Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh
Quyển 1 - Chương 20
Chương nài ta hêm hỉu nên nàm đại, tạ lỗi nha.
Ta đẩy mạnh y ra, vội vã nói: “Ta ăn hơi nhiều nên có chút khó chịu, ta đi ra ngoài tản bộ, ngươi ngủ trước đi.” Tựa như mông bị cháy liền xông ra ngoài.
Cũng không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi ta thở không được, mới ngừng lại tại bên một con sông nhỏ. Ta ngồi chồm hổm xuống, vốc nước hất lên mặt, định làm lạnh một chút mặt đang nóng lên, nhưng thoáng nhìn thấy ảnh ngược của thủ hộ tinh giữa sông. Hoàn hảo ma! Chỉ có hai khỏa a! Ta vừa mới đứng dậy chuẩn bị hai tay sáp thắt lưng ngửa mặt lên trời cười to một phen, kỳ quái, thế nào sao lại không thấy nữa? Nhìn kỹ, nguyên lai là có đám mây bay qua. Ta đứng, chuẩn bị chờ mây bay qua để tiếp tục, thế nhưng...
Ta cố sức tỉ mỉ chăm chú trừng mắt nhìn bầu trời, thế nhưng một điểm cũng không thay đổi. Ta lại hung hăng dụi mắt, vẫn không thay đổi! Không thể nào? Lão thiên gia a, Trình Vu Lạc Nghiễn ta có tài đức gì để ngươi ưu ái ta như vậy, cả ái tình cũng cho ta song phân! Tuy rằng ta có điểm động tâm, thế nhưng vẫn là không nên a! Tình yêu ba người mệt chết đi được! Phiền ngươi làm cho khỏa tinh thứ ba mới đi ra mất đi có được hay không? [ Lão thiên gia (Alpha khách mời): Nhi a, ta có thể không hậu đãi ngươi sao? Công phu gây chuyện thị phi của ngươi không ai sánh bằng. Hơn nữa, Nhược Nhược còn ở trong triều thu dọn tàn cuộc do ngươi lưu lại, bận đến sứt đầu mẻ trán, vô pháp phân thân. Bên cạnh ngươi không có ai trông nom, sớm muộn gì hạ giới cũng bị ngươi quậy tưng. Vả lại bọn họ hai người đem công tác phân phối một chút, thì sẽ không đến mức lao lực mà chết. Không phải bọn họ tráng niên tảo thệ, ngươi còn trách ta cái gì. Cứ để bọn họ suy nghĩ, ngươi chỉ việc hưởng thụ thôi! ]
Khẩn cầu cả nửa ngày, một chút hiệu quả cũng không có, ba khỏa tinh vẫn tỏa sáng rực rỡ, chớp chớp như đang châm chọc ta vô dụng. Hanh! Đám mây thối tha, nếu không phải ngươi vừa lừa dối ta, ta thế nào lại kinh hoảng như thế chứ? Ta đưa chân đá hòn đá nhỏ bên bờ sông cho hả giận, không ngờ dưới chân trơn trợt, ta, cư nhiên rơi xuống nước luôn!
Không đợi ta tự cứu, ta đã bị một trận gió cuốn lên bờ rồi.
“Vị tiểu huynh đệ này, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được. Con kiến còn biết cố gắng sống tạm bợ, ngươi tội gì lại phí hoài bản thân mình ni?” Một vị thanh niên mặc dù cả người ướt đẫm nhưng vẫn không giấu được vẻ hiệp sĩ phong phạm dường như đang hiểu lầm.
Phí hoài bản thân mình? Ta là cái loại này người sao ta? Ngay cả địa cầu đại loạn, người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu, dịch sars tràn lan toàn cầu, ta vẫn kiên cường sống như tiểu cường (con gián)! Phí hoài bản thân mình? Sao có khả năng!
“Như vậy đi? Ngươi đem phiền não của ngươi nói ra, tại hạ nhất định dốc hết sức giúp ngươi giải quyết.” Còn đang nỗ lực.
Kháo! Ngươi ham cứu người vậy sao? Nhiệt tâm lắm! Nếu như vậy, ta thành toàn ngươi!
“Yêm gia hương gặp lũ lụt, đã chết thật nhiều người. Yêm cùng vợ yêm trốn tới đây, thế nhưng vợ yêm bị bệnh, yêm không có tiền đưa nàng đi xem bệnh. Chẳng bao lâu nữa sẽ ly khai nhân thế, yêm phải đi cùng nàng, trên đường hảo làm bạn.” Một cơn gió thổi qua, ta lạnh đến chảy cả nước mũi rồi, ráng nặn ra thêm vài giọt lệ, càng hợp với tình hình a!
“Tiểu huynh đệ chớ khóc, về chuyện ngân lượng tại hạ nhất định giúp ngươi giải quyết. Đây có hai mươi lượng bạc ngươi nhận lấy đưa tiểu tẩu tử đến chỗ đại phu. Ngươi đừng phí hoài bản thân mình nữa.” Móc ra một thỏi bạc, thật tốt nha.
“Yêm với ngươi không quen không biết, hơn nữa yêm cũng không có tiền hoàn trả. Yêm không thể nhận a.” Lắc đầu, dĩ lùi vi tiến.
“Tại gia kháo phụ mẫu, xuất ngoại kháo bằng hữu. Ngươi ta gặp nhau, đó là hữu duyên, hà tất tính toán nhiều như vậy ni?” Rất khuyên giải an ủi.
“Vậy xin hỏi cao tính đại danh của ân nhân? Yêm sau này sẽ tặng một bài vị trường sinh.” Hỏi thăm lai lịch hắn.
“Bài vị thì không cần, tại hạ Lôi Chấn Tiêu, nếu như tiểu huynh đệ không chê, cứ gọi một tiếng Lôi đại ca, nhà ta là Lôi gia bảo ở Lạc Dương. Nếu như sau này gặp trắc trở, có thể đi tìm ta.” Khiêm tốn cười.
“Lôi…Lôi Đại hiệp, yêm thực sự có thể tới sao? Thế nhưng yêm địa vị hèn mọn, đi chỉ sợ cũng không thể gặp mặt.” Làm bộ tự ti cúi đầu.
“Như vậy đi, đây là lệnh bài của Lôi gia bảo ta, ngươi nếu cần, chỉ cần tới những cửa hàn có chữ ‘ Lôi ’, tất có người tiếp đãi ngươi. Với lệnh bài này ngươi có thể yêu cầu bọn họ làm một chuyện gì.” Một khối huyền thiết lệnh bài đưa tới trong tay ta.
“Đa tạ, Đại hiệp thật tốt a!” Nắm chặt trong tay lệnh bài, hắc hắc, kiếm được rồi.
“Tiểu huynh đệ gọi là cái gì?” Ôn hòa vỗ vỗ vai ta.
“Yêm gọi là Nghê Bát, đứng hàng thứ tám.” Ám sảng trong lòng.
“Ta đây gọi ngươi Tiểu Nê, được không?” Cười cười, sợ là không có nghe ra ý tứ của ta.
“Đại hiệp thích là tốt rồi.” Phi, Nê (=bùn)! Ta là ngươi a! “Hắt xì!”
“Tiểu Nê sợ là bị cảm lạnh rồi, Đại ca giúp ngươi khử hàn.” Nói xong cầm tay của ta.
Một cổ nhiệt lưu từ lòng bàn tay ta lan ra, chỉ chốc lát y phục toàn thân liền khô. Ta tuy là không hiểu võ công của bọn họ, cũng biết người này nội lực thâm hậu, làm cho ta xong mà vẫn không hiện lên uể oải chút nào.
“Đại hiệp hảo thần diệu nha, cái này là tiên pháp gì? Chỉ cho yêm với?” Ước ao a! Tự động hong khô cơ, khi nào về nhà phải bảo người hầu của ta làm thử xem.
“Cái này không phải là tiên pháp mà là nội công, ngươi không hiểu.” Sờ sờ đầu ta, “Đại ca còn có chuyện quan trọng trong người, phải ly khai. Ngươi cũng nhanh đi thỉnh đại phu cứu tiểu tẩu tử đi. Ngày khác hữu duyên, chúng ta tái kiến!” Nói xong, liền phiêu đi.
Không tiễn nha! Võ lâm minh chủ tôn quý, đa tạ tương trợ hữu hiệu của ngươi! Dương dương tự đắc nắm lệnh bài trong tay, nhìn nơi hắn vừa tiêu thất tà tà cười.
Người này không phải kẻ ngu si, hay nhị thế tổ điển hình chứ, người khác nói cái gì cũng tin, xuất phát từ nội tâm đào phế, cả của cải cũng đưa ra, thật không biết thuyết nói hắn cái gì mới tốt. Nghĩ, ta nhìn khối lệnh bài phân lượng không hề nhẹ trong tay, nói không chừng sau này sẽ hữu dụng, hảo hảo cất thôi.
Hiện tại dạo cũng dạo xong, kịch cũng diễn xong, thu hoạch cũng không ít, nên trở về khách sạn bình dân thôi. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt Lặc Lặc với chuyện “Song long” kia, tránh được một thời, không được một đời, còn không bằng tới đâu hay tới đó.
Ta đẩy mạnh y ra, vội vã nói: “Ta ăn hơi nhiều nên có chút khó chịu, ta đi ra ngoài tản bộ, ngươi ngủ trước đi.” Tựa như mông bị cháy liền xông ra ngoài.
Cũng không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi ta thở không được, mới ngừng lại tại bên một con sông nhỏ. Ta ngồi chồm hổm xuống, vốc nước hất lên mặt, định làm lạnh một chút mặt đang nóng lên, nhưng thoáng nhìn thấy ảnh ngược của thủ hộ tinh giữa sông. Hoàn hảo ma! Chỉ có hai khỏa a! Ta vừa mới đứng dậy chuẩn bị hai tay sáp thắt lưng ngửa mặt lên trời cười to một phen, kỳ quái, thế nào sao lại không thấy nữa? Nhìn kỹ, nguyên lai là có đám mây bay qua. Ta đứng, chuẩn bị chờ mây bay qua để tiếp tục, thế nhưng...
Ta cố sức tỉ mỉ chăm chú trừng mắt nhìn bầu trời, thế nhưng một điểm cũng không thay đổi. Ta lại hung hăng dụi mắt, vẫn không thay đổi! Không thể nào? Lão thiên gia a, Trình Vu Lạc Nghiễn ta có tài đức gì để ngươi ưu ái ta như vậy, cả ái tình cũng cho ta song phân! Tuy rằng ta có điểm động tâm, thế nhưng vẫn là không nên a! Tình yêu ba người mệt chết đi được! Phiền ngươi làm cho khỏa tinh thứ ba mới đi ra mất đi có được hay không? [ Lão thiên gia (Alpha khách mời): Nhi a, ta có thể không hậu đãi ngươi sao? Công phu gây chuyện thị phi của ngươi không ai sánh bằng. Hơn nữa, Nhược Nhược còn ở trong triều thu dọn tàn cuộc do ngươi lưu lại, bận đến sứt đầu mẻ trán, vô pháp phân thân. Bên cạnh ngươi không có ai trông nom, sớm muộn gì hạ giới cũng bị ngươi quậy tưng. Vả lại bọn họ hai người đem công tác phân phối một chút, thì sẽ không đến mức lao lực mà chết. Không phải bọn họ tráng niên tảo thệ, ngươi còn trách ta cái gì. Cứ để bọn họ suy nghĩ, ngươi chỉ việc hưởng thụ thôi! ]
Khẩn cầu cả nửa ngày, một chút hiệu quả cũng không có, ba khỏa tinh vẫn tỏa sáng rực rỡ, chớp chớp như đang châm chọc ta vô dụng. Hanh! Đám mây thối tha, nếu không phải ngươi vừa lừa dối ta, ta thế nào lại kinh hoảng như thế chứ? Ta đưa chân đá hòn đá nhỏ bên bờ sông cho hả giận, không ngờ dưới chân trơn trợt, ta, cư nhiên rơi xuống nước luôn!
Không đợi ta tự cứu, ta đã bị một trận gió cuốn lên bờ rồi.
“Vị tiểu huynh đệ này, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được. Con kiến còn biết cố gắng sống tạm bợ, ngươi tội gì lại phí hoài bản thân mình ni?” Một vị thanh niên mặc dù cả người ướt đẫm nhưng vẫn không giấu được vẻ hiệp sĩ phong phạm dường như đang hiểu lầm.
Phí hoài bản thân mình? Ta là cái loại này người sao ta? Ngay cả địa cầu đại loạn, người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu, dịch sars tràn lan toàn cầu, ta vẫn kiên cường sống như tiểu cường (con gián)! Phí hoài bản thân mình? Sao có khả năng!
“Như vậy đi? Ngươi đem phiền não của ngươi nói ra, tại hạ nhất định dốc hết sức giúp ngươi giải quyết.” Còn đang nỗ lực.
Kháo! Ngươi ham cứu người vậy sao? Nhiệt tâm lắm! Nếu như vậy, ta thành toàn ngươi!
“Yêm gia hương gặp lũ lụt, đã chết thật nhiều người. Yêm cùng vợ yêm trốn tới đây, thế nhưng vợ yêm bị bệnh, yêm không có tiền đưa nàng đi xem bệnh. Chẳng bao lâu nữa sẽ ly khai nhân thế, yêm phải đi cùng nàng, trên đường hảo làm bạn.” Một cơn gió thổi qua, ta lạnh đến chảy cả nước mũi rồi, ráng nặn ra thêm vài giọt lệ, càng hợp với tình hình a!
“Tiểu huynh đệ chớ khóc, về chuyện ngân lượng tại hạ nhất định giúp ngươi giải quyết. Đây có hai mươi lượng bạc ngươi nhận lấy đưa tiểu tẩu tử đến chỗ đại phu. Ngươi đừng phí hoài bản thân mình nữa.” Móc ra một thỏi bạc, thật tốt nha.
“Yêm với ngươi không quen không biết, hơn nữa yêm cũng không có tiền hoàn trả. Yêm không thể nhận a.” Lắc đầu, dĩ lùi vi tiến.
“Tại gia kháo phụ mẫu, xuất ngoại kháo bằng hữu. Ngươi ta gặp nhau, đó là hữu duyên, hà tất tính toán nhiều như vậy ni?” Rất khuyên giải an ủi.
“Vậy xin hỏi cao tính đại danh của ân nhân? Yêm sau này sẽ tặng một bài vị trường sinh.” Hỏi thăm lai lịch hắn.
“Bài vị thì không cần, tại hạ Lôi Chấn Tiêu, nếu như tiểu huynh đệ không chê, cứ gọi một tiếng Lôi đại ca, nhà ta là Lôi gia bảo ở Lạc Dương. Nếu như sau này gặp trắc trở, có thể đi tìm ta.” Khiêm tốn cười.
“Lôi…Lôi Đại hiệp, yêm thực sự có thể tới sao? Thế nhưng yêm địa vị hèn mọn, đi chỉ sợ cũng không thể gặp mặt.” Làm bộ tự ti cúi đầu.
“Như vậy đi, đây là lệnh bài của Lôi gia bảo ta, ngươi nếu cần, chỉ cần tới những cửa hàn có chữ ‘ Lôi ’, tất có người tiếp đãi ngươi. Với lệnh bài này ngươi có thể yêu cầu bọn họ làm một chuyện gì.” Một khối huyền thiết lệnh bài đưa tới trong tay ta.
“Đa tạ, Đại hiệp thật tốt a!” Nắm chặt trong tay lệnh bài, hắc hắc, kiếm được rồi.
“Tiểu huynh đệ gọi là cái gì?” Ôn hòa vỗ vỗ vai ta.
“Yêm gọi là Nghê Bát, đứng hàng thứ tám.” Ám sảng trong lòng.
“Ta đây gọi ngươi Tiểu Nê, được không?” Cười cười, sợ là không có nghe ra ý tứ của ta.
“Đại hiệp thích là tốt rồi.” Phi, Nê (=bùn)! Ta là ngươi a! “Hắt xì!”
“Tiểu Nê sợ là bị cảm lạnh rồi, Đại ca giúp ngươi khử hàn.” Nói xong cầm tay của ta.
Một cổ nhiệt lưu từ lòng bàn tay ta lan ra, chỉ chốc lát y phục toàn thân liền khô. Ta tuy là không hiểu võ công của bọn họ, cũng biết người này nội lực thâm hậu, làm cho ta xong mà vẫn không hiện lên uể oải chút nào.
“Đại hiệp hảo thần diệu nha, cái này là tiên pháp gì? Chỉ cho yêm với?” Ước ao a! Tự động hong khô cơ, khi nào về nhà phải bảo người hầu của ta làm thử xem.
“Cái này không phải là tiên pháp mà là nội công, ngươi không hiểu.” Sờ sờ đầu ta, “Đại ca còn có chuyện quan trọng trong người, phải ly khai. Ngươi cũng nhanh đi thỉnh đại phu cứu tiểu tẩu tử đi. Ngày khác hữu duyên, chúng ta tái kiến!” Nói xong, liền phiêu đi.
Không tiễn nha! Võ lâm minh chủ tôn quý, đa tạ tương trợ hữu hiệu của ngươi! Dương dương tự đắc nắm lệnh bài trong tay, nhìn nơi hắn vừa tiêu thất tà tà cười.
Người này không phải kẻ ngu si, hay nhị thế tổ điển hình chứ, người khác nói cái gì cũng tin, xuất phát từ nội tâm đào phế, cả của cải cũng đưa ra, thật không biết thuyết nói hắn cái gì mới tốt. Nghĩ, ta nhìn khối lệnh bài phân lượng không hề nhẹ trong tay, nói không chừng sau này sẽ hữu dụng, hảo hảo cất thôi.
Hiện tại dạo cũng dạo xong, kịch cũng diễn xong, thu hoạch cũng không ít, nên trở về khách sạn bình dân thôi. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt Lặc Lặc với chuyện “Song long” kia, tránh được một thời, không được một đời, còn không bằng tới đâu hay tới đó.
Bình luận truyện