Chương 34: Tìm sư phụ cũng thật khó
Nửa đêm, động phủ Tiêu Thanh.
- Tiểu Niệm Lam, đệ đi đâu mà mất tích mấy ngày rồi? - Tiêu Thanh ngạc nhiên nhìn từ trên xuống dưới tiểu tử đang đứng trước mặt. - Sao trông đệ thê thảm vậy, Hiên Phiên Long tìm đệ báo thù à?
Niệm Lam trước đây tuy cũng không phải công tử mặt trắng, nhưng dáng người khá cao, ăn mặc luôn luôn sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Hiện tại quần áo nó nhàu nát, rách lung tung. Trên người nhiều vết bầm tím, hai con mắt đen sì do thiếu ngủ, đầu tóc thì bù xù bẩn thỉu.
- Không phải đâu đại ca. - Niệm Lam khóc không ra nước mắt, mếu máo nói. - Đây là tiểu đệ đang luyện tập đó.
Tiêu Thanh ngơ ngác chỉ vào hai con mắt thâm quầng của nó:
- Luyện tập không ngủ?
- Không phải, mà thôi, đệ muốn nhờ huynh một việc. - Niệm Lam lắc đầu, trầm giọng. - Huynh có thể dạy đệ cách tu luyện lam năng không?
Lão Mặc hiện ra cạnh nó, gật đầu cười:
- Tiêu Thanh là một yêu nghiệt, mỗi một tên như vậy thì đều có cách tu luyện độc đáo của riêng mình. Mặc dù không thể áp dụng cho mọi trường hợp nhưng cũng có giá trị tham khảo rất lớn.
***
- Lão nhân gia, ngài có biết tu luyện lam năng không?
- Không biết. - Lão Mặc nhún vai. - Ta chỉ là ngụy trang ám năng phát ra ánh sáng giống lam năng mà thôi.
- Vậy ta có nên tu luyện lam năng không?
- Không phải là nên, mà là phải tu luyện cho bằng được. - Lão Mặc cười nham hiểm. - Bản chất ngươi là người của Lam Thế Giới, nhưng lại tu luyện ám năng. Ám năng sẽ như giòi bọ bám vào xương, từ từ ăn mòn cơ thể ngươi đến chết. Nếu không tu luyện lam năng, ngươi sẽ chết rất thảm.
- Ta, con mẹ nó, sao lão không nói sớm. - Niệm Lam nhảy dựng lên, chỉ vào mặt lão mắng. - Lão cố ý gài ta phải không?
- Đúng, là ta cố ý gài ngươi đó. - Lão Mặc nheo mắt nhìn nó. - Loại người lười biếng như ngươi phải ép vào sống chết mới có thể toàn tâm toàn ý mà đi tu luyện. Ngươi phải mau chóng mạnh lên, còn kiếm một bộ thân thể cho ta.
Từng lời nói lạnh lẽo của lão Mặc tràn vào tâm khảm Niệm Lam làm nó lạnh hết sống lưng, bỗng chốc quên sạch bực tức vừa rồi. Nó đột nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Ngay từ đầu, lão Mặc đã ra điều kiện nó mạnh lên để có thể hồi sinh lão, nhưng hồi sinh bằng cách nào thì lão không nói. Bây giờ lão đã nói rằng phải kiếm một bộ thân thể, vậy có phải chính nó là lựa chọn tốt nhất không?
- Ha hả, tiểu tử ngươi đang nghĩ gì đó. - Lão Mặc bỗng bật cười, trông giống hệt một lão già hiền từ nhà bên - Tiểu tử à, mau chóng mạnh lên còn chế tạo cho ta một bộ thân thể, ta sẽ cung cấp công thức cho ngươi.
Niệm Lam thở phào một hơi trong lòng, tuy rằng đỡ một chút lo lắng nhưng nó vẫn cảm thấy sợ hãi. Điều duy nhất nó chắc chắn là bây giờ lão cũng không thể trở mặt, như vậy khả năng cao cả hai sẽ cùng chết.
- Nhưng lão nhân gia ngài cũng từng nói tu luyện song song chưa ai thành công.
- Một cái là chắc chắn chết, một cái là có thể là người tiên phong, không những không chết lại mở đầu thời đại mới. Ngươi phải chọn.
Niệm Lam mặt xanh lét, hậm hực nói:
- Vậy được rồi, tu luyện thì tu luyện. Ngài dạy cho ta đi.
- Ta làm sao biết. - Lão Mặc nhún vai, vô trách nhiệm đáp. - Ngươi tự tìm cách mà học đi.
***
Niệm Lam ngao ngán nhìn lão, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người trước đó. Cuối cùng thì nó cũng phải chấp nhận là ngoài chuyện tu luyện ám năng thì không nhờ lão được gì, phải tự thân vận động. Tiêu Thanh thì không biết chuyện này,nó chỉ thấy hóa ra tiểu Niệm Lam là một kẻ rất có ý chí, rất hợp khẩu vị với nó.
- Tinh thần tu luyện như vậy là rất tốt, nhưng cần phải có thời gian phục hồi cơ thể, nếu không được không bằng mất. Cách tu luyện của ta có hơi khác một chút, đệ vào chỗ ta ngồi một lát, ta sẽ nói cho đệ.
***
Một canh giờ sau, Niệm Lam dở khóc dở cười đi ra khỏi động phủ Tiêu Thanh. Nó không ngừng nghỉ ngay lập tức tìm đến Hạ Khải:
- Gì? Ngươi muốn ta dạy ngươi tu luyện lam năng?
- Đúng vậy, đó là điều kiện để ta dạy ngươi tu luyện ám năng.
Hạ Khải nhíu mày nhìn tiểu tử này, chậm rãi đánh giá thiệt hơn. Tuy rằng nó còn chưa đến mười tuổi, nhưng Khiên Quỷ lại là một lão quái vật mấy nghìn năm không chết. Sống cạnh nhau không sớm thì muộn cũng bị ảnh hưởng, đặc biệt là tính cách.
- Ta rất muốn dạy ngươi, nhưng không thể. - Hạ Khải lắc đầu. - Do từ khi ta tu luyện, ta chưa tiếp nhận bất cứ công pháp nào của gia tộc mà đã kết hợp với Khiên Quỷ, làm thay đổi thể chất của ta. Phương pháp tu luyện của ta chỉ phù hợp với chính ta. Ngươi không dùng được.
Niệm Lam thất vọng rời đi. Hiện tại nó chỉ có thể nhờ hai người này, nhưng lại đều không được. Lão Mặc hiện ra, mỉm cười nói:
- Đúng là những tên yêu nghiệt.
- Thật sự là yêu nghiệt. - Niêm Lam ngao ngán. - Một tên là lam năng tự sinh sôi, chịu đòn để tăng sức mạnh. Một tên thì thể chất bị biến đổi, tự sáng tạo phương pháp tu luyện chỉ phù hợp với bản thân. Ta biết học ai bây giờ.
- Thật ra, ngươi có thể nhờ một người, thậm chí có thể nhận người đó làm sư phụ.
- Ai vậy? - Niệm Lam ngơ ngác nhìn lão. - Đừng nói ta tìm các lão sư của Viện nhé, người ta mà biết ta âm thầm tu luyện ám năng là một chưởng chụp chết ta đó.
- Ta còn không có ngu như ngươi, đương nhiên không phải các lão sư. - Lão Mặc lại cười, nhưng nụ cười này làm cho Niệm Lam nổi hết da gà, vô cùng nham hiểm. - Trong Thiên Lam Thư Viện, còn có một người có thể dạy ngươi mọi thứ. Một người không quan tâm đến có phải ngươi tu luyện ám năng hay không, cũng không tham tài bảo của ngươi. Một người mạnh hơn tất cả các lão sư.
Niệm Lam suy nghĩ một lát, nó chợt nhận ra điều gì đó, nhưng lại lắc đầu quầy quậy:
- Không được, tuyệt đối không được.
Lão Mặc nhẹ nhàng nói:
- Ta nói được là phải được. Ngươi cứ chần chừ đi, dù sao ám năng đang ăn vào xương. Ngươi cũng sắp chết rồi. Chà, ta phải đi tìm một người khác để nhờ vả vậy.
Niệm Lam mặt tái mét, hậm hực nhìn lão, cắn răng:
- Được, ta chơi với lão. Chẳng phải chỉ là đi tìm sư phụ thôi sao, ta đi!
Bình luận truyện