Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em
Chương 20: Đau lòng
Khi Hoàng Cảnh Du mang cháo đến phòng, thì nhìn thấy Ngụy Châu nằm nghiêng một bên xoay lưng về phía hắn. Ánh tà dương tịch mịch phả chút ánh sáng nhàn nhạt lên thân thể y một mảnh mềm mại cùng cô liêu. Bất giác, Hoàng Cảnh Du đứng yên bất động, hình ảnh đơn bạc này là thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất, cảm giác như y sắp sửa biến thành giọt nước thoát ly cùng tia nắng cuối cùng của ban ngày. Hoàng Cảnh Du trong cơn thất thần bất giác gọi lên hai tiếng.
"Chính Kỳ!"
Nhưng Ngụy Châu không có xoay lại, cánh tay Hoàng Cảnh Du đặt dưới khay cháo bỗng nhiên siết chặt hơn một chút.
"Chính Kỳ!"
Hắn gọi thêm lần nữa, trong lời nói phảng phất một chút run rẩy. Hắn không biết vì sao bản thân lại có cảm giác bất an như vậy, cảm giác này lại thập phần quen thuộc, tựa như mười năm trước khi hắn nhìn thấy Hứa Ngụy Châu một thân đơn bạc nằm trong bệnh viện. Hoàng Cảnh Du đôi chân nặng như đeo chì, chỉ cách có vài bước nhưng hắn không có cách nào tiến lại gần người kia. Bất giác, Ngụy Châu nằm trên giường khẽ xoay đầu lại nhìn hắn, ánh tà dương hắt lên nửa gương mặt y, ánh mắt trong bóng tối có phần ảm đạm.
"Em đây!"
Nghe giọng nói mềm mại nhu hòa của y, Hoàng Cảnh Du liền thở ra một hơi, hắn thì thầm một câu rất nhỏ nhưng đủ làm y nghe được.
"Hóa ra em vẫn ở đây!"
Thì y phải ở đây chứ còn có thể đi đâu nữa? Nhưng mà dường như Ngụy Châu đã nghe câu này ở đâu đó. Phải rồi, chính là lần cách đây hơn một tháng, khi bọn họ lần đầu ngủ chung giường, hắn cũng đã nói một câu như vậy với y. Hóa ra, trong thâm tâm Hoàng Cảnh Du luôn tồn tại bất an. Ngụy Châu khẽ nhíu mày.
"Những năm tháng qua anh đã sống như thế nào?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên y thành thật cảm thấy quan tâm hắn như vậy, lần đầu tiên y tò mò về quá khứ của hắn. Quá khứ mười năm không có y bên cạnh, hắn đã sống một cuộc đời ra sao? Dẫu rằng y đã điều tra về hắn, nhưng những thứ không ghi trên giấy trắng mực đen kia, những góc khuất mà y không nhìn thấy được, thì như thế nào?
Sống trong một gia đình mà người hai mươi mấy năm bản thân xem là ba, phút chốc lại không phải thân sinh của mình. Và trong thâm tâm của người kia cũng biết hắn không phải máu mủ ruột thịt, vậy thì người đó sẽ đối xử với Hoàng Cảnh Du ra sao? Ngụy Châu bất giác rùng mình một cái, phải rồi, trước nay y chỉ nghĩ cho nỗi khổ tâm của mình, nhưng còn nỗi khổ tâm của hắn, y đã từng biết hay chưa?
"Em vẫn luôn ở đây!"
Ngụy Châu nhìn nhìn hắn rồi nói một câu như vậy, nhưng mà không ngờ rằng trong lòng Hoàng Cảnh Du nó lại có biết bao ý nghĩa. Đúng vậy, y luôn ở đó chờ hắn, mỗi sáng khi hắn mở mắt thức dậy sẽ nhìn thấy y nằm ngay bên cạnh, mỗi khi hắn trở về nhà thì y luôn ở đó nhoẻn miệng cười cùng hắn.
Hoàng Cảnh Du bất giác cảm thấy trong lòng mình dường như có tiếng đổ vỡ. Chính là tường thành cách ly với thế giới bên ngoài mà bao nhiêu năm nay hắn tạo dựng, phút chốc vì lời nói này của Hứa Ngụy châu mà sụp đổ. Nhưng y lại không hề hay biết mà giương đôi mắt mờ mịt nhìn hắn.
Hoàng Cảnh Du bất giác mỉm cười, hắn bước đến giường, đặt khay cháo lên bàn rồi ngồi xuống, một bàn tay nâng lên vuốt ve gò má Ngụy Châu, mắt đối mắt nhìn nhau, Hoàng Cảnh Du bỗng dưng thấy khóe mắt mình một trận ẩm ướt.
"Phải rồi, có em ở đây, tôi sẽ không sợ bất kỳ điều gì nữa!"
Ngụy Châu nhíu nhíu mày nhìn hắn.
"Sợ gì?"
"Sợ cô độc!"
Nhưng Hoàng Cảnh Du cũng không có nói ra, hắn chỉ mỉm cười nhìn Ngụy Châu, khẽ cúi đầu đặt lên môi y một nụ hôn dịu dàng. Không chỉ là hôn, dường như đây chính là cách để hắn biết rằng y đang tồn tại bên mình, là cách để vỗ về tâm hồn đơn bạc luôn cảm thấy thiếu hụt của hắn.
Hoàng Cảnh Du từ nhỏ đến lớn chỉ có một nỗi sợ lớn nhất, chính là cô độc. Bởi lẽ hắn luôn một mình bơ vơ trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng có giây phút nào cảm thấy lòng mình ấm áp. Từ sâu thẳm một nơi trong trái tim luôn mãnh liệt khát cầu được yêu thương. Nhưng mà cái gọi là tình thân đó, hắn chưa từng thực sự cảm nhận được. Cha nhẫn tâm, mẹ lạnh lùng. Mọi thứ trong hào môn thế gia chỉ là những thủ đoạn cùng tranh đoạt. Tình thân thật vô cùng hiếm có.
Nhưng mà, từ nay hắn đã có Hứa Chính Kỳ bên cạnh, người này sẽ là người thân của hắn, người này sẽ là gia đình của hắn, hai người bọn họ dù có quá khứ khác nhau, cũng chưa từng ràng buộc, nhưng mà sau này hắn sẽ thật tâm đối đãi cùng y, để y mãi mãi cũng không rời xa hắn. Tình nhân dễ kiếm nhưng chân tình khó tìm. Nay hắn đã nhìn thấy mảnh chân tình này, nhất định sẽ không bỏ lỡ!
Hai người hôn nhau một lúc, chiếc bóng hợp lại in trên vách tường thập phần hài hòa. Sau khi hôn đủ, Hoàng Cảnh Du bỗng dưng nghiêng đầu áp lên lồng ngực Ngụy Châu, toàn thân hắn cũng nặng nề đè lên thân thể y, làm y khẽ trở mình một chút.
"Đừng nhúc nhích!"
Tiếng nói của hắn trong trời chiều tĩnh lặng có phần rõ ràng, làm Ngụy Châu toàn thân bất động.
"Tôi muốn nghe tiếng nói của trái tim em!"
Ngụy Châu không ý kiến chỉ lặng im để mặc cho hắn bộc lộ tâm sự của mình. Một lúc sau, hắn bỗng khàn khàn giọng.
"Nó nói rằng nó cũng yêu tôi...đúng không?"
Hoàng Cảnh Du không hỏi Ngụy Châu có yêu mình không, hắn chỉ nói một câu như vậy khiến Ngụy Châu bất giác ngoài ý muốn. Y chưa từng nói yêu hắn, còn hắn thì đã hai lần nói yêu y. Nhưng mà y có thể nói yêu hắn hay không? Y không biết, y càng không hiểu cách để trả lời hắn như thế nào mới đúng.
"Đúng không?"
Hoàng Cảnh Du lặp lại lần nữa, trong lời nói này bất giác Ngụy Châu nghe ra có một tia bi ai. Giống như một người bị ruồng bỏ quá lâu đến nỗi cầu mong có người khác yêu thương mình. Một Hoàng Cảnh Du cao ngạo lạnh lùng như vậy, phút chốc trở nên hèn mọn cầu xin tình cảm của người khác. Không phải quá khứ chưa từng có người yêu thương hắn, chỉ là bọn họ không phải người mà hắn mong chờ. Hiện tại, người này đang ở ngay trước mặt nhưng cũng chưa một lần nói tiếng yêu hắn.
Hoàng Cảnh Du chờ thật lâu, cho đến khi hắn ngỡ rằng sẽ không bao giờ nghe được đáp án như ý muốn, mí mắt hơi rũ xuống, bờ vai từ lúc nào cũng trở nên nhỏ bé, thì hắn nghe một câu, dù rất nhỏ nhưng đúng là hắn đã nghe được.
"Đúng!"
Cùng với lời nói chính là bàn tay lành lạnh của Ngụy Châu từ lúc nào chạm vào lưng hắn vỗ nhẹ. Tựa như an ủi, tựa như vỗ về. Hoàng Cảnh Du từ từ khép mí mắt lại, môi hắn đã cong lên thành một đường. Một dòng nước vô thanh vô tức chảy xuống rơi trên ngực áo Ngụy Châu một mảnh nhạt nhòa.
Một lúc sau hắn từ ngực y mà ngẩng đầu dậy, lúc này trong phòng chỉ còn vương lại chút ít ánh sáng. Hắn khẽ nắm lấy tay y mà nói một câu.
"Ngày mai tôi muốn mang em đi gặp một người!"
Ngụy Châu hơi giật mình một chút, người nào khiến Hoàng Cảnh Du muốn y gặp chứ? Là Hoàng Thiếu Hoa hay Phùng Nhược Lan? Ngoài hai người đó thì nhất thời y chưa nghĩ đến bất kỳ ai, bởi trong lời nói của hắn nghe ra một chút quan trọng, nhất định không phải là đối tác hay gì đó tương tự.
"Ai?"
Hoàng Cảnh Du mỉm cười một cái, hắn áp tay chạm vào má Ngụy Châu vuốt ve.
"Một người quen cũ!"
Ngụy Châu không trả lời hắn, ngày mai y phải đi cứu Tống Huy, còn không biết liệu có bình an trở về hay không. Đối đầu cùng thế lực kia y chỉ như là châu chấu đá voi. Hiện tại lại để bọn họ bắt được, e là điều kiện trao ra để cứu người không hề đơn giản. Ngụy Châu khẽ thở dài một cái. Từ khi nhận cuộc gọi kia, y chỉ nằm một chỗ lặng người suy nghĩ, đến nỗi Hoàng Cảnh Du gọi y cũng không hề nghe thấy.
Tống Huy vì Ngụy Châu bao nhiêu năm nay đã chịu nhiều vất vả, nay lại bị người ta bắt đi, chỉ sợ ăn khổ không ít. Nếu hắn có bất kỳ bất trắc gì, e là cả quãng đời còn lại Ngụy Châu sẽ sống trong ân hận. Ân hận vì đã để hắn dính quá sâu vào con đường trả thù này của mình. Day dứt vì thừa biết Tống Huy mang tư tình đối với mình nhưng lại không dứt khoát để hắn chết tâm, ngược lại, còn mang hắn vào tử lộ. Nhớ đến Tống Huy lòng Ngụy Châu lại một mảnh ảm đạm.
"Há miệng!"
Lời nói của Hoàng Cảnh Du vang lên bên tai khiến Ngụy Châu khẽ giật mình, nhìn kỹ lại thì từ lúc nào đã ngồi trong lồng ngực hắn, cả hai cùng tựa ở đầu giường, một tay hắn múc muỗng cháo đưa qua. Hoàng Cảnh Du vẫn không mở đèn, bên ngoài cửa số rèm trắng hắt lên chút nắng chiều, cơn gió nhè nhẹ luồn vào khẽ lay mái tóc Ngụy Châu bay bay. Hai người trên giường nương tựa vào nhau, hình ảnh thập phần hài hòa ấm áp.
"Tôi học công thức trên mạng, khi nãy tôi đã nếm thử, em yên tâm, lần này không khó ăn nữa!"
Ngụy Châu lúc này mới nhìn kỹ, trên ngón tay trỏ của Hoàng Cảnh Du có một vết cắt, dường như chính là do lúc thái thịt nấu cháo tạo thành. Ngụy Châu bất giác thấy tim mình một mảng ê ẩm. Y nắm lấy ngón tay hắn đưa đến trước mắt nhìn, Hoàng Cảnh Du muốn rút lại nhưng không được.
"Khi nãy không cẩn thận bị dao cắt phải!"
"Đau không?"
"Hả?"
"Chỗ này...có đau không?"
Đã bao lâu rồi mới có người thành thật hỏi hắn có đau hay không, phải rồi, hình như chưa từng có bất kỳ ai hỏi hắn câu đó. Bất giác, Hoàng Cảnh Du nhìn nửa gương mặt Ngụy Châu không rời mắt. Ngụy Châu không nghe thấy hắn trả lời thì nhìn nhìn vết thương một chút nữa, đến khi Hoàng Cảnh Du định rút về thì liền cảm thấy nơi ngón tay một mảnh ấm áp bao trùm. Ngụy Châu từ lúc nào bỗng nhiên ngậm lấy ngón tay Cảnh Du, làm hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn, chỉ nhíu mày âm trầm nhìn y không rõ tư vị gì.
"Như vậy sẽ bớt đau...ưm..."
Ngụy Châu chưa kịp dứt lời thì cả cơ thể đã bị Hoàng Cảnh Du từ phía sau ôm chặt lấy, đầu hắn vùi vào gáy y, y có thể cảm nhận được một mảnh ướt át nơi gáy mình, liền muốn xoay đầu nhìn nhưng ngược lại bị vòng tay hắn càng giữ chặt.
"Đừng nhìn..."
Trong lời nói có chút khàn khàn, Ngụy Châu biết là hắn đang khóc. Người này cũng có lúc yếu đuối có thể khóc hay sao? Một người đàn ông không dễ dàng khóc, huống chi người đó lại là Hoàng Cảnh Du. Chỉ vì có người hỏi mình có đau hay không mà xúc động đến rơi lệ.
"Hóa ra...mười năm qua đối với anh không hề dễ dàng gì!"
Ngụy Châu có xúc động muốn nhìn thấy hắn, nhưng mà y biết hắn không muốn mất mặt. Y đành yên lặng để hắn ôm, chỉ vươn một bàn tay nắm lấy cánh tay hắn đang đặt tại eo mình mà khẽ vuốt ve. Một lúc sau, hắn hít một hơi dài, từ gáy y ngẩng đầu dậy.
"Ăn đi, nguội sẽ không còn ngon nữa!"
Hắn vừa nói vừa nâng thìa cháo đến trước mặt y, Ngụy Châu nhìn nhìn hắn rồi lại nhìn thìa cháo.
"Để em...để em tự ăn!"
Nhưng hắn nhất định vẫn đoạt chiếc thìa từ tay Ngụy Châu.
"Tôi muốn chăm sóc em. Lần sau đến lượt em chăm sóc tôi!"
Ngụy Châu từ lúc nào đáy mắt đã nhiễm một tầng sương, khẽ chớp mắt một cái cong khóe môi nhàn nhạt lên cười.
"Được!"
Hai người tôi một muỗng em một muỗng cho đến khi chén cháo hết sạch. Trong căn phòng vắng lặng cùng bóng chiều yên ả sớm chỉ còn tiếng cười khe khẽ vang lên. Sau khi ăn uống xong, Hoàng Cảnh Du cũng không đi ra ngoài mà mang Ngụy Châu vào nhà tắm tắm rửa, sau đó lại bế y đặt trên giường. Hắn cũng nhanh chóng nằm xuống. Lúc này trăng đêm một mảnh ngoài cửa sổ văng vào, cũng không ai buồn bật đèn phòng, tùy tiện để ánh trăng len lỏi phảng phất lên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường.
"Anh không đến công ty nhìn qua một chút sao?"
"Hôm nay trong lúc em ngủ thư ký có mang văn kiện đến cho tôi xem, cũng đã giải quyết tốt."
Lúc này hai người nằm nghiêng, Hoàng Cảnh Du từ phía sau ôm lấy Ngụy Châu, miệng vừa nói vừa kề cận tai y, lời nói của hắn hôm nay phá lệ vô cùng mềm mại làm y cảm thấy dường như từ trước đến nay mình chưa từng thật tâm hiểu biết về hắn.
"Còn đau hay không?"
"Hả?"
"Chỗ này, có còn đau nhiều hay không?"
Hoàng Cảnh Du vừa nói, hông vừa thúc nhẹ một cái, vật kia liền chạm vào chiếc mông của Ngụy Châu làm y giật mình, hai vành tai vô thức đỏ lên làm Hoàng Cảnh Du nhìn thấy mà bất giác môi khô miệng đắng. Hắn liền cúi đầu xuống ngậm lấy tai y cắn vào một miếng.
"A...đừng..."
"Đừng cái gì?"
Hắn vừa nói vừa tà tà cười làm Ngụy Châu lúc này mặt đã đỏ như quả trứng hồng đào, làn hơi run run bật ra một câu nói thập phần mềm mại.
"...Đừng cắn...ưm..."
Hoàng Cảnh Du bất giác ý cười trong mắt càng thêm sâu. Hắn rời khỏi tai y mà di di một đường hôn xuống cổ.
"Em đó...tôi rốt cuộc chưa từng thật sự hiểu em!"
"Hả?"
Hoàng Cảnh Du không trả lời, nhưng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Rõ ràng, y không phải là kẻ phóng túng như hắn từng nghĩ, rõ ràng y cái gì cũng chưa biết, vậy mà trước đây hắn còn mặc định y cùng cha con nhà họ Giang có mối quan hệ phức tạp. Thì ra những gì mà người trong Giang thị đồn cũng hoàn toàn không đúng.
"Em là thiên thần của tôi, có biết không?"
Hoàng Cảnh Du hơi nhổm người dậy để mắt đối mắt cùng Ngụy Châu.
"Em có biết lần đầu tôi nhìn thấy em là khi nào không?"
"Khi nào...là ở K bar. Khi đó anh còn rất say!"
Hắn nhìn sâu vào mắt y cười một cái.
"Khi đó tôi còn hôn em!"
Dứt lời, hắn nghiêng đầu đặt lên môi y một nụ hôn. Bờ môi y thập phần mềm mại lại ngọt ngào, khiến hắn vốn chỉ muốn chạm nhẹ nhưng lại biến thành nụ hôn sâu. Ngón tay nắm lấy cằm y mân mê, lưỡi vói vào trong làm sâu thêm nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Ngụy Châu cũng mút lấy môi hắn, đây là lần đầu tiên y chủ động nhưng mà ngoại lệ lại cảm thấy một mảnh ngọt ngào thấu tận tâm can. Người này không thích nấu nướng, là kẻ quen được hầu hạ, nhưng phá lệ vì y mà hai lần xuống bếp, còn để bản thân mình bị thương. Những ôn nhu vụn vặt này Ngụy Châu đã ghi nhớ trong lòng. Cũng thật lâu rồi kể từ ngày mẹ y mất, thì có lẽ hôm nay là ngày y cảm thấy hạnh phúc nhất. Thế nhưng y biết rõ, hạnh phúc này lại như làn hơi nước mong manh, chỉ cần một tia nắng là có thể hoàn toàn tan biến, biết đâu chỉ vài tuần sau, hai người đến nhìn mặt nhau còn không thể.
Sau khi rời khỏi môi Ngụy Châu, Cảnh Du tựa vào trán y thở dốc một lúc rồi lại nhìn sâu vào mắt y.
"Nhưng đó không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em!"
"..."
"Từ nhỏ tôi không sống cùng gia đình mình, sau nhiều năm quay lại, tôi đã nhìn thấy em ở sân bay, khi đó tôi còn đuổi theo em!"
"Đuổi theo em?"
"Phải, em rất giống..."
Hoàng Cảnh Du đang nói đến đó thì bỗng ngừng lại, hắn dùng ngón tay mình vuốt ve gò má của Ngụy Châu.
"Nếu em không giống người đó, liệu tôi cùng em sẽ phát sinh quan hệ như thế này không? Hay sẽ để lỡ mất em khỏi cuộc đời của mình?"
Hoàng Cảnh Du âm trầm suy nghĩ, hắn bất giác cảm thấy thật may mắn, nếu như lần đó hắn không nhìn thấy y thì có lẽ giờ này bản thân vẫn còn uống rượu say quên trời quên đất ở ngoài, hoặc về nhà trong nỗi đìu hiu cô quạnh. Hoàng Cảnh Du thật biết ơn ông trời đã cho hắn nhìn thấy y, để hắn gặp lại y ở K bar và để hắn theo đuổi y, và hiện tại đã có người này trong vòng tay. Hiện tại Hoàng Cảnh Du vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc. Những chuyện sau này để sau này hẳn tính, hắn không nghĩ ngợi nhiều, bởi hắn còn quá nhiều thứ trói buộc, còn nhà họ Hoàng, còn Hoàng thị.
Hoàng Cảnh Du siết chặt vòng tay ôm lấy người dưới thân lại triền miên hôn môi thêm lần nữa.
"Hứa với tôi, dù sau này bất luận có xảy ra chuyện gì, em cũng không được rời đi!"
"Sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Bất cứ chuyện gì, tôi cũng cam đoan với em, tôi vẫn chỉ yêu thích mình em, cũng sẽ không từ bỏ em!"
Ngụy Châu hiểu rõ điều hắn nói là gì, bất quá y không trả lời hắn. Hoàng Cảnh Du sẽ kết hôn, điều này trước đây y đã biết, chính vì vậy y muốn dụ dỗ hắn, mục đích cũng chỉ có một, là biến người thừa kế duy nhất của Hoàng thị không thể cùng người khác kết hôn, công khai chống đối gia đình. Như vậy Hoàng Thiếu Hoa và Phùng Nhược Lan kia hẳn sẽ chịu tổn thương không ít. Nhưng mà hiện tại, sau khi thành công câu dẫn Hoàng Cảnh Du, hắn lại vẫn nói với y câu kia, có nghĩa là hắn không thể vì y mà hy sinh cuộc hôn nhân vì lợi ích của mình.
"Cảnh Du...anh hiểu tính em mà!"
Ngụy Châu vừa nói vừa nhếch khóe môi lên cười. Hoàng Cảnh Du bất giác thấy bất an liền hỏi lại.
"Nói vậy nghĩa là sao?"
"Em từ nhỏ đã mất cả gia đình, em cũng muốn có một mái ấm của riêng mình."
Hoàng Cảnh Du nhíu mày càng chặt.
"Không nhất thiết là phụ nữ, nhưng em không muốn cùng người hứa hẹn gắn kết với em mãi sống trong bóng tối."
"..."
"Nhìn người trong lòng hàng ngày cùng người khác gọi vợ xưng chồng, hoặc xuất hiện trên báo chí, việc đó em làm không được!"
Hoàng Cảnh Du từ lúc nào ánh mắt đã chuyển sang lãnh đạm.
"Cho nên?"
"Cho nên em sẽ từ bỏ."
"Từ bỏ?"
"Từ bỏ cái mình không thể có được, như vậy sẽ không đau khổ, không phải sao?"
Ngụy Châu vừa nói vừa mỉm cười, nhưng mà sâu thẳm trong nụ cười ấy chính là chua xót cùng bi ai. Hoàng Cảnh Du nhìn y một lúc nữa, ánh mắt hắn lúc này vô cùng phức tạp, Ngụy Châu không thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Một lúc sau, hắn bỗng rời khỏi thân thể y mà nằm xuống một bên.
"Thôi ngủ đi. Ngày mai còn đến công ty sớm."
Dứt lời, hắn xoay lưng về phía y rồi nhắm mắt lại. Ngụy Châu bất giác cảm thấy tức giận cùng thương tâm. Y khẽ cắn môi mình một cái. Ngụy Châu biết rằng hiện tại rất khó để hắn lựa chọn, hoặc y hoặc Hoàng thị. Nhưng mà khi nói ra câu đó, y vẫn hy vọng hắn sẽ trả lời khác. Nhưng cách hắn im lặng lại khiến y bất giác trở nên hụt hẫng. Mà cũng đúng thôi, hiện tại bất quá y cũng chỉ là một tình nhân, dẫu biết rằng hắn đã nói lời yêu y nhưng đó cũng không phải là tất cả. Bọn họ vừa chính thức qua lại cũng không bao lâu.
Ngụy Châu xoay mặt đi rồi từ từ khép mí mắt lại, ngày mai y sẽ đi cứu Tống Huy, thứ gì chờ đợi mình ở phía trước y còn không thể biết. Trăng ngoài kia một mảnh sáng vằng vặc, rọi vào giường hai mảnh hồn cô đơn.
-------------
Sáng hôm sau, Hoàng Cảnh Du cùng Ngụy Châu thức dậy rồi chuẩn bị đi làm. Trước khi rời khỏi nhà, hắn có nói với y một câu.
"Tối nay cùng tôi đến gặp một người!"
Ngụy Châu nhìn nhìn hắn rồi khẽ gật đầu. Sau đó hai người cứ như vậy mà một trước một sau đến Hoàng thị.
Hôm nay, Hoàng Cảnh Du chỉ ở công ty đến mười giờ, sau đó hắn nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã ra ngoài. Hắn cũng không nói với Ngụy Châu là mình đi đâu, chỉ để lại cho y một bóng lưng rồi rời đi. Y nhìn theo hắn mà không rõ tư vị gì. Từ sau đêm qua, hắn liền trở nên lạnh nhạt với y. Sáng nay cũng là hắn thức trước, ăn sáng thì gọi nhà hàng mang lên. Hai người đến nói với nhau một câu cũng không có, dường như cả hai đều đang cật lực kiềm chế một điều gì.
Ngày hôm đó sau khi giải quyết xong công việc, Ngụy Châu xuống phòng quản lý hạng mục nói chuyện, khi trở lên ghé vào quầy café lấy nước thì nghe tiếng xì xầm to nhỏ gần đấy.
"Cô thấy gì chưa? Hoàng tổng đang đi xem mắt tiểu thư nhà Đới gia, bị phóng viên chụp được. Này này, cô xem này!"
"Tiểu thư Đới gia? Là Đới Như Ngọc đi? Nghe nói đó là nhị tiểu thư vô cùng xinh đẹp, lại là họa sĩ rất nổi tiếng! Năm ngoái còn tổ chức triển lãm tranh ở nước ngoài, báo nào cũng đăng."
"A...ra là cô ấy...xứng lứa vừa đôi. Không như tiểu thư Lý Ngọc lúc trước, vừa chảnh chọe lại kênh kiệu..."
Ngụy Châu nghe đến đó thì cũng không còn tâm trạng nghe tiếp. Nước nóng từ lúc nào đã chảy tràn ra tay làm y giật mình nhíu mày lại. Ngón tay trỏ đã là một mảnh hồng hồng. Y nhìn nhìn ngón tay mình bỗng dưng nhếch môi lên cười. Trong mắt từ lúc nào đã tràn ngập chua xót.
"Hóa ra là tự mình đa tình! Hứa Ngụy Châu ơi là Hứa Ngụy Châu, mày cũng đánh giá mình quá cao rồi, rốt cuộc trong lòng hắn mày bất quá cũng chỉ là một tình nhân, tùy tiện bất kỳ lúc nào cũng có thể đá đi!"
Sau đó, Ngụy Châu trở lại phòng tiếp tục làm việc như thường ngày. Khoảng 3 giờ chiều y lên taxi rời đi. Lúc này, bên ngoài gió rất mạnh dường như lại sắp đổ mưa. Rời đi hơn 30 phút, xe rẽ vào khu vực bến tàu, nơi này chính là bến tàu bỏ hoang đã nhiều năm, nhưng gần đây đã được Hà thị thu mua lại. Hóa ra đúng như y dự đoán, người này là một trong hai người họ Hà, và rất có thể là Hà Bắc Nhu.
Theo hướng dẫn ghi trong điện thoại, Ngụy Châu băng vào nhiều lối rẽ, cuối cùng dừng lại trước một kho hàng lớn, cánh cửa mở rộng, bên trong là một mảnh tối tăm cùng ẩm ướt. Ngụy Châu hít một hơi dài rồi sải bước vào trong. Bỗng dưng cánh cổng sau lưng liền bị đóng sập lại, Ngụy Châu giật mình xoay đầu liền cảm thấy ót mình xộc đến một trận đau đớn. Y vươn tay ra sau đầu chạm nhẹ vào rồi đưa đến trước mắt nhìn. Máu tươi đã nhuộm thắm lòng bàn tay y đỏ rực. Ngụy Châu cảm thấy choáng váng, trước mắt bắt đầu mờ dần đi, sau đó một ngọn lửa bùng lên, y chớp chớp mắt nhìn nhìn rồi bất giác ngã nhào xuống đất bất tỉnh.
-------------
HẾT CHƯƠNG 20
"Chính Kỳ!"
Nhưng Ngụy Châu không có xoay lại, cánh tay Hoàng Cảnh Du đặt dưới khay cháo bỗng nhiên siết chặt hơn một chút.
"Chính Kỳ!"
Hắn gọi thêm lần nữa, trong lời nói phảng phất một chút run rẩy. Hắn không biết vì sao bản thân lại có cảm giác bất an như vậy, cảm giác này lại thập phần quen thuộc, tựa như mười năm trước khi hắn nhìn thấy Hứa Ngụy Châu một thân đơn bạc nằm trong bệnh viện. Hoàng Cảnh Du đôi chân nặng như đeo chì, chỉ cách có vài bước nhưng hắn không có cách nào tiến lại gần người kia. Bất giác, Ngụy Châu nằm trên giường khẽ xoay đầu lại nhìn hắn, ánh tà dương hắt lên nửa gương mặt y, ánh mắt trong bóng tối có phần ảm đạm.
"Em đây!"
Nghe giọng nói mềm mại nhu hòa của y, Hoàng Cảnh Du liền thở ra một hơi, hắn thì thầm một câu rất nhỏ nhưng đủ làm y nghe được.
"Hóa ra em vẫn ở đây!"
Thì y phải ở đây chứ còn có thể đi đâu nữa? Nhưng mà dường như Ngụy Châu đã nghe câu này ở đâu đó. Phải rồi, chính là lần cách đây hơn một tháng, khi bọn họ lần đầu ngủ chung giường, hắn cũng đã nói một câu như vậy với y. Hóa ra, trong thâm tâm Hoàng Cảnh Du luôn tồn tại bất an. Ngụy Châu khẽ nhíu mày.
"Những năm tháng qua anh đã sống như thế nào?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên y thành thật cảm thấy quan tâm hắn như vậy, lần đầu tiên y tò mò về quá khứ của hắn. Quá khứ mười năm không có y bên cạnh, hắn đã sống một cuộc đời ra sao? Dẫu rằng y đã điều tra về hắn, nhưng những thứ không ghi trên giấy trắng mực đen kia, những góc khuất mà y không nhìn thấy được, thì như thế nào?
Sống trong một gia đình mà người hai mươi mấy năm bản thân xem là ba, phút chốc lại không phải thân sinh của mình. Và trong thâm tâm của người kia cũng biết hắn không phải máu mủ ruột thịt, vậy thì người đó sẽ đối xử với Hoàng Cảnh Du ra sao? Ngụy Châu bất giác rùng mình một cái, phải rồi, trước nay y chỉ nghĩ cho nỗi khổ tâm của mình, nhưng còn nỗi khổ tâm của hắn, y đã từng biết hay chưa?
"Em vẫn luôn ở đây!"
Ngụy Châu nhìn nhìn hắn rồi nói một câu như vậy, nhưng mà không ngờ rằng trong lòng Hoàng Cảnh Du nó lại có biết bao ý nghĩa. Đúng vậy, y luôn ở đó chờ hắn, mỗi sáng khi hắn mở mắt thức dậy sẽ nhìn thấy y nằm ngay bên cạnh, mỗi khi hắn trở về nhà thì y luôn ở đó nhoẻn miệng cười cùng hắn.
Hoàng Cảnh Du bất giác cảm thấy trong lòng mình dường như có tiếng đổ vỡ. Chính là tường thành cách ly với thế giới bên ngoài mà bao nhiêu năm nay hắn tạo dựng, phút chốc vì lời nói này của Hứa Ngụy châu mà sụp đổ. Nhưng y lại không hề hay biết mà giương đôi mắt mờ mịt nhìn hắn.
Hoàng Cảnh Du bất giác mỉm cười, hắn bước đến giường, đặt khay cháo lên bàn rồi ngồi xuống, một bàn tay nâng lên vuốt ve gò má Ngụy Châu, mắt đối mắt nhìn nhau, Hoàng Cảnh Du bỗng dưng thấy khóe mắt mình một trận ẩm ướt.
"Phải rồi, có em ở đây, tôi sẽ không sợ bất kỳ điều gì nữa!"
Ngụy Châu nhíu nhíu mày nhìn hắn.
"Sợ gì?"
"Sợ cô độc!"
Nhưng Hoàng Cảnh Du cũng không có nói ra, hắn chỉ mỉm cười nhìn Ngụy Châu, khẽ cúi đầu đặt lên môi y một nụ hôn dịu dàng. Không chỉ là hôn, dường như đây chính là cách để hắn biết rằng y đang tồn tại bên mình, là cách để vỗ về tâm hồn đơn bạc luôn cảm thấy thiếu hụt của hắn.
Hoàng Cảnh Du từ nhỏ đến lớn chỉ có một nỗi sợ lớn nhất, chính là cô độc. Bởi lẽ hắn luôn một mình bơ vơ trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng có giây phút nào cảm thấy lòng mình ấm áp. Từ sâu thẳm một nơi trong trái tim luôn mãnh liệt khát cầu được yêu thương. Nhưng mà cái gọi là tình thân đó, hắn chưa từng thực sự cảm nhận được. Cha nhẫn tâm, mẹ lạnh lùng. Mọi thứ trong hào môn thế gia chỉ là những thủ đoạn cùng tranh đoạt. Tình thân thật vô cùng hiếm có.
Nhưng mà, từ nay hắn đã có Hứa Chính Kỳ bên cạnh, người này sẽ là người thân của hắn, người này sẽ là gia đình của hắn, hai người bọn họ dù có quá khứ khác nhau, cũng chưa từng ràng buộc, nhưng mà sau này hắn sẽ thật tâm đối đãi cùng y, để y mãi mãi cũng không rời xa hắn. Tình nhân dễ kiếm nhưng chân tình khó tìm. Nay hắn đã nhìn thấy mảnh chân tình này, nhất định sẽ không bỏ lỡ!
Hai người hôn nhau một lúc, chiếc bóng hợp lại in trên vách tường thập phần hài hòa. Sau khi hôn đủ, Hoàng Cảnh Du bỗng dưng nghiêng đầu áp lên lồng ngực Ngụy Châu, toàn thân hắn cũng nặng nề đè lên thân thể y, làm y khẽ trở mình một chút.
"Đừng nhúc nhích!"
Tiếng nói của hắn trong trời chiều tĩnh lặng có phần rõ ràng, làm Ngụy Châu toàn thân bất động.
"Tôi muốn nghe tiếng nói của trái tim em!"
Ngụy Châu không ý kiến chỉ lặng im để mặc cho hắn bộc lộ tâm sự của mình. Một lúc sau, hắn bỗng khàn khàn giọng.
"Nó nói rằng nó cũng yêu tôi...đúng không?"
Hoàng Cảnh Du không hỏi Ngụy Châu có yêu mình không, hắn chỉ nói một câu như vậy khiến Ngụy Châu bất giác ngoài ý muốn. Y chưa từng nói yêu hắn, còn hắn thì đã hai lần nói yêu y. Nhưng mà y có thể nói yêu hắn hay không? Y không biết, y càng không hiểu cách để trả lời hắn như thế nào mới đúng.
"Đúng không?"
Hoàng Cảnh Du lặp lại lần nữa, trong lời nói này bất giác Ngụy Châu nghe ra có một tia bi ai. Giống như một người bị ruồng bỏ quá lâu đến nỗi cầu mong có người khác yêu thương mình. Một Hoàng Cảnh Du cao ngạo lạnh lùng như vậy, phút chốc trở nên hèn mọn cầu xin tình cảm của người khác. Không phải quá khứ chưa từng có người yêu thương hắn, chỉ là bọn họ không phải người mà hắn mong chờ. Hiện tại, người này đang ở ngay trước mặt nhưng cũng chưa một lần nói tiếng yêu hắn.
Hoàng Cảnh Du chờ thật lâu, cho đến khi hắn ngỡ rằng sẽ không bao giờ nghe được đáp án như ý muốn, mí mắt hơi rũ xuống, bờ vai từ lúc nào cũng trở nên nhỏ bé, thì hắn nghe một câu, dù rất nhỏ nhưng đúng là hắn đã nghe được.
"Đúng!"
Cùng với lời nói chính là bàn tay lành lạnh của Ngụy Châu từ lúc nào chạm vào lưng hắn vỗ nhẹ. Tựa như an ủi, tựa như vỗ về. Hoàng Cảnh Du từ từ khép mí mắt lại, môi hắn đã cong lên thành một đường. Một dòng nước vô thanh vô tức chảy xuống rơi trên ngực áo Ngụy Châu một mảnh nhạt nhòa.
Một lúc sau hắn từ ngực y mà ngẩng đầu dậy, lúc này trong phòng chỉ còn vương lại chút ít ánh sáng. Hắn khẽ nắm lấy tay y mà nói một câu.
"Ngày mai tôi muốn mang em đi gặp một người!"
Ngụy Châu hơi giật mình một chút, người nào khiến Hoàng Cảnh Du muốn y gặp chứ? Là Hoàng Thiếu Hoa hay Phùng Nhược Lan? Ngoài hai người đó thì nhất thời y chưa nghĩ đến bất kỳ ai, bởi trong lời nói của hắn nghe ra một chút quan trọng, nhất định không phải là đối tác hay gì đó tương tự.
"Ai?"
Hoàng Cảnh Du mỉm cười một cái, hắn áp tay chạm vào má Ngụy Châu vuốt ve.
"Một người quen cũ!"
Ngụy Châu không trả lời hắn, ngày mai y phải đi cứu Tống Huy, còn không biết liệu có bình an trở về hay không. Đối đầu cùng thế lực kia y chỉ như là châu chấu đá voi. Hiện tại lại để bọn họ bắt được, e là điều kiện trao ra để cứu người không hề đơn giản. Ngụy Châu khẽ thở dài một cái. Từ khi nhận cuộc gọi kia, y chỉ nằm một chỗ lặng người suy nghĩ, đến nỗi Hoàng Cảnh Du gọi y cũng không hề nghe thấy.
Tống Huy vì Ngụy Châu bao nhiêu năm nay đã chịu nhiều vất vả, nay lại bị người ta bắt đi, chỉ sợ ăn khổ không ít. Nếu hắn có bất kỳ bất trắc gì, e là cả quãng đời còn lại Ngụy Châu sẽ sống trong ân hận. Ân hận vì đã để hắn dính quá sâu vào con đường trả thù này của mình. Day dứt vì thừa biết Tống Huy mang tư tình đối với mình nhưng lại không dứt khoát để hắn chết tâm, ngược lại, còn mang hắn vào tử lộ. Nhớ đến Tống Huy lòng Ngụy Châu lại một mảnh ảm đạm.
"Há miệng!"
Lời nói của Hoàng Cảnh Du vang lên bên tai khiến Ngụy Châu khẽ giật mình, nhìn kỹ lại thì từ lúc nào đã ngồi trong lồng ngực hắn, cả hai cùng tựa ở đầu giường, một tay hắn múc muỗng cháo đưa qua. Hoàng Cảnh Du vẫn không mở đèn, bên ngoài cửa số rèm trắng hắt lên chút nắng chiều, cơn gió nhè nhẹ luồn vào khẽ lay mái tóc Ngụy Châu bay bay. Hai người trên giường nương tựa vào nhau, hình ảnh thập phần hài hòa ấm áp.
"Tôi học công thức trên mạng, khi nãy tôi đã nếm thử, em yên tâm, lần này không khó ăn nữa!"
Ngụy Châu lúc này mới nhìn kỹ, trên ngón tay trỏ của Hoàng Cảnh Du có một vết cắt, dường như chính là do lúc thái thịt nấu cháo tạo thành. Ngụy Châu bất giác thấy tim mình một mảng ê ẩm. Y nắm lấy ngón tay hắn đưa đến trước mắt nhìn, Hoàng Cảnh Du muốn rút lại nhưng không được.
"Khi nãy không cẩn thận bị dao cắt phải!"
"Đau không?"
"Hả?"
"Chỗ này...có đau không?"
Đã bao lâu rồi mới có người thành thật hỏi hắn có đau hay không, phải rồi, hình như chưa từng có bất kỳ ai hỏi hắn câu đó. Bất giác, Hoàng Cảnh Du nhìn nửa gương mặt Ngụy Châu không rời mắt. Ngụy Châu không nghe thấy hắn trả lời thì nhìn nhìn vết thương một chút nữa, đến khi Hoàng Cảnh Du định rút về thì liền cảm thấy nơi ngón tay một mảnh ấm áp bao trùm. Ngụy Châu từ lúc nào bỗng nhiên ngậm lấy ngón tay Cảnh Du, làm hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn, chỉ nhíu mày âm trầm nhìn y không rõ tư vị gì.
"Như vậy sẽ bớt đau...ưm..."
Ngụy Châu chưa kịp dứt lời thì cả cơ thể đã bị Hoàng Cảnh Du từ phía sau ôm chặt lấy, đầu hắn vùi vào gáy y, y có thể cảm nhận được một mảnh ướt át nơi gáy mình, liền muốn xoay đầu nhìn nhưng ngược lại bị vòng tay hắn càng giữ chặt.
"Đừng nhìn..."
Trong lời nói có chút khàn khàn, Ngụy Châu biết là hắn đang khóc. Người này cũng có lúc yếu đuối có thể khóc hay sao? Một người đàn ông không dễ dàng khóc, huống chi người đó lại là Hoàng Cảnh Du. Chỉ vì có người hỏi mình có đau hay không mà xúc động đến rơi lệ.
"Hóa ra...mười năm qua đối với anh không hề dễ dàng gì!"
Ngụy Châu có xúc động muốn nhìn thấy hắn, nhưng mà y biết hắn không muốn mất mặt. Y đành yên lặng để hắn ôm, chỉ vươn một bàn tay nắm lấy cánh tay hắn đang đặt tại eo mình mà khẽ vuốt ve. Một lúc sau, hắn hít một hơi dài, từ gáy y ngẩng đầu dậy.
"Ăn đi, nguội sẽ không còn ngon nữa!"
Hắn vừa nói vừa nâng thìa cháo đến trước mặt y, Ngụy Châu nhìn nhìn hắn rồi lại nhìn thìa cháo.
"Để em...để em tự ăn!"
Nhưng hắn nhất định vẫn đoạt chiếc thìa từ tay Ngụy Châu.
"Tôi muốn chăm sóc em. Lần sau đến lượt em chăm sóc tôi!"
Ngụy Châu từ lúc nào đáy mắt đã nhiễm một tầng sương, khẽ chớp mắt một cái cong khóe môi nhàn nhạt lên cười.
"Được!"
Hai người tôi một muỗng em một muỗng cho đến khi chén cháo hết sạch. Trong căn phòng vắng lặng cùng bóng chiều yên ả sớm chỉ còn tiếng cười khe khẽ vang lên. Sau khi ăn uống xong, Hoàng Cảnh Du cũng không đi ra ngoài mà mang Ngụy Châu vào nhà tắm tắm rửa, sau đó lại bế y đặt trên giường. Hắn cũng nhanh chóng nằm xuống. Lúc này trăng đêm một mảnh ngoài cửa sổ văng vào, cũng không ai buồn bật đèn phòng, tùy tiện để ánh trăng len lỏi phảng phất lên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường.
"Anh không đến công ty nhìn qua một chút sao?"
"Hôm nay trong lúc em ngủ thư ký có mang văn kiện đến cho tôi xem, cũng đã giải quyết tốt."
Lúc này hai người nằm nghiêng, Hoàng Cảnh Du từ phía sau ôm lấy Ngụy Châu, miệng vừa nói vừa kề cận tai y, lời nói của hắn hôm nay phá lệ vô cùng mềm mại làm y cảm thấy dường như từ trước đến nay mình chưa từng thật tâm hiểu biết về hắn.
"Còn đau hay không?"
"Hả?"
"Chỗ này, có còn đau nhiều hay không?"
Hoàng Cảnh Du vừa nói, hông vừa thúc nhẹ một cái, vật kia liền chạm vào chiếc mông của Ngụy Châu làm y giật mình, hai vành tai vô thức đỏ lên làm Hoàng Cảnh Du nhìn thấy mà bất giác môi khô miệng đắng. Hắn liền cúi đầu xuống ngậm lấy tai y cắn vào một miếng.
"A...đừng..."
"Đừng cái gì?"
Hắn vừa nói vừa tà tà cười làm Ngụy Châu lúc này mặt đã đỏ như quả trứng hồng đào, làn hơi run run bật ra một câu nói thập phần mềm mại.
"...Đừng cắn...ưm..."
Hoàng Cảnh Du bất giác ý cười trong mắt càng thêm sâu. Hắn rời khỏi tai y mà di di một đường hôn xuống cổ.
"Em đó...tôi rốt cuộc chưa từng thật sự hiểu em!"
"Hả?"
Hoàng Cảnh Du không trả lời, nhưng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Rõ ràng, y không phải là kẻ phóng túng như hắn từng nghĩ, rõ ràng y cái gì cũng chưa biết, vậy mà trước đây hắn còn mặc định y cùng cha con nhà họ Giang có mối quan hệ phức tạp. Thì ra những gì mà người trong Giang thị đồn cũng hoàn toàn không đúng.
"Em là thiên thần của tôi, có biết không?"
Hoàng Cảnh Du hơi nhổm người dậy để mắt đối mắt cùng Ngụy Châu.
"Em có biết lần đầu tôi nhìn thấy em là khi nào không?"
"Khi nào...là ở K bar. Khi đó anh còn rất say!"
Hắn nhìn sâu vào mắt y cười một cái.
"Khi đó tôi còn hôn em!"
Dứt lời, hắn nghiêng đầu đặt lên môi y một nụ hôn. Bờ môi y thập phần mềm mại lại ngọt ngào, khiến hắn vốn chỉ muốn chạm nhẹ nhưng lại biến thành nụ hôn sâu. Ngón tay nắm lấy cằm y mân mê, lưỡi vói vào trong làm sâu thêm nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Ngụy Châu cũng mút lấy môi hắn, đây là lần đầu tiên y chủ động nhưng mà ngoại lệ lại cảm thấy một mảnh ngọt ngào thấu tận tâm can. Người này không thích nấu nướng, là kẻ quen được hầu hạ, nhưng phá lệ vì y mà hai lần xuống bếp, còn để bản thân mình bị thương. Những ôn nhu vụn vặt này Ngụy Châu đã ghi nhớ trong lòng. Cũng thật lâu rồi kể từ ngày mẹ y mất, thì có lẽ hôm nay là ngày y cảm thấy hạnh phúc nhất. Thế nhưng y biết rõ, hạnh phúc này lại như làn hơi nước mong manh, chỉ cần một tia nắng là có thể hoàn toàn tan biến, biết đâu chỉ vài tuần sau, hai người đến nhìn mặt nhau còn không thể.
Sau khi rời khỏi môi Ngụy Châu, Cảnh Du tựa vào trán y thở dốc một lúc rồi lại nhìn sâu vào mắt y.
"Nhưng đó không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em!"
"..."
"Từ nhỏ tôi không sống cùng gia đình mình, sau nhiều năm quay lại, tôi đã nhìn thấy em ở sân bay, khi đó tôi còn đuổi theo em!"
"Đuổi theo em?"
"Phải, em rất giống..."
Hoàng Cảnh Du đang nói đến đó thì bỗng ngừng lại, hắn dùng ngón tay mình vuốt ve gò má của Ngụy Châu.
"Nếu em không giống người đó, liệu tôi cùng em sẽ phát sinh quan hệ như thế này không? Hay sẽ để lỡ mất em khỏi cuộc đời của mình?"
Hoàng Cảnh Du âm trầm suy nghĩ, hắn bất giác cảm thấy thật may mắn, nếu như lần đó hắn không nhìn thấy y thì có lẽ giờ này bản thân vẫn còn uống rượu say quên trời quên đất ở ngoài, hoặc về nhà trong nỗi đìu hiu cô quạnh. Hoàng Cảnh Du thật biết ơn ông trời đã cho hắn nhìn thấy y, để hắn gặp lại y ở K bar và để hắn theo đuổi y, và hiện tại đã có người này trong vòng tay. Hiện tại Hoàng Cảnh Du vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc. Những chuyện sau này để sau này hẳn tính, hắn không nghĩ ngợi nhiều, bởi hắn còn quá nhiều thứ trói buộc, còn nhà họ Hoàng, còn Hoàng thị.
Hoàng Cảnh Du siết chặt vòng tay ôm lấy người dưới thân lại triền miên hôn môi thêm lần nữa.
"Hứa với tôi, dù sau này bất luận có xảy ra chuyện gì, em cũng không được rời đi!"
"Sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Bất cứ chuyện gì, tôi cũng cam đoan với em, tôi vẫn chỉ yêu thích mình em, cũng sẽ không từ bỏ em!"
Ngụy Châu hiểu rõ điều hắn nói là gì, bất quá y không trả lời hắn. Hoàng Cảnh Du sẽ kết hôn, điều này trước đây y đã biết, chính vì vậy y muốn dụ dỗ hắn, mục đích cũng chỉ có một, là biến người thừa kế duy nhất của Hoàng thị không thể cùng người khác kết hôn, công khai chống đối gia đình. Như vậy Hoàng Thiếu Hoa và Phùng Nhược Lan kia hẳn sẽ chịu tổn thương không ít. Nhưng mà hiện tại, sau khi thành công câu dẫn Hoàng Cảnh Du, hắn lại vẫn nói với y câu kia, có nghĩa là hắn không thể vì y mà hy sinh cuộc hôn nhân vì lợi ích của mình.
"Cảnh Du...anh hiểu tính em mà!"
Ngụy Châu vừa nói vừa nhếch khóe môi lên cười. Hoàng Cảnh Du bất giác thấy bất an liền hỏi lại.
"Nói vậy nghĩa là sao?"
"Em từ nhỏ đã mất cả gia đình, em cũng muốn có một mái ấm của riêng mình."
Hoàng Cảnh Du nhíu mày càng chặt.
"Không nhất thiết là phụ nữ, nhưng em không muốn cùng người hứa hẹn gắn kết với em mãi sống trong bóng tối."
"..."
"Nhìn người trong lòng hàng ngày cùng người khác gọi vợ xưng chồng, hoặc xuất hiện trên báo chí, việc đó em làm không được!"
Hoàng Cảnh Du từ lúc nào ánh mắt đã chuyển sang lãnh đạm.
"Cho nên?"
"Cho nên em sẽ từ bỏ."
"Từ bỏ?"
"Từ bỏ cái mình không thể có được, như vậy sẽ không đau khổ, không phải sao?"
Ngụy Châu vừa nói vừa mỉm cười, nhưng mà sâu thẳm trong nụ cười ấy chính là chua xót cùng bi ai. Hoàng Cảnh Du nhìn y một lúc nữa, ánh mắt hắn lúc này vô cùng phức tạp, Ngụy Châu không thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Một lúc sau, hắn bỗng rời khỏi thân thể y mà nằm xuống một bên.
"Thôi ngủ đi. Ngày mai còn đến công ty sớm."
Dứt lời, hắn xoay lưng về phía y rồi nhắm mắt lại. Ngụy Châu bất giác cảm thấy tức giận cùng thương tâm. Y khẽ cắn môi mình một cái. Ngụy Châu biết rằng hiện tại rất khó để hắn lựa chọn, hoặc y hoặc Hoàng thị. Nhưng mà khi nói ra câu đó, y vẫn hy vọng hắn sẽ trả lời khác. Nhưng cách hắn im lặng lại khiến y bất giác trở nên hụt hẫng. Mà cũng đúng thôi, hiện tại bất quá y cũng chỉ là một tình nhân, dẫu biết rằng hắn đã nói lời yêu y nhưng đó cũng không phải là tất cả. Bọn họ vừa chính thức qua lại cũng không bao lâu.
Ngụy Châu xoay mặt đi rồi từ từ khép mí mắt lại, ngày mai y sẽ đi cứu Tống Huy, thứ gì chờ đợi mình ở phía trước y còn không thể biết. Trăng ngoài kia một mảnh sáng vằng vặc, rọi vào giường hai mảnh hồn cô đơn.
-------------
Sáng hôm sau, Hoàng Cảnh Du cùng Ngụy Châu thức dậy rồi chuẩn bị đi làm. Trước khi rời khỏi nhà, hắn có nói với y một câu.
"Tối nay cùng tôi đến gặp một người!"
Ngụy Châu nhìn nhìn hắn rồi khẽ gật đầu. Sau đó hai người cứ như vậy mà một trước một sau đến Hoàng thị.
Hôm nay, Hoàng Cảnh Du chỉ ở công ty đến mười giờ, sau đó hắn nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã ra ngoài. Hắn cũng không nói với Ngụy Châu là mình đi đâu, chỉ để lại cho y một bóng lưng rồi rời đi. Y nhìn theo hắn mà không rõ tư vị gì. Từ sau đêm qua, hắn liền trở nên lạnh nhạt với y. Sáng nay cũng là hắn thức trước, ăn sáng thì gọi nhà hàng mang lên. Hai người đến nói với nhau một câu cũng không có, dường như cả hai đều đang cật lực kiềm chế một điều gì.
Ngày hôm đó sau khi giải quyết xong công việc, Ngụy Châu xuống phòng quản lý hạng mục nói chuyện, khi trở lên ghé vào quầy café lấy nước thì nghe tiếng xì xầm to nhỏ gần đấy.
"Cô thấy gì chưa? Hoàng tổng đang đi xem mắt tiểu thư nhà Đới gia, bị phóng viên chụp được. Này này, cô xem này!"
"Tiểu thư Đới gia? Là Đới Như Ngọc đi? Nghe nói đó là nhị tiểu thư vô cùng xinh đẹp, lại là họa sĩ rất nổi tiếng! Năm ngoái còn tổ chức triển lãm tranh ở nước ngoài, báo nào cũng đăng."
"A...ra là cô ấy...xứng lứa vừa đôi. Không như tiểu thư Lý Ngọc lúc trước, vừa chảnh chọe lại kênh kiệu..."
Ngụy Châu nghe đến đó thì cũng không còn tâm trạng nghe tiếp. Nước nóng từ lúc nào đã chảy tràn ra tay làm y giật mình nhíu mày lại. Ngón tay trỏ đã là một mảnh hồng hồng. Y nhìn nhìn ngón tay mình bỗng dưng nhếch môi lên cười. Trong mắt từ lúc nào đã tràn ngập chua xót.
"Hóa ra là tự mình đa tình! Hứa Ngụy Châu ơi là Hứa Ngụy Châu, mày cũng đánh giá mình quá cao rồi, rốt cuộc trong lòng hắn mày bất quá cũng chỉ là một tình nhân, tùy tiện bất kỳ lúc nào cũng có thể đá đi!"
Sau đó, Ngụy Châu trở lại phòng tiếp tục làm việc như thường ngày. Khoảng 3 giờ chiều y lên taxi rời đi. Lúc này, bên ngoài gió rất mạnh dường như lại sắp đổ mưa. Rời đi hơn 30 phút, xe rẽ vào khu vực bến tàu, nơi này chính là bến tàu bỏ hoang đã nhiều năm, nhưng gần đây đã được Hà thị thu mua lại. Hóa ra đúng như y dự đoán, người này là một trong hai người họ Hà, và rất có thể là Hà Bắc Nhu.
Theo hướng dẫn ghi trong điện thoại, Ngụy Châu băng vào nhiều lối rẽ, cuối cùng dừng lại trước một kho hàng lớn, cánh cửa mở rộng, bên trong là một mảnh tối tăm cùng ẩm ướt. Ngụy Châu hít một hơi dài rồi sải bước vào trong. Bỗng dưng cánh cổng sau lưng liền bị đóng sập lại, Ngụy Châu giật mình xoay đầu liền cảm thấy ót mình xộc đến một trận đau đớn. Y vươn tay ra sau đầu chạm nhẹ vào rồi đưa đến trước mắt nhìn. Máu tươi đã nhuộm thắm lòng bàn tay y đỏ rực. Ngụy Châu cảm thấy choáng váng, trước mắt bắt đầu mờ dần đi, sau đó một ngọn lửa bùng lên, y chớp chớp mắt nhìn nhìn rồi bất giác ngã nhào xuống đất bất tỉnh.
-------------
HẾT CHƯƠNG 20
Bình luận truyện