Làm Phi

Chương 183: Trong bóng tối (3)



Edit: Hy Thái phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Lúc đầu hắn chỉ muốn cảnh cáo nàng không nên xen vào việc của người khác, nguyên nhân cũng rất đơn giản - hắn sợ nàng xen vào rồi thì không thể thoát thân.

Đêm hôm đó, lúc hắn không thể tự khống chế bản thân hôn nàng - ngay cả hắn cũng sững sờ.

Ngoại trừ lúc rời hoàng cung hắn thật sự muốn tát bản thân một cái thì hình như không có hậu quả gì quá mức nghiêm trọng - còn nói đến chỗ có lợi thì, hắn làm như vậy là thực sự dọa sợ nàng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có sức đi nhúng tay vào chuyện gì, bao gồm chuyện... nghi ngờ hắn là thích khách.

Nhưng mà, cũng là khiến nàng bị thương một lần.

Lúc bờ môi của hắn rời đi thái dương của nàng, ánh mắt kinh sợ của nàng khiến trong lòng hắn nghẹn lại. Trong ánh mắt đó không chỉ có kinh sợ còn trộn lẫn cả chút chán ghét, hắn có thể nhìn ra nàng kinh sợ cực độ nhưng cố gắng chịu đựng cảm xúc chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nhìn ra.

...

Lúc đó là đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, băng tuyết bao phủ đầy đất. Nhưng chưa được lâu lắm, chính là lúc xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã, giống như rất nhiều đồ vật đều sẽ theo dòng nước mà tuyết tan ra chìm trong đất, biến mất không thấy. Sở Tuyên cực kỳ hy vọng, nước tuyết tan có thể mang cảm xúc của nàng ngủ yên trong đất.

Nhưng mà, mang hay không mang theo giống như cũng không có quan hệ gì. Dù sao nàng đã là phi tần, hơn nữa vẫn là sủng phi, ấn tượng đối với hắn như thế nào cũng không quan trọng.

Hoặc là nói, hắn - người tự tay hạ dược khiến nàng không thể nói chuyện... chẳng lẽ hắn còn mong chờ nàng có ẩn tượng tốt gì với hắn sao?

Hắn cũng chỉ tốt hơn Hoắc Trinh - kẻ chủ mưu đứng sau tất cả một chút mà thôi.

Hoắc Trinh quả nhiên bám riết không tha đối với Tịch Lan Vi. Đương nhiên, những người biết một chút nội tình đều hiểu: Hoắc Trinh không chịu từ bỏ không phải vì thích Tịch Lan Vi, đơn giản là vì con mồi đến bên miệng còn bay mất khiến hắn ta không cam lòng mà thôi.

Dù sao bản thân không chiếm được, còn nhìn nàng thuộc về người khác, vậy thì hủy hoại nàng là được.

Sở Tuyên vô cùng may mắn là Hoắc Trinh rất tín nhiệm hắn, giao chuyện này cho hắn đi làm.

Hắn chỉ cần hạ độc khiến cung nữ kia không trị mà chết, vậy thì cả vở kịch sẽ chân thật hơn rất nhiều. Lục cung đều sẽ tin tưởng Tịch Lan Vi chột dạ nên mới giết người diệt khẩu, sau đó càng tin tưởng mỗi một câu mà cung nữ kia nói ra, tin tưởng người hại chết Đỗ thị và Vệ thị là Tịch Lan Vi.

Suy xét đến cùng hắn là người làm việc cho Hoàng đế, nhưng Sở Tuyên lại không rõ ràng lắm Hoàng đế đến tột cùng là người như thế nào, cũng không biết hắn có tin tưởng vở kịch này hay không. Chuyện duy nhất hắn có thể rõ ràng là, trong ba năm từ lúc đăng cơ, cả mấy năm ở tiềm để thì bên người Hoàng đế không có một sủng phi đúng nghĩa, đối với Hoắc Kỳ mà nói... Thiếp thất của hắn cũng không phải thứ gì quá quan trọng.

Sở Tuyên cũng không dám chờ mọi chuyện tiếp tục phát sinh, hắn không dám xem Tịch Lan Vi sẽ rơi vào kết cục như thế nào. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân biết trước chuyện này, chỉ cần biết trước là có thể nhúng tay giúp nàng.

...

Lúc Sở Tuyên vững vàng rơi xuống ở trên đỉnh của Quảng Minh điện thì mọi người đã tề tụ đầy đủ.

"Cho dù lời nói này của ngươi có lý thì trong sạch của Diên Mỹ nhân không phải ngươi muốn bôi nhọ là có thể bôi nhọ."

Lời nói của Hoắc Trinh giống như đang giải vây giúp Tịch Lan Vi. Nhưng từng câu từng chữ tràn ngập chính khí chỉ khiến người khác càng nghi ngờ Tịch Lan Vi - bản thân là phi tần nhưng lại được một vị Phiên vương che chở, hơn nữa còn là vị hôn phu trước đây.

Chà chà, thật sự chỉ là vị hôn phu trước thôi sao...

"Hồ mị tử! Vào cung còn dây dưa với Việt Liêu vương! Vệ Nương tử bị chết oan! Đáng thương nàng ấy không có gia thế chống lưng cũng không có Phiên vương tương trợ!"

Cung nữ kia cũng nóng nảy, không kiêng dè mà thẳng thắn chỉ trích Tịch Lan Vi và Hoắc Trinh còn có tư tình. Lông mày Sở Tuyên hơi nhíu lại, ngay sau đó lộ ra ý cười. Lời này, chắc chắn do nàng quá mức nóng nảy gào thét ra, không phải Hoắc Trinh mệnh lệnh nàng làm rõ ràng như thế.

Trên cổ tay Sở Tuyên hơi dùng lực, một cái phi tiêu màu bạc bắn ra nhập vào thân thể, hắn nghe được là âm thanh phi tiêu xuyên qua máu thịt rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Keeng.

Chỉ một tiếng vang ngắn ngủn khơi dậy không đếm được kinh hoảng kêu to, Sở Tuyên nghe thấy trong điện loạn thành một đống, hắn dùng lực nhảy một cái phi thân về phía sau núi.

Đây coi như là giúp nàng một lần nữa đi...

Hắn vận khí, thoáng chốc đã phi một đoạn xa. Hắn lắc lắc đầu, không dám nghĩ sâu thêm.

Có đôi khi lừa mình dối người là chuyện tốt.

...

Một thời gian rất lâu hắn và nàng lại không có gì liên quan đến nhau. Hắn bôn ba khắp các nơi của Đại Hạ, mặt ngoài là giúp Hoắc Trinh làm việc, thực tế là giúp Hoàng đế, bận tối mắt tối mũi.

Hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, không xảy ra bất luận cái gì không nên xảy ra. Hắn ngẫu nhiên ngẫm lại, thở phào nhẹ nhõm: Xem ra là nàng không trộn lẫn vào những chuyện này nữa.

Cho đến khi Hoàng đế tra ra nguyên nhân nàng không thể nói chuyện, nàng cũng rốt cuộc... nói ra hắn là thích khách.

Lúc đó hắn đang ở Hách Khế làm việc, lấy danh nghĩa là quan viên của Cấm Quân Đô Úy phủ. Đột nhiên hắn phát hiện bản thân đang bị người âm thầm điều tra thì hắn liền biết nàng đã nói ra chuyện hắn là thích khách.

Hắn phí rất lớn công sức mới tìm một khối thi thể có vóc người tương tự hắn, sau đó khiến cho thi thể đó không thể nhận rõ dung mạo rồi giả chết. Hắn một đường trốn trốn tránh tránh trở về Trường Dương, hắn vứt vào trong viện của nàng một ống trúc.

Lá xăm số 28.

Phía đông nguyệt thượng chính thuyền quyên,

Khoảnh khắc vân che cũng ám tồn.

Hoặc có viên khi còn có thiếu,

Càng ngôn phi giả cũng nhàn ngôn.

Hắn tưởng nàng nhất định sẽ đi cầu giải lá xăm, Viên Tin đại sư sẽ cho nàng mười sáu chữ giải là: Mây bay che nguyệt, không cần nghi hoặc. Chờ đợi mây tan, liền thấy minh bạch.

Đây là lá xăm hắn cầu cho bản thân mình từ trước, hắn rất muốn biết một bên làm việc cho Hoàng đế nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị Cấm Quân Đô Úy phủ hoài nghi thì sẽ có hậu quả như thế nào.

Lời giải của lá xăm cũng không phải rất xấu, mọi chuyện luôn luôn sẽ có lúc sáng tỏ.

Sở Tuyên nghĩ, Tịch Lan Vi rất thông minh, có lẽ nàng ấy sẽ hiểu ý tứ trong đó.

Hiện nay, đối với Cấm Quân Đô Úy phủ hắn là một người chết. Tin tức truyền tới tai Hoắc Trinh, cho dù Hoắc Trinh biết tình hình thực tế thì cũng không thể để hắn ngang nhiên làm việc bên ngoài, hắn có rất nhiều thời gian rảnh.

Hắn không nhịn được mà lặp đi lặp lại việc đột nhập vào tẩm cung của nàng...

Đêm hôm đó, lúc hắn mạo phạm nàng thì nàng vẫn là Từ ngũ phẩm Mỹ nhân, bây giờ nàng ấy đã là Chính tam phẩm Tiệp dư.

Quả nhiên câu nói thói quen khó sửa không hề sai, hắn vẫn giống như lúc trước ở Tịch phủ, tìm cái cây lớn nhất trong viện của nàng mà trốn. Có khi hắn rảnh rỗi thì cả buổi sáng trốn ở đó, đôi lúc còn mua một gói đậu phộng trước khi tiến cung rồi trốn trên cây ngắm nàng. Dưới gốc cây còn có hai con hươu, hắn cũng không quên chúng nó, thỉnh thoảng còn ném mấy viên đậu phộng xuống, một người vui không bằng cùng nhau vui vẻ.

Nếu cần thiết thì đi gặp nàng một lần, nói cho nàng lá xăm kia không phải cầu cho nàng, để nàng ấy yên tâm không cần quá mức khẩn trương. Nhưng sau đó hắn lại hy vọng nàng và Hoàng đế thật sự là đôi bên tình nguyện sau đó nói từ đầu đến đuôi chuyện này cho Hoàng đế nghe, nhưng vừa hy vọng hai người bọn họ không tin tưởng nhau đến mức ấy.

Sau đó, càng ngày hắn nghe được càng nhiều lần Hoàng đế nói với nàng những an bài trong quân đội, hắn biết - cuối cùng nàng ấy cũng nói cho Hoàng đế. Tất cả những an bài trong quân đội này đều là cố ý nói cho hắn nghe, muốn nhờ hắn truyền đến tai Hoắc Trinh, hắn là mật thám, hắn đương nhiên mừng rỡ đi làm.

Tất cả mọi chuyện đều tiến triển rất nhanh, rất thuận lợi. Nhanh đến nỗi buổi tối mỗi ngày, hắn - kẻ sống trong bóng tối lâu ngày đều cảm thấy... có lẽ ngày mai mọi chuyện liền kết thúc, ánh mắt trời sẽ chiếu sáng khắp nơi.

Như vậy, nàng sẽ biết thân phận mật thám của hắn đến tột cùng là như thế nào, cũng biết... là hắn tự tay hạ độc nàng. Đến lúc đó mọi chuyện sẽ như thế nào, hắn không biết.

...

Cuối cùng, chính hắn không nhịn được nói ra trước. Lúc Hoắc Trinh muốn hắn ép hỏi nàng an bài của Hoàng đế sau đó lại giết người diệt khẩu - hắn không nhịn được, hắn bình tâm tĩnh khí mà nói cho nàng: Là ta tự tay hạ độc nàng, ta đối với chuyện này vô cùng áy náy.

Nàng cũng không hỏi thêm điều gì, mang theo tỳ nữ cùng nhau rời đi, không nói gì, thậm chí nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì. Trong lòng hắn mất mát nhưng không thể không thừa nhận... mọi chuyện vốn nên như thế.

Bọn họ vốn dĩ không liên quan đến nhau quá nhiều, ngay cả bằng hữu cũng không phải, hắn còn chờ mong nàng có thể có cảm xúc dao động vì hắn sao.

Dọc theo đường đi của nàng sẽ có du hiệp chăm sóc, tất cả là hắn an bài tốt, hắn tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện.

Mà hắn, phải nhanh một chút trở lại Trường Dương.

Lúc này, hắn không thể không vi phạm ước nguyện ban đầu. Hắn cũng không thèm quan tâm đến cái gọi là đại cục nữa, hắn cần phải làm rõ thân phận của mình, hắn phải cho Hoàng đế biết hắn là "phóng lạc"... chỉ có như vậy mới có thể cứu mạng của nàng.

...

Thật là một lũ phế vật. Tất cả quan viên của Cấm Quân Đô Úy phủ đều bị hắn đánh giá như vậy. Giống như trong Cấm Quân Đô Úy phủ, trừ bỏ Thẩm Ninh và mấy người giữ chức vị quan trọng thì tất cả đều là phế vật...

Hắn luôn luôn cảm thấy nếu bản thân rơi vào tay những người này chính là mất mặt cả giang hồ. Nhưng lúc này, hắn còn chưa ra tay đã bị bắn trúng một tên.

Thật may là lúc hắn muốn chui đầu vô lưới bọn họ còn có thể bắt lấy hắn, nếu không thật sự là không bằng phế vật.

Đây là biện pháp nhanh nhất trở về Trường Dương, nhanh hơn cả hắn tự mình lao thẳng về thành Trường Dương. Nếu là hắn tự mình về thẳng Trường Dương thì những quan viên lùng bắt hắn dọc đường sẽ trở thành chướng ngại vật, hắn phải né tránh lại mất thời gian, đơn giản nhất là cố tình bị bắt rồi bị đưa về nhanh hơn nhiều.

Sau đó, hắn là trọng phạm từng hành thích vua, Hoàng đế sẽ tự mình thẩm vấn hắn...

Không ngờ, hắn tính sai.

Mỗi khắc qua đi hắn đều có thể cảm nhận được máu trên người bản thân lại ít đi một chút, không biết đến lúc nào sẽ khô cạn không còn một giọt. Hoàng đế chưa từng lộ diện, Cấm Quân Đô Úy phủ cũng không dừng thẩm vấn lại, cho dù chỉ là vì tranh cái công, bọn họ cũng sẽ không dừng.

Ngay cả Thẩm Ninh đều không giúp được gì, Thẩm Ninh đang ở Hách Khế, chuyện này có lẽ hắn còn không biết.

Đến tận lúc hô hấp của Sở Tuyên sắp hết thì hắn mới mời được Hoàng đế đến. Hắn thầm nghĩ may mắn lúc trước lấy ám hiệu là "phóng lạc" trong Kinh Thi, nếu là cái ám hiệu khác trong Sử Ký... vậy hắn chỉ còn nước chết ở chỗ này.

...

Xin lỗi. Lúc hắn chuẩn bị thành khẩn khai báo mọi chuyện thì Hoàng đế xin lỗi vô cùng thành khẩn. Hoàng đế trầm xuống một chút rồi lại giải thích thêm một câu: Mấy ngày nay Lan Vi... không có tin tức, trẫm thật sự lo lắng đến...

Lo lắng đến mức không rảnh lo chuyện khác.

Sở Tuyên nghe, hắn rõ ràng nhận thấy sau khi Hoàng đế biết được tung tích của Tịch Lan Vi thì khẩu khí nhẹ nhàng rất nhiều. Ngay lập tức Sở Tuyên hiểu, kế hoạch bị bắt đến Cấm Quân Đô Úy phủ của hắn rốt cuộc sai ở chỗ nào.

Trong lòng hắn vô cùng tin tưởng, hắn đã an bài tốt mọi chuyện cho Tịch Lan Vi, nàng ấy sẽ vô cùng an toàn, còn Hoàng đế không có khả năng không đi gặp tội phạm quan trọng là hắn.

Nhưng hắn đã quên, nếu muốn hỏi ai là người lo lắng cho Tịch Lan Vi nhất, từ trước đến giờ hắn không đứng đằng trước được. Hắn đã từng âm thầm chờ đợi nàng được sủng ái, rồi lại có ý tưởng cho dù nàng ấy được sủng ái đến đâu cùng chỉ là phi tần... ý tưởng đó sai rồi.

Có người so với hắn càng lo lắng cho nàng ấy hơn.

Cám ơn ngươi! Hoàng đế gật đầu, lại hít vào một hơi thật sâu: Trẫm tự biết không có gì báo đáp, nhưng nếu ngươi có yêu cầu gì...

Ta muốn gặp nàng ấy. Sở Tuyên buột miệng thốt ra: Tịch Lan Vi. Đợi nàng trở về, ta muốn gặp nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện