Làm Yêu Nữ Gặp Phải Đại Thần
Chương 10: Gặp lại như không quen biết
Lúc Tô Diêu ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc đứng trước tập đoàn Hoàng Tước, trong lòng cô vẫn là có chút khẩn trương.
Cô lạ lẫm với việc phỏng vấn là một chuyện, mà ngay từ đầu Từ Hoãn đã điều cô đến phòng biên tập, quanh năm suốt tháng không ló mặt ra ngoài thực ra cũng chỉ vì hắn biết Tô Diêu cô không được thoải mái lắm khi đứng trước chốn đông người, cô sẽ rất áp lực. Giống như hồi còn đi học, lúc bị lão thầy gọi đứng lên trả lời câu hỏi, mặc dù đáp án của cô là đúng, mặt cô cũng sẽ không khỏi ửng hồng lên một chút, cho nên là sau này vì cô liên tục lải nhải bài ca ‘không thích hợp với việc phỏng vấn’, Từ Hoãn mới chịu thỏa hiệp cho cô “làm ăn” tại ban biên tập.
Lần này cô “xuống núi” cũng không phải là chủ ý của cô, nhưng mà cô vẫn phải quyết tâm thực hiện thành công cuộc phỏng vấn một cách vô cùng rực rỡ, đây cũng chính là châm ngôn của cô.
“Tô Tô?” Chị Trương, người đi cùng Tô Diêu đột nhiên quay sang hỏi “Sao, có chỗ nào không thoải mái phải không?”
Tô Diêu lắc lắc đầu “Không có, chỉ là có chút…khẩn trương mà thôi.” Nói xong cô khẽ nhếch môi cười cười.
Chị Trương hiểu rõ ý cô, nói: “Không sao là tốt rồi, nhưng mà chỉ là phỏng vấn một chút mà thôi, cũng không cần phải cảm thấy khẩn trương đâu. Buông lỏng người một chút.”
Tô Diêu cười “Dạ.”
Sau đó cô cùng chị Trương sánh bước đi vào tập đoàn Hoàng Tước.
Cô gái thư ký đứng tại đại sảnh sau khi xác minh hai người đúng là đã có hẹn trước, sau đó mới dẫn các cô đến phòng tiếp khách, vị tiểu thư dẫn đường này đúng là có nụ cười rất ngọt ngào thân thiện “Hai vị xin chờ một chút, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ ra ngay.”
Tô Diêu gật đầu, chờ cô gái kia đi ra mới khẽ đứng dậy tiến lại gần chiếc cửa sổ bên cạnh.
Tập đoàn Hoàng Tước chính là một tòa cao ốc nằm tại trung tâm thành phố, vì vậy nếu từ phòng họp trên cao quan sát mọi thứ bên dưới, hơn phân nửa thành phố sẽ được thu vào tầm mắt. Tô Diêu không khỏi tưởng tượng nếu như là vào ban đêm, đây sẽ là một bức tranh với đèn đuốc sáng trưng tuyệt đẹp.
Chị Trương tiến lại gần Tô Diêu, theo tầm mắt cô nhìn xuống phía dưới, đột nhiên không khỏi cảm thán “Thật đúng là một vị trí ngắm cảnh quá tốt.” Chốc lát sau chị Trương thu hồi ánh mắt của mình lại, nhìn sang phía tiểu cô nương bên cạnh đang xuất thần cộng thêm bộ dạng cười cười ngây ngốc “Tô Tô, dạo này tình hình trong game của em thế nào rồi?”
Từ Hoãn trong công ty cũng được xem là người trẻ tuổi, Tô Diêu mặc dù gọi Trương Tĩnh Phương là chị nhưng cũng chỉ là xưng hô theo Từ Hoãn mà thôi, trên thực tế chị Trương nhiều hơn cô có hai tuổi, nhưng phong thái làm việc lại vô cùng thuần thục, quan hệ với cô và Từ Hoãn cũng giống như là bằng hữu vậy. Cho nên là Từ Hoãn cùng Tô Diêu cô ở công ty giả công tể tư (~~> lấy việc công làm việc tư), thường xuyên chơi game online trong giờ làm việc chị Trương đều biết hết, chị Trương còn trêu chọc hai người cô, nói lớn tướng rồi còn chơi mấy trò chơi của con nít.
Tô Diêu nghe chị Trương hỏi như thế, không biết tại sao tự dưng lại nhớ đến hôn lễ mấy ngày trước, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên có chút ửng hồng, bây giờ cô biết nói thế nào đây, chẳng lẽ lại trả lời rằng mình đã kết hôn trong game rồi sao?
Cho nên là, cô cố che giấu suy nghĩ đó trong lòng, tỏ vẻ thản nhiên nói “Hoàn hảo là cái trò chơi này quá tốn tiền.”
Chị Trương cười cười “Tuổi trẻ thật tốt, như lão thái bà ta đây sớm đã không có thời gian để vui chơi rồi, trong đầu cái gì cũng là chồng con hết.”
Tô Diêu cười to “Cái gì mà ‘lão thái bà’, chị hơn em có hai tuổi, chẳng qua là lấy chồng hơi sớm một chút thôi mà.”
“Con gái lấy chồng thì cũng được coi là lão thái bà rồi, làm gì có thời gian riêng dành cho bản thân mình nữa.” Dứt lời cô khẽ thở dài.
Tô Diêu lại đem tầm mắt chuyển hướng ra phía ngoài cửa sổ, cơ hồ như không nghe thấy tiếng thở dài nhỏ bé kia “Đúng vậy a, độc thân là tự do nhất, thích làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.”
Chị Trương nói “Nha đầu này, thật đúng là không quen bị trói buộc mà, mà nói đi cũng phải nói lại, em không có ý định tìm bạn trai sao?”
Trong đầu Tô Diêu ngay lập tức xuất hiện một gương mặt, tướng mạo anh tuấn, kiêu ngạo vạn phần, luôn nở nụ cười xấu xa chọc tức cô đến nỗi muốn phát hỏa, sau đó lại dịu dàng dỗ dành cho cô bớt giận, thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa giận. (~~> Đấy, “anh ý” chỉ xuất hiện thoáng qua trong suy nghĩ của chị ý thui nhá, không có ai bị hố chứ =)) )
Tô Diêu khẽ nhếch môi đáp: “Không cần tìm, sống độc thân rất tốt.”
Hai con ngươi trong mắt chị Trương hơi lóe lên, nhưng là vẫn không nói gì, kỳ thực Trương Tĩnh Phương cô hiểu được, tình cảm của con người rất khó quên nhưng cũng vô cùng dễ dàng nở hoa kết trái.
Cô thở dài, nhìn tiểu cô nương đứng bên cạnh với ánh mắt thương cảm, sau đó quay người tiến lại chiếc ghế ngồi xuống.
Trì Thủy Mặc đi vào phòng tiếp khách, khẽ nhìn lướt qua mọi thứ bên trong.
Một cô gái mặc bộ váy công sở màu xanh lam đang ngồi trên ghế salon, cùng với người đứng bên cửa sổ rôm rả tán gẫu. Mà cô gái đang đứng yên trước cửa sổ, lại khoác một chiếc áo kiểu tây màu đen, đồng dạng với chiếc quần đen dài, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Mái tóc đen mềm mại được vấn nhẹ phía sau gáy, lộ ra một làn da trắng như tuyết. Đôi mắt đen câu hồn như có ý cười, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thuần khiết đẹp đẽ vô cùng.
Tô Diêu nghe được âm thanh mở cửa, lập tức ngoảnh lại nhìn, đập vào mắt cô là hình ảnh một nam nhân cao lớn đang bước đến gần.
Nam nhân cao khoảng hơn một mét tám, khoác chiếc áo màu bạc kiểu tây đơn giản, bên trong cũng là một chiếc áo sơ mi trắng, hai nút áo đầu tiên không cài khiến cho làn da cùng xương quai xanh hiển lộ vô cùng khiêu gợi quyến rũ.
Trên khuôn mặt nam nhân là hàng lông mày đẹp đẽ cùng sống mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím, làm cho người ta có một cảm giác giống như là hắn đang tự tiếu phi tiếu (~~> cười mà như không cười), song hấp dẫn hơn người chính là đôi mắt phượng khẽ chau kia.
Nam nhân kia, quả thực là làm cho người đối diện cảm thấy giống như một bức tranh thủy mặc.
Tô Diêu tiến lên phía trước, đưa tay ra khẽ mỉm cười “Trì tổng.”
Trì Thủy Mặc cầm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn kia, đôi môi khẽ nhếch lên đáp lại “Tô tiểu thư.”
***
Cuộc phỏng vấn tiến hành hết sức thuận lợi.
Tính tình ôn hòa cùng tài ăn nói của Trì Thủy Mặc khiến cho áp lực trong lòng Tô Diêu giảm đi không ít. Thậm chí cô còn có thể cười đùa hỏi hắn một số vấn đề riêng tư, ví dụ như thú tiêu khiển hằng ngày của hắn.
Câu trả lời của Trì Thủy Mặc quả thực là khiến cho Tô Diêu có chút giật mình, bởi vì hắn nói: Gần đây đang chơi game online.
Mặc dù cô biết vị tổng giám đốc này là người có vị trí CEO cực cao, từ điện tử đến công nghệ thông tin, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng là vẫn không ngờ đến hắn ta cũng chơi game online. (~~> CEO: Chief executive officer, có nghĩa là Tổng giám đốc hoặc “Giám đốc điều hành”,chức vụ điều hành cao nhất của một tập đoàn, công ty hay tổ chức, phụ trách tổng điều hành một tập đoàn, công ty, tổ chức hay một cơ quan.)
Tô Diêu nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
Trì Thủy Mặc dĩ nhiên biết cô đang thất thần, khẽ cười hỏi “Làm sao vậy?”
Tô Diêu hoàn hồn, hắc hắc cười nói “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
Trì Thủy Mặc tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục hỏi cô nữa, cô gái trước mặt hắn đây, sớm muộn gì cũng sẽ sa vào lưới trở thành người của hắn, cho nên hắn không cần phải vội, bọn họ còn nhiều thời gian.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Tô Diêu cùng Trương Tĩnh Phương đang định sửa soạn ra về, Trì Thủy Mặc đột ngột lên tiếng “Cũng đã giữa trưa rồi, không biết có thể mời hai người ăn một bữa cơm hay không?”
Tô Diêu và Trương Tĩnh Phương có chút giật mình, lễ phép từ chối “Không cần đâu Trì tổng. Làm phiền ngài quá rồi.”
Trì Thủy Mặc vẫn khẽ cười “Không hề phiền toái, coi như hai người nể mặt tôi một lần đi.” Dứt lời hắn quay người sang phân phó cho thư ký đi đặt bữa trưa.
Đã đến nước này, Tô diều cùng Trương Tĩnh Phương không thể từ chối được nữa, chỉ còn biết đi theo Trì Thủy Mặc ra khỏi tập đoàn Hoàng Tước.
Nơi Trì Thủy Mặc đặt bữa chính là ở một tiệm cơm Tây, khung cảnh hết sức ưu nhã.
Ba người ngồi xuống ở một vị trí khá tốt, Tô Diêu nhàm chán đưa mắt đánh giá xung quanh — ánh đèn mờ mờ không quá chói, không gian xung quanh toát lên một hương thơm dễ chịu, phía sau rèm cửa đằng trước còn có người gảy mấy khúc dương cầm êm dịu du dương.
“Đúng là tư tưởng tiểu tư sản mà.” (~~> Trích nguyên văn lời nàng Aiz: tư tưởng tiểu tư sản là nói những người có tư tưởng công tử/tiểu thư theo kiểu Tây thời Pháp thuộc lúc bấy giờ ở nước ta, bên Trung Quốc cũng có dùng, nên có thể hiểu Tô Diêu thấy nhà hàng này màu mè, bày vẽ, có đàn ca hát xướng kiểu tây, nên đá đểu đại thần Thuỷ Mặc có tư tưởng tiểu tư sản nha =)) ) Tô Diêu không khỏi nghĩ đến mấy chữ này bất chợt bật cười.
Đôi mắt đen tuyền của Trì Thủy Mặc liếc nhìn sang nụ cười thoảng qua trên gương mặt Tô Diêu “Tô tiểu thư đang cười cái gì vậy?”
“Ách” Tô Diêu đảo đảo hai con ngươi “Không có gì.”
Trì Thủy Mặc cười cười, khoát tay ý bảo nhân viên phục vụ đang đứng một bên đem thực đơn ra.
Tô Diêu ngước nhìn từng món ăn vô cùng đắt tiền đang lần lượt được đưa ra, kế tiếp cúi đầu xuống không dám nhìn nữa, thật ra cô không thích cơm Tây lắm, một là hết sức phiền toái khi phải dùng nào dao, nào nĩa, nào xiên…hai là cô đã nửa đời ăn những món ăn của quê hương đất nước mình rồi, không thể nào đổi khẩu vị được. Nhưng là bữa cơm này Trì tổng đã mời cô không thể không chấp nhận.
Trương Tĩnh Phương còn đang chăm chú nhìn thực đơn cầm trên tay, trong lòng quả thực có chút khó khăn. Cô và Tô Diêu ở điểm này rất giống nhau, không thích rắc rối phiền hà, chỉ chuộng những món ăn đơn giản của Trung Quốc.
Đang không biết nói gì thì đột nhiên điện thoại trong túi Trương Tĩnh Phương vang lên, cô quay sang Trì Thủy Mặc cười cười “Thật xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút.”
Trì Thủy Mặc cười ôn hòa “Cứ tự nhiên.”
Trương Tĩnh Phương cầm điện thoại đi ra ngoài, mới nói vài câu đã quay trở lại, sắc mặt vô cùng không tốt “Thật xin lỗi Trì tổng, trong nhà có chút việc gấp tôi phải về ngay, xem ra hôm nay chỉ có thể nhận tấm lòng của Trì tổng rồi.”
Tô Diêu cau mày “Sao, có chuyện quan trọng gì?”
Trương Tĩnh Phương vỗ vỗ vai Tô Diêu “Không có gì đáng lo ngại đâu, em cứ ăn cơm cùng Trì tổng đi, chị đi trước.”
Trì Thủy Mặc gật đầu nói “Dĩ nhiên chuyện nhà là trọng yếu rồi, cơm có thể hôm khác ăn cũng được, đi đường cẩn thận.” (~~> Ta là ta nghi ngờ anh này gọi điện cho anh Từ Hoãn bảo chị Tĩnh Phương về lắm, đểu cáng lâu năm có gia phả mà =)) )
Trương Tĩnh Phương lại nói lời xin lỗi, sau đó mới cầm lấy túi xách vội vàng rời khỏi nhà hàng.
Chỉ còn lại hai người, Tô Diêu lại càng cảm thấy khó thở.
Hoàn hảo món thịt bò rất nhanh đã được đem tới, Tô Diêu lập tức chuyển hướng sang mấy món ăn, giả bộ chuyên tâm.
Trì Thủy Mặc cảm nhận được sự khẩn trương của cô, nhếch môi hỏi “Tô tiểu thư thường ngày thích trò tiêu khiển gì?”
Tô Diêu đang phấn đấu vật lộn với tảng thịt bò, không ngẩng đầu lên liền trả lời hắn “Đọc sách, ngủ, chơi game.”
Món thịt bò trên đĩa hình như đang muốn đối nghịch với cô, cô có cố gắng cách mấy cũng không thể nào cắt được, thêm nữa dao nĩa lại không ngừng đụng đến chiếc đĩa làm phát ra mấy thanh âm chói tai. Tô Diêu thở dài, rốt cục cũng buông tha cho đĩa thịt bò mà quay sang tấn công đĩa salad bên cạnh. Cô bất chợt nhớ ra câu trả lời ban nãy của mình không được khách khí lắm, cho nên liền ngẩng đầu cười cười vẻ xấu hổ.
Trì Thủy Mặc cố nhịn cười, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt đang liếc nhìn đĩa thịt bò với vẻ mặt thống khổ, hỏi “Làm sao vậy, thịt bò không hợp khẩu vị sao?”
Tô Diêu ai oán không nhìn đĩa thịt bò nữa “Không có, ăn rất ngon.”
Ngon? Trì Thủy Mặc nhướn mày, cô vốn là một miếng cũng chưa có ăn a. Đĩa thịt bò vừa mới được bưng lên cho cô kia — nga, phía trên còn lưu lại dấu vết của những lần “chiến đấu” không thành của cô.
Trì Thủy Mặc rốt cục vẫn là nhịn không được bật cười “Để tôi làm cho.”
Dứt lời hắn trực tiếp cầm lấy dao nĩa trong tay Tô Diêu, đem cái khay để đĩa thịt bò vẫn không chịu nhúc nhích tới trước mặt mình, sau đó thoải mái ưu nhã đem miếng thịt bò cắt thành từng phần nhỏ dài khoảng 3 centimet.
Hai gò má Tô Diêu lập tức đỏ ửng lên “Cái kia…Trì tổng, không cần phải phiền toái như vậy.” Người ta đã mời cô ăn cơm rồi, lại còn cắt thịt bò cho cô, chắc chỉ còn thiếu việc….đút cho cô ăn nữa thôi.
“Không sao, tôi thấy Tô tiểu thư có vẻ như không thành thạo việc cắt thịt bò này lắm thì phải.”
Không cần phải nói trực tiếp như vậy chứ, đáng lẽ cô không nên đồng ý mà tới những nơi như thế này mới phải. Tô Diêu liếc liếc mắt “Vâng, là tôi kém cỏi, chỉ ăn món ăn của Trung Quốc.”
Trì Thủy Mặc bật cười, cô gái nhỏ này hình như có chút giận hắn rồi.
Tô Diêu tròng lòng âm thần oán thán “Ra khỏi cái nhà hàng này, anh là tổng giám đốc còn tôi là tiểu biên tập, địa vị khác quá xa a.”
Nghĩ như vậy, cô cố nở một nụ cười.
Trì Thủy Mặc nhìn Tô Diêu trầm mặc ăn mặc cho hắn tiếp tục cắt đĩa thịt bò của cô, trong lòng có chút thỏa mãn.
Tầm mắt hắn chuyển động, nhưng khi nhìn thấy bàn tay phải cầm xiên của cô, một ánh sáng nhàn nhạt phát ra khiến cho đôi mắt hắn đột nhiên nheo lại.
Đó là một chiếc nhẫn đơn giản không quá tinh xảo màu bạc, đang lẳng lặng im lìm an vị trên ngón tay giữa của cô.
Cô lạ lẫm với việc phỏng vấn là một chuyện, mà ngay từ đầu Từ Hoãn đã điều cô đến phòng biên tập, quanh năm suốt tháng không ló mặt ra ngoài thực ra cũng chỉ vì hắn biết Tô Diêu cô không được thoải mái lắm khi đứng trước chốn đông người, cô sẽ rất áp lực. Giống như hồi còn đi học, lúc bị lão thầy gọi đứng lên trả lời câu hỏi, mặc dù đáp án của cô là đúng, mặt cô cũng sẽ không khỏi ửng hồng lên một chút, cho nên là sau này vì cô liên tục lải nhải bài ca ‘không thích hợp với việc phỏng vấn’, Từ Hoãn mới chịu thỏa hiệp cho cô “làm ăn” tại ban biên tập.
Lần này cô “xuống núi” cũng không phải là chủ ý của cô, nhưng mà cô vẫn phải quyết tâm thực hiện thành công cuộc phỏng vấn một cách vô cùng rực rỡ, đây cũng chính là châm ngôn của cô.
“Tô Tô?” Chị Trương, người đi cùng Tô Diêu đột nhiên quay sang hỏi “Sao, có chỗ nào không thoải mái phải không?”
Tô Diêu lắc lắc đầu “Không có, chỉ là có chút…khẩn trương mà thôi.” Nói xong cô khẽ nhếch môi cười cười.
Chị Trương hiểu rõ ý cô, nói: “Không sao là tốt rồi, nhưng mà chỉ là phỏng vấn một chút mà thôi, cũng không cần phải cảm thấy khẩn trương đâu. Buông lỏng người một chút.”
Tô Diêu cười “Dạ.”
Sau đó cô cùng chị Trương sánh bước đi vào tập đoàn Hoàng Tước.
Cô gái thư ký đứng tại đại sảnh sau khi xác minh hai người đúng là đã có hẹn trước, sau đó mới dẫn các cô đến phòng tiếp khách, vị tiểu thư dẫn đường này đúng là có nụ cười rất ngọt ngào thân thiện “Hai vị xin chờ một chút, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ ra ngay.”
Tô Diêu gật đầu, chờ cô gái kia đi ra mới khẽ đứng dậy tiến lại gần chiếc cửa sổ bên cạnh.
Tập đoàn Hoàng Tước chính là một tòa cao ốc nằm tại trung tâm thành phố, vì vậy nếu từ phòng họp trên cao quan sát mọi thứ bên dưới, hơn phân nửa thành phố sẽ được thu vào tầm mắt. Tô Diêu không khỏi tưởng tượng nếu như là vào ban đêm, đây sẽ là một bức tranh với đèn đuốc sáng trưng tuyệt đẹp.
Chị Trương tiến lại gần Tô Diêu, theo tầm mắt cô nhìn xuống phía dưới, đột nhiên không khỏi cảm thán “Thật đúng là một vị trí ngắm cảnh quá tốt.” Chốc lát sau chị Trương thu hồi ánh mắt của mình lại, nhìn sang phía tiểu cô nương bên cạnh đang xuất thần cộng thêm bộ dạng cười cười ngây ngốc “Tô Tô, dạo này tình hình trong game của em thế nào rồi?”
Từ Hoãn trong công ty cũng được xem là người trẻ tuổi, Tô Diêu mặc dù gọi Trương Tĩnh Phương là chị nhưng cũng chỉ là xưng hô theo Từ Hoãn mà thôi, trên thực tế chị Trương nhiều hơn cô có hai tuổi, nhưng phong thái làm việc lại vô cùng thuần thục, quan hệ với cô và Từ Hoãn cũng giống như là bằng hữu vậy. Cho nên là Từ Hoãn cùng Tô Diêu cô ở công ty giả công tể tư (~~> lấy việc công làm việc tư), thường xuyên chơi game online trong giờ làm việc chị Trương đều biết hết, chị Trương còn trêu chọc hai người cô, nói lớn tướng rồi còn chơi mấy trò chơi của con nít.
Tô Diêu nghe chị Trương hỏi như thế, không biết tại sao tự dưng lại nhớ đến hôn lễ mấy ngày trước, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên có chút ửng hồng, bây giờ cô biết nói thế nào đây, chẳng lẽ lại trả lời rằng mình đã kết hôn trong game rồi sao?
Cho nên là, cô cố che giấu suy nghĩ đó trong lòng, tỏ vẻ thản nhiên nói “Hoàn hảo là cái trò chơi này quá tốn tiền.”
Chị Trương cười cười “Tuổi trẻ thật tốt, như lão thái bà ta đây sớm đã không có thời gian để vui chơi rồi, trong đầu cái gì cũng là chồng con hết.”
Tô Diêu cười to “Cái gì mà ‘lão thái bà’, chị hơn em có hai tuổi, chẳng qua là lấy chồng hơi sớm một chút thôi mà.”
“Con gái lấy chồng thì cũng được coi là lão thái bà rồi, làm gì có thời gian riêng dành cho bản thân mình nữa.” Dứt lời cô khẽ thở dài.
Tô Diêu lại đem tầm mắt chuyển hướng ra phía ngoài cửa sổ, cơ hồ như không nghe thấy tiếng thở dài nhỏ bé kia “Đúng vậy a, độc thân là tự do nhất, thích làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.”
Chị Trương nói “Nha đầu này, thật đúng là không quen bị trói buộc mà, mà nói đi cũng phải nói lại, em không có ý định tìm bạn trai sao?”
Trong đầu Tô Diêu ngay lập tức xuất hiện một gương mặt, tướng mạo anh tuấn, kiêu ngạo vạn phần, luôn nở nụ cười xấu xa chọc tức cô đến nỗi muốn phát hỏa, sau đó lại dịu dàng dỗ dành cho cô bớt giận, thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa giận. (~~> Đấy, “anh ý” chỉ xuất hiện thoáng qua trong suy nghĩ của chị ý thui nhá, không có ai bị hố chứ =)) )
Tô Diêu khẽ nhếch môi đáp: “Không cần tìm, sống độc thân rất tốt.”
Hai con ngươi trong mắt chị Trương hơi lóe lên, nhưng là vẫn không nói gì, kỳ thực Trương Tĩnh Phương cô hiểu được, tình cảm của con người rất khó quên nhưng cũng vô cùng dễ dàng nở hoa kết trái.
Cô thở dài, nhìn tiểu cô nương đứng bên cạnh với ánh mắt thương cảm, sau đó quay người tiến lại chiếc ghế ngồi xuống.
Trì Thủy Mặc đi vào phòng tiếp khách, khẽ nhìn lướt qua mọi thứ bên trong.
Một cô gái mặc bộ váy công sở màu xanh lam đang ngồi trên ghế salon, cùng với người đứng bên cửa sổ rôm rả tán gẫu. Mà cô gái đang đứng yên trước cửa sổ, lại khoác một chiếc áo kiểu tây màu đen, đồng dạng với chiếc quần đen dài, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Mái tóc đen mềm mại được vấn nhẹ phía sau gáy, lộ ra một làn da trắng như tuyết. Đôi mắt đen câu hồn như có ý cười, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thuần khiết đẹp đẽ vô cùng.
Tô Diêu nghe được âm thanh mở cửa, lập tức ngoảnh lại nhìn, đập vào mắt cô là hình ảnh một nam nhân cao lớn đang bước đến gần.
Nam nhân cao khoảng hơn một mét tám, khoác chiếc áo màu bạc kiểu tây đơn giản, bên trong cũng là một chiếc áo sơ mi trắng, hai nút áo đầu tiên không cài khiến cho làn da cùng xương quai xanh hiển lộ vô cùng khiêu gợi quyến rũ.
Trên khuôn mặt nam nhân là hàng lông mày đẹp đẽ cùng sống mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím, làm cho người ta có một cảm giác giống như là hắn đang tự tiếu phi tiếu (~~> cười mà như không cười), song hấp dẫn hơn người chính là đôi mắt phượng khẽ chau kia.
Nam nhân kia, quả thực là làm cho người đối diện cảm thấy giống như một bức tranh thủy mặc.
Tô Diêu tiến lên phía trước, đưa tay ra khẽ mỉm cười “Trì tổng.”
Trì Thủy Mặc cầm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn kia, đôi môi khẽ nhếch lên đáp lại “Tô tiểu thư.”
***
Cuộc phỏng vấn tiến hành hết sức thuận lợi.
Tính tình ôn hòa cùng tài ăn nói của Trì Thủy Mặc khiến cho áp lực trong lòng Tô Diêu giảm đi không ít. Thậm chí cô còn có thể cười đùa hỏi hắn một số vấn đề riêng tư, ví dụ như thú tiêu khiển hằng ngày của hắn.
Câu trả lời của Trì Thủy Mặc quả thực là khiến cho Tô Diêu có chút giật mình, bởi vì hắn nói: Gần đây đang chơi game online.
Mặc dù cô biết vị tổng giám đốc này là người có vị trí CEO cực cao, từ điện tử đến công nghệ thông tin, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng là vẫn không ngờ đến hắn ta cũng chơi game online. (~~> CEO: Chief executive officer, có nghĩa là Tổng giám đốc hoặc “Giám đốc điều hành”,chức vụ điều hành cao nhất của một tập đoàn, công ty hay tổ chức, phụ trách tổng điều hành một tập đoàn, công ty, tổ chức hay một cơ quan.)
Tô Diêu nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
Trì Thủy Mặc dĩ nhiên biết cô đang thất thần, khẽ cười hỏi “Làm sao vậy?”
Tô Diêu hoàn hồn, hắc hắc cười nói “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
Trì Thủy Mặc tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục hỏi cô nữa, cô gái trước mặt hắn đây, sớm muộn gì cũng sẽ sa vào lưới trở thành người của hắn, cho nên hắn không cần phải vội, bọn họ còn nhiều thời gian.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Tô Diêu cùng Trương Tĩnh Phương đang định sửa soạn ra về, Trì Thủy Mặc đột ngột lên tiếng “Cũng đã giữa trưa rồi, không biết có thể mời hai người ăn một bữa cơm hay không?”
Tô Diêu và Trương Tĩnh Phương có chút giật mình, lễ phép từ chối “Không cần đâu Trì tổng. Làm phiền ngài quá rồi.”
Trì Thủy Mặc vẫn khẽ cười “Không hề phiền toái, coi như hai người nể mặt tôi một lần đi.” Dứt lời hắn quay người sang phân phó cho thư ký đi đặt bữa trưa.
Đã đến nước này, Tô diều cùng Trương Tĩnh Phương không thể từ chối được nữa, chỉ còn biết đi theo Trì Thủy Mặc ra khỏi tập đoàn Hoàng Tước.
Nơi Trì Thủy Mặc đặt bữa chính là ở một tiệm cơm Tây, khung cảnh hết sức ưu nhã.
Ba người ngồi xuống ở một vị trí khá tốt, Tô Diêu nhàm chán đưa mắt đánh giá xung quanh — ánh đèn mờ mờ không quá chói, không gian xung quanh toát lên một hương thơm dễ chịu, phía sau rèm cửa đằng trước còn có người gảy mấy khúc dương cầm êm dịu du dương.
“Đúng là tư tưởng tiểu tư sản mà.” (~~> Trích nguyên văn lời nàng Aiz: tư tưởng tiểu tư sản là nói những người có tư tưởng công tử/tiểu thư theo kiểu Tây thời Pháp thuộc lúc bấy giờ ở nước ta, bên Trung Quốc cũng có dùng, nên có thể hiểu Tô Diêu thấy nhà hàng này màu mè, bày vẽ, có đàn ca hát xướng kiểu tây, nên đá đểu đại thần Thuỷ Mặc có tư tưởng tiểu tư sản nha =)) ) Tô Diêu không khỏi nghĩ đến mấy chữ này bất chợt bật cười.
Đôi mắt đen tuyền của Trì Thủy Mặc liếc nhìn sang nụ cười thoảng qua trên gương mặt Tô Diêu “Tô tiểu thư đang cười cái gì vậy?”
“Ách” Tô Diêu đảo đảo hai con ngươi “Không có gì.”
Trì Thủy Mặc cười cười, khoát tay ý bảo nhân viên phục vụ đang đứng một bên đem thực đơn ra.
Tô Diêu ngước nhìn từng món ăn vô cùng đắt tiền đang lần lượt được đưa ra, kế tiếp cúi đầu xuống không dám nhìn nữa, thật ra cô không thích cơm Tây lắm, một là hết sức phiền toái khi phải dùng nào dao, nào nĩa, nào xiên…hai là cô đã nửa đời ăn những món ăn của quê hương đất nước mình rồi, không thể nào đổi khẩu vị được. Nhưng là bữa cơm này Trì tổng đã mời cô không thể không chấp nhận.
Trương Tĩnh Phương còn đang chăm chú nhìn thực đơn cầm trên tay, trong lòng quả thực có chút khó khăn. Cô và Tô Diêu ở điểm này rất giống nhau, không thích rắc rối phiền hà, chỉ chuộng những món ăn đơn giản của Trung Quốc.
Đang không biết nói gì thì đột nhiên điện thoại trong túi Trương Tĩnh Phương vang lên, cô quay sang Trì Thủy Mặc cười cười “Thật xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút.”
Trì Thủy Mặc cười ôn hòa “Cứ tự nhiên.”
Trương Tĩnh Phương cầm điện thoại đi ra ngoài, mới nói vài câu đã quay trở lại, sắc mặt vô cùng không tốt “Thật xin lỗi Trì tổng, trong nhà có chút việc gấp tôi phải về ngay, xem ra hôm nay chỉ có thể nhận tấm lòng của Trì tổng rồi.”
Tô Diêu cau mày “Sao, có chuyện quan trọng gì?”
Trương Tĩnh Phương vỗ vỗ vai Tô Diêu “Không có gì đáng lo ngại đâu, em cứ ăn cơm cùng Trì tổng đi, chị đi trước.”
Trì Thủy Mặc gật đầu nói “Dĩ nhiên chuyện nhà là trọng yếu rồi, cơm có thể hôm khác ăn cũng được, đi đường cẩn thận.” (~~> Ta là ta nghi ngờ anh này gọi điện cho anh Từ Hoãn bảo chị Tĩnh Phương về lắm, đểu cáng lâu năm có gia phả mà =)) )
Trương Tĩnh Phương lại nói lời xin lỗi, sau đó mới cầm lấy túi xách vội vàng rời khỏi nhà hàng.
Chỉ còn lại hai người, Tô Diêu lại càng cảm thấy khó thở.
Hoàn hảo món thịt bò rất nhanh đã được đem tới, Tô Diêu lập tức chuyển hướng sang mấy món ăn, giả bộ chuyên tâm.
Trì Thủy Mặc cảm nhận được sự khẩn trương của cô, nhếch môi hỏi “Tô tiểu thư thường ngày thích trò tiêu khiển gì?”
Tô Diêu đang phấn đấu vật lộn với tảng thịt bò, không ngẩng đầu lên liền trả lời hắn “Đọc sách, ngủ, chơi game.”
Món thịt bò trên đĩa hình như đang muốn đối nghịch với cô, cô có cố gắng cách mấy cũng không thể nào cắt được, thêm nữa dao nĩa lại không ngừng đụng đến chiếc đĩa làm phát ra mấy thanh âm chói tai. Tô Diêu thở dài, rốt cục cũng buông tha cho đĩa thịt bò mà quay sang tấn công đĩa salad bên cạnh. Cô bất chợt nhớ ra câu trả lời ban nãy của mình không được khách khí lắm, cho nên liền ngẩng đầu cười cười vẻ xấu hổ.
Trì Thủy Mặc cố nhịn cười, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt đang liếc nhìn đĩa thịt bò với vẻ mặt thống khổ, hỏi “Làm sao vậy, thịt bò không hợp khẩu vị sao?”
Tô Diêu ai oán không nhìn đĩa thịt bò nữa “Không có, ăn rất ngon.”
Ngon? Trì Thủy Mặc nhướn mày, cô vốn là một miếng cũng chưa có ăn a. Đĩa thịt bò vừa mới được bưng lên cho cô kia — nga, phía trên còn lưu lại dấu vết của những lần “chiến đấu” không thành của cô.
Trì Thủy Mặc rốt cục vẫn là nhịn không được bật cười “Để tôi làm cho.”
Dứt lời hắn trực tiếp cầm lấy dao nĩa trong tay Tô Diêu, đem cái khay để đĩa thịt bò vẫn không chịu nhúc nhích tới trước mặt mình, sau đó thoải mái ưu nhã đem miếng thịt bò cắt thành từng phần nhỏ dài khoảng 3 centimet.
Hai gò má Tô Diêu lập tức đỏ ửng lên “Cái kia…Trì tổng, không cần phải phiền toái như vậy.” Người ta đã mời cô ăn cơm rồi, lại còn cắt thịt bò cho cô, chắc chỉ còn thiếu việc….đút cho cô ăn nữa thôi.
“Không sao, tôi thấy Tô tiểu thư có vẻ như không thành thạo việc cắt thịt bò này lắm thì phải.”
Không cần phải nói trực tiếp như vậy chứ, đáng lẽ cô không nên đồng ý mà tới những nơi như thế này mới phải. Tô Diêu liếc liếc mắt “Vâng, là tôi kém cỏi, chỉ ăn món ăn của Trung Quốc.”
Trì Thủy Mặc bật cười, cô gái nhỏ này hình như có chút giận hắn rồi.
Tô Diêu tròng lòng âm thần oán thán “Ra khỏi cái nhà hàng này, anh là tổng giám đốc còn tôi là tiểu biên tập, địa vị khác quá xa a.”
Nghĩ như vậy, cô cố nở một nụ cười.
Trì Thủy Mặc nhìn Tô Diêu trầm mặc ăn mặc cho hắn tiếp tục cắt đĩa thịt bò của cô, trong lòng có chút thỏa mãn.
Tầm mắt hắn chuyển động, nhưng khi nhìn thấy bàn tay phải cầm xiên của cô, một ánh sáng nhàn nhạt phát ra khiến cho đôi mắt hắn đột nhiên nheo lại.
Đó là một chiếc nhẫn đơn giản không quá tinh xảo màu bạc, đang lẳng lặng im lìm an vị trên ngón tay giữa của cô.
Bình luận truyện