Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 106: Danh hiệu



Nhìn bụng đã to của Trầm phi, so với lần gặp mặt trước đã lớn hơn nhiều, tính toán một chút, thời gian Trầm phi sinh thì hai tháng nữa hài tử trong bụng sẽ ra đời, vào đầu hạ, bên ngoài trời rất nắng, A Uyển cũng không dám cản trở phụ nữ có thai, vội vàng mời Trầm phi vào trong điện.

Thái độ của Trầm phi đối với A Uyển vẫn thân thiết như ngày trước, sau khi ngồi xuống thì tủm tỉm cười chúc mừng A Uyển, “Muội muội thăng phi vị, tỷ tỷ lại dưỡng thai trong cung, còn chưa kịp tự mình chúc mừng muội, tỷ tỷ hôm nay đền bù cho muội.”

A Uyển cười cười đáp lời, “Trầm phi tỷ tỷ nói vậy không phải rồi, hôm tấn phong đó Trầm tỷ tỷ là người đưa lễ vật đến đầu tiên, muội muội vẫn ghi nhớ trong lòng.”

Nghe vậy, Trầm phi ôn nhu cười, “Tặng lễ vật đâu so với tự mình chúc được chứ.”

Đã vậy, A Uyển cũng không nói thêm nữa, Trầm phi cũng giống lúc trước, không lộ rõ ý đồ đến, chỉ là giúp cho A Uyển và nhị hoàng tử thân thiết với nhau mà thôi, nhị hoàng tử cũng ầm ĩ như trước đây, thấy A Uyển cầm khăn tay chơi đùa với nhị hoàng tử một lúc lâu, Trầm phi mới nói với A Uyển, “Uyển muội muội thật là hợp với nhị hoàng tử.”

Ám chỉ như vậy, A Uyển lại giả vờ như không hiểu, cười nhạt, “Lại nói muội cũng không có bản lĩnh, có duyên với hài tử vẫn tốt, tiểu công chúa Nguyên Ninh ở chỗ thái hậu nương nương cũng rất hợp lý đó.”

A Uyển nhắc đến thái hậu, điều này làm cho Trầm phi không tự chủ thay đổi tư thế ngồi, sự mờ ám không tránh khỏi ánh mắt A Uyển.

Thái hậu đối với cháu nội luôn một mực bảo vệ, nếu biết được Trầm phi có hài nhi của mình thì muốn ném nhị hoàng tử cho người khác, mặc kệ là mẫu tộc có thế lực, thái hậu đè xuống một chữ “Hiếu” thì muốn xử trí phi tần còn không phải dễ dàng sao? Đừng thấy thái hậu chuyên tâm lễ Phật, trước nay không nhúng tay vào chuyện hậu cung, nhưng nhìn lại chuyện lúc trước chỉ có một mình thái hậu sinh được lục hoàng tử, cũng chính là đương kim hoàng thượng, cùng với thất hoàng tử là Tể vương gia cho tiên hoàng, độc bá hậu cung, làm cho hậu cung không ai có thể sinh con nối dòng nữa, có thể biết lúc còn trẻ thủ đoạn của thái hậu không thể nói đến hai chữ “Lương thiện” được đâu.

Trầm phi cũng không ngồi lâu, nói chuyện phiếm vài câu thì hồi cung, A Uyển biết được Trầm phi còn chưa buông tha dự định này với nàng, chỉ là Trầm phi muốn ngoại giao tốt, muốn đem nhị hoàng tử giao cho người khác, lại nghĩ đến thai nhi trong bụng mình có thật sự an toàn chờ ngày lâm bồn hay không, tự chừa lại cho mình đường lui, thật là nghĩ đẹp mà.

A Uyển đã có chủ ý, nếu Trầm phi quay lại, làm rõ chuyện này với Hiền phi là được, Trầm phi lại tính toán trên đầu mình như vậy, thực sự là làm cho người ta chán ghét.

Thật ra Trầm phi đang do dự không biết có nên nói rõ chuyện này với A Uyển hay không, bản thân vừa quyết định thẳng thắng thì thánh chỉ đến, rốt cuộc không cho Trầm phi cơ hội này, Hoàng hậu bệnh nặng, đang tịnh dưỡng, mọi việc trong cung trở nên phức tạp, Hoàng thượng đau lòng Hoàng hậu nương nương vất vả mệt nhọc, để cho Uyển phi nương nương giúp đỡ quản lý hậu cung, Trầm phi tất nhiên sẽ không chọn lúc này để làm rõ mọi chuyện với A Uyển, mà tất nhiên A Uyển cũng không có rãnh để gặp Trầm phi.

Chỉ là tin tức này vừa truyền ra không chỉ có mọi người trong hậu cung, mà thân là đương sự, A Uyển cũng đều kinh ngạc không thôi, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, hiện nay Hoàng hậu bệnh nặng, có tư cách tiếp quản chuyện hậu cung cũng chỉ có tứ phi, nhưng Hiền phi cũng đang dưỡng bệnh, Đức phi có thể sẽ tiếp quản cung vụ, chỉ là đến nay Đức phi vẫn chưa thể đón được Nguyên Ninh về từ chỗ thái hậu, nếu quản lý thêm cung vụ, thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến đón Nguyên Ninh về, về phần Trầm phi, không chỉ có một nhị hoàng tử, còn có vị hoàng tự chưa xuất thế trong bụng, không thích hợp để hao tâm, lực, bài trừ một hồi, thì chỉ còn là vị Uyển phi vừa tấn vị là rảnh rỗi để giải quyết cung vụ mà thôi.

Nhưng mà buổi tôi, A Uyển còn chỉ chỉ ngực Hoàng thượng, hỏi ý tứ của Hoàng thượng khi sắp xếp như vậy, đúng là không cho A Uyển chuẩn bị tâm lý gì cả, Hoàng thượng chỉ cười cười, “Chỉ là thấy nàng mỗi ngày buồn chán, cho nàng việc để làm mà thôi, nên quản cho thật tốt, quản lý cung vụ này không thể cứ đánh đánh giết giết là được đâu.”

A Uyển gật đầu đồng ý, suy đoán lớn mật trong lòng cũng có chút không rõ, nếu Hoàng thượng an bày như vậy tất nhiên đã có ý tứ của Hoàng thượng, trước khi rõ ràng mọi viễ, mình có suy nghĩ nhiều cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Giải quyết cung vụ cũng giống như là làm quản gia thôi, chỉ là cũng không phải đơn giản như làm quản gia, sẽ phát sinh nhiều chuyện phức tạp, A Uyển để cho Minh Đại và Bạch Lộ giúp đỡ, lăn lộn trong cung để trở thành một tổng quản ai mà không có khả năng, thế lực sau lưng cũng rắc rối phức tạp, A Uyển tìm hiểu mấy ngày, cũng không biết rõ được sau lưng những tổng quản này rốt cục là ai.

Bất quá cũng không cấp bách, phàm là việc nào A Uyển không đưa ra chủ ý được, không đến Khôn Ninh cung thỉnh giáo Hoàng hậu thì cũng đến Từ Ninh cung nhờ thái hậu chỉ điểm, thường xuyên như vậy, mấy ngày nay quản lý cũng không xảy ra sai lầm lớn nào.

Nhưng cũng có một số kẻ không có mắt cười cợt A Uyển, làm nhiều chuyện sau lưng, còn tự cho là thiên y vô phùng (không chê vào đâu được) sẽ không bị A Uyển phát hiện, tuy là Hoàng thượng đã nói quản lý hậu cung không thể đánh giết tùy tiện được, nhưng A Uyển cũng không có ý định để mấy tên thái giám tổng quản đó làm chùn bước, triệu tập các tổng quản, đem những chứng cứ phạm tội của một nhóm thái giám trình bày rõ ràng, trước mặt tất cả mọi người mà xử tội.

Đa số các cung nhân đều biết phong cách xử sự thô bạo của A Uyển, nhưng A Uyển ra tay cũng do người khác kể lại, người thật sự nhìn thấy cách xử sự của A Uyển so với người nghe kể thì rất ít, nên cũng có vài cung nhân không để trong lòng, lần này A Uyển cứ như vậy lập uy, hù dọa không ít người.

Thấy không ít người đã xanh mặt, A Uyển chậm chạp quét mắt nhìn bọn thái giám tổng quản ở dưới, cười lạnh một tiến, không chút hờn giận, “Bổn cung lần đầu tiếp quản cung vụ, cũng không có kinh nghiệm, chỉ học hỏi theo cách Bổn cung tìm hiểu được, nhưng nếu có người nào dám làm chuyện mờ ám sau lưng Bổn cung, Bổn cung cũng không phải chỉ ngồi nhìn, Bổn cung hành sự thế nào, danh tiếng đó cũng không phải là giả.”

Nói, A Uyển cười cười, tay học theo động tác của Hoàng thượng, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, “Các vị tổng quản nên nhớ kỹ, các người là người hầu của Hoàng gia, không phải là người giúp Bổn cung làm việc nhà, nếu ỷ vào kinh nghiệm lâu năm ở đây mà làm những chuyện mờ ám lại nghĩ Bổn cung sẽ e ngại thì là mười phần sai rồi, nếu Bổn cung không thu thập được các ngươi, thì ở trên còn có Hoàng thượng, Hoàng hậu, thái hậu nương nương nữa.”

Tất cả mọi người đều là lão nhân tinh mà, tuy là có nghe qua chuyện của vị Uyển phi nương nương này rồi, nhưng hôm nay thấy tận mắt, so với hình tượng trong lời kể nghe được không chỉ hơn một điểm, không quản sau lưng bọn họ là ai, cũng không sợ đắc tội với người khác, nói giết liền giết, mọi người đều là kẻ lòng dạ thâm sâu, yêu quý cưỡng bức dụ lợi chủ tử, mà chống lại một vị Uyển phi nương nương hành động như vậy thì cho dù chủ tử ở đây cũng không biết phải đối phó thế nào, có thế thấy được trực tiếp hành động vẫn tốt hơn so với dùng ngôn ngữ để gây ấn tượng.

Thu được hiệu quả như mình muôn, A Uyển bảo Lý Phúc Mãn phát thưởng ngân lượng, phần thưởng này không nhiều cũng không ít, vừa đúng bằng ba tháng lương của thái giám tổng quản bọn họ, nhìn qua không nhiều lắm nhưng tất cả tổng quản thái giám cộng lại thì không phải là khoảng nhỏ, vị này là chuyên gia hành động, làm việc không theo lẽ thường, có lẽ vậy nên được sủng ái, mọi người không dám coi thường.

“Chẳng qua Bổn cung chỉ cùng các người giải quyết cung vụ mà thôi, các ngươi làm tốt, Bổn cung sẽ có ban thưởng, làm không tốt, sẽ có người hồi bẩm với Hoàng hậu nương nương xử trí các người, làm thế nào, Bổn cung chỉ nói đến đây thôi, còn lại các ngươi tự lo liệu.”

Dứt lời, A Uyển đứng dậy rời đi, mọi người chỉ nhìn thấy làn váy đỏ nhạt của nàng quét trên mặt đất.

A Uyển cũng không biết một màn lập uy vừa rồi của mình đã rơi vào mắt một người, thấy bóng lưng cả vú lấp miệng em của A Uyển rời đi, vị này cong môi cười cười, có vẻ hài lòng.

Thái giám tổng quản Lý Đắc Nhàn bên cạnh khom người nói với vị này, “Hoàng thượng có thể yên tâm rồi.”

Quan sát việc này từ đầu tới cuối tuy là Hoàng thượng cong môi cười, nhưng lời nói lại rất bình thản, “Cũng chỉ tạm được thôi, đánh đánh giết giết như vậy cũng không phải tốt.”

Nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của Hoàng thượng, Lý Đắc Nhàn không thèm nói nữa, Uyển phi nương nương hành động có thể thô bạo, trên thực tế cũng đã dọa sợ không ít lão nhân tinh mà, chống lại một chủ tử hành sự không bình thường như vậy, đám lão nhân tinh kia không biết sẽ đau đầu đến mức nào đâu, phương pháp đó của Uyển phi nương nương chẳng qua cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi.

A Uyển giải quyết cung vụ như cá gặp nước, rất thuận lợi, là cho vị trong Khôn Ninh cung kia không mấy vui vẻ, lúc trước Hoàng hậu đồng ý để cho Uyển phi giải quyết cung vụ chỉ là muốn là cho Uyển phi thấy khó mà lui, ai biết được Uyển phi lại quản vô cùng tốt, không phải là không có sai lầm, nhưng chỉ là sao lầm nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục, trong cung so với trước kia ổn định hơn.

Hiện tại Uyển phi như là mặt trời ban trưa, ngoại có huynh trưởng làm chỗ dựa, nội có thái hậu thích, Hoàng thượng yêu, nếu còn tiếp tục quản lý cung vụ, chỉ sợ Hoàng hậu sẽ thoái vị thôi, mà Hoàng hậu càng gấp gáp muốn khỏi bệnh, thì lại càng triền miên trên giường, lại cho A Uyển nhiều thời gian để nắm cung quyền hơn.

Mấy hôm nay Hoàng thượng không bước vào hậu cung nhiều, nhưng mỗi lần đến đều ở chỗ Uyển phi nương nương, không có phi tần nào nhìn thấy thánh nhan, lâu ngày, các phi tần bất mãn chồng chất trong lòng càng cao, Uyển phi nương nương được sủng ái không ai nghi ngờ, nhưng độc chiếm Hoàng thượng không cho ai gặp, không phải là làm cho các phi tần như trở thành quá phụ sao! Mọi người sao có thể chấp nhận?

Mắt thấy Uyển phi nắm ngày càng nhiều quyền, đa số các phi tần đoàn kết lại, thường xuyên chạy đến chỗ thái hậu cáo trạng, bất quá thái hậu nương nương đã ‘hai lượng bát nghìn cân’ đã đuổi tất cả về, bây giờ Hoàng thượng rất sủng ái Uyển phi, chính mình đối với Uyển phi cũng không có ấn tượng xâu, thái hậu nghĩ, mình còn bao nhiêu năm nữa đâu? Tội gì phải làm việc để chia rẻ tình cảm mẹ con.

Mắt thấy thái hậu không quan tâm, triều thần bắt đầu náo động, các tấu chương của quan ngự sử ùn ùn kéo đến, ngôn từ đối với việc của A Uyển rất khó nghe, hơn nữa đồng thời cũng đề cập đến Uyển phi nương nương con nối dòng gian nan, khó có thể có thai, chuyện này cũng lan truyền ra ngoài, Uyển phi ngương nương khó có thai còn độc chiếm Hoàng thượng, đây không phải là đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt con nối dòng của Hoàng gia sao?

Đến lúc này, tấu chương của các đại thần cũng đến, không ít trọng thần còn lấy việc từ quan để bức ép, muốn Hoàng thượng phế Uyển phi nương nương, diệt trừ yêu nữ hại nước, trong nhất thời, Uyển phi dụng tâm hiểm ác đáng sợ, trong cung thì ngang ngược khi dễ phi tần, đoạt cung quyền của Hoàng hậu, còn muốn độc chiếm Hoàng thượng làm cho Hoàng gia đoạn tuyệt con nối dòng, tin đồn bay đầy trời.

A Uyển nghe vậy cũng không khẩn trương như mấy người Bạch Lộ, cực kỳ đạm nhiên (lãnh đạm thản nhiên) nói một câu, “Tự có Hoàng thượng xử trí, chúng ta sợ cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện