Làm Nũng
Chương 22: Cao trào (1)
Cái weibo bóc phốt này chỉ tồn tại được nửa ngày. Ngoại trừ bài đáp trả của Dương Tầm, cái khác đều biến mất không còn gì, ít nhất là không còn chút dấu vết nào ở các trang công cộng.
Lại qua nửa tháng, đảo mắt cũng sắp tới cuối năm.
Ước chừng là do gần tết, trong đoàn phim luôn ầm ĩ, không an tĩnh như lúc trước. Hôm nay đã là ngày cuối cùng, sau khi quay xong Tạ Nhan cũng trở về Tể An. Tất cả vẫn diễn ra như thường, Tạ Nhan sau khi rời giường chạy bộ hai vòng, rồi lại đến trường quay.
Vốn định quay xong bộ phim này trước tết, hiện giờ cần quay một cảnh quan trọng, đây là một phân đoạn dài, công tác chuẩn bị cũng hao phí hơn nửa buổi chiều, lại chỉ có một tiếng đồng hồ lúc hoàn hôn để quay chụp.
Sau khi cá voi chết, Lục Phùng Xuân tự giam mình trong phòng hơn một tháng, rốt cuộc quyết đinh ra ngoài, đi đến chợ trong thôn, từ sau khi mất đi tiếng nói, y không đi đến nơi nào. Đó là lúc hoàn hôn, người rời bến đánh cá đều đã về nhà, có vài người thu hoạch tốt trở về đang cùng thương nhân bàn giá cả, có vài người về tay không cũng đang tám chuyện này nọ.
Những người này Lục Phùng Xuân đều rất quen thuộc.
Chung quanh rộn ràng náo nhiệt, y đi ngang qua mọi người, cũng mỗi người vẫy tay từ biệt, có vài người chú ý tới, có vài người không, nhưng Lục Phùng Xuân là đang cùng quá khứ của mình nói lời từ biệt.
Phân đoạn này rất khó, từng diễn viên đều phải hết sức chăm chú, một sai lầm là có thể hủy diệt công sức cả buổi chiều của đoàn phim. Cho dù đã quay hơn mười ngày, các hạng mục đều đã nhuần nhuyễn, nhưng cũng không tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.
Tôn Hoài Quân xem đoạn này là cao trào của bộ phim, không cho phép có một tia tỳ vết nào, hôm nay đã hô cắt hai lần, mặt trời sắp xuống núi, chỉ còn lại cơ hội cuối cùng.
Lúc này Phó Thanh đến. Mấy hôm trước anh biết được ngày quay cuối cùng của Tạ Nhan, tuy rằng cuối năm bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn bớt thời gian tới đây.
Vì cảnh cao trào hôm nay, không phải nhân viên công tác thì không được lại gần, chỉ có thể nhìn từ xa. Mà xung quanh đoàn phim cũng không có ai phỏng vấn, Phó Thanh tìm một nơi tầm nhìn trống trải, xung quanh còn có người đang đứng.
Là anh của Dương Tầm.
Dương Thụy có chút kinh ngạc, tỉ mỉ nhìn Phó Thanh, rất nhanh thu lại biểu tình: "Chào Phó tiên sinh."
Phó Thanh gật đầu.
Ở Tể An làm bất động sản, không ai không biết Phó Thanh. Anh xuất thân từ công nhân kiến trúc, làn gió mới xuất hiện trong giới, so với những người đi trước làm ăn cũng lớn hơn.
Bất quá thật sự quen biết Phó Thanh không có mấy người, hầu như chỉ bàn chuyện công việc, các cuộc gặp riêng Phó Thanh rất ít đi.
Dương Thụy hỏi: "Em trai tôi quay phim ở đây, sắp kết thúc nên đến đón nó về. Phó tiên sinh thì sao?"
Ánh mắt Phó Thanh rơi vào Tạ Nhan đang quay phim ở xa xa, anh nói: "Tôi cũng vậy, đến đón bạn nhỏ về nhà."
Dương Thụy giật mình, theo ánh mắt của anh nhìn sang, bỗng nhiên nghĩ tới những chuyện một tháng trước.
Thì ra là Phó Thanh.
Lần cuối cùng quay rất thuận lợi, Lục Phùng Xuân gặp được người cuối cùng Bùi Tiểu Thuyền. Y không chỉ phất tay, mà nghiêm túc cùng Bùi Tiểu Thuyền nói tạm biệt, dù không thể phát ra âm thanh.
Sau đó Lục Phùng Xuân một mình đến bến cảng. Y mặc một chiếc áo thun trắng giặt đến ố vàng, cao mà gầy, bóng trải dài trên đất. Gió trên biển từ xa thổi tới, thổi bay tóc Lục Phùng Xuân, y nhảy xuống, bọt nước văng lên đều là màu vàng cam, thật ấm áp.
Xung quanh an tĩnh cực kỳ, hô hấp mỗi người đều nhẹ đi.
Phó Thanh tinh tường thấy được Lục Phùng Xuân chìm dần trong nước biển.
Không biết qua bao lâu, y từ trong nước biển chui ra, ngửa đầu, nhìn trời, nước mắt cùng nước biển hòa vào nhau, tia sáng cuối cùng của mặt trời bao phủ trên người y.
Đây là lần đầu tiên Phó Thanh chính thức thấy Tạ Nhan quay phim. Anh trước giờ cũng đã thấy Tạ Nhan vừa xem kịch bản vừa diễn, lại chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Ánh sáng đuổi theo cậu, lúc này Tạ Nhan còn chói mắt hơn cảnh vật xung quanh.
Xung quanh im bặt.
Tôn Hoài Quân kêu quay phim tắt máy móc, nói một tiếng qua, toàn bộ mọi người trong đoàn phim đều không thể tin được.
Tạ Nhan trừng mắt nhìn, nước biển từ trên lông mi cậu rơi xuống, quay đầu nhìn mặt biển xa xa, ở trong nước biển một lúc.
Cho đến khi Dương Tầm vì quá mức kích động nhảy xuống nước ôm lấy Tạ Nhan, lớn tiếng nói: "Chúng ta cuối cùng cũng quay xong bộ phim này rồi, cậu diễn thật là tốt, tôi xem đến ngây người."
Tạ Nhan còn chưa thoát vai, Lục Phùng Xuân và Tạ Nhan khác nhau quá nhiều, cậu có chút mờ mịt luống cuống, lại che giấu rất khá, hàm hồ trả lời Dương Tầm một tiếng.
Dương Tầm thấy Dương Thụy, kích động bò lên bờ trước Tạ Nhan.
Người chung quanh đều rất kích động, vội vàng thu thập vật dụng, bắt đầu thảo luận chuyện ăn tết, Tạ Nhan hai tay vẫn bám trên ván gỗ, định dùng lực tay leo lên. Có lẽ là lặn quá lâu, cậu cảm giác có chút khó chịu, khí lực không lớn như bình thường, thử hai lần vẫn không lên được, dựa vào cột muốn nghỉ ngơi một chút.
Thẳng đến khi có người vỗ vai cậu.
Tạ Nhan ngẩng đầu lên, thấy trước mắt một đôi tay đưa tới, cậu đang mơ mơ hồ hồ, lại chuẩn xác bắt được cái tay kia.
Hai chân vừa chạm đất, cậu liền thấy mặt Phó Thanh.
Phó Thanh nói: "Tiểu Tạ, anh đến đón em về."
Tạ Nhan chân trần, toàn thân ướt nhẹp, nước biển xuôi theo tóc chảy vào mắt cậu, cậu nghiên đầu, tóc bết thành một nắm, gương mặt bị mặt trời chiếu hồng hồng, có chút ngây ngô, lại có chút dễ thương.
Cậu rất biết điều mà "Ừ" một tiếng, tay của hai người cũng không có buông ra.
Phó Thanh có nhiều việc phải làm, tối hôm đó mua vé, bình minh đã đến Tể An. Tạ Nhan muốn hẹn Phó Thanh ăn cơm, nhưng còn chưa nói ra miệng, điện thoạt Phó Thanh đã vang, cậu cũng không nhiều lời nữa.
Tạ Nhan trở lại phòng thuê, chung quanh đều là bụi, cậu đã hơn ba tháng không về.
Cậu quét dọn khắp nhà một lần, lại tắm rửa, muốn đặt đồ ăn cho sang, nhưng nghĩ lại đành xuống nhà mua đồ ăn.
Trên lầu dưới lầu đều trống không, bên ngoài lại náo nhiệt toàn người với người, ai cũng mua rất nhiều đồ xếp hàng rất dài.
Tạ Nhan mua mấy túi mì ăn liền cùng chân giò hung khói, còn có bánh chẻo đông lạnh...những thứ này có thể chống được đến năm sau.
Có lẽ do tết sắp đến, nên Tạ Nhan liên lạc với người của Huy Đạt phải đợi qua năm mới có tin tức.
Vốn dĩ đối với Tạ Nhan mà nói, tết đến cũng không có ý nghĩ gì. Khi còn bé, viện mồ côi phát cho cậu mấy viên kẹo, nhưng Tạ Nhan cũng không thích ăn, trưởng thành thì sống có một mình, tết cũng chỉ là kỳ nghĩ.
Nhưng bâu giờ không giống vậy, Tạ Nhan có chút ghét tết, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, Phó Thanh cũng không có thời gian.
Ngày hai chín tháng chạp, Tạ Nhan nằm trên giường đén tận chín giờ, không đi chạy bộ, sau khi thức dậy thì úp tô mì, chân giò cũng lười thêm vào, sau đó nhận được điện thoại.
Tạ Nhan nghe Phó Thanh cười cười, nói: "Tiểu Tạ, anh ở dưới lầu, đón em tới nhà anh ăn tết."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Tạ: Không thích tết.
Phó ca: Tiểu tạ, đến nhà anh cùng nhau ăn tết.
Tiểu Tạ: Thích nhất là tết!
(1)Dịch là:cảnh quay dài
Lại qua nửa tháng, đảo mắt cũng sắp tới cuối năm.
Ước chừng là do gần tết, trong đoàn phim luôn ầm ĩ, không an tĩnh như lúc trước. Hôm nay đã là ngày cuối cùng, sau khi quay xong Tạ Nhan cũng trở về Tể An. Tất cả vẫn diễn ra như thường, Tạ Nhan sau khi rời giường chạy bộ hai vòng, rồi lại đến trường quay.
Vốn định quay xong bộ phim này trước tết, hiện giờ cần quay một cảnh quan trọng, đây là một phân đoạn dài, công tác chuẩn bị cũng hao phí hơn nửa buổi chiều, lại chỉ có một tiếng đồng hồ lúc hoàn hôn để quay chụp.
Sau khi cá voi chết, Lục Phùng Xuân tự giam mình trong phòng hơn một tháng, rốt cuộc quyết đinh ra ngoài, đi đến chợ trong thôn, từ sau khi mất đi tiếng nói, y không đi đến nơi nào. Đó là lúc hoàn hôn, người rời bến đánh cá đều đã về nhà, có vài người thu hoạch tốt trở về đang cùng thương nhân bàn giá cả, có vài người về tay không cũng đang tám chuyện này nọ.
Những người này Lục Phùng Xuân đều rất quen thuộc.
Chung quanh rộn ràng náo nhiệt, y đi ngang qua mọi người, cũng mỗi người vẫy tay từ biệt, có vài người chú ý tới, có vài người không, nhưng Lục Phùng Xuân là đang cùng quá khứ của mình nói lời từ biệt.
Phân đoạn này rất khó, từng diễn viên đều phải hết sức chăm chú, một sai lầm là có thể hủy diệt công sức cả buổi chiều của đoàn phim. Cho dù đã quay hơn mười ngày, các hạng mục đều đã nhuần nhuyễn, nhưng cũng không tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.
Tôn Hoài Quân xem đoạn này là cao trào của bộ phim, không cho phép có một tia tỳ vết nào, hôm nay đã hô cắt hai lần, mặt trời sắp xuống núi, chỉ còn lại cơ hội cuối cùng.
Lúc này Phó Thanh đến. Mấy hôm trước anh biết được ngày quay cuối cùng của Tạ Nhan, tuy rằng cuối năm bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn bớt thời gian tới đây.
Vì cảnh cao trào hôm nay, không phải nhân viên công tác thì không được lại gần, chỉ có thể nhìn từ xa. Mà xung quanh đoàn phim cũng không có ai phỏng vấn, Phó Thanh tìm một nơi tầm nhìn trống trải, xung quanh còn có người đang đứng.
Là anh của Dương Tầm.
Dương Thụy có chút kinh ngạc, tỉ mỉ nhìn Phó Thanh, rất nhanh thu lại biểu tình: "Chào Phó tiên sinh."
Phó Thanh gật đầu.
Ở Tể An làm bất động sản, không ai không biết Phó Thanh. Anh xuất thân từ công nhân kiến trúc, làn gió mới xuất hiện trong giới, so với những người đi trước làm ăn cũng lớn hơn.
Bất quá thật sự quen biết Phó Thanh không có mấy người, hầu như chỉ bàn chuyện công việc, các cuộc gặp riêng Phó Thanh rất ít đi.
Dương Thụy hỏi: "Em trai tôi quay phim ở đây, sắp kết thúc nên đến đón nó về. Phó tiên sinh thì sao?"
Ánh mắt Phó Thanh rơi vào Tạ Nhan đang quay phim ở xa xa, anh nói: "Tôi cũng vậy, đến đón bạn nhỏ về nhà."
Dương Thụy giật mình, theo ánh mắt của anh nhìn sang, bỗng nhiên nghĩ tới những chuyện một tháng trước.
Thì ra là Phó Thanh.
Lần cuối cùng quay rất thuận lợi, Lục Phùng Xuân gặp được người cuối cùng Bùi Tiểu Thuyền. Y không chỉ phất tay, mà nghiêm túc cùng Bùi Tiểu Thuyền nói tạm biệt, dù không thể phát ra âm thanh.
Sau đó Lục Phùng Xuân một mình đến bến cảng. Y mặc một chiếc áo thun trắng giặt đến ố vàng, cao mà gầy, bóng trải dài trên đất. Gió trên biển từ xa thổi tới, thổi bay tóc Lục Phùng Xuân, y nhảy xuống, bọt nước văng lên đều là màu vàng cam, thật ấm áp.
Xung quanh an tĩnh cực kỳ, hô hấp mỗi người đều nhẹ đi.
Phó Thanh tinh tường thấy được Lục Phùng Xuân chìm dần trong nước biển.
Không biết qua bao lâu, y từ trong nước biển chui ra, ngửa đầu, nhìn trời, nước mắt cùng nước biển hòa vào nhau, tia sáng cuối cùng của mặt trời bao phủ trên người y.
Đây là lần đầu tiên Phó Thanh chính thức thấy Tạ Nhan quay phim. Anh trước giờ cũng đã thấy Tạ Nhan vừa xem kịch bản vừa diễn, lại chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Ánh sáng đuổi theo cậu, lúc này Tạ Nhan còn chói mắt hơn cảnh vật xung quanh.
Xung quanh im bặt.
Tôn Hoài Quân kêu quay phim tắt máy móc, nói một tiếng qua, toàn bộ mọi người trong đoàn phim đều không thể tin được.
Tạ Nhan trừng mắt nhìn, nước biển từ trên lông mi cậu rơi xuống, quay đầu nhìn mặt biển xa xa, ở trong nước biển một lúc.
Cho đến khi Dương Tầm vì quá mức kích động nhảy xuống nước ôm lấy Tạ Nhan, lớn tiếng nói: "Chúng ta cuối cùng cũng quay xong bộ phim này rồi, cậu diễn thật là tốt, tôi xem đến ngây người."
Tạ Nhan còn chưa thoát vai, Lục Phùng Xuân và Tạ Nhan khác nhau quá nhiều, cậu có chút mờ mịt luống cuống, lại che giấu rất khá, hàm hồ trả lời Dương Tầm một tiếng.
Dương Tầm thấy Dương Thụy, kích động bò lên bờ trước Tạ Nhan.
Người chung quanh đều rất kích động, vội vàng thu thập vật dụng, bắt đầu thảo luận chuyện ăn tết, Tạ Nhan hai tay vẫn bám trên ván gỗ, định dùng lực tay leo lên. Có lẽ là lặn quá lâu, cậu cảm giác có chút khó chịu, khí lực không lớn như bình thường, thử hai lần vẫn không lên được, dựa vào cột muốn nghỉ ngơi một chút.
Thẳng đến khi có người vỗ vai cậu.
Tạ Nhan ngẩng đầu lên, thấy trước mắt một đôi tay đưa tới, cậu đang mơ mơ hồ hồ, lại chuẩn xác bắt được cái tay kia.
Hai chân vừa chạm đất, cậu liền thấy mặt Phó Thanh.
Phó Thanh nói: "Tiểu Tạ, anh đến đón em về."
Tạ Nhan chân trần, toàn thân ướt nhẹp, nước biển xuôi theo tóc chảy vào mắt cậu, cậu nghiên đầu, tóc bết thành một nắm, gương mặt bị mặt trời chiếu hồng hồng, có chút ngây ngô, lại có chút dễ thương.
Cậu rất biết điều mà "Ừ" một tiếng, tay của hai người cũng không có buông ra.
Phó Thanh có nhiều việc phải làm, tối hôm đó mua vé, bình minh đã đến Tể An. Tạ Nhan muốn hẹn Phó Thanh ăn cơm, nhưng còn chưa nói ra miệng, điện thoạt Phó Thanh đã vang, cậu cũng không nhiều lời nữa.
Tạ Nhan trở lại phòng thuê, chung quanh đều là bụi, cậu đã hơn ba tháng không về.
Cậu quét dọn khắp nhà một lần, lại tắm rửa, muốn đặt đồ ăn cho sang, nhưng nghĩ lại đành xuống nhà mua đồ ăn.
Trên lầu dưới lầu đều trống không, bên ngoài lại náo nhiệt toàn người với người, ai cũng mua rất nhiều đồ xếp hàng rất dài.
Tạ Nhan mua mấy túi mì ăn liền cùng chân giò hung khói, còn có bánh chẻo đông lạnh...những thứ này có thể chống được đến năm sau.
Có lẽ do tết sắp đến, nên Tạ Nhan liên lạc với người của Huy Đạt phải đợi qua năm mới có tin tức.
Vốn dĩ đối với Tạ Nhan mà nói, tết đến cũng không có ý nghĩ gì. Khi còn bé, viện mồ côi phát cho cậu mấy viên kẹo, nhưng Tạ Nhan cũng không thích ăn, trưởng thành thì sống có một mình, tết cũng chỉ là kỳ nghĩ.
Nhưng bâu giờ không giống vậy, Tạ Nhan có chút ghét tết, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, Phó Thanh cũng không có thời gian.
Ngày hai chín tháng chạp, Tạ Nhan nằm trên giường đén tận chín giờ, không đi chạy bộ, sau khi thức dậy thì úp tô mì, chân giò cũng lười thêm vào, sau đó nhận được điện thoại.
Tạ Nhan nghe Phó Thanh cười cười, nói: "Tiểu Tạ, anh ở dưới lầu, đón em tới nhà anh ăn tết."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Tạ: Không thích tết.
Phó ca: Tiểu tạ, đến nhà anh cùng nhau ăn tết.
Tiểu Tạ: Thích nhất là tết!
(1)Dịch là:cảnh quay dài
Bình luận truyện