Chương 39: 39: Ép Mua Ép Bán
Vẫn là nghe Cẩu Tử nhắc nhở, Lư Hủ mới nhớ tới tứ đại gia ở Quan Dương.
Trước kia Tống gia là thế lực lớn nhất, hoành hành ngang ngược, nhưng ba gia tộc khác không gặp được nên chỉ nhìn hắn thế lớn.Người khác đều khi dễ đến trên đầu hắn, hắn còn muốn cúi đầu làm cháu trai cho người khác, Lư Hủ không vui.Hắn không phải là đồ đê tiện.Lại nói, cho dù hắn cúi đầu thì hắn rốt cuộc cũng là người ngoài, nhưng so ra cũng không thể so với quan hệ huynh đệ thân tộc của người ta.
Cho dù hắn quy phục Tống Tam thì ngày sau cũng không thể thiếu bị Tống Lục tính kế.
Vậy không được.So với chuyện này, chi bằng tìm một chỗ dựa không tốt để Tống gia trêu chọc.La gia là một cái tên, nhưng La Thận giống như không thích hắn lắm, cũng không thích trêu chọc phiền phức.
Nếu người ta đã giúp hắn, nhưng không thích trêu chọc phiền phức, vậy thì Lư Hủ cũng không muốn làm cho La Thận cảm thấy hắn chỉ biết trêu chọc phiền phức.Hắn đến hỏi thăm gia cảnh của gia tộc khác.Hắn không rõ lắm về nhà họ Gia, nghe nói là xuất thân từ người vùng núi, ở Quan Dương làm chút việc lặt vặt, thường xuyên ở bến tàu dỡ hàng mạn thuyền làm cu li.Lư Hủ cân nhắc đến việc Cừu gia tám phần không muốn đắc tội mạn thuyền, nhưng cũng chỉ chọn được Mã gia.Tổ tiên của Mã gia xuất quan là thế gia đại tộc bản địa của huyện Quan Dương.
Tuy đã không còn hiển hách như trước nữa, nhưng căn cơ lớn, dư uy cũng rất lớn, nhiều đời Huyện lệnh đều phải kính trọng vài phần.Mã gia điệu thấp, nhìn qua không bằng nhân tài mới xuất hiện của ba nhà khác, nhưng ở Quan Dương ở lâu rồi thì biết, người ta hiển hách ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, một vụ một vụ mà thay, chỉ có Mã gia lâu lập không ngã, mới là địa đầu xà chân chính của Quan Dương.Lại nói hắn và Mã gia ít nhiều có chút giao tình, tiểu thiếu gia của Mã gia còn cho hắn mượn không ít sách!ngẫu nhiên ở thư cục, Lư Hủ gặp được tiểu thiếu gia của Mã gia.Nhưng mà Lư Hủ không biết tình hình trong Mã gia như thế nào, Mã Nhược Kỳ có thể nói giúp hắn được hay không.Lư Hủ ở chợ sáng hỏi thăm Mã gia và Tôn nhị gia, Tôn nhị gia chỉ vào hắn một ngón tay nhỏ:- Mấy nhà kia so với Mã gia chính là như vậy.
Mã gia người ta căn bản không để bọn họ vào mắt.Lư Hủ khiếp sợ:- Lợi hại như vậy à? Ta thấy nhà của Mã gia cũng không lớn nha.Tôn nhị gia cười lớn:- Chủ nhà thì không thấy đâu, ngươi đi vào xem một chút sẽ biết, tường viện trong nửa con phố kia đều thông, tất cả đều là nhà của Mã gia.Còn có loại thao tác này không?Tôn nhị gia vui sướng cùng hắn bát quái:- Gia cảnh Mã gia nhiều, chủ trạch gần đây đều là phòng ở, nếu không tiện mở rộng ra thì phải làm sao bây giờ? Mua bái, nhiều thế hệ, càng mua càng nhiều, ta thấy lại có hai đời, nhà bọn họ sẽ không có hàng xóm, toàn bộ đường phố đều để cho bọn họ mua hết.Lư Hủ líu lưỡi:- Con cái nhà họ Mã cỡ nào?Tôn nhị gia:- Vậy không phải là nhiều lắm sao?Nghe nói, Mã gia là một đại gia tộc, Mã Nhược Kỳ có không ít huynh đệ tỷ muội, cũng không biết hắn là người của phòng nào.Lư Hủ có chút khó xử, gia đình giàu có nhiều thị phi, nếu như địa vị của Mã Nhược Kỳ ở trong nhà không cao, hắn sẽ tùy tiện đi tìm Mã Nhược Kỳ hỗ trợ, cũng không biết có thể gây phiền phức cho Mã Nhược Kỳ hay không.Lư Hủ còn chưa nghĩ ra được bao nhiêu manh mối, không ngờ lại cố ý để người ngoài tìm tới hắn trước.Đi ở phía trước là một người cao to, làn da ngăm đen, trên lưng vác một cái đòn gánh, bên trong có chút thổ sản của sơn mạch.
Người đi ở phía sau kia, mặt mày có chút giống với hắn, tướng mạo nhìn càng thêm hàm hậu, không cao như người phía trước, nhưng so với phía trước lớn lên càng cường tráng, hắn chọn cái đòn gánh không có.
Nhìn giống như là hai anh em.Hai người mặc quần áo ngắn bằng vải thô, chân mang một đôi giày rơm rất ít người ở Quan Dương, giống nhau như hoa văn, giống nhau như bị mài mòn rất là lợi hại.Bán thổ sản vùng núi phía trước, Lư Hủ đã gặp vài lần ở chợ sáng, nhưng cái tên khờ ngốc phía sau kia, hắn cũng cảm thấy quen mắt, giống như chưa từng gặp ở đâu.Người cao to phía trước ngăn cản xe của Lư Hủ, hắn mở miệng trước, nói chuyện mang theo chút khẩu âm phương ngôn, có vẻ ngữ khí có chút hung ác:- Tiểu huynh đệ, có phải ngươi đã mua không ít rau khô hàng khô hay không?Lư Hủ:- Đúng vậy.Người cao to:- Vậy ngươi mua ta đi.Lư Hủ:- ...Thủ vệ của nha huyện vẫn còn ở đó nhìn kìa, ngươi muốn mua muốn bán sao?Người cao to căn bản không chú ý tới giá trị của Chợ Đen đang liên tiếp nhìn về hướng này, hấp tấp bỏ sọt vào trong xe lăn của Lư Hủ:- Ngươi xem, những nấm, mộc nhĩ, rau khô này đều là thân thích của ta tự mình nấu, vừa sạch sẽ vừa ngon.Không đợi Lư Hủ nói chuyện, người cao to đã nắm lấy trước mắt Lư Hủ, một khối mộc nhĩ thiếu chút nữa muốn chọc đến cái mũi của Lư Hủ.Lư Hủ ngửa ra sau né tránh, hắn đã gặp nhiệt tình, chưa từng gặp qua nhiệt tình như vậy, chỉ muốn đồ vật tốt của ngươi cũng không thể không nói đâm vào mặt người khác!Lư Hủ vội vàng để hắn buông.Người phía sau diện mạo hàm hậu cũng tranh thủ thời gian kéo hắn:- Ngươi làm tiểu hài tử sợ rồi.Cảm ơn, lá gan cũng không nhỏ đến như vậy!Ban ngày ban mặt, không mua còn có thể đánh hắn à?Lư Hủ:- Ngươi buông tha, ta tự chọn.Người cao to giơ tay lên, không tình nguyện đặt lại bao tải.Lư Hủ nhìn kỹ, người cao to không thổi phồng, hàng khô của hắn bán không tệ, mộc nhĩ không lóc vỏ, nấm cũng không đặc biệt góp đủ số, rau khô còn chia thành chủng loại bó tốt, phơi khô, còn sạch sẽ không lẫn bùn đất.Lư Hủ hỏi:- Bán thế nào?Người cao to:- Ngươi xem cấp.Lư Hủ:- ...Lư Hủ không nhịn được miệng ít lời, hỏi hắn:- Đại huynh đệ ngươi mới làm ăn một ngày sao?Người cao to:- Ta mỗi ngày đều bán thổ sản ở Quan Dương, không lừa già gạt trẻ!Lư Hủ:- Ngươi mỗi ngày bán, để ta xem tiền?Người cao to mặt đỏ lên, mím môi một lát mới tiếp tục nói:- Người khác mua ít thì ngươi mua nhiều, giá cả không giống nhau.Trong lòng Lư Hủ thầm nghĩ, ngươi còn không giải thích đi, hiện tại mọi người đều biết ngươi chỉ bán lẻ, không làm thành bán sỉ.Phàm là hắn lòng dạ tàn nhẫn, xác định vững chắc muốn ép giá!Nhìn hai anh em bọn họ rất cấp bách, ăn mặc trên người cũng không tốt, nghe giọng nói cũng không giống như thôn trấn gần Quan Dương tới, Lư Hủ cũng không ép giá, dựa theo giá cả của cửa hàng tạp hoá báo lại.Ánh mắt người cao to sáng lên, không có một chút do dự nào, sảng khoái gật đầu:- Được! Cứ như vậy đi!Giọng nói còn hỉ khí dương dương.Lư Hủ yên lặng thở dài, xem đi, báo cao, hắn chỉ là lòng mềm yếu, nhất định không làm được gian thương.Người cao to nhanh nhẹn bó túi vải lên, sau đó đội lên xe lăn của Lư Hủ:- Hơn hai mươi cân nấm cho ngươi, tính toán hai mươi cân gỗ nhĩ, 30 cân gỗ nhĩ, cho ngươi tính toán ba mươi cân rau khô, tính toán năm mươi cân!Lư Hủ không nói gì, trong lòng mắng thẳng: Có phải ngươi cho rằng ta ngốc hay không? Ngươi nói bao nhiêu thì bao nhiêu? Gọi một tiếng tốt hay xấu đi!Hắn cười cười cầm túi lại tới:- Vậy không được, ta không thích chiếm tiện nghi, là bao nhiêu thì bấy nhiêu.Bên cạnh sạp của triều đại Lô Nô, một người ăn là 23 cân nấm, 32 cân mộc nhĩ, 49 cân rau khô.Bào đi trọng lượng bao, nấm mộc nhĩ cũng đủ cân còn nhiều.rau khô có thể tiện nghi hơn nấm, cho dù rau khô thiếu chút nữa, nhưng theo như người cao to nói thì tính toán trước đó của hắn, thì hắn vẫn chiếm tiện nghi.Lư Hủ phân biệt rõ ràng, hai huynh đệ này không chỉ lớn lên hàm hậu mà còn rất chân thành.Ngữ khí của Lư Hủ càng khách khí hơn:- Chúng ta tính tiền đi.- Ngươi từ từ.Người cao to cau mày lại, tự hỏi mình gọi rau khô lần nữa, thật sự không đủ 50 cân, bỗng dưng mặt đỏ lên:- Khi ta ra tới đây thì nó rõ ràng là 50 cân...Được rồi, một buổi sáng không bán bái 1 cân!Lư Hủ thay hắn hoà giải:- Đồ vật nhiều nhớ kém, cân lượng lại bình thường không tệ, ta chỉ là sợ tính sai mới lười biếng dùng chén, không sao.Mặt người cao lớn càng đỏ hơn.Đám lửa đỏ bừng từ trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra, mặt càng đen càng làm người ta sợ hãi, giống như muốn đánh nhau với người khác.Lư Hủ ngồi xổm xuống đất, cầm tiền đi tính tiền:- nấm 23 cân, 1 cân là...Người cao to quát:- Không được!Lư Hủ bị hù đến nhảy dựng lên.Người cao to:- nấm 20 cân, mộc nhĩ 30 cân, rau khô 45 cân, bao tải cũng có trọng lượng, tiểu huynh đệ, chúng ta không thể để ngươi chịu thiệt.Hắn mặt hổ, dáng vẻ trí khí, Lư Hủ hoài nghi, nếu hắn không đồng ý thì có phải còn phải đánh một trận tại chỗ hay không.Lư Hủ ném nhánh cây nhỏ:- Được, sau này ta sẽ tìm ngươi để mua.Người cao to vừa nghe, nhất thời cao hứng:- Ngươi muốn bao nhiêu, chỗ của huynh đệ ta còn có, ta cho ngươi lại tiện nghi!Lư Hủ dở khóc dở cười, chỉ chỉ vào chiếc xe lăn đầy đất cho hắn:- Đại ca, ta chính là muốn cũng có thể giả đi nha.
Làm như vậy, trên đường ta đã rất khó đi rồi.Người cao to khoát tay nói:- Không sao, chúng ta đưa ngươi về nhà.Vẻ mặt hàm hậu cũng nói:- Ta bảo ngươi đẩy trở về.Lư Hủ:- Ta không ở Quan Dương.Người cao to:- Vậy cũng không quan trọng, ngươi ở chỗ nào, ta có xe hướng bắc, hướng tây ta có thuyền.Lư Hủ:????Hắn thu lại nụ cười, hỏi:- Các ngươi là huynh đệ trên mạn thuyền?Tướng mạo hàm hậu lắc đầu:- Không phải chứ.Người cao to:- Đại ca của ta họ Cừu.Lư Hủ:- ...Tống, la, cừu, mã, hắn xem như đã nhận đủ!Lư Hủ mới vừa nghe nhị gia giới thiệu, Cừu gia xuất thân từ người dân trong núi, lập nghiệp một thời gian dài, mấy năm nay mới dừng bước ở Quan Dương, mà huynh đệ thủ hạ phần lớn cũng là cu li, không ít người trông cậy vào việc dỡ hàng mạn thuyền ở bến tàu để mưu sinh.Người ta thành thật, hắn cũng không thể lừa gạt người khác.Lư Hủ nói thẳng:- Nhị vị có điều không biết, ta có mâu thuẫn với mạn thuyền của Tống Lục, mạn thuyền không cho ta ngồi thuyền.Hai huynh đệ của nhà họ Địch giật mình:- Tống Lục? Cái tên sòng bạc kia?Lư Hủ:- Đúng vậy.Người cao to dũng cảm nói:- Không sao, ngươi không đắc tội với Tống Tam gia, đại ca của ta sẽ bù đắp được.Vẻ mặt càng thêm hào sảng:- Nếu như ngươi mua nhiều thổ sản của huynh đệ chúng ta thì cho dù đắc tội với ba nhà Tống gia thì đại ca cũng không ngại.Người cao to gật đầu.Lư Hủ yên lặng một lúc, chắp tay nói:- Là tại hạ mắt vụng về!Thái độ của hắn thay đổi, nhiệt tình hỏi:- Không dối gạt nhị vị, xe của ta toàn dựa vào một chiếc xe con này đi đường núi, bất đắc dĩ sạp nhỏ, sinh ý nhỏ, mỗi ngày có thể tiêu hao hết thổ sản ở vùng núi có hạn, nhưng nếu nhị vị huynh đệ có hạch đào hạt dẻ, rau dại sơn quả ta cũng muốn chút ít.Hai người có chút thất vọng, nghe thấy lời nói của Phương Húc thì lại cao hứng:- Có, chúng ta có hạch đào, sơn tra hồng khô bánh cũng có.Lư Hủ:- Vậy thì không còn gì để nói, nhưng mà một lần cũng không được quá nhiều.Huynh đệ nhà họ Cừu:- Không sao, ngày mai ta sẽ mang đến cho ngươi.Lư Hủ cảm tạ, lại hỏi:- Nhị vị huynh đệ, nếu như ta ngồi thuyền của quý huynh đệ, ngoại trừ mua thổ sản vùng núi ra thì còn có biện pháp nào khác không? Ta nguyện ý làm tiền đò.
Nhị vị huynh đệ xem, đồ ăn của ta mỗi ngày không đến giữa trưa đều có thể bán hết, nếu có thể ngồi thuyền, ta có thể mở rộng sạp, mang càng nhiều đồ ăn hơn, dùng càng nhiều thổ sản vùng núi.Sau khi vẽ xong bánh nướng, Lư Hủ lại vội vàng bổ sung:- Nhưng mà thế lực của Tống gia rất lớn, nếu như sẽ chọc cho nhị vị phiền phức thì thôi.Lư Hủ thấy hai người bọn họ có chút do dự, có chút thất vọng, cũng không làm khó bọn họ, tiếp tục nói:- Không sao, khó xử ta đều hiểu, ta vẫn sẽ mua thổ sản của hai vị ở vùng núi, sau này chỉ cần nhị vị có thì ta sẽ không mua từ nơi khác.- Ai nha ngươi hiểu lầm.Người cao to ngượng ngùng gãi đầu:- Tống Tam chúng ta còn không sợ, ai sợ Tống Lục hắn, chỉ là...!Chỉ là...Lư Hủ mơ hồ.Huynh đệ Hàm Hậu thay hắn giải thích:- Huynh đệ nhà chúng ta đều là từ trên núi xuống, thuyền hoa đến không tốt, cũng đều là thuyền đánh cá, không thoải mái bằng thuyền khách, cũng không lớn bằng thuyền của Tống gia, ngẫu nhiên giúp ngươi vận khí tranh hóa nhưng thật ra không sợ, nếu ngày nào ngươi cũng ngồi, ca ca ta sợ ngươi ghét bỏ.Nhìn bộ dáng trong lòng hai người bọn họ vẫn còn sợ hãi, làm cho Lư Hủ càng thêm tò mò.Con thuyền này bị hư hại đến mức nào rồi?Dù sao thì cũng không thể để nước chảy trôi được chứ?Mỗi ngày hắn đi xe lăn bảy tám giờ đồng hồ đường núi, cho dù là bè trúc hắn cũng nhận!Lư Hủ tươi cười như hoa, cười vừa chân thành, lại xán lạn:- Ta đặc biệt có thể chịu khổ, nếu không thì chúng ta đi xem thuyền đi?.
Bình luận truyện