Lắng Nghe Tiếng Mưa
Chương 7: Trầm luân
Đứng trên ban công, đắm mình trong chùm đèn neon đủ sắc màu, nhưng lực chú ý của Dương Thính Vũ, dồn hết vào điếu thuốc lá đang cháy dở trên tay. Cô không nghiện hút thuốc, chỉ là tâm trạng phiền não, không cách nào giải bày, sẽ châm một điếu thuốc, chỉ cần hút vài hơi, sau đó thong thả nhìn nó chầm chậm cháy thành tro tàn.
Cô học hút thuốc là vì năm đó Dương Trấn kết hôn. Khi ấy, Dương Trấn có thể nói là hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô, cô hẳn là nên vui mừng, nhưng cô lại thành ra mất ăn mất ngủ.
Hầu như không tìm được hơi thở của anh khắp phòng, cô khóc to như sụp đổ mọi thứ. Sau đó như kẻ điên chạy xuống tạp hóa dưới lầu, mua toàn bộ nhãn hiệu thuốc lá anh từng hút.
Ở trong phòng của anh mà châm thuốc, để khắp phòng tràn ngập hương vị thuốc lá của anh.
Hóa ra, cô từng yêu anh như vậy, đã từng.
Anh quyết định kết hôn, tình yêu của cô đối với anh… như tro tàn đang rơi xuống, lát sau tan thành mây khói.
Dương Trấn cũng ra ban công, từ phía sau ôm cô, trông thấy ngón tay cô đỏ tươi, nhíu mày, “Hút thuốc không tốt cho cơ thể.” Anh cầm điếu thuốc cháy dở sang một bên, ngang ngược dập tắt.
Dương Thính Vũ nhếch môi, hiện giờ mới nói những… lời này có phải đã quá muộn rồi không?
“Anh biết em đang nghĩ gì, cho anh chút thời gian, chúng ta có thể giống như lúc trước.” Dương Trấn kiên định bảo đảm bên tai cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Dương Thính Vũ ở trong lòng anh xoay người, chủ động ôm lấy cổ, nhìn sâu vào mắt anh. Thế nào là giống như lúc trước? Cứ vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Mọi người vì bọn họ mà đau lòng có thể lãng quên ư?
Cô không làm được.
Có lẽ, cô thật sự không thể rời khỏi anh. Cô hiểu, dù hết lần này hết lần khác trốn tránh thì vẫn không thể thành công, mất đi anh, cô sống không bằng chết.
Cô mâu thuẫn như thế đó, yêu anh, hận anh, muốn chạy trốn nhưng không thể rời khỏi anh.
Bọn họ không ngừng tổn thương, không ngừng yêu, đâu là lối thoát cuối cùng?
Nhón chân, cô dâng đôi môi đến miệng anh, hôn nhẹ.
Chỉ là nụ hôn nhẹ, cũng khiến trong lòng của Dương Trấn nổi lên sóng to gió lớn, anh không nhớ nổi bao lâu rồi, cô đã không còn chủ động hôn anh.
Bàn tay anh đặt sau gáy cô, không cho môi cô rời khỏi miệng mình, ngược lại, anh càng ôm chặt, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.
Dương Thính Vũ nhíu đôi mày thanh tú, anh cắn mút trong miệng, khiến môi dưới của cô hơi đau, đầu lưỡi anh ngang ngạnh thăm dò vào khoang miệng cô, kịch liệt quét qua mọi ngõ ngách, cuối cùng mê hoặc cái lưỡi mềm mại của cô cùng triền miên mới hả dạ.
Nước mắt chậm rãi chảy xuống, Dương Thính Vũ không ngừng tự nói với bản thân. Điều này không liên quan đến yêu hay không yêu, chỉ là thói quen lệ thuộc, không muốn rời khỏi.
Trong suy nghĩ, trên cơ thể…
Áo ngực của cô bị đẩy lên cao, bàn tay nồng ấm không dịu dàng, không nghiêm chỉnh đặt lên, lòng bàn tay bóp nhẹ một cái trên đỉnh nhụy.
“Ừm… ha…” Dương Trấn từ trên môi cô chậm rãi dời xuống, tiếng rên rỉ của Dương Thính Vũ trong cảnh đêm phồn hoa vang dội.
Một bên vuốt nhũ hoa mềm mại trong tay, nụ hôn của anh tức thì rơi trên bờ ngực bên kia. Bờ môi mút vào phần thịt non mịn, đầu lưỡi đảo một vòng, phác họa xung quanh đầu nhụy.
Ngón tay bỗng dùng sức nắm chặt quả dâu hồng nhạt, đồng thời một bên hôn lên nhũ hoa dùng sức cắn mạnh.
“Á… á…” Dương Thính Vũ không nhịn được ưỡn người, lưng tựa vào lan can, mái tóc của cô bay tán loạn trong không trung, như tấm vải bay phất phới.
Dương Trấn kéo chiếc váy ngắn lên, nhanh nhẹn cởi chiếc quần lót, ôm ghì cô, ngồi giữa hai chân mình đồng thời cởi thắt lưng. Anh phóng ra dục vọng, thuận thế đâm vào.
“A…a… Cậu nhỏ…” Dương Thính Vũ ôm chặt anh, tựa đầu vào vai anh, nương theo cơ thể mà đong đưa.
“Vũ nhi… Vũ nhi…” Anh gọi tên cô, kịch liệt chuyển động, mỗi lần đâm vào đều khiến cơ thể cô biến hóa, càng ẩm ướt.
Bóng đêm che đi hình ảnh hai người đang chặt chẽ hòa làm một. Tiếng rên rỉ mập mờ đề cao gây chấn động trong đêm, xen lẫn vào tiếng thở nặng nề của hai người cùng với vũng nước đọng trên đất.
“Á… Thật sâu… Cậu nhỏ… Sâu quá…” Dương Thính Vũ không thể cách nào tiếp nhận nổi, rồng lớn giảo hoạt chen vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt rồi dừng lại, tại vùng thịt non mềm không ngừng đâm chọc, cọ xát, khiến cô không kịp thở dốc.
“Vũ nhi, cậu nhỏ còn chưa thỏa mãn… Phải sâu một chút, Vũ nhi mới nhớ kỹ…” Dương Thính Vũ nâng mông cô hướng lên cao, sau đó hung hăng thả cơ thể của cô rơi xuống, côn thịt to lớn không lưu tình xuyên vào tử cung.
“A… a…” Khoái cảm mạnh mẽ cùng với lượng lớn mật dịch tuôn ra theo sự run rẩy kịch liệt của Dương Thính Vũ… mỗi một bộ phận trên cơ thể đều bị ảnh hưởng. Hoa huyệt rung động càng kẹp chặt rồng lớn, gần như muốn dùng sức bẻ gãy nó.
“Chặt quá… Vũ nhi, em thật chặt…” Dương Trấn lẩm bẩm, anh chỉ cảm thấy da dầu và bụng đều run lên vì cô dùng sức kẹp, nhưng anh cũng không vội vàng phóng xuất, càng ôm cô chặt hơn, chuyển động ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh…
Dương Thính Vũ rốt cuộc chỉ nhớ rõ, trong màn đêm tuyệt đẹp hôm nay, ánh trăng dịu dàng rọi lên thân thể cô sáng óng ánh. Người đàn ông trước mắt, cũng dịu dàng nồng nhiệt như vầng trăng ấy.
Cứ như thế, cô và anh trầm luân, đến chết mới thôi.
Cô học hút thuốc là vì năm đó Dương Trấn kết hôn. Khi ấy, Dương Trấn có thể nói là hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô, cô hẳn là nên vui mừng, nhưng cô lại thành ra mất ăn mất ngủ.
Hầu như không tìm được hơi thở của anh khắp phòng, cô khóc to như sụp đổ mọi thứ. Sau đó như kẻ điên chạy xuống tạp hóa dưới lầu, mua toàn bộ nhãn hiệu thuốc lá anh từng hút.
Ở trong phòng của anh mà châm thuốc, để khắp phòng tràn ngập hương vị thuốc lá của anh.
Hóa ra, cô từng yêu anh như vậy, đã từng.
Anh quyết định kết hôn, tình yêu của cô đối với anh… như tro tàn đang rơi xuống, lát sau tan thành mây khói.
Dương Trấn cũng ra ban công, từ phía sau ôm cô, trông thấy ngón tay cô đỏ tươi, nhíu mày, “Hút thuốc không tốt cho cơ thể.” Anh cầm điếu thuốc cháy dở sang một bên, ngang ngược dập tắt.
Dương Thính Vũ nhếch môi, hiện giờ mới nói những… lời này có phải đã quá muộn rồi không?
“Anh biết em đang nghĩ gì, cho anh chút thời gian, chúng ta có thể giống như lúc trước.” Dương Trấn kiên định bảo đảm bên tai cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Dương Thính Vũ ở trong lòng anh xoay người, chủ động ôm lấy cổ, nhìn sâu vào mắt anh. Thế nào là giống như lúc trước? Cứ vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Mọi người vì bọn họ mà đau lòng có thể lãng quên ư?
Cô không làm được.
Có lẽ, cô thật sự không thể rời khỏi anh. Cô hiểu, dù hết lần này hết lần khác trốn tránh thì vẫn không thể thành công, mất đi anh, cô sống không bằng chết.
Cô mâu thuẫn như thế đó, yêu anh, hận anh, muốn chạy trốn nhưng không thể rời khỏi anh.
Bọn họ không ngừng tổn thương, không ngừng yêu, đâu là lối thoát cuối cùng?
Nhón chân, cô dâng đôi môi đến miệng anh, hôn nhẹ.
Chỉ là nụ hôn nhẹ, cũng khiến trong lòng của Dương Trấn nổi lên sóng to gió lớn, anh không nhớ nổi bao lâu rồi, cô đã không còn chủ động hôn anh.
Bàn tay anh đặt sau gáy cô, không cho môi cô rời khỏi miệng mình, ngược lại, anh càng ôm chặt, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.
Dương Thính Vũ nhíu đôi mày thanh tú, anh cắn mút trong miệng, khiến môi dưới của cô hơi đau, đầu lưỡi anh ngang ngạnh thăm dò vào khoang miệng cô, kịch liệt quét qua mọi ngõ ngách, cuối cùng mê hoặc cái lưỡi mềm mại của cô cùng triền miên mới hả dạ.
Nước mắt chậm rãi chảy xuống, Dương Thính Vũ không ngừng tự nói với bản thân. Điều này không liên quan đến yêu hay không yêu, chỉ là thói quen lệ thuộc, không muốn rời khỏi.
Trong suy nghĩ, trên cơ thể…
Áo ngực của cô bị đẩy lên cao, bàn tay nồng ấm không dịu dàng, không nghiêm chỉnh đặt lên, lòng bàn tay bóp nhẹ một cái trên đỉnh nhụy.
“Ừm… ha…” Dương Trấn từ trên môi cô chậm rãi dời xuống, tiếng rên rỉ của Dương Thính Vũ trong cảnh đêm phồn hoa vang dội.
Một bên vuốt nhũ hoa mềm mại trong tay, nụ hôn của anh tức thì rơi trên bờ ngực bên kia. Bờ môi mút vào phần thịt non mịn, đầu lưỡi đảo một vòng, phác họa xung quanh đầu nhụy.
Ngón tay bỗng dùng sức nắm chặt quả dâu hồng nhạt, đồng thời một bên hôn lên nhũ hoa dùng sức cắn mạnh.
“Á… á…” Dương Thính Vũ không nhịn được ưỡn người, lưng tựa vào lan can, mái tóc của cô bay tán loạn trong không trung, như tấm vải bay phất phới.
Dương Trấn kéo chiếc váy ngắn lên, nhanh nhẹn cởi chiếc quần lót, ôm ghì cô, ngồi giữa hai chân mình đồng thời cởi thắt lưng. Anh phóng ra dục vọng, thuận thế đâm vào.
“A…a… Cậu nhỏ…” Dương Thính Vũ ôm chặt anh, tựa đầu vào vai anh, nương theo cơ thể mà đong đưa.
“Vũ nhi… Vũ nhi…” Anh gọi tên cô, kịch liệt chuyển động, mỗi lần đâm vào đều khiến cơ thể cô biến hóa, càng ẩm ướt.
Bóng đêm che đi hình ảnh hai người đang chặt chẽ hòa làm một. Tiếng rên rỉ mập mờ đề cao gây chấn động trong đêm, xen lẫn vào tiếng thở nặng nề của hai người cùng với vũng nước đọng trên đất.
“Á… Thật sâu… Cậu nhỏ… Sâu quá…” Dương Thính Vũ không thể cách nào tiếp nhận nổi, rồng lớn giảo hoạt chen vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt rồi dừng lại, tại vùng thịt non mềm không ngừng đâm chọc, cọ xát, khiến cô không kịp thở dốc.
“Vũ nhi, cậu nhỏ còn chưa thỏa mãn… Phải sâu một chút, Vũ nhi mới nhớ kỹ…” Dương Thính Vũ nâng mông cô hướng lên cao, sau đó hung hăng thả cơ thể của cô rơi xuống, côn thịt to lớn không lưu tình xuyên vào tử cung.
“A… a…” Khoái cảm mạnh mẽ cùng với lượng lớn mật dịch tuôn ra theo sự run rẩy kịch liệt của Dương Thính Vũ… mỗi một bộ phận trên cơ thể đều bị ảnh hưởng. Hoa huyệt rung động càng kẹp chặt rồng lớn, gần như muốn dùng sức bẻ gãy nó.
“Chặt quá… Vũ nhi, em thật chặt…” Dương Trấn lẩm bẩm, anh chỉ cảm thấy da dầu và bụng đều run lên vì cô dùng sức kẹp, nhưng anh cũng không vội vàng phóng xuất, càng ôm cô chặt hơn, chuyển động ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh…
Dương Thính Vũ rốt cuộc chỉ nhớ rõ, trong màn đêm tuyệt đẹp hôm nay, ánh trăng dịu dàng rọi lên thân thể cô sáng óng ánh. Người đàn ông trước mắt, cũng dịu dàng nồng nhiệt như vầng trăng ấy.
Cứ như thế, cô và anh trầm luân, đến chết mới thôi.
Bình luận truyện