người dậy, thái độ nhã nhặn lễ phép.
– Bác đừng kêu con bằng cậu, cứ kêu con bằng tên là được rồi.
Má Út Quân ngại ngùng, nói:
– Đâu có được cậu Hai, cậu sắp sửa lên chức rồi, tôi phải kêu cho đúng phép tắt chứ.
Cậu Hai hết nhìn má Út Quân rồi lại quay sang nhìn tôi cười mỉm, cậu ấy dịu giọng:
– Bác đừng khách sáo làm chi, mình là chỗ người nhà nên đừng cau nệ mấy chuyện xưng hô này. Con sau này còn phải gọi bác một tiếng là má… bác đừng kêu con bằng cậu… tội nghiệp con.
Má Út Quân nghe đến đây, hai mắt bà sáng rực, miệng cười toác mang tai, bà đột nhiên nắm lấy tay cậu Hai rồi cười nói. Thái độ và cách xưng hô thay đổi còn nhanh hơn tốc độ trở mặt của người yêu cũ.
– Trời đất, bác nghe con nói mà mừng lung lắm con ơi. Bác đợi ngày này lâu lắm rồi, ngày nào mà con với con Quân còn chưa lấy nhau là ngày đó bác rầu lung lắm đa…
Nói tới đây, bà lại sụt sùi rưng rưng nước mắt:
– Con cũng biết chớ, để con Quân một thân một mình ở đây, bác nhớ thương nó tới cỡ nào. Nhưng cũng vì nghĩ tới tương lai của hai đứa, bác cắn rơm cắn cỏ mà nhịn xuống. Ở nhà bác cứ nhớ tới con nhỏ mà khóc hoài, nghĩ mà tội cho con Quân…
Eo ôi, tôi không nghĩ là mẹ của Út Quân lo rầu cho cô ấy nhiều lắm đâu. Nhìn cái tạng người phốt phát của bà ấy hiện tại là tôi hiểu được vấn đề thế nào rồi hen.
– Dạ bác an tâm, con với má con có dự định chuẩn bị đám sang nhà trước rồi. Còn đám hỏi đám cưới chắc là… dời sang năm sau vì năm nay không được tốt…
Nói tới đây, cậu Hai lại nhìn tôi cười một cách đầy u mê, cậu nói:
– Nhưng bác cứ an tâm ở con, con nhứt định sẽ lấy Út Quân rồi lo lắng chăm sóc cho em ấy cả đời… bác không cần phải lo lắng nữa nghen bác.
Má Út Quân cười đến híp hết cả mắt, còn tôi, tôi lại thấy sầu não không thôi. Ra là dì Nguyệt với cậu Hai vẫn giữ ý định làm đám sang nhà. Mà đám sang nhà thì cũng coi như là đi hỏi vợ luôn rồi, còn đám hỏi hay đám cưới chỉ là hình thức hợp thức hóa mà thôi. Gay rồi, tình hình này chắc tôi lấy chồng thiệt quá.
Đợi tiễn má tôi lên xe kéo, cậu Hai mới quay sang hỏi tôi:
– Em mệt không? Nếu mệt vào trong nghỉ đi, ở đây có người làm lo được.
Tôi lắc lắc đầu:
– Dạ em bình thường mà cậu, em khỏe ru nhiêu đó thì nhầm nhò gì.
Cậu Hai cười ngọt:
– Ờ, để lát cậu biểu con Nhỏ làm cho em ly nước cam, khỏe hay không thì cậu hông biết chớ em là em phải bồi bổ nhiều vô.
Thấy cậu quan tâm tới tôi, tôi lại không nỡ nhận. Ngại ngùng nhìn cậu, tôi khẽ hỏi:
– Cậu… bộ cậu với dì Nguyệt tính chuyện sang nhà em… thiệt hả?
Cậu Hai gật đầu:
– Ờ, để cho má em an tâm nên cậu tính vậy.
– Nhưng thầy nói là năm nay không được tốt mà cậu, với lại Bà Nội cũng đâu có chịu đâu.
– Bước sang nhà thì cũng không tính là đại sự gì đâu, cứ sang nhà em trước rồi chuyện cưới hỏi để sau. Còn Bà Nội thì em đừng lo, cậu giải quyết được.
– Dạ…
Tôi lúc này ngoài “dạ” ra thì cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa. Cậu Hai nói hợp tình hợp lý tới vậy rồi giờ biểu tôi phản bác làm sao. Rầu ghê, hết chuyện này tới chuyện khác, chả nhẽ tôi thả trôi mọi chuyện cho rồi, để tới đâu thì tới chứ tính một đường nó lại lòi ra một nẻo.
…………………….
Đêm xuống, tôi như đã hẹn liền mở cửa phòng rồi rón rén đi ra ngoài đình gặp cậu Cả. Lúc tôi tới thì cậu Cả đã ngồi chéo chân đợi tôi được một lát. Thấy tôi, cậu càu nhàu:
– Sau này để tôi qua phòng em, nửa khuya đi như ăn trộm vậy… bộ em không sợ ma hả?
Tôi cười trừ:
– Ma cỏ gì cậu ơi, ma gặp em còn sợ chạy té khói chớ nói gì em sợ ma.
Cậu Cả lườm nguýt tôi một phát:
– Cái miệng càng ngày càng càn rỡ… nói đi, em thấy được gì rồi?
Tập trung vào vấn đề quan trọng, tôi nghiêm túc nói:
– Cậu… mặt dây chuyền của… Bà Nội… sáng và đẹp hơn mặt dây chuyền của ba người còn lại.
Cậu Cả nhìn tôi, cậu hỏi:
– Em chắc không?
– Dạ chắc.
Cậu Cả trầm ngâm một lát, lát sau tôi mới nghe cậu lên tiếng phân tích:
– Nếu em đã chắc như vậy thì có thể là chính xác rồi nhưng về chuyện bà ấy có phải là người gϊếŧ Út Quân hay không… thì phải nghĩ kỹ lại.
– Sao vậy cậu? Bộ cậu nghĩ không phải là Bà Nội làm hả? Bà ấy cũng có ưa gì em đâu, toàn là kiếm chuyện hại em không hà.
– Bà ấy không ưa em là một chuyện nhưng không thể nói bà ấy vì không thích em mà gϊếŧ em được. Cậu thí dụ, trong nhà này còn có người ghét em hơn cả bà ta… đó là Kim Chi. Nhưng ghét là ghét còn cái gan gϊếŧ người… cậu nghĩ không phải.
– Vậy…
– Để cậu cho người điều tra tiệm vàng trong tỉnh trước, một khi đã chắc chắn là bà ấy, chúng ta mới có thể điều tra rõ ràng hơn. Chuyện này cũng không đơn giản như em nghĩ đâu, toàn là đoán mò thôi đấy.
Thật, chuyện tìm hung thủ này nó cứ như mò kim đáy biển ý, giờ có tìm ra được người làm mất mặt dây chuyền thì cũng chưa chứng minh được chuyện gì. Biết đâu bà nội đánh rơi rồi hung thủ nhặt được thì sao? Hoặc có khi bà nội đi ra bờ sông hóng mát rồi vô tình làm rơi ngay chỗ Út Quân gặp nạn? Quá nhiều giả thuyết được đưa ra, không có cái nào có sự chính xác hoàn toàn được.
– Cậu…
Đang định bàn thêm với cậu Cả chuyện này thì từ xa, tôi nghe được giọng nghẹn ngào của người nữ. Chưa kịp nhìn xem là ai thì cậu Cả đã kéo tôi trốn vào chân bàn, cậu thì thào như muỗi kêu:
– Im lặng!
Tôi thức thời im thin thít rồi ngồi co ro trong lòng cậu Cả. Eo ôi, người cậu Cả có mùi thơm thoang thoảng của trà sen, thân nhiệt ấm áp lạ thường, hơi thở phả ra nóng ấm. Một tay cậu ôm ngang người tôi, tay kia thì đỡ trên đỉnh đầu tôi vì đầu tôi gần như chạm vào gầm bàn. Bình thường thì đòi ăn dằm nằm dề ở phòng người ta, vậy mà tới khi ở gần nhau, tôi lại thấy ngại ngùng mắc cỡ. Thấy tôi cứ nhúc nha nhúc nhích, cậu Cả gằn tay ôm chặt tôi vào lòng, giọng cậu khàn đục:
– Em ngồi yên coi, cọ cọ khó chịu quá.
Cọ cọ… này… tôi đang nghĩ trong sáng… nghĩ rất trong sáng.
Phía đằng xa kia chính xác là giọng của Bích Hà, tôi nghe cô ấy nói gần như là muốn khóc. Vì trời thì tối, tầm nhìn hạn hẹp nên tôi không nhìn rõ được bọn họ đang làm gì, hoàn toàn chỉ nghe được tiếng nói.
“Cậu, cậu đừng cưới Út Quân được không cậu… cậu…?”
“Không được, cậu thương Út Quân, không cưới em ấy thì cưới ai.”
“Vậy còn em thì sao hả cậu? Em cũng thương cậu mà?”
“Bích Hà… ”
“Cậu, hay là vầy đi… em không ngăn cản cậu cưới Út Quân nữa… nhưng mà cậu cưới thêm em… cưới thêm em làm bé đi cậu… đi cậu.”
Wow, ý kiến kiểu gì nhảm nhí vậy nhỉ?
“Em nói năng linh tinh gì vậy Bích Hà? Em cần gì phải làm vậy, làm vợ bé là chuyện nhục nhã lắm em biết không?”
“Nhưng em thương cậu… em thương cậu trước Út Quân nữa. Sao cậu nỡ bỏ em… cậu từng hứa sẽ lo lắng cho em rồi mà… Cậu… giờ em hông cần danh phận gì cao quý hết, cái danh Mợ Hai nhà này… em nhường hết cho Út Quân, không giành giật cái gì của cô ấy hết. Nhưng em xin cậu, xin cậu đừng bỏ rơi em được không cậu? Em hứa… em hứa không mần ra chuyện gì hại tới Út Quân, hại tới danh dự của cậu đâu. Em chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, sanh con cho cậu mà thôi. Cậu… cậu…”
“Bích Hà à…”
“Cậu đừng từ chối em, đờn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, Út Quân chắc chắn phải hiểu đạo lý này. Cậu… cậu đừng bỏ em… đừng bỏ em mà cậu…”
Cậu Cả ngồi hóng chuyện giống tôi, chắc là thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá nên cậu bình luận cho thêm sinh động.
– Tôi không ngờ Bích Hà là người luỵ tình tới vậy.
Tôi mím môi, thì thầm:
– Cậu cũng đang ôm một người luỵ tình si mê cậu nè cậu ơi.
Cậu Cả vỗ phát lên đầu tôi, cậu càu nhàu:
– Tôi cần em si tình tôi à?
Tôi bĩu môi, chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, tôi hít một hơi lấy tinh thần rồi mới cần đảm hỏi:
– Cậu… cậu cưới em không?
Phía ngoài kia, giọng cậu Hai khẽ cất.
“Bích Hà, đừng ép cậu… tương lai em còn dài…”
“Không mà cậu… em không cần mà… cậu Hai…”
“Để cậu… suy nghĩ đã…”
Nghe tới đây, tôi tự dưng khẽ cười trào phúng, thiệt đúng là đàn ông thời nào cũng vậy, lúc nào cũng muốn có thêm chứ không muốn bớt. Ba chữ “suy nghĩ đã” gần như là có kết quả luôn rồi… thiệt, tôi thấy có chút thất vọng về cậu Hai một tí… một tí…
– Sao tôi phải cưới em?
Quay lại vấn đề của bản thân, tim tôi đập khá là mạnh khi nghe cậu Cả hỏi. Cắn cắn môi, tôi ngập ngừng trả lời:
– Cậu không cưới em… cậu Hai cưới em đó.
– Vậy cứ để…
– Á rắn… rắn… cậu… rắn…
Nghe tôi gần như hét lên, cậu Cả nhanh tay bịt lấy miếng tôi lại, cậu gằn giọng:
– Đừng hét, đừng hét!
“Ai vậy? Là ai?”
Giọng uy lực của cậu Ngọc cất lên khiến tim tôi đập liên hồi, thế nhưng con rắn đang bò ngoằn ngoèo trước mặt mới là thứ khiến tay chân tôi tê cứng. Thấy tôi cứng đờ người, cậu Cả ôm siết lấy tôi, giọng cậu trầm trầm, trấn an:
– Em đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở ngay bên em!
– Má… má về phòng ngủ đi, con hổng sao đâu, con đau bụng một chút à má.
Bà Nội ngồi trên ghế, mặt mày cũng không thể hiện gì là lo lắng quá mức, bà nói:
– Thì đằng nào cũng ngồi đây rồi, đợi thầy lang tới rồi má về ngủ.
Cậu Hai ngồi trên giường, cậu nắm lấy tay dì, giọng cậu dịu dàng:
– Má còn đau nhiều không má?
Nghe tiếng con trai gọi, dì lắc đầu trả lời:
– Ban nãy đau lung lắm nhưng giờ đỡ rồi… chắc là má bị đau bụng bình thường thôi… không có chuyện chi nghiêm trọng đâu.
– Biết là vậy nhưng để thầy lang tới coi cho an tâm nghen má.
– Ờ, má biết rồi.
Tôi đứng yên một góc, chỗ giường dì Nguyệt thì hết người này tới người kia lại hỏi thăm, người ít nói như Bích Hà giờ cũng tranh thủ chạy lên hỏi han tạo dựng tình cảm. Gớm, tôi đứng đây nhìn mà thấy ngứa mắt, đúng là em gái thảo mai, thở ra câu nào là thấy thảo mai ngay câu đó.
Cậu Cả ngồi yên trên ghế, suốt từ nãy tới giờ cậu không nói cũng không hỏi một tiếng nào. Thấy tôi tới, cậu cũng có liếc mắt qua nhìn tôi nhưng rồi cũng thôi không có thêm hành động gì khác. Đợi một lúc, thầy lang cũng chạy tới, đợi thầy coi bệnh cho dì Nguyệt xong thì mọi người mới yên tâm mà về phòng ngủ.
Chuyện là dì Nguyệt chỉ bị đau bụng bình thường, cũng không có ảnh hưởng gì tới em bé trong bụng. Thầy lang bảo chắc là do khó tiêu nên bụng mới đau, thầy kê cho dì mấy thang thuốc tiêu thực, uống chút là khỏi. Có kết quả từ thầy lang, dì Nguyệt liền kêu mọi người về phòng ngủ, tôi định ở lại chơi với dì một lát nhưng dì không cho, một hai bắt tôi về ngủ rồi có gì để sáng nói chuyện sau. Hết cách, tôi đành đi theo đám người dì Dung về lại phòng.
Hú hồn hú vía, tôi với bé Nhỏ đi về lại phòng mà lòng mừng hết lớn. Mà dì Nguyệt không sao là may mắn rồi, tôi về phòng ngủ cũng an tâm.
…………………….
Mấy ngày nay trong nhà hội đồng Trầm cũng không có gì khác lạ, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Dì Dung với Thục Oanh vẫn ráo riết lo chuẩn bị tiệc đãi khách, dì Nguyệt cũng có phụ giúp một tay nhưng cậu Cả nhất quyết không cho dì động tay động chân làm chuyện gì hết. Bích Hà với Kim Chi vẫn cá bè một lứa trước sau như một, Kim Chi suốt ngày cà khịa tôi, Bích Hà thì thảo mai đứng ra hòa giải. Thiệt tình, nhiều khi tôi cũng chán không muốn diễn tuồng với Kim Chi nhưng Kim Chi thì lại khác, làm như cô ấy yêu tôi rồi hay sao ấy, bữa nào không móc mỉa tôi mấy câu là ăn không ngon rồi ngủ không yên.
Cậu Hai Ngọc thì đi làm suốt, tôi trông cậu còn bận rộn hơn thầy Trầm. Sáng cậu đi sớm rồi tới tối mù tối mịt cậu mới về, về cũng tranh thủ ăn rồi ngủ sớm để sáng mai còn đi. Nghe cậu Cả nói, thầy Trầm chắc là về hưu sớm, cậu Hai đang học hỏi để kế thừa chức vị của cha mình. Còn về cậu Ba Bảo, cậu ấy vẫn như mọi ngày, khi thì đi đâu đó, khi lại thấy ôm con gà đi đá, bộ dáng lúc nào cũng lơ tơ mơ không màn thế sự. Thế nhưng từ cái hôm mà cậu Cả kêu tôi đừng thân với cậu Ba quá, tôi mới để ý tới cậu ấy nhiều hơn, thi thoảng cũng chạy tới bắt chuyện. Sau nhiều lần tiếp xúc, nhận xét của tôi về cậu ấy có sự thay đổi khá lớn. Trông thì thấy cậu Bảo giống như công tử ăn chơi nhưng sự chú ý của cậu ấy lại không đặt quá nhiều vào mấy cuộc vui chơi hàng ngày. Cũng không biết phải nói làm sao nhưng tôi có cảm giác… cậu Ba không hề bất tài vô dụng như mọi người hay nói…
Còn về phần tôi, tôi vẫn đang chật vật với thân phận “Út Quân” này của mình. Đến thời điểm hiện tại, tôi cũng chưa có thêm một chút xíu gì đó manh mối về chuyện mình có thể trở về. Tôi cứ suy nghĩ riết về chuyện Út Quân từng nói với tôi, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được là tôi có giữ vật gì cổ cổ xưa hay là không nữa. Có khi tôi lại nghĩ, hay là số trời an bài cho tôi phải sống ở đây tới hết kiếp mà vĩnh viễn không thể quay trở về được nữa nhỉ. Trong lòng có bất mãn, có bất lực nhưng tôi lại không thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận. Chắc có thể tôi là một người đặc biệt hơn bao nhiêu người khác… đặc biệt chịu khổ. Haiz!
Bẫng cái là tới ngày trung thu, từ trưa ngày 13 là gánh hát đã về chuẩn bị đạo cụ để diễn. Ban đầu cậu Cả với thầy Trầm định là chỉ diễn một ngày 14 rồi thôi, nhưng cậu Hai lại có ý để gánh hát diễn thêm một ngày 15 nữa để phục vụ cho bà con cô bác cùng được coi. Nghĩ cũng thấy có lợi, thầy Trầm tán thành đồng ý, thế là cả làng được nhà ông hội đồng Trầm “bao trọn gói” xem tuồng một đêm cho đã đời.
Má của Út Quân cũng được mời tới coi hát, vì là chỗ thân quen nên bà ấy tới trước để thăm hỏi sức khỏe của dì Nguyệt. Dì Nguyệt tầm này vẫn chưa thấy bụng rõ mấy nhưng sức khỏe dì thì lại không được tốt, rất hay mệt mỏi với khó chịu, thầy lang bảo là do nghén. Tôi đưa má Út Quân vào thăm dì rồi ngồi ngay ngắn nghe hai người bọn họ nói chuyện. Công nhận là chỗ chị em thân thiết, gặp nhau là có biết bao nhiêu chuyện để nói, nói hoài nói hoài không hết được chuyện luôn.
Đầu giờ chiều, khách khứa được mời cũng lục tục đi tới, dì Nguyệt lúc này bận rộn đi tới đi lui tiếp khách, tôi cũng chạy theo phụ dì ấy một tay. Mấy người đàn bà trong nhà bận tối mặt tối mũi, mùi thức ăn thì thơm phức khiến bao tử tôi phải réo lên mấy bận. Mời là mời đàn bà tới coi hát nhưng khách khứa toàn đi theo cặp, thế là trong nhà chia ra làm hai phe. Bà Nội với dì Nguyệt dẫn đầu tiếp đàn bà, còn thầy Trầm với mấy cậu lớn thì tiếp đàn ông. Kể từ ngày xuyên về đây, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhà hội đồng làm tiệc, phải nói là chuyên nghiệp không khác gì người hiện đại làm tiệc cả.
Thức ăn được dọn lên, thầy Trầm thay mặt cả nhà nói lời cảm ơn khách khứa. Thú thực để mời khách mà khách đi đủ, à không, phải nói là đi dư kiểu này thì chắc chỉ có nhà hội đồng Trầm mới làm được mà thôi. Thế nên những ai được mời đều là người có tiếng tăm, có tiền hoặc là có mối quan hệ hết sức thân thiết. Việc họ bỏ thời giờ đến đây để coi hát vừa thể hiện được sự kính trọng của họ dành cho thầy Trầm, cũng vừa thể hiện được địa vị hiện tại của họ. Bởi thế nên ai ai cũng vui vẻ cười nói xởi lởi, mặc dù xem tuồng hát thì cũng không mấy hứng thú gì cho cam. Nhưng ai làm gì thì làm, tôi với cậu Cả chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là để ý dây chuyền trên cổ bốn vị tai to mặt lớn ở nhà. Kể từ lúc bốn người bọn họ xuất hiện, tôi phải nói là hết sức ngạc nhiên khi thấy cả bốn mặt dây chuyền đều nằm ngay ngắn trên cổ của bốn người được tặng. Mà đừng nói là tôi, ngay cả cậu Cả cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém. Canh lúc tiệc dọn xuống, cậu Cả có tới tìm tôi, cậu dặn dò.
– Để ý kỹ một chút, chắc chắn có một mặt là giả.
Tôi gật gù, khẽ đáp:
– Em biết rồi cậu.
Sau khi ăn tiệc xong, trên sân khấu bắt đầu cho diễn tuồng hát. Tôi thì không được ngồi chung bàn với dì Nguyệt, dì Dung và Bà Nội nhưng cũng may là tôi ngồi sát bên nên cũng quan sát được kha khá một chút. Cụ thể là bốn mặt dây chuyền đều đeo lồ lộ ra bên ngoài nên việc quan sát cũng không khó mấy. Chỉ có điều là với một cặp mắt không có sự tinh tường như tôi thì tôi hoàn toàn không phát hiện ra được một điểm gì khác lạ. Ơ sao bốn mặt dây chuyền nó y chang như nhau vậy, y chang thế này thì tìm điểm khác nhau kiểu gì nhỉ?
Trên sân khấu ai diễn cái gì mặc kệ, tôi cứ tập trung vào chuyện trọng đại trước mắt. Thi thoảng giả vờ tỏ ra là xem hát nhưng thực chất là đang suy luận một cách chi tiết nhất để tìm ra điểm không phù hợp giữa bốn mặt dây chuyền. Nghiên cứu từ khi hợp tiệc đến lúc tan tiệc, cuối cùng tôi cũng có được kết quả. Mà kết quả này lại làm cho tôi khá là hoang mang Hồ Quỳnh Hương…
Tiệc tàn, trong lúc đang tiễn má của Út Quân về, cậu Hai đột nhiên đi tới tìm tôi. Thấy cậu tới, má Út Quân cúi đầu chào hỏi khuôn phép.
– Cậu Hai!
Cậu Ngọc đỡ bà ấy thẳng người dậy, thái độ nhã nhặn lễ phép.
– Bác đừng kêu con bằng cậu, cứ kêu con bằng tên là được rồi.
Má Út Quân ngại ngùng, nói:
– Đâu có được cậu Hai, cậu sắp sửa lên chức rồi, tôi phải kêu cho đúng phép tắt chứ.
Cậu Hai hết nhìn má Út Quân rồi lại quay sang nhìn tôi cười mỉm, cậu ấy dịu giọng:
– Bác đừng khách sáo làm chi, mình là chỗ người nhà nên đừng cau nệ mấy chuyện xưng hô này. Con sau này còn phải gọi bác một tiếng là má… bác đừng kêu con bằng cậu… tội nghiệp con.
Má Út Quân nghe đến đây, hai mắt bà sáng rực, miệng cười toác mang tai, bà đột nhiên nắm lấy tay cậu Hai rồi cười nói. Thái độ và cách xưng hô thay đổi còn nhanh hơn tốc độ trở mặt của người yêu cũ.
– Trời đất, bác nghe con nói mà mừng lung lắm con ơi. Bác đợi ngày này lâu lắm rồi, ngày nào mà con với con Quân còn chưa lấy nhau là ngày đó bác rầu lung lắm đa…
Nói tới đây, bà lại sụt sùi rưng rưng nước mắt:
– Con cũng biết chớ, để con Quân một thân một mình ở đây, bác nhớ thương nó tới cỡ nào. Nhưng cũng vì nghĩ tới tương lai của hai đứa, bác cắn rơm cắn cỏ mà nhịn xuống. Ở nhà bác cứ nhớ tới con nhỏ mà khóc hoài, nghĩ mà tội cho con Quân…
Eo ôi, tôi không nghĩ là mẹ của Út Quân lo rầu cho cô ấy nhiều lắm đâu. Nhìn cái tạng người phốt phát của bà ấy hiện tại là tôi hiểu được vấn đề thế nào rồi hen.
– Dạ bác an tâm, con với má con có dự định chuẩn bị đám sang nhà trước rồi. Còn đám hỏi đám cưới chắc là… dời sang năm sau vì năm nay không được tốt…
Nói tới đây, cậu Hai lại nhìn tôi cười một cách đầy u mê, cậu nói:
– Nhưng bác cứ an tâm ở con, con nhứt định sẽ lấy Út Quân rồi lo lắng chăm sóc cho em ấy cả đời… bác không cần phải lo lắng nữa nghen bác.
Má Út Quân cười đến híp hết cả mắt, còn tôi, tôi lại thấy sầu não không thôi. Ra là dì Nguyệt với cậu Hai vẫn giữ ý định làm đám sang nhà. Mà đám sang nhà thì cũng coi như là đi hỏi vợ luôn rồi, còn đám hỏi hay đám cưới chỉ là hình thức hợp thức hóa mà thôi. Gay rồi, tình hình này chắc tôi lấy chồng thiệt quá.
Đợi tiễn má tôi lên xe kéo, cậu Hai mới quay sang hỏi tôi:
– Em mệt không? Nếu mệt vào trong nghỉ đi, ở đây có người làm lo được.
Tôi lắc lắc đầu:
– Dạ em bình thường mà cậu, em khỏe ru nhiêu đó thì nhầm nhò gì.
Cậu Hai cười ngọt:
– Ờ, để lát cậu biểu con Nhỏ làm cho em ly nước cam, khỏe hay không thì cậu hông biết chớ em là em phải bồi bổ nhiều vô.
Thấy cậu quan tâm tới tôi, tôi lại không nỡ nhận. Ngại ngùng nhìn cậu, tôi khẽ hỏi:
– Cậu… bộ cậu với dì Nguyệt tính chuyện sang nhà em… thiệt hả?
Cậu Hai gật đầu:
– Ờ, để cho má em an tâm nên cậu tính vậy.
– Nhưng thầy nói là năm nay không được tốt mà cậu, với lại Bà Nội cũng đâu có chịu đâu.
– Bước sang nhà thì cũng không tính là đại sự gì đâu, cứ sang nhà em trước rồi chuyện cưới hỏi để sau. Còn Bà Nội thì em đừng lo, cậu giải quyết được.
– Dạ…
Tôi lúc này ngoài “dạ” ra thì cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa. Cậu Hai nói hợp tình hợp lý tới vậy rồi giờ biểu tôi phản bác làm sao. Rầu ghê, hết chuyện này tới chuyện khác, chả nhẽ tôi thả trôi mọi chuyện cho rồi, để tới đâu thì tới chứ tính một đường nó lại lòi ra một nẻo.
…………………….
Đêm xuống, tôi như đã hẹn liền mở cửa phòng rồi rón rén đi ra ngoài đình gặp cậu Cả. Lúc tôi tới thì cậu Cả đã ngồi chéo chân đợi tôi được một lát. Thấy tôi, cậu càu nhàu:
– Sau này để tôi qua phòng em, nửa khuya đi như ăn trộm vậy… bộ em không sợ ma hả?
Tôi cười trừ:
– Ma cỏ gì cậu ơi, ma gặp em còn sợ chạy té khói chớ nói gì em sợ ma.
Cậu Cả lườm nguýt tôi một phát:
– Cái miệng càng ngày càng càn rỡ… nói đi, em thấy được gì rồi?
Tập trung vào vấn đề quan trọng, tôi nghiêm túc nói:
– Cậu… mặt dây chuyền của… Bà Nội… sáng và đẹp hơn mặt dây chuyền của ba người còn lại.
Cậu Cả nhìn tôi, cậu hỏi:
– Em chắc không?
– Dạ chắc.
Cậu Cả trầm ngâm một lát, lát sau tôi mới nghe cậu lên tiếng phân tích:
– Nếu em đã chắc như vậy thì có thể là chính xác rồi nhưng về chuyện bà ấy có phải là người gϊếŧ Út Quân hay không… thì phải nghĩ kỹ lại.
– Sao vậy cậu? Bộ cậu nghĩ không phải là Bà Nội làm hả? Bà ấy cũng có ưa gì em đâu, toàn là kiếm chuyện hại em không hà.
– Bà ấy không ưa em là một chuyện nhưng không thể nói bà ấy vì không thích em mà gϊếŧ em được. Cậu thí dụ, trong nhà này còn có người ghét em hơn cả bà ta… đó là Kim Chi. Nhưng ghét là ghét còn cái gan gϊếŧ người… cậu nghĩ không phải.
– Vậy…
– Để cậu cho người điều tra tiệm vàng trong tỉnh trước, một khi đã chắc chắn là bà ấy, chúng ta mới có thể điều tra rõ ràng hơn. Chuyện này cũng không đơn giản như em nghĩ đâu, toàn là đoán mò thôi đấy.
Thật, chuyện tìm hung thủ này nó cứ như mò kim đáy biển ý, giờ có tìm ra được người làm mất mặt dây chuyền thì cũng chưa chứng minh được chuyện gì. Biết đâu bà nội đánh rơi rồi hung thủ nhặt được thì sao? Hoặc có khi bà nội đi ra bờ sông hóng mát rồi vô tình làm rơi ngay chỗ Út Quân gặp nạn? Quá nhiều giả thuyết được đưa ra, không có cái nào có sự chính xác hoàn toàn được.
– Cậu…
Đang định bàn thêm với cậu Cả chuyện này thì từ xa, tôi nghe được giọng nghẹn ngào của người nữ. Chưa kịp nhìn xem là ai thì cậu Cả đã kéo tôi trốn vào chân bàn, cậu thì thào như muỗi kêu:
– Im lặng!
Tôi thức thời im thin thít rồi ngồi co ro trong lòng cậu Cả. Eo ôi, người cậu Cả có mùi thơm thoang thoảng của trà sen, thân nhiệt ấm áp lạ thường, hơi thở phả ra nóng ấm. Một tay cậu ôm ngang người tôi, tay kia thì đỡ trên đỉnh đầu tôi vì đầu tôi gần như chạm vào gầm bàn. Bình thường thì đòi ăn dằm nằm dề ở phòng người ta, vậy mà tới khi ở gần nhau, tôi lại thấy ngại ngùng mắc cỡ. Thấy tôi cứ nhúc nha nhúc nhích, cậu Cả gằn tay ôm chặt tôi vào lòng, giọng cậu khàn đục:
– Em ngồi yên coi, cọ cọ khó chịu quá.
Cọ cọ… này… tôi đang nghĩ trong sáng… nghĩ rất trong sáng.
Phía đằng xa kia chính xác là giọng của Bích Hà, tôi nghe cô ấy nói gần như là muốn khóc. Vì trời thì tối, tầm nhìn hạn hẹp nên tôi không nhìn rõ được bọn họ đang làm gì, hoàn toàn chỉ nghe được tiếng nói.
“Cậu, cậu đừng cưới Út Quân được không cậu… cậu…?”
“Không được, cậu thương Út Quân, không cưới em ấy thì cưới ai.”
“Vậy còn em thì sao hả cậu? Em cũng thương cậu mà?”
“Bích Hà… ”
“Cậu, hay là vầy đi… em không ngăn cản cậu cưới Út Quân nữa… nhưng mà cậu cưới thêm em… cưới thêm em làm bé đi cậu… đi cậu.”
Wow, ý kiến kiểu gì nhảm nhí vậy nhỉ?
“Em nói năng linh tinh gì vậy Bích Hà? Em cần gì phải làm vậy, làm vợ bé là chuyện nhục nhã lắm em biết không?”
“Nhưng em thương cậu… em thương cậu trước Út Quân nữa. Sao cậu nỡ bỏ em… cậu từng hứa sẽ lo lắng cho em rồi mà… Cậu… giờ em hông cần danh phận gì cao quý hết, cái danh Mợ Hai nhà này… em nhường hết cho Út Quân, không giành giật cái gì của cô ấy hết. Nhưng em xin cậu, xin cậu đừng bỏ rơi em được không cậu? Em hứa… em hứa không mần ra chuyện gì hại tới Út Quân, hại tới danh dự của cậu đâu. Em chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, sanh con cho cậu mà thôi. Cậu… cậu…”
“Bích Hà à…”
“Cậu đừng từ chối em, đờn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, Út Quân chắc chắn phải hiểu đạo lý này. Cậu… cậu đừng bỏ em… đừng bỏ em mà cậu…”
Cậu Cả ngồi hóng chuyện giống tôi, chắc là thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá nên cậu bình luận cho thêm sinh động.
– Tôi không ngờ Bích Hà là người luỵ tình tới vậy.
Tôi mím môi, thì thầm:
– Cậu cũng đang ôm một người luỵ tình si mê cậu nè cậu ơi.
Cậu Cả vỗ phát lên đầu tôi, cậu càu nhàu:
– Tôi cần em si tình tôi à?
Tôi bĩu môi, chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, tôi hít một hơi lấy tinh thần rồi mới cần đảm hỏi:
– Cậu… cậu cưới em không?
Phía ngoài kia, giọng cậu Hai khẽ cất.
“Bích Hà, đừng ép cậu… tương lai em còn dài…”
“Không mà cậu… em không cần mà… cậu Hai…”
“Để cậu… suy nghĩ đã…”
Nghe tới đây, tôi tự dưng khẽ cười trào phúng, thiệt đúng là đàn ông thời nào cũng vậy, lúc nào cũng muốn có thêm chứ không muốn bớt. Ba chữ “suy nghĩ đã” gần như là có kết quả luôn rồi… thiệt, tôi thấy có chút thất vọng về cậu Hai một tí… một tí…
– Sao tôi phải cưới em?
Quay lại vấn đề của bản thân, tim tôi đập khá là mạnh khi nghe cậu Cả hỏi. Cắn cắn môi, tôi ngập ngừng trả lời:
– Cậu không cưới em… cậu Hai cưới em đó.
– Vậy cứ để…
– Á rắn… rắn… cậu… rắn…
Nghe tôi gần như hét lên, cậu Cả nhanh tay bịt lấy miếng tôi lại, cậu gằn giọng:
– Đừng hét, đừng hét!
“Ai vậy? Là ai?”
Giọng uy lực của cậu Ngọc cất lên khiến tim tôi đập liên hồi, thế nhưng con rắn đang bò ngoằn ngoèo trước mặt mới là thứ khiến tay chân tôi tê cứng. Thấy tôi cứng đờ người, cậu Cả ôm siết lấy tôi, giọng cậu trầm trầm, trấn an:
– Em đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở ngay bên em!
Bình luận truyện