Chương 2: Chương 2
Trong lòng trưởng làng Xuân Bá hồi hộp lo lắng, liệu cách này có đúng đắn không.
"Xuân Hạc, con mau thu dọn hành lý! Sáng mai ba sẽ mua vé xe cho con về nhà ông nội ở một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi ba sẽ đón con về nhà!"
Xuân Hạc nghe lời ba mình, cậu nhanh trí chạy vào phòng soạn hết hành lý tư trang của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, trưởng làng Bá Xuân đi ra trạm xe khách mua một vé xe đến thị xã Thanh Mai.
Thị xã này cũng gần với thành phố Vĩnh Danh, đây là thành phố mà cậu hằng mong ước muốn đến đây để làm việc.
Trước khi lên xe khách, trưởng làng Xuân Bá dặn đi dặn lại.
"Con nhớ ở nhà ông bà đừng có quậy phá nha!"
Xuân Hạc mỉm cười tủm tỉm:
"Con có phải con nít đâu ba, con cũng đã 22 tuổi rồi!"
Trưởng làng Xuân Bá ôm chầm lấy con trai rồi tiễn cậu lên đường, sau khi chiếc xe đã lăn bánh rời đi thì ông mới nổ máy xe quay về làng.
Tối hôm đó mọi người trong dân làng đều thắp lồng đèn, trong lòng mọi người đều có nghi ngờ.
"Rốt cuộc chàng trai nhà ai được nữ quỷ chọn vào tối hôm qua?"
Thẩm Vân là một người phụ nữ đã góa chồng, có một đứa con trai cũng vừa mới mất cách đây không lâu.
Lý do thì ai cũng biết là do được nữ quỷ đó nhìn trúng, con trai bà ta tên Thẩm Minh vừa mới tốt nghiệp ở trường đại học nông nghiệp.
Cậu ta xin chuyển đơn vị về thôn làng của mình để giúp đỡ bà con nơi đây, nhưng mới về làng chưa được bao lâu thì số phận đen đủi bị nữ quỷ nhìn trúng.
Tối hôm đó tổ chức một đám cưới ma tại ngôi miếu của nữ quỷ, Thẩm Vân khóc như chết đi sống lại bà không chấp nhận được sự việc này.
Con trai bà vốn không tin mấy chuyện ma quỷ, cậu ta cố gắng khuyên bảo mẹ đừng tổ chức hôn lễ với người chết vì làm như thế là mê tín.
Thẩm Vân cũng muốn đem con trai của mình về nhà, nhưng dân làng ngăn cản bắt buộc cậu ta phải tổ chức hôn lễ với nữ quỷ đó.
"Cái quái thì thế này? Tôi là người có học thức, các người bớt mê tín đi.
Trên đời này vốn không có ma quỷ, cái gì gọi là đám cưới ma chứ? Đúng là ngu muội, về đọc sách thêm đi, đừng làm tốn thời gian của tôi nữa! Mau biến hết đi!"
Mọi người thấy cậu ta làm ầm lên như vậy thì cũng không muốn làm khó dễ cậu nữa, vì cậu ta vốn tốt nghiệp đại học ở thành phố.
Chắc học thức cao hiểu biết rộng, nên không tin mấy chuyện tâm linh thì cũng có thể chấp nhận được.
Mọi người chuẩn bị giải tán ra về thì bỗng nhiên nghe tiếng cười khúc khích phát ra từ ngôi miếu.
"Hí hí hí hí..."
Mọi người bắt đầu lo sợ chẳng lẽ nữ quỷ đó xuất hiện rồi? Trưởng làng thấy vậy liền tức giận chỉ tay vào mặt Thẩm Minh mà nói với giọng nghiêm nghị.
"Tại cậu làm cho nữ quỷ đó tức giận, cậu phải ở lại đây đêm nay để tổ chức đám cưới!"
Thẩm Minh cười nhạt:
"Đồ điên, tôi là người sống tại sao phải kết hôn với cái quan tài 100 năm chứ, thật là ngớ ngẩn! Ai biết được cái xác trong quan tài còn nguyên vẹn? Chắc giờ chỉ còn đống xương trắng! Hahaha..."
Trưởng làng hết cách không thể nói nổi Thẩm Minh, ông ra lệnh cho các chàng trai lực lưỡng đến trói Thẩm Minh lại.
Đặt cậu ta nằm trong quan tài, mặc cho cậu ú ớ giãy giụa nhưng bất lực.
Thẩm Vân thấy con trai mình bị đối xử như thế thì bà rất đau lòng.
"Trưởng làng, coi như tôi xin ông tha cho thằng con trai của tôi một mạng được không? Tôi cầu xin ông đó Xuân Bá!"
Trưởng làng Xuân Bá hất tay:
"Không được! Thẩm Minh là người được chọn, không ai có thể thay thế! Nếu không làm theo dân làng sẽ gặp tai họa, bà có gánh nổi không?"
Thẩm Vân té ngã xuống đất bà ta khóc lóc ánh mắt căm phẫn nhìn Xuân Bá.
"Ông thật độc ác, tại sao ông không cứu con tôi?"
Trưởng làng Xuân Bá khẽ thở dài:
"Hy sinh một người sẽ cứu được nhiều người, mong bà hãy hiểu cho tôi!"
Trưởng làng ra lệnh cho mọi người tổ chức đám cưới ma cho Thẩm Minh và Yến Loan, buổi lễ diễn ra dưới ánh nến u ám ảm đảm đến lạnh lẽo.
Tiếng gió thổi vi vu ở ngoài sân ngôi miếu, tiếng lá đa rơi xào xạt trong đêm khuya tĩnh mịch.
Sau khi buổi lễ kết thúc, mọi người đều ra về, Thẩm Vân ở lại định cởi trói cho con trai của bà ta.
Trưởng làng Xuân Bá thấy vậy vội chạy đến ngăn cản.
"Này, Thẩm Vân! Bà đang làm cái gì thế?"
Thẩm Vân nước mắt chảy dài xuống gò má:
"Hức, tôi cởi trói cho thằng con tôi! Ông tính để nó bị trói thế này à? Nó sẽ cảm lạnh phát ốm đó!"
Trưởng làng Xuân Bá thở dài:
"Tùy bà thôi! Tôi sẽ ra ngoài kia đợi bà!"
Xuân Bá rời đi, Thẩm Vân cởi trói cho con trai bà ta, Thẩm Minh sợ tái cả mặt vội nắm chặt lấy tay bà run rẫy nói.
"Cái làng này bị điên hết rồi mẹ à! Hay mẹ với con quay về thành phố ở đi, đừng ở đây nữa nguy hiểm quá!"
Thẩm Vân rơi nước mắt, ngậm ngùi lắc đầu:
"Không, họ nói sự thật đó con! Cái làng Hành Sơn này vốn bị quỷ ám từ 100 năm trước rồi, mẹ rất buồn khi biết con là người được nữ quỷ đó chọn! Nhưng...mẹ không thể làm gì khác được!"
Thẩm Minh đứng phắt dậy chống nạnh nói:
"Con không tin trên đời này có ma quỷ, đúng là nhảm nhí! Con chỉ tin khoa học thôi, thời buổi hiện đại rồi còn tin mấy chuyện ma quỷ vớ vẩn này làm gì nữa! Đúng là mấy ông già trưởng làng già cả rồi não bị nhăn nhúm hết, không suy nghĩ được cái gì cho ra hồn! Toàn làm mấy chuyện ruồi bu không có thật!"
Thẩm Vân thấy con trai mình nói quá đà, bà vội can ngăn.
"Thôi con ơi đừng nói nữa, chuyện tâm linh không đùa được đâu!"
Thẩm Minh cười lớn:
"Hahaha...mẹ yên tâm đi, con không sợ bố con thằng nào cả! Quỷ con còn không sợ, mẹ về nhà ngủ đi rồi con về sau! Chứ mấy lão già đó đang đứng ở ngoài kia, con đi về với mẹ mấy ổng không cho đâu.
Nên mẹ về nhà trước đi!"
Thẩm Vân nghe cậu nói xong thì cũng nhẹ lòng hơn hẳn, bà ta vẫy tay tạm biệt con trai mình.
"Vậy mẹ về trước đây!"
Sau khi Thẩm Vân đi về nhà, Thẩm Minh ở lại ngôi miếu, cậu ráng ngồi chờ tầm 2 tiếng nữa rồi về nhà.
Đang ngồi huýt sáo thì bỗng nhiên nghe tiếng cười khúc khích phát ra từ quan tài.
"Hí hí hí hí..."
Thẩm Minh tự trấn an với lòng mình:
"Không có gì đâu, chắc do mình buồn ngủ quá nên tưởng tượng thôi!"
Cậu ngồi huýt sáo tự trấn an bản thân, thì một trận gió lớn thổi ập vào ngôi miếu, gió bụi bay thẳng vào mặt cậu.
Thẩm Minh buột miệng chửi thề.
"Con mẹ nó, gió thổi gì mạnh vậy? Bão đến rồi sao? Nay đang mùa hè mà?"
Thẩm Minh quay đầu lại thì không thấy quan tài trong miếu đâu nữa, trước mặt cậu xuất hiện một ngôi nhà bằng gỗ nhìn rất cổ kính.
Một ngôi nhà rất to và rộng lớn, nhìn rất là đẹp, còn có người hầu đông đảo chạy tấp nập ra vào dọn dẹp.
Thẩm Minh tự hỏi.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy? Mình đang ở trong miếu mà?"
Bỗng nhiên có một nữ hầu chạy đến cung kính chắp tay chào cậu.
"Thưa thiếu gia, mời người đến phòng tân hôn của mình ạ!"
Thẩm Minh ngơ ngác:
"Cô nói nhảm nhí gì vậy? Đây là đâu?"
Nữ hầu khuôn mặt lạnh lẽo nhìn cậu không chớp mắt, lập lại một lần nữa.
"Mời tân lang vào động phòng! Tân nương đã chờ rất lâu ạ!"
Thẩm Minh không khống chế được bản thân, đôi chân cậu tự nhiên bước đi, đến trước một cửa phòng trang trí chữ Hỷ thật lớn.
Thì chân cậu mới chịu dừng lại, bản tính tò mò lại nổi lên.
Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào vậy, Thẩm Minh giơ tay ra mở cửa phòng.
Đập vào mắt cậu là một cô gái đang ngồi trên giường, khăn đỏ trùm kín mặt cô gái, cô ta mặc đồ cô dâu cổ trang màu đỏ.
Thẩm Minh tò mò bước lại gần nhìn, cô gái đó vẫn im lặng không động đậy.
Cậu lấy tay kéo khăn che mặt xuống thì cậu giật cả mình, rớt cái khăn đỏ xuống dưới đất..
Bình luận truyện