Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường
Chương 107: Nạp thiếp
Gần cuối thu, tiết trời thanh mát dễ chịu. Lá cây nhuộm vàng đã rơi phần đông xuống đất, cảnh vật mang hơi hướng yên ả lười biếng lạ thường.
Trong tiểu đình, Nam Cung Luân Hoàn ngồi dựa trên ghế nệm ăn bánh, vụn bánh rơi đầy trên y phục, dính cả lên hai má tròn phúng phính của tiểu công chúa, đáng yêu khó tả. Phượng Họa Lan đặt tách trà xuống, nhận lấy khăn tay từ cung nhân, lau sạch giúp tiểu mập mạp. Chu Linh Nghi nhìn nhìn, không nén nổi yêu thương chọt má tiểu mập mạp, sủng nịnh nói: "Ham ăn"
Nam Cung Luân Hoàn cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, vẻ ngây ngô tiếp tục ăn bánh.
Cùng lúc đó, hai giọng nói thỉnh an cắt ngang:
"Thần phụ tham kiến hoàng hậu nương nương"
"Tiểu nữ tham kiến hoàng hậu nương nương"
Không khí đang ấm áp vui vẻ, thì đôi mẫu tử kia vừa xuất hiện lập tức phá hỏng!
Tĩnh vương phi dung mạo không đến nỗi tệ, dáng người đẫy đà, làn da căng mỡ trắng nõn, vừa nhìn liền biết bà ta được chăm sóc bảo dưỡng kĩ lưỡng, ăn vận rất đúng quy củ cấp bậc, tạo cảm giác rằng bà là người hiền lành phúc hậu, biết an phận không tranh với đời. An Nhiên quận chúa bên cạnh đỡ lấy tay bà, cùng quỳ xuống hành lễ. Hôm nay nàng ta vẫn mặc bạch y như ngày đầu gặp, trên thêu họa tiết vài đóa hoa tím nhạt xinh xắn, tóc đen dài vấn Lăng Vân kế, cố định bằng cây trâm vàng khắc hoa tinh xảo, hai má rực rỡ hồng hồng đáng yêu, đôi mắt đáng thương đầy thần khí chuyển động không ngừng.
Chu Linh Nghi thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, hơi vươn tay làm tư thế dìu dắt: "Tĩnh muội bình thân. Người đâu, ban tọa"
Tĩnh vương phi thong thả ngồi xuống, nhận tách trà, đầu tiên uống một ngụm qua, trong lúc đó ánh mắt đưa sang Phượng Họa Lan không rời. Bà ta đặt trà xuông, vẻ khách sáo: "Đây là Trấn Quốc công chúa đúng không? Bổn phi là thê tử của Tĩnh vương gia, Tĩnh vương gia là hảo đệ đệ với hoàng đế nha! Tính ra cũng là người một nhà cả. Ay du, dung mạo và khí chất thật không kém, hoàng hậu tỷ tỷ thật có phúc."
"Muội muội quá lời. Ánh mắt của tiểu Thất luôn tốt." Chu Linh Nghi nâng môi đáp
"Lại đây hài tử, đây là quà lần đầu gặp mặt. Vòng đây a, không phải tầm thường đâu, đây là vật mà trước khi bổn phi xuất giá mẫu thân đích thân tặng cho đấy. Tiểu Hậu xin bổn khi bao nhiêu lần, bổn phi cũng nhất định không cho a. Vòng tay này, hợp với hài tử con nhất. " Tĩnh vương phi lấy từ trên bàn tay múp míp một chiếc vòng ngọc lục trơn nhẵn, vươn tay ý muốn đeo cho Phượng Họa Lan.
Đáng tiếc Phượng Họa Lan rất ghét bị động chạm thân thể, hơi lắc mình liền dễ dàng lảng tránh. Cát Tường phía sau hiểu ý, cúi đầu nhận thay: "Thay mặt chủ tử, đa tạ ý tốt của Tĩnh vương phi"
Hành động của nàng chả khác nào giáng một cái tát vào mặt mẫu tử Tĩnh vương phi. Sắc mặt bà ta kém xuống rõ rệt, nhưng vì đây là hoàng cung, còn trước mặt hoàng hậu, bà ta không dám phát tác, không cam lòng đưa cho Cát Tường.
"À tỷ tỷ, Lan Lăng vương cũng đã lớn rồi, vậy mà vương phủ không hề có lấy một nha hoàn thông phòng a. Muội biết tỷ là mẫu nghi thiên hạ, khó trách chăm lo cho bọn dân đen mà quên mất, cho nên, muội đã thay tỷ chọn ra một vài mỹ nữ thanh tú diễm lệ, ngay ngày đại hôn sẽ cùng Tiểu Hậu nhập phủ, hầu hạ Lan Lăng vương, sớm sinh quý tử." Tĩnh vương phi thật sự rất tốt, rất chu đáo, vừa nói vừa vỗ tay, lập tức ba hàng mỹ nữ bên ngoài bước vào, đồng loạt hành lễ. Nguyệt Mỹ Hậu bên cạnh lại hô khẽ "Mẫu thân" e thẹn cúi đầu, vò vò khăn tay
Lần này là sắc mặt của Chu Linh Nghi kém hẳn đi, nụ cười trên mặt duy trì không nổi nữa, bàn tay cầm tách trà cũng khựng lại.
Con mẹ nó! Còn có thể vô sỉ hơn thế nữa không? Ả Tĩnh vương phi này, muốn nhét nữ nhi của ả vào phủ Tiểu Thất thì thôi đi, sao còn an bài một tá mỹ nhân để làm gì? Gây dựng thế lực chèn ép Phượng Họa Lan? Hay muốn gài cơ sở mật vào làm chuyện mờ ám? Có ai đời mẫu hậu vẫn còn tại thế, lại để cô mẫu chọn nha hoàn thông phòng giúp?
Nam Cung Luân Hoàn nhả miếng bánh đang ăn dở ra, cau mày bĩu môi, ném thẳng đến Tĩnh vương phi, thét lớn:" Bà già khốn, bà là người xấu người xấu. Bổn công chúa ghét bà. Bà cút đi!"
Hay lắm tiểu mập mạp! Chu Linh Nghi suýt bật cười ra tiếng, các cung nhân cũng vô cùng đồng tình với tiểu công chúa.
Tĩnh vương phi phủi vụn bánh dính đầy trên triều phục, trên mặt cố gắng treo lên nụ cười miễn cưỡng: "Công chúa đừng kích động. Ngoan ngoan, bổn phi không phải người xấu, bổn phi rất yêu thương công chúa a." Đồ con hoang, đồ ngu ngốc, làm bẩn y phục bổn phi!
"Ma ma, đưa tiểu công chúa vào tẩm điện nghỉ ngơi" Chu Linh Nghi phất tay ra hiệu
Nam Cung Luân Hoàn được ẵm đi, không quên quay lại lè lưỡi, làm cái mặt quỷ với Tĩnh vương phi.
Phượng Họa Lan nãy giờ vẫn duy trì thái độ lạnh lùng, gió thổi làm tóc đen mềm của nàng khẽ bay, mang theo mùi hương thơm ngát lan khắp tiểu đình. Nàng ngã người ra phía sau huyễn tháp, nâng mi ngạo nghễ nhìn thẳng vào Tĩnh vương phi: "Tĩnh vương phi, người tuyển những nữ nhân kia chỉ vì dung mạo mỹ và kĩ thuật trên giường cao thôi sao? Người có biết Lan Lăng vương phủ chứa bao nhiêu cơ mật không? Ngộ nhỡ một trong những nữ nhân kia đánh cắp cơ mật trong phủ thì hậu quả thế nào? Hoặc giả sử có nữ nhân nào là sát thủ ẩn nấp phái đến hành thích Lan Lăng vương thì phải làm sao? Người đừng nói với bổn cung đã điều tra kĩ lai lịch, lai lịch có thể làm giả, người có bao nhiêu thế lực để chắc chắn? Là phận nữ nhân, quản lí hậu trạch cho nam nhân, cũng phải có đầu óc nhìn xa trông rộng mới tốt."
Tĩnh vương phi bị hàng loạt câu hỏi làm đầu óc choáng váng. Nạp vài cái nữ nhân thôi mà, bà chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy. Nghe nhiều như vậy bà ta chỉ lĩnh hội được duy nhất câu cuối, con nhóc ranh, dám chửi bà không có đầu óc!
"Bản cung tuy bận rộn chuyện quốc gia đại sự, nhưng cũng rất quan tâm đến hậu sự cho tiểu Thất, muội muội, ngươi dựa vào đâu mà biết bản cung không quan tâm? Ngươi cho người theo sát nhất cử nhất động của bản cung? Cho dù bản cung bận rộn không quan tâm, cũng chưa tới lượt muội bận lòng hao tâm như vậy! Chuyện hôm nay đừng truyền ra bên ngoài, mất hết mặt mũi hoàng thất." Chu Linh Nghi không để Tĩnh vương phi kịp thở lấy hơi, liền khuyến mãi thêm một tràng giáo huấn
Tĩnh vương phi vội kéo nữ nhi quỳ xuống dập đầu: "Muội lỗ mãng rồi, mong nương nương thứ tội. Đám nữ nhân này, muội lập tức giải tán."
Chu Linh Nghi cũng không muốn làm căng chuyện lên, liền đồng ý bỏ qua.
Tĩnh vương phi thở phào nhẹ nhõm. Lại nắm tay Nguyệt Mỹ Hậu, tiếp tục nói: "Tiểu Hậu, con đó, phải học tập tỷ tỷ nhiều hơn. Sau này Lan Lăng vương phủ do hai con quản lí, con đừng làm ra loại chuyện khiến người khác chê cười, hỏng thanh danh Tĩnh vương phủ chúng ta. Phải biết nhìn xa trông rộng nhớ chưa. Hai tỷ muội nhất định phải hòa thuận thương yêu nhau, hầu hạ Lan Lăng vương chu đáo, có như vậy mẫu thân và Hoàng hậu nương nương mới yên lòng."
Nguyệt Mỹ Hậu vành mắt đỏ hoe, xúc động khẽ đáp: "Mẫu thân, nữ nhi đã rõ" Quay sang làm ra vẻ thân thiết với Phượng Họa Lan: "Tỷ tỷ, mong tỷ chiếu cố và chỉ dạy thêm cho muội"
Chậc chậc...mắng đến như vậy mà sao ả Tĩnh vương phi này mặt vẫn dày đến vậy? Nhất định nhét nữ nhi của ả vào Lan Lăng vương phủ? Làm ra loại chuyện chướng mắt quá đi mất. Chu Linh Nghi biểu tình tệ hơn trước, vừa định mở miệng, không ngờ Phượng Họa Lan đã giành trước.
"Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An chỉ có duy nhất một hài tử, hài tử là Trấn Quốc công chúa Phượng Họa Lan, là bổn cung. Từ nhỏ tới lớn, bổn cung chưa hề nghe có thêm muội muội nào a...."
"A a, chúng ta...bởi vì cùng hậu hạ biểu ca..." Nguyệt Mỹ Hậu e thẹn trả lời, lòng thì gào thét, kĩ nữ, ngươi đang giả vờ chứ gì, ta không ngại bóc trần lớp mặt nạ của ngươi ra
"Tiểu Hậu là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện. Vả lại là biểu muội của Lan Lăng vương, hài tử con đừng lo nó có ý đồ xấu. " Tĩnh vương phi nói tốt thêm vào
Phượng Họa Lan không muốn dây dưa mệt mỏi, lắc mình một cái đã thoát khỏi vòng thân thiết của Nguyệt Mỹ Hậu. Nàng đứng trước tiểu đình, ánh nắng ban trưa chiếu trên đỉnh đầu nàng, làm nàng thêm chói sáng tuyệt mỹ, càng thêm tôn quý bức người. Tao nhã đưa tay vén tóc mai ra sau tai, nàng nhếch môi, tay vịn lên Cát Tường trả lời: "Vậy thì đã sao? Đời này, không có cái gật đầu của bổn cung, Nguyệt Dạ Long hắn đừng hòng có thêm bất kì một nữ nhân nào trong phủ."
Trong tiểu đình, Nam Cung Luân Hoàn ngồi dựa trên ghế nệm ăn bánh, vụn bánh rơi đầy trên y phục, dính cả lên hai má tròn phúng phính của tiểu công chúa, đáng yêu khó tả. Phượng Họa Lan đặt tách trà xuống, nhận lấy khăn tay từ cung nhân, lau sạch giúp tiểu mập mạp. Chu Linh Nghi nhìn nhìn, không nén nổi yêu thương chọt má tiểu mập mạp, sủng nịnh nói: "Ham ăn"
Nam Cung Luân Hoàn cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, vẻ ngây ngô tiếp tục ăn bánh.
Cùng lúc đó, hai giọng nói thỉnh an cắt ngang:
"Thần phụ tham kiến hoàng hậu nương nương"
"Tiểu nữ tham kiến hoàng hậu nương nương"
Không khí đang ấm áp vui vẻ, thì đôi mẫu tử kia vừa xuất hiện lập tức phá hỏng!
Tĩnh vương phi dung mạo không đến nỗi tệ, dáng người đẫy đà, làn da căng mỡ trắng nõn, vừa nhìn liền biết bà ta được chăm sóc bảo dưỡng kĩ lưỡng, ăn vận rất đúng quy củ cấp bậc, tạo cảm giác rằng bà là người hiền lành phúc hậu, biết an phận không tranh với đời. An Nhiên quận chúa bên cạnh đỡ lấy tay bà, cùng quỳ xuống hành lễ. Hôm nay nàng ta vẫn mặc bạch y như ngày đầu gặp, trên thêu họa tiết vài đóa hoa tím nhạt xinh xắn, tóc đen dài vấn Lăng Vân kế, cố định bằng cây trâm vàng khắc hoa tinh xảo, hai má rực rỡ hồng hồng đáng yêu, đôi mắt đáng thương đầy thần khí chuyển động không ngừng.
Chu Linh Nghi thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, hơi vươn tay làm tư thế dìu dắt: "Tĩnh muội bình thân. Người đâu, ban tọa"
Tĩnh vương phi thong thả ngồi xuống, nhận tách trà, đầu tiên uống một ngụm qua, trong lúc đó ánh mắt đưa sang Phượng Họa Lan không rời. Bà ta đặt trà xuông, vẻ khách sáo: "Đây là Trấn Quốc công chúa đúng không? Bổn phi là thê tử của Tĩnh vương gia, Tĩnh vương gia là hảo đệ đệ với hoàng đế nha! Tính ra cũng là người một nhà cả. Ay du, dung mạo và khí chất thật không kém, hoàng hậu tỷ tỷ thật có phúc."
"Muội muội quá lời. Ánh mắt của tiểu Thất luôn tốt." Chu Linh Nghi nâng môi đáp
"Lại đây hài tử, đây là quà lần đầu gặp mặt. Vòng đây a, không phải tầm thường đâu, đây là vật mà trước khi bổn phi xuất giá mẫu thân đích thân tặng cho đấy. Tiểu Hậu xin bổn khi bao nhiêu lần, bổn phi cũng nhất định không cho a. Vòng tay này, hợp với hài tử con nhất. " Tĩnh vương phi lấy từ trên bàn tay múp míp một chiếc vòng ngọc lục trơn nhẵn, vươn tay ý muốn đeo cho Phượng Họa Lan.
Đáng tiếc Phượng Họa Lan rất ghét bị động chạm thân thể, hơi lắc mình liền dễ dàng lảng tránh. Cát Tường phía sau hiểu ý, cúi đầu nhận thay: "Thay mặt chủ tử, đa tạ ý tốt của Tĩnh vương phi"
Hành động của nàng chả khác nào giáng một cái tát vào mặt mẫu tử Tĩnh vương phi. Sắc mặt bà ta kém xuống rõ rệt, nhưng vì đây là hoàng cung, còn trước mặt hoàng hậu, bà ta không dám phát tác, không cam lòng đưa cho Cát Tường.
"À tỷ tỷ, Lan Lăng vương cũng đã lớn rồi, vậy mà vương phủ không hề có lấy một nha hoàn thông phòng a. Muội biết tỷ là mẫu nghi thiên hạ, khó trách chăm lo cho bọn dân đen mà quên mất, cho nên, muội đã thay tỷ chọn ra một vài mỹ nữ thanh tú diễm lệ, ngay ngày đại hôn sẽ cùng Tiểu Hậu nhập phủ, hầu hạ Lan Lăng vương, sớm sinh quý tử." Tĩnh vương phi thật sự rất tốt, rất chu đáo, vừa nói vừa vỗ tay, lập tức ba hàng mỹ nữ bên ngoài bước vào, đồng loạt hành lễ. Nguyệt Mỹ Hậu bên cạnh lại hô khẽ "Mẫu thân" e thẹn cúi đầu, vò vò khăn tay
Lần này là sắc mặt của Chu Linh Nghi kém hẳn đi, nụ cười trên mặt duy trì không nổi nữa, bàn tay cầm tách trà cũng khựng lại.
Con mẹ nó! Còn có thể vô sỉ hơn thế nữa không? Ả Tĩnh vương phi này, muốn nhét nữ nhi của ả vào phủ Tiểu Thất thì thôi đi, sao còn an bài một tá mỹ nhân để làm gì? Gây dựng thế lực chèn ép Phượng Họa Lan? Hay muốn gài cơ sở mật vào làm chuyện mờ ám? Có ai đời mẫu hậu vẫn còn tại thế, lại để cô mẫu chọn nha hoàn thông phòng giúp?
Nam Cung Luân Hoàn nhả miếng bánh đang ăn dở ra, cau mày bĩu môi, ném thẳng đến Tĩnh vương phi, thét lớn:" Bà già khốn, bà là người xấu người xấu. Bổn công chúa ghét bà. Bà cút đi!"
Hay lắm tiểu mập mạp! Chu Linh Nghi suýt bật cười ra tiếng, các cung nhân cũng vô cùng đồng tình với tiểu công chúa.
Tĩnh vương phi phủi vụn bánh dính đầy trên triều phục, trên mặt cố gắng treo lên nụ cười miễn cưỡng: "Công chúa đừng kích động. Ngoan ngoan, bổn phi không phải người xấu, bổn phi rất yêu thương công chúa a." Đồ con hoang, đồ ngu ngốc, làm bẩn y phục bổn phi!
"Ma ma, đưa tiểu công chúa vào tẩm điện nghỉ ngơi" Chu Linh Nghi phất tay ra hiệu
Nam Cung Luân Hoàn được ẵm đi, không quên quay lại lè lưỡi, làm cái mặt quỷ với Tĩnh vương phi.
Phượng Họa Lan nãy giờ vẫn duy trì thái độ lạnh lùng, gió thổi làm tóc đen mềm của nàng khẽ bay, mang theo mùi hương thơm ngát lan khắp tiểu đình. Nàng ngã người ra phía sau huyễn tháp, nâng mi ngạo nghễ nhìn thẳng vào Tĩnh vương phi: "Tĩnh vương phi, người tuyển những nữ nhân kia chỉ vì dung mạo mỹ và kĩ thuật trên giường cao thôi sao? Người có biết Lan Lăng vương phủ chứa bao nhiêu cơ mật không? Ngộ nhỡ một trong những nữ nhân kia đánh cắp cơ mật trong phủ thì hậu quả thế nào? Hoặc giả sử có nữ nhân nào là sát thủ ẩn nấp phái đến hành thích Lan Lăng vương thì phải làm sao? Người đừng nói với bổn cung đã điều tra kĩ lai lịch, lai lịch có thể làm giả, người có bao nhiêu thế lực để chắc chắn? Là phận nữ nhân, quản lí hậu trạch cho nam nhân, cũng phải có đầu óc nhìn xa trông rộng mới tốt."
Tĩnh vương phi bị hàng loạt câu hỏi làm đầu óc choáng váng. Nạp vài cái nữ nhân thôi mà, bà chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy. Nghe nhiều như vậy bà ta chỉ lĩnh hội được duy nhất câu cuối, con nhóc ranh, dám chửi bà không có đầu óc!
"Bản cung tuy bận rộn chuyện quốc gia đại sự, nhưng cũng rất quan tâm đến hậu sự cho tiểu Thất, muội muội, ngươi dựa vào đâu mà biết bản cung không quan tâm? Ngươi cho người theo sát nhất cử nhất động của bản cung? Cho dù bản cung bận rộn không quan tâm, cũng chưa tới lượt muội bận lòng hao tâm như vậy! Chuyện hôm nay đừng truyền ra bên ngoài, mất hết mặt mũi hoàng thất." Chu Linh Nghi không để Tĩnh vương phi kịp thở lấy hơi, liền khuyến mãi thêm một tràng giáo huấn
Tĩnh vương phi vội kéo nữ nhi quỳ xuống dập đầu: "Muội lỗ mãng rồi, mong nương nương thứ tội. Đám nữ nhân này, muội lập tức giải tán."
Chu Linh Nghi cũng không muốn làm căng chuyện lên, liền đồng ý bỏ qua.
Tĩnh vương phi thở phào nhẹ nhõm. Lại nắm tay Nguyệt Mỹ Hậu, tiếp tục nói: "Tiểu Hậu, con đó, phải học tập tỷ tỷ nhiều hơn. Sau này Lan Lăng vương phủ do hai con quản lí, con đừng làm ra loại chuyện khiến người khác chê cười, hỏng thanh danh Tĩnh vương phủ chúng ta. Phải biết nhìn xa trông rộng nhớ chưa. Hai tỷ muội nhất định phải hòa thuận thương yêu nhau, hầu hạ Lan Lăng vương chu đáo, có như vậy mẫu thân và Hoàng hậu nương nương mới yên lòng."
Nguyệt Mỹ Hậu vành mắt đỏ hoe, xúc động khẽ đáp: "Mẫu thân, nữ nhi đã rõ" Quay sang làm ra vẻ thân thiết với Phượng Họa Lan: "Tỷ tỷ, mong tỷ chiếu cố và chỉ dạy thêm cho muội"
Chậc chậc...mắng đến như vậy mà sao ả Tĩnh vương phi này mặt vẫn dày đến vậy? Nhất định nhét nữ nhi của ả vào Lan Lăng vương phủ? Làm ra loại chuyện chướng mắt quá đi mất. Chu Linh Nghi biểu tình tệ hơn trước, vừa định mở miệng, không ngờ Phượng Họa Lan đã giành trước.
"Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An chỉ có duy nhất một hài tử, hài tử là Trấn Quốc công chúa Phượng Họa Lan, là bổn cung. Từ nhỏ tới lớn, bổn cung chưa hề nghe có thêm muội muội nào a...."
"A a, chúng ta...bởi vì cùng hậu hạ biểu ca..." Nguyệt Mỹ Hậu e thẹn trả lời, lòng thì gào thét, kĩ nữ, ngươi đang giả vờ chứ gì, ta không ngại bóc trần lớp mặt nạ của ngươi ra
"Tiểu Hậu là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện. Vả lại là biểu muội của Lan Lăng vương, hài tử con đừng lo nó có ý đồ xấu. " Tĩnh vương phi nói tốt thêm vào
Phượng Họa Lan không muốn dây dưa mệt mỏi, lắc mình một cái đã thoát khỏi vòng thân thiết của Nguyệt Mỹ Hậu. Nàng đứng trước tiểu đình, ánh nắng ban trưa chiếu trên đỉnh đầu nàng, làm nàng thêm chói sáng tuyệt mỹ, càng thêm tôn quý bức người. Tao nhã đưa tay vén tóc mai ra sau tai, nàng nhếch môi, tay vịn lên Cát Tường trả lời: "Vậy thì đã sao? Đời này, không có cái gật đầu của bổn cung, Nguyệt Dạ Long hắn đừng hòng có thêm bất kì một nữ nhân nào trong phủ."
Bình luận truyện