Làm Nũng
Chương 80: Pn: Nước ngọt ướp lạnh và kẹo dừa (6)
Nhưng mà giấc mộng đã thành thật.
Phó Thanh đạp lên ánh nến lay lắt, như là từ ảo tưởng xa xôi đi tới trước mặt Tạ Nhan, "Sinh nhật vui vẻ, sau này sẽ là Tiểu Tạ mười sáu tuổi rồi. Đúng rồi, hôm nay ăn mì trường thọ chưa?"
Tạ Nhan ngẩng đầu nhìn Phó Thanh, tựa hồ là đang xác định người trước mắt này là thực hay giả, một hồi lâu mới lắc lắc đầu, "Chưa ăn, không có ai làm cho em."
Thanh âm thả rất nhẹ, mang theo chút mềm mại của thiếu niên, khá giống làm nũng.
Phó Thanh sờ sờ đầu của cậu, "Xin lỗi, về trễ, hiện tại đi làm, có được hay không?"
Tạ Nhan gật đầu một cái.
Hiện tại đã là đêm khuya, người phố cũ ngủ đều rất sớm, bên ngoài đến đèn đường cũng không có, xung quanh đen thùi, tình cờ có vài tiếng chó sủa.
Phó Thanh vốn là dự định một mình đến nhà bếp làm mì, nhưng Tạ Nhan không ở lại trong phòng, cùng anh đi.
Thời gian quá gấp, đã sắp hừng đông, Phó Thanh cũng không có làm gì phức tạp, liền cắt vài miếng thịt, rán cái trứng, phối với cải xanh, nấu thành một bát mì.
Tạ Nhan sau khi ăn xong để đũa xuống, thời gian mới vừa nhảy đến mười hai giờ.
Còn có bánh kem chưa ăn.
Tạ Nhan cắt rất cẩn thận, nhưng cậu trời sinh đối với loại chuyện này có chút tay chân vụng về, đem hoa gọt lung ta lung tung, bết thành một đống.
Cậu có chút phát sầu, không biết có nên đưa miếng này này cho Phó Thanh không.
Phó Thanh tiếp nhận dao nhựa trong tay cậu, lại cắt một miếng, vừa hoàn chỉnh vừa đẹp, đưa tới trước mặt Tạ Nhan.
Tạ Nhan nói: "Em ăn miếng này là được."
Phó Thanh cười cười, "Nhưng anh muốn ăn miếng mà thọ tinh gọt cho anh."
Hai người bọn họ trao đổi bánh, ăn hết tâm ý của nhau.
Phó Thanh lăn lộn trên công trường nhiều hơn, ăn đồ ăn đều là theo đuổi hiệu suất, rất nhanh liền ăn xong. Anh vì rút ra thời gian rảnh rỗi hôm nay trở về, đã ba ngày không nghỉ ngơi tốt, hiện tại xác thực uể oải vô cùng, đôi mắt đều sắp không mở ra được.
Vì nâng cao tinh thần, anh đốt điếu thuốc.
Bật lửa nhen lên phút chốc, phát ra một tiếng "Răng rắc".
Tạ Nhan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Thanh.
Nến đã cháy hết, chỉ còn một cây nến đỏ sinh nhật vui vẻ, thiết kế ra chính vì đốt đến hừng đông, cho nên còn tản ra một chút ánh sáng, lại không chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Trong phòng cũng không có mở đèn, Phó Thanh như là ngồi ở trong bóng tối, Tạ Nhan không thấy rõ sắc mặt của anh, ánh mắt dừng lại trên đốm lửa kia, cậu nói: "Anh, hút thuốc ngon không?"
Trong lời nói của cậu cũng không có ý tứ chỉ trích, chính là đơn giản đặt câu hỏi.
Phó Thanh nhíu mày lại, đem thuốc kẹp ở ngón trỏ cùng ngón giữa, đi tới.
Tạ Nhan không quá thích ăn bánh ngọt, ăn rất chậm, bây giờ vẫn còn lại một nửa, một bên môi dính màu trắng bơ, dáng dấp rất mơ màng.
Tuy rằng Tạ Nhan hiện tại đã sắp cao đến một mét tám, có dáng dấp người lớn, nhưng ở trong mắt Phó Thanh còn là một bạn nhỏ.
Anh dụi tắt điếu thuốc chỉ còn một nửa trước mặt Tạ Nhan, rất nghiêm túc nói: "Hút thuốc không có gì hay, bạn nhỏ không nên hút thuốc."
Phó Thanh nghĩ, anh sau này không thể để Tạ Nhan hút thuốc lá. Cho dù không làm được một tấm gương tốt, ít nhất không thể để cho Tạ Nhan từ trên người anh học được thói xấu.
Tạ Nhan nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đầu lọc ẩm ướt còn vươn chút khói kia, nhẹ giọng nói một câu.
Thanh âm kia quá nhẹ quá nhỏ, Phó Thanh không thể nghe rõ, truy hỏi: "Cái gì?"
Tạ Nhan nhìn Phó Thanh, thờ ơ lắc lắc đầu.
Kỳ thực cậu mới vừa nói là "Không đúng". Không biết là phủ nhận hút thuốc không có gì hay, hay là phủ nhận Phó Thanh nói cậu là bạn nhỏ.
Có lẽ là đều phủ nhận.
Tạ Nhan chậm rãi ăn xong bánh ngọt, đã sắp một giờ.
Phó Thanh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, anh đã đặt vé máy bay ba giờ rưỡi trở lại, hiện tại nhất định phải phải lên đường.
Anh có chút thấy có lỗi, luôn là cảm thấy thiệt thòi cho bạn nhỏ, thời kỳ trưởng thành là rất quan trọng với một đời người, anh lại không thể làm bạn bên người Tạ Nhan.
Tạ Nhan tựa hồ không cảm thấy như vậy.
Trước khi đi, Tạ Nhan nhón chân, ôm Phó Thanh một chút, ở bên tai của anh chúc anh thuận buồm xuôi gió.
Phó Thanh luôn cảm thấy Tạ Nhan thật biết điều, ngoan đến đòi mạng, là đứa trẻ ngoan nhất phố cũ. Cho dù Chu Ngọc có lúc sẽ lén lút đâm thọc, nói Tạ Nhan đánh ai đó, Phó Thanh chỉ cảm thấy là đối phương sai.
Giống như là hiện tại, ai có thể ngoan hơn so với bạn nhỏ nhà anh chứ.
Tạ Nhan nhìn Phó Thanh rời đi, mới quay người trở về nhà.
Cậu đứng ở trước cửa một hồi, đi tới trước bàn đặt bánh ngọt.
Nến vẫn cháy, mới được một nửa, sáp đỏ chồng chất, bên cạnh là một cái bát không, đã từng đựng mì trường thọ Phó Thanh Làm, bánh ngọt chỉ cắt một phần rất nhỏ, hoa bơ tinh xảo nhu nhược vô lực rớt xuống.
Ánh mắt Tạ Nhan dời đến gạc tàn thuốc, nơi đó có còn một nửa điếu thuốc.
Là Phó Thanh đã hút.
Tạ Nhan đi tới, lấy nửa điếu thuốc lên, học bộ dáng Phó Thanh trong trí nhớ, kẹp ở ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa, đưa đến bên trong miệng, ngoẹo cổ, đánh que diêm dùng để thắp nến, tay cậu vẫn luôn nhẹ nhàng run rẩy, có lúc bỗng nhiên run rất kịch liệt, lãng phí tận mấy cây diêm, mới để cho điếu thuốc kia một lần nữa cháy lên.
Đầu lọc khô rồi, không còn ẩm ướt, nhưng dường như Tạ Nhan vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lưu lại trong đó, mặt của cậu rất nóng, như là bị cái gì thiêu đốt, đôi môi ướt át, là màu cánh hoa hồng.
Đây là lần đầu tiên Tạ Nhan hút thuốc, bị sặc dữ dội, ho khan không ngừng, cậu vẫn không có dừng lại, mãi đến tận khi điếu thuốc này triệt để cháy hết hầu như không còn, chỉ còn lại một đống bụi rớt xuống.
Tạ Nhan đem tàn thuốc đặt ở một bên, ngồi vào trên giường, sửng sốt một hồi lâu, đem mặt chôn trong đầu gối.
Cậu là từ một năm trước bắt đầu mơ thấy Phó Thanh, đều là từng chút đứt quãng, những giấc mộng không hiểu ra sao.
Trong suốt một quãng thời gian rất dài, Tạ Nhan cũng không hiểu nghĩa mấy giấc mộng kia, cậu rất nghi hoặc, lại không có sợ sệt.
Bởi vì đối Tạ Nhan mà nói, hết thảy những chuyện liên quan đến Phó Thanh, sẽ không mang đến tâm tình tiêu cực. Vô luận là chuyện gì cũng sẽ không.
Mãi đến lúc Tạ Nhan lại lớn lên một chút, nhìn những thiếu nam thiếu nữ bên cạnh nói chuyện yêu đương, ôm ấp, hôn môi, hoặc là làm chuyện thân mật hơn, hình như mới hiểu được.
Phó Thanh là ca ca của cậu, thỏa mãn tất cả những ảo tưởng cùng nguyện vọng của cậu, nhưng bây giờ Tạ Nhan có bao nhiêu dục vọng rất khác với tất cả mọi người, không thể dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Tạ Nhan là người rất tỉnh táo, từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, cho nên sau khi cậu ý thức đến điểm này, cơ hồ không có bao nhiêu giãy dụa liền thừa nhận chuyện này.
Cậu thích Phó Thanh, người nuôi lớn mình.
Một hồi yêu thầm thời thiếu niên của cậu bắt đầu.
Tạ Nhan không nói với bất kỳ ai chuyện này.
Thậm chí lúc sinh nhật vừa rồi, cậu cũng không có ước nguyện.
Cho dù là nhìn như là tình yêu cùng dục vọng này vô vọng, cậu cũng sẽ không vọng tưởng dựa vào cầu nguyện mà thực hiện nó.
Tạ Nhan chính là một người như vậy. Cậu thích cái gì, muốn cái gì, cho dù con đường phía trước gian nan, không nhìn thấy điểm cuối, đều sẽ dựa vào chính mình đuổi theo, liều mạng mất hết tất cả cũng sẽ không buông tay.
Nhưng bây giờ vẫn không thích hợp. Tạ Nhan nghĩ, chờ cậu lại lớn thêm một chút, có thể tự mình phụ trách, càng có thể làm cho Phó Thanh tin tưởng mình, mới nói ra cũng không muộn.
Từ lúc mười tuổi tới nay, Tạ Nhan vẫn tinh tường biết đến, Phó Thanh là không giống mọi người.
Cho tới nay, Tạ Nhan rất ít khi bỏ ra tình cảm với người khác, nhưng bây giờ không như vậy, chỉ là Phó Thanh một người, liền gửi gắm hai phần tình cảm của cậu. Một phần là coi Phó Thanh như người anh, người thân, một phần khác là coi anh như người trong lòng.
Yêu thích một người là chuyện vui sướng. Vui sướng vì chính mình, sẽ không bởi vì đối phương có biết hay không, có đáp lại hay không mà biến mất.
Tạ Nhan cảm thấy như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: thế giới song song là bạn nhỏ thích ca ca trước! Hoặc là nói Phó Ca hiện tại không xem Tiểu Tạ là một đối tượng có thể yêu đương.
Phó Thanh đạp lên ánh nến lay lắt, như là từ ảo tưởng xa xôi đi tới trước mặt Tạ Nhan, "Sinh nhật vui vẻ, sau này sẽ là Tiểu Tạ mười sáu tuổi rồi. Đúng rồi, hôm nay ăn mì trường thọ chưa?"
Tạ Nhan ngẩng đầu nhìn Phó Thanh, tựa hồ là đang xác định người trước mắt này là thực hay giả, một hồi lâu mới lắc lắc đầu, "Chưa ăn, không có ai làm cho em."
Thanh âm thả rất nhẹ, mang theo chút mềm mại của thiếu niên, khá giống làm nũng.
Phó Thanh sờ sờ đầu của cậu, "Xin lỗi, về trễ, hiện tại đi làm, có được hay không?"
Tạ Nhan gật đầu một cái.
Hiện tại đã là đêm khuya, người phố cũ ngủ đều rất sớm, bên ngoài đến đèn đường cũng không có, xung quanh đen thùi, tình cờ có vài tiếng chó sủa.
Phó Thanh vốn là dự định một mình đến nhà bếp làm mì, nhưng Tạ Nhan không ở lại trong phòng, cùng anh đi.
Thời gian quá gấp, đã sắp hừng đông, Phó Thanh cũng không có làm gì phức tạp, liền cắt vài miếng thịt, rán cái trứng, phối với cải xanh, nấu thành một bát mì.
Tạ Nhan sau khi ăn xong để đũa xuống, thời gian mới vừa nhảy đến mười hai giờ.
Còn có bánh kem chưa ăn.
Tạ Nhan cắt rất cẩn thận, nhưng cậu trời sinh đối với loại chuyện này có chút tay chân vụng về, đem hoa gọt lung ta lung tung, bết thành một đống.
Cậu có chút phát sầu, không biết có nên đưa miếng này này cho Phó Thanh không.
Phó Thanh tiếp nhận dao nhựa trong tay cậu, lại cắt một miếng, vừa hoàn chỉnh vừa đẹp, đưa tới trước mặt Tạ Nhan.
Tạ Nhan nói: "Em ăn miếng này là được."
Phó Thanh cười cười, "Nhưng anh muốn ăn miếng mà thọ tinh gọt cho anh."
Hai người bọn họ trao đổi bánh, ăn hết tâm ý của nhau.
Phó Thanh lăn lộn trên công trường nhiều hơn, ăn đồ ăn đều là theo đuổi hiệu suất, rất nhanh liền ăn xong. Anh vì rút ra thời gian rảnh rỗi hôm nay trở về, đã ba ngày không nghỉ ngơi tốt, hiện tại xác thực uể oải vô cùng, đôi mắt đều sắp không mở ra được.
Vì nâng cao tinh thần, anh đốt điếu thuốc.
Bật lửa nhen lên phút chốc, phát ra một tiếng "Răng rắc".
Tạ Nhan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Thanh.
Nến đã cháy hết, chỉ còn một cây nến đỏ sinh nhật vui vẻ, thiết kế ra chính vì đốt đến hừng đông, cho nên còn tản ra một chút ánh sáng, lại không chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Trong phòng cũng không có mở đèn, Phó Thanh như là ngồi ở trong bóng tối, Tạ Nhan không thấy rõ sắc mặt của anh, ánh mắt dừng lại trên đốm lửa kia, cậu nói: "Anh, hút thuốc ngon không?"
Trong lời nói của cậu cũng không có ý tứ chỉ trích, chính là đơn giản đặt câu hỏi.
Phó Thanh nhíu mày lại, đem thuốc kẹp ở ngón trỏ cùng ngón giữa, đi tới.
Tạ Nhan không quá thích ăn bánh ngọt, ăn rất chậm, bây giờ vẫn còn lại một nửa, một bên môi dính màu trắng bơ, dáng dấp rất mơ màng.
Tuy rằng Tạ Nhan hiện tại đã sắp cao đến một mét tám, có dáng dấp người lớn, nhưng ở trong mắt Phó Thanh còn là một bạn nhỏ.
Anh dụi tắt điếu thuốc chỉ còn một nửa trước mặt Tạ Nhan, rất nghiêm túc nói: "Hút thuốc không có gì hay, bạn nhỏ không nên hút thuốc."
Phó Thanh nghĩ, anh sau này không thể để Tạ Nhan hút thuốc lá. Cho dù không làm được một tấm gương tốt, ít nhất không thể để cho Tạ Nhan từ trên người anh học được thói xấu.
Tạ Nhan nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đầu lọc ẩm ướt còn vươn chút khói kia, nhẹ giọng nói một câu.
Thanh âm kia quá nhẹ quá nhỏ, Phó Thanh không thể nghe rõ, truy hỏi: "Cái gì?"
Tạ Nhan nhìn Phó Thanh, thờ ơ lắc lắc đầu.
Kỳ thực cậu mới vừa nói là "Không đúng". Không biết là phủ nhận hút thuốc không có gì hay, hay là phủ nhận Phó Thanh nói cậu là bạn nhỏ.
Có lẽ là đều phủ nhận.
Tạ Nhan chậm rãi ăn xong bánh ngọt, đã sắp một giờ.
Phó Thanh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, anh đã đặt vé máy bay ba giờ rưỡi trở lại, hiện tại nhất định phải phải lên đường.
Anh có chút thấy có lỗi, luôn là cảm thấy thiệt thòi cho bạn nhỏ, thời kỳ trưởng thành là rất quan trọng với một đời người, anh lại không thể làm bạn bên người Tạ Nhan.
Tạ Nhan tựa hồ không cảm thấy như vậy.
Trước khi đi, Tạ Nhan nhón chân, ôm Phó Thanh một chút, ở bên tai của anh chúc anh thuận buồm xuôi gió.
Phó Thanh luôn cảm thấy Tạ Nhan thật biết điều, ngoan đến đòi mạng, là đứa trẻ ngoan nhất phố cũ. Cho dù Chu Ngọc có lúc sẽ lén lút đâm thọc, nói Tạ Nhan đánh ai đó, Phó Thanh chỉ cảm thấy là đối phương sai.
Giống như là hiện tại, ai có thể ngoan hơn so với bạn nhỏ nhà anh chứ.
Tạ Nhan nhìn Phó Thanh rời đi, mới quay người trở về nhà.
Cậu đứng ở trước cửa một hồi, đi tới trước bàn đặt bánh ngọt.
Nến vẫn cháy, mới được một nửa, sáp đỏ chồng chất, bên cạnh là một cái bát không, đã từng đựng mì trường thọ Phó Thanh Làm, bánh ngọt chỉ cắt một phần rất nhỏ, hoa bơ tinh xảo nhu nhược vô lực rớt xuống.
Ánh mắt Tạ Nhan dời đến gạc tàn thuốc, nơi đó có còn một nửa điếu thuốc.
Là Phó Thanh đã hút.
Tạ Nhan đi tới, lấy nửa điếu thuốc lên, học bộ dáng Phó Thanh trong trí nhớ, kẹp ở ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa, đưa đến bên trong miệng, ngoẹo cổ, đánh que diêm dùng để thắp nến, tay cậu vẫn luôn nhẹ nhàng run rẩy, có lúc bỗng nhiên run rất kịch liệt, lãng phí tận mấy cây diêm, mới để cho điếu thuốc kia một lần nữa cháy lên.
Đầu lọc khô rồi, không còn ẩm ướt, nhưng dường như Tạ Nhan vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lưu lại trong đó, mặt của cậu rất nóng, như là bị cái gì thiêu đốt, đôi môi ướt át, là màu cánh hoa hồng.
Đây là lần đầu tiên Tạ Nhan hút thuốc, bị sặc dữ dội, ho khan không ngừng, cậu vẫn không có dừng lại, mãi đến tận khi điếu thuốc này triệt để cháy hết hầu như không còn, chỉ còn lại một đống bụi rớt xuống.
Tạ Nhan đem tàn thuốc đặt ở một bên, ngồi vào trên giường, sửng sốt một hồi lâu, đem mặt chôn trong đầu gối.
Cậu là từ một năm trước bắt đầu mơ thấy Phó Thanh, đều là từng chút đứt quãng, những giấc mộng không hiểu ra sao.
Trong suốt một quãng thời gian rất dài, Tạ Nhan cũng không hiểu nghĩa mấy giấc mộng kia, cậu rất nghi hoặc, lại không có sợ sệt.
Bởi vì đối Tạ Nhan mà nói, hết thảy những chuyện liên quan đến Phó Thanh, sẽ không mang đến tâm tình tiêu cực. Vô luận là chuyện gì cũng sẽ không.
Mãi đến lúc Tạ Nhan lại lớn lên một chút, nhìn những thiếu nam thiếu nữ bên cạnh nói chuyện yêu đương, ôm ấp, hôn môi, hoặc là làm chuyện thân mật hơn, hình như mới hiểu được.
Phó Thanh là ca ca của cậu, thỏa mãn tất cả những ảo tưởng cùng nguyện vọng của cậu, nhưng bây giờ Tạ Nhan có bao nhiêu dục vọng rất khác với tất cả mọi người, không thể dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Tạ Nhan là người rất tỉnh táo, từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, cho nên sau khi cậu ý thức đến điểm này, cơ hồ không có bao nhiêu giãy dụa liền thừa nhận chuyện này.
Cậu thích Phó Thanh, người nuôi lớn mình.
Một hồi yêu thầm thời thiếu niên của cậu bắt đầu.
Tạ Nhan không nói với bất kỳ ai chuyện này.
Thậm chí lúc sinh nhật vừa rồi, cậu cũng không có ước nguyện.
Cho dù là nhìn như là tình yêu cùng dục vọng này vô vọng, cậu cũng sẽ không vọng tưởng dựa vào cầu nguyện mà thực hiện nó.
Tạ Nhan chính là một người như vậy. Cậu thích cái gì, muốn cái gì, cho dù con đường phía trước gian nan, không nhìn thấy điểm cuối, đều sẽ dựa vào chính mình đuổi theo, liều mạng mất hết tất cả cũng sẽ không buông tay.
Nhưng bây giờ vẫn không thích hợp. Tạ Nhan nghĩ, chờ cậu lại lớn thêm một chút, có thể tự mình phụ trách, càng có thể làm cho Phó Thanh tin tưởng mình, mới nói ra cũng không muộn.
Từ lúc mười tuổi tới nay, Tạ Nhan vẫn tinh tường biết đến, Phó Thanh là không giống mọi người.
Cho tới nay, Tạ Nhan rất ít khi bỏ ra tình cảm với người khác, nhưng bây giờ không như vậy, chỉ là Phó Thanh một người, liền gửi gắm hai phần tình cảm của cậu. Một phần là coi Phó Thanh như người anh, người thân, một phần khác là coi anh như người trong lòng.
Yêu thích một người là chuyện vui sướng. Vui sướng vì chính mình, sẽ không bởi vì đối phương có biết hay không, có đáp lại hay không mà biến mất.
Tạ Nhan cảm thấy như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: thế giới song song là bạn nhỏ thích ca ca trước! Hoặc là nói Phó Ca hiện tại không xem Tiểu Tạ là một đối tượng có thể yêu đương.
Bình luận truyện