Chương 18
Chương 18
Lời này nghe giống như không có bất kỳ ý gì, nhưng suy nghĩ sâu xa hơn một chút, ý nghĩa rất nhiều.
Chu Túy Túy bị ép ngồi lên đùi anh, không nhúc nhích được, ngón tay thon dài của anh mơn trớn trên mặt cô, hơi nhột, làm cho lòng người lâng lâng. Hô hấp của cô như sâu hơn, không nói gì mà đối diện với người đàn ông trước mặt, không biết nên nói cái gì.
Thật ra cô chưa từng nghĩ Thẩm Nam sẽ nói thẳng chuyện này, thật ra tổng thể mà nói, hai người bọn họ đều có cảm giác với đối phương... Nếu Chu Túy Túy không thích Thẩm Nam, ban đầu cũng sẽ không chẳng màng tất cả mà kết hôn với anh, nếu không thích anh, sao có thể tất cả mọi người đều không được, chỉ có một mình Thẩm Nam, cô nguyện ý chủ động nói.
Lúc đó, tức giận là phần lớn, nhưng sau này cô nghĩ lại, nếu như đổi thành người khác, khả năng cô sẽ không lấy chuyện hôn nhân của mình ra để chọc tức.
Từ lúc mới vào nhà, cô liền đoán được Thẩm Nam muốn giữ mình lại để nói chuyện, nhưng lại không dám tin sẽ nhanh như vậy.
Cho nên lúc nãy khi thay đồ, Chu Túy Túy cố ý đổi thành váy dài... Cũng không biết trong lòng rốt cuộc đang có ý đồ xấu gì.
Nói không rõ.
Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô hồi lâu, đợi người thành thật sau đó mới nghiêm túc mở lời: "Biết anh muốn nói gì không?"
Chu Túy Túy: "....."
Người này sao lại xấu xa như vậy, rõ ràng đã muốn chủ động nói trước, lại còn hỏi mình nữa.
Chu Túy Túy ngước mắt, trợn mắt nhìn anh một cái: "Anh có nói không, không nói em đi."
Thẩm Nam khẽ cười một cái, ánh mắt nóng bỏng quét qua người cô từ trên xuống dưới, lúc này mới nói: "Đi đâu?"
Chu Túy Túy: ".... Rất nhiều nơi có thể đi."
Thẩm Nam bật cười một tiếng, nắm gáy cô nói thẳng: "Em không nỡ đi."
"...."
Chu Túy Túy trợn mắt, nhìn Thẩm Nam.
Trong mắt Thẩm Nam tràn đầy chân thành và nóng bỏng, cúi đầu nhìn cô: "Trước đây luôn cảm thấy, chỉ cần sau khi chúng ta kết hôn là tốt rồi, cho dù bây giờ tương kính như tân cũng không sao, thời gian của chúng ta còn rất nhiều, có thể từ từ đến." Anh duỗi tay ôm Chu Túy Túy, dán sát vào tai cô nói: "Nhưng bây giờ, anh không muốn chờ."
Không muốn chờ theo thời gian từ từ trôi qua, bọn họ mới dần quen thuộc, anh chờ không được, cũng không muốn chờ.
Thời gian hai người ở chung không nhiều, cho nên càng muốn quý trọng từng giây từng phút, cũng muốn cùng người trước mắt trải qua mà không phải là đấu trí, có cảm giác cũng vẫn già mồm át lý nói hai người không có tình cảm.
Anh dán sát tai Chu Túy Túy, thấp giọng nói: "Không muốn từ từ phát triển."
Từng giây từng phút của bọn họ đều vô cùng quý giá.
**
Trước khi trở về, thật ra Thẩm Nam vẫn cảm thấy, sau khi trở lại cứ từ từ đến cũng được, không cần nóng nảy. Chu Túy Túy thích cuộc sống tự do, vậy thì cho cô cuộc sống tự do, chỉ cần người bình an khỏe mạnh là được rồi, nhưng sau khi trở lại, anh nhận ra suy nghĩ của mình thay đổi rồi, cuộc sống tự do muốn cho cô, nhưng càng muốn cùng cô trải qua tất cả thời gian.
Thẩm Nam đối với Chu Túy Túy, ở phương diện nào đó mà nói, là nhất kiến chung tình.
Thật ra tầm tuổi này của Thẩm Nam, nói thật lúc trẻ chưa từng yêu đương, lúc trước cũng không nghĩ đến. Sau khi tốt nghiệp cấp ba liền vào trường quân đội, mỗi ngày huấn luyện gian khổ đến nỗi không cần tắm mà vẫn có thể ngủ. Sau khi tốt nghiệp vào bộ đội, không khác lúc ở trường quá nhiều, vẫn là mệt mỏi, có lúc vì cứu người, vì hoàn thành nhiệm vụ, cơ bản mấy ngày mấy đêm không thể chợp mắt, tự nhiên không có tâm tư nghĩ đến mấy cái này.
Khi vừa mới tốt nghiệp, muốn nỗ lực tiến lên, xuất thân của anh tốt, nhưng càng là như vậy, anh càng có mục tiêu tự phấn đấu. Thẩm Nam chưa từng nghĩ sẽ dựa vào trong nhà, anh cũng có sự quật cường của mình, cho nên càng cố gắng hơn người khác.
Căn bản, trừ những cô bé cậu bé tiếp xúc trong đại viện, người bên ngoài lại càng ít hơn. Trong bộ đội mặc dù có con gái, nhưng Thẩm Nam không có hứng thú, trước đây còn bị đồng đội cười nhạo anh tính tình lạnh nhạt. Nhưng anh biết mình không phải như vậy, chẳng qua là không gặp người có cảm giác mà thôi.
Khi lần đầu nhìn thấy Chu Túy Túy, cũng không phải là lúc bị sắp xếp đi xem mắt, là từ rất lâu trước kia.
Anh đã nhìn thấy hình trong phòng của ông nội Thẩm, lúc ấy ấn tượng không sâu, chỉ nhớ mang máng, sau này có một lần... Bọn họ còn tình cờ gặp mặt, Thẩm Nam còn giúp đỡ người trước mặt này, chỉ là cô không nhớ mà thôi.
Sau này lại xem mắt, Thẩm Nam không hề kháng cự, Chu Túy Túy ngược lại, nhưng có lẽ là do từ nhỏ cô đã kính nể quân nhân, cho nên hai người trò chuyện không ít. Sau này hai người bị sắp xếp thường xuyên đi ra ngoài, Chu Túy Túy vì để cho anh tự giác nói với người nhà mình không hài lòng về cô, còn cố ý nhiều lần mang anh đến quán bar, lần nào cũng uống say.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nam vuốt vuốt tai Chu Túy Túy, rũ mắt nhìn cô chăm chú: "Hiểu lời anh nói là gì không?"
Chu Túy Túy mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Làm sao không hiểu, hai người đều không phải người hay ngượng ngùng, tuy rằng lúc mới bắt đầu có một chút, nhưng sau khi nói thẳng ra, lại cảm thấy không có gì.
Lúc đầu cô kính nể Thẩm Nam, nhưng con gái đều là động vật cảm tính, sau khi có hảo cảm với một người, mọi chuyện về sau đều thuận theo tự nhiên.
Một người đàn ông, lúc nào cũng che chở bạn, không tiếc đối nghịch lại với ba mẹ của mình.
Sao cô có thể không động lòng. Chẳng qua là đua nhau, một mực không dám thừa nhận mà thôi.
Thẩm Nam nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài: "Nhất định phải bắt anh nói thẳng sao?"
Chu Túy Túy nhìn anh chằm chằm: "Nếu như anh muốn nói nhiều hơn cũng được."
Thẩm Nam nghe lời của cô, tức đến bật cười.
"Cái gì là cũng được?"
Chu Túy Túy bật cười, duỗi tay ôm cổ anh, không chịu thua nói: "Anh nói trước đi."
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô, "Ừm", duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Tính không chịu thua này của em là học ai vậy?"
Chu Túy Túy: ".... Anh nha." Cô cười cong cong mi mắt: "Nếu không có tính không chịu thua này, anh sẽ để ý em sao?"
Kiểu đàn ông giống như Thẩm Nam, kiểu dịu dàng nũng nịu có lẽ anh đã không thèm nhìn đến, đàn ông đều có dục vọng chinh phục, mà vừa hay, Thẩm Nam thích điều này của Chu Túy Túy, quật cường bất phục, là một người con gái tính cách kiên cường.
Cuộc nói chuyện này không tính là thẳng thắn, nhưng cả hai đều là người thông minh, hiểu ý đối phương. Ở chỗ bọn họ, có nhiều thứ, chỉ một chút là thông suốt, Chu Túy Túy cũng không cứng rắn ép buộc Thẩm Nam phải nói câu thích em, anh có thể nói với cô như vậy, hoàn toàn thỏa mãn rồi.
Suy nghĩ một chút, Chu Túy Túy chủ động hôn Thẩm Nam.
Anh đã chủ động nói rồi, vậy cô chủ động làm, trời sinh một cặp.
***
Chu Túy Túy dán lên môi Thẩm Nam, cả người cũng bám vào người anh, vận dụng tất cả những kiến thức mà mình học được.
Sau khi hôn một lát, Chu Túy Túy có chút nhụt chí, rõ ràng tối hôm qua cô học được của Thẩm Nam, sao anh... một chút động tĩnh cũng không có. Đang gắng gượng, Thẩm Nam liền đổi khách thành chủ hôn lại, khí thế hung hăng, giống như muốn nuốt cô vậy.
Anh cắn môi cô, dán chặt lên, cạy hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, móc lấy đầu lưỡi của cô cùng dây dưa.
Nụ hôn này vừa nhanh vừa mãnh liệt, căn bản không cho người ta kịp phản ứng.
Sau khi nói hết, mọi thứ đều thuận lý thành chương.
Hai người tâm ý tương thông, làm gì cũng tự nhiên, giống như tất cả mọi chuyện phát triển cũng là chuyện đương nhiên.
Hai người ngồi trên ghế salon hôn môi, bên ngoài là giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào, rơi trong phòng, làm cho căn phòng tăng thêm từng tia sáng.
Hết thảy đều không bị khống chế, hai người bọn họ hôn đến khó bề chia cắt.
Chu Túy Túy hoàn toàn không hô hấp được, bị hôn đến sắp hít thở không thông, đưa tay đẩy bả vai Thẩm Nam, anh buông đôi môi đỏ thắm của cô ra, cười một tiếng: "Chỉ như vậy?"
Anh đang cười nhạo thể lực của Chu Túy Túy.
Chu Túy Túy nghe vậy, không thể nhịn được cắn anh một cái, giây tiếp theo, bị người vác lên vai, vào phòng ngủ.
Thẩm Nam ung dung nghiêng người lại gần, hai tay đặt bên sườn cô, vừa hôn, động tác trên tay cũng không dừng....
Chu Túy Túy mặc váy dài nằm trên giường của mình, giống như là đang chờ anh vậy. Ánh mắt của Thẩm Nam sâu thẳm nhìn cô, quỳ xuống trước mặt, cúi đầu hôn, mỗi nơi đều không bỏ qua.
Tiếng vải vóc ma sát vào nhau xoẹt xoẹt, làm cho lòng người tê dại, Chu Túy Túy duỗi tay ôm cổ anh, ngẩng đầu để mình và anh càng gần sát hơn.
Cô đang chủ động.
Đây là vợ của anh.
Hai người động tình hôn nhau, rèm cửa trong phòng không biết kéo xuống từ lúc nào, bên trong tối om giống như ban đêm.
Thẩm Nam vì để cho Chu Túy Túy vui thích, vẫn không ngừng lấy lòng cô, cho cô thoải mái, giống như đang chứng minh một câu nói lúc trước của cô, thân thể anh không được... Thẩm Nam dùng lực chứng minh thực lực của chính mình.
Chỉ là đến cuối cùng, Thẩm Nam được, mà Chu Túy Túy thì mềm rồi.
Khi anh tiến vào, giọng nói của Chu Túy Túy cũng đã khàn, trên người toàn mồ hôi, mồ hôi của hai người lẫn lộn, trong phòng kín có mùi vị không thể nói thành lời, mùi vị ấy... Làm cho người vừa ngửi là biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai người dính sát bên nhau, quấn quít dây dưa, không một kẽ hở.
Lúc mới bắt đầu, Thẩm Nam còn nhẹ nhàng một chút, dùng tư thế truyền thống, đợi thử một lần, tính xấu của người đàn ông này lộ ra, xoay người Chu Túy Túy lại... cuối cùng, hai người vào phòng tắm.
Chu Túy Túy ôm anh, thừa nhận luật động của anh.
Hết lần này đến lần khác, chưa từng dừng lại.
.....
Sau khi kết thúc, Chu Túy Túy mệt đến không muốn động.
Cô nằm trong ngực Thẩm Nam, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.
Mà Thẩm Nam nói được làm được, cả ngày này không để cho cô ra ngoài, số lần hai người làm không coi là nhiều, ba hay bốn lần, nhưng vẫn luôn ở cạnh một chỗ, cảm giác không chia cách được.
Thẩm Nam rũ mắt, cúi đầu hôn trán cô, trêu chọc nói: "Mệt?"
Chu Túy Túy lườm anh một cái: "Anh nói xem."
Giọng của cô cũng khàn khàn.
Cô không biết đàn ông có phải đều như vậy không, khi ở trên giường... Rất thích bắt người ta nói mấy lời linh tinh, bây giờ nghĩ lại, cũng làm cho cô đỏ bừng mặt.
Suy nghĩ, Chu Túy Túy rúc đầu vào cổ anh, đột nhiên nói: "Em đói."
Hai người cơm trưa cũng không ăn, vẫn luôn ở trên giường và trong phòng.
Thẩm Nam thấp giọng cười một cái, đối với người con gái của mình có thể nói là có thể cưng chiều thì cưng chiều: "Muốn ăn cái gì?"
Chu Túy Túy nghĩ: "Trong nhà không có thức ăn."
Thẩm Nam ừ một tiếng, vuốt tóc cô: "Vậy em ở nhà ngủ một lát, anh ra ngoài đi mua."
"Muộn như vậy vẫn còn ra ngoài sao?"
Thẩm Nam gật đầu: "Không sao."
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam xuống giường mặc đồ, cũng im lặng, chỉ thầm cảm thán trong lòng, thể lực của quân nhân... thật sự cmn quá tốt.
Không lời để nói.
Người đàn ông bình thường, theo như cô nghe được, làm hai lần là không còn sức rồi, đừng nói còn bò dậy mà đi mua đồ về nấu cơm, chỉ ôm bạn gái vào phòng tắm cũng không có sức, nhưng Thẩm Nam... Không chỉ là được việc phía sau, còn làm được việc phía trước luôn.
Nghĩ vậy, Chu Túy Túy huýt sáo khen Thẩm Nam: "Thể lực của đội trưởng Thẩm... Quả nhiên lợi hại."
Thẩm Nam: "...."
Sau đó nhìn người vợ hoàn toàn không biết sợ của mình, dở khóc dở cười, cầm áo khoác đi đến mép giường, nhíu mày hỏi: "Còn dám trêu chọc anh?"
Ý là: Em còn sức sao.
Chu Túy Túy kéo chăn, che người, làm nũng nói: "Anh mau đi đi, em đói lắm rồi, muốn ăn rất nhiều thứ, còn muốn ăn đồ ngọt."
Thẩm Nam dở khóc dở cười, cúi đầu hôn cô một cái, mặc áo khoác ra ngoài.
Người vừa đi, Chu Túy Túy muốn ngủ, nhưng lại muốn nghịch điện thoại một cái, sờ một vòng không thấy điện thoại đâu, mới nghĩ lại điện thoại chắc đã bị mình ném ở phòng khách rồi.
Khó khăn đứng dậy đi ra bên ngoài cầm điện thoại, Chu Túy Túy lại nằm lên giường một lần nữa.
Vừa cầm điện thoại lên, liền thấy Hạ Văn gửi đến rất nhiều tin nhắn.
Hạ Văn: Chị em, tối nay uống rượu không?
Hạ Văn: Nói rõ với chồng cậu chưa! Theo phân tích của mình, hai người đều có đối phương, chính là quá cứng rắn, thật ra trong tình yêu, thỉnh thoảng thỏa hiệp một chút, làm nũng cũng rất tốt.
Hạ Văn: Rốt cuộc cậu biến đi đâu vậy?
....
Hạ Văn: Cậu mà không xuất hiện nữa mình cho rằng cậu có phải đang ngủ không, ban ngày ban mặt ngủ cái gì vậy!
Chu Túy Túy nhìn đến đây, khẽ cười một cái gửi tin nhắn cho Hạ Văn: Cậu đoán đúng rồi.
Hạ Văn lập tức trả lời lại: Đoán đúng cái gì?
Chu Túy Túy: Mình đang trên giường, nhưng chưa ngủ.
Hạ Văn: ??? Cái mà mình đang nghĩ????
Chu Túy Túy: Cậu nghĩ cái gì?
Hạ Văn: ???? Mau chia sẻ đi! Hai người nói rõ rồi?
Chu Túy Túy: Coi như vậy đi.
Hạ Văn: Cho nên cả một buổi chiều cậu không để ý mình, sau đó thất hứa với mình, buổi chiều làm cái gì vậy. Cười xấu xa.jpg
Chu Túy Túy nhìn thấy meme thì bật cười, thật sự có chút vui vẻ, nhịn không được nói với Hạ Văn hai câu: Cái cậu nghĩ, không thể không nói thể lực của chồng mình rất tốt.
Hạ Văn: ..... Những ngày tháng một lần nếm thử nhớ mãi hai năm đã kết thúc, chúc mừng cậu.
Chu Túy Túy: .....
Hai người tán gẫu mấy câu, Hạ Văn cũng không hỏi nhiều, trong lòng hai người hiểu rõ là được rồi.
Hạ Văn: Vậy cậu tiếp tục đi, mình đi chơi đây, có thời gian hẹn sau.
Chu Túy Túy: Được.
***
Chu Túy Túy tắt điện thoại đi ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người trở về, sau đó, không có quá nhiều ý thức.
Đợi đến khi Chu Túy Túy tỉnh lại, Thẩm Nam đang cúi đầu hôn cô.
Hai người đối mặt, Chu Túy Túy mơ màng "ừm" một tiếng, hàm hồ hỏi: "Xong rồi?"
"Ừ." Thẩm Nam kéo người dậy, đi ra bên ngoài: "Ăn cơm trước."
"Được."
Tài nghệ nấu nướng của Thẩm Nam không tồi, bọn họ là kiểu người toàn năng, cái gì cũng biết làm, thức ăn trên bàn màu sắc mùi vị đều hoàn hảo, Chu Túy Túy nếm thử một miếng, hạnh phúc híp mắt lại.
Quá ngon.
Thẩm Nam liếc nhìn cô gái đang ăn trước mặt, khẽ cười: "Ăn chậm một chút, không có ai giành của em."
"Em đói."
Thật sự đói, vận động quá tốn sức.
Nghe vậy, Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô chằm chằm, hầu kết chuyển động, "Ừm, ăn nhiều một chút."
Sau khi hai người ăn xong, nhân sĩ chăm chỉ là Thẩm Nam chủ động thu dọn rửa bát, Chu Túy Túy nằm trên sô pha xem phim, chủ yếu là nhàm chán, cũng có chút mệt mỏi.
"Còn mệt không?"
"Khá tốt." Chu Túy Túy nhìn anh, "Bao giờ anh hết nghỉ phép?"
Thẩm Nam nhấp môi, tròng mắt nhìn cô một lát, nói: "Sáng ngày mốt về đội."
Chu Túy Túy: "...."
Khó trách, anh nói thời gian của hai người không nhiều. Cho nên mỗi giây mỗi phút, đều rất quý giá.
Thẩm Nam quan sát biến hóa biểu tình của cô, khom người đến gần: "Không vui?"
Chu Túy Túy lắc đầu một cái, đưa tay vòng qua cổ anh nói: "Không phải không vui, chỉ là có chút đau lòng."
Bọn họ bị thương, vẫn phải làm nhiệm vụ như cũ, vẫn hy sinh cho tổ quốc. Vết thương của Thẩm Nam khỏi rồi, nhưng lần này về đi cũng quá nhanh.
Thẩm Nam cúi đầu, hôn tóc cô, âm thanh trầm trầm nói: "Không cần đau lòng, bây giờ anh rất thỏa mãn."
Nếu không phải do là quân nhân, có lẽ cũng sẽ không được cùng Chu Túy Túy đi đến bước này. Thẩm Nam bây giờ vô cùng cảm ơn lúc đầu mình đã chọn con đường này.
Bảo vệ tổ quốc, bảo vệ người con gái của mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Túy Túy hôn anh, thật không muốn lãng phí một chút thời gian nào.
Thẩm Nam nhìn người đang treo trên người mình, cười, "Em đây là muốn ép khô anh?"
Chu Túy Túy cắn môi anh, cho anh một ánh mắt quyến rũ, "Yếu vậy sao?"
Thẩm Nam nhéo eo cô, tức đến bật cười.
Chủ yếu là anh lo lắng thân thể nhỏ bé của cô không chịu được, bằng không đã làm cô đến khóc.
Nhưng Chu Túy Túy không quan tâm, cô vừa nghĩ đến ngày mốt anh phải đi, có chút không nỡ. Vừa mới nói rõ ràng, 48 tiếng còn chưa đến, đã phải chia xa rồi.
Cô như con báo nhỏ mà cắn anh, giở thủ đoạn.
**
Sau khi kết thúc, Thẩm Nam cúi đầu hỏi cô: "Ai yếu?"
Chu Túy Túy xoay người, không để ý anh.
"Mệt rồi."
Buổi tối này, hai người chìm vào giấc ngủ từ sớm.
Cả người dính sát lấy nhau.
***
Hôm sau, Chu Túy Túy và Thẩm Nam cái gì cũng không làm, cứ ở nhà một ngày, ai gọi cũng không ra ngoài.
Lời nói thẳng kia, làm cho Chu Túy Túy muốn đánh anh.
Khi người đàn ông này không đứng đắn, vẫn làm cho người ta thích không ngừng.
Có khả năng, cô đã hoàn toàn đắm chìm rồi.
Bình luận truyện