Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi

Chương 35



☆ 35. Nhỏ đàn ông?

Cúp điện thoại, trên mặt Chu Hoằng tỏa ánh sáng, khóe miệng mỉm cười, run bần bật chạy vào nhà, "Lạnh quá đi."

Nhưng vừa vào cửa, chỉ thấy tiểu lão đầu chắp tay sau đít chờ hắn giữa nhà, đôi mắt nhỏ lóa sáng, làm hắn sợ run bắn cả người, "Ông, ông đứng đây làm gì vậy?" Nói xong, bất động thanh sắc đi vòng qua.

"Gọi điện thoại cho ai ở đâu?" Nghe thấy âm điệu kéo dài này, cũng biết mặt ông nhất định đã cười thành hoa cúc rồi.

Chu Hoằng ngã ngửa lên giường đất, tìm một ấm áp vị trí co ro trên đó, "Không ai hết, một người bạn."

"Bạn gái hả."

Chu Hoằng đổ mồ hôi lạnh, "Ông, ông nói chuyện đứng đắn được không? Đều nổi da gà cả rồi, trời đang lạnh."

"Tiểu tử chết tiệt đừng đổi chủ đề!" Tiểu lão đầu nhanh chóng chuyển bước nhảy tót lên trước mặt Chu Hoằng thưởng thêm một nồi đất, mắt trợn trắng, "Cho mày chút dương quang mày liền xán lạn hả, còn chê tao không đứng đắn, rõ ràng là mày không đứng đắn trước đó!"

Chu Hoằng giơ cao cái cổ, nói lắp, "Ai, ai không đứng đắn chứ?"

Tiểu lão đầu cũng rướn cổ lên, tức như chuông đỏ, "Mày mày mày không đứng đắn! Thấy mày mới đi nghe điện thoại như vậy, nhăn nhăn nhó nhó như con gái, làm sao, tìm một nhỏ đàn ông?"

Chu Hoằng lập tức nghẹt thở, thậm chí còn chớp mắt mấy lần, ấp a ấp úng nói không ra lời, cuối cùng thẳng thắn ôm ngực nhìn sang hướng khác, "Nhỏ, nhỏ đàn ông cái gì, không phải vậy đâu, ông nghĩ nhiều rồi."

Tiểu lão đầu vừa nhìn phản ứng này của Chu Hoằng không khỏi càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng, tiến tới cười đến mắt đều không thấy đâu, "Nhỏ đàn ông thì nhỏ đàn ông, chỉ cần là người tốt, hiếu thuận là được, khi nào đưa về nhà cho ông nội gặp?"

Chu Hoằng sợ tới mức giật bắn người, quay đầu trừng tiểu lão đầu, "Đưa, đưa về nhà? Cái gì với cái gì chớ đã nói là không phải vậy mà."

Thấy thái độ không ra gì này của Chu Hoằng, tiểu lão đầu rất tức giận, trong mũi phun lửa, trừng mắt lạnh lùng nhìn cháu trai nhà mình, "Lão đầu tao cũng không hiểu con nít bây giờ luôn, có đối tượng thì cứ giấu giếm không cho người ta gặp, sao, xấu quá không dám gặp hử?"

Nghe vậy, gò má Chu Hoằng kịch liệt run lên, ánh mắt hắn lóe lóe, lại làm như không nghe thấy không lên tiếng.

Lão đầu thấy Chu Hoằng cúi đầu "kiểm điểm", giọng điệu dạy dỗ thay đổi, lần nữa mặt mày rạng rỡ, "Chủ tịch Mao nói, yêu đương không lấy kết hôn làm mục đều là chơi qua đường, nếu mày thương người ta, thì phải đối xử thật tốt với người ta, nhỏ đàn ông thì có làm sao, là con gái là được! Lão đầu tao không xoi mói, tin tưởng ánh mắt của cháu trai!"

Là con gái là được...

Chu Hoằng lập tức vội vàng ngẩng đầu hít thở không khí tươi mới, cào cào tóc áp lực như núi lớn, "Thật, thật sự không phải như ông nghĩ đâu, a, trở về còn chưa qua nhà ông Ngô kế bên nữa, con qua đó một lát." Nói xong, lắc mình một cái đoạt bước tránh thoát kiềm kẹp của tiểu lão đầu nhảy xuống giường đất, bay vút chạy ra ngoài.

"Tiểu tử không có tiền đồ còn e lệ, có phải cháu lão Chu này không hả!"

Ra khỏi cổng, không đi qua nhà kế bên, Chu Hoằng dựa vào tường đốt một điếu thuốc, phiền não trong lòng, vốn tưởng rằng ông nội không gấp chuyện này của hắn, không ngờ lại tương phản, còn nhiệt tình thành thế này.

Rít hai hơi thuốc, Chu Hoằng tinh thần mê ly, nhớ tới lần kia ở trong xe, hứa hẹn giữa hai người, anh lại rất hào phóng ưng thuận cả đời...

Chính là bởi vì có hứa hẹn này, tình cảm của hắn đối với Trương Cảnh Minh mới có thể càng ngày càng tăng, đến trình độ cho tới lúc này chỉ cần dính dáng đến anh, là có thể dễ dàng khiến hắn vui mừng hoặc đau lòng, thứ tình cảm này, khi hẹn hò với Tiểu Hữu cũng không có.

Một tiếng thở dài từ sâu trong cổ họng tràn ra, Chu Hoằng ngửa đầu nhìn trời, tại màn trời đầy nắng chiều, phảng phất như nhìn thấy Trương Cảnh Minh hơi hơi nheo mắt nhìn về phía hắn, đôi môi màu nhạt như có như không vểnh lên, cái loại tuấn mỹ khó tô khó vẽ này, dù đặt tại lúc này, cũng thỉnh thoảng làm hắn ngẩn ngơ.

Trương Cảnh Minh bị cận nặng, vào những tình hình đặc biệt không đeo mắt kính sẽ không tự chủ nheo mắt, con ngươi đen của anh cũng lớn hơn người thường, lại sáng hơn bình thường, chỉ thoáng nheo một cái, liền không thấy tròng trắng, đúng là giống như một viên đá quý màu đen ngâm nước.

Đẹp thì đẹp, nhưng đối với trở ngại cận thị, Chu Hoằng vẫn ưu thương hết một đoạn thời gian, hắn đã từng tháo mắt kính của Trương Cảnh Minh xuống, đứng thật xa hỏi anh: "Có thấy rõ mặt em không?"

Trương Cảnh Minh thói quen nheo lại ánh mắt đen kịt sáng ngời, xác định một vị trí tiêu chuẩn nhìn nhìn, lắc đầu, "Không thấy rõ."

Chu Hoằng không nghi ngờ, bởi vì hắn đứng quá xa, tới gần một chút, hỏi lại: "Có thấy rõ mặt em không?"

Trương Cảnh Minh: "... Không thấy rõ."

Sắc mặt Chu Hoằng có chút khó coi, hắn lại một bước dài đến gần thêm nữa, "Như vậy được chưa?"

Trương Cảnh Minh lặng lẽ nheo mắt càng chặt hơn một chút, dùng thời gian còn dài hơn trước kia để nhìn tận tường, kết quả vẫn nói: "... Không rõ lắm."

Chu Hoằng không chơi nữa, đi tới đeo mắt kính lên lỗ tai Trương Cảnh Minh, sắc mặt cô đơn vô cùng, "Với đôi mắt này của anh, em cũng không trông mong anh có thể ngắm nhìn em trên đường cái."

Trương Cảnh Minh rất băn khoăn, "Anh đeo mắt kính, có xa đi nữa cũng nhìn thấy em."

Chu Hoằng không cho là đúng, "Kính mắt là vật phụ thuộc, không phải bộ phận trong người anh, không tính, mà không có nó thì anh không thấy em."

Trương Cảnh Minh kéo hắn ngồi xuống, hôn lên cái miệng đầy thịt của hắn, nghiêm túc nói: "Mắt tuy không thấy rõ lắm, tim lại thấy rõ, anh từ từ nhắm hai mắt đều có thể vẽ ra hình dáng của em."

"... Vậy anh vẽ một cái cho em xem."

"..."

Nghĩ lại, Chu Hoằng "Phì" một tiếng bật cười, đưa tay kiểm tra gương mặt, khóe miệng đều muốn kéo ra sau tai rồi.

Trong cuộc sống ấm áp lại tràn ngập tiếng cười nhẹ của hắn cùng với Trương Cảnh Minh có thêm rất nhiều khúc nhạc đệm, mỗi khi hắn ngủ không được hoặc là nhàm chán đều sẽ lấy ra nhớ lại một hai, vậy có phải mỗi lần nhớ lại đều là biểu tình ngu hết sức như lúc này hay không?

Chu Hoằng hắc tuyến...

Bởi vì cuộc sống quá khứ tuyệt không thuận lợi, Chu Hoằng nhắc nhở chính mình không nên quay đầu nhìn lại, quả thực cũng dưỡng thành thói quen như vậy, nhưng từ khi biết Trương Cảnh Minh, thói quen này đã bị phá vỡ dễ như trở bàn tay, một ngày hắn không nhớ lại ba lần năm lần là ngủ không được~

Vài ngày sau, tiểu lão đầu luôn có thể nhảy vọt đủ loại nhắc tới "nhỏ đàn ông" Trương Cảnh Minh, khiến cho Chu Hoằng quẫn bách dị thường, bất đắc dĩ lại không có công lực cao thâm như ông nội nhà mình, như kẹo da trâu hất không được, vì vậy bị hành hạ rất thảm, mà triển khai kế tiếp của việc hắn bị hành hạ rất thảm chính là, Trương Cảnh Minh bị hành hạ rất thảm.

Bởi vì Trương Cảnh Minh bề bộn nhiều việc, cho nên Chu Hoằng không bao giờ chủ động gọi điện thoại, vì vậy tâm tình phiền não không có gì để làm cộng thêm tâm tình bị nhắc tới phát điên, hoặc là còn vướng chứng cáu kỉnh theo chu kỳ? Đều ở trong quá trình của các cuộc gọi thật dài để tăng thêm biết bao hình thức hàm số.

"Bên này lạnh quá hà, không có hệ thống sưởi ấm không có cà phê không có mạng không có rượu..." Không có anh...

"Em sắp chịu không nổi nữa!"

"Ngoan, nhịn thêm một chút, hai tuần trôi qua rất nhanh."

"Ôi chao? Nếu không thì thế này, anh qua đây với em đi!" Ý tưởng đột phát.

...

"Hôm nay anh ăn cơm ở đâu? Hình như em ngửi được mùi thơm."

"... Phú Lệ Đường."

"Cũng biết anh sẽ ra ngoài ăn, a a Phú Lệ Đường, thật nhớ cá của Phú Lệ Đường, em đã ăn cải trắng chưng đường mấy ngày rồi."

"Muốn ăn không?"

"Lẽ nào anh muốn ship nhanh qua cho em?" Vui mừng quá đỗi, nói bậy.

"... Sẽ không."

"Vậy anh hỏi vậy làm gì!"

"Rất xin lỗi..."

...

"Ngày hôm nay ông nội nói với em về sau ông tuyệt đối sẽ bất công."

"... Bất công với ai?

"Cháu dâu của ông."

"Ồ..."

"Không có gì muốn nói?"

"... Nói cái gì?"

"Không có thì thôi, em cũng không có." Cáu kỉnh khó hiểu.

"..."

...

"Trương Cảnh Minh, hôm nay đột nhiên em phát hiện một chuyện, có chút tâm thần bất định."

"Làm sao vậy?" Bởi vì giọng điệu của Chu Hoằng mà lo lắng.

"Em phát hiện gần đây tính tình của em không được tốt cho lắm... Sau đó thì nghĩ, có phải vì nguyên do này mà anh bắt đầu chán ghét em hay không..." Giác ngộ đáng quý.

"... Sao lại thế."

"Anh hơi im lặng một chút là có ý gì?!" Đột nhiên nóng nảy.

"... Là tín hiệu kém đi."

"Anh tưởng em là con nít hả?"

"..."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện