Lam Sắc Vi

Chương 31



“Vâng!” Ichiru kỳ quái nhìn Kimura Kiyoshi, tại sao Hiou sama nghe thế lại cao hứng vậy!

“Ichiru! Nằm xuống đi! Nên đi ngủ!” Kimura Kiyoshi vén lên chăn trên giường ý bảo Ichiru nghỉ ngơi.

Ichiru ngoan ngoãn nằm ở trên giường, trong ánh mắt có chút mất mát. “Chị muốn đi sao?”

Kimura Kiyoshi mỉm cười đắp chăn cho Ichiru, tắt đèn. “Em ngủ đi, chị ở đây!”

“Chị, chị ở đây thì Ichiru làm sao có thể…” mi mắt Ichiru càng ngày càng nặng, tiếng hít thở dần đều lên.

Chỉ chốc lát sau, Kimura Kiyoshi gọi nhẹ: “Ichiru? Hắc, ngủ rồi. Không nghĩ tới năng lực của mình còn có chức năng thôi miên!”

Kimura Kiyoshi nhảy ra ngoài cửa sổ, nhàm chán đi dạo trong học viện. Suy nghĩ một chút hình ảnh Kuran Kaname vừa rồi, thân thể không khỏi cứng đờ, không rét mà run, ánh mắt như vậy… lúc ấy có phải anh ấy có ý muốn giết chết tôi không?

——— ——— chuyển hình ảnh ——— ————

“Ichijou, ban nãy tớ thấy Kaname sama vào phòng Kiyoshi.”

“Aha, vậy nhất định là Kaname sama nói áo ngủ của Kiyoshi khó coi!” Ichijou cười nhìn Akatsuki Kain, phân tích nói.

Ánh mắt Akatsuki Kain trầm xuống “Không phải chuyện đó, tớ nghe thấy tiếng thủy tinh rơi vỡ, còn có hình như Kiyoshi tức giận, gọi thẳng tên Kaname sama!”

Ichijou đột nhiên dừng bước, ngưng trọng nhìn Akatsuki Kain. “Cậu nghe lén Kaname nói chuyện?”

“Không có… không có, chẳng qua là lúc đi ngang qua vô tình nghe được!” Akatsuki Kain nhìn Ichijou đột nhiên nghiêm túc, bản năng có chút sợ hãi.

“Chịu thua, vậy mà vừa rồi cậu ấy còn cười được!”

“Sao? Cậu nói Kiyoshi? Tớ thì lo lắng Kaname sama sẽ làm…”

“Kain, cậu nghĩ nhiều rồi. Kaname còn không đến mức làm đến bước đó, dù sao sau lưng Kimura Kiyoshi có cả gia tộc Kimura!” Ichijou nghiêm túc nói.

“Oh, cậu là nói, nếu như… đến lúc đó địa vị của Kaname sama có thể so sánh với…”

Ichijou đột nhiên treo lên mặt nụ cười sáng lạn. “Cho nên mới nói, cậu không cần lo lắng! Kiyoshi sẽ ổn!”

“Tớ lúc nào thì nói tớ lo lắng cho Kiyoshi chứ? Tớ… chẳng qua là hi vọng tất cả mọi người sẽ ổn, Kiyoshi là một cô gái rất thú vị! Dĩ nhiên tớ sẽ không phản bội Kaname sama! Kaname sama làm gì, tớ cũng ủng hộ!”

“O(∩_∩)O ha ha ~ như vậy là tốt rồi!” Ichijou cười vỗ vỗ bả vai Akatsuki Kain, ý bảo hai người cần phải trở về.

Xoẹt —— tiếng quần áo bị rách! Từ trên cây nhảy xuống, Kimura Kiyoshi nhìn góc áo ngủ bị nhánh cây xé rách, bất đắc dĩ lắc đầu, lần này không muốn thay cũng phải thay.

Kimura Kiyoshi có chút mất mát, anh ấy không giết tôi, là sợ rất phiền toái. Cho nên mới nói những lời cám ơn sao? Còn cố ý nhắc tới Yuki, dù biết rất rõ ràng tôi thích anh ấy! Kimura Kiyoshi sững sờ, không lẽ anh ấy biết tôi thích anh ấy cho nên muốn lợi dụng tôi, giống như Ruka —— đột nhiên, Kimura Kiyoshi nghe thấy tiếng động, aiz, đại thụ! Hôm nay tôi và cậu thật ‘gắn bó’! Kimura Kiyoshi tiếp tục nhảy lên cây.

Ủa? Là Kuran Kaname!

“Kaname-senpai!” Cách đó không xa là một cô gái tay cầm cái hộp màu hồng đang chạy tới, đồng phục học sinh màu đen, bộ ban ngày! Giọng này… Yuki! Không sai, chính là Yuki!

“Ủa? Yuki!” Kuran Kaname quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng.

“Kaname-senpai! Cám ơn quà của anh!”

Kuran Kaname nhẹ vuốt ve tóc Yuki “Đây là Kimura Kiyoshi tặng em! Không cần cám ơn anh!”

Yuki kinh ngạc ngẩng đầu, nháy đôi mắt to. “Là Kiyoshi-onechan? Kaname-senpai! Nhờ anh thay em nói cám ơn với Kiyoshi-onechan nhé!”

“Kiyoshi-onechan? Có vẻ như em và cô ấy rất quen thuộc!”

Yuki vui vẻ cười. “Đúng vậy, Kaname-senpai, Kiyoshi-onechan là vampire giống con người nhất trong bộ ban đêm, còn giống hơn Ichijou-senpai! Có lúc em cảm thấy chị ấy tựa như chị ruột của em vậy!”

“Vậy sao?” Bàn tay đang vuốt ve tóc Yuki của Kuran Kaname đột nhiên dừng lại.

Yuki tiếp tục cười. “Em… em cảm thấy Kaname-senpai cùng Kiyoshi-onechan rất xứng đôi, đều là vampire thiện lương dịu dàng!”

“Yuki!”

“Vâng?”

“Em nói như vậy, khiến anh cảm thấy rất tịch mịch đấy!” ánh mắt Kuran Kaname trở nên lạnh lẽo, xoay người ưu nhã bước về phía tòa nhà bộ ban đêm.

Gương mặt Yuki tràn đầy bi thương nhìn bóng lưng Kuran Kaname rời đi, nỉ non: “Kaname-senpai!senpai!…”

Kimura Kiyoshi trên tàng cây có thể tinh tường thấy rõ lúc Yuki xoay người, khuôn mặt cô ấy ràn rụa nước mắt. Đột nhiên, Yuki ngồi bệt xuống mặt đất khóc.

“Kaname-senpai! Huhuhu… Yuki rất thích anh! Yuki… Yuki…” trong đầu Yuki đột nhiên hiện lên hình ảnh thị huyết của Kuran Kaname đêm đó. “Không… mình và anh ấy không phải là đồng loại, anh ấy là…”

“Ngu ngốc! Cậu lại ở đây khóc!” Kiryu Zero đỡ Yuki dậy, khiển trách: “Biết rõ là không thể, thì đừng đâm đầu vào nữa! Đừng quên thân phận của hắn!”

“Zero!” Yuki khóc càng thêm lớn tiếng, nhào vào trong ngực Kiryu Zero, hai tay ôm lấy eo Kiryu thật chặt. “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tớ sẽ không thế nữa!”

“Được rồi. Cậu mau trở về đi, hiệu trưởng đang tìm cậu đấy” Kiryu Zero vỗ vỗ lưng Yuki, trấn an nói.

“Ừ!” Yuki lau nước mắt, đi về kí túc xá.

Kiryu Zero chớp con ngươi màu tím, nhìn chung quanh. “Ngươi đang ở đây? Đúng không? Ra ngoài!”

Kimura Kiyoshi cười thầm, không ra ngoài đấy, xem cậu làm gì được! Không nghĩ tới sự ràng buộc bởi máu lại sâu như thế, tôi đã ẩn hơi thở rất tốt, hơn nữa còn vừa uống một hớp máu  heo rừng chỗ Ichiru.

“Ra ngoài!” Kiryu Zero rút ra súng, sát khí bốc lên.

Pia! ——pang!

“Không nghĩ tới ngay cả kẹo que mà cậu cũng đánh!” Kimura Kiyoshi ngồi trên tàng cây cười nhẹ.

“Ngươi!” Kiryu Zero có thể cảm giác được máu toàn thân đang ồn ào chảy, toàn thân chỉ có một chút lý trí để khống chế súng Bloody Rose trong tay mình nhắm ngay cô ta.

“Muốn giết tôi?” Kimura Kiyoshi vô tội nhìn Kiryu Zero. “Đây chính là muốn phá hỏng quy định hòa bình mà hiệu trưởng đưa ra đấy!”

Kimura Kiyoshi quệt miệng, học khẩu khí của Yuki nói với Kiryu Zero: “Tôi… tôi chỉ là muốn cho cậu kẹo que mà thôi! Sản phẩm mới, ăn rất ngon!”

Kiryu Zero hất mặt sang một bên “Hừ!” một tiếng. Kimura Kiyoshi từ trên cây khoan khoái nhảy xuống, đưa đường trong tay cho Kiryu Zero. “Cho cậu!”

Kiryu Zero liếc mắt nhìn Kimura Kiyoshi, cô ta thế nhưng mặc quần áo hở hang như vậy ra ngoài! Trên người có khoác áo sơ mi nam nhưng vẫn không che được cái gì, ngược lại càng lộ ra rõ rệt khí chất mê người. Kiryu Zero khẽ cau mày, chẳng lẽ tôi thật sự thích cô ta giống như cô ta nói? Cho nên thân thể mới có —— không! Sẽ không, trong máu của tôi chỉ có nỗi hận với người đàn bà kia!

Kimura Kiyoshi nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Kiryu Zero, nói: “Cậu không thích ăn kẹo?” Kỳ quái, đứa trẻ này chưa lớn, Ichiru cũng rất thích ăn mà!

“Ta hỏi ngươi! Tại sao Ichiru lại ở nhà ngươi?” Kiryu Zero trước đây không lâu mới tra được thì ra em trai đã thành con nuôi gia tộc Kimura, có quan hệ chị em với nữ vampire này. “Ngươi đã sớm biết có phải không? Ta và Ichiru giống nhau như đúc! Tại sao không nói? Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?” Kiryu Zero cầm súng từng bước ép sát, Kimura Kiyoshi từng bước lui ra sau.

“Ừm… chuyện đó, đây là ý của Ichiru! Em ấy không muốn tôi tham gia vào chuyện giữa cậu và em ấy. Tôi nghĩ là cậu hiểu đúng không? Ichiru không hề có ý muốn nhìn cậu!”

Kiryu Zero nhớ tới đứa em trai khả ái của mình, trong lòng không khỏi áy náy. Cậu đã nghe qua rất nhiều chuyện về gia tộc Kimura, may mắn là em trai cậu không bị đám vampire ghê tởm này biến thành level D. Kiryu Zero nhìn cô gái trước mặt, thôi vậy, dù sao cô ta đã lấy thân phận là chị để chăm sóc Ichiru nhiều năm như vậy. Hiệu trưởng thật là! Dám gạt cậu! Ép hỏi rất lâu mới nói ra Ichiru năm đó bị lão gia Kimura thu dưỡng!

“Các cậu làm gì vậy?” Aizawa Miroku kinh ngạc.

“Cậu! Trung học cấp một à? Ủa? Sao lại cầm súng chĩa vào Kiyoshi!” Aizawa Miroku cao giọng nói.

Kiryu Zero liếc Aizawa Miroku một cái, thấy phù hiệu ủy viên kỷ luật trên tay áo. “Hừ!” Kiryu Zero thu hồi súng, không quay đầu lại đi mất.

Aizawa nhanh chóng đến gần, ân cần nhìn Kimura Kiyoshi. “Kiyoshi, cậu không sao chứ?”

“À! Không có gì! Tớ cần phải về đây!” Kimura Kiyoshi thật sự không cách nào chịu nổi ánh mắt nóng bỏng kia của Aizawa Miroku, vẫn nên chạy trốn cho xong.

“Cậu là một cô gái, sao lại mặc thành như vậy! Đêm khuya ở trong vườn trường, khó trách tên kia lại… vẫn nên để tớ đưa cậu trở về đi! Quá nguy hiểm! Kiyoshi, cậu thế này sẽ thành tội phạm dẫn dụ nam sinh toàn trường đấy!” Aizawa Miroku hai mắt sáng lên, hưng phấn nói.

“Không cần, tự tớ trở về là được!”

“Vẫn nên để tớ đưa cậu về!”

“Oh, vậy thì đưa đến cửa Nguyệt Xá là được rồi!”

“Đồng ý”

Balabala…

“Nhanh như vậy đã đến rồi” Aizawa Miroku nhìn cánh cửa lớn hùng vĩ của Nguyệt Xá, vô hạn tiếc hận cảm khái.

“Ừm, vậy tớ vào đây”

“Kiyoshi!” Aizawa Miroku kéo Kimura Kiyoshi lại “Tớ…”

Kẹt —— cánh cửa lớn mang cách thức Châu Âu cổ điển bỗng mở ra, từ bên trong lộ ra một cái đầu màu vàng.

“A —— Thân ái, cậu tới đón tớ đấy à!” Kimura Kiyoshi nửa xấu hổ nửa khoan khoái kéo Ichijou ra ngoài, nhẹ khoác cánh tay Ichijou. “Tớ giới thiệu cho các cậu một chút, đây là hội trưởng hội học sinh – Aizawa Miroku! Vị này là… e hèm… là phó kí túc Nguyệt Xá – Ichijou Takuma!”

Ichijou Takuma nhìn Kimura Kiyoshi, ân cần hỏi han: “Lúc tớ đi nộp báo cáo, cậu đi đâu vậy?”

“Người ta nhớ cậu mà, muốn đi tìm cậu! Kết quả lạc đường!” Kimura Kiyoshi ngượng ngùng cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.

“Aizawa-san, Kiyoshi nhà chúng tôi đã làm phiền cậu rồi.” Ichijou bày ra mỉm cười tiêu chuẩn nói.

“À… không phiền toái, tớ còn phải đi tuần tra túc xá! Phải đi trước đây! Vậy… Saionara!” Aizawa Miroku hốt hoảng từ chối, xoay người chạy mất!

Hai người quay đầu lại, ⊙﹏⊙b, chỉ thấy năm cái đầu tự động xếp hàng giữa hai cánh cửa.

Ruka: “Thì ra là các cậu đang hẹn hò!”

Akatsuki Kain: “Rất xứng đôi đấy”

Rima: “Ừ, trai tài gái sắc!”

Siki: ” ‘Thân ái… người ta… Kiyoshi nhà bọn tớ’~~~ Ichijou ghê thật ~~”

Hanabusa Aido: “Kiyoshi, không nghĩ tới cậu ở trước mặt Ichijou lại nữ tính như thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện