Làm Dâu Nhà Hội Đồng
Chương 47
Lúc tôi dậy trời bên ngoài cũng ngã sang chiều, quay sang thấy cậu Cả vẫn còn ngủ say, tôi liền chui khỏi vòng tay của cậu rồi bước xuống giường. Đã mấy đêm không ngủ, bữa nay được ngủ đúng là suиɠ sướиɠ, còn chưa kể là được ngủ cùng người mình yêu nữa, hạnh phúc còn gì bằng. Càng nhìn cậu Cả càng thấy đáng yêu, tôi nhịn không được bèn hôn trộm cậu vài cái rồi lại mắc cỡ bật dậy đi thẳng ra bên ngoài. Chợt nhìn xuống bộ áo dài cưới đang mặc trên người mình, càng nhìn càng thấy kì nên tôi định bụng là đi ra ngoài tìm người làm rồi mượn ai đó bộ bà ba để thay đỡ. Vừa đi được mấy bước tôi liền gặp được bé Nhỏ đang ngồi thở lên thở xuống, thấy tôi, con bé mừng như bắt được vàng, nó chạy tới reo lên:
– Cô… cô… cuối cùng em cũng gặp được cô.
Con bé mừng, tôi cũng mừng, tôi nắm lấy tay nó, cười cười hỏi hỏi:
– Sao em ở đây? Em qua đây hồi nào?
– Hồi cô đi là em đi theo cô luôn á, mà tại cô không để ý tới em nên cô không biết thôi. Cô đói bụng chưa, để em nói bé Thảo dọn cơm lên cho cô ăn nghen cô?
Nhắc tới đói thì công nhận là đói thiệt, tôi gật gật gù rồi nói:
– Sẵn em lấy đồ khác tới cho cô thay đi, ai lại mặc áo dài cưới đi tới đi lui… coi hổng vô.
– Dạ, cô đợi em chút.
Nói rồi bé Nhỏ liền chạy đi, đi chưa được hai phút, con bé đã quay lại, trên tay nó là bộ đồ bà ba của tôi. Thay xong xuôi, bé Thảo liền dọn cơm cho tôi any, vừa ăn tôi vừa gật đầu khen ngon, tầm này có là ăn cơm với muối cũng thấy ngon nữa là. Ăn xong cơm lại chuyển qua ăn trái cây, đang ăn giữa chừng, tôi sực nhớ tới chuyện khi sáng, tôi gấp gáp hỏi:
– Nhỏ, chuyện đám cưới… sao rồi hả con?
Nghe tôi hỏi, bé Nhỏ mím môi trả lời, ý tứ có chút dè chừng.
– Chuyện đó… đám cưới vẫn diễn ra bình thường á cô.
Tôi cả kinh, mở to mắt ngạc nhiên nhìn về con bé:
– Vẫn diễn ra… là sao hả em, cô không hiểu?
Bé Nhỏ liền trả lời:
– Cậu Hai để cô Bích Hà thay cô làm cô dâu, giờ này đám cưới… chắc cũng dọn dẹp xong hết rồi.
Tôi nghe bé Nhỏ nói mà giật mình khản thốt, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, tôi lại như thông suốt hiểu ra được mọi chuyện. Thật ra ấy, dù cậu Hai có muốn hay không muốn thì trước sau gì thầy Trầm cũng để Bích Hà vào cửa làm vợ cậu. Sẵn dịp bây giờ đang thiếu mất cô dâu, thầy Trầm dễ gì mà chịu bỏ qua cơ hội, dì Nguyệt có muốn ngăn cũng không ngăn được, tôi bỏ đi để lại một đống hỗn độn, dì Nguyệt chắc chắn chỉ còn cách thỏa hiệp. Haiz, nói gì thì nói nhưng tôi vẫn thấy có chút buồn buồn, không phải tôi buồn vì tiếc mà tôi buồn là buồn cho cậu Hai khi phải lấy Bích Hà ranh ma làm vợ. Nhưng mà thôi vậy, có khi là do ý trời, phải có duyên thế nào mới nên vợ nên chồng với nhau được. Có thể là sau khi lấy được cậu Hai, Bích Hà sẽ trở nên tốt hơn thì sao, hy vọng vậy.
Cơm nước xong xuôi, tôi lại ngồi ỳ trong phòng đợi cậu Cả tỉnh dậy, nhưng đợi mãi cho tới nửa khuya, cậu ấy vẫn chưa chịu tỉnh. Ngoài cổng lớn đã đóng chặt, một con muỗi cũng không cho bay vào. Cậu Cả căn dặn không cho bất kỳ ai ở nhà hội đồng vào thăm, kể cả là dì Nguyệt, nhưng cậu Cả vẫn cho người báo tin bình an cho dì ấy, chỉ là không muốn ai tới thăm mà thôi. Lúc đầu tôi còn không hiểu lý do vì sao nhưng mãi cho tới hai ba bữa sau, cuối cùng tôi cũng đã hiểu. Hóa ra là cậu Cả muốn dành thời gian… để ngủ, cậu ngủ cái gì mà ngủ suốt hai ngày hai đêm, ngủ li bì y như người chết, cứ như là mấy chục năm chưa được ngủ vậy. Tôi lo lắng hỏi thầy Trứ, thấy cười bảo không sao, cứ để cho cậu ngủ, khi nào ngủ đủ cậu tự khắc tỉnh dậy.
Cậu Cả nhốt tôi trong nhà, buồn buồn tôi lại lôi bé Nhỏ với bé Thảo đi dạo. Nói chuyện một hồi lại nói tới chuyện dì Dung, bé Thảo mới khẽ hỏi:
– Cô, em chưa mượn được sợi dây chuyền thì đã quay lại đây, hay là để em tìm cách trở về rồi điều tra chuyện mặt dây chuyền đó cho cô nghen?
Tôi lắc đầu, trả lời:
– Dại dột chi mà làm chuyện đó hả Thảo, cô có cách rồi, em không cần lấy lòng con Sen nữa đâu.
– Dạ.
– Ờ mà, từ bữa cô chạy về đây tới giờ, Thục Oanh có qua đây không hai đứa?
Bé Nhỏ lắc đầu:
– Dạ không cô, em không có thấy cổ sang đây. Mà nghe nói cô Oanh bận rộn lung lắm, bị sắp tới đám cưới của cổ với cậu Phú rồi đó cô.
Tôi cau mày nhìn về phía trước, sự tình này thì có hơi lạ một chút. Tôi không nghĩ là Thục Oanh lại yên lòng mà ngồi ở nhà không chạy tới tìm cậu Cả, trừ phi… trừ phi chị ta không được phép mà thôi. Ái chà, tình hình này thì căng thẳng rồi đây, cậu Phú siết chặt giữ lấy vợ rồi, dễ gì mà để cho Thục Oanh chạy đi tìm người tình trong mộng đâu chứ. Nhưng không biết cậu Bảo có chịu để yên không nữa, cậu Bảo cũng không phải dạng vừa đâu, toàn nham hiểm không cả đấy.
………………………….
Sau hai ngày ngủ li bì, tới ngày thứ ba, cậu Cả mới cho mở cửa tiếp khách. Vị khách đầu tiên tới thăm cậu chính là dì Nguyệt, sau đó là cha má Út Quân. Dì Nguyệt với cậu gặp lại nhau, mừng mừng tủi tủi, dì ôm cậu vừa khóc vừa mắng, cậu cũng rưng rưng nước mắt ôm chặt lấy dì. Nhìn cảnh tượng chị em trùng phùng, ai ai cũng cảm động mà chảy nước mắt. Sau khi thăm cậu xong, dì Nguyệt lại quay sang tìm gặp tôi, dì đối với tôi trước sau như một, lúc nào cũng yêu thương đối xử vô cùng tốt. Chuyện tôi bỏ cậu Hai, dì không trách, ngược lại còn hy vọng cho tôi và cậu Cả được hạnh phúc viên mãn, dì nói:
– Không làm con dâu của dì thì làm em dâu, đằng nào thì cũng là người một nhà, dì không có để ý tới những chuyện khác đâu con. Một phần lỗi cũng do dì, cứ ép buộc con mặc dù biết con không cam lòng…
Tôi nắm lấy tay dì, an ủi:
– Dì đừng có trách mình, con hiểu hết mà dì.
Dì Nguyệt thở dài:
– Dì biết là con hiểu… thôi con ráng coi mà săn sóc cho thằng Trạch rồi để dì coi ngày lành tháng tốt đặng làm đám cưới cho hai đứa. Còn mà muốn cưới lớn cưới nhỏ như thế nào thì hai đứa tính với nhau rồi báo cho dì biết, thằng Trạch mới nói không muốn làm rình rang.
Tôi im lặng e thẹn không trả lời, chuyện cưới xin tôi chưa có tính toán gì đâu, đợi khi nào cậu Cả lên tiếng bàn tới thì tôi mới tính. Mặc dù biết là thời đại này sẽ không có cái kiểu quỳ gối cầu hôn nhưng ít nhất cậu cũng phải nói hươu nói vượn sao đó thì tôi mới chịu, ai lại chịu không không như vậy được, mất giá lung lắm.
Đang suy nghĩ miên man, tôi lại nghe dì Nguyệt rầu rĩ lên tiếng:
– Cho tới bây chừ dì vẫn không để con Bích Hà vào trong mắt được, ngày nào nó cũng lạng tới lạng lui cười cười nói nói khiến cho dì nhức hết cái đầu. Ngọt ngào với nó thì không đặng, mà khó chịu ra mặt thì tội cho thằng Ngọc… phải là con gái quý của ai trong vùng dì cũng ưng, sao lại là con Hà… thiệt tình.
Thấy dì không vui chuyện của cậu Hai với Bích Hà, tôi chỉ biết an ủi khuyên giải chứ không làm được gì hơn.
– Dì, dì cứ kệ cô ấy, miễn sao cô ấy đừng làm chuyện gì không đúng là được rồi. Tánh tình Bích Hà thì dì cũng rõ ràng rồi mà, dì cứ từ từ uốn nắn dạy dỗ cô ấy, biết đâu sau này dì lại thương Bích Hà như thương con thì sao. Mình đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ thế nào thì làm thế đó, dì khó khăn với cô ấy quá thì tội cho cậu Hai… cậu khó xử.
– Thì dì cũng là nghĩ cho thằng hai Ngọc, chớ còn con Hà, nó gian manh dì ngó biết từ lâu rồi. Đó, con thấy đó, con Kim Chi thương nó cỡ nào mà bây chừ hai đứa trở mặt có nói với nhau câu nào đâu. Mà con Hà làm được mợ Hai nhà này rồi, nó có thèm coi con Chi vào trong mắt, mới hồi sáng này cũng tại nó mà con Chi bị anh Hai nó rầy la một trận… dì nghe mà tức thở không đặng.
Chuyện này, tôi cũng không hẳn là bênh Kim Chi hoàn toàn được, nói gì thì nói, Kim Chi cũng đâu có vừa, kẻ tám lạng người nửa cân, có ai hiền hơn ai đâu…
– Chuyện của cô Chi với Bích Hà, dì cứ mặc kệ đi, hai người đó lớn rồi, có gì tự dàn xếp. Dì bây chừ nên để ý tới má con cậu Bảo, nhứt là để ý tới thầy Trầm, con cứ thấy nó kỳ kỳ sao á dì, dì coi chừng nghen.
Nhắc tới chuyện này, dì Nguyệt mới gật gù đồng ý:
– Ừ, dì cũng ngó thấy có điều gì đó ngộ lung lắm nhưng để mấy bữa nữa coi làm sao. Thằng Ngọc với thằng Bảo, anh em nó bắt đầu xung đột rồi… chưa hết chuyện lại có thêm chuyện, may là cậu Trạch còn đây, thằng Ngọc với con Chi vẫn có người chống lưng đằng sau. Còn ông Trầm… dì coi như là cả đời này có mắt mà như mù đi con… bạc phước quá đa!
Tôi siết lấy tay dì thật chặt thay cho lời an ủi và đồng cảm, phụ nữ mà, trừ khi nào họ đau lòng thật nhiều thì mới nhận ra là mình đã sai. Nhưng biết sai rồi, cũng không được bao nhiêu người quay đầu lại được…
Đợi dì Nguyệt về rồi, tôi với cậu Cả mới dọn bữa lên ăn, ăn xong cả hai dắt díu nhau ra đình hóng mát. Sức khoẻ cậu Cả còn yếu, chắc phải nghỉ dưỡng một thời gian mới có thể lấy lại sức như lúc trước. Tôi ngồi đối diện nhìn cậu, cậu giúp tôi bóc vỏ nhãn lồng, đút vào miệng tôi, cậu càu nhàu:
– Không gặp thì thôi, mà hễ gặp thì bắt tôi làm mọi cho em… kiếp trước tôi mắc nợ em quá.
Tôi phì cười:
– Cậu cứ nói quá lên, em thấy em không có làm gì hết chơn á.
Cậu Cả lườm nguýt nhưng tay vẫn nhanh nhẹn bóc vỏ nhãn cho tôi rất là chuyên nghiệp. Ăn hết mấy trái tôi muốn đòi ăn thêm nhưng cậu lầm bầm không cho, cậu nói muốn ăn thì mai ăn tiếp, ăn nhiều nóng trong người lắm. Nhưng dưới sự làm nũng đáng sợ của tôi, cậu cuối cùng cũng cho người đem lên một đĩa nhãn khác. Tất nhiên, người bóc vỏ nhãn vẫn là cậu, người vừa ăn vừa khen ngon vẫn là tôi, vị trí phân công công việc quá rõ ràng, rất công tâm, không ai chịu thiệt thòi gì cả…
Vừa nhai nhai tôi vừa hỏi chuyện của cậu:
– Cậu, chuyện của cậu rốt cuộc là sao vậy? Cậu nói cho em hiểu chút đi.
Cậu Cả liếc mắt nhìn tôi, cậu hỏi:
– Nói cái gì? Em làm bộ không hiểu thì có, tôi thấy không có chuyện chi mà qua mặt em được hết.
Tôi cười phì:
– Thì em chỉ biết sơ sơ thôi, chứ em biết làm sao hết được, cậu có kể cái chi đâu. Cậu nói đi, chuyện là sao, sao cậu sống lại được vậy?
Cậu Cả nhướn mày cười cười nhìn tôi, hiểu ý tôi bèn chạy tới lấy khăn giúp cậu lau tay. Thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, cậu cười phá lên, tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi khen ngợi:
– Giỏi, giỏi lung lắm, em ngoan như… mèo ấy Út Quân nhỉ?
Tôi bĩu môi:
– Chứ không phải cậu muốn nói là ngoan như… cún à? Em lạ gì cái miệng của cậu, khẩu nghiệp lung lắm.
Cậu Cả cười lớn, ý tứ vui vẻ vô cùng, mà tôi thấy cậu vui như vậy tôi cũng thấy vui lây trong lòng.
Đợi vài giây sau, cậu mới chịu nói:
– Tôi bị mắc lời nguyền từ nhỏ, có người nguyền rủa tôi không sống được qua 30 tuổi. Ban đầu thì tôi cũng không tin nhưng càng lớn, sức khỏe tôi càng yếu đi, có lúc còn mê mang không tỉnh lại được. Mỗi lần tôi mê mang, chị Hai phải chạy vạy khắp nơi tìm thầy chữa cho tôi nhưng đều không có kết quả gì. Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn cho tới khi có duyên gặp được thầy Trứ thì tình hình của tôi mới đỡ hơn một chút, số lần mê mang không còn nhiều nữa. Nhưng thầy Trứ cũng không có cách nào thay đổi số kiếp, thầy nói hết thảy đều phải chông cậy vào ý trời…
Dừng một chút, cậu nói tiếp:
– Tôi từng tưởng chết một lần rồi nhưng may mắn sao lại tỉnh dậy được, mà thật ra chuyện sống hay chết đối với tôi cũng không quá quan trọng cho tới khi… tôi gặp được em.
Cậu nói tới đây lòng tôi lại đập rộn lên một hồi, tôi mím môi lắng nghe từng lời cậu nói.
– Tôi biết tôi sống không thọ được, chuyện tôi chết ở tuổi 30 tôi cũng đã chuẩn bị trước. Nhưng từ khi gặp được em, mọi kế hoạch của tôi dần dần sai lệch, tôi không cách nào khống chế được cảm xúc của tôi đối với em. Nhưng rung động với em là một chuyện, đến được với em lại là chuyện khác. Tôi không muốn em làm bà góa phụ trẻ, cho nên… cho nên…
Cậu nói tới đây, giọng cậu nghẹn lại, tôi lại thấy xót xa trong lòng, mắt cũng rưng rưng ngấn lệ, một hai ngăn không cho cậu nói tiếp.
– Em hiểu, em hiểu hết… cậu không cần phải cảm thấy áy náy… tất cả những gì cậu làm… em đều hiểu cả mà.
Cậu Cả nhoẻn môi cười, nụ cười của cậu chua chát, cậu xoa xoa tóc tôi, ánh mắt dịu dàng cậu nhìn tôi, cậu khẽ nói:
– Thật may là tôi tỉnh dậy đúng lúc, ông Trời vẫn còn xót thương cho tôi… may là em vẫn chưa lấy chồng… may là tôi vẫn còn cơ hội.
Nói rồi cậu dang hai tay đón đợi tôi, tôi cũng chẳng nghĩ suy thêm gì liền nhào tới để cậu ôm vào lòng. Cậu ôm siết lấy tôi, giọng cậu rất đỗi dịu dàng:
– Trong những giây phút tưởng chừng như đã chết, tôi lại gặp được em… tôi thấy em… chỉ có em mới khiến tôi sống lại được. Cảm ơn em… tôi thật lòng cảm ơn em vì đã tới… Thanh Vy… cảm ơn em!
________________
Trời đêm đầy sao sáng, tôi giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ lạ lùng kia thì lại không cách nào ngủ lại được. Chuyện tôi mơ thấy một người đàn ông quỳ khóc bên một ngôi mộ thì không có gì là lạ nhưng chẳng hiểu sao lần này, tôi lại mơ thấy người đàn ông kia chính là… chính là cậu Cả….
Sau khi giật mình tỉnh dậy, tôi sợ tới đổ mồ hôi vì giấc mơ kia quá mức chân thật, quá mức đáng sợ khiến tôi không cách nào nhắm mắt ngủ tiếp được. Hết cách, tôi đành khoác áo ra ngoài đi dạo một vòng, vô tình sao lại gặp được thầy Trứ đang ngồi uống trà ngắm sao. Thấy thầy, tôi liền đi tới bắt chuyện, từ bữa tới giờ tôi cũng chưa có cơ hội cảm ơn thầy nữa.
– Thầy, vẫn chưa ngủ hả thầy?
Thầy Trứ xoay người lại thấy tôi, thầy cười cười:
– Ừm, già rồi ngủ không được, sao cô vẫn chưa ngủ, cậu Cả đã ngủ lâu rồi mà?
Tôi cười hề hề:
– Chắc là lạ chỗ, con ngủ chưa quen.
– Ừm.
Thầy Trứ rót cho tôi một tách trà, tôi nhận lấy uống vào bụng một ngụm, vị trà thơm thoang thoảng, trước đắng sau ngọt khiến lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi ôm tách trà sửi ấm cho lòng bàn tay, tôi nói:
– Thật sự cảm ơn thầy rất nhiều, cảm ơn thầy vì đã cứu cậu Cả.
Thầy Trứ nhìn tôi, giọng thầy nhẹ tênh:
– Tôi có mần chi đâu mà cô cảm ơn tôi, mà có mần được chi thì cũng là chuyện nên mần mà.
– Thầy đừng quá khách sáo, con nghe cậu Cả nói hết rồi, cậu nói nếu không nhờ Thầy lập đàn kéo hồn cậu về thì chắc bây chừ cậu đã chết thật rồi. Công lao này của thầy, cả con và cậu Trạch suốt đời đều không bao giờ quên được…
Nói chưa dứt câu, tôi liền đứng bật dậy rồi cúi gập đầu thể hiện lòng thành, tôi thật tâm nói:
– Con cảm ơn thầy, cảm ơn thầy đã cứu mạng của cậu Cả, ơn nghĩa của thầy dù có chết con cũng không bao giờ quên.
Thầy Trứ thấy tôi cúi đầu, thầy liền đỡ cho tôi đứng thẳng dậy, Thầy nghiêm giọng nói:
– Tôi thì có công ơn gì mà cô phải cảm ơn, ngồi xuống đi, đừng câu nệ nữa… mau ngồi xuống đi.
– Dạ…
Đợi sau khi tôi ngồi xuống, thầy Trứ khẽ nhướn mày quay sang hỏi tôi:
– Cậu Cả nói là do tôi cứu cậu ấy à?
Trước câu hỏi của thầy Trứ, tôi có hơi ngơ ngác không hiểu lắm.
– Dạ? À phải rồi thầy, cậu nói hết thảy là nhờ công ơn của thầy, nhờ thầy lập đàn giải lời nguyền rồi kéo hồn cậu về. Cậu còn nói với con, xém chút nữa là cậu bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi rồi, may là có thầy cứu kịp… Bộ không phải vậy hả Thầy?
Thầy Trứ nhìn tôi, con ngươi sáng quắc như sao trên trời, thầy cười lớn:
– Thì là như vậy mà, cậu Cả nói sao thì đều là như vậy. Nhưng thực ra cũng không hẳn là do công lao của tôi hết đâu, một phần là do ý trời, do số mệnh của cậu Cả nữa. Nếu ý ân trên đã muốn, tôi dù có thần thông quảng đại tới cỡ nào thì cũng không cứu nổi…
Nói tới đây, thầy lại cười:
– Cũng một phần là do có quý nhân phù trợ cho cậu Cả, là có quý nhân trở về…
Tôi tò mò:
– Quý nhân trở về? Là ai hả thầy?
– Cô chỉ cần biết là có quý nhân là được rồi, sau này nếu có cơ hội, cậu Cả sẽ nói cho cô nghe.
Tôi ồ lên một tiếng rồi gật gù đồng ý, mặc dù có hơi tò mò với vị quý nhân kia thật nhưng thầy Trứ với cậu Cả đã không nói thì tôi sẽ không hỏi. Cũng có khi quý nhân là một người “âm” cũng nên, bởi nếu là người sống ở dương gian thì kiểu gì cậu Cả không nói cho tôi biết chớ.
Ngồi trò chuyện một lát, thấy trời đã khuya, thầy Trứ mới đi vào trong nghỉ ngơi. Lúc đứng dậy rời đi, thầy có nói với tôi thế này, câu nói của thầy khiến tôi suy ngẫm mãi nhưng vẫn không có cách nào hiểu hết được…
– Âm dương cách biệt là chuyện rất đáng sợ, cậu Cả đã khổ vì cô nhiều rồi… cô nên trân trọng cậu ấy… nhớ những gì tôi nói!
– Cô… cô… cuối cùng em cũng gặp được cô.
Con bé mừng, tôi cũng mừng, tôi nắm lấy tay nó, cười cười hỏi hỏi:
– Sao em ở đây? Em qua đây hồi nào?
– Hồi cô đi là em đi theo cô luôn á, mà tại cô không để ý tới em nên cô không biết thôi. Cô đói bụng chưa, để em nói bé Thảo dọn cơm lên cho cô ăn nghen cô?
Nhắc tới đói thì công nhận là đói thiệt, tôi gật gật gù rồi nói:
– Sẵn em lấy đồ khác tới cho cô thay đi, ai lại mặc áo dài cưới đi tới đi lui… coi hổng vô.
– Dạ, cô đợi em chút.
Nói rồi bé Nhỏ liền chạy đi, đi chưa được hai phút, con bé đã quay lại, trên tay nó là bộ đồ bà ba của tôi. Thay xong xuôi, bé Thảo liền dọn cơm cho tôi any, vừa ăn tôi vừa gật đầu khen ngon, tầm này có là ăn cơm với muối cũng thấy ngon nữa là. Ăn xong cơm lại chuyển qua ăn trái cây, đang ăn giữa chừng, tôi sực nhớ tới chuyện khi sáng, tôi gấp gáp hỏi:
– Nhỏ, chuyện đám cưới… sao rồi hả con?
Nghe tôi hỏi, bé Nhỏ mím môi trả lời, ý tứ có chút dè chừng.
– Chuyện đó… đám cưới vẫn diễn ra bình thường á cô.
Tôi cả kinh, mở to mắt ngạc nhiên nhìn về con bé:
– Vẫn diễn ra… là sao hả em, cô không hiểu?
Bé Nhỏ liền trả lời:
– Cậu Hai để cô Bích Hà thay cô làm cô dâu, giờ này đám cưới… chắc cũng dọn dẹp xong hết rồi.
Tôi nghe bé Nhỏ nói mà giật mình khản thốt, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, tôi lại như thông suốt hiểu ra được mọi chuyện. Thật ra ấy, dù cậu Hai có muốn hay không muốn thì trước sau gì thầy Trầm cũng để Bích Hà vào cửa làm vợ cậu. Sẵn dịp bây giờ đang thiếu mất cô dâu, thầy Trầm dễ gì mà chịu bỏ qua cơ hội, dì Nguyệt có muốn ngăn cũng không ngăn được, tôi bỏ đi để lại một đống hỗn độn, dì Nguyệt chắc chắn chỉ còn cách thỏa hiệp. Haiz, nói gì thì nói nhưng tôi vẫn thấy có chút buồn buồn, không phải tôi buồn vì tiếc mà tôi buồn là buồn cho cậu Hai khi phải lấy Bích Hà ranh ma làm vợ. Nhưng mà thôi vậy, có khi là do ý trời, phải có duyên thế nào mới nên vợ nên chồng với nhau được. Có thể là sau khi lấy được cậu Hai, Bích Hà sẽ trở nên tốt hơn thì sao, hy vọng vậy.
Cơm nước xong xuôi, tôi lại ngồi ỳ trong phòng đợi cậu Cả tỉnh dậy, nhưng đợi mãi cho tới nửa khuya, cậu ấy vẫn chưa chịu tỉnh. Ngoài cổng lớn đã đóng chặt, một con muỗi cũng không cho bay vào. Cậu Cả căn dặn không cho bất kỳ ai ở nhà hội đồng vào thăm, kể cả là dì Nguyệt, nhưng cậu Cả vẫn cho người báo tin bình an cho dì ấy, chỉ là không muốn ai tới thăm mà thôi. Lúc đầu tôi còn không hiểu lý do vì sao nhưng mãi cho tới hai ba bữa sau, cuối cùng tôi cũng đã hiểu. Hóa ra là cậu Cả muốn dành thời gian… để ngủ, cậu ngủ cái gì mà ngủ suốt hai ngày hai đêm, ngủ li bì y như người chết, cứ như là mấy chục năm chưa được ngủ vậy. Tôi lo lắng hỏi thầy Trứ, thấy cười bảo không sao, cứ để cho cậu ngủ, khi nào ngủ đủ cậu tự khắc tỉnh dậy.
Cậu Cả nhốt tôi trong nhà, buồn buồn tôi lại lôi bé Nhỏ với bé Thảo đi dạo. Nói chuyện một hồi lại nói tới chuyện dì Dung, bé Thảo mới khẽ hỏi:
– Cô, em chưa mượn được sợi dây chuyền thì đã quay lại đây, hay là để em tìm cách trở về rồi điều tra chuyện mặt dây chuyền đó cho cô nghen?
Tôi lắc đầu, trả lời:
– Dại dột chi mà làm chuyện đó hả Thảo, cô có cách rồi, em không cần lấy lòng con Sen nữa đâu.
– Dạ.
– Ờ mà, từ bữa cô chạy về đây tới giờ, Thục Oanh có qua đây không hai đứa?
Bé Nhỏ lắc đầu:
– Dạ không cô, em không có thấy cổ sang đây. Mà nghe nói cô Oanh bận rộn lung lắm, bị sắp tới đám cưới của cổ với cậu Phú rồi đó cô.
Tôi cau mày nhìn về phía trước, sự tình này thì có hơi lạ một chút. Tôi không nghĩ là Thục Oanh lại yên lòng mà ngồi ở nhà không chạy tới tìm cậu Cả, trừ phi… trừ phi chị ta không được phép mà thôi. Ái chà, tình hình này thì căng thẳng rồi đây, cậu Phú siết chặt giữ lấy vợ rồi, dễ gì mà để cho Thục Oanh chạy đi tìm người tình trong mộng đâu chứ. Nhưng không biết cậu Bảo có chịu để yên không nữa, cậu Bảo cũng không phải dạng vừa đâu, toàn nham hiểm không cả đấy.
………………………….
Sau hai ngày ngủ li bì, tới ngày thứ ba, cậu Cả mới cho mở cửa tiếp khách. Vị khách đầu tiên tới thăm cậu chính là dì Nguyệt, sau đó là cha má Út Quân. Dì Nguyệt với cậu gặp lại nhau, mừng mừng tủi tủi, dì ôm cậu vừa khóc vừa mắng, cậu cũng rưng rưng nước mắt ôm chặt lấy dì. Nhìn cảnh tượng chị em trùng phùng, ai ai cũng cảm động mà chảy nước mắt. Sau khi thăm cậu xong, dì Nguyệt lại quay sang tìm gặp tôi, dì đối với tôi trước sau như một, lúc nào cũng yêu thương đối xử vô cùng tốt. Chuyện tôi bỏ cậu Hai, dì không trách, ngược lại còn hy vọng cho tôi và cậu Cả được hạnh phúc viên mãn, dì nói:
– Không làm con dâu của dì thì làm em dâu, đằng nào thì cũng là người một nhà, dì không có để ý tới những chuyện khác đâu con. Một phần lỗi cũng do dì, cứ ép buộc con mặc dù biết con không cam lòng…
Tôi nắm lấy tay dì, an ủi:
– Dì đừng có trách mình, con hiểu hết mà dì.
Dì Nguyệt thở dài:
– Dì biết là con hiểu… thôi con ráng coi mà săn sóc cho thằng Trạch rồi để dì coi ngày lành tháng tốt đặng làm đám cưới cho hai đứa. Còn mà muốn cưới lớn cưới nhỏ như thế nào thì hai đứa tính với nhau rồi báo cho dì biết, thằng Trạch mới nói không muốn làm rình rang.
Tôi im lặng e thẹn không trả lời, chuyện cưới xin tôi chưa có tính toán gì đâu, đợi khi nào cậu Cả lên tiếng bàn tới thì tôi mới tính. Mặc dù biết là thời đại này sẽ không có cái kiểu quỳ gối cầu hôn nhưng ít nhất cậu cũng phải nói hươu nói vượn sao đó thì tôi mới chịu, ai lại chịu không không như vậy được, mất giá lung lắm.
Đang suy nghĩ miên man, tôi lại nghe dì Nguyệt rầu rĩ lên tiếng:
– Cho tới bây chừ dì vẫn không để con Bích Hà vào trong mắt được, ngày nào nó cũng lạng tới lạng lui cười cười nói nói khiến cho dì nhức hết cái đầu. Ngọt ngào với nó thì không đặng, mà khó chịu ra mặt thì tội cho thằng Ngọc… phải là con gái quý của ai trong vùng dì cũng ưng, sao lại là con Hà… thiệt tình.
Thấy dì không vui chuyện của cậu Hai với Bích Hà, tôi chỉ biết an ủi khuyên giải chứ không làm được gì hơn.
– Dì, dì cứ kệ cô ấy, miễn sao cô ấy đừng làm chuyện gì không đúng là được rồi. Tánh tình Bích Hà thì dì cũng rõ ràng rồi mà, dì cứ từ từ uốn nắn dạy dỗ cô ấy, biết đâu sau này dì lại thương Bích Hà như thương con thì sao. Mình đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ thế nào thì làm thế đó, dì khó khăn với cô ấy quá thì tội cho cậu Hai… cậu khó xử.
– Thì dì cũng là nghĩ cho thằng hai Ngọc, chớ còn con Hà, nó gian manh dì ngó biết từ lâu rồi. Đó, con thấy đó, con Kim Chi thương nó cỡ nào mà bây chừ hai đứa trở mặt có nói với nhau câu nào đâu. Mà con Hà làm được mợ Hai nhà này rồi, nó có thèm coi con Chi vào trong mắt, mới hồi sáng này cũng tại nó mà con Chi bị anh Hai nó rầy la một trận… dì nghe mà tức thở không đặng.
Chuyện này, tôi cũng không hẳn là bênh Kim Chi hoàn toàn được, nói gì thì nói, Kim Chi cũng đâu có vừa, kẻ tám lạng người nửa cân, có ai hiền hơn ai đâu…
– Chuyện của cô Chi với Bích Hà, dì cứ mặc kệ đi, hai người đó lớn rồi, có gì tự dàn xếp. Dì bây chừ nên để ý tới má con cậu Bảo, nhứt là để ý tới thầy Trầm, con cứ thấy nó kỳ kỳ sao á dì, dì coi chừng nghen.
Nhắc tới chuyện này, dì Nguyệt mới gật gù đồng ý:
– Ừ, dì cũng ngó thấy có điều gì đó ngộ lung lắm nhưng để mấy bữa nữa coi làm sao. Thằng Ngọc với thằng Bảo, anh em nó bắt đầu xung đột rồi… chưa hết chuyện lại có thêm chuyện, may là cậu Trạch còn đây, thằng Ngọc với con Chi vẫn có người chống lưng đằng sau. Còn ông Trầm… dì coi như là cả đời này có mắt mà như mù đi con… bạc phước quá đa!
Tôi siết lấy tay dì thật chặt thay cho lời an ủi và đồng cảm, phụ nữ mà, trừ khi nào họ đau lòng thật nhiều thì mới nhận ra là mình đã sai. Nhưng biết sai rồi, cũng không được bao nhiêu người quay đầu lại được…
Đợi dì Nguyệt về rồi, tôi với cậu Cả mới dọn bữa lên ăn, ăn xong cả hai dắt díu nhau ra đình hóng mát. Sức khoẻ cậu Cả còn yếu, chắc phải nghỉ dưỡng một thời gian mới có thể lấy lại sức như lúc trước. Tôi ngồi đối diện nhìn cậu, cậu giúp tôi bóc vỏ nhãn lồng, đút vào miệng tôi, cậu càu nhàu:
– Không gặp thì thôi, mà hễ gặp thì bắt tôi làm mọi cho em… kiếp trước tôi mắc nợ em quá.
Tôi phì cười:
– Cậu cứ nói quá lên, em thấy em không có làm gì hết chơn á.
Cậu Cả lườm nguýt nhưng tay vẫn nhanh nhẹn bóc vỏ nhãn cho tôi rất là chuyên nghiệp. Ăn hết mấy trái tôi muốn đòi ăn thêm nhưng cậu lầm bầm không cho, cậu nói muốn ăn thì mai ăn tiếp, ăn nhiều nóng trong người lắm. Nhưng dưới sự làm nũng đáng sợ của tôi, cậu cuối cùng cũng cho người đem lên một đĩa nhãn khác. Tất nhiên, người bóc vỏ nhãn vẫn là cậu, người vừa ăn vừa khen ngon vẫn là tôi, vị trí phân công công việc quá rõ ràng, rất công tâm, không ai chịu thiệt thòi gì cả…
Vừa nhai nhai tôi vừa hỏi chuyện của cậu:
– Cậu, chuyện của cậu rốt cuộc là sao vậy? Cậu nói cho em hiểu chút đi.
Cậu Cả liếc mắt nhìn tôi, cậu hỏi:
– Nói cái gì? Em làm bộ không hiểu thì có, tôi thấy không có chuyện chi mà qua mặt em được hết.
Tôi cười phì:
– Thì em chỉ biết sơ sơ thôi, chứ em biết làm sao hết được, cậu có kể cái chi đâu. Cậu nói đi, chuyện là sao, sao cậu sống lại được vậy?
Cậu Cả nhướn mày cười cười nhìn tôi, hiểu ý tôi bèn chạy tới lấy khăn giúp cậu lau tay. Thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, cậu cười phá lên, tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi khen ngợi:
– Giỏi, giỏi lung lắm, em ngoan như… mèo ấy Út Quân nhỉ?
Tôi bĩu môi:
– Chứ không phải cậu muốn nói là ngoan như… cún à? Em lạ gì cái miệng của cậu, khẩu nghiệp lung lắm.
Cậu Cả cười lớn, ý tứ vui vẻ vô cùng, mà tôi thấy cậu vui như vậy tôi cũng thấy vui lây trong lòng.
Đợi vài giây sau, cậu mới chịu nói:
– Tôi bị mắc lời nguyền từ nhỏ, có người nguyền rủa tôi không sống được qua 30 tuổi. Ban đầu thì tôi cũng không tin nhưng càng lớn, sức khỏe tôi càng yếu đi, có lúc còn mê mang không tỉnh lại được. Mỗi lần tôi mê mang, chị Hai phải chạy vạy khắp nơi tìm thầy chữa cho tôi nhưng đều không có kết quả gì. Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn cho tới khi có duyên gặp được thầy Trứ thì tình hình của tôi mới đỡ hơn một chút, số lần mê mang không còn nhiều nữa. Nhưng thầy Trứ cũng không có cách nào thay đổi số kiếp, thầy nói hết thảy đều phải chông cậy vào ý trời…
Dừng một chút, cậu nói tiếp:
– Tôi từng tưởng chết một lần rồi nhưng may mắn sao lại tỉnh dậy được, mà thật ra chuyện sống hay chết đối với tôi cũng không quá quan trọng cho tới khi… tôi gặp được em.
Cậu nói tới đây lòng tôi lại đập rộn lên một hồi, tôi mím môi lắng nghe từng lời cậu nói.
– Tôi biết tôi sống không thọ được, chuyện tôi chết ở tuổi 30 tôi cũng đã chuẩn bị trước. Nhưng từ khi gặp được em, mọi kế hoạch của tôi dần dần sai lệch, tôi không cách nào khống chế được cảm xúc của tôi đối với em. Nhưng rung động với em là một chuyện, đến được với em lại là chuyện khác. Tôi không muốn em làm bà góa phụ trẻ, cho nên… cho nên…
Cậu nói tới đây, giọng cậu nghẹn lại, tôi lại thấy xót xa trong lòng, mắt cũng rưng rưng ngấn lệ, một hai ngăn không cho cậu nói tiếp.
– Em hiểu, em hiểu hết… cậu không cần phải cảm thấy áy náy… tất cả những gì cậu làm… em đều hiểu cả mà.
Cậu Cả nhoẻn môi cười, nụ cười của cậu chua chát, cậu xoa xoa tóc tôi, ánh mắt dịu dàng cậu nhìn tôi, cậu khẽ nói:
– Thật may là tôi tỉnh dậy đúng lúc, ông Trời vẫn còn xót thương cho tôi… may là em vẫn chưa lấy chồng… may là tôi vẫn còn cơ hội.
Nói rồi cậu dang hai tay đón đợi tôi, tôi cũng chẳng nghĩ suy thêm gì liền nhào tới để cậu ôm vào lòng. Cậu ôm siết lấy tôi, giọng cậu rất đỗi dịu dàng:
– Trong những giây phút tưởng chừng như đã chết, tôi lại gặp được em… tôi thấy em… chỉ có em mới khiến tôi sống lại được. Cảm ơn em… tôi thật lòng cảm ơn em vì đã tới… Thanh Vy… cảm ơn em!
________________
Trời đêm đầy sao sáng, tôi giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ lạ lùng kia thì lại không cách nào ngủ lại được. Chuyện tôi mơ thấy một người đàn ông quỳ khóc bên một ngôi mộ thì không có gì là lạ nhưng chẳng hiểu sao lần này, tôi lại mơ thấy người đàn ông kia chính là… chính là cậu Cả….
Sau khi giật mình tỉnh dậy, tôi sợ tới đổ mồ hôi vì giấc mơ kia quá mức chân thật, quá mức đáng sợ khiến tôi không cách nào nhắm mắt ngủ tiếp được. Hết cách, tôi đành khoác áo ra ngoài đi dạo một vòng, vô tình sao lại gặp được thầy Trứ đang ngồi uống trà ngắm sao. Thấy thầy, tôi liền đi tới bắt chuyện, từ bữa tới giờ tôi cũng chưa có cơ hội cảm ơn thầy nữa.
– Thầy, vẫn chưa ngủ hả thầy?
Thầy Trứ xoay người lại thấy tôi, thầy cười cười:
– Ừm, già rồi ngủ không được, sao cô vẫn chưa ngủ, cậu Cả đã ngủ lâu rồi mà?
Tôi cười hề hề:
– Chắc là lạ chỗ, con ngủ chưa quen.
– Ừm.
Thầy Trứ rót cho tôi một tách trà, tôi nhận lấy uống vào bụng một ngụm, vị trà thơm thoang thoảng, trước đắng sau ngọt khiến lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi ôm tách trà sửi ấm cho lòng bàn tay, tôi nói:
– Thật sự cảm ơn thầy rất nhiều, cảm ơn thầy vì đã cứu cậu Cả.
Thầy Trứ nhìn tôi, giọng thầy nhẹ tênh:
– Tôi có mần chi đâu mà cô cảm ơn tôi, mà có mần được chi thì cũng là chuyện nên mần mà.
– Thầy đừng quá khách sáo, con nghe cậu Cả nói hết rồi, cậu nói nếu không nhờ Thầy lập đàn kéo hồn cậu về thì chắc bây chừ cậu đã chết thật rồi. Công lao này của thầy, cả con và cậu Trạch suốt đời đều không bao giờ quên được…
Nói chưa dứt câu, tôi liền đứng bật dậy rồi cúi gập đầu thể hiện lòng thành, tôi thật tâm nói:
– Con cảm ơn thầy, cảm ơn thầy đã cứu mạng của cậu Cả, ơn nghĩa của thầy dù có chết con cũng không bao giờ quên.
Thầy Trứ thấy tôi cúi đầu, thầy liền đỡ cho tôi đứng thẳng dậy, Thầy nghiêm giọng nói:
– Tôi thì có công ơn gì mà cô phải cảm ơn, ngồi xuống đi, đừng câu nệ nữa… mau ngồi xuống đi.
– Dạ…
Đợi sau khi tôi ngồi xuống, thầy Trứ khẽ nhướn mày quay sang hỏi tôi:
– Cậu Cả nói là do tôi cứu cậu ấy à?
Trước câu hỏi của thầy Trứ, tôi có hơi ngơ ngác không hiểu lắm.
– Dạ? À phải rồi thầy, cậu nói hết thảy là nhờ công ơn của thầy, nhờ thầy lập đàn giải lời nguyền rồi kéo hồn cậu về. Cậu còn nói với con, xém chút nữa là cậu bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi rồi, may là có thầy cứu kịp… Bộ không phải vậy hả Thầy?
Thầy Trứ nhìn tôi, con ngươi sáng quắc như sao trên trời, thầy cười lớn:
– Thì là như vậy mà, cậu Cả nói sao thì đều là như vậy. Nhưng thực ra cũng không hẳn là do công lao của tôi hết đâu, một phần là do ý trời, do số mệnh của cậu Cả nữa. Nếu ý ân trên đã muốn, tôi dù có thần thông quảng đại tới cỡ nào thì cũng không cứu nổi…
Nói tới đây, thầy lại cười:
– Cũng một phần là do có quý nhân phù trợ cho cậu Cả, là có quý nhân trở về…
Tôi tò mò:
– Quý nhân trở về? Là ai hả thầy?
– Cô chỉ cần biết là có quý nhân là được rồi, sau này nếu có cơ hội, cậu Cả sẽ nói cho cô nghe.
Tôi ồ lên một tiếng rồi gật gù đồng ý, mặc dù có hơi tò mò với vị quý nhân kia thật nhưng thầy Trứ với cậu Cả đã không nói thì tôi sẽ không hỏi. Cũng có khi quý nhân là một người “âm” cũng nên, bởi nếu là người sống ở dương gian thì kiểu gì cậu Cả không nói cho tôi biết chớ.
Ngồi trò chuyện một lát, thấy trời đã khuya, thầy Trứ mới đi vào trong nghỉ ngơi. Lúc đứng dậy rời đi, thầy có nói với tôi thế này, câu nói của thầy khiến tôi suy ngẫm mãi nhưng vẫn không có cách nào hiểu hết được…
– Âm dương cách biệt là chuyện rất đáng sợ, cậu Cả đã khổ vì cô nhiều rồi… cô nên trân trọng cậu ấy… nhớ những gì tôi nói!
Bình luận truyện