Chương 118: C118: Chương 118
Editor: Nhện
Beta: Esley
"Phật châu? Để chị xem."
Cố Nghiên Thu nhận lấy máy tính bảng, phóng to khu vực đó lên, ảnh này chỉ mới chụp vài năm gần đây, nên độ phân giải khá tốt, nhưng cô nhìn thế nào cũng không nhìn ra thứ mờ mờ trên tay người nọ là Phật châu.
Nếu dễ nhận ra đến vậy, thì cô nhìn chỗ ảnh này nhiều lần như thế hẳn cũng phải nhìn ra được.
"Hình như không giống lắm?" Cố Nghiên Thu nói.
Lâm Duyệt Vi cẩn thận nhìn chằm chằm, lớn lớn bé bé xem qua xem lại, chính nàng cũng không chắc chắn, vừa rồi chỉ cảm nhận được bằng trực giác. Mỗi người đều có sở thích khác nhau, các trang sức đeo trên tay càng đa dạng, Phật châu mã não cùng loại, hay trân châu lắc tay cũng không ít.
"Em có ấn tượng khá sâu sắc với Phật châu trên tay, vì vậy mới nghĩ đến đầu tiên, người trong ảnh này tin phật sao? Lưu tiên sinh có nói về chuyện này không."
"Không tin Phật." Cố Nghiên Thu trả lời. Có tin Phật hay không là một đặc điểm quan trọng, cô và Lưu tiên sinh đều không thể xem nhẹ.
"Nàng có sở thích đeo lắc tay?"
"Lưu tiên sinh chưa từng nhắc tới."
"Chị thử hỏi xem?" Lâm Duyệt Vi nhíu nhíu mày.
"Để chị đi nhắn tin."
Cố Nghiên Thu cung cấp manh mối này cho Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh nói anh đã hiểu, hơn nữa còn dùng yếu tố này để suy xét trọng điểm.
"Kỳ thật còn một phương pháp." Lâm Duyệt Vi chờ Cố Nghiên Thu trao đổi với Lưu tiên sinh xong, lại nói.
"Phương pháp?"
"Ba chị có biết bạn gái cũ của mẹ chị không?"
"Chuyện này......"
Hệ thống sưởi trong nhà vừa mở, Lâm Duyệt Vi đã thấy hơi nóng, bèn xốc chăn lên ngồi xếp bằng, nói: "Nếu cưới phải một người mà trong lòng không có em, em nhất định sẽ điều tra tìm hiểu về nàng."
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà hít vào một hơi: "Ý em nói...... là bắt tay từ chỗ ba chị."
Lâm Duyệt Vi thấy sắc mặt cô không ổn, vội nói: "Em chỉ kiến nghị vậy thôi."
Cố Nghiên Thu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: "Chắc không được, lần trước chị hỏi về chuyện của mẹ, cảm xúc của ông ấy dao động rất lớn, hơn nữa gần đây ba chị ...... sức khỏe không được tốt, chị không muốn tiếp tục dùng chuyện này đả kích ông ấy."
Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy quên đi. Àh, sức khỏe ba chị không tốt? Từ khi nào?"
"Từ sau khi mẹ chị mất đến giờ sức khỏe của ông ấy càng lúc càng tệ, không đúng, chị cũng không rõ, bởi vì trước giờ chị vẫn luôn sống ở nước ngoài, không biết sức khỏe ông ấy bắt đầu tệ đi từ khi nào." Cố Nghiên Thu nói đến đây thì hơi lo lắng, "Em cũng biết mẹ chị do bệnh mà qua đời, chị sợ ba cũng xảy ra chuyện."
"Chị từng hỏi ông ấy chưa?"
"Chị có hỏi rồi, nhưng ông ấy nói không có việc gì, chị lén vào phòng xem các loại thuốc ông ấy uống, cũng không phát hiện ra điều gì lạ."
"Đừng nghĩ quá nhiều." Lâm Duyệt Vi an ủi cô.
"Ừm." Cố Nghiên Thu ấn ấn huyệt Thái Dương.
Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ vào gối bên cạnh, nói: "Chị qua đây, nằm xuống."
Cố Nghiên Thu cho rằng nàng muốn làm cho xong chuyện ban nãy đang tính làm, do dự một chút mới dám nằm xuống, bỗng một đôi tay hơi lạnh áp lên huyệt Thái Dương của cô, dịu dàng bắt đầu mát xa.
Lâm Duyệt Vi: "Chị vốn đã lớn tuổi hơn em, nay còn nghĩ nhiều chuyện vậy sẽ càng mau già, thả lỏng một chút rồi ngủ sớm đi."
Cố Nghiên Thu chăm chú ngước nhìn nàng.
Lâm Duyệt Vi cười cười: "Sao vậy? Mau nhắm mắt lại."
Cố Nghiên Thu bỗng bắt lấy cổ tay nàng, hôn một hơi, sau đó lại tinh tế vừa mút vừa hôn, từ cổ tay hôn đến đầu ngón tay.
Lâm Duyệt Vi run lên một chút, hù dọa: "Không ngủ thì sẽ qua giấc đó."
Cố Nghiên Thu nháy mắt như không bình tĩnh nhìn nàng: "Vậy đừng ngủ."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Thôi được rồi...
***
Do hôm sau không cần đi làm, Cố Nghiên Thu có thể ở Lâm trạch ngủ nướng lấy lại sức, tuy nói ngủ nướng, nhưng cô cũng không ngủ đến quá muộn. Dù sao cũng đang sống cùng Nhiễm Thanh Thanh, nên chưa tới 8 giờ rưỡi cô đã trở dậy, xuống lầu, cùng mèo ở sô pha và chó của Nhiễm Thanh Thanh nói câu chào buổi sáng.
Nhiễm Thanh Thanh kêu dì giúp việc chuẩn bị cho cô một phần bữa sáng.
Lâm Duyệt Vi thì tùy ý hơn, ngủ đến hơn 9 giờ rưỡi mới khoác áo ngủ trắng như tuyết, eo thắt dây lưng, bám vào vịn tay cầu thang, uốn éo trườn xuống lầu chẳng khác gì một con rắn, vừa lười biếng lại vừa quyến rũ.
Nhiễm Thanh Thanh sắp bị nàng chọc mù mắt, rất nhanh che mắt Schrodinger lại, thấp giọng nói: "Phi lễ chớ nhìn." Rồi quay nhìn về phía cầu thang, "Này này cô kia, làm gì vậy? Chỗ này có người đó, không nhìn thấy à?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Có sao?"
Nhiễm Thanh Thanh nhìn về phía Cố Nghiên Thu: "Con cũng mặc kệ không quản nó vậy à?"
Cố Nghiên Thu cười khổ nói: "Dì à, con không quản được."
Lâm Duyệt Vi cười ha ha, chợt thong thả ung dung lướt xuống, cũng may sau khi nàng xuống dưới lầu bèn sửa lại phong thái, đỡ lấy dưới eo, nói: "Mệt chết em."
Cố Nghiên Thu kéo ghế cho nàng ngồi, Lâm Duyệt Vi vừa ngồi xuống đã đặt tay trên đùi cô, mắt thuận tiện nhìn về phía màn hình di động của cô đang sáng lên bên cạnh.
Cố Nghiên Thu lập tức tắt màn hình đi, như không có việc gì mà xem TV.
Lâm Duyệt Vi: "???"
Di động Cố Nghiên Thu lại rung rung hai lần, cô không để ý, Lâm Duyệt Vi bèn nhắc: "Chị có tin nhắn."
Cố Nghiên Thu vẫn bất động: "Quảng cáo thôi."
Lâm Duyệt Vi vừa vươn tay sờ đến di động cô đang nắm trong tay, Cố Nghiên Thu đã cắn cắn môi dưới.
Lâm Duyệt Vi rút di động ra khỏi Tây Cố, nhướng mày nói: "Mật mã?"
Cố Nghiên Thu đọc một dãy số, Lâm Duyệt Vi mở khóa xong bèn hỏi: "Có nghĩa là gì?"
Cố Nghiên Thu nói: "Sáu số cuối điện thoại."
Lâm Duyệt Vi mở màn hình, quả nhiên là giao diện màu xanh lục của WeChat, vừa vào đã thấy một khung thoại đang nói chuyện phiếm, ngẩng đầu thấy nickname viết: Đại Phong Tranh.
Lâm Duyệt Vi vốn không thể nhận ra là ai, nhưng đọc sơ profile thì lập tức nhận ra.
【 Đại Phong Tranh : Lần trước tới phim trường đã nhìn thấy cơ bắp chiếc xe đời mới nhà cậu rồi [ chảy nước miếng ]】
【 Đại Phong Tranh: Lúc ấy mình còn muốn hỏi, cuộc sống của cậu có phải rất sung túc không, nhưng lại toàn quên 】
【 Đại Phong Tranh: Trải nghiệm thế nào rồi? 】
【 Đại Phong Tranh:??? 】
Lâm Duyệt Vi dùng hai tay cầm di động, liếc mắt nhìn vòng eo ngồi đến ngay ngắn chỉnh tề của Cố Nghiên Thu: "Em giúp chị trả lời?"
Hai vành tai Cố Nghiên Thu đều nghẹn đến đỏ: "Không cần đâu."
Lâm Duyệt Vi đưa điện thoại sang: "Vậy chị tự trả lời."
Biểu tình Cố Nghiên Thu cứng đờ, Lâm Duyệt Vi nhân tiện nói luôn: "Em xem chị trả lời."
Cố Nghiên Thu: "......"
Trình Quy Diên gởi icon *chấm hỏi*, có lẽ do cuối tuần, cô nàng cũng rảnh rỗi, cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện phiếm. Cố Nghiên Thu kiên trì nhắn lại: 【 rất tốt 】
【 Đại Phong Tranh: Ha ha ha ha ha ha 】
Cố Nghiên Thu vừa thấy cả đống chữ cười ha ha đã biết chuyện này tạm thời không được yên, quả nhiên những câu hỏi tiếp theo của Trình Quy Diên lại đuổi tới nơi, câu hỏi nào cũng khiến cô đỏ cả mặt. Lâm Duyệt Vi rất hứng thú nhìn chằm chằm màn hình, thứ khiến nàng càng cảm thấy hứng thú hơn chính là những câu trả lời của Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu chần chừ một lát, gõ xuống mấy chữ:
【 Tây Cố: Muốn biết thì đi mà tim bạn gái】
【 Đại Phong Tranh: Cậu cứ thế này sẽ khiến cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta chết non đấy】
【 Tây Cố: Chết thì chết đi, lần sau lại hồi sinh 】
【 Đại Phong Tranh: Vậy thôi cho nó sống đi chứ, mình ở nhà đến phát chán rồi, có chuyện gì tiến cử cho mình làm không? 】
Lâm Duyệt Vi nhìn một lúc, thấy đề tài hai người đã chuyển sang hướng nàng không còn hứng thú, nên không tiếp tục nhìn nữa, mà chạy sang chỗ Nhiễm Thanh Thanh, và Schrodinger bà đang ôm trong lòng.
Di động đột nhiên reo lên một tiếng, Cố Nghiên Thu đang ở gần hơn nên Lâm Duyệt Vi bảo Cố Nghiên Thu xem giúp nàng là ai, Cố Nghiên Thu cúi người nhìn lướt qua, một cái tên xa lạ: "Trâu Hằng, hỏi em có thời gian không."
Lâm Duyệt Vi bước tới nhận điện thoại, tốc độ lạch cạch gõ cực nhanh trả lời tin nhắn, biểu tình vô cùng chăm chú.
Cố Nghiên Thu nhìn nàng vài lần cũng không thấy nàng nhìn lại, trong lòng lập tức có vị chua, chờ nàng rốt cuộc ngẩng đầu lên mới vòng tay ôm lấy cổ nàng, tựa như tùy ý hỏi: "Ai vậy?"
Bình luận truyện