Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 163: Sẽ không làm ngơ



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Mèo Bụng Phệ

Từ chỗ Tề Văn, Kế Duyên biết chuyện của Hoàng Hưng Nghiệp đã được giải quyết, lần này hắn tới đây để cảm ơn rồi cũng bắt đầu hóng chuyện.

Nhưng sau khi nghe chuyện của thần Thổ Địa, hắn biết việc này đặc biệt, nhìn qua cứ nghĩ đơn giản là tai họa do con người gây ra nhưng thực ra lại có thể liên quan đến yêu tà.

Lúc này, Kế Duyên mở pháp nhãn, hai mắt mở chừng ba phần tư, nhìn kỹ Hoàng Hưng Nghiệp và mấy người đi theo. Trong mắt hắn, vốn dĩ Khí và Hỏa của đám người này có vẻ hư ảo, thoáng cái đã trở nên ngưng thực hơn, màu sắc cũng phong phú.

Kế Duyên phát hiện ra bản thân Hoàng Hưng Nghiệp còn tốt. Nhưng mệnh hỏa và khí tượng của vài tên tôi tớ tuy không có biến hóa nhưng vẫn có huyết quang và tử khí ẩn giấu đang bốc lên ở trong Mệnh Hỏa.

Thấy Kế Duyên đột nhiên nói chuyện, sau khi bình tĩnh một chút, Hoàng Hưng Nghiệp mới dò hỏi Thanh Tùng đạo trưởng.

"Thanh Tùng đạo trưởng, vị này là ai?"

"Đây là Kế tiên sinh, có ân lớn với ta và sư phụ..."

Tề Văn nhanh mồm nhanh miệng trả lời một câu, nhưng Kế Duyên lập tức cắt ngang lời cậu. Chuyện của mình không cần phải nói quá nhiều trước mặt người khác.

"Ta là bằng hữu của Thanh Tùng đạo trưởng. Mấy năm trước, lúc đạo trưởng du ngoạn ở các châu thì gặp ta. Hiện giờ, ta ở lại Vân Sơn Quan."

"Đúng vậy, đúng vậy. Kế tiên sinh là khách quý của ta. Vừa rồi cũng chính là câu bần đạo muốn hỏi đấy, Hoàng lão bản đã đi cúng bái ở miếu Thành Hoàng huyện Đông Nhạc chưa?"

Ở thời đại này, mặc dù dân chúng chưa gặp quỷ thần, nhưng đa số đều tin tưởng và phụng thờ, thậm chí một số người còn mê tín mấy loại tà đạo nữa. Hoàng Hưng Nghiệp cũng vậy, không đến mức không có hành động gì.

Lúc này, tâm tình của gã đã an ổn hơn, cũng không còn thở dốc kích động như lúc nãy nữa. Gã lấy lại bình tĩnh rồi mới trả lời.

"Đương nhiên là tại hạ đã đến miếu Thành Hoàng huyện Đông Nhạc. Ở đó, ta cũng tìm hiểu được Thanh Tùng đạo trưởng là đạo sĩ Vân Sơn. Ta vừa bỏ tiền bạc, sai người đi sửa sang lại miếu Thổ Địa ở quê, vừa mang theo đầy đủ các loại cống phẩm cung kính dâng lên cho lão Thành Hoàng. Sau đó, ta mới lên đường tìm đến Vân Sơn..."

Kế Duyên thấy Hoàng Hưng Nghiệp này thực sự rất có đầu óc, lại chu đáo. Lúc này hắn mới nhìn Thanh Tùng Đạo Nhân, điềm đạm nói:

"Thanh Tùng đạo trưởng, ta nhớ ngươi từng nói, Thổ Địa Công nào chưa được lập miếu thì có lẽ đạo hạnh Thần Đạo cũng sẽ không cao, ít nhất là chưa nhận được hương hỏa để tu thành chính thần đúng không?"

Trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ, vị Thổ Địa Công kia cũng không phải thực tu câu thông với địa mạch "lấy lực lượng thành thần" đâu. Nếu không thì lão cũng sẽ không tin tưởng Hoàng Hưng Nghiệp mấy lần chỉ vì gã hiến tế rất nhiều cho miếu thờ. Chẳng qua, rõ ràng Thổ Địa Công cũng không nghĩ đến những chuyện phát sinh phía sau.

Thanh Tùng đạo trưởng sửng sốt một lúc rồi nghĩ thầm “ta nói chuyện này bao giờ?”.

Nhưng Kế Duyên nghiêm túc hỏi mình như vậy, Tề Tuyên cũng kịp phản ứng.

"Khục.... Đúng là như vậy, Kế tiên sinh nói không sai."

Kế Duyên gật đầu.

"Xem ra ta nhớ không nhầm rồi. Xét theo quan điểm của Kế mỗ, nếu tượng thần của thần Thổ Địa bị người phá hư, tất nhiên sẽ có người tra xét. Nếu thật sự có yêu tà nhúng tay vào, dù sao Mậu Tiền Trấn cũng thuộc địa bàn của huyện Đông Nhạc, cho dù Hoàng lão bản không cúng bái cống phẩm thì chỉ cần Thành Hoàng đại nhân biết việc này, ngài ấy cũng sẽ không làm ngơ, đạo trưởng thấy ta nói vậy đúng không?

Thanh Tùng Đạo Nhân liên tục gật đầu.

"Đúng, đúng, đúng, Kế tiên sinh nói rất đúng!"

"Như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất!"

Hoàng Hưng Nghiệp nghe xong cũng cảm thấy yên tâm một chút. Tuy rằng bình thường gã cũng thờ phụng đủ loại thần linh như Thành Hoàng, Thổ Địa, nhưng dù sao cũng chưa có người nào nhìn thấy, còn những tin đồn linh nghiệm cũng chỉ là hàng trăm câu chuyện truyền miệng mà thôi, lúc thực sự gặp được thần linh thì trong lòng cũng không nắm chắc. Vẫn là cao nhân thấy được sờ được như Thanh Tùng Đạo Nhân mới khiến cho người khác thấy yên tâm hơn.

"Đúng rồi. Hoàng lão bản, lúc nãy ngươi có nói, những sự việc nguy hiểm trước kia đều do con người gây ra, sau đó ngươi phát giác bèn thu thập rồi báo quan, lúc đó cũng không phát sinh chuyện bất thường gì. Tới khi gieo quẻ hào ở miếu Thổ Địa, ngươi mới ý thức được có chuyện gì đó không đúng, phải không?"

Hoàng Hưng Nghiệp chắp tay với hắn rồi mới trả lời.

"Đúng như lời Kế tiên sinh nói, trước đây ta cứ tưởng kiếp nạn đã qua, nên mới dâng cống phẩm lên cho thần Thổ Địa đấy."

Kế tiên sinh là bạn bè của cao nhân Thanh Tùng đạo trưởng, chắc hẳn cũng có chỗ hơn người, ít nhất nhìn vào vẻ trấn định và khí độ này liền biết hắn không đơn giản.

Kế Duyên nhìn Thanh Tùng Đạo Nhân, y cũng vô thức liếc nhìn lại.

"Đạo trưởng, ngươi cũng biết chuyện này có chút kỳ lạ đúng không?"

"Đúng vậy, như Kế tiên sinh đã nói, bần đạo cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, Hoàng lão bản có thể sống sờ sờ để đi đến đây quả là vận số không tệ!"

Thanh Tùng Đạo Nhân không chỉ phụ họa theo Kế Duyên, mà lúc này y cũng bắt đầu nhìn kỹ tướng mạo, sắc mặt của Hoàng Hưng Nghiệp, hơn nữa kết hợp với chuyện gieo quẻ đã được miêu tả từ trước, y cũng tính ra một chút chuyện quái dị.

"Hoàng lão bản, ngươi có thể nói ngày sinh tháng đẻ của mình cho bần đạo không?"

Có Kế Duyên đứng một bên, dũng khí của Thanh Tùng Đạo Nhân cũng bắt đầu nổi lên.

Nghe thấy Thanh Tùng đạo trưởng muốn xem tướng số cho mình, tất nhiên Hoàng Hưng Nghiệp cũng không lảng tránh nữa, vội vàng nói nhỏ ngày sinh của bản thân cho y.

Thanh Tùng Đạo Nhân nghe xong bát tự của đối phương, trong lòng suy nghĩ kỹ càng, thỉnh thoảng bấm đốt ngón tay, phối hợp với tính toán Thiên can Địa chi cùng với quy luật của những vì sao.

Kế Duyên tò mò nhìn qua, đám người Hoàng Hưng Nghiệp hồi hộp chờ đợi.

Thực ra, Hoàng Hưng Nghiệp nhà to, nghiệp lớn. Từ nhỏ đến giờ, gã đã xem tướng số không biết bao nhiêu lần rồi, kết quả cơ bản giống nhau, lúc nào cũng mệnh tốt phúc dày các kiểu.

Một lúc lâu sau, Thanh Tùng Đạo Nhân mới đối chiếu kết quả với tướng mạo hiện giờ của Hoàng Hưng Nghiệp, đoạn mở miệng nói.

"Trong số mệnh, phúc duyên của Hoàng lão bản thâm hậu, lại có tổ tông che chở. Chỉ cần bản thân ngươi dám làm dám chịu lại không lười biếng, nửa đời trước thuận buồm xuôi gió, lúc tuổi già cũng không quá mức âu sầu, chỉ là..."

"Hiện giờ Hoàng lão bản có sao Kế Đô chiếu mệnh, phúc phần vốn dĩ thâm hậu nên cũng không xảy ra đại sự. Nhưng hôm nay gặp việc này, họa do con người lại chuyển thành do yêu tà, đây chính là tử kiếp!"

Sắc mặt của gã khó coi hơn chút, kiên nhẫn đợi Thanh Tùng Đạo Nhân nói xong.

"Mặc dù mệnh của ngươi tốt, nhưng mệnh số của một người cũng không phải hình thành xong liền không thay đổi. Học thức, sự từng trải, làm việc thiện hay ác, cùng với những nhân tố bên ngoài đều ảnh hưởng lên mệnh số. Hôm nay, dường như mệnh của ngươi có giấu dị khí, vậy mà giống như vật sống. Lần trước ta xem vẻ mặt của ngươi cũng hơi khác biệt với lần này. Chẳng qua là giờ có thêm ngày sinh tháng đẻ nên ta mới tính kỹ một chút..."

Nghe Thanh Tùng Đạo Nhân nói, những người khác ngoài hồi hộp ra thì cũng không hiểu lắm. Nhưng Kế Duyên lại nghe rất nghiêm túc, đồng thời dùng pháp nhãn quan sát tỉ mỉ Hoàng Hưng Nghiệp.

Lúc gã nghe Thanh Tùng Đạo Nhân nói chuyện thì cảm xúc cũng được thể hiện ra, khí tượng cũng bắt đầu thay đổi, lại có một khí tức kỳ lạ ẩn giấu bên trong khí tượng như một con cá chạch. Nếu hắn không cẩn thận quan sát thì rất dễ bỏ qua.

Thanh Tùng Đạo Nhân chỉ là thầy tướng số, dĩ nhiên đã nói xong những điều y muốn nói.

"Hoàng lão bản chỉ cần vượt qua kiếp nạn của năm nay, sang năm ngươi sẽ có sao Thái Âm chiếu mệnh, hơn nữa áp lực của năm nay sẽ hình thành phản lực, chỉ cần điều kiện tiên quyết là trong lòng dám nghĩ dám làm thì may mắn sẽ ập đến, mọi chuyện đều có thể thành công."

Trên mặt Hoàng Hưng Nghiệp cố nặn ra vẻ tươi cười.

"Thế nhưng vẫn phải vượt qua cái nạn này mới được đấy!"

Kế Duyên nghe vậy, lại ra vẻ hỏi thăm một câu.

"Thanh Tùng Đạo Trưởng, ngươi đã từng nói với ta về một ít chuyện yêu tà, còn nói có một vài yêu tà rình mò khí số đặc thù của những người có vận mệnh mạnh mẽ. Yêu tà sợ vận số đó sẽ chạy trốn, nên mới dẫn dắt, bố trí cho người ta rơi vào bẫy. Chuyện này phải chăng có chút giống như vậy nhỉ?"

Nghe hắn nói vậy, Thanh Tùng Đạo Nhân cũng chỉ có thể gật đầu.

"Kế tiên sinh nói đúng, giống, quả thật rất giống đấy!"

Hắn gật đầu, tiếp tục nói.

"Trước đây, kẻ gian phóng hỏa kia đoán chừng cũng chưa hẳn muốn thiêu chết Hoàng lão bản, chẳng qua nó chỉ muốn Hoàng lão bản bị giày vò, lại muốn mưu cầu cái gì đó, nếu người chết, đèn tắt, vận số tan cũng không được, đúng không đạo trưởng?"

"Đúng vậy, đúng như Kế tiên sinh nói, nhưng làm cho người ta bị giày vò thảm hại hơn..."

Thanh Tùng Đạo Nhân phụ họa theo, cũng không quên nói ra suy nghĩ của mình. Kế Duyên lập tức bổ sung một câu.

"Trong nhân gian, có một vài yêu ma tà môn ẩn núp đâu đó, quả thật có chút quỷ dị. Nếu bọn chúng có đạo hạnh sâu hơn một chút, giảo hoạt hơn một chút cũng không phải là không thể luồn lách qua những sơ hở của thần linh. Lần này, xem ra bọn chúng sẽ không bỏ qua cho Hoàng lão bản đâu."

Thấy Hoàng Hưng Nghiệp rụt cổ một cái, sắc mặt càng ngày càng xấu, Kế Duyên bèn trấn an gã một câu.

"Nhưng Hoàng lão bản yên tâm, lúc này ngay cả khi Thành Hoàng không làm được gì thì Thanh Tùng đạo trưởng nhất định sẽ không làm ngơ đâu, đúng không đạo trưởng?"

"Đúng vậy, đúng vậy... Kế tiên... Ớ..."

Tề Tuyên mới nói nửa câu, đột nhiên kịp phản ứng. Y sững sờ nhìn Kế Duyên, lại thấy hắn gật đầu trấn an, lúc này y mới miễn cưỡng nói tiếp.

"Đúng vậy, tuy đạo hạnh của bần đạo nông cạn, nhưng nếu ngài đã cầu tới cửa, ta cũng sẽ không mặc kệ!"

Hoàng Hưng Nghiệp kinh ngạc vui mừng không thôi. Lần này gã lên núi đau khổ cầu xin cũng chỉ chờ những lời này. Gã vội vàng đứng dậy chắp tay cám ơn lần nữa. Sau lưng, đám người hầu và Lệ Miễn cũng hành lễ.

"Đa tạ Thanh Tùng đạo trưởng đã giúp đỡ. Đa tạ Thanh Tùng đạo trưởng đã giúp đỡ! Nếu lần này Hoàng mỗ có thể vượt qua kiếp nạn này, nhất định sẽ báo ân!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện