Chương 27: Tiêu Thanh Vs Hạ Khải
Ở một vùng đất xa xôi, sâu trong Tuyệt Vọng Sâm Lâm. Một thiếu nữ nhân tộc trẻ tuổi đang thích thú tưới hoa. Dáng người thiếu nữ lả lướt, khuôn mặt thanh thuần tươi vui, bên tai còn có một nhành hoa trắng, vô cùng xinh đẹp thánh khiết. Xung quanh nàng là muôn vàn sắc hoa, đỏ có, xanh có, vàng có, trắng có… Muôn hoa khoe sắc, mọi thứ dường như tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng.
Phía xa là một ngôi nhà tranh nhỏ, bên trong chỉ có một nữ nhân trung niên đang đọc sách. Nàng có một dung mạo vô cùng phổ thông, kiểu như chỉ cần hòa vào dòng người là sẽ lập tức biến mất. Tuy nhiên đôi mắt lại rất sáng, tròng mắt có màu lam rất đặc biệt. Nàng từ tốn vừa đọc vừa thưởng trà, thỉnh thoảng lại nhìn thiếu nữ một cái rồi mỉm cười. Đây chính là cuộc sống mà nàng mong muốn, sau khi trải qua bao năm tháng lăn lộn ngoài kia.
Thịch!
Đột nhiên tim nàng như chậm lại một nhịp, cuốn sách rơi xuống đất.
Thiếu nữ bên ngoài dường như cũng nhận ra điều gì đó, cô bé hoảng hốt chạy vào, nói:
- Lan tỷ, tỷ có cảm thấy.
- Là nước mắt của Lam. - Nữ nhân trung niên đứng dậy, nhíu mày. - Tuyết Nhi, xem ra chúng ta không còn thời gian để nghỉ ngơi.
Thiếu nữ gật đầu, lưu luyến liếc nhìn vườn hoa của mình. Nữ nhân mỉm cười xoa đầu nàng:
- Tuyết Nhi, họ sẽ chăm sóc hoa dùm muội. Sau khi xong việc chúng ta sẽ trở lại đây, muội yên tâm.
Thiếu nữ ôm lấy nữ nhân, gật đầu thật mạnh. Ánh sáng lam lóe lên, cả hai người họ đều biến mất.
Bên ngoài căn nhà xuất hiện một đầu sư tử cực kỳ cao lớn, xét riêng về kích thước phải gấp bốn, năm lần sư tử thông thường. Nó lẳng lặng nhìn vào căn phòng trống. Bờm sư tử tung bay trong gió, có màu vàng kim.
- Triệu tập quân đội, chuẩn bị thú triều!
***
Thiên Lam Tháp, đỉnh tháp.
Đây là điểm cao nhất Thiên Lam Thư Viện, cũng là nơi bao quát toàn bộ không gian này.
Một thanh niên tuấn lãng một tay cầm đùi gà bốc khói nghi ngút, một tay cầm hồ lô rượu màu xanh ngọc. Hắn vừa ăn vừa uống, vừa đón gió ngắm cảnh đêm.
Ánh sáng lam đột nhiên sáng rực lên ở khu vực mộ địa. Thanh niên tuấn lãng đang đưa hồ lô lên miệng thì hạ xuống nhìn một cái, rồi lại đưa lên uống ừng ực. Dòng rượu trong suốt văng mấy giọt ra ngoài, tỏa ra hương thơm mê hoặc lòng người.
- Khà, làm sao mà Hầu Tộc lại luôn nấu được rượu ngon như thế nhỉ? - Hắn cảm thán, một tay lại cầm đùi gà lên gặm. - Nước mắt của Lam à, thú vị, thú vị.
- Chúng ta nên bắt chúng lại giao nộp cho Lam Thần Giáo. - Một giọng nói lạnh lẽo từ một góc tối vang lên, cắt ngang câu cảm thán của hắn.
- Không cần thiết. - Thanh niên cười hì hì, thoải mái đáp. - Túc lão đang ở đó. Nếu Túc lão muốn thì sẽ tự làm. Chuyện này vốn không liên quan đến chúng ta, và ta cũng không muốn liên quan đến chúng ta. Thiên Lam Thư Viện chỉ là một thư viện, không phải một thế lực.
- Túc lão thủ hộ mộ địa đã gần năm trăm năm, ngươi cũng biết lão hận Lam Thần Giáo đến mức nào. Chúng ta không thể cứ thế mà chờ đợi…
- Ngươi có đánh lại lão không? - Thanh niên ngắt lời, mất kiên nhẫn hỏi. - Ta cho ngươi qua đó, đi đi.
Đỉnh tháp yên lặng trở lại, chỉ còn tiếng chóp chép miệng, uống rượu ăn thịt của hắn, lẫn với từng tiếng gió rít lạnh lẽo về đêm.
***
Ánh sáng yếu dần rồi tắt hẳn. Niệm Lam cuối cùng cũng đã có thể hoạt động cơ thể. Nó vội vã kiểm tra trên người Tiêu Thanh. Tất cả các vết thương đều đã lành, làn da hồng hào, căng tràn sức sống, nhưng quan trọng là mạch không đập!
- Quái, sao lại không có mạch. Lão nhân gia, chẳng phải ngài đã nói dùng Lệ Lam là được sao?
Thần bí nhân nhún vai:
- Ta biết làm sao được. Theo ghi chép thì nước mắt của Lam có thể cứu sống bất kỳ ai, một giọt một mạng. Ngươi nên lo lắng cho ngươi trước đi.
- Ta, ta làm sao…
Hạ Khải bất thình lình xuất hiện trước mặt Niệm Lam, nhìn sơ qua tình trạng của Tiêu Thanh rồi nói:
- Tiểu tử, ngươi tên Niệm Lam phải không? Ta không muốn nói nhiều, đồ vật của Dị Giáo Đồ, giao ra đây.
Niệm Lam nhíu mày, đáp:
- Dị Giáo Đồ là gì, ta không biết. Ta cũng không có đồ vật của Dị Giáo Đồ. A!
Hạ Khải một tay bóp chặt cổ Niệm Lam giơ lên cao. Thể hình của nó rất cao lớn, còn gần bằng Tiêu Thanh, một cánh tay của nó giơ Niệm Lam bổng lên khỏi mặt đất. Nó gằn giọng:
- Ngươi, chắc chắn có. Ngươi đang nói chuyện với một Hồn, đưa vũ khí có Hồn cho ta.
Thần bí nhân nhìn Nhiệm Lam chịu khổ thì cười hề hề, không để ý nói:
- Yên tâm, hắn chưa lấy được vũ khí có Hồn thì sẽ không giết ngươi đâu.
- Ta…Ặc… Con bà nó… Mau cứu ta…
Hạ Khải nhìn theo hướng mắt của Niệm Lam, rõ ràng là một vị trí trống trải không hề có ai. Nó càng chắc chắn suy đoán của mình, tiểu tử này có một món vũ khí có Hồn, và đó cũng là vũ khí của Dị Giáo Đồ mà nó cần.
- Đưa cho ta, ngươi sống.
- Vậy sao?
Một bàn tay to lớn đột nhiên thò ra từ trong bóng tối, nắm chặt vào cổ tay Hạ Khải đang bóp cổ Niệm Lam, phát lực.
Rắc!
- Hừ.
Hạ Khải rên lên một tiếng đau đớn, Niệm Lam rơi xuống đất ho sặc sụa, tham lam hít lấy không khí. Nó ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn đã đứng chắn trước mặt nó.
- Niệm Lam tiểu đệ. - Tiêu Thanh hào sảng cười ha hả. - Chỉ cần ta còn sống, đệ tuyệt đối sẽ không chịu thương tổn.
Niệm Lam vui mừng giơ ngón tay cái, cuối cùng thì nước mắt của Lam đã có tác dụng. Nó cũng muốn nói lắm nhưng đang bị sặc nước bọt, muốn nói cũng không được. Hạ Khải ra tay cũng thật nặng, không có chút kiêng nể nào. Thần bí nhân lướt đến cạnh nó, một bộ dáng xem kịch vui:
- Ngươi nhìn, yêu nghiệt thế hệ trẻ tuổi nó phải như vậy. Một người là hậu duệ của Thái Thản Cổ Tộc, một người là Nhân Tộc kết hợp với vũ khí thượng cổ của Khởi Nguyên Ám Đồ. Ha ha, thật đáng mong chờ nha.
- Cái gì…khụ khụ… cái gì là hậu duệ Thái Thản Cổ Tộc? - Niệm Lam vừa ho vừa hỏi.
- Là có dòng máu thuần khiết của Thái Thản Cổ Tộc đó, mặc dù ít đến đáng thương. - Thần bí nhân đáp. - Ngược lại ngươi cũng có một tên bằng hữu có một chút liên quan đến Thái Thản Cổ Tộc, tên Cẩu Tử thì phải. Thái Thản vốn đã tuyệt diệt, chỉ còn sót lại vài mống mà không thể phát triển được. Cuối cùng cũng chết đi không để lại thành tựu gì. Thật không ngờ ngươi có thể có hai người bằng hữu như vậy, đúng là vận khí cứt chó mà.
- Cẩu Tử? - Niệm Lam ngơ ngác lặp lại. - Nghe thật quen nha.
Ầm!
Âm thanh va chạm lớn vang lên thu hút sự chú ý của nó. Niệm Lam vội vã lùi lại một chút, tránh xa điểm giao tranh. Nó lẩm bẩm:
- Người ta nói trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ta nhất định không thể làm ruồi muỗi được, hừ hừ.
***
Hạ Khải bẻ lại cổ tay trật khớp của mình, không nhíu mày lấy một cái. Nó nghiêng đầu nhìn Tiêu Thanh còn cao lớn hơn mình một chút, lạnh lùng nói:
- Tiêu Thanh, nể tình ngươi cùng tham gia tấn cấp với ta, khuyên ngươi một câu: Chó ngoan không cản đường.
- Ta thật ghét mấy tên mồm mép như ngươi.
Tiêu Thanh ha ha cười, không hề quan tâm chút nào. Nó vung nắm tay to lớn, tung ra một đấm trực diện. Toàn bộ cơ thể nó hơi sáng lên, một lam hoàn lấp lánh trên nắm đấm.
Hạ Khải hừ một tiếng, nó còn chưa thấy tên nào thô lỗ như vậy, bảo đánh là đánh. Nhưng nó cũng không sợ, thầm nghĩ:
- Quỷ, mau tiếp cận tiểu tử kia lấy đồ rồi rút. Ta có cảm giác không tốt về nơi này.
- Tốt, ngươi đánh với tên này phải cẩn thận. Ta cảm nhận được áp lực rất lớn từ hắn. Kỳ lạ.
Hạ Khải hơi nhíu mày, lần duy nhất nó thấy Khiên Quỷ gặp áp lực chính là lúc đánh một trận với Vũ Khắc, nhưng đó là một lão sư của Thiên Lam Thư Viện, không phải mặt hàng như Tiêu Thanh có thể so sánh.
- Cự Viên Quyền, Đại Bộc Phá!
Hạ Khải vung cánh tay cầm khiên. Trên tấm khiên xuất hiện ánh sáng lam giống với khi nó đánh cùng Lam Huyễn Nhân, đồng thời một luồng khí đen phóng ra từ khiên, bao phủ vị trí của Niệm Lam.
- Ngươi! - Tiêu Thanh phẫn nộ quát.
Ầm!
Nắm đấm giữa hai người va chạm, tạo ra xung chấn không nhỏ. Đùng một tiếng, Hạ Khải bị đấm bay ra một đoạn, đập vào một tấm bia mộ, rơi xuống đất. Nó nhổ một ngụm máu trong miệng, cười nói:
- Mạnh lắm, nhưng ngươi không trụ được lâu đâu.
Tiêu Thanh vội quay người lại, đi về phía Niệm Lam muốn ứng cứu.
- Hừ.
Nó đột nhiên dừng lại, tay nắm lấy ngực, ho ra một ngụm máu đen ngòm, bốc khói màu tím đen quỷ dị. Hạ Khải dùng một tay nâng Khiên Quỷ, ném mạnh hướng vào đầu Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh ý thức được mình có chút khinh thường đối thủ, cố gắng ổn định lam năng đang hỗn loạn trong cơ thể. Một chân giơ lên dẫm xuống đất:
- Đại Địa Phẫn Nộ, Phong Ấn.
Ầm Ầm Ầm…
Một hình cầu bằng đất mọc lên, bao bọc xung quanh Tiêu Thanh, tạo thành một lớp phòng thủ toàn phương vị. Xung quanh lớp phòng thủ còn có những ký tự kỳ lạ, uốn éo chuyển động. Khiên Quỷ phóng tới.
Rầm!
Một mảng tường đất sụp xuống, Khiên Quỷ cũng hết lực rơi xuống đất. Hạ Khải vừa lúc lao tới, bắt lấy khiên, tay còn lại đánh vào đám bụi. Nó chắc chắn Tiêu Thanh hoàn toàn không chịu thương tổn trong đòn vừa rồi.
- Đại Địa Phẫn Nộ, Địa Thứ.
Hạ Khải vội nhảy lên khiên, vừa lúc từ dưới đất mọc lên tua tủa những cây gai nhọn bằng đất sắc bén. Lấy vị trí Tiêu Thanh trong đám bụi làm trung tâm, một vòng gai nhọn được hình thành.
Keng!
Gai nhọn đâm trúng khiên, hất tung cả Hạ Khải và Khiên Quỷ lên không trung. Tiêu Thanh bật lên từ trong đám bụi, cơ thể nó đầy gân xanh nổi lên như những con giun, to lên một vòng so với vừa rồi. Nó quát:
- Chết!
Tiêu Thanh nhảy quá đầu Hạ Khải, đấm xuống. Một hư ảnh nắm đấm thật lớn hiện lên, cùng lúc đánh xuống. Hạ Khải biến sắc. Nó đang ở trên không, vô lực xoay chuyển tình thế, chỉ có thể chống đỡ. Nó quay người, giơ khiên lên trên, cả cơ thể nấp sau khiên.
Coong…
Ầm!
Hạ Khải bắn xuống mặt đất như sao băng, làm nứt vỡ một mảng đất nhỏ xung quanh. Đất và bia mộ ở đây có vẻ đặc biệt cứng, không bị ảnh hưởng lớn từ va chạm của nó. Có điều đất cứng như vậy làm cho Hạ Khải không dễ chịu chút nào, cả cơ thể như nhũn ra, ho ra một ngụm máu.
***
Hồn của Khiên Quỷ bay tới Niệm Lam, ý đồ ăn luôn nó. Dù sao việc này đối với Khiên Quỷ hắn cũng quá quen thuộc rồi. Thần bí nhân cười lạnh, biến mất:
- Tiểu quỷ cũng đòi múa may trước mặt ta, không biết lượng sức.
Khí đen vù một tiếng bị cơ thể Niệm Lam hấp thu hết. Nó không kịp nói cũng như suy nghĩ gì, ngất lịm đi.
Bình luận truyện