Lâm Song Dạ Ngữ
Chương 2: Đêm thứ hai: Mộ Mỹ Nhân
« Kiều Vũ, Kiều Vũ ở đâu thế? » – Tiêu Tịnh Thủy nhún nhảy rộn ràng hướng về Lạc Anh tiểu trúc, miệng liên thanh gọi to một tràng, cơ bản chẳng cho người kia cơ hội trả lời.
Dường như đã quen với sự thực này, Kiều Vũ ở trong nhà chán nản nhún vai, hít một hơi dài, nhướn nhướn đôi mày, dài giọng đáp: « Được rồi, được rồi, ta đây chịu không thấu, ngài Tiêu đại sư lại giải quyết xong vấn đề đại sự khó khăn nào chăng? Cứ việc khoe ra đi. » nói xong thông thái đi chọn một chỗ ngồi thoải mái, vắt chéo chân, tay ấn ấn thái dương, tỏ ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
« Kiều Vũ, Kiều Vũ à… ta kể cho ngươi nha… vừa mới rồi ta theo thôn trưởng đi xem xét chuyện ma quái ở ngã ba đường ấy! Chuyện là mấy hôm trước thôn trưởng tổ chức yến tiệc mời mọi người, vài kẻ thân hào trong vùng đến dự, lúc trở về cũng đã ngà ngà say. Trên đường đi chợt thấy bên vệ đường có ánh xanh lam chập chờn. Bởi vì đều là nam nhân, lại thêm có rượu tiếp thêm cam đảm nên bọn họ đi đến gần nhìn xem… » – Tiêu Tịnh Thủy phấn khích ôm lấy Kiều Vũ, say mê quên trời đất lắc lắc, cọ cọ, nhân tiện người ta không phản đối còn tranh thủ ngồi vào lòng: « Ngươi đoán bọn họ thấy cái gì? »
« Ta không có hứng… » – Kiều Vũ uể oải liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ đã phủ bóng tà dương, nhỏ giọng đáp. Thanh âm nhẹ thoảng đó đương nhiên không át nổi một Tiêu Tịnh Thủy đang sang sảng: « Bọn họ thấy một nữ quỷ! Nữ quỷ đó tóc thật dài là dài, nàng ta ngồi ven đường, dùng một cây lược gỗ hương chải tóc không ngừng… vừa chải vừa đọc vài tên của một số người trong vùng, đọc đến tên người nào đó mà tóc rụng một sợi, người tên đó đến ngày hôm sau sẽ chết a! Đáng sợ không? »
« … Với ta mà nói, loại người đáng sợ nhất phải là mấy tên da mặt dày… »
« Còn có, còn có nữa này… Nữ quỷ này ánh mắt xanh lét, lập lòe nha… lập lòe, lập lòe, ngồi yên lặng ven đường chải tóc, chải tóc… khiến mấy tên kia sợ hãi quá, tỉnh cả rượu vắt chân lên cổ mà chạy! Đến sáng nay lại phát hiện mấy người bị nữ quỷ nhẩm tên hôm qua đều đã chết, chỉ lúc sau tin tức nhanh như gió lốc truyền khắp thôn trên xóm dưới! Thôn trưởng sợ hãi, cuống cuồng tìm biện pháp, đối phó không ra cho nên đến cầu Bán Tiên là ta ra tay a! Hắc hắc… » – Tiêu Tịnh Thủy kiêu ngạo nháy mắt mấy cái, tay vẫn ôm chặt Kiều Vũ, phấn khởi chờ nghe khen ngợi. Ai ngờ người kia yên lặng một lúc lâu, sau đó mở miệng lại hỏi một câu chẳng liên quan: « Để làm chi, khi không để tên gà mờ nhà ngươi dẫn theo một bọn giang hồ lơ ngơ đi chịu chết? Lần sau đổi sang đường khác mà đi không được à? »
« … » – ngây người một lát, Tiêu Tịnh Thủy bất mãn bĩu bĩu cái môi, cúi đầu: « Khen ta một câu ngươi mất mấy miếng thịt?… Quỷ hẹp hòi! Hừ… Thôn trưởng tính toán cái gì ta cũng chẳng quan tâm nhưng nếu đã cầu đến ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ hoàn thành thật tốt! Ngươi chờ xem đi! Bằng vào bản lĩnh của ta, thăng tiên còn kém chút ít chứ trừ yêu diệt quái tuyệt đối không thành vấn đề! »
« Đứng lại! Ngươi tính làm thế nào?! », thấy Tiêu Tịnh Thủy chuẩn bị rời đi, Kiều Vũ đột nhiên vươn tay kéo lại, con ngươi thâm trầm chớp lên ánh nhìn giận dữ. Người kia ngây ngây ngẩn ngần nhìn vào mắt hắn, mơ hồ không hiểu vì sao lạnh dọc sống lưng, lòng căng thẳng, tim loạn nhịp: « Ta… Ta sẽ sử dụng một đạo phù chú tam trương lữ thuần dương hồn để thu phục, sau đó thêm một đạo chú, cuối cùng dùng kiếm gỗ đào đâm xuyên… »
« Như vậy nàng ta sẽ hồn phi phách tán, không phải sao? » – Kiều Vũ lạnh lùng phân tích, đôi mắt sắc lạnh như băng hàn, không còn vẻ lãnh đạm vô tình thường ngày mà là một loại nghiêm lãnh khiến người khác phải sợ hãi. Tiêu Tịnh Thủy nhận ra cho nên run run một chút, không dám gật đầu.
« … Họ Tiêu kia, ngươi thực sự cảm thấy chính mình có tư cách đi trừ diệt nữ quỷ đó sao? »
« Nhưng mà… Thôn trưởng kính nhờ đến ta a… »
« Là mọi người đi vào lãnh địa của nàng ta, không có lý gì giờ lại xông tới đuổi đánh chủ nhân. »
« Nhưng khi nàng chải tóc sẽ có người chết a, mọi người ai nấy đều sợ hãi không an… »
« Nàng chẳng chải đầu thì người khác sớm muộn cũng chết. Sinh tử cõi đời do Diêm Vương chưởng quản, nàng chẳng qua lỡ tiết lộ một ít Thiên cơ, ngươi sẽ để nàng trọn kiếp không thế siêu sinh sao? »
« Nhưng nàng tồn tại sẽ làm dân làng thực sợ hãi a! Chỉ cần nàng còn tồn tại một ngày, mọi người liền một ngày không thể an tâm… »
« Chỉ vì cái lý do này sao? Đây là lý do của ngươi à?! Ngươi có hỏi qua nàng xem con người đem đến cho nàng những phiền phức gì chưa? »
« Nàng là quỷ a! Âm có âm đồ, dương có dương lộ, nàng không thể … »
« Không thể nói thế! » – thô bạo cắt ngang lời nói của Tiêu Tịnh Thủy, Kiều Vũ mệt mỏi ngồi xuống ghế, phất phất tay với kẻ đang chân trước chân sau chuẩn bị rời đi: « Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi …… »
« Kiều Vũ……” – rền rĩ một tiếng, Tiêu Tịnh Thủy lắc lắc đầu, không ngờ Kiều Vũ lạnh lùng đứng lên, thấy tên kia vẫn đứng im bất động liền đẩy y ra cửa chính: « Ngươi đi đi! Đi mà thu thập yêu ma của ngươi, thực hiện bản lĩnh thiên sư bán tiên của ngươi! Chỉ có điều đừng trở về gặp ta nữa. »
« Kiều Vũ…… Ngươi là tức giận điều gì đây…… » – Tiêu Tịnh Thủy rón rén đứng ngoài sờ sờ cửa gỗ, lòng thầm tính vớt vát thêm một hai câu nữa đặng xoa dịu khối băng trong phòng, đúng lúc ấy đám người thôn trưởng đã đến gọi. Cân nhắc trước sau một lát, y vẫn lấy thanh kiếm gỗ đào, ngoái đầu nhìn thật sâu Lạc Anh tiểu trúc, xoay người rời đi…
Hằng Nga bước lên từ phương đông, cây quế tỏa hương ngan ngát…
« … » – y phục chỉnh tề ngồi đông cứng cạnh bàn, Kiều Vũ không biết đã là lần thứ bao nhiêu ngẩng đầu nhìn trăng rằm sáng tỏ. đêm nay, một đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, hắn đợi mãi vẫn chưa thấy tiếng gọi cửa quen thuộc.
Chán nản Kiều Vũ lại sa vào trầm tư suy nghĩ, ai ngờ trong lòng lại chỉ hiện lên khuôn mặt người kia, lúc vui, khi buồn; lúc huênh hoang, khi ủ rũ; lúc ngọt ngào, khi giận dỗi… Cứ như từng giọt, từng giọt nho nhỏ rơi xuống, vậy mà một lúc đã mênh mang tựa đại dương…
« Đáng giận! » – đập mạnh một tay xuống mặt bàn, Kiều Vũ đứng dậy, với tay khoác thêm ngoại bào, cầm thêm một ngọn đèn rồi đi về phía cửa…
« Cái tên xú tiểu tử này, lúc bình thường đuổi không đi thế mà bây giờ nói đi là phơi phới đi thẳng một đường… »
Vừa bước tới cầu hoa lau bỗng nghe được một tiếng gọi thê thiết vọng lại từ phía sau. Đang đứng giữa bóng đêm mịt mù bao trùm tứ phía, tiếng gọi theo gió hun hút bay tới làm con người ta có cảm giác sợ lạnh thấu cả hồn.
« …Kiều…Vũ…u…u… »
Nghe tiếng Kiều Vũ quay đầu lại nhìn, nhìn tới nhìn lui hóa ra tiếng gọi phát từ thiếu niên vẻ mặt đầy đáng thương đang ngồi thu lu tại cửa tiểu trúc. Sương lạnh rơi xuống làm ướt sũng y phục, nước mắt rơi ướt đẫm hai gò má quan ngọc.
« Đã về rồi sao còn không vào nhà, ngồi đây tính dọa ai? » – tức đến trợn mắt, Kiều Vũ bước nhanh trở lại, hờ hững đứng trước thiếu niên lạnh giọng chất vấn, nhưng vẫn toát ra một thoáng an tâm.
« Là ngươi nói… không cho ta về nữa… »
« Ngươi nghe ta nói lúc nào? »
« … Kiều Vũ… », trái với thường ngày, lúc này Tiêu Tịnh Thủy chỉ bất mãn cắn cắn môi dưới, không phản bác nửa câu. Ngược lại, Kiều Vũ nói xong câu trên tự nhiên thấy áy náy hối hận…
« Được rồi, được rồi, trở về rồi thì vào nhà đi, vào nhà nói sau… »
« Kiều Vũ…. »
« Đứng lên nào! Sương chưa đủ lạnh hay sao? Chắc là ngươi muốn ngủ bên ngoài phỏng? »
« Kiều Vũ… »
« Đừng gọi nữa, gọi hồn chắc? »
« Kiều Vũ…… Kiều Vũ…… Kiều Vũ Kiều Vũ Kiều Vũ Kiều Vũ….. »
« … Ngươi có cừu oán gì với ta chăng… »
Không gọi nữa, Tiêu Tịnh Thủy đột nhiên nhào vào lòng Kiều Vũ nắm chặt lấy áo của người kia. Hai mắt y mở to nhưng lệ không còn rơi nữa, chỉ khàn khàn tự thuật: « Kiều Vũ… nữ quỷ kia, bị ta thu phục… »
« …… »
« Vừa thấy ta nàng đã tấn công, ta sợ hãi quá cho nên mới thuận tay vung lên một đạo phù chú tam muội chân hỏa sư phụ…… »
« …… »
« Nàng ta bị đốt cháy đau đớn quá… đau đớn quá… hóa ra người chết rồi cũng vẫn biết đau đớn a… »
« …… »
« Nàng như một cây đuốc sống bay đến bọn ta, xông tới bóp cổ thôn trưởng… Thôn trưởng sợ, sợ tới mức cái gì cũng kể hết! Hóa ra, người con gái đó … chuyện là… rất nhiều năm trước thôn trưởng có cường bạo với một quả phụ, vì nàng liều chết kháng cự lại muốn hô to gọi người tới cứu, thôn trưởng sợ bại lộ chuyện xấu sẽ thân bại danh liệt mới dùng mái tóc dài của chính nàng ấy thít một vòng, khiến nàng tức tưởi chết oan tại chỗ! »
« …… » – Kiều Vũ nắm thật chặt cánh tay, ôm lấy Tiêu Tịnh Thủy, bởi vì người ấy đang run rẩy tới cùng cực, run rẩy tới mức từng lớp băng giá trong lòng hắn cứ từng lớp, từng lớp tan giá. Hắn ngước nhìn trời bất động thở dài, Tiêu Tịnh Thủy kia trợ Trụ làm ác không đáng được tha thứ, nhưng Kiều Vũ hắn cũng chẳng có lý do gì để oán hận… Có lẽ, trên đời này kẻ không biết mới là kẻ đáng sợ nhất…
« Nàng chết rồi, thôn trưởng sợ hãi đem chôn qua loa bên vệ con đường hẻo lánh, ai ngờ đêm hôm trước chính là ngày tròn bẩy năm của nàng, lại có đám người đi ngang qua… Nàng ta chết oan uổng vốn đã chẳng thể siêu sinh, ta lại còn, ta lại còn… » – cầm lòng không được Tiêu Tịnh Thủy khóc to: « Ta thế lại còn trợ giúp người xấu hại nàng… Nàng đáng thương quá! Đáng thương quá! Nàng nói nàng đã hiểu ra, không nghĩ trả thù, chẳng qua nàng không hề nghĩ tới tên thôn trưởng đó vẫn không chịu buông tha nàng… Vì lẽ gì! Vì lẽ gì chứ, quỷ cũng có nỗi thương tâm chứ! Vì lẽ gì mặc kệ quỷ có tâm sự riêng chẳng liên quan tới ai, mọi người lại sợ hãi, xa lánh, tìm giết vậy… »
« … Từ từ… » – Kiều Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cánh tay mạnh mẽ đẩy rồi lay lắc bả vai Tiêu Tịnh Thủy, nghiêm khắc nhìn thẳng vào cặp mắt đang mở to, bối rối kia: « Ngươi nói ngay cho ta nghe, nữ quỷ đó bóp cổ thôn trưởng về sau thế nào? »
« Thì bóp chặt. »
« Ngươi không bảo nàng buông tay ?! »
« Ta không nói, chính nàng tự buông… »
« Vì sao nàng lại buông tay xuống? Là nàng tha thứ sao… ? »
« Bởi vì thôn trưởng đã nghẹt chết, có bóp nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa… »
« … Từ đầu đến cuối ngươi cứ giương mắt lên nhìn? »
« … ý ngươi là… ta hẳn nên giúp nàng bóp chết thôn trưởng sao? »
«… Tại sao người để cho nàng giết người? »
« Bởi vì thôn trưởng là kẻ đáng chết, không phải sao? »
« Ngươi…. »
« Kiều Vũ…. Chẳng lẽ ta lại sai lầm rồi sao? »
« …… » – vô lực ngã phịch về phía sau, Kiều Vũ yêu cũng không được, hận cũng chẳng xong nhìn chằm chằm gương mặt vô tội của Tiêu Tịnh Thủy, một lúc lâu sau mới thở dài thật dài, cầm một chén trà lên, coi nước trà như rượu gạo uống một hơi cạn sạch. Đặt chén xuống bàn mới nhàn nhạt thở than: « Đành vậy… coi như ta chưa từng nghe được đi… », dừng lại một chút hắn bỗng nhớ ra mình đã quên hỏi điều quan trọng: « Giết chết thôn trưởng xong, nữ quỷ kia thế nào? »
« Bởi vì ta dùng lửa tam muội thiêu nên không có cách nào dập được, cho nên nàng cùng thôn trưởng đồng quy vu tận… »
« … Tốt, tốt lắm, cực kì tốt… » – Kiều Vũ cười châm chọc, tắt đèn đi, cởi áo ngã vào giường, quay sang nói với người đang đứng xớ rớ, tay chân thừa thãi dựa vào cửa sổ: « Lại đây, ta hôm nay đang rất bực mình, ngươi tốt nhất làm cho ta quên hết những điều mới nghe được… Nói cách khác… »
« Nói cách khác là như thế nào? » – mắt sáng quắc như tìm được đường sinh cơ, Tiêu Tịnh Thủy phấn khởi nhảy vội lên rúc vào ngực người ấy, cọ tới cọ lui như chú mèo nhỏ. Mà đáp án y muốn nghe, Kiều Vũ chính mình cũng không lý giải được, thở dài, bực bội: « … Nói cách khác… đối với ngươi… ta biết làm thế nào bây giờ… »
Dường như đã quen với sự thực này, Kiều Vũ ở trong nhà chán nản nhún vai, hít một hơi dài, nhướn nhướn đôi mày, dài giọng đáp: « Được rồi, được rồi, ta đây chịu không thấu, ngài Tiêu đại sư lại giải quyết xong vấn đề đại sự khó khăn nào chăng? Cứ việc khoe ra đi. » nói xong thông thái đi chọn một chỗ ngồi thoải mái, vắt chéo chân, tay ấn ấn thái dương, tỏ ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
« Kiều Vũ, Kiều Vũ à… ta kể cho ngươi nha… vừa mới rồi ta theo thôn trưởng đi xem xét chuyện ma quái ở ngã ba đường ấy! Chuyện là mấy hôm trước thôn trưởng tổ chức yến tiệc mời mọi người, vài kẻ thân hào trong vùng đến dự, lúc trở về cũng đã ngà ngà say. Trên đường đi chợt thấy bên vệ đường có ánh xanh lam chập chờn. Bởi vì đều là nam nhân, lại thêm có rượu tiếp thêm cam đảm nên bọn họ đi đến gần nhìn xem… » – Tiêu Tịnh Thủy phấn khích ôm lấy Kiều Vũ, say mê quên trời đất lắc lắc, cọ cọ, nhân tiện người ta không phản đối còn tranh thủ ngồi vào lòng: « Ngươi đoán bọn họ thấy cái gì? »
« Ta không có hứng… » – Kiều Vũ uể oải liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ đã phủ bóng tà dương, nhỏ giọng đáp. Thanh âm nhẹ thoảng đó đương nhiên không át nổi một Tiêu Tịnh Thủy đang sang sảng: « Bọn họ thấy một nữ quỷ! Nữ quỷ đó tóc thật dài là dài, nàng ta ngồi ven đường, dùng một cây lược gỗ hương chải tóc không ngừng… vừa chải vừa đọc vài tên của một số người trong vùng, đọc đến tên người nào đó mà tóc rụng một sợi, người tên đó đến ngày hôm sau sẽ chết a! Đáng sợ không? »
« … Với ta mà nói, loại người đáng sợ nhất phải là mấy tên da mặt dày… »
« Còn có, còn có nữa này… Nữ quỷ này ánh mắt xanh lét, lập lòe nha… lập lòe, lập lòe, ngồi yên lặng ven đường chải tóc, chải tóc… khiến mấy tên kia sợ hãi quá, tỉnh cả rượu vắt chân lên cổ mà chạy! Đến sáng nay lại phát hiện mấy người bị nữ quỷ nhẩm tên hôm qua đều đã chết, chỉ lúc sau tin tức nhanh như gió lốc truyền khắp thôn trên xóm dưới! Thôn trưởng sợ hãi, cuống cuồng tìm biện pháp, đối phó không ra cho nên đến cầu Bán Tiên là ta ra tay a! Hắc hắc… » – Tiêu Tịnh Thủy kiêu ngạo nháy mắt mấy cái, tay vẫn ôm chặt Kiều Vũ, phấn khởi chờ nghe khen ngợi. Ai ngờ người kia yên lặng một lúc lâu, sau đó mở miệng lại hỏi một câu chẳng liên quan: « Để làm chi, khi không để tên gà mờ nhà ngươi dẫn theo một bọn giang hồ lơ ngơ đi chịu chết? Lần sau đổi sang đường khác mà đi không được à? »
« … » – ngây người một lát, Tiêu Tịnh Thủy bất mãn bĩu bĩu cái môi, cúi đầu: « Khen ta một câu ngươi mất mấy miếng thịt?… Quỷ hẹp hòi! Hừ… Thôn trưởng tính toán cái gì ta cũng chẳng quan tâm nhưng nếu đã cầu đến ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ hoàn thành thật tốt! Ngươi chờ xem đi! Bằng vào bản lĩnh của ta, thăng tiên còn kém chút ít chứ trừ yêu diệt quái tuyệt đối không thành vấn đề! »
« Đứng lại! Ngươi tính làm thế nào?! », thấy Tiêu Tịnh Thủy chuẩn bị rời đi, Kiều Vũ đột nhiên vươn tay kéo lại, con ngươi thâm trầm chớp lên ánh nhìn giận dữ. Người kia ngây ngây ngẩn ngần nhìn vào mắt hắn, mơ hồ không hiểu vì sao lạnh dọc sống lưng, lòng căng thẳng, tim loạn nhịp: « Ta… Ta sẽ sử dụng một đạo phù chú tam trương lữ thuần dương hồn để thu phục, sau đó thêm một đạo chú, cuối cùng dùng kiếm gỗ đào đâm xuyên… »
« Như vậy nàng ta sẽ hồn phi phách tán, không phải sao? » – Kiều Vũ lạnh lùng phân tích, đôi mắt sắc lạnh như băng hàn, không còn vẻ lãnh đạm vô tình thường ngày mà là một loại nghiêm lãnh khiến người khác phải sợ hãi. Tiêu Tịnh Thủy nhận ra cho nên run run một chút, không dám gật đầu.
« … Họ Tiêu kia, ngươi thực sự cảm thấy chính mình có tư cách đi trừ diệt nữ quỷ đó sao? »
« Nhưng mà… Thôn trưởng kính nhờ đến ta a… »
« Là mọi người đi vào lãnh địa của nàng ta, không có lý gì giờ lại xông tới đuổi đánh chủ nhân. »
« Nhưng khi nàng chải tóc sẽ có người chết a, mọi người ai nấy đều sợ hãi không an… »
« Nàng chẳng chải đầu thì người khác sớm muộn cũng chết. Sinh tử cõi đời do Diêm Vương chưởng quản, nàng chẳng qua lỡ tiết lộ một ít Thiên cơ, ngươi sẽ để nàng trọn kiếp không thế siêu sinh sao? »
« Nhưng nàng tồn tại sẽ làm dân làng thực sợ hãi a! Chỉ cần nàng còn tồn tại một ngày, mọi người liền một ngày không thể an tâm… »
« Chỉ vì cái lý do này sao? Đây là lý do của ngươi à?! Ngươi có hỏi qua nàng xem con người đem đến cho nàng những phiền phức gì chưa? »
« Nàng là quỷ a! Âm có âm đồ, dương có dương lộ, nàng không thể … »
« Không thể nói thế! » – thô bạo cắt ngang lời nói của Tiêu Tịnh Thủy, Kiều Vũ mệt mỏi ngồi xuống ghế, phất phất tay với kẻ đang chân trước chân sau chuẩn bị rời đi: « Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi …… »
« Kiều Vũ……” – rền rĩ một tiếng, Tiêu Tịnh Thủy lắc lắc đầu, không ngờ Kiều Vũ lạnh lùng đứng lên, thấy tên kia vẫn đứng im bất động liền đẩy y ra cửa chính: « Ngươi đi đi! Đi mà thu thập yêu ma của ngươi, thực hiện bản lĩnh thiên sư bán tiên của ngươi! Chỉ có điều đừng trở về gặp ta nữa. »
« Kiều Vũ…… Ngươi là tức giận điều gì đây…… » – Tiêu Tịnh Thủy rón rén đứng ngoài sờ sờ cửa gỗ, lòng thầm tính vớt vát thêm một hai câu nữa đặng xoa dịu khối băng trong phòng, đúng lúc ấy đám người thôn trưởng đã đến gọi. Cân nhắc trước sau một lát, y vẫn lấy thanh kiếm gỗ đào, ngoái đầu nhìn thật sâu Lạc Anh tiểu trúc, xoay người rời đi…
Hằng Nga bước lên từ phương đông, cây quế tỏa hương ngan ngát…
« … » – y phục chỉnh tề ngồi đông cứng cạnh bàn, Kiều Vũ không biết đã là lần thứ bao nhiêu ngẩng đầu nhìn trăng rằm sáng tỏ. đêm nay, một đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, hắn đợi mãi vẫn chưa thấy tiếng gọi cửa quen thuộc.
Chán nản Kiều Vũ lại sa vào trầm tư suy nghĩ, ai ngờ trong lòng lại chỉ hiện lên khuôn mặt người kia, lúc vui, khi buồn; lúc huênh hoang, khi ủ rũ; lúc ngọt ngào, khi giận dỗi… Cứ như từng giọt, từng giọt nho nhỏ rơi xuống, vậy mà một lúc đã mênh mang tựa đại dương…
« Đáng giận! » – đập mạnh một tay xuống mặt bàn, Kiều Vũ đứng dậy, với tay khoác thêm ngoại bào, cầm thêm một ngọn đèn rồi đi về phía cửa…
« Cái tên xú tiểu tử này, lúc bình thường đuổi không đi thế mà bây giờ nói đi là phơi phới đi thẳng một đường… »
Vừa bước tới cầu hoa lau bỗng nghe được một tiếng gọi thê thiết vọng lại từ phía sau. Đang đứng giữa bóng đêm mịt mù bao trùm tứ phía, tiếng gọi theo gió hun hút bay tới làm con người ta có cảm giác sợ lạnh thấu cả hồn.
« …Kiều…Vũ…u…u… »
Nghe tiếng Kiều Vũ quay đầu lại nhìn, nhìn tới nhìn lui hóa ra tiếng gọi phát từ thiếu niên vẻ mặt đầy đáng thương đang ngồi thu lu tại cửa tiểu trúc. Sương lạnh rơi xuống làm ướt sũng y phục, nước mắt rơi ướt đẫm hai gò má quan ngọc.
« Đã về rồi sao còn không vào nhà, ngồi đây tính dọa ai? » – tức đến trợn mắt, Kiều Vũ bước nhanh trở lại, hờ hững đứng trước thiếu niên lạnh giọng chất vấn, nhưng vẫn toát ra một thoáng an tâm.
« Là ngươi nói… không cho ta về nữa… »
« Ngươi nghe ta nói lúc nào? »
« … Kiều Vũ… », trái với thường ngày, lúc này Tiêu Tịnh Thủy chỉ bất mãn cắn cắn môi dưới, không phản bác nửa câu. Ngược lại, Kiều Vũ nói xong câu trên tự nhiên thấy áy náy hối hận…
« Được rồi, được rồi, trở về rồi thì vào nhà đi, vào nhà nói sau… »
« Kiều Vũ…. »
« Đứng lên nào! Sương chưa đủ lạnh hay sao? Chắc là ngươi muốn ngủ bên ngoài phỏng? »
« Kiều Vũ… »
« Đừng gọi nữa, gọi hồn chắc? »
« Kiều Vũ…… Kiều Vũ…… Kiều Vũ Kiều Vũ Kiều Vũ Kiều Vũ….. »
« … Ngươi có cừu oán gì với ta chăng… »
Không gọi nữa, Tiêu Tịnh Thủy đột nhiên nhào vào lòng Kiều Vũ nắm chặt lấy áo của người kia. Hai mắt y mở to nhưng lệ không còn rơi nữa, chỉ khàn khàn tự thuật: « Kiều Vũ… nữ quỷ kia, bị ta thu phục… »
« …… »
« Vừa thấy ta nàng đã tấn công, ta sợ hãi quá cho nên mới thuận tay vung lên một đạo phù chú tam muội chân hỏa sư phụ…… »
« …… »
« Nàng ta bị đốt cháy đau đớn quá… đau đớn quá… hóa ra người chết rồi cũng vẫn biết đau đớn a… »
« …… »
« Nàng như một cây đuốc sống bay đến bọn ta, xông tới bóp cổ thôn trưởng… Thôn trưởng sợ, sợ tới mức cái gì cũng kể hết! Hóa ra, người con gái đó … chuyện là… rất nhiều năm trước thôn trưởng có cường bạo với một quả phụ, vì nàng liều chết kháng cự lại muốn hô to gọi người tới cứu, thôn trưởng sợ bại lộ chuyện xấu sẽ thân bại danh liệt mới dùng mái tóc dài của chính nàng ấy thít một vòng, khiến nàng tức tưởi chết oan tại chỗ! »
« …… » – Kiều Vũ nắm thật chặt cánh tay, ôm lấy Tiêu Tịnh Thủy, bởi vì người ấy đang run rẩy tới cùng cực, run rẩy tới mức từng lớp băng giá trong lòng hắn cứ từng lớp, từng lớp tan giá. Hắn ngước nhìn trời bất động thở dài, Tiêu Tịnh Thủy kia trợ Trụ làm ác không đáng được tha thứ, nhưng Kiều Vũ hắn cũng chẳng có lý do gì để oán hận… Có lẽ, trên đời này kẻ không biết mới là kẻ đáng sợ nhất…
« Nàng chết rồi, thôn trưởng sợ hãi đem chôn qua loa bên vệ con đường hẻo lánh, ai ngờ đêm hôm trước chính là ngày tròn bẩy năm của nàng, lại có đám người đi ngang qua… Nàng ta chết oan uổng vốn đã chẳng thể siêu sinh, ta lại còn, ta lại còn… » – cầm lòng không được Tiêu Tịnh Thủy khóc to: « Ta thế lại còn trợ giúp người xấu hại nàng… Nàng đáng thương quá! Đáng thương quá! Nàng nói nàng đã hiểu ra, không nghĩ trả thù, chẳng qua nàng không hề nghĩ tới tên thôn trưởng đó vẫn không chịu buông tha nàng… Vì lẽ gì! Vì lẽ gì chứ, quỷ cũng có nỗi thương tâm chứ! Vì lẽ gì mặc kệ quỷ có tâm sự riêng chẳng liên quan tới ai, mọi người lại sợ hãi, xa lánh, tìm giết vậy… »
« … Từ từ… » – Kiều Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cánh tay mạnh mẽ đẩy rồi lay lắc bả vai Tiêu Tịnh Thủy, nghiêm khắc nhìn thẳng vào cặp mắt đang mở to, bối rối kia: « Ngươi nói ngay cho ta nghe, nữ quỷ đó bóp cổ thôn trưởng về sau thế nào? »
« Thì bóp chặt. »
« Ngươi không bảo nàng buông tay ?! »
« Ta không nói, chính nàng tự buông… »
« Vì sao nàng lại buông tay xuống? Là nàng tha thứ sao… ? »
« Bởi vì thôn trưởng đã nghẹt chết, có bóp nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa… »
« … Từ đầu đến cuối ngươi cứ giương mắt lên nhìn? »
« … ý ngươi là… ta hẳn nên giúp nàng bóp chết thôn trưởng sao? »
«… Tại sao người để cho nàng giết người? »
« Bởi vì thôn trưởng là kẻ đáng chết, không phải sao? »
« Ngươi…. »
« Kiều Vũ…. Chẳng lẽ ta lại sai lầm rồi sao? »
« …… » – vô lực ngã phịch về phía sau, Kiều Vũ yêu cũng không được, hận cũng chẳng xong nhìn chằm chằm gương mặt vô tội của Tiêu Tịnh Thủy, một lúc lâu sau mới thở dài thật dài, cầm một chén trà lên, coi nước trà như rượu gạo uống một hơi cạn sạch. Đặt chén xuống bàn mới nhàn nhạt thở than: « Đành vậy… coi như ta chưa từng nghe được đi… », dừng lại một chút hắn bỗng nhớ ra mình đã quên hỏi điều quan trọng: « Giết chết thôn trưởng xong, nữ quỷ kia thế nào? »
« Bởi vì ta dùng lửa tam muội thiêu nên không có cách nào dập được, cho nên nàng cùng thôn trưởng đồng quy vu tận… »
« … Tốt, tốt lắm, cực kì tốt… » – Kiều Vũ cười châm chọc, tắt đèn đi, cởi áo ngã vào giường, quay sang nói với người đang đứng xớ rớ, tay chân thừa thãi dựa vào cửa sổ: « Lại đây, ta hôm nay đang rất bực mình, ngươi tốt nhất làm cho ta quên hết những điều mới nghe được… Nói cách khác… »
« Nói cách khác là như thế nào? » – mắt sáng quắc như tìm được đường sinh cơ, Tiêu Tịnh Thủy phấn khởi nhảy vội lên rúc vào ngực người ấy, cọ tới cọ lui như chú mèo nhỏ. Mà đáp án y muốn nghe, Kiều Vũ chính mình cũng không lý giải được, thở dài, bực bội: « … Nói cách khác… đối với ngươi… ta biết làm thế nào bây giờ… »
Bình luận truyện