Lần Cầu Hôn Thứ Hai

Chương 7



Đây là một vũ hội hóa trang, mọi người đeo những chiếc mặt nạ rực rỡ, che dấu khuôn mặt và nội tâm của mình.

Những ánh mắt mê ly, trắng trợn dưới ánh đèn, trai thanh gái lịch tự do tán tỉnh, không còn để ý đến nhứng định kiến xã hội.

Uông Ngữ Đạt mặc quần áo do khách sạn chuẩn bị cho, chiếc mặt nạ màu trắng che lấp khuôn mặt thanh tú, những đường viền hoa lệ hoa đi kèm với cặp lông chim xoã tung, che mất nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt đen thâm thúy linh động, như một vì sao rơi lầm xuống thế gian, tươi cười động lòng người, lại ẩn chứa khí chất ưu thương khó có thể hình dung.

Cô đứng yên lặng một mình trong góc, cự tuyệt những người đàn ông nhiệt tình mời khiêu vũ, ánh mắt nhìn chăm chú xung quanh.

Vũ hội hóa trang do bộ phận văn hoá của công ty chủ sự, khách mời đến đều là những nhân vật cấp cao quan trọng của giới giải trí, đương nhiên cũng không thiếu các ngôi sao, người người tỉ mỉ giả trang, ganh đua sắc đẹp.

Bất kể là âm nhạc, ẩm thực, tiết mục biểu diễn, khắp nơi đều tràn đầy không khí điên cuồng, mọi người bưng ly rượu trên tay, hoặc nói cười dốc uống, hoặc ôm ấp lấy nhau, nhảy theo nhịp điệu mãnh liệt, gợi cảm.

Vừa đến nơi, Thái Duệ An đã bị lây nhiễm bầu không khí cuồng hoan, anh là người rất thích những buổi party náo nhiệt, nghe thấy tiếng nhạc cuồng dã, tế bào vũ đạo toàn thân đều hưng phấn mà kêu gào.

“Em không khiêu vũ sao?” Anh lại mời Uông Ngữ Đạt .

Cô lắc đầu.”Không được, em nói với anh rồi, em phải quan sát để làm việc.”

“Vừa chơi đùa vừa làm việc cũng được mà, làm gì cố chấp vậy?”

“Không sao, anh cứ đi đi. Nơi này có không ít mỹ nữ mà, bản năng háo sắc của anh chắc đã được đánh thức hả?”

“Xem em nói anh thành công tử phong lưu kìa (Play Boy).” Anh làm bộ không vui nhíu mày.”Anh không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao? Không phải anh phong lưu, mà là ——”

“Trời sinh đã khiến người ta thích, không làm khác được.” Cô hài hước tiếp lời, nở nụ cười.”Em biết anh mị lực siêu quần, anh không cần nhắc lại, OK?”

“Nếu vậy, sao en không yêu anh?” Uống vào tí rượu, Thái Duệ An bạo dạn lên, một tay nâng cằm cô, nửa thật nửa giả hỏi.

Cô tưởng anh hay nói giỡn, cười chải tóc.”Anh đừng đùa!”

“Anh không đùa, anh nói thật.” Anh lên giọng.

“Anh đi khiêu vũ đi! Bên kia có một mỹ nữ vẫn vụng trộm nhìn anh kìa.”

Anh thở dài, sửa sang lại mặt nạ.”Ai?”

“Hướng 10 giờ, cô gái mặc lễ phục đỏ, mặt nạ cắm lông chim màu đen, thấy không?”

“Thấy.” Một tiếng huýt sáo tán thưởng.”Dáng người thoạt nhìn rất chuẩn.”

“Chảy nước miếng hả?” Cô thúc giục.”Còn không mau qua đó mời người ta khiêu vũ?”

“Vậy còn em?” Thái Duệ An quan tâm hỏi.

“Em không sao .” Cô ngọt ngào giương môi.”Em ở đây uống sâm banh, quan sát cuộc sống muôn màu.”

“Vậy chúc em tìm thấy linh cảm!” Thái Duệ An cũng không miễn cưỡng cô, tự thân tìm thú vui.

Uông Ngữ Đạt nhìn theo anh, lại thấy bồi bàn mang mâm tới, lấy một ly sâm banh, hé miệng uống, ánh mắt lưu chuyển.

Uống hết ly, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra mình đang tìm một người, nghe nói đêm nay cũng sẽ xuất hiện.

Viên Thiếu Tề.

Anh ở đâu?

Cô hận bản thân chú ý tới anh, lại không thể ngăn cản cứ hoài tìm kiếm, nếu quả thật như vị quản lí kia nói, anh sẽ cùng với thiên kim của chủ tịch tập đoàn Xuân Duyệt đi cùng nhau, vậy cô muốn nhìn một chút, hai người bọn họ đứng chung một chỗ sẽ có quần anh tụ hội đến cỡ nào.

“Ngươi là đồ ngốc sao? Uông Ngữ Đạt, cũng không phải ngươi chưa từng nhìn thấy——” Cô thì thào quở trách bản thân.

Gặp lại chồng cũ là tại bữa tiệc sinh nhật Lưu Hiểu Tuyên, sau cũng từng ở văn phòng anh đụng độ vị kiều nữ danh giá đó, cô sao phải tự làm khổ nhìn lại một lần nữa?

“Nghe được tin gì chưa? Tân nhậm phó tổng giám đốc tập đoàn Xuân Duyệt còn rất trẻ tuổi, hơn nữa ngoại hình khá tốt.” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu giòn rã.

“Ừ, tôi biết rồi, lần trước ở Xuân Duyệt bên Đài Bắc có nhìn thấy anh ấy.” Một người phụ nữ khác trả lời.

“Cô nhìn thấy rồi? Anh ta thế nào? Rất tuấn tú à?”

“Tuấn tú , chẳng qua. . . . . .”

“Làm sao?”

“Người ta đang cùng thiên kim của chủ tịch kết giao, có tuấn tú thì cũng làm thế nào được? Không thể tiếp cận!”

“Chậc, tiếc quá.”

” Đàn ông vừa tài hoa vừa tuấn tú như vậy, không thể lãng phí thời gian kết giao với những người phụ nữ bình thường, bạn tôi bảo, chủ tịch Lưu đề bạt anh ta làm phó tổng giám đốc, là có ý bồi dưỡng anh ta làm người nối nghiệp tương lai, dù sao cũng là con rể tương lai thôi!”

“Nói như vậy bọn họ sẽ kết hôn?”

“Hẳn là vậy.”

“Oa. . . . . .”

Hai cô gái sau lưng còn buôn những chuyện gì, Uông Ngữ Đạt đã vô tâm nghe, suy nghĩ của cô lung tung, như một cuộn len rối loạn.

Thiếu Tề sẽ kết hôn cùng Lưu Hiểu Tuyên.

Cô không biết vì sao mình lại cảm thấy bất ngờ, đây không phải là điều đương nhiên sao? Chồng cũ của cô không phải là loại đàn ông hay đùa bỡn tình cảm, kết giao với một cô gái, dĩ nhiên là có dụng ý tiến tới hôn nhân cùng đối phương.

Huống chi điều kiện của đối phương rất tốt, các phương diện đều xuất sắc.

Cô nên chúc phúc cho anh. . . . . . Uông Ngữ Đạt cô đơn nghĩ, nhẹ nhàng xoay người, hướng cửa sổ sát đất đi đến. Ngoài cửa sổ là một mỏm đá phiến sạch sẽ dẫn đến bờ cát bạc, cô nhìn ánh trăng trên biển, nghe tiếng sóng như khóc như tỏ lòng.

Ngay lúc sắp bước ra bên ngoài, một cánh tay hữu lực thình lình bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô từ phía sau.

Cô ngạc nhiên ngoái đầu lại nhìn, là một người đàn ông cao ngất.

Anh mang một chiếc mặt nạ với hoa văn đơn giản, viền quanh một đôi mắt thâm thúy thần bí sâu thẳm, sống mũi rất cao, trên môi là một nụ cười như có như không.

Anh phong độ đứng trước cô, chỉ dùng một ánh mắt đã khiêu khích trái tim cô không ổn định.

“Tiểu thư, có thể mời cô khiêu vũ không?” Anh mở miệng mời, giọng nói thoáng khàn khàn, bao hàm ý vị dụ dỗ.

Tâm thần cô mê loạn.”Tôi. . . . . . không muốn khiêu vũ.”

“Cô sẽ muốn.” Anh ung dung cười, cánh tay đưa thẳng, chuẩn xác ôm cô vào lồng ngực của mình, khoá chặt ánh nhìn của cô, anh khí mà mạnh mẽ.

Cô phát hiện mình rất khó phát ra tiếng kháng nghị, môi anh đào thoáng mở .”Tôi nói là không muốn. . . . . .”

“Đây là vũ hội hàng năm.” Anh cúi đầu, trêu chọc bên tai cô.”Ít nhất cũng nên khiêu vũ với tôi một bài chứ?”

Giọng nói như lời ma chú dịu dàng uyển chuyển lại ngọt ngào, khiến cô toàn thân sợ run, thân thể mềm mại mềm yếu, cô không tự chủ trương môi.

“. . . . . . Được.”

Anh biết cô là ai.

Anh cũng biết, cô đã nhận ra mình.

Bọn họ đeo mặt nạ, che dấu thân phận thật, vì có mặt nạ, bọn họ có thể làm bộ không nhận ra nhau, bước vào một trò chơi nguy hiểm giữa nam và nữ.

Âm nhạc chầm chậm vang lên, DJ đổi sang một bài khiêu vũ dịu nhẹ.

Anh nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của cô, ánh mắt sâu thẳm vẫn dừng lại trên mặt cô, chưa từng rời đi.

” Bạn trai của cô đâu? Sao lại để cô cô đơn một mình?” Anh thấp giọng hỏi.

“Vậy còn anh?” Cô không đáp hỏi lại.”Sao lại bỏ bạn gái?”

“Cô ấy đi khiêu vũ với bạn.”

“Của tôi cũng thế.”

“Khác chứ. Bạn gái tôi thích làm đoá hoa, hưởng thụ cảm giác sao vây quanh trăng, cho nên tôi để cô ấy khiêu vũ với người khác, bạn trai cô lại đi chơi đùa, bỏ cô vắng vẻ một bên.”

“Hình như. . . . . . anh đang phê phán bạn trai tôi.”

“Chẳng lẽ cô không oán giận anh ta sao?”

“Không biết, anh ấy vui vẻ là được rồi.”

Ngữ khí bình thản của cô chọc giận anh, cánh tay phút chốc kềm chặt, để cô càng dựa sát trong ngực mình.”Cô dung túng cho anh ta như vậy càng khiến anh ta không để ý đến cô.”

Cô không bất mãn mỉm cười.

“Anh ta không thích hợp với cô.” Ánh mắt bức người.

Cô rùng mình, bướng bỉnh xoay mình, không biết vô tình hay cố ý mà nụ cười càng nở rộ trên miệng.”Mắc mớ gì tới anh? Tiên sinh.”

Anh xuất thần nhìn cô chân thành cười, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn xúc động, cơ hồ muốn gọi tên cô, nhưng một khi đó, vở kịch này sẽ trở về hiện thực.

Anh luyến tiếc.

Từ lần chia tay không vui trước ở nhà hàng xoay tròn, đã một thời gian anh không thấy cô, vì không khống chế nổi khát vọng trong lòng, anh mới ám chỉ cho quản lý Lâm cũng mời cô tới tham gia vũ hội hóa trang này, anh hi vọng nhìn thấy cô, chỉ cần nhìn từ xa cũng được.

Nhưng ước muốn lại không chỉ có thể, một khi thấy bóng hình xinh đẹp của cô, anh lại mong được cùng cô nói chuyện, cùng cô khiêu vũ, anh mong có thể ôm chặt cô trong lòng, không cho cô rời đi.

Anh điên rồi.

Rõ ràng nên cách xa cô một chút . . . . . . Khúc khiêu vũ hoàn thành, cô thoáng lui về phía sau, chừa ra một khoảng cách giữa hai người.”Anh nên trở về với bạn gái.”

“Khiêu vũ với tôi một bài nữa.” Anh cường ngạnh yêu cầu.

“Hình như vậy không tốt lắm?” Cô trào phúng mím môi.”Tôi không muốn gánh vác tội danh giành bạn trai của người khác.”

Anh nhìn cô, ngón cái khiêu khích mơn trớn cánh môi mềm mại.”Cô mở mồm ra nhất định phải nói mấy lời này sao?”

Tim cô chợt ngừng, chờ một lát, mới tìm thấy tiếng nói.”Tôi cũng chỉ muốn tốt thôi. Nhanh đi dỗ cô ấy đi, nếu không cô ấy lại tưởng anh không coi trọng mình.”

Anh nghe ra vị chua trong lời nói của cô, mày kiếm giương lên.”Cô ghen?”

“Cái gì?” Cô lồng lên.

Anh ôm eo cô, lại một lần nữa ghì cô trong ngực.”Cô không thích cô gái khác làm nũng vơi tôi?”

Câu hỏi ý vị thâm trường, đổi lấy lại là một sự im lặng, cô không cho anh một đáp án minh bạch, thời gian càng lâu càng khiến lòng anh gấp gáp như bị lăng trì.

Làm ơn, hãy thừa nhận đi! Anh muốn nghe một tiếng Ừ của cô, chỉ cần cô nhẹ nhàng gật đầu, anh có thể, anh có thể. . . . . . có thể làm sao?

Anh đột nhiên ngơ ngẩn, ngay cả suy nghĩ phức tạp của mình như thế nào cũng không rõ.

“Tiên sinh, không phải anh đang quá tự đề cao sao?” Cuối cùng cô cũng mở miệng, lại không lưu tình chút nào đâm đau anh.”Chúng ta chỉ là hai người xa lạ bèo nước gặp nhau, không có liên quan ——”

Đừng nói nữa!

Anh dùng miệng mình, ngăn chặn cặp môi son của cô, đầu lưỡi tự nhấm nháp nỗi hoang mang lo sợ, trừng phạt cô, cũng trừng phạt chính mình.

Anh mãnh mẽ hôn nàng, môi cô mỗi lúc một át đi, anh hôn cô đến độ đầu váng mắt hoa, thở gấp.

“Anh. . . . . . điên rồi sao?” Hồi lâu, lý trí của cô mới miễn cưỡng trở lại, tìm thấy khoảng trống giữa những chiếc hôn, chỉ trích anh.”Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

“Không ai chú ý tới chúng ta.” Anh ngẩng mặt lên, cô nghĩ chắc anh muốn chấm dứt nụ hôn này rồi, một chút mất mát kỳ dị thoáng chốc chiếm cứ suy nghĩ trong lòng.

Nhưng anh lại nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu không lường được, không che dấu được ngọn lửa ham muốn, sau đó, anh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ra ngoài cửa sổ, ẩn sau một thân cây, bàn tay nâng mặt cô, hôn cô.

Cô giẫy dụa trong lòng anh, muốn giằng ra, nhưng lại càng như là khiêu khích, da thịt trơn bóng chạm vào anh nóng bừng.

Anh cảm giác được dục vọng trong cơ thể như cơn sóng triều, cuồn cuộc lên làm anh không còn lý trí, anh in lên người cô hàng loạt dấu hôn, đầu lưỡi linh hoạt liếm vành tai mẫn cảm của cô, mút mút trên cổ cô.

Cô hoảng hốt, một luồng sóng điện tràn qua cơ thể, cơn khoái cảm yêu đương vụng trộm khiến cô quên mất mình đang ở nơi nào.

Cô bất giác càng thêm gần anh, cặp đùi mềm mại đáng yêu cọ xát vào anh.

Hơi thở của anh thoáng dồn dập, run rẩy.

“Đồ yêu tinh.” Anh hít thở khó khăn, cắn cắn vành tai mượt mà của cô.

Cô bị ngứa phì cười.

Tiếng cười thanh thúy vô tội càng mê hoặc anh, nhịn không được động tình, dắt tay cô, theo đường mòn hoa lệ, vòng qua sân, theo cầu thang đi lên, dưới ánh trăng ngu muội choáng váng hiện ra một toà nhà bằng gỗ.

Anh vừa hôn cô, vừa dẫn cô vào trong một gian nhà, quét thẻ vào cửa, hướng phòng ngủ đi đến.

Anh cởi đai an toàn lễ phục của cô xuống, môi vùi vào bộ ngực rất tròn, tha hồ khám phá, cô run rẩy không chịu nổi, ngón tay ngọc không cam lòng yếu thế dò vào vạt áo anh, phủ lên tấm ngực cứng rắn, tiếp theo uốn lượn đi xuống vùng bằng phẳng rắn chắc của anh.

“Đồ yêu tinh.” Anh cảm nhận mình không còn khống chế được dục vọng, như mê như say, tay phải xoa khuôn mặt cô, ý đồ muốn tháo mặt nạ xuống.

“Không được.” Cô lui về phía sau, kháng cự sự nóng nảy của anh.

“Vì sao?” Anh khó hiểu.

Cô vuốt ve khuôn mặt kiên nghị của anh.”Tối nay chúng ta ở đây, chỉ là hai người xa lạ.”

Bọn họ chưa từng quen biết, không hỏi tên nhau, cô không phải vợ cũ của anh, anh cũng không biết cô trước kia, bọn họ không có tương lai, không có quá khứ, chỉ có hiện tại.

Chỉ có lần này, để mặc tâm trí lạc trong thế giới đêm tối mờ ảo.

Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân, không phải là anh muốn cô, càng không nói đến tình yêu, hai người họ chỉ là vì bị lây nhiễm bầu không khí quanh mình, nóng bỏng, phóng đãng, khiến người ta thần hồn điên đảo.

Cô không yêu anh, không hề.

Cô chỉ là muốn làm mấy chuyện xấu, giống một cô gái hư hỏng.

“Được chứ?” Cô khẩn cầu nói nhỏ, ánh mắt mê ly cắt lên tim anh đau đớn.

“. . . . . .”

“Không thể sao?” Cô lui về sau, như con thỏ bỗng nhiên khiếp đảm, ánh mắt phát ra ý nghĩ muốn thoát khỏi anh.

Lòng anh vừa động, giương cánh tay kéo cô trở về, rốt cuộc không thể dùng lời nói, chỉ có thể dùng một cái hôn đáp lại.

Bình minh.

Màn trời vẫn ôm lấy ánh trăng khẽ cong chưa tắt, phía chân trời là tầng tầng mây mù màu lam, mặt biển trong như gương, trên bờ biển nổi bật một khối đá lớn nứt vỡ.

Không khí thanh nhàn thoáng lạnh, trong đó còn ẩn hiện ngửi được mùi hoa hương cỏ, cùng với vị mặn. Uông Ngữ Đạt mặc áo ngủ màu trắng, lặng lẽ đẩy cửa sổ, đi ra ban công, tựa vào rào chắn, ngắm nhìn bình minh trên biển rộng và mây mù tĩnh lặng đang ngủ say phía trước.

Biển ngủ, người đàn ông trong phòng cũng ngủ.

Cô thanh tỉnh sau một giấc ngủ trằn trọc bất an, không thể an lòng ngủ lại, đành phải đứng dậy mặc quần áo.

Có lẽ cô nên đi. . . . . . Thừa dịp anh còn chưa tỉnh, thừa dịp dư âm cuồng hoan đêm qua vẫn chưa kịp tiêu tán, nên thoải mái rời đi, coi như một đêm này chỉ là một tràng mộng xuân, tỉnh lại rồi, không nên để lại dấu vết.

Đi thôi!

Quyết định xong, cô lẳng lặng trở lại trong phòng, ánh nhìn quyến luyến quét lên người đàn ông tính trẻ con đang ngủ trên giường, cô nhìn một hồi lâu, mới nhặt lễ phục lên, cùng với đôi giày cao gót nằm nghiêng ở chân giường.

Cạnh đó là một chiếc mặt nạ màu trắng sang trọng, đặt trên giường, cặp lông chim vì ân ái mãnh liệt mà rối tung.

Mặt nạ đã bị hủy.

Không thể đeo lại. . . . . . Cô kinh ngạc nhìn, nơi cổ họng dao động một nỗi chua xót, một lát sau, cô lắc lắc đầu, mang giày cao gót lên chân ngọc trần, dứt khoát đi qua cửa sổ, bước xuống cầu thang, đi xuống phiến đá thấm lạnh.

Cô đột nhiên xuất thần đi tới bờ cát, nghe biển hát du dương, nhìn những cánh hoa khiêu vũ qua lại.

Sắc trời tờ mờ sáng, ánh trăng trên trời ưu nhã ẩn lui.

Khoảnh khắc mặt trời mọc đã tới chưa?

Cô ngẩng mặt, tìm kiếm trên những tầng mây, đột nhiên, một vòng tay đàn ông từ phía sau vây quanh cô.

“Em muốn trốn sao?” Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, hơi thở quen thuộc xôn xao bên tai cô.

Lòng cô cũng xôn xao.

Cô bắt mình phải bình tĩnh, lãnh đạm đáp lại.”Vũ hội đã kết thúc.”

Bây giờ cô đã tháo mặt nạ xuống, không thể còn giả bộ mình là một người khác.

“Nhưng anh vẫn muốn cùng em khiêu vũ.” Đôi môi vô cùng thân thiết lướt nhẹ vành tai cô.

“Không thể.” Cô né tránh đôi môi anh, không tự chủ được run rẩy.”Anh đã quên rồi sao? Chúng ta chỉ là ‘người xa lạ’, bèo nước gặp nhau, đã đên giờ nói tạm biệt.”

Anh trầm mặc.”Đã như vậy rồi, chúng ta còn có thể “Tạm biệt” sao?”

Không tạm biệt thì thế nào? Cô buồn bã thở dài.”Lúc này, chúng ta cũng không nên nghĩ hôm qua là chính bản thân mình.”

Anh và cô, đều phải khôi phục thân phận ban đầu, trở lại mối quan hệ đối lập.

“Cứ như vậy sao?” Tiếng nói khàn khàn tựa hồ đang cố đè nén điều gì.”Em tính cứ bỏ anh đi…như vậy?”

“. . . . . . Tạm biệt.” Cô vô tình nói lời từ biệt.

Lời này lại chọc giận anh.”Anh không để em đi!”

Anh lớn tiếng rít gào, hai tay càng vòng chặt quanh cô, giống một đứa bé, không chịu buông tay khỏi món đồ chơi thuộc về mình.

Cô không giãy ra được, cũng không cố nữa, tim bất lực đập kinh hoàng.”Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Em yêu anh ta sao?” Anh bỗng chất vấn.

‘Anh ta’ là chỉ Duệ An sao? Cô im lặng không nói gì.

“Anh ta không tốt, em không nên ở bên anh ta.” Anh ngạo mạn công bố.

Cô hơi nhăn mày.”Sao anh biết anh ấy không tốt?”

“Anh ta bỏ mặc em ở vũ hội! Anh nhìn thấy, anh ta theo đuổi hết người này đến người khác, đúng là hạng phong lưu.”

“Anh lo em bị lừa sao?”

“Em rất có giá trị.”

Cô á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, mới nói.”Sao em có thể đáng giá thế được? Trước kia có một người từng nói với em, ai cưới phải một tiểu thư nhà giàu như em, là người đó xui xẻo.”

Đây là lời anh từng nói, chắc anh cũng không thể quên?

“Nghe xong em. . . . . . rất đau sao?” Anh lặng lẽ hỏi.

“Sao có thể không đau?” Cô tự giễu.”Nhưng anh ta nói cũng không phải không có đạo lý.”

Anh không lên tiếng, hồi lâu, mới như là thực miễn cưỡng phát ra tiếng nói.”Bây giờ em không phải là tiểu thư nhà giàu.”

“Nhưng vẫn rất tuỳ hứng?”

“Không đâu.”

“Sao anh biết là không?” Cô sắc bén hỏi lại.

“Anh cảm thấy được.” Ngữ điệu anh dịu dàng.

Trái tim cô tan băng, như đón phải luồng gió xuân ấm áp. . . . . . Không được, cô phải khống chế tình cảm của mình, không thể lại phạm sai lầm .

Cô cắn chặt khớp hàm.”Vũ hội đã kết thúc.”

“Có ý gì?” Anh không hiểu.

“Chúng ta đã nói rồi, ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, tỉnh lại rồi nên xem như không tồn tại .”

“Đó không phải là mộng.”

Đó là mộng, phải! Anh còn không hiểu sao?

Một lớp sóng triều ủy khuất đánh lên mắt cô.”Buông ra. . . . . .”

“Em nhìn anh đi đã!” Anh không nể tình xoay cô lại, hai tay bắt lấy bả vai mảnh khảnh.”Nhìn anh, Uông Ngữ Đạt, anh là Viên Thiếu Tề.”

Khi anh nói ra tên mình, lớp bọt biển huyền ảo giữa hai người nháy mắt tiêu tan, cô không thể không trở lại hiện thực tàn khốc.

Cô oán hận trừng anh.”Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Viên Thiếu Tề bất động, nhất thời hốt hỏng , tim chỉ đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô.

“Nói đi! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô ảo não chất vấn.

Anh không biết!

Anh chỉ biết là, mới vừa rồi tỉnh lại, tìm quanh giường không thấy thân ảnh của cô, trong lòng anh rất kinh hoảng, anh không thể thừa nhận.

Điều đó làm anh nhớ tới ngày cô nói muốn ly hôn với anh.

Ngày đó, cô để lại đơn ly hôn đã ký tên, kiên quyết rời khỏi cuộc sống của anh.

Ngày đó, cô đã phản bội lời thề hôn nhân, cho nên anh quyết định cả đời này sẽ không tha thứ cho cô. . . . . .

“Không phải anh hận em sao? Không phải anh ghét em sao? Không phải anh đã nói, em ly hôn xong, vĩnh viễn cũng đừng mong trở lại bên cạnh anh sao? Viên Thiếu Tề là loại đàn ông nói hai lời sao? Sẽ bi ai như vậy sao?”

Từng câu từng chữ của cô quất roi vào tim anh, anh đau đớn đến chảy máu.”Uông Ngữ Đạt ! Em ——”

“Anh vẫn ghét em, đúng không?” Cô chất vấn, đôi mắt thản nhiên toát ra một màng hơi nước.

Anh không tin đó là nước mắt, người phụ nữ vô tình vô nghĩa này, sao hiều được thế nào là rơi lệ?

“Đúng, anh ghét em.”

“Anh hận em?”

“Đúng vậy!”

“Nếu vậy, anh còn muốn nói với em cái gì? Lưu em lại để làm gì?”

Đúng thế, anh có thể làm gì, có thể còn vãn hồi được sao!

Anh đúng là ngu xuẩn đến mức nên chết đi, không trách được lại bị cô gái này cười nhạo!

“Em đi đi!” Anh đột nhiên đẩy cô.”Đi mau!”

Anh hung ác rít gào, khẩu khí thô bạo làm Uông Ngữ Đạt giật mình, cô lui về phía sau hai bước, nhất thời chân tay luống cuống, sau đó mới giật mình tỉnh ngộ anh đang muốn mình rời đi.

Cô hoảng sợ xoay người, bước chân lảo đảo, vội vàng bỏ đi.

Một lát sau, hình ảnh của cô hắn biến mất trong tầm nhìn, chỉ có dấu chân in xuống trên bờ cát, đôi chân từng khiến anh ý loạn tình mê.

Viên Thiếu Tề ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời bao la, chùm mây hé mở vầng mặt trời đỏ lấp ló muôn vàng tia sáng mĩ lệ chiếu khắp thế gian.

Anh nhìn, lòng u buồn, ánh sáng mờ mờ chiếu trên gương mặt.

Mặt nạ đã gỡ xuống đêm qua, nhưng sự thật ——

Vẫn bị che dấu như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện