Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Quyển 2 - Chương 4



Quay về Đoan vương phủ, Vân Khuynh lập tức gọi thủ hạ tới, tìm lấy những quyển tông(*) có liên quan đến Yên Ba lâu, cuối cùng tìm ra những cái tên trước kia – Thiện Nguyệt Nhi, Lan Hác, Đông Phương La Khỉ, Triệu Ngưng Xuân, Triệu Tiểu Xuân.

Vân Khuynh chưa bao giờ nghĩ tới sự tình sẽ tiến triển như thế này.

Tiểu Xuân lại có quan hệ với chuyện xảy ra năm đó.

Sắc trời tối dần, quyện điểu cũng trở về tổ, Vân Khuynh nghe thấy từ ngoài thư phòng truyến đến tiếng bước chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng quen thuộc, liền phẩy tay ra hiệu cho thủ hạ đang cầm quyển tông, muốn bọn họ lập tức lui xuống.

[Vân Khuynh, thì ra là đang ở đây!] Tiểu Xuân từ bên ngòai xông vào, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc, tâm tình vẫn cứ như ngày qua ngày đều tốt thế, tựa hồ không chuyện gì khiến hắn phiền lòng nổi.

Nhìn thoáng qua bạch y nhân một cái, Tiểu Xuân cũng cảm thấy những người này có gì đó vội vội vàng vàng quái lạ, sau lại cười tít mắt chạy tới gần Vân Khuynh.

Tiểu Xuân nói [Ngươi còn có công việc chưa xử lý xong? Nếu ngươi bận, ta chờ chút nữa quay lại!]

[Không sao, ngươi có chuyện gì cứ nói!] Vân khuynh cũng không tự biết được vẻ mặt chính mình bây giờ trông có kỳ quái lắm hay không, cố làm ra vẻ vô sự bưng chén trà lên định uống, nhưng bưng lên rồi mới nhận ra trà đã có phần nguội, liền nhíu mày.

[Ta với cha đã nói qua chuyện của ngươi!] Tiểu Xuân bước tiếp về phía trước cười hì hì nói.

Tay Vân Khuynh khẽ run lên, chén trà kêu “cách” một tiếng.

[Cha ngươi? Thì ra ngươi còn có cha sao, ta trước giờ chỉ nghe ngươi nói về mẹ, cứ tưởng ngươi chỉ có mẹ!] Vân Khuynh làm bộ điềm nhiên nói.

[Ha, làm người thì phải có cha chứ!] Tiểu Xuân bật cười, lập tức nói tiếp [Bất quá là ta chỉ mới cách đây vài ngày mới biết được là mình còn có cha, lúc nhỏ mẹ ta toàn nói dối là ta từ một hòn đá sinh ra, hại ta cứ thế mà tin là thật. Hóa ra là vì cái tính thổ phỉ của cha ta, để ý mẹ ta liền túm luôn mẹ ta về nhà, sau đó mẹ ta nổi giận, sinh ra ta rồi, cũng không cho ta nhận cha. Lần này là đánh bậy đánh bạ, ông ấy thói xấu khó bỏ lại bắt người về, vừa hay lại bắt phải ta, sau đó nhận ra ta, ta cũng nhận ra cha, cư nhiên cứ thế mà đoàn viên vậy!]

Tiểu Xuân vừa cười vừa nói, đối với những chuyện như thế này hiển nhiên cảm thấy có phần thú vị.

Vân Khuynh bây giờ mới hiểu vì cái gì mấy ngày trước Tiểu Xuân hay chạy ra ngoài, thì ra là vì Đông Phương La Khỉ.

[Ngươi cùng với cha nói những chuyện gì?] Vân Khuynh thuận theo đà câu chuyện, giả vờ bâng quơ hỏi.

[Yên tâm yên tâm, ta không có đề cập gì nhiều.] Tiểu Xuân nói [Chỉ là hôm nay cha ta uống hơi nhiều rượu, cứ nằng nặc đòi ta ở lại, còn dằng dai hỏi bằng được ta đang trụ ở đâu, làm sao mấy ngày qua không đến thăm ổng. Ta tránh không nổi, đành phải nói ngươi là một nhân vật thập phần quan trọng trong kinh thành, thân phận phải bảo mật không thể tiết lộ, ta đang giúp ngươi trị bệnh không thể ly khai, để ông ấy tạm thời nhẫn nại một chút, chờ ta trị xong bệnh cho ngươi thì đến chỗ ông ấy ở.]

Tiểu Xuân dừng một chút lại nói [Ta cùng với cha ta nói chút chuyện như vậy ngươi không cần phải tức giận phải không? Kỳ thực ta cũng biết giải dược của ngươi cũng phải tốn sức thêm một thời gian, mấy ngày này cũng là mấu chốt không thể bỏ đi được. Nhưng mà người đó cũng là người cha mà ta mới nhận mặt, chỉ có thể chọn những chuyện không quá quan trọng mà kể ra, để trấn an lão nhân gia một chút.]

[…] Vân Khuynh cẩn thận nghe hắn kể lại, còn không nhận ra mình đang uống trà lạnh.

Tiểu Xuân cảm thấy Vân Khuynh ngày hôm nay có chút kỳ quái, trong lòng giống như có chuyện buồn bực, nhưng lại không thể nói ra. Định hỏi hắn đang che giấu chuyện gì, nói ra có thể thấy nhẹ nhõm hơn chăng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại bỏ qua.

[Vậy mẹ ngươi đâu?] Vân Khuynh chậm rãi hỏi.

[Mẹ ta?] Con ngươi linh hoạt của Tiểu Xuân đảo qua lại, nói [Mẹ ta giờ đang an nghỉ dưới cửu tuyền rồi a! Cho nên cha ta mới như vậy không có cách nào cứ nằng nặc một mực ép ta quay về!] Tiểu Xuân cười.

[…] Vân khuynh gọi tên hắn [Tiểu Xuân.]

[Ừ?] Tiểu Xuân dời ánh mắt dừng lại trên mặt Vân Khuynh.

[Ngươi nên biết, trong lòng ta, vị trí của ngươi đã chiếm hữu toàn bộ, không ai có thể chen vào, nhưng trong lòng ngươi, ta đứng ở đâu, có thể nhiều như vậy không?] Vân Khuynh nhìn thẳng Tiểu Xuân, không hề có chút nào che giấu suy nghĩ của mình về Tiểu Xuân.

Đột nhiên bị Vân Khuynh hỏi như vậy, Tiểu Xuân dừng lại nhìn Vân Khuynh, gương mặt tự nhiên ửng hồng, ấp úng mấy tiếng, rồi mới nhẹ gật đầu.

Nhận được lời khẳng định của Tiểu Xuân, Vân khynh vẫn lầm rầm nói [Thật không…]

[Vân Khuynh ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.] Tiếng Vân Khuynh nói quá nhỏ, Tiểu Xuân chớp chớp mắt hỏi lại.

[Không… không có gì…] Vân khuynh đặt chén trà xuống bàn, không uống nữa.

[Cha ta a, đang ở tại Yên ba lâu, ngươi biết đấy, Yên ba lâu cũng ở trong kinh thành, đi về chỉ có mấy bước chân, cho dù ta có dời đi, muốn đến thăm ngươi cũng khá nhanh.] Tiểu Xuân cho rằng Vân Khuynh đang nghĩ về chuyện này, ngừng rồi lại nói [Hơn nữa hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là thân thể của ngươi, độc của sư huynh thật quá hung hiểm, ngươi một ngày còn chưa giải được, thì vẫn là một ngày đáng lo. Ta từng nói vô luận thế nào cũng sẽ trị giúp ngươi, ngươi không cần lo lắng nếu như có chuyện gì xảy ra trong giai đoạn này!]

Vân Khuynh vẫn không nói gì.

Tiểu Xuân vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nói [Có phải đã phát sinh chuyện gì không?]

[Ngươi qua đây!] Vân khuynh vẫy tay với Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân vòng qua bàn, bước đến cạnh Vân Khuynh

Vân Khuynh vươn tay ra, định nắm lấy Tiểu Xuân, thế nhưng Tiểu Xuân thấy thế lại vội vàng lui lại, khiến cánh tay của Vân Khuynh rơi vào khoảng không.

Vân Khuynh nheo nheo mắt, con ngươi trong suốt, lại thấy biểu hiện không vừa ý từ từ bao trùm.

[Ai ai ai, ngươi đừng hiểu lầm!] Tiểu Xuân vội vã xua tay lý do lý trấu [Là do cha ta, cha ta hễ khóc lại ôm cứng lấy ta lau nước mắt, kết quả là y phục của ta bây giờ dính đầy nước mắt nước mũi! Ta sợ ngươi không thích, sợ làm bẩn cả ngươi mất!]

Vân Khuynh lại đưa tay, bắt lấy thắt lưng của Tiểu Xuân cởi ra.

Nhất thời từ trong người Tiểu Xuân lanh canh lanh canh một đống bạc, dược bình và đồ chơi dành cho người không lớn toàn bộ đều rơi xuống đất, còn có mấy cái vòng trúc quơ được từ hàng sáo quyển quyển của tiểu cô nương kia cũng lăn xuống, lăn lăn tới cửa rồi lăn đi luôn.

Tiểu Xuân sợ hãi nhảy dựng lên, chỗ này là trong thư phòng, lại còn thêm một đống thị vệ đứng ngoài, chẳng lẽ Vân Khuynh muốn ngay tại đây ngay lúc này làm cái chuyện “đó đó” sao?

Vừa nghĩ đến khả năng chính mình có thể sẽ bị đặt nằm trên cái bàn dài này, bị lật tới rồi lại lật lui, Tiểu Xuân mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, co cẳng chuẩn bị đào tẩu.

Nhưng Vân Khuynh tốc độ còn nhanh hơn, đem chiếc áo trắng của Tiểu Xuân cởi ra rồi ném sang một bên, tiện tay kéo cổ áo của hắn đưa người lại gần, Tiểu Xuân trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng bị kéo lên đùi hắn, ép ngồi xuống đó.

Vân Khuynh cũng không quan tâm Tiểu Xuân đang giãy tránh mình, chỉ là giữ chặt lấy hắn, chặt đến mức Tiểu Xuân cũng cảm thấy đau.

[Vân Khuynh… Ai… Vân Khuynh…] Tiểu Xuân nhỏ giọng gọi mấy tiếng.

[Đừng ầm ĩ.] Vân Khuynh cảnh cáo.

Qua một lúc lâu, Tiểu Xuân cảm thấy Vân Khuynh dường như chỉ đơn thuần muốn ôm hắn mà thôi, thở nhẹ một hơi cười nói [Ai, ngày hôm nay ta chạy rong bên ngoài cả buổi, người toàn mồ hôi.]

[Ta không cần biết.] Vân Khuynh vùi mặt vào trong người Tiểu Xuân.

[Tiểu Xuân.] Vân Khuynh lên tiếng gọi tên hắn.

[Ừ?] Tiểu Xuân còn đang loay hoay văn vẹo trên đùi Vân Khuynh, tìm một vị trí dễ ngồi.

[Nói ngươi sẽ không rời bỏ ta.]

[Ta sẽ không rời bỏ ngươi.] Tiểu Xuân cười.

[Nói lại một lần nữa.]

[Triệu Tiểu Xuân sẽ không rời bỏ Đông Phương Vân Khuynh. Vĩnh viễn cũng không.] Tiểu Xuân dụi dụi vào Vân Khuynh, nhẹ giọng nói.

Trên người Tiểu Xuân mang theo mùi hương thảo dược thoang thoảng, nhưng không phải là do dược tài nhiễm vào, mà là mùi thơm tự nhiên từ chính thân thể của dược nhân phát ra.

Vân Khuynh thích nụ cười của Tiểu Xuân, thích thân thể của Tiểu Xuân, thích mùi vị trên người Tiểu Xuân.

Nhưng càng thích một thứ gì đó, thì lại càng sợ mất đi.

Hắn hiểu rõ, hắn phải giữ Tiểu Xuân lại.

Yên ba lâu.

La Khỉ uống xong trà giải rượu do Trân Châu mang tới, tỉnh lại rồi, mới từ Xuân Thủy các quay về phòng mình.

Trân Châu đứng một bên chăm chú chuyên tâm phục vụ, La Khỉ cười nói với Trân Châu [Ta thấy ngươi với Tiểu Xuân cũng khá hợp nhau, Tiểu Xuân thích ngươi như vậy, chờ tới khi cha ngươi dọn lên kinh thì hỏi ý ông ấy xem, ngươi lưu lại bên cạnh Tiểu Xuân đi!]

Trân Châu ngây ra đó, hiểu ra rồi, thì cả gương mặt lại đỏ bừng hết lên [Lão gia người đừng nói bậy, Trân Châu đối với ân công không phải có loại ý tứ đó!]

[Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, ngươi không phải nói Tiểu Xuân tặng ngươi trâm bạc sao? Vậy hắn hẳn là rất thích ngươi! Tiểu Xuân nhà ta từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh, một thân một mình mà lớn lên, nên sớm giúp hắn tìm lấy một nàng dâu, cũng là tìm lấy một người chăm sóc cho hắn.] Con trai mới tìm được không lâu, La Khỉ đã muốn vì hắn mà tính toán chuyện hôn sự tương lai rồi.

[Không nói chuyện với người nữa.] Trân Châu ngoảnh mặt đi, chạy ra cửa.

[Ha ha, nha đầu Trân Châu xấu hổ rồi!] La Khỉ cười.

Nhưng đương lúc La Khỉ quay người chuẩn bị lên giường đi ngủ, phát hiện trong sương phòng đột nhiên xuất hiện một người.

La Khỉ giật mình, cả người run mạnh, suýt nữa thì bật lên thành tiếng.

Hắn ho khù khụ mấy tiếng, phát hiện mình thở không ra hơi, vội vàng lấy ra “Cứu tâm tiểu hoàn tử” được con trai đưa cho từ sớm, nuốt xuống hai viên rồi vuốt ngực nói [Ngươi là ai, vào đây bằng cách nào?]

Vân Khuynh đứng bên của sổ, toàn thân mặc bạch y, dung mạo tuyệt mỹ kết hợp với khí thế lãnh ngạo điềm nhiên lẽ ra phải tạo cảm giác thanh trí thoát tục, nhưng La Khỉ chỉ thấy một kẻ đứng dưới ánh trăng bao phủ mờ ảo, sát khí chậm rãi tràn ra bốn phía, càng nhìn càng đáng sợ.

Đột nhiên, La Khỉ thất kinh phát giác, người này có gương mặt cực kỳ giống với Nguyệt phi trước kia.

La Khỉ tuy là đã nhiều năm không can thiệp triều chính cũng không vào triều, nhưng hắn còn nhớ rõ kẻ được thụ phong là Nguyệt phi, Hồi Hồi công chúa Thiện Nguyệt Nhi năm đó đã sinh cho hoành huynh của hắn một người con trai (**). Hơn nữa còn nghe đồn người này lãnh khóc không thua gì kỳ mẫu của hắn, trong kinh thành người người kính sợ, trong số các hoàng tử y bài danh đệ thất, tên gọi là Vân Khuynh.

[Ngươi là… Thất hoàng tử Đông Phương Vân Khuynh?] La Khỉ nuốt nước bọt, liên tục thối lui, [Thất hoàng tử hạ cố đến đây không biết là có quý sự gì, Yên ba lâu tiếp đón có chu toàn không? Nếu không sao lại khiến thất hoàng tử phải vào tận phòng của quy công này?]

[Ta chỉ muốn hỏi ngươi hai chuyện.] Thanh âm của Vân Khuynh vẫn lạnh lùng như vậy, một tia cảm tình đều không có, cũng băng giá lãnh đạm giống như của ma quỷ từ âm giới đến lấy mạng vậy.

[Chuyện… Chuyện gì?] La khỉ tháo lặng lẽ thanh bảo kiếm treo ở đầu giường xuống, nắm chặt trong tay.

[Chuyện thứ nhất, Tiểu Xuân có biết là ai giết mẹ hắn không?] Vân Khuynh hỏi.

La Khỉ mới đầu còn chưa hiểu được ý tứ Vân Khuynh muốn nói gì, chỉ thắc mắc người này làm sao lại quen biết Tiểu Xuân nhà hắn, ngay sau đó sống lưng lạnh lẽo một trận, đột nhiên run lên, liền lập tức nhớ lại Tiểu Xuân từng nói qua với mình là đang ở nhờ tại nơi nào đó.

[Ngươi chính là kẻ sinh tử chi giao mà Tiểu Xuân nói, là kẻ thập phần quan trọng trong kinh thành! Làm sao có thể… Tiểu Xuân làm sao có thể lưu lại bên ngươi… còn chữa bệnh cho ngươi!] La Khỉ không dám tin, cả giọng nói cũng run lên [Hắn không biết ngươi chính là con trai của Nguyệt phi sao? Mẹ ngươi năm đó ngang nhiên hại chết Tiểu Ngưng nhà ta, còn hại chết cả nhà ân công của Tiểu Ngưng, hắn sao lại còn ngu ngốc đến mức giúp ngươi chữa bệnh!]

[Ngươi nói như vậy, Tiểu Xuân thật sự là chưa biết rồi.] Vân Khuynh nhận được đáp án này, đã thấy mãn ý.

Tiểu Xuân thật sự không có lừa hắn.

[Chuyện thứ hai, Lan Khánh ở đâu?] Vân Khuynh lại hỏi.

[Lan… Lan Khánh là ai… ta đâu có quen người này, làm sao biết hắn ở đâu?] La Khỉ vừa kinh lại vừa sợ, nghĩ đến Tiểu Xuân lúc này đang trong miệng hùm, nguy hiểm chí cực, không nghĩ ngợi gì vội hướng người chạy ra cửa.

La Khỉ hoảng loạn [Không được, ta phải báo cho Tiểu Xuân biết. Mẹ ngươi hại chết Tiểu Ngưng. Ngươi dựa vào cái gì muốn hắn giúp ngươi trị bệnh?]

Nhưng ngay khi tay của La Khỉ vừa đụng vào cửa, cảm giác một trận châm thích làm đau đớn, tiếp đó cảm giác vừa tê lại vừa đau từ lưng chậm rãi lan rộng ra, nhanh chóng truyền đến tứ chi trăm hài, khiến hắn vì không phòng bị mà ngã thẳng xuống đất.

[Tiểu Xuân không phải đang giúp ta trị bệnh, hắn là đang giúp ta giải độc!] Vân Khuynh thong thả bước đến bên La Khỉ, từ phía trên nhìn xuống.

Vân Khuynh lại lạnh lùng nói [Hết lần này tới lần khác, cứ như vậy lại xảy ra bao nhiêu chuyện.]

Thập tứ vương gia Đông Phương La Khỉ năm đó khi Lan gia diệt môn thì bị kẹt ở giữa, khi Lan Khánh đến tìm hắn, có mấy năm muốn mượn tay hắn phục thù, Vân Khuynh cũng từ sự kiện từng xảy ra đó mà tỉ mỉ xem xét lý giải.

Nhưng mà sự việc xảy ra tám năm về trước cũng bị lão gia hỏa kia tận tâm xóa dấu vết, những người biết được ngọn ngành gần như đã chết cả, đối với vị tướng quân dẫn binh diệt Hồi Hồi này, lão mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa cũng chỉ thu về được một bức họa chân dung nghệ thuật của La Khỉ, còn người đương nhiên cũng đã thất tung thất tích.

Không nghĩ đến, người này ngay sau khi thoát ly khỏi thân phận vương gia liền ẩn mình tại Yên Ba lâu, thoáng cái, đã qua tám năm.

Mà qua tám năm đó đôi bên đều bình an vô sự, nhưng sau khi Tiểu Xuân hồi kinh, La Khỉ lại đột ngột xuất hiện. Vân Khuynh biết rõ sự tình xảy ra thế nào cũng có nguyên nhân, Tiểu Xuân gặp được cha hắn, không phải đơn giản chỉ là chuyện đời trùng hợp.

Hắn biết có một kẻ lâu nay còn đứng trong bóng tối chưa xuất hiện, gọi là Lan Khánh. Vậy hắn có thể từ Lan Khánh mà suy ra đáp án, lý giải rõ ràng được ai là kẻ đứng sau lưng bày trò.

Vân Khuynh lại nghĩ, Lan Khánh nếu không ở chỗ này, thì sẽ ở đâu?

Hắn xét qua Yên Ba lâu, phát hiện người ra vào chỗ này đều không tầm thường, khả năng rất cao Ô y giáo dùng nơi này là cự điểm liên lạc tại kinh thành.

[Ngươi muốn giết ta? Ngươi biết ta là ai không?] La Khỉ phát hiện mình trúng ám khí của Vân Khuynh, vừa cảm thấy khinh thường, vừa giận dữ gào lên.

[Ngươi là ai cũng chẳng có gì quan trọng, quan trọng nhất là, ta không thể để ngươi gặp lại Tiểu Xuân.] Vân Khuynh đang chìm trong dòng suy tưởng lúc này đã phục hồi thần trí, liếc mắt nhìn La Khỉ.

[Ngươi định đối phó với Tiểu Xuân nhà ta thế nào? Ta cảnh cáo ngươi, không được hại hắn!] La Khỉ gấp rút, hoảng loạn nói [Năm đó Thiện Nguyệt Nhì vì báo thù ta và Lan Hác đã diệt cả họ nhà ả, mà giết chết cả nhà Lan Hác bảy mươi mấy mạng, độc chết cả trăm nhân mạng ở Ninh vương phủ của ta, còn cản tẫn sát tuyệt Tiểu Xuân và mẹ hắn. Nếu không phải ta bị điều đi tận biên cương, Tiểu Xuân lại được sư phụ của hắn cứu, phụ tử chúng ta căn bản không thể còn sống đến ngày hôm nay. Mẹ ngươi hại bọn ta thảm đến như vậy, mất cả người thân lẫn ân nhân, chẳng lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ? Tiểu Xuân vô tội, hắn cái gì cũng chưa hiểu được, ngươi muốn báo thù diệt tộc thì cứ tính hết cả lên một mình ta, đừng nhắm vào Tiểu Xuân, một cái mạng thối của Đông Phương La Khỉ này, ngươi muốn mang đi đâu cũng được, ta thề là sẽ không tránh né!]

[Chuyện của người đàn bà đó không liên quan gì tới ta, ta chỉ cần một mình Triệu Tiểu Xuân thôi.] Vân Khuynh thản nhiên nói.

[Không được động đến Tiểu Xuân, bằng không dù ta có chết, cũng sẽ không tha cho ngươi!] La Khỉ điên cuồng gào lên, lại khiến cho độc dễ dàng khuếch tán, sắc mặt trắng bệch còn môi lại thâm đen, lồng ngực đau đớn kịch liệt, dường như không thở nổi nữa.

[Ngươi không hiểu.] Vân Khuynh chầm chậm rút Ngân sương kiếm ra, danh khí lạnh lẽo cực nặng mùi máu tươi, toàn thân phát ra thứ hàn khí băng lãnh, cũng cùng một dạng như chủ nhân của nó.

Vân Khuynh lại nói tiếp [Triệu Tiểu Xuân, là giải dược của ta.]

Nếu không có Tiểu Xuân, cái tính mạng vô vị nhạt nhẽo của hắn, cũng sẽ không thể gọi là sống, sẽ không thể trở nên ấm áp.

Triệu Tiểu Xuân, là thứ giải dược duy nhất, dung hòa được hàn sương băng lãnh cùng sự cô độc của hắn.

Dù là ai cũng không thể đoạt mất, ai cũng không thể.

Ngân sương kiếm vụt xuống, ngọn đèn cũng phụt tắt.

Mới từ lúc nãy trong phòng bắt đầu xảy ra xích mích ồn ào, ngoài khe cửa có một đôi mắt đang chăm chú quan sát động tĩnh bên trong, sợ hãi mở to.

Chính là đôi mắt của Trân Châu.

[Trân Châu, ngươi nấp ở bên ngoài nhìn lén cái gì đó?] Một cô nương vừa mới tiễn khách xong đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạnh của Trân Châu động cũng không dám động, liền vui vẻ mà nói đùa [Không phải là lâu chủ lại bắt người nào về đó chứ? Ngài rõ ràng đã đáp ứng Tiểu Xuân công tử, không tái phạm nữa mà…]

Cô nương kia thuận thế đẩy cửa, định bụng trêu chọc lâu chủ một phen.

Nào ngờ…

Kiếm phong rít lên, thùng thùng hai tiếng, cô nương kia mới nãy còn cười nói bây giờ đã lăn ra đất, thủ cấp phân khai khỏi thân thể, máu tươi nóng bỏng văng khắp phòng, bốn phía đều nhiễm màu đỏ thắm.

[Á…] Trân Châu hét chói tai, điên cuồng bỏ chạy.

Vân Khuynh ở trong phòng lạnh lùng nói [Một mạng cũng không được bỏ sót.]

Phải bức ra toàn bộ quân Ô y mai phục ở nơi này, chỉ có thể giết nhầm, không thể tha nhầm. Toàn bộ khả năng rò rỉ tin tức ra ngoài, đều không được phép lưu lại.

Mười mấy bạch y nhân nghe lệnh của Vân Khuynh, lập tức từ ngoài song cửa nhảy vào, tay cầm binh khí không thêm một tiếng nào liền tản ra, không mảy may sơ suất bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.

Tiếp đó Vân Khuynh cúi đầu, nhìn xuống La Khỉ toàn thân đẫm máu, lại thêm châm độc phát tác đau đớn không thôi, nói [Về phần ngươi, ta đột nhiên nghĩ đến ngươi vẫn còn hữu dụng, nếu như ngươi chịu đáp ứng, có lẽ ta vẫn có thể tha cho ngươi không chết.]

[Ta phi…] La Khỉ yếu ớt nói.

Từ bên ngoài, đột nhiên bắt đầu âm thanh đao kiếm tương kích. Số người đến không ít, mà võ công tên nào tên nấy căn bản đều thâm hậu.

[Hừ, quả nhiên đã xuất hiện. Người của Ô y giáo ẩn mình giỏi lắm.] Vân khuynh khẽ liếc qua La Khỉ một cái, ngoài ra khóe mắt lại lọt vào thêm mấy tên hắc y nhân đang đường hoàng đứng trong góc.

Ánh mắt vừa giao nhau, hắc y nhân cùng lúc xông lên bao vây hắn, Vân Khuynh chấp kiếm ứng chiến, qua vài chiêu, khi hắn phát hiện hắc y nhân đang liều mình vừa giao chiến vừa dốc sức vô ý hay cố ý dời sự chú ý của hắn ra ngoài, thì đã quá muộn.

Vân Khuynh xoay người lại, trong sương phòng ngoại trừ vết máu ra, La Khỉ đã biến mất.

[Lan Khánh còn muốn giở trò gì nữa?] Hắn hừ lạnh một tiếng.

Hắc y nhân nhếch mép, cười đến mức quỷ dị [Giáo chủ lệnh cho thuộc hạ nhắn đến ngài, người nói rằng “Đông Phương, thời gian không còn nhiều nữa, có thể ôn nhu, thì hãy cố mà ôn nhu!”]

Vân Khuynh trở tay, chém hắn thành hai nửa.

Đêm đó, nguyên bản vốn là hương thơm dịu dàng kêu gọi đạt quan quý nhân lưu luyến quên về, biến thành mộ anh hùng đẫm máu.

Bạch y nhân của Đoan vương phủ đối đầu với hắc y nhân của Ô y giáo, một hắc một bạch không đội trời chung, cũng như trước kia song phương gặp nhau liền động thủ, giết chóc chấn động cả Yên ba lâu.

Không biết là ai phóng hỏa, từ đại đường mà bắt đầu, ngọn lửa dần lan ra, bén vào rèm che, sau đó tấn tốc bùng lên trên.

Mối lửa hung ác, nuốt trọn từng xó xỉnh rường cột chạm trổ, tiếng rên rỉ ai oán, kêu khóc gào hét như từ chốn nhân gian luyện ngục vang lên.

Mà mùi máu tanh cũng bốc lên, lại thêm mùi thịt cháy, xộc vào mũi khiến người ta phát ói, thật lâu sau mới tan biến.

Thình lình Tiểu Xuân từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, hai tay ôm ngực mặt trắng bệch.

Hắn quay đầu, thấy Vân Khuynh vừa mới tắm rửa xong xuất hiện từ cánh cửa liên thông với dục trường (bathroom), đang vuốt mái tóc ướt, nhìn hắn.

[Sao vậy?] Vân Khuynh hỏi.

Tiểu Xuân cũng chưa tỉnh hẳn, người ngây ra một lúc, có chút mơ hồ nói [Tuyết rơi rồi… Đau quá…]

[Đau ở đâu?] Vân khuynh bỏ chiếc khăn bố đang dùng lau tóc xuống, đến trước mặt Tiểu Xuân, ngồi bên mép giường.

[Ở đây..] Tiểu Xuân chỉ vào thắt lưng.

Vân Khuynh vạch áo trong của Tiểu Xuân ra, phát hiện thắc lưng đáng ra phải trơn nhẵn không một vết tích, không biết từ lúc nào hiện lên một vết sẹo hồng hồng.

[Tuyết rơi rồi… Đau quá…] Tiểu Xuân lẩm nhẩm trong miệng.

[Ngươi thế nào lại bị thương rồi?] Vân Khuynh cúi đầu hỏi.

[Không phải ta làm…]

[Thì là ai?]

[Đại hồ tử… Cầm đao…] Tiểu Xuân huơ tay [Đao phủ… Chém xuống như thế này…]

[Tiểu Xuân!] Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân hai mắt mông lung, còn đang mê loạn, lập tức gọi to hắn một tiếng.

Tiểu Xuân giật mình, sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, hắn chớp chớp mắt nhìn Vân Khuynh, bức màn mờ mịt trong mắt dần tan biến, thanh tỉnh trở lại.

[A…] Tiểu Xuân ngơ ngác kêu lên.

[Ngươi gặp ác mộng.] Vân Khuynh xoa nhẹ gương mặt của Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân thở ra một hơi, lại lăn trở lại chăn nệm êm ái, tiếng nói nhẹ nhàng phảng phất như tiếng thở [Nhất định là vì ngươi không ngủ cùng, ta mới gặp ác mộng. Ta ngủ tiếp một lúc là được.]

Vân Khuynh kéo chăn tiến vào trong, hai tay hướng đến thắt lưng Tiểu Xuân ôm lấy.

Tay Tiểu Xuân cũng đặt lên tay Vân Khuynh, chạm vào cái vòng bạch ngọc trên cổ tay Vân Khuynh.

Vòng ngọc ấm áp, còn mang theo nhiệt độ thân thể Vân Khuynh.

Rơi vào trong cái ôm ấm áp, cơn buồn ngủ của Tiểu Xuân lại dâng lên. Hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ: đây là chiếc vòng ngọc mẹ yêu thích nhất. Nhưng vòng ngọc này, bản thân lại thuận thủ khiên dương (***) lấy về, đeo lên trên người mình yêu quý nhất.

Mẹ biết được, không biết sẽ có hay không nổi giận đây… Mẹ năm đó thích cái vòng ngọc này thích cực kỳ luôn ấy chứ…

Nghĩ qua nghĩ lại, nằm trong lồng ngực Vân Khuynh, hắn từ từ tiến vào trong cõi mộng ngọt ngào.

Sáng sớm, Kính vương phủ phái đến một thái giám, mang theo một cái khay đựng một khối đen đen nát nát mà dường như còn có mấy thứ gì đó mềm mềm lúc nhúc ở trên.

Tiểu Xuân nhìn thấy thiếu chút nữa nôn ra toàn bộ bữa ăn buổi sáng vừa xong.

Hỏi qua thái giám kia, nhận được đáp án đúng như hắn nghĩ. Cái khối đó chính là thịt thối lấy ra từ trên người hoàng đế.

[Mang thứ này đến làm gì? Tuy nói là ta lúc đó có thừa nhận có khả năng cứu hoàng đế, nhưng tiểu tứ tử cũng đâu có đáp ứng, còn khiến ta chút nữa thì chả còn mạng nào mà ra khỏi Kính vương phủ. Hiện nay hứa hẹn này vô dụng rồi, tiểu tứ tử còn muốn bảo ta làm gì nữa?] Tiểu Xuân khoanh tay trước ngực đứng dựa vào cánh của dược phòng, trêu chọc nói.

Mà Tiểu tứ tử kia, đương nhiên là chỉ tứ hoàng tử Đông Phương Tề Vũ.

Từ lần trước nghĩa dũng cứu người, tính mạng quý giá lại suýt nữa phải chôn vùi vì cái tên trời đánh thánh vật có chút lương tâm bị chó gặm mất đó, Tiểu Xuân quyết định sau này đối vối Tề Vũ cũng không cần phải quá khách khí nữa. Đông Phương Tề Vũ kia, từ nay về sau thích gọi gì thì gọi là được, cái gì tứ hoàng tử, cái gì Kính vương, miễn hết đi.

[Tứ vương gia sai nô tài mang khẩu tín đến cho Triệu tiểu đại phu, mạng người làm trọng, huống chi vạn tuế gia long thể còn liên quan đến phúc lợi của muôn dân, thỉnh Triệu tiểu đại phu thông cảm cho tâm tình của ngài luôn vì bá tánh. Lúc ấy nhất thời cũng là vì tình thế cấp bách mới vô lễ với Triệu tiểu đại phu, nếu có chỗ nào đắc tội, xin Triệu đại phu mở lượng hải hà, đợi sau khi vạn tuế gia bình phục, tất sẽ đến phủ tạ tội.]

Tiểu Xuân vốn không hề quan tâm, kỷ thực hoàng đế co chết hay không cũng chả quan hệ gì đến hắn, nhưng lại nghĩ nếu như hoàng đế lên đường đi tây thiên, thiên hạ nhất định đại loạn, lại nói hoàng đế dù thế nào đi chăng nữa cũng là ca ca của ông già, về tình về lý đều không thể thấy chết mà không cứu.

Vì thế đưa tay đón lấy, mang khay thịt đó vào dược phòng, cẩn thận dùng đến mấy vị dược phấn để thử nghiệm, rồi mới thò đầu ra nói với thái giám kia [Được rồi, quay về nói cho tiểu tứ tử, độc này Triệu tiểu gia của hắn trước kia đã tự mình thử qua, có kinh nghiệm rồi, để hắn khỏi bận tâm, qua hai ngày sau phái người tới lấy giải dược.]

Loại độc trên người hoàng đế này, quả thật chính là một trong một trăm lẻ tám loại độc mà đại sư huynh năm đó dùng trên người hắn. Khó trách lúc đó ở trong rừng, khi hắn trước mặt Tề Vũ đề cập tới độc dược trứ danh của đại sư huynh “Muốn sống sống không được, muốn chết chết không xong”, sắc mặt của cả hắn lẫn Vân Khuynh đều khó coi như vậy. Thì ra, bọn họ thật sự đã gặp qua rồi.

Tiểu Xuân lại dùng thêm mấy thứ bột phấn thử độc, phát hiện độc này tuy vậy xem ra còn có thêm chút phụ liệu nữa, khiến cho loại độc này phát tác còn phức tạp hơn so với thứ hắn đã từng nếm qua, nhưng căn bản dùng dược để trị cũng không ngoài mấy thứ độc kia. Hắn chỉ cần tìm vài vị thảo dược là chế ra được thuốc giải rồi.

Thái giám liên tục gật đầu, đối với thái độ vô lễ của Tiểu Xuân cũng không có phản ứng nhiều nhặn gì, nhận chuyển lời xong liền nhanh nhẹn rời khỏi đó.

Tiểu Xuân nhàm chán ngồi quạt lửa, chăm sóc nồi thuốc của Vân Khuynh.

Này thì cóc chúa, này thì ngân đảm bạch xà, tiểu độc trùng Điền Nam gì gì đó, vì sợ Vân Khuynh phát hiện, lúc cho vào nồi đã sớm bị hắn cho biến thành thứ không còn xem ra hình thù gì nữa.

Tự trong đầu nghĩ mình cũng đã mấy ngày nay không đến Yên ba lâu, vì thế mặc kệ bếp lò tiếp tục cháy đó, hắn bỏ thuốc xuống, mang nhân bì diện cụ lên chạy ra ngoài.

Hoan hoan hỉ hỉ chạy thẳng đến Yên ba lâu, Tiểu Xuân nắm lấy dược bình trong lòng ngực.

Hắn lần này lại làm thêm một chút thuốc trợ tim quý báu còn hơn trước cho cha, không hề tiếc công sức vật liệu dùng cho đủ liều lượng để luyện thành, mỗi ngày một viên, có bệnh bệnh hết không bệnh càng khỏe người, là thứ thuốc lành để dưỡng thân.

Trên đường lớn, nồng nặc mùi cháy khét ô uế, từ xa xa đã ngửi thấy. Khi Tiểu Xuân dừng lại trước cửa vào Yên ba lâu, cả người ngầy ra như không tin vào mắt mình.

Nơi này còn có cái gì gọi là cửa vào?

Đáng lẽ ra nên là Yên ba lâu, trên treo đèn vải, trước có cô nương đứng chờ khách, lúc này chỉ vừa nhìn qua, chỉ còn là cảnh tượng điêu tàn gỗ cháy thành than, vạn trượng cao lầu dựng lên trên vùng đất bằng phẳng giữa chốn kinh thành hay quỳnh lâu ngọc vũ đều đã mất, còn lại nơi này chỉ là quang cảnh tịch mịch tàn phá, màu đen đổ nát sau khi lửa thiêu sạch.

Quan sai trong kinh thành không ngừng đào bới trong đống gạch vỡ để tìm dấu tích còn lại, vừa xếp lại thi thể tìm được quấn trong vải bố trắng. Bên cạnh một số thi thể còn có người quỳ người khóc, một số không ai quan tâm, thịt người cháy đen còn bị quạ xông vào mổ, giành nhau thức ăn.

Tiểu Xuân run rẩy bắt lấy một ngỗ tác đại thúc đi ngang qua để hỏi thăm, đối phương trả lời [Ờ, cháy ba ngày rồi.]

[Mà cháy tới hai ngày hai đêm lửa mới tắt.]

[Cũng không biết vì nguyên nhân gì, ngay cả một người cũng chạy không thoát.]

[Tạo nghiệt a, người chết nhiều như thế!]

Buông đại thúc kia ra, Tiểu Xuân xông vào lật ra từng cái một trong những bạch bố quấn thi thể. Nhìn thấy thi thể nữ nhân, liền xin lỗi đã quấy rầy, gặp phải nam, trước run lên gọi [Cha, là cha phải không?] Rồi mới cẩn thận xem xét lại.

Tiểu Xuân dừng lại tại một thi thể bị thiếu cháy đến mức không nhận ra mặt mũi, ngón tay ngón chân đều co quắp lại.

Hắn nhận ra trên thi thể đó ở gần đai lựng cũng đã bị cháy đen còn đeo viên ngọc ban chỉ, là thứ trang sức trên người cha hắn.

Thân thể hắn đột nhiên không còn khống chế được mà run lên bần bật, muốn gọi cha, nhưng cứ nghẹn lại gọi mãi không ra tiếng.

Thân thể đen xì này… là cha hắn… rõ ràng mấy ngày trước còn ngồi nói chuyện với hắn… thế nào vừa đảo mắt xong thì lại thành thế này…

Hắn còn cảm thấy được cha đã bảo hắn cùng uống rượu, hắn nói mình uống xong dễ loạn tính, thế nào cũng không chịu uống, còn khất hẹn lần sau, lần sau, đợi tới lúc hắn cưới vợ, nhất định sẽ cùng cha uống đến thống khoái.

Nhưng cái thân thể đen xì này… thế nào lại là cha hắn…

Rõ ràng lúc đó còn vừa khóc vừa cười, còn kêu gào tên hắn, gọi hắn là Tiểu Xuân.

Người đó với hắn còn có đôi phần giống nhau, thế mà cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy được gương mặt thật của hắn…

Làm sao lại trở thành thế này…

Hắn chỉ còn lại đây là người thân duy nhất trên đời này… chỉ còn duy nhất một người này thôi…

Cả người hắn đột nhiên vô lực cứ thế đổ xuống, người còn chưa tiếp đất, từ phía sau bỗng nhiên có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy hắn, kéo hắn vào trong lòng.

[Chịu không nổi thì đừng nhìn.] Âm thanh thản nhiên truyền tới.

[Thế nào lại thành như vậy… ngươi đã sớm biết… lại không nói cho ta?] Tiểu Xuân há miệng thở từng hơi, khó khăn hỏi.

Lồng ngực vừa nghẹt lại vừa nóng, khiến hắn tự hồ như muốn thở không ra hơi, ký ức lúc còn nhỏ vốn đã muốn quên đi, lúc này hiển hiện lại rõ mồn một. Hắn nhớ lại chính mình thì ra cũng giống với cha hắn, có khuyết tật là bị đau tim, sau đó trở thành dược nhân, mới dứt hẳn bệnh.

Lồng ngực từng cơn từng cơn đau thắt, lại nói lại nói… người này… cha hắn…

Cha hắn… làm sao lại mất đi như thế này…

[Vì ngươi sẽ chịu không nổi.] Vân Khuynh trả lời.

Từ ba ngày trước, Yên ba lâu bị người của Ô y giáo phóng hỏa, Vân Khuynh đã phái người đi tìm lại La Khỉ bị bắt đi.

Hai ngày sau lửa bị dập tắt, không nghĩ đến người do mình phái đi lại tìm ra thi thể của hắn ngay giữa đống gạch đổ nát kia.

Dù vậy, quan phủ và người trong triều không ai biết chuyện Thập tứ vương gia táng thân ở Yên ba lâu, Vân Khuynh mới hiểu được La Khỉ đã hoàn toàn thoát ly khỏi thân phận hoàng tộc, mai danh ẩn tích trốn vào đây không màng chuyện thị phi.

Nếu như không phải chính hắn từng thấy qua bức tranh ghi chép lại, Tiểu Xuân cùng cha hắn lại đoàn tụ với nhau, La Khỉ cũng không thể nào để cho hắn nhận ra. Thế này, nên nói là may mắn, hay là bất hạnh?(lại còn hỏi à?)

[Ngươi đáng ra nên nói cho ta biết!] Tiểu Xuân gào to, vùng vẫy trong lồng ngực Vân Khuynh.

Vân Khuynh lại càng ôm hắn chặt hơn.

Hai người giằng co, nắm tay vung cao, chấn động đến cả tay áo cũng mạnh mẽ cộng hưởng tạo ra kình phong.

Vân Khuynh mặc dù sớm biết cảnh tượng này sẽ khiến Tiểu Xuân chịu đả kích không nhẹ, nhưng cũng không lường được Tiểu Xuân lại đến nỗi mất tự chủ, không thể khống chế bản thân như thế này.

Vân Khuynh chưa từng nhìn thấy Tiểu Xuân như vậy. Trên mặt hắn hiển hiện vừa bi thương, lại vừa phẫn hận.

Vân Khuynh còn biết Tiểu Xuân là vì mất đi thân nhân mà bi thương phẫn nộ, vì một thân nhân chỉ mới tìm được chưa tròn một tháng mà trở thành thế này, đã thế, nếu để Tiểu Xuân biết hắn có liên quan đến toàn bộ chuyện này, vậy thì…

Trong đống ngói vụn đột nhiên truyền đến tiếng động, quan sai gọi to [Trong hầm ngầm còn một tiểu cô nương còn sống, mau gọi đại phu tới!]

Tiểu Xuân lúc này mới thôi vùng vẫy, chậm chậm ngừng lại, yên ổn trong ngực Vân Khuynh.

Có người còn sống… Cần gọi đại phu…

[Ta…] Tiểu Xuân khó nhọc ho ra mấy cái, cố gắng cất thành tiếng [Ta là đại phu…]

Thiên chức của y giả, gọi thần trí của hắn thanh tỉnh trở lại.

[Vân Khuynh… Để ta đi xem thử được không?] Tiểu Xuân nói với người đang dùng sức ôm hắn không chịu buông tay.

[Việc ngươi cần làm lúc này là lập tức cùng ta quay về, đừng quan tâm tới chuyện xảy ra ở đây nữa.]

[Ngươi buông ra đi.] Tiểu Xuân cần khẩn.

Vân Khuynh không nhúc nhích.

[Vân Khuynh, buông ta ra.] Tiểu Xuân tuy giọng điệu mềm mỏng, nhưng lại mang theo ý không cho phép người khác cự tuyệt.

Lực đạo phản kháng của Tiểu Xuân càng lúc càng lớn, Vân Khuynh cuối cùng cũng phải buông tay.

Hắn lúc này cũng không muốn cùng Tiểu Xuân giằng co, hắn biết rõ tự mình với người này nếu không ai chịu nhường ai, cũng sẽ không trở thành đợn giản chỉ là ai thắng ai thua.

Tiểu Xuân lúc bình thường dễ dãi, mới để mặc hắn tự tung tự tác muốn làm gì thì làm.

Mà lúc này không phải lúc bình thường, Vân Khuynh sớm hiểu rõ.

Đương lúc Tểu Xuân rời khỏi Vân Khuynh chạy vội tới hầm đất, vừa vặn nhìn thấy tiểu cô nương mặc áo tím đang được quan sai từ từ kéo lên.

Cô nương kia toàn thân nhếch nhác, tóc tai cháy sém rối bù, hai mắt mở to kinh hoàng, co rúm người lại ôm mình thật chặt, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm những câu nói mà người ta không thể nghe rõ, cả người run rẩy.

[Trân Châu… Ngươi còn sống…] Tiểu Xuân kinh ngạc không tin được mà hô to.

Trân Châu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Xuân liền ngây người, lâu sau, nước mắt chầm chậm tràn ra, mới bắt đầu khóc to.

[Ân công… Ân công…]

Tiểu Xuân đón lấy Trân Châu từ tay quan sai, ôm lấy nàng.

Hắn nhẹ giọng nói với Trân Châu [Ngươi còn sống, thật sự quá tốt rồi, quá tốt rồi.] Mà trong lời nói, còn mang theo sự nghẹn ngào khó kiềm nổi.

Tiểu Xuân quay người lại, vừa vặn chạm vào Vân Khuynh đang tiến tới, lập tức nói với Vân Khuynh [Là người ta quen biết.]

Vân Khuynh hai mắt lạnh băng, tối sầm.

Trân Châu ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Khuynh bạch y phiêu động quỷ mị cùng với sắc mặt lạnh lùng, đột ngột run rẩy mãnh liệt, hai mắt hoảng loạn nắm chặt lấy vạt áo của Tiểu Xuân, nói cũng không kịp nói đã lui người về sau, mặt mũi trắng bệch cả người ngất đi ngả vào Tiểu Xuân.

[Bạch… Y nhân…]

Tiểu Xuân chỉ nghe thấy ba chữ đầu này của Trân Châu.

Mang thi thể của cha cùng với Trân Châu đã bất tỉnh về Đoan vương phủ, Tiểu Xuân còn dùng hai gian phòng, một gian để an bài linh cữu của cha hắn, một gian dành cho Trân Châu.

Tiểu Xuân đặt Trân Châu lên giường đắp chăn cẩn thận, tiếp đó mới định đưa tay xem mạch, nhưng Trân Châu đã tỉnh lại.

Vân Khuynh vẫn đứng sau lưng Tiểu Xuân, Trân Châu tỉnh lại nhìn thấy, lại hoảng hốt rụt người vào trong giường.

[Ân công… Ân công…] Trân Châu không ngừng phát run, miệng tuy là đang nói chuyện với Tiểu Xuân, nhưng hai mắt lại không có giây phút nào dám rời khỏi nam tử mỹ lệ lạnh lùng kia.

[Ngươi đừng sợ, ta ở đây…] Tiểu Xuân vỗ vỗ lên mu bàn tay của Trân Châu, muốn trấn an nàng.

[Lão… Lão gia người…]

Trân Châu kinh hãi quá độ, nói chuyện cũng không rành mạch, đương lúc cố gắng dùng hết sức định nói cho Tiểu Xuân biết chuyện đã xảy ra, Vân Khuynh từ sau lưng Tiểu Xuân ánh mắt trầm xuống, sát khí đột nhiên lan tràn khiến Trân Châu như “kinh cung chi điểu”, không có cách nào khống chế mà khóc thét lên. (****)

Tiểu Xuân vội vàng giữ lấy tay Trân Châu vỗ vỗ, muốn nàng yên tâm một chút, lại khó khăn nói [Có ta ở đây rồi, không ai hại đến ngươi được đâu, đừng sợ nữa.]

Qua một lúc sau, Trân Châu mới bình tĩnh lại, Tiểu Xuân mới thở phào nói [Ta đi đun một bát trà định kinh cho ngươi uống, ngươi cứ nghỉ đi.]

Tiểu Xuân xoay người rời khỏi giường, Trân Châu hoảng hốt vội đưa tay định giữ lấy không cho Tiểu Xuân đi, nhưng lại chạm phải ánh mắt băng lãnh của Vân Khuynh, sợ hãi liền cuống quýt lui vào góc giường.

[Vân Khuynh, nam nhân không nên ở lại trong phòng của một cô nương, ngươi đợi ở đây làm gì, cùng ta đi đi!] Tiểu Xuân dừng bước, quay đầu lại nói với Vân Khuynh.

Vân Khuynh lúc này mới cùng với Tiểu Xuân bước ra khỏi khách phòng dành cho Trân Châu.

Rời khỏi khách phòng không xa lắm, Tiểu Xuân đi ở trước đột nhiên dừng lại, đứng ở hành lang.

[…] Vân Khuynh im lặng.

[Ngươi không muốn nói gì với ta sao?] Tiểu Xuân quay lại, chậm rãi cười, nhìn Vân Khuynh.

Gương mặt Vân Khuynh đột nhiên thất sắc như không còn chút máu.

[Ngươi không có gì để nói…] Đợi mãi một hồi lâu không thấy Vân Khuynh có phản ứng gì, Tiểu Xuân tiếu dung chuyển thành có chút cay đắng trong đó [Kỳ thực ngươi cũng hiểu được hiện tại ta muốn biết cái gì mà, nhưng ngươi không nói, vậy ta đành phải hỏi…]

Tiểu Xuân nói nhẹ như gió thoảng, trên mặt còn có vẻ mệt mỏi, hắn dừng lại cách Vân Khuynh vài bước, chậm thật chậm nói [Cha ta… Có phải ngươi giết không…]

[…] Vân Khuynh không nói.

[Vân Khuynh, ngươi phải trả lời ta chuyện này.] Tiểu Xuân nói khẽ.

[… Không phải.] Vân Khuynh trả lời. Không phải do hắn giết, chỉ là khó tránh khỏi có liên quan.

Tiểu Xuân nhếch miệng, lộ ra một gương mặt cười rất thê lương.

[Ngươi không tin ta?] Vân Khuynh hỏi.

[Hiện tại đã không còn là chuyện tin hay không tin… Mà là…] Tiểu Xuân nói còn chưa xong, nhưng lời đã dừng lại, rồi chuyển sang chủ đề khác [Bất quá vẫn là vô cùng cảm kích ngươi đã cho ta mang cha về đây. Sự tình thế này đối với vương phủ mà nói cũng là chuyện xui rủi, hai ngày sau ta sẽ chọn ngày, sẽ đem cha đi chôn, trả lại ngươi cái gọi là sạch sẽ.]

[Tiểu Xuân, ngươi cần phải tin ta.] Vân Khuynh tiến tới trước, bắt lấy Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân run lên, cảm giác căm ghét kịch liệt truyền tới, hắn ra sức gạt đi cánh tay Vân Khuynh, từ con ngươi, từ đáy mắt, đều lộ rõ vẻ chán ghét.

Vân Khuynh nhìn Tiểu Xuân hất tay mình ra, lồng ngực như bị bóp nghẽn, vạn phần khó chịu.

Đã không thể nắm lấy nữa rồi…

Hắn có cảm giác như vậy…

Tiểu Xuân lùi về sau hai bước, không còn cùng Vân Khuynh mặt đối mặt, chỉ nhẹ giọng nói [Vậy ngươi nói cho ta biết, người của Yên ba lâu, có phải do ngươi giết không?]

[…] Vân Khuynh không thể giải thích, cũng không biết phải làm sao để giải thích.

Yên ba lâu tụy đại bộ phận người ở đó đều vô tội, nhưng trong đó xác thực là có một phần mật thám của Ô y giáo trà trộn vào, Vân Khuynh đúng là vì để bức những kẻ đó lộ diện, đã hạ lệnh tẫn sát Yên ba lâu.

[A…ta quên không nhắc nhở ngươi, cho dù không phải là ngươi giết, nhưng vì ngươi mà chết, cũng chẳng khác nào tự tay ngươi giết chết cả. Ta đoán… Hay là ngươi sai người…]

Vân Khuynh giận dữ gào lên [Ngươi cần phải tin ta!]

Tiểu Xuân lại cười.

Nhưng trong mắt Vân Khuynh, đó là gương mặt cười mà hết mười phần khó coi. Như méo mó gãy rạn, chẳng khác nào đang khóc. Hắn cực kỳ ghét nhìn thấy Tiểu Xuân cười như vậy, khiến hắn cũng đau đớn, khiến hắn khó chịu, khiến hắn mất đi ý thức, khiến hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới được.

[Tiểu Xuân, nói, nói ngươi tin ta.] Vân Khuynh khẩn thiết nhìn Tiểu Xuân.

Hắn hy vọng Tiểu Xuân tin hắn, ai cũng có thể không tin hắn, nhưng Tiểu Xuân thì không được phép.

Tiểu Xuân là người duy nhất, được quyền biết tất cả tâm tư của hắn.

Tiểu Xuân cần phải hiểu hắn.

Vân Khuynh vô cùng khẩn thiết, trong lòng cảm thấy khổ sở, quầng mắt cũng nóng lên. Vì cái gì người này cứ như vậy bắt hắn nhận tội, nhiễu loạn toàn bộ tâm tư của hắn, hắn còn phải khẩn cầu người này, còn phải đối với người này giải thích toàn bộ?

Vân Khuynh sớm đã không hiểu bản thân mình nghĩ gì nữa, từ khi hắn vướng phải tấm lưới do cái kẻ gọi là Triệu Tiểu Xuân này đan thành, tâm của hắn cũng chỉ vì người này mà bấn loạn.

[Tiểu Xuân… Tiểu Xuân…] Quầng mắt của Vân Khuynh đỏ lên. Tại sao Tiểu Xuân vẫn không nói lời nào?

Tiểu Xuân tránh né một hồi lâu, rõ ràng sự thật chỉ còn cách một bước là đến nơi, đáp án tuy mông lung, cách qua một bức mành, nhưng vẫn nhìn ra được mấy phần chân thật ở đó.

Đã như vậy, người này còn muốn mình tin tưởng hắn?

Chính mình trước đó, cũng là đã quá tin tưởng hắn mà…

[Tiểu Xuân, nói ngươi tin ta!] Vân Khuynh gào lên.

Vân Khuynh không hiểu nổi tự trong đáy lòng là khó chịu như thế nào nữa. Tiểu Xuân bất quá chỉ là cười một cách khó coi, không cho hắn lại gần, lồng ngực hắn lập tức bị tê liệt, thống khổ mà vô phương ức chế.

[Ngươi muốn ta tin ngươi…ta tin ngươi…] Tiểu Xuân rốt cuộc vẫn là đang cười, chỉ là cười đến thảm đạm, cười đến chua xót [Cuối cùng một lần này… Ta tin ngươi… Ngươi nghìn vạn đừng lừa ta…]

Lời này vừa dứt, cảm thấy chính mình không thể nào bình tĩnh đứng bên Vân Khuynh nữa, Tiểu Xuân đành quay người, rời bước đi. Hắn càng bước càng xa, cho đến khi ly khai hành lang, biến mất ngay trước mắt Vân Khuynh.

Vân Khuynh đứng chôn chân tại chỗ không có cách nào đuổi theo.

Một câu cuối cùng đó của Tiểu Xuân “Ngươi nghìn vạn đừng lừa ta” chính là đã dao động rồi, bất quá là miệng nói tin tưởng, còn tận trong tâm, đã sớm không muốn tin hắn.

Vân Khuynh lại nhớ lại trước kia, hắn cùng Tiểu Xuân gặp lại, Tiểu Xuân biết được hắn từng có ý muốn lấy Tâm khiếu huyết, cũng có phản ứng như vậy, hắn bước lên một bước, Tiểu Xuân liền thối lui.

Không muốn ngừi ta chạm vào, liền không cho người ta chạm vào.

Không muốn cười với hắn, liền cất đi gương mặt tươi cười kia.

Vẻ mặt khinh ghét đó, trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn đơn giản không che giấu vẫn như trước giờ, không để hắn kịp phòng bị.

Nhất kích trùng trùng, khiến vân Khuynh hoàn toàn chìm vào trong u ám, muốn nhìn cũng không thấy nổi một tia le lói.

Vân Khuynh lúc này mới hiểu ngày hôm đó tại Yên ba lâu hắc y nhân kia muốn nói gì, hắn bước sai một bước, giờ đây đã đánh mất Tiểu Xuân.

Giờ đây Tiểu Xuân không cho phép hắn chạm vào, không muốn cùng hắn nói chuyện, không còn cười với hắn, không còn dựa dẫm vào mình mà nũng nịu, vậy thì sau đó sẽ thành thế nào?

Từ trước nay chưa từng loại người khiến tâm tư hắn đại loạn đến thế, chỉ cảm thấy còn sống là còn sống thôi, nhắm mắt lại thì cái gì cũng không bỏ qua được. Mà gặp được tiểu Xuân rồi hắn lại yêu mến cảm giác khi hai người bên nhau, thanh tỉnh, là tốt rồi, nhìn thấy một kẻ nằm bên cạnh mình thản nhiên ngáy o, trong lòng đã thấy ấm áp.

Vân Khuynh vô pháp hình dung, vô pháp hình dung bản thân mình sẽ ra sao nếu mất đi người này. Vô pháp hình dung người này bỏ đi, hắn sẽ cô độc trở lại, sẽ trở thành thế nào…

Hắn hoảng loạn, vội vã, khổ sở.

Tiểu Xuân không quan tâm đến hắn nữa rồi.



(*) Quyển tông: tài liệu

(**) Hồi Hồi: cái nước đó bị nhà Nguyên thịt từ đời tám hoánh.

(***) Thuận thủ khiên dương: xem tam thập lục kế:”| (đùa đấy, là tiện tay thì khiêng con dê đi)

(****) Kinh cung chi điểu: Con chym suýt nữa trúng tên nên lá gan nó teo, ví như người vừa trải qua chuyện hút chết nên hở tý là thất kinh. Vì thế mà có kẻ thích sử dụng từ “trái chym”, đừng thắc mắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện