Lắm Mồm Bang
Chương 4
Cùng lắm thì ta không xuất giá thôi.
Edit: Thủy Nguyệt Vân.
Sơ suất trúng kế, hỏi tội không thành, tự rước lấy nhục, Lạc đại tiểu thư kìm nén tức giận đầy mình mà trở về, sáng sớm ngày hôm sau liền sai người chuẩn bị lễ vật đưa đến Dương phủ, không ngờ mấy hạ nhân đi cả buổi lại mang lễ vật còn y nguyên trở về.
“Dương công tử chê lễ vật quá ít, nói là không đủ thành ý.”
“Cái gì!” Lạc đại tiểu thư bỗng từ ghế trên đứng dựng lên, cắn răng hỏi, “Còn vòng tay của ta đâu?”
Hạ nhân ấp a ấp úng nói: “Dương công tử bảo tiểu thư… tự mình đến chuộc.”
Đối phương rõ ràng là cố tình làm khó dễ, tiếc là chính mình đuối lý trước, Lạc đại tiểu thư nghĩ tới nghĩ lui cũng không còn biện pháp nào khác, đành phải giao phó xuống: “Bảo Vệ quản sự đặc biệt chuẩn bị hậu lễ một lần nữa để ta tự mình đưa đến.”
Hạ nhân đáp lời lại xong đang định đi thì thấy Thành Hương hoảng hốt phăm phăm chạy vào: “Tiểu thư! Tiểu thư không hay rồi! Bên ngoài đều đang nghị luận về chuyện hôm qua người đến Dương phủ!”
Lần này Lạc đại tiểu thư lại khá bình tĩnh: “Ta biết, lại nói ta quyến rũ hắn chứ gì.”
“Không chỉ có vậy, bọn họ còn nói người ở Dương phủ…” Thành Hương không dám nói thẳng từ “Phóng đãng”, liền sửa cách nói lại, “Nói người ở trong đó đến hai canh giờ, không biết cùng Dương công tử làm cái gì…”
Lạc đại tiểu thư thiếu chút nữa đã tức giận đến bất tỉnh: “Làm gì có, chỉ nửa canh giờ mà thôi!”
Nửa canh giờ cũng có thể làm rất nhiều chuyện a, Thành Hương nhỏ giọng nói: “Sáng sớm đã đưa lễ vật đến Dương phủ, bọn họ nói người muốn dọn sạch gia sản đến Dương gia.”
Đáng giận! Lạc đại tiểu thư nắm chặt nắm tay đi tới đi lui, nôn nóng vô cùng, đột nhiên Vệ tiên sinh cũng bước nhanh tiến đến: “Tiểu thư, bên nhà cô gia[1] gởi thư tới.”
[1]cô gia: cách gọi chồng của tiểu thư.
Lạc đại tiểu thư phát điên: “Cái gì cô gia, ai là cô gia của ngươi vậy!”
“Là Lộ nhị công tử.” Vệ tiên sinh cười khổ dâng phong thư lên.
Lạc đại tiểu thư đã đính hôn từ lâu, hôn phu là Lộ nhị công tử Lộ Ngân của Thiên Hồ Sơn, hiện nay ông chủ Lạc lại không có ở nhà, sao nhà họ Lộ lại gởi thư đến vào lúc này, Lạc đại tiểu thư đầy một bụng nghi hoặc nhận lấy phong thư mở ra đọc: “Vốn kết thân với nữ tử Lạc thị của Thiên Hà Sơn… Nhưng gần đây nghe được người này phẩm hạnh không đoan chính… Tình nguyện giải trừ hôn ước, nếu không còn gì dị nghị sẽ chọn ngày hủy hôn…”
Tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.
Thành Hương chấn động nói: “Nhà họ Lộ thật quá đáng! Biết rõ lão gia không có ở đây, lại còn vội vã từ hôn, làm cho tiểu thư khó xử!”
“Hủy cũng đúng lúc .” Lạc đại tiểu thư trái lại không thèm để ý, “Sớm đã nghe nói con hồ ly tồi kia không làm việc gì đàng hoàng, ai thèm gả cho hắn.”
Vệ tiên sinh vội la lên: “Làm như vậy không được! Lời đồn bên ngoài đang mạnh mẽ, nếu lúc này lại từ hôn, về sau…”
“Cùng lắm thì ta không xuất giá thôi!” Lạc đại tiểu thư hừ một tiếng, “Thành Hương, mang bút mực đến đây!”
Thành Hương đã khuyên hết mức, không thể làm gì khác đành đi lấy bút mực.
Hạ nhân bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, còn bên Dương phủ làm sao bây giờ?”
“Các ngươi mang thêm gấp đôi lễ vật đưa đến đi,” Lạc đại tiểu thư cũng không có ý định đến đó nữa, “Nói với tên Dương Uyên kia rằng nếu hắn còn chê ít ta cũng không cần vòng tay nữa, hắn thích làm gì thì làm!”
Xử lý xong mọi thứ, Lạc đại tiểu thư mang theo Thành Hương ra khỏi Cẩm Viên, đi thẳng đến Hồng Hương Cốc.
Hồng Hương Cốc là nơi gió trăng nổi danh nhất ở Hạ Thiên Giới, những cô gái y phục xanh biếc, ngày đêm ca múa, hôm nay còn xảy ra một việc đặc sắc hơn, một gã công tử trẻ tuổi bị một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp túm chặt vạt áo trước mạnh mẽ kéo xuống lầu, mãi tới khi kéo đến đường cái mới dừng lại, liền thu hút người qua đường đứng xem náo nhiệt.
“Lộ Ngân, ngươi nghe rõ ràng cho ta,” Lạc đại tiểu thư cầm một phong thư ném vào mặt hắn, “Lạc Ương của Thiên Hà Sơn, vốn nhận kết thân với Lộ Ngân của Thiên Hồ Sơn, không ngờ người này lưu luyến thanh lâu phẩm hạnh không đứng đắn, tình nguyện hủy bỏ hôn sự này, chỉ e sau này không có bằng chứng, nay lập văn ước này để làm bằng.”
Đám người ồ lên.
“Sau khi từ hôn, hai chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.” Lạc đại tiểu thư xoay người, “Thành Hương, chúng ta đi!”
Lộ Ngân lấy lại tinh thần, vội vã ngăn cản nàng, ái muội cười: “Không ngờ Lạc đại tiểu thư lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, kỳ thực là do gia mẫu tin vào lời đồn đãi mà bức ta từ hôn, ta cũng là bất đắc dĩ a, như vậy đi, ta sẽ về giải thích cùng gia mẫu, tuy rằng hiện tại danh tiếng nàng không được tốt lắm, nhưng làm thiếp cũng…”
Làm thiếp? Lạc đại tiểu thư giận sôi máu, giơ tay cho một bạt tai: “Nhìn lại bộ dạng của ngươi đi, ngươi cho là ta thèm làm dâu nhà nhà ngươi sao? Ta khinh!”
“Ngươi dám đánh ta?” Lộ Ngân chấn động, che mặt mắng, “Bát phụ[2] như ngươi, tương lai cũng không ai dám lấy!”
[2]bát phụ: người đàn bà đanh đá, chanh chua.
Lạc đại tiểu thư không để ý tới hắn, vểnh mặt bước đi.
“Đứng lại cho ta!” Lộ Ngân cười khẩy đi tới kéo nàng, “Việc hôn sự này há lại để một nữ nhân như ngươi nói hủy là hủy sao, hôm nay ta cứ nhất định mang ngươi trở về làm tiểu thiếp, xem ai dám làm gì!”
Thành Hương cuống quít cản lại, liền bị hắn đẩy ngã xuống đất, Lạc đại tiểu thư biết rõ không ổn, hiểu được sức lực của mình không bằng hắn, vội vùng tay ra chạy về phía đường cái đối diện, vào đúng lúc này vừa khéo có một chiếc xe ngựa chạy tới, đứng ở giữa hai người.
Màn xe được nhấc lên, bên trong là một khuôn mặt tuấn mỹ mang cười.
Nơi có Uyên hiện thân ắt sẽ không thiếu quần chúng, huống chi tin đồn về hai người còn đang làm mưa làm gió, mọi người thấy có kịch hay để xem liền nhao nhao xúm lại.
Lộ Ngân đen mặt: “Các ngươi…”
Dương Uyên mỉm cười ra hiệu: “Làm phiền Lộ huynh dời bước để xe của ta đi qua được không?”
Lộ Ngân vốn tưởng rằng hắn tới để bảo vệ, đang định mở miệng mắng “Gian phu dâm phụ”, nào ngờ đối phương lại là đang trách mình cản đường, hắn lại đích thật đang đứng ở giữa đường, bỗng thấy vô cùng xấu hổ, nhưng khi nhìn lại lần nữa thì Lạc đại tiểu thư cùng Thành Hương cũng đã chạy trốn không thấy bóng dáng rồi.
Edit: Thủy Nguyệt Vân.
Sơ suất trúng kế, hỏi tội không thành, tự rước lấy nhục, Lạc đại tiểu thư kìm nén tức giận đầy mình mà trở về, sáng sớm ngày hôm sau liền sai người chuẩn bị lễ vật đưa đến Dương phủ, không ngờ mấy hạ nhân đi cả buổi lại mang lễ vật còn y nguyên trở về.
“Dương công tử chê lễ vật quá ít, nói là không đủ thành ý.”
“Cái gì!” Lạc đại tiểu thư bỗng từ ghế trên đứng dựng lên, cắn răng hỏi, “Còn vòng tay của ta đâu?”
Hạ nhân ấp a ấp úng nói: “Dương công tử bảo tiểu thư… tự mình đến chuộc.”
Đối phương rõ ràng là cố tình làm khó dễ, tiếc là chính mình đuối lý trước, Lạc đại tiểu thư nghĩ tới nghĩ lui cũng không còn biện pháp nào khác, đành phải giao phó xuống: “Bảo Vệ quản sự đặc biệt chuẩn bị hậu lễ một lần nữa để ta tự mình đưa đến.”
Hạ nhân đáp lời lại xong đang định đi thì thấy Thành Hương hoảng hốt phăm phăm chạy vào: “Tiểu thư! Tiểu thư không hay rồi! Bên ngoài đều đang nghị luận về chuyện hôm qua người đến Dương phủ!”
Lần này Lạc đại tiểu thư lại khá bình tĩnh: “Ta biết, lại nói ta quyến rũ hắn chứ gì.”
“Không chỉ có vậy, bọn họ còn nói người ở Dương phủ…” Thành Hương không dám nói thẳng từ “Phóng đãng”, liền sửa cách nói lại, “Nói người ở trong đó đến hai canh giờ, không biết cùng Dương công tử làm cái gì…”
Lạc đại tiểu thư thiếu chút nữa đã tức giận đến bất tỉnh: “Làm gì có, chỉ nửa canh giờ mà thôi!”
Nửa canh giờ cũng có thể làm rất nhiều chuyện a, Thành Hương nhỏ giọng nói: “Sáng sớm đã đưa lễ vật đến Dương phủ, bọn họ nói người muốn dọn sạch gia sản đến Dương gia.”
Đáng giận! Lạc đại tiểu thư nắm chặt nắm tay đi tới đi lui, nôn nóng vô cùng, đột nhiên Vệ tiên sinh cũng bước nhanh tiến đến: “Tiểu thư, bên nhà cô gia[1] gởi thư tới.”
[1]cô gia: cách gọi chồng của tiểu thư.
Lạc đại tiểu thư phát điên: “Cái gì cô gia, ai là cô gia của ngươi vậy!”
“Là Lộ nhị công tử.” Vệ tiên sinh cười khổ dâng phong thư lên.
Lạc đại tiểu thư đã đính hôn từ lâu, hôn phu là Lộ nhị công tử Lộ Ngân của Thiên Hồ Sơn, hiện nay ông chủ Lạc lại không có ở nhà, sao nhà họ Lộ lại gởi thư đến vào lúc này, Lạc đại tiểu thư đầy một bụng nghi hoặc nhận lấy phong thư mở ra đọc: “Vốn kết thân với nữ tử Lạc thị của Thiên Hà Sơn… Nhưng gần đây nghe được người này phẩm hạnh không đoan chính… Tình nguyện giải trừ hôn ước, nếu không còn gì dị nghị sẽ chọn ngày hủy hôn…”
Tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.
Thành Hương chấn động nói: “Nhà họ Lộ thật quá đáng! Biết rõ lão gia không có ở đây, lại còn vội vã từ hôn, làm cho tiểu thư khó xử!”
“Hủy cũng đúng lúc .” Lạc đại tiểu thư trái lại không thèm để ý, “Sớm đã nghe nói con hồ ly tồi kia không làm việc gì đàng hoàng, ai thèm gả cho hắn.”
Vệ tiên sinh vội la lên: “Làm như vậy không được! Lời đồn bên ngoài đang mạnh mẽ, nếu lúc này lại từ hôn, về sau…”
“Cùng lắm thì ta không xuất giá thôi!” Lạc đại tiểu thư hừ một tiếng, “Thành Hương, mang bút mực đến đây!”
Thành Hương đã khuyên hết mức, không thể làm gì khác đành đi lấy bút mực.
Hạ nhân bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, còn bên Dương phủ làm sao bây giờ?”
“Các ngươi mang thêm gấp đôi lễ vật đưa đến đi,” Lạc đại tiểu thư cũng không có ý định đến đó nữa, “Nói với tên Dương Uyên kia rằng nếu hắn còn chê ít ta cũng không cần vòng tay nữa, hắn thích làm gì thì làm!”
Xử lý xong mọi thứ, Lạc đại tiểu thư mang theo Thành Hương ra khỏi Cẩm Viên, đi thẳng đến Hồng Hương Cốc.
Hồng Hương Cốc là nơi gió trăng nổi danh nhất ở Hạ Thiên Giới, những cô gái y phục xanh biếc, ngày đêm ca múa, hôm nay còn xảy ra một việc đặc sắc hơn, một gã công tử trẻ tuổi bị một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp túm chặt vạt áo trước mạnh mẽ kéo xuống lầu, mãi tới khi kéo đến đường cái mới dừng lại, liền thu hút người qua đường đứng xem náo nhiệt.
“Lộ Ngân, ngươi nghe rõ ràng cho ta,” Lạc đại tiểu thư cầm một phong thư ném vào mặt hắn, “Lạc Ương của Thiên Hà Sơn, vốn nhận kết thân với Lộ Ngân của Thiên Hồ Sơn, không ngờ người này lưu luyến thanh lâu phẩm hạnh không đứng đắn, tình nguyện hủy bỏ hôn sự này, chỉ e sau này không có bằng chứng, nay lập văn ước này để làm bằng.”
Đám người ồ lên.
“Sau khi từ hôn, hai chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.” Lạc đại tiểu thư xoay người, “Thành Hương, chúng ta đi!”
Lộ Ngân lấy lại tinh thần, vội vã ngăn cản nàng, ái muội cười: “Không ngờ Lạc đại tiểu thư lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, kỳ thực là do gia mẫu tin vào lời đồn đãi mà bức ta từ hôn, ta cũng là bất đắc dĩ a, như vậy đi, ta sẽ về giải thích cùng gia mẫu, tuy rằng hiện tại danh tiếng nàng không được tốt lắm, nhưng làm thiếp cũng…”
Làm thiếp? Lạc đại tiểu thư giận sôi máu, giơ tay cho một bạt tai: “Nhìn lại bộ dạng của ngươi đi, ngươi cho là ta thèm làm dâu nhà nhà ngươi sao? Ta khinh!”
“Ngươi dám đánh ta?” Lộ Ngân chấn động, che mặt mắng, “Bát phụ[2] như ngươi, tương lai cũng không ai dám lấy!”
[2]bát phụ: người đàn bà đanh đá, chanh chua.
Lạc đại tiểu thư không để ý tới hắn, vểnh mặt bước đi.
“Đứng lại cho ta!” Lộ Ngân cười khẩy đi tới kéo nàng, “Việc hôn sự này há lại để một nữ nhân như ngươi nói hủy là hủy sao, hôm nay ta cứ nhất định mang ngươi trở về làm tiểu thiếp, xem ai dám làm gì!”
Thành Hương cuống quít cản lại, liền bị hắn đẩy ngã xuống đất, Lạc đại tiểu thư biết rõ không ổn, hiểu được sức lực của mình không bằng hắn, vội vùng tay ra chạy về phía đường cái đối diện, vào đúng lúc này vừa khéo có một chiếc xe ngựa chạy tới, đứng ở giữa hai người.
Màn xe được nhấc lên, bên trong là một khuôn mặt tuấn mỹ mang cười.
Nơi có Uyên hiện thân ắt sẽ không thiếu quần chúng, huống chi tin đồn về hai người còn đang làm mưa làm gió, mọi người thấy có kịch hay để xem liền nhao nhao xúm lại.
Lộ Ngân đen mặt: “Các ngươi…”
Dương Uyên mỉm cười ra hiệu: “Làm phiền Lộ huynh dời bước để xe của ta đi qua được không?”
Lộ Ngân vốn tưởng rằng hắn tới để bảo vệ, đang định mở miệng mắng “Gian phu dâm phụ”, nào ngờ đối phương lại là đang trách mình cản đường, hắn lại đích thật đang đứng ở giữa đường, bỗng thấy vô cùng xấu hổ, nhưng khi nhìn lại lần nữa thì Lạc đại tiểu thư cùng Thành Hương cũng đã chạy trốn không thấy bóng dáng rồi.
Bình luận truyện