Làm Phi
Chương 164: Tranh luận
Edit: Hy Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Sáng sớm ngày mười sáu tháng tám, Huệ phi đột nhiên truyền khẩu dụ cho lục cung phi tần với nội dung là miễn thỉnh an sáng, chiều. Không phải chỉ miễn mỗi hôm nay mà miễn cả thời gian sắp tới. Các vị phi tần đều không biết nguyên nhân là gì, đoán phải đoán trái cuối cùng cảm thấy có một lý do hợp lý nhất... Có lẽ là Huệ phi muốn chăm sóc hài tử của mình nên không có thời gian.
Vì thế các vị phi tần cũng chỉ biết phụng chỉ làm theo.
Bên trong Dực Tường cung, tâm tình của Tịch Lan Vi vô cùng sung sướng.
Ngay từ đầu nàng liền cảm thấy thỉnh an sáng chiều vô cùng phiền phức, không thể nghỉ ngơi tốt. Hơn nữa nàng chuyên sủng lục cung, chẳng có phi tần nào nhìn nàng vừa mắt cả, nếu không phải thỉnh an là quy củ không thể bỏ thì nàng sớm vứt bỏ nó lâu rồi.
Chính lúc này Hoắc Kỳ lại mở miệng trước, hắn nói với nàng nếu nàng không thích thì miễn đi. Nàng đương nhiên vui vẻ mừng rỡ đi thực hiện!
Nàng nhàn nhã dùng đồ ăn sáng, sau đó tâm tình vui vẻ xuống bếp nấu cá cho mèo con ăn, nàng nhìn An Ngọc tập trung tinh thần cao độ cho mèo con ăn, hình ảnh đó rất đáng yêu khiến nàng càng thêm vui vẻ.
...
Trong buổi lâm triều, lần đầu tiên Hoàng đế chủ động nói đến việc lập hậu.
Nếu như Hoàng đế nói chuyện này lúc trước thì sẽ khác hơn nhiều, Cảnh Phi Trương thị còn ở phi vị, phi tần nằm trong cửu tần cũng khá nhiều. Nếu muốn lập hậu thì còn mất công tranh cãi một phen, các vị đại thần đều đấu tranh cho người của phe phái mình.
Bây giờ...
Hiện tại phi tần trong cung có phân vị cao trừ bỏ Huệ phi Tịch thị thì không còn ai nữa. Hoàng đế mở miệng muốn lập hậu, tất cả đại thần đều hiểu ý của Hoàng đế.
Ngay lập tức, cả Vĩnh Duyên điện to lớn chìm trong im lặng, không một ai mở miệng nói chuyện. Qua một lúc lâu mới có vị đại thần mang theo giọng điệu cân nhắc và châm trước, nặng nề mở miệng nói chuyện: "Ý bệ hạ là... muốn lập Huệ phi phu nhân Tịch thị làm Hoàng hậu?"
"Đúng vậy!" Hoàng đế trả lời rất trấn định, hắn ngồi trên ngự tọa cao vút liếc mắt nhìn vị đại thần mở miệng đặt câu hỏi, sau đó cũng không nói gì thêm, giống như hắn không hề có tính toán giải thích thêm bất cứ điều gì nữa.
Sau khi Hoắc Kỳ nói xong, cả Vĩnh Duyên điện lại chìm vào im lặng, hai bên điện các vị đại thần ngồi im trên ghế, giống như biến thành tượng điêu khắc vậy - chỉnh tề mà im lặng. Sau một lúc, vẫn là người của Lễ bộ đứng dậy trước, hắn vái chào thật sâu nói: "Bệ hạ, thần cho rằng... chuyện này không ổn."
"Hử?" Trong điện thoang thoảng có tiếng cười khẽ, sau đó nghe được tiếng mười hai chuỗi châu trên mũ của Hoắc Kỳ va chạm vào nhau. Hoắc Kỳ mở miệng hỏi: "Tại sao lại không ổn?"
Vị đại nhân đứng trong điện đặt câu hỏi im lặng một lát, trong đầu hắn qua lại giữa các lý do rồi sau đó nói: "Trước khi Huệ phi phu nhân vào cung từng có hôn ước với người khác, hơn nữa kẻ này vẫn là nghịch thần. Vì vậy... vì vậy thì sao có thể xứng ngồi lên hậu vị?"
Hoắc Kỳ cũng chưa đoán được cái lý do đầu tiên bị nhắc đến lại là chuyện cũ năm xưa. Hắn nhịn không được lại cười khẽ một tiếng, rồi cân nhắc nói: "Từng có hôn ước..."
Sau đó ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn về phía Tịch Viên, giọng điệu tùy ý nhẹ nhàng: "Lúc đó Huệ phi còn chưa tiến cung, những việc này nên hỏi Đại Tướng quân. Tướng quân - ngươi không ngại nói ra trước mặt mọi người chứ, chuyện năm đó chính xác là như thế nào?"
Hoàng đế đá "quả bóng" cho Tịch Viên, mà Tịch Viên lại là phụ thân của Tịch Lan Vi nên câu trả lời chắc chắn sẽ thiên vị cho Tịch Lan Vi, như vậy rất khó khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Tịch Viên đứng dậy khỏi ghế vái chào, ông lấy lại bình tĩnh nhưng cũng chưa trả lời luôn mà chỉ nói: "Huệ phi phu nhân là nữ nhi của thần, thần không nên nói nhiều thì tốt hơn. Việc này, các vị đại nhân đang ngồi ở đây nếu cảm thấy hứng thú thì có thể hỏi một chút Thẩm đại nhân."
"Quả bóng" lại được đá cho Thẩm Ninh. Ngay lập tức khiến cho các vị đại nhân xôn xao, việc ở hậu cung lại dính dáng đến Cấm Quân Đô Úy phủ, nhất định có ẩn tình.
Thẩm Ninh ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi vào giữa điện, hoa văn phiền phức trên phi ngư phục và đai lưng bằng ngọc dao động khiến cho lóa mắt. Hắn chắp tay, trên mặt có vài phần suy tư, giống như hắn đang suy nghĩ cẩn thận một chút thì mới không nói sai.
Yên lặng trong chốc lát, cuối cùng nghe được hắn mở miệng: "Thần cho rằng, chuyện Huệ phi phu nhân và Hoắc Trinh từng có hôn ước không cần nói thêm, dù sao cũng chỉ là lời hứa qua miệng của hai bên, chưa từng thực hiện lục lễ nên không thể coi là có hôn ước – nếu như lục lễ đã hoàn thành thì Tịch Tướng quân cũng sẽ không đồng ý cho Huệ phi vào cung, bệ hạ càng không đồng ý."
Tịch Viên gật đầu, Hoàng đế cũng không mở miệng chờ hắn nói tiếp.
"Còn "lời hứa qua miệng" là như thế nào..." Thẩm Ninh gật đầu cười: "Vậy thì nên nói đến sự vô sỉ của Hoắc Trinh. Có lẽ các vị đại nhân cũng có nghe đồn, chỉ là không biết cụ thể tỉ mỉ mà thôi. Đúng là Hoắc Trinh cho người hạ độc khiến Huệ phi không thể nói chuyện, hắn còn hiểu rõ tấm lòng yêu thương con cái của Tịch Tướng quân liền hứa sau này sẽ đối xử với Huệ phi thật tốt." Thẩm Ninh hơi hơi lắc đầu, dừng lại một chút rồi nói: "Cho dù gia thế của Huệ phi phu nhân có hiển hách đến đâu, nếu nàng ấy không thể nói chuyện thì chắc chắc sẽ khó tìm một phu quân tốt. Tịch Tướng quân làm phụ thân vì muốn cho con gái mình có cuộc sống sau này tốt một chút liền đồng ý việc hôn nhân này. Như vậy có gì sai chứ? Hơn nữa, lúc đó Hoắc Trinh chưa có mưu phản, nếu vì vậy mà nói Huệ phi phu nhân từng có hôn ước với nghịch thần thì quá gượng ép rồi."
"Cả triều đều biết Thẩm phu nhân và Huệ phi quan hệ vô cùng thân thiết." Lễ bộ Thượng thư không muốn buông tha dễ dàng như vậy, ông bước hai bước đến gần Thẩm Ninh, rồi nói: "Trên phố đồn đãi, trưởng tử của ngài và Nhu An Công chúa... đã định hôn ước, nếu Huệ phi phu nhân được lập làm Hoàng hậu thì Thẩm gia của ngài sẽ được rất nhiều lợi ích..."
"Hà đại nhân, tại sao ngài lại yêu thích nói đến chuyện hôn ước như vậy chứ?" Thẩm Ninh nhíu mày nói: "Không nói đến lợi ích gì đó, nhưng hôn ước của Công chúa – một Thẩm gia nho nhỏ như ta có thể quyết định sao? Cho dù là Huệ phi phu nhân cũng không thể tự quyết định."
Sắc mặt của Lễ bộ Thượng thư trắng bệch – đúng vậy, lời nói lúc nãy của bản thân rất không ổn. Hoàng đế là phụ thân của Nhu An Công chúa đang ở đây, chính mình nói cái gì cũng là vô lý.
"Được... không nói đến hôn ước." Hà đại nhân ổn định tinh thần rồi nói tiếp: "Nhưng Thẩm phu nhân và Huệ phi có mối quan hệ vô cùng thân thiết là thật?"
"Là sự thật." Thẩm Ninh gật đầu: "Nhưng những chuyện liên quan đến Hoắc Trinh mà ta vừa nói không hề liên quan đến nội tử. Tất cả bản cung khai, giấy tờ, chứng cứ đều được niêm phong cất giữ cẩn thận ở Cấm Quân Đô Úy phủ, nếu Hà đại nhân có hứng thú, có thể đến Cấm Quân Đô Úy phủ xem xét."
Thẩm Ninh trả lời rất bằng phẳng, âm thanh trong trẻo vọng lại hai lần ở trong Vĩnh Duyên điện mới biến mất.
Trong điện lại chìm vào im lặng. Lễ bộ Thượng thư bị chặn họng không biết phải nói gì đành vái chào rồi lui xuống.
"Chuyện Huệ phi từng có hôn ước, trẫm đã không muốn nhắc lại." Hoàng đế nhàn nhạt nói tiếp: "Tranh đấu giữa trẫm và nhị đệ, nàng bị vô tội cuốn vào. Việc này, chỉ có thể trách nhị đệ dã tâm bừng bừng, hoặc có thể trách trẫm làm huynh trưởng không tốt. Nhưng nếu như muốn trách nàng ấy - một nữ nhân bị lừa gạt, bị cuốn vào cuộc tranh đấu này... thật sự là cưỡng từ đoạt lí."
Hoàng đế đã nói đến mức này rồi, nếu như có người muốn dùng lại lý do này thì đúng là mắt mù.
Tiếp theo, Hoắc Kỳ có thể nhìn ra vài thứ từ biểu tình của mọi người... Bọn họ đang trầm tư suy nghĩ xem tiếp theo nên lấy cái lý do gì...
Hoắc Kỳ chờ một lúc thì bắt đầu có chút không kiên nhẫn, giọng nói nhàn nhạt, hắn mở miệng thúc giục: "Nếu không còn ý kiến khác, việc này liền quyết định như vậy."
"Bệ hạ..." Rốt cuộc lại có người không nhịn được, Hoắc Kỳ nhìn về phía phát ra âm thanh - A! Thái Thường Tự Khanh - Tôn Khâm.
Người này có thể mở miệng thật là tốt, nếu như nói lý do chuyên sủng thì càng tốt...
Tôn Khâm đi đến giữa điện, vái chào thật sâu rồi nói: "Huệ phi phu nhân chuyên sủng đã lâu. Từ lúc nàng ấy được sủng ái, cả hai lần tuyển tú bệ hạ đều chưa lưu lại bất kỳ người nào. Có thể thấy Huệ phi là người không có lòng bao dung, không để ý đến đại cục, không xứng với hậu vị."
Quả nhiên lý do này cao minh hơn lý do lúc nãy nhiều. Ít nhất không phải cái "chuyện cũ năm xưa". Tôn Khâm nói từng chữ đều khí phách, sau khi ông ta nói xong trong điện liên tục có người gật đầu đồng ý.
Ngay cả Hoắc Kỳ cũng phải gật đầu trong lòng - không phải đồng ý lý do của hắn ta mà là vui mừng cuối cùng cũng có người "thông minh" nói ra lý do hắn muốn nghe.
"Tôn Khâm à..." Giọng điệu của Hoàng đế mang theo chút ý cười: "Nếu như việc tuyển tú đổ lên đầu Huệ phi thì trẫm phải giúp nàng ấy kêu oan mấy câu."
Hoắc Kỳ nhìn bốn phía xung quanh, hắn đánh giá thần sắc của tất cả mọi người một lần, rồi nói tiếp: "Tổng cộng trẫm tổ chức hai lần tuyển tú. Lần đầu tiên, người cầm phượng ấn là Trương thị, lúc điện tuyển Huệ phi chưa từng đến thì chẳng có cách gì nói ý kiến của mình cho trẫm nghe. Trẫm không lưu một ai là vì không có ai vừa mắt trẫm mà thôi."
Hoắc Kỳ nói rất nhẹ nhàng, hắn dừng lại một chút, ý cười càng đậm nói tiếp: "Lần thứ hai, là Trương gia giở trò, bọn họ khiến cho cung nhân thả châu chấu gây thành tai nạn. Bất đắc dĩ trẫm phải đưa tú nữ về nhà, chưa có cơ hội điện tuyển. Tại sao lần này cũng thành lỗi của Huệ phi rồi?"
Nghe giọng điệu của Hoàng đế tràn ngập không vui và trào phúng, giống như chỉ kém một câu nói thẳng "Ngươi không nói lý lẽ".
Sắc mặt Tôn Khâm buồn bã, ông suy nghĩ cẩn thận liền bỏ qua lý do này, ông cũng không nhiều lời thêm về việc tuyển tú nữa, chỉ nói: "Dù vậy, Huệ phi chuyên sủng đã lâu là sự thật mọi người đều biết. Nữ nhân không hiền đức như thế sẽ dẫn đến hậu cung hỗn loạn, không xứng trở thành mẫu nghi thiên hạ."
Yên lặng - trong điện vô cùng yên lặng, Hoàng đế cũng chưa vội phản bác lời nói của Tôn Khâm. Nhưng chính vì vậy lại khiến ông cảm thấy "ảo giác" - khuôn mặt Hoàng đế ẩn sau mười hai chuỗi châu kia có ý cười, chỉ là ý cười kia không tốt chút nào...
"Việc này, phải nói hai phía cạnh khác nhau." Hoàng đế vừa cười vừa nói: "Là Huệ phi cố ý chuyên sủng, hay là chính trẫm nguyện ý chuyên sủng một mình nàng ấy, đây là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, Tôn đại nhân - chả nhẽ nhà ngươi không có người chuyên sủng, thiếp thất nhà ngươi không tranh đấu?"
Ngay lập tức trong điện có người không nhịn được mà cười trộm. Thiếp thất trong nhà Tôn đại nhân đấu tranh vô cùng "náo nhiệt", chuyện này còn truyền cả ra ngoài. Nhưng việc riêng tư như vậy bình thường sẽ không có người lôi ra nói.
Không ngờ hôm nay lại bị Hoàng đế trực tiếp nói ra trước điện.
Hoàng đế điều chỉnh lại thần sắc của mình cho đoan chính, từng chữ vững vàng bằng phẳng nói ra suy nghĩ của mình: "Hậu cung có hòa thuận hay không cũng không liên quan trực tiếp đến việc trẫm chuyên sủng ai đó. Chính xác hơn là, trẫm chuyên sủng một người, làm người khác hết hy vọng thì hậu cung mới càng hòa thuận. Còn vấn đề Huệ phi có hiền đức hay không thì không thể dựa vào việc này để định đoạt. Nàng ấy chưa từng chủ động tiến cử phi tần khác với trẫm - nhưng, việc này trước đây Trương thị thường làm, không lẽ Trương thị xứng đáng với hậu vị?"
Hoắc Kỳ nói đến đây thì dừng lại, sau đó cười khẽ, giọng nói cứng rắn hơn nói tiếp: "Trẫm muốn cưới ai làm thê tử, có nạp thiếp hay không là chuyện của trẫm - không cần thương lượng nhiều. Ngày hôm nay trẫm nói ra không phải để thương lượng, trẫm có lòng gác qua chính sự nói đến việc này là muốn nói một lần thật rõ ràng."
Không khí trong điện đột nhiên nặng nề, ai cũng cảm thấy không khí có chút khác thường. Bọn họ nhìn lẫn nhau nhưng không có người dám mở miệng nói chuyện, sau đó liền nghe thấy Hoàng đế nói tiếp: "Giống như chuyện nàng ấy "từng có hôn ước", trẫm không bao giờ muốn nghe được người khác nhắc lại hay nghị luận chuyện chuyên sủng nữa. Trẫm muốn chuyên sủng một mình nàng ấy, thì sao? Đừng nói các ngươi, cho dù là chính nàng ấy đến khuyên can cũng vô dụng. Cho nên, nếu các ngươi cố ý ngăn cản nàng ấy bước lên hậu vị thì sao, sau này người duy nhất sinh ra Hoàng tử sẽ là nàng ấy, ngôi vị Hoàng đế sẽ truyền cho nhi tử nàng ấy, sớm hay muộn nàng ấy cũng là Thái hậu. Nếu các ngươi dùng thủ đoạn gì khiến nàng ấy không thể có hài tử, hay lấy mạng của nàng ấy, trẫm khuyên các vị mau chóng tỉnh mộng đi. Người sẽ là mẫu thân của nhi tử trẫm, chỉ có thể là nàng ấy - cho dù nàng không có con hay mất mạng thì điều này cũng sẽ không thay đổi."
Nói cách khác, nếu Tịch Lan Vi có bất trắc gì, cả triều văn võ cũng đừng trông cậy vào chuyện có thêm hoàng duệ. Đến lúc đó mới chân chính trở thành vấn đề.
Hoàng đế liếc mắt đám người câm như hến không dám nói tiếp, giọng điệu nhàn nhạt nói thêm một câu: "Nếu là ai cảm thấy cho dù như vậy vẫn không thể lập nàng làm hậu, muốn khuyến khích trẫm lập huynh đệ làm Thái tử, hiện tại có thể nói thẳng."
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Kỳ vẻ mặt xấu xa: Ta liền chuyên sủng, nếu không phục... Ngươi cắn ta đi!
Cả triều văn võ bá quan mặt bình tĩnh: Xin lỗi, thần là dân tộc Hồi, không ăn thịt heo.
Hoắc Kỳ:... Lặp lại lần nữa? Lặp lại lần nữa ta cắn ngươi a!
Cả triều văn võ lui về sau: Đừng đùa, nhà chúng thần rất nghèo, không có tiền tiêm vắc-xin phòng bệnh...
Hoắc Kỳ: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Beta: Huệ Hoàng hậu
Sáng sớm ngày mười sáu tháng tám, Huệ phi đột nhiên truyền khẩu dụ cho lục cung phi tần với nội dung là miễn thỉnh an sáng, chiều. Không phải chỉ miễn mỗi hôm nay mà miễn cả thời gian sắp tới. Các vị phi tần đều không biết nguyên nhân là gì, đoán phải đoán trái cuối cùng cảm thấy có một lý do hợp lý nhất... Có lẽ là Huệ phi muốn chăm sóc hài tử của mình nên không có thời gian.
Vì thế các vị phi tần cũng chỉ biết phụng chỉ làm theo.
Bên trong Dực Tường cung, tâm tình của Tịch Lan Vi vô cùng sung sướng.
Ngay từ đầu nàng liền cảm thấy thỉnh an sáng chiều vô cùng phiền phức, không thể nghỉ ngơi tốt. Hơn nữa nàng chuyên sủng lục cung, chẳng có phi tần nào nhìn nàng vừa mắt cả, nếu không phải thỉnh an là quy củ không thể bỏ thì nàng sớm vứt bỏ nó lâu rồi.
Chính lúc này Hoắc Kỳ lại mở miệng trước, hắn nói với nàng nếu nàng không thích thì miễn đi. Nàng đương nhiên vui vẻ mừng rỡ đi thực hiện!
Nàng nhàn nhã dùng đồ ăn sáng, sau đó tâm tình vui vẻ xuống bếp nấu cá cho mèo con ăn, nàng nhìn An Ngọc tập trung tinh thần cao độ cho mèo con ăn, hình ảnh đó rất đáng yêu khiến nàng càng thêm vui vẻ.
...
Trong buổi lâm triều, lần đầu tiên Hoàng đế chủ động nói đến việc lập hậu.
Nếu như Hoàng đế nói chuyện này lúc trước thì sẽ khác hơn nhiều, Cảnh Phi Trương thị còn ở phi vị, phi tần nằm trong cửu tần cũng khá nhiều. Nếu muốn lập hậu thì còn mất công tranh cãi một phen, các vị đại thần đều đấu tranh cho người của phe phái mình.
Bây giờ...
Hiện tại phi tần trong cung có phân vị cao trừ bỏ Huệ phi Tịch thị thì không còn ai nữa. Hoàng đế mở miệng muốn lập hậu, tất cả đại thần đều hiểu ý của Hoàng đế.
Ngay lập tức, cả Vĩnh Duyên điện to lớn chìm trong im lặng, không một ai mở miệng nói chuyện. Qua một lúc lâu mới có vị đại thần mang theo giọng điệu cân nhắc và châm trước, nặng nề mở miệng nói chuyện: "Ý bệ hạ là... muốn lập Huệ phi phu nhân Tịch thị làm Hoàng hậu?"
"Đúng vậy!" Hoàng đế trả lời rất trấn định, hắn ngồi trên ngự tọa cao vút liếc mắt nhìn vị đại thần mở miệng đặt câu hỏi, sau đó cũng không nói gì thêm, giống như hắn không hề có tính toán giải thích thêm bất cứ điều gì nữa.
Sau khi Hoắc Kỳ nói xong, cả Vĩnh Duyên điện lại chìm vào im lặng, hai bên điện các vị đại thần ngồi im trên ghế, giống như biến thành tượng điêu khắc vậy - chỉnh tề mà im lặng. Sau một lúc, vẫn là người của Lễ bộ đứng dậy trước, hắn vái chào thật sâu nói: "Bệ hạ, thần cho rằng... chuyện này không ổn."
"Hử?" Trong điện thoang thoảng có tiếng cười khẽ, sau đó nghe được tiếng mười hai chuỗi châu trên mũ của Hoắc Kỳ va chạm vào nhau. Hoắc Kỳ mở miệng hỏi: "Tại sao lại không ổn?"
Vị đại nhân đứng trong điện đặt câu hỏi im lặng một lát, trong đầu hắn qua lại giữa các lý do rồi sau đó nói: "Trước khi Huệ phi phu nhân vào cung từng có hôn ước với người khác, hơn nữa kẻ này vẫn là nghịch thần. Vì vậy... vì vậy thì sao có thể xứng ngồi lên hậu vị?"
Hoắc Kỳ cũng chưa đoán được cái lý do đầu tiên bị nhắc đến lại là chuyện cũ năm xưa. Hắn nhịn không được lại cười khẽ một tiếng, rồi cân nhắc nói: "Từng có hôn ước..."
Sau đó ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn về phía Tịch Viên, giọng điệu tùy ý nhẹ nhàng: "Lúc đó Huệ phi còn chưa tiến cung, những việc này nên hỏi Đại Tướng quân. Tướng quân - ngươi không ngại nói ra trước mặt mọi người chứ, chuyện năm đó chính xác là như thế nào?"
Hoàng đế đá "quả bóng" cho Tịch Viên, mà Tịch Viên lại là phụ thân của Tịch Lan Vi nên câu trả lời chắc chắn sẽ thiên vị cho Tịch Lan Vi, như vậy rất khó khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Tịch Viên đứng dậy khỏi ghế vái chào, ông lấy lại bình tĩnh nhưng cũng chưa trả lời luôn mà chỉ nói: "Huệ phi phu nhân là nữ nhi của thần, thần không nên nói nhiều thì tốt hơn. Việc này, các vị đại nhân đang ngồi ở đây nếu cảm thấy hứng thú thì có thể hỏi một chút Thẩm đại nhân."
"Quả bóng" lại được đá cho Thẩm Ninh. Ngay lập tức khiến cho các vị đại nhân xôn xao, việc ở hậu cung lại dính dáng đến Cấm Quân Đô Úy phủ, nhất định có ẩn tình.
Thẩm Ninh ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi vào giữa điện, hoa văn phiền phức trên phi ngư phục và đai lưng bằng ngọc dao động khiến cho lóa mắt. Hắn chắp tay, trên mặt có vài phần suy tư, giống như hắn đang suy nghĩ cẩn thận một chút thì mới không nói sai.
Yên lặng trong chốc lát, cuối cùng nghe được hắn mở miệng: "Thần cho rằng, chuyện Huệ phi phu nhân và Hoắc Trinh từng có hôn ước không cần nói thêm, dù sao cũng chỉ là lời hứa qua miệng của hai bên, chưa từng thực hiện lục lễ nên không thể coi là có hôn ước – nếu như lục lễ đã hoàn thành thì Tịch Tướng quân cũng sẽ không đồng ý cho Huệ phi vào cung, bệ hạ càng không đồng ý."
Tịch Viên gật đầu, Hoàng đế cũng không mở miệng chờ hắn nói tiếp.
"Còn "lời hứa qua miệng" là như thế nào..." Thẩm Ninh gật đầu cười: "Vậy thì nên nói đến sự vô sỉ của Hoắc Trinh. Có lẽ các vị đại nhân cũng có nghe đồn, chỉ là không biết cụ thể tỉ mỉ mà thôi. Đúng là Hoắc Trinh cho người hạ độc khiến Huệ phi không thể nói chuyện, hắn còn hiểu rõ tấm lòng yêu thương con cái của Tịch Tướng quân liền hứa sau này sẽ đối xử với Huệ phi thật tốt." Thẩm Ninh hơi hơi lắc đầu, dừng lại một chút rồi nói: "Cho dù gia thế của Huệ phi phu nhân có hiển hách đến đâu, nếu nàng ấy không thể nói chuyện thì chắc chắc sẽ khó tìm một phu quân tốt. Tịch Tướng quân làm phụ thân vì muốn cho con gái mình có cuộc sống sau này tốt một chút liền đồng ý việc hôn nhân này. Như vậy có gì sai chứ? Hơn nữa, lúc đó Hoắc Trinh chưa có mưu phản, nếu vì vậy mà nói Huệ phi phu nhân từng có hôn ước với nghịch thần thì quá gượng ép rồi."
"Cả triều đều biết Thẩm phu nhân và Huệ phi quan hệ vô cùng thân thiết." Lễ bộ Thượng thư không muốn buông tha dễ dàng như vậy, ông bước hai bước đến gần Thẩm Ninh, rồi nói: "Trên phố đồn đãi, trưởng tử của ngài và Nhu An Công chúa... đã định hôn ước, nếu Huệ phi phu nhân được lập làm Hoàng hậu thì Thẩm gia của ngài sẽ được rất nhiều lợi ích..."
"Hà đại nhân, tại sao ngài lại yêu thích nói đến chuyện hôn ước như vậy chứ?" Thẩm Ninh nhíu mày nói: "Không nói đến lợi ích gì đó, nhưng hôn ước của Công chúa – một Thẩm gia nho nhỏ như ta có thể quyết định sao? Cho dù là Huệ phi phu nhân cũng không thể tự quyết định."
Sắc mặt của Lễ bộ Thượng thư trắng bệch – đúng vậy, lời nói lúc nãy của bản thân rất không ổn. Hoàng đế là phụ thân của Nhu An Công chúa đang ở đây, chính mình nói cái gì cũng là vô lý.
"Được... không nói đến hôn ước." Hà đại nhân ổn định tinh thần rồi nói tiếp: "Nhưng Thẩm phu nhân và Huệ phi có mối quan hệ vô cùng thân thiết là thật?"
"Là sự thật." Thẩm Ninh gật đầu: "Nhưng những chuyện liên quan đến Hoắc Trinh mà ta vừa nói không hề liên quan đến nội tử. Tất cả bản cung khai, giấy tờ, chứng cứ đều được niêm phong cất giữ cẩn thận ở Cấm Quân Đô Úy phủ, nếu Hà đại nhân có hứng thú, có thể đến Cấm Quân Đô Úy phủ xem xét."
Thẩm Ninh trả lời rất bằng phẳng, âm thanh trong trẻo vọng lại hai lần ở trong Vĩnh Duyên điện mới biến mất.
Trong điện lại chìm vào im lặng. Lễ bộ Thượng thư bị chặn họng không biết phải nói gì đành vái chào rồi lui xuống.
"Chuyện Huệ phi từng có hôn ước, trẫm đã không muốn nhắc lại." Hoàng đế nhàn nhạt nói tiếp: "Tranh đấu giữa trẫm và nhị đệ, nàng bị vô tội cuốn vào. Việc này, chỉ có thể trách nhị đệ dã tâm bừng bừng, hoặc có thể trách trẫm làm huynh trưởng không tốt. Nhưng nếu như muốn trách nàng ấy - một nữ nhân bị lừa gạt, bị cuốn vào cuộc tranh đấu này... thật sự là cưỡng từ đoạt lí."
Hoàng đế đã nói đến mức này rồi, nếu như có người muốn dùng lại lý do này thì đúng là mắt mù.
Tiếp theo, Hoắc Kỳ có thể nhìn ra vài thứ từ biểu tình của mọi người... Bọn họ đang trầm tư suy nghĩ xem tiếp theo nên lấy cái lý do gì...
Hoắc Kỳ chờ một lúc thì bắt đầu có chút không kiên nhẫn, giọng nói nhàn nhạt, hắn mở miệng thúc giục: "Nếu không còn ý kiến khác, việc này liền quyết định như vậy."
"Bệ hạ..." Rốt cuộc lại có người không nhịn được, Hoắc Kỳ nhìn về phía phát ra âm thanh - A! Thái Thường Tự Khanh - Tôn Khâm.
Người này có thể mở miệng thật là tốt, nếu như nói lý do chuyên sủng thì càng tốt...
Tôn Khâm đi đến giữa điện, vái chào thật sâu rồi nói: "Huệ phi phu nhân chuyên sủng đã lâu. Từ lúc nàng ấy được sủng ái, cả hai lần tuyển tú bệ hạ đều chưa lưu lại bất kỳ người nào. Có thể thấy Huệ phi là người không có lòng bao dung, không để ý đến đại cục, không xứng với hậu vị."
Quả nhiên lý do này cao minh hơn lý do lúc nãy nhiều. Ít nhất không phải cái "chuyện cũ năm xưa". Tôn Khâm nói từng chữ đều khí phách, sau khi ông ta nói xong trong điện liên tục có người gật đầu đồng ý.
Ngay cả Hoắc Kỳ cũng phải gật đầu trong lòng - không phải đồng ý lý do của hắn ta mà là vui mừng cuối cùng cũng có người "thông minh" nói ra lý do hắn muốn nghe.
"Tôn Khâm à..." Giọng điệu của Hoàng đế mang theo chút ý cười: "Nếu như việc tuyển tú đổ lên đầu Huệ phi thì trẫm phải giúp nàng ấy kêu oan mấy câu."
Hoắc Kỳ nhìn bốn phía xung quanh, hắn đánh giá thần sắc của tất cả mọi người một lần, rồi nói tiếp: "Tổng cộng trẫm tổ chức hai lần tuyển tú. Lần đầu tiên, người cầm phượng ấn là Trương thị, lúc điện tuyển Huệ phi chưa từng đến thì chẳng có cách gì nói ý kiến của mình cho trẫm nghe. Trẫm không lưu một ai là vì không có ai vừa mắt trẫm mà thôi."
Hoắc Kỳ nói rất nhẹ nhàng, hắn dừng lại một chút, ý cười càng đậm nói tiếp: "Lần thứ hai, là Trương gia giở trò, bọn họ khiến cho cung nhân thả châu chấu gây thành tai nạn. Bất đắc dĩ trẫm phải đưa tú nữ về nhà, chưa có cơ hội điện tuyển. Tại sao lần này cũng thành lỗi của Huệ phi rồi?"
Nghe giọng điệu của Hoàng đế tràn ngập không vui và trào phúng, giống như chỉ kém một câu nói thẳng "Ngươi không nói lý lẽ".
Sắc mặt Tôn Khâm buồn bã, ông suy nghĩ cẩn thận liền bỏ qua lý do này, ông cũng không nhiều lời thêm về việc tuyển tú nữa, chỉ nói: "Dù vậy, Huệ phi chuyên sủng đã lâu là sự thật mọi người đều biết. Nữ nhân không hiền đức như thế sẽ dẫn đến hậu cung hỗn loạn, không xứng trở thành mẫu nghi thiên hạ."
Yên lặng - trong điện vô cùng yên lặng, Hoàng đế cũng chưa vội phản bác lời nói của Tôn Khâm. Nhưng chính vì vậy lại khiến ông cảm thấy "ảo giác" - khuôn mặt Hoàng đế ẩn sau mười hai chuỗi châu kia có ý cười, chỉ là ý cười kia không tốt chút nào...
"Việc này, phải nói hai phía cạnh khác nhau." Hoàng đế vừa cười vừa nói: "Là Huệ phi cố ý chuyên sủng, hay là chính trẫm nguyện ý chuyên sủng một mình nàng ấy, đây là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, Tôn đại nhân - chả nhẽ nhà ngươi không có người chuyên sủng, thiếp thất nhà ngươi không tranh đấu?"
Ngay lập tức trong điện có người không nhịn được mà cười trộm. Thiếp thất trong nhà Tôn đại nhân đấu tranh vô cùng "náo nhiệt", chuyện này còn truyền cả ra ngoài. Nhưng việc riêng tư như vậy bình thường sẽ không có người lôi ra nói.
Không ngờ hôm nay lại bị Hoàng đế trực tiếp nói ra trước điện.
Hoàng đế điều chỉnh lại thần sắc của mình cho đoan chính, từng chữ vững vàng bằng phẳng nói ra suy nghĩ của mình: "Hậu cung có hòa thuận hay không cũng không liên quan trực tiếp đến việc trẫm chuyên sủng ai đó. Chính xác hơn là, trẫm chuyên sủng một người, làm người khác hết hy vọng thì hậu cung mới càng hòa thuận. Còn vấn đề Huệ phi có hiền đức hay không thì không thể dựa vào việc này để định đoạt. Nàng ấy chưa từng chủ động tiến cử phi tần khác với trẫm - nhưng, việc này trước đây Trương thị thường làm, không lẽ Trương thị xứng đáng với hậu vị?"
Hoắc Kỳ nói đến đây thì dừng lại, sau đó cười khẽ, giọng nói cứng rắn hơn nói tiếp: "Trẫm muốn cưới ai làm thê tử, có nạp thiếp hay không là chuyện của trẫm - không cần thương lượng nhiều. Ngày hôm nay trẫm nói ra không phải để thương lượng, trẫm có lòng gác qua chính sự nói đến việc này là muốn nói một lần thật rõ ràng."
Không khí trong điện đột nhiên nặng nề, ai cũng cảm thấy không khí có chút khác thường. Bọn họ nhìn lẫn nhau nhưng không có người dám mở miệng nói chuyện, sau đó liền nghe thấy Hoàng đế nói tiếp: "Giống như chuyện nàng ấy "từng có hôn ước", trẫm không bao giờ muốn nghe được người khác nhắc lại hay nghị luận chuyện chuyên sủng nữa. Trẫm muốn chuyên sủng một mình nàng ấy, thì sao? Đừng nói các ngươi, cho dù là chính nàng ấy đến khuyên can cũng vô dụng. Cho nên, nếu các ngươi cố ý ngăn cản nàng ấy bước lên hậu vị thì sao, sau này người duy nhất sinh ra Hoàng tử sẽ là nàng ấy, ngôi vị Hoàng đế sẽ truyền cho nhi tử nàng ấy, sớm hay muộn nàng ấy cũng là Thái hậu. Nếu các ngươi dùng thủ đoạn gì khiến nàng ấy không thể có hài tử, hay lấy mạng của nàng ấy, trẫm khuyên các vị mau chóng tỉnh mộng đi. Người sẽ là mẫu thân của nhi tử trẫm, chỉ có thể là nàng ấy - cho dù nàng không có con hay mất mạng thì điều này cũng sẽ không thay đổi."
Nói cách khác, nếu Tịch Lan Vi có bất trắc gì, cả triều văn võ cũng đừng trông cậy vào chuyện có thêm hoàng duệ. Đến lúc đó mới chân chính trở thành vấn đề.
Hoàng đế liếc mắt đám người câm như hến không dám nói tiếp, giọng điệu nhàn nhạt nói thêm một câu: "Nếu là ai cảm thấy cho dù như vậy vẫn không thể lập nàng làm hậu, muốn khuyến khích trẫm lập huynh đệ làm Thái tử, hiện tại có thể nói thẳng."
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Kỳ vẻ mặt xấu xa: Ta liền chuyên sủng, nếu không phục... Ngươi cắn ta đi!
Cả triều văn võ bá quan mặt bình tĩnh: Xin lỗi, thần là dân tộc Hồi, không ăn thịt heo.
Hoắc Kỳ:... Lặp lại lần nữa? Lặp lại lần nữa ta cắn ngươi a!
Cả triều văn võ lui về sau: Đừng đùa, nhà chúng thần rất nghèo, không có tiền tiêm vắc-xin phòng bệnh...
Hoắc Kỳ: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Bình luận truyện