Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
Chương 17
☆ 17. Anh cho tôi hôn một cái tôi sẽ nói cho anh biết
Từ phòng tắm đi ra, đều nhìn hết bốn phía một lần, không tìm thấy bóng dáng Trương Minh, nói vậy không ở thư phòng thì là phòng ngủ, lòng Chu Hoằng lập tức giống như phòng khách này, trống vắng vô cùng.
Kéo bước chân, Chu Hoằng ngồi vào quầy bar, thuận tay cầm một chia rượu liền bắt đầu uống, liều mạng giống hệt cái đêm Tiểu Hữu chia tay hắn vậy, bất đồng chính là lúc này rượu trong tay là rượu ngon, càng thêm say lòng người, hắn lại sầu muộn đầy tim cắt không đứt, chưa tới non nửa chai, người đã có chút say rồi.
Nhìn phòng ngủ của Trương Minh, Chu Hoằng vừa lãng phí hảo tửu, vừa ha hả cười nhạt, cứ như phát điên vậy, cười xong rồi, lại bày ra gương mặt đắng nghét, cũng không gấp uống rượu nữa, mà bình tĩnh bắt đầu xuất thần, miên man suy nghĩ.
Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, suy nghĩ cái gì, hắn bỗng nhiên trợn to mắt, trên mặt khôi phục chút ánh sáng, ngay sau đó, hắn một tay chống quầy bar, một tay cầm lấy chai rượu, chậm rãi từ trên ghế chân cao trượt xuống, đứng trên mặt đất một hồi, sau đó nhắm đúng hướng rồi nhấc chân đi.
Bước chân hắn hơi bất ổn, nhưng đường đi thì vẫn thẳng, thần trí bồi hồi giữa say và không say, thanh tỉnh và ngẩn ngơ.
Lúc đẩy cửa phòng ngủ của Trương Minh, khi Chu Hoằng thấy Trương Minh đang dựa lên ghế da, cơ thể hơi nghiêng, sắc mặt hơi trầm, đôi mắt cụp xuống, không phải đang nhìn máy tính làm việc, lại giống như đang suy tư điều gì, mơ hồ còn có chút sầu muộn.
Trong lòng Chu Hoằng đang chế nhạo Trương Minh mà cũng có lúc sầu khổ, chỉ thấy anh từ từ ngẩng đầu nhìn sang hắn, đôi mắt đen nhánh lóe ánh sáng, nhưng không nói lời nào, tư thế cũng không di chuyển.
Chu Hoằng cũng là run sợ một hồi, cúi đầu thoáng nhìn chai rượu trong tay, sau đó ra hình ra dạng ợ một hơi, lắc lư đi vào.
Chu Hoằng chuyển tới sau bàn, đứng bên cạnh Trương Minh, một tay chống lên mặt bàn, nhìn máy tính để bàn, lại phát hiện màn hình máy tinh đen thui, không có mở máy, Chu Hoằng không khỏi nhướng mày, nhìn về phía Trương Minh, đối diện với đôi mắt sâu như biển của anh, trong lòng nhảy dựng, lẽ nào anh ta vẫn đờ ra nãy giờ?
"Nghĩ gì thế?" Chu Hoằng kéo cái ghế qua đây, ngồi bên cạnh Trương Minh, nâng má hỏi anh.
Trương Minh thằng người, mặt hướng sang Chu Hoằng, giọng nói tựa như buổi tối, khàn khàn nặng nề, lộ vẻ từ tính câu dẫn người khác, "Cậu lại vì sao mà uống rượu?"
Chu Hoằng từ trong lỗ mũi thở phì một hơi, trách móc: "Là tôi hỏi anh trước." Sau đó mặt cúi thấp, đưa cánh tay đang nâng má, che lên mắt, một chút ánh sáng còn lại trên mặt lập tức tiêu tán sạch sẽ, một vẻ uể oải không dao động, hắn ngừng tại đó trong chốc lát, mới mở đôi môi hơi trắng bệch, khàn giọng nói: "Tôi gặp phiền toái, cho nên uống rượu."
"Phiền toái gì, tôi có thể giúp không?"
Chu Hoằng lập tức bật cười, thầm nghĩ: Chuyện này còn chỉ có anh mới giúp được. Nhưng hắn lại khẩu thị tâm phi trả lời: "Anh không thể giúp, tôi sắp tiêu rồi."
"Nói nghe xem." Hắn cảm thấy lúc Trương Minh nói câu này chắc là đang nhướng mày, một vẻ nhìn có chút hả hê, tuy là giọng điệu của anh rất chân thành.
Chu Hoằng biết là hắn nghĩ nhiều, không khỏi thở dài một hơi, không có lập tức trả lời, mà là ngẩng cổ uống một ngụm rượu, sau đó bình tĩnh nhìn chăm chú Trương Minh không di chuyển, sau khi thở gấp hai cái, hắn mở miệng nói rằng: "Anh cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho anh biết."
Trong đầu hắn biết hắn đang nói gì, còn nói vô cùng kiên định rõ ràng, chủ yếu là vì hắn tự động chắn hậu quả của câu nói này bên ngoài ý thức, chỉ cầu thoải mái nhất thời này.
Người cả ngày cứ tính toán hậu quả thì sẽ dễ lùi bước, không bằng không quan tâm, cứ bất chấp thôi, sau này hối hận thì hối hận, không phải cũng kiếm lời được một hồi thoải mái sao, huống hồ, kết quả cũng không nhất định là hối hận.
Tục ngữ nói "Rượu vào bạo hơn", chính là hiệu quả chỗ này.
Chu Hoằng nói xong, mắt giống như móc câu nhìn thẳng Trương Minh, thấy rõ ràng anh kinh ngạc há môi, ánh mắt vẫn là thâm thúy trước sau như một, lại nhìn không ra biến hóa gì.
Hiện tại Chu Hoằng toàn thân đều là can đảm, cái gì cũng không sợ, hắn thấy Trương Minh trong nửa khắc không có phản ứng, liền lại lặp lại lần nữa: "Anh cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho anh biết."
Lúc này Trương Minh lập tức cho ra phản ứng, "Được."
Chu Hoằng mắt sáng lên kỳ lạ, đầu óc vào lúc này cực kỳ đơn thuần, cong cong vẹo vẹo gì cũng không có, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này!
Vì vậy hắn đặt chai rượu lên bàn một cái "rầm", hai tay cùng đưa lên nắm cổ áo choàng tắm của Trương Minh, kéo mạnh về phía mình, đồng thời nghiêng mặt qua, hé môi liền gặm, gặm trật, cũng hề không xấu hổ, nhắm chính xác vị trí, tiếp tục gặm, nước bọt gì gì đó cũng không quan tâm, khiến cho nửa gương mặt của Trương Minh đều là ánh nước.
Can đảm đầy người Chu Hoằng đều treo không nổi, rơi đầy đất, đồng thời cảm hứng vào não, chỉ cảm thấy xúc cảm ngoài miệng thực sự tuyệt vời, liền cắn không buông, còn đưa lưỡi đi công thành chiếm đất, nhắm mắt lại vô hạn hưởng thụ.
Trương Minh một tay vịn thành bàn, một tay chống lên ghế, thân thể bị kéo về phía trước, mắt mở thật to, trong chốc lát bị sự hùng hổ của Chu Hoằng chấn trụ, nhưng rất nhanh, anh buông chân mày xuống, sắc mặt thả lỏng, đáy mắt như có ý cười.
Chu Hoằng dần dần có chút thở hổn hển, đến khi khó mà buông tay, hắn lui về phía sau tách ra, mở mắt nhìn đôi môi sưng đỏ của Trương Minh, thỏa mãn thở ra tiếng.
"Quả thực đã kiếm lời được "một cái" rồi." Trương Minh nói, trong giọng nói có ý cười thản nhiên.
Chu Hoằng nhìn hai cánh môi đỏ mọng trên dưới lúc mở lúc đóng, mơ hồ lộ ra bên trong hàm răng trắng sáng chỉnh tề bên trong, chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, giương mắt sâu đậm nhìn vào đôi mắt của Trương Minh, khàn khàn lên tiếng, "Kỳ thực đây chỉ là "nửa cái" thôi, tôi lấy hơi một cái rồi tiếp tục."
Trương Minh nở nụ cười, cong khóe môi nói: "Cậu cũng biết chơi xấu."
Chu Hoằng canh chuẩn chữ cuối cùng của anh, không nhiều lắm một giây không ít một giây vừa vặn nhắm đúng thời cơ, chờ anh vừa nói xong, lại kéo cổ áo choàng tắm của anh, lần nữa nghiêng mặt tới.
Lúc này, Chu Hoằng đã say không còn biết gì rồi hứng tình lên não, say mê, gặm hai cái rồi rời luôn khỏi ghế, đẩy Trương Minh ngã về sau, mở chân ra ngồi lên người.
Trương Minh như có như không khẽ rên một tiếng.
Chu Hoằng toàn thân phát nhiệt, không thở nổi, không có cách nào khác mà hôn, liền dán lên người Trương Minh, đầu tựa vào cần cổ anh, như có như không khẽ liếm, hai tay không an phận đưa vào trong áo choàng tắm của anh, từ lồng ngực rắn chắc của anh trượt xuống dưới, bồi hồi tại hai hàng cơ bụng đường nét rõ ràng của anh.
Cơ thể Trương Minh buộc chặt, trên mặt có thể nhìn ra răng hàm đang thầm cắt chặt, hai tay anh đặt ở nơi khác, không động vào Chu Hoằng, cứng rắn nặn ra chất giọng vô cùng khàn: "Cậu còn chưa nói phiền toái của cậu là cái gì."
Chu Hoằng đầu choáng váng, một tay hắn đã không khống chế được càng lúc càng đưa xuống dưới, nhưng vẫn tổ chức được ngôn ngữ đáp lại Trương Minh, "Phiền phức chính là, tôi thích thượng anh."
May là bây giờ hắn đang điên, tạm thời chưa hiểu được lời nói của mình.
Từ phòng tắm đi ra, đều nhìn hết bốn phía một lần, không tìm thấy bóng dáng Trương Minh, nói vậy không ở thư phòng thì là phòng ngủ, lòng Chu Hoằng lập tức giống như phòng khách này, trống vắng vô cùng.
Kéo bước chân, Chu Hoằng ngồi vào quầy bar, thuận tay cầm một chia rượu liền bắt đầu uống, liều mạng giống hệt cái đêm Tiểu Hữu chia tay hắn vậy, bất đồng chính là lúc này rượu trong tay là rượu ngon, càng thêm say lòng người, hắn lại sầu muộn đầy tim cắt không đứt, chưa tới non nửa chai, người đã có chút say rồi.
Nhìn phòng ngủ của Trương Minh, Chu Hoằng vừa lãng phí hảo tửu, vừa ha hả cười nhạt, cứ như phát điên vậy, cười xong rồi, lại bày ra gương mặt đắng nghét, cũng không gấp uống rượu nữa, mà bình tĩnh bắt đầu xuất thần, miên man suy nghĩ.
Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, suy nghĩ cái gì, hắn bỗng nhiên trợn to mắt, trên mặt khôi phục chút ánh sáng, ngay sau đó, hắn một tay chống quầy bar, một tay cầm lấy chai rượu, chậm rãi từ trên ghế chân cao trượt xuống, đứng trên mặt đất một hồi, sau đó nhắm đúng hướng rồi nhấc chân đi.
Bước chân hắn hơi bất ổn, nhưng đường đi thì vẫn thẳng, thần trí bồi hồi giữa say và không say, thanh tỉnh và ngẩn ngơ.
Lúc đẩy cửa phòng ngủ của Trương Minh, khi Chu Hoằng thấy Trương Minh đang dựa lên ghế da, cơ thể hơi nghiêng, sắc mặt hơi trầm, đôi mắt cụp xuống, không phải đang nhìn máy tính làm việc, lại giống như đang suy tư điều gì, mơ hồ còn có chút sầu muộn.
Trong lòng Chu Hoằng đang chế nhạo Trương Minh mà cũng có lúc sầu khổ, chỉ thấy anh từ từ ngẩng đầu nhìn sang hắn, đôi mắt đen nhánh lóe ánh sáng, nhưng không nói lời nào, tư thế cũng không di chuyển.
Chu Hoằng cũng là run sợ một hồi, cúi đầu thoáng nhìn chai rượu trong tay, sau đó ra hình ra dạng ợ một hơi, lắc lư đi vào.
Chu Hoằng chuyển tới sau bàn, đứng bên cạnh Trương Minh, một tay chống lên mặt bàn, nhìn máy tính để bàn, lại phát hiện màn hình máy tinh đen thui, không có mở máy, Chu Hoằng không khỏi nhướng mày, nhìn về phía Trương Minh, đối diện với đôi mắt sâu như biển của anh, trong lòng nhảy dựng, lẽ nào anh ta vẫn đờ ra nãy giờ?
"Nghĩ gì thế?" Chu Hoằng kéo cái ghế qua đây, ngồi bên cạnh Trương Minh, nâng má hỏi anh.
Trương Minh thằng người, mặt hướng sang Chu Hoằng, giọng nói tựa như buổi tối, khàn khàn nặng nề, lộ vẻ từ tính câu dẫn người khác, "Cậu lại vì sao mà uống rượu?"
Chu Hoằng từ trong lỗ mũi thở phì một hơi, trách móc: "Là tôi hỏi anh trước." Sau đó mặt cúi thấp, đưa cánh tay đang nâng má, che lên mắt, một chút ánh sáng còn lại trên mặt lập tức tiêu tán sạch sẽ, một vẻ uể oải không dao động, hắn ngừng tại đó trong chốc lát, mới mở đôi môi hơi trắng bệch, khàn giọng nói: "Tôi gặp phiền toái, cho nên uống rượu."
"Phiền toái gì, tôi có thể giúp không?"
Chu Hoằng lập tức bật cười, thầm nghĩ: Chuyện này còn chỉ có anh mới giúp được. Nhưng hắn lại khẩu thị tâm phi trả lời: "Anh không thể giúp, tôi sắp tiêu rồi."
"Nói nghe xem." Hắn cảm thấy lúc Trương Minh nói câu này chắc là đang nhướng mày, một vẻ nhìn có chút hả hê, tuy là giọng điệu của anh rất chân thành.
Chu Hoằng biết là hắn nghĩ nhiều, không khỏi thở dài một hơi, không có lập tức trả lời, mà là ngẩng cổ uống một ngụm rượu, sau đó bình tĩnh nhìn chăm chú Trương Minh không di chuyển, sau khi thở gấp hai cái, hắn mở miệng nói rằng: "Anh cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho anh biết."
Trong đầu hắn biết hắn đang nói gì, còn nói vô cùng kiên định rõ ràng, chủ yếu là vì hắn tự động chắn hậu quả của câu nói này bên ngoài ý thức, chỉ cầu thoải mái nhất thời này.
Người cả ngày cứ tính toán hậu quả thì sẽ dễ lùi bước, không bằng không quan tâm, cứ bất chấp thôi, sau này hối hận thì hối hận, không phải cũng kiếm lời được một hồi thoải mái sao, huống hồ, kết quả cũng không nhất định là hối hận.
Tục ngữ nói "Rượu vào bạo hơn", chính là hiệu quả chỗ này.
Chu Hoằng nói xong, mắt giống như móc câu nhìn thẳng Trương Minh, thấy rõ ràng anh kinh ngạc há môi, ánh mắt vẫn là thâm thúy trước sau như một, lại nhìn không ra biến hóa gì.
Hiện tại Chu Hoằng toàn thân đều là can đảm, cái gì cũng không sợ, hắn thấy Trương Minh trong nửa khắc không có phản ứng, liền lại lặp lại lần nữa: "Anh cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho anh biết."
Lúc này Trương Minh lập tức cho ra phản ứng, "Được."
Chu Hoằng mắt sáng lên kỳ lạ, đầu óc vào lúc này cực kỳ đơn thuần, cong cong vẹo vẹo gì cũng không có, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này!
Vì vậy hắn đặt chai rượu lên bàn một cái "rầm", hai tay cùng đưa lên nắm cổ áo choàng tắm của Trương Minh, kéo mạnh về phía mình, đồng thời nghiêng mặt qua, hé môi liền gặm, gặm trật, cũng hề không xấu hổ, nhắm chính xác vị trí, tiếp tục gặm, nước bọt gì gì đó cũng không quan tâm, khiến cho nửa gương mặt của Trương Minh đều là ánh nước.
Can đảm đầy người Chu Hoằng đều treo không nổi, rơi đầy đất, đồng thời cảm hứng vào não, chỉ cảm thấy xúc cảm ngoài miệng thực sự tuyệt vời, liền cắn không buông, còn đưa lưỡi đi công thành chiếm đất, nhắm mắt lại vô hạn hưởng thụ.
Trương Minh một tay vịn thành bàn, một tay chống lên ghế, thân thể bị kéo về phía trước, mắt mở thật to, trong chốc lát bị sự hùng hổ của Chu Hoằng chấn trụ, nhưng rất nhanh, anh buông chân mày xuống, sắc mặt thả lỏng, đáy mắt như có ý cười.
Chu Hoằng dần dần có chút thở hổn hển, đến khi khó mà buông tay, hắn lui về phía sau tách ra, mở mắt nhìn đôi môi sưng đỏ của Trương Minh, thỏa mãn thở ra tiếng.
"Quả thực đã kiếm lời được "một cái" rồi." Trương Minh nói, trong giọng nói có ý cười thản nhiên.
Chu Hoằng nhìn hai cánh môi đỏ mọng trên dưới lúc mở lúc đóng, mơ hồ lộ ra bên trong hàm răng trắng sáng chỉnh tề bên trong, chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, giương mắt sâu đậm nhìn vào đôi mắt của Trương Minh, khàn khàn lên tiếng, "Kỳ thực đây chỉ là "nửa cái" thôi, tôi lấy hơi một cái rồi tiếp tục."
Trương Minh nở nụ cười, cong khóe môi nói: "Cậu cũng biết chơi xấu."
Chu Hoằng canh chuẩn chữ cuối cùng của anh, không nhiều lắm một giây không ít một giây vừa vặn nhắm đúng thời cơ, chờ anh vừa nói xong, lại kéo cổ áo choàng tắm của anh, lần nữa nghiêng mặt tới.
Lúc này, Chu Hoằng đã say không còn biết gì rồi hứng tình lên não, say mê, gặm hai cái rồi rời luôn khỏi ghế, đẩy Trương Minh ngã về sau, mở chân ra ngồi lên người.
Trương Minh như có như không khẽ rên một tiếng.
Chu Hoằng toàn thân phát nhiệt, không thở nổi, không có cách nào khác mà hôn, liền dán lên người Trương Minh, đầu tựa vào cần cổ anh, như có như không khẽ liếm, hai tay không an phận đưa vào trong áo choàng tắm của anh, từ lồng ngực rắn chắc của anh trượt xuống dưới, bồi hồi tại hai hàng cơ bụng đường nét rõ ràng của anh.
Cơ thể Trương Minh buộc chặt, trên mặt có thể nhìn ra răng hàm đang thầm cắt chặt, hai tay anh đặt ở nơi khác, không động vào Chu Hoằng, cứng rắn nặn ra chất giọng vô cùng khàn: "Cậu còn chưa nói phiền toái của cậu là cái gì."
Chu Hoằng đầu choáng váng, một tay hắn đã không khống chế được càng lúc càng đưa xuống dưới, nhưng vẫn tổ chức được ngôn ngữ đáp lại Trương Minh, "Phiền phức chính là, tôi thích thượng anh."
May là bây giờ hắn đang điên, tạm thời chưa hiểu được lời nói của mình.
Bình luận truyện