Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha
Chương 32: Phiên ngoại 1. Binh lính
Edit: Cult
“Tiểu binh lính, lại đây.” Lục Minh hướng về phía binh lính ngoắc ngoắc tay.
Binh lính đỏ mặt chạy tới, “Tướng quân.”
“Cậu cũng là Alpha phải không?”
Binh lính gật đầu, tuy rằng rất nhiều người đều nói hắn không giống.
“Vậy cậu có biết khi nào thì tuyến thể nhô lên không?”
Mặt binh lính lập tức biến đỏ.
“Vào… Vào lúc động dục mới có thể…” Thanh âm về sau biến thành tiếng con muỗi.
Lục Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra thân thể bọn họ nhận ra tình ý của bản thân sớm hơn nhiều so với trái tim.
“Đúng rồi, tại sao bọn họ đều nói tôi đùa giỡn binh lính, cậu biết không?”
Binh lính lắp bắp nói: “Bởi vì bọn họ nói ngài yêu Alpha.”
“Không sai.” Lục Minh rất thẳng thắn, “Tôi yêu Lệ Trạch, ta đánh dấu cậu ta, cho nên tôi muốn mấy cậu sau này cách xa cậu ấy ra.”
Binh lính còn chưa chuẩn bị để biết chân tướng, cả người đều không khỏe.
“Còn có, lần trước cậu bảo chúng tôi đánh nhau, chúng tôi không phải đang đánh nhau, chúng tôi lúc đó là… Bằng bản lĩnh của mình.” Lục Minh nghĩ tới một câu thích hợp.
Lục Minh nhìn mặt binh lính biến đỏ, có chút buồn cười, “Tiểu binh lính, cậu còn chưa nói tên mình cho tôi.”
“Báo cáo tướng quân, tôi gọi binh lính.”
“Tôi nói tên.”
“Tôi tôi tôi gọi binh lính!” Binh lính cuống lên.
Lục Minh: “…” Anh đột nhiên hiểu tại sao mọi người đều nói anh đùa giỡn thuộc hạ rồi.
“Tiểu binh lính, lại đây.” Lục Minh hướng về phía binh lính ngoắc ngoắc tay.
Binh lính đỏ mặt chạy tới, “Tướng quân.”
“Cậu cũng là Alpha phải không?”
Binh lính gật đầu, tuy rằng rất nhiều người đều nói hắn không giống.
“Vậy cậu có biết khi nào thì tuyến thể nhô lên không?”
Mặt binh lính lập tức biến đỏ.
“Vào… Vào lúc động dục mới có thể…” Thanh âm về sau biến thành tiếng con muỗi.
Lục Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra thân thể bọn họ nhận ra tình ý của bản thân sớm hơn nhiều so với trái tim.
“Đúng rồi, tại sao bọn họ đều nói tôi đùa giỡn binh lính, cậu biết không?”
Binh lính lắp bắp nói: “Bởi vì bọn họ nói ngài yêu Alpha.”
“Không sai.” Lục Minh rất thẳng thắn, “Tôi yêu Lệ Trạch, ta đánh dấu cậu ta, cho nên tôi muốn mấy cậu sau này cách xa cậu ấy ra.”
Binh lính còn chưa chuẩn bị để biết chân tướng, cả người đều không khỏe.
“Còn có, lần trước cậu bảo chúng tôi đánh nhau, chúng tôi không phải đang đánh nhau, chúng tôi lúc đó là… Bằng bản lĩnh của mình.” Lục Minh nghĩ tới một câu thích hợp.
Lục Minh nhìn mặt binh lính biến đỏ, có chút buồn cười, “Tiểu binh lính, cậu còn chưa nói tên mình cho tôi.”
“Báo cáo tướng quân, tôi gọi binh lính.”
“Tôi nói tên.”
“Tôi tôi tôi gọi binh lính!” Binh lính cuống lên.
Lục Minh: “…” Anh đột nhiên hiểu tại sao mọi người đều nói anh đùa giỡn thuộc hạ rồi.
Bình luận truyện