Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 10: Đệ thập thoại Tượng, Tổng binh và Tà phật



Hai người thương lượng đã định, Triển Chiêu phải về Khai Phong phủ cùng Bao đại nhân khai báo kết quả điều tra, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi đi đâu vậy? Trở về Bạch Nhàn Trang hay là cùng ta trở về Khai Phong phủ?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo, “Đói, buổi sáng ngươi ăn chưa?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, tựa hồ là đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong lòng ngực móc ra một bao giấy dầu, mở bọc giấy, bên trong có hai bánh bao thịt. “Sáng nay từ phòng bếp cầm tới.” Nói, lấy ra một cái đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Chia ngươi một cái.”

Bạch Ngọc Đường nhận lấy bánh bao cắn một miếng, cảm thấy không tồi, hai người liền vừa gặm bánh bao, vừa đi đi dạo dạo mà trở về Khai Phong phủ.

Triển Chiêu quay mặt, thấy Bạch Ngọc Đường hai ba cái liền đem bánh bao nhét vào trong miệng, hai bên má phình ra, giống như là ăn không đủ muốn mua thêm mấy cái, kết hợp với khuôn mặt cực kỳ tuấn tú kia của hắn, có vẻ hơi tức cười, liền nhẫn cười, hỏi, “Ngươi có đủ không a? Mua thêm hai cái nhé?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, nhìn nhìn nửa cái bánh bao còn dư lại trên tay Triển Chiêu, đột nhiên giơ tay chỉ ra phía sau hắn, “Miêu nhi, đó là ai?”

Triển Chiêu nghe xong quay đầu lại, đang buồn bực Bạch Ngọc Đường hỏi kẻ nào, đột nhiên cũng cảm giác trên ngón tay khẽ nóng lên, còn có cảm giác mềm mại… Cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy nửa cái bánh bao trên tay bị Bạch Ngọc Đường cướp đi. Lúc này mới kịp nhận ra xúc cảm ấm áp mềm mại trên tay vừa nãy là cái gì, Triển Chiêu liền cảm giác trên mặt phát sốt, trợn mắt nhìn lão chuột kia một cái, xoay người rời đi.

“Miêu nhi, gấp cái gì, chờ ta mua hai cái bánh bao!” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đột nhiên vội vã bỏ đi, liền vội vàng mua hai bánh bao ở cửa hàng điểm tâm ven đường, đuổi theo, đưa cho Triển Chiêu một cái, “Này, gia gia cũng mời ngươi một cái.” Nói xong, gặm bánh bao tự mình đi về phía trước. Triển Chiêu cầm lấy bánh bao nhìn nhìn, trên tay tựa hồ còn có cảm giác ấm áp ban nãy, lúc ăn đến miếng cuối cùng, đôi môi không cẩn thận chạm phải ngón tay… Mặt càng nóng hơn.

“Mèo, ngươi làm gì thế, chậm chạp lề mề?” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khó hiểu, sáp qua, “Mặt sao lại đỏ như vậy? Nhân bánh bao cay à?”

Triển Chiêu nheo mắt lại, khó lí giải sao cũng có chút không cam lòng nổi lên, hơn nữa không có lý do gì chỉ có bản thân lúng túng có phải không, nhìn tên chuột này, còn vẻ mặt cái gì cũng không biết…

“Ân…” Triển Chiêu đột nhiên đưa tay chỉ phía sau Bạch Ngọc Đường, “Ngươi lúc nãy sao không đi chỗ đó mua? Cửa hàng bánh bao mới mở đó mùi vị vô cùng ngon.”

“Nơi nào?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, theo phương hướng ngón tay Triển Chiêu tìm kiếm, lúc này, cũng cảm giác tay Triển Chiêu bắt được cổ tay hắn, cắn một cái cướp bánh bao đi, đôi môi vô tình hoặc cố ý chạm phải ngón tay của hắn, vừa nóng lại mềm mại.

Bạch Ngọc Đường cuối cùng đã hiểu mới vừa rồi Triển Chiêu đang không được tự nhiên cái gì, lúng túng cứng ở tại chỗ, Triển Chiêu thấy bộ dáng lão chuột trước mắt ngây ngốc, mục đích đạt được liền cảm thấy tâm lý thăng bằng, thỏa mãn mà xoay người, thoải mái đi tiếp, than thở, hôm nay khí trời tốt…

Bạch Ngọc Đường sửng sốt thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, ở phía sau cãi vã, tử miêu!

Giằng co một đường, hai người cuối cùng là trở lại Khai Phong phủ, Bao Chửng đã vào triều trở lại, đang trong thư phòng cùng Tiểu Lục Tiểu Thất nói chuyện. Tiểu Lục cặn kẽ giảng thuật về chuyện Bạch giáo cùng Bao Chửng, Bao Chửng lắng nghe, khẽ nhướng mày.

“Đại nhân.” Triển Chiêu vén màn cửa đi vào.

Bao Chửng ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu trở lại, phía sau còn đi theo Bạch Ngọc Đường, liền khẽ mỉm cười, “Triển hộ vệ cực khổ, Bạch thiếu hiệp cũng tới?”

Đừng xem Bạch Ngọc Đường bình thời một bộ dáng phất phơ, nhìn thấy Bao Chửng vẫn là không tự chủ liền đứng đắn lên, cung kính cho Bao Chửng cái lễ, “Bao đại nhân.”

Bao Chửng cười khoát khoát tay, nhanh chóng cho hai người ngồi, lúc này Tiểu Lục cùng Tiểu Thất đã đem điều nên nói ra nói tất cả, Bao Chửng cho Trương Long Triệu Hổ mang theo hai đứa bé đi xuống trước.

“Công Tôn còn đang nghiệm thi.” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, liền cùng Bạch Ngọc Đường đem chuyện tối hôm qua do thám Bạch Y giáo, cùng tin tức sáng nay hỏi thăm được ở bố phường quả phụ có liên quan La Trường Phong, còn có kế hoạch tối nay đi tham gia nghi thức kim bồn rửa tay thuận tiện thầm do thám đều nói cho Bao Chửng.

Bao Chửng khẽ cau mày, bảo, “Nói như vậy, án lần này La Trường Phong thật là khả nghi a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau gật đầu một cái.

“Bạch thiếu hiệp cùng La Trường Phong nhưng có giao tình? Người này nhân phẩm như thế nào?” Bao Chửng hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Đại ca của ta cùng La Trường Phong giao hữu nhiều năm, La Trường Phong người này thái độ làm người chính trực nghĩa khí, thích làm việc thiện… Ở trên giang hồ dư luận rất tốt, ta cùng với hắn không có thâm giao, bất quá tin được ánh mắt đại ca của ta.”

Bao Chửng gật đầu bảo, “Nếu hai ngươi tối nay đi tham gia kim bồn rửa tay của hắn, liền thuận đường hỏi thăm một chút đi, nếu quả thật có hiềm nghi, cũng có thể để cho Trương Long Triệu Hổ hoặc là Vương Triều Mã Hán đi hỏi thăm.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, trong lòng biết Bao Chửng là bận tâm đến địa vị giang hồ của Triển Chiêu, tránh làm khó hắn.

“Đúng rồi.” Bao Chửng từ trong lòng ngực lấy ra tấm lệnh bài ngày hôm qua Triển Chiêu cho hắn nói, “Các ngươi không phải muốn hỏi thăm tin tức Hạ Quốc Đống kia sao?”

“Ân.” Hai người lập tức tinh thần tỉnh táo, tâm nói, Bao đại nhân chính là Bao đại nhân a, nhanh như vậy thì đã có câu trả lời chắc chắn rồi.

“Ta hôm nay nhượng Binh bộ Thượng thư Lưu đại nhân liếc mắt nhìn lệnh bài kia.” Bao Chửng bảo, “Đích xác là lệnh bài võ quan của Ứng thiên phủ.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều chau mày, cảm giác được chuyện tựa hồ có chút nghiêm trọng.

“Hoa văn và kiểu dáng của tấm lệnh bài này, là chức Tổng binh, bốn năm trước chế tạo, cũng chính là khánh lịch năm đầu tiên.” Bao Chửng cầm lấy tấm lệnh bài, bảo, “Lưu thượng thư đối với tấm lệnh bài này có ấn tượng đĩnh sâu, là bởi vì kiểu dáng lệnh bài là Hoàng thượng tự mình lựa chọn.”

“Chữ Hạ kia, có phải là chỉ Hạ Quốc Đống không?” Triển Chiêu hỏi.

Bao Chửng nhìn lệnh bài trầm mặc một hồi, gật đầu, nói, “Đích xác phải… Hơn nữa, Hạ Quốc Đống này còn có chút lai lịch.”

“Lai lịch gì?” Hai người cùng nhau hỏi.

“Thúc phụ của hắn, các ngươi đều biết.” Bao Chửng nói, “Năm đó ở Lạc Hà cùng các ngươi bắt sống Lý Nguyên Hạo đấy, Đại tướng quân Hạ Thu Long.”

“Cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thất kinh, hóa ra Hạ Quốc Đống vẫn là đi cửa sau nha!

“Hạ Quốc Đống năm năm trước được phong làm Tổng binh.” Bao Chửng nói tiếp, “Chẳng qua là ba năm trước hắn vẫn luôn ở biên quan cùng thúc phụ đánh giặc, hai năm trước mới điều vào Ứng thiên phủ.”

“Đáng tiếc Hạ Thu Long lão tướng quân cuối năm ngoái đã qua đời.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Nếu không đi hỏi thử hắn là được.”

“Chuyện này cũng không khó.” Bao Chửng khẽ mỉm cười, nói, “Bất kể tên Hạ tổng binh này cùng người chết ở khe núi Thiên Sơn có liên quan gì hay không, tấm lệnh bài này tuyệt đối là thật, vật trân quý như thế, không thể nào là bị vứt đi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều gật đầu bày tỏ đồng ý.

“Lưu thượng thư cùng ta là đồng môn, ta nhờ hắn giúp cho ta một việc.” Bao Chửng tiếu a a mà nói, “Hôm nay lúc lâm triều, Lưu thượng thư cùng Hoàng thượng nhấc lên chiến công hiển hách năm đó của Hạ Thu Long lão tướng quân, đề nghị truy phong danh hiệu hộ quốc công, để cho hậu nhân đến Khai Phong thay mặt lão tướng quân thụ phong lãnh thưởng, Hoàng thượng lập tức đáp ứng… Hạ Thu Long dưới gối vô tử, thân nhân cũng cơ hồ đều qua đời, trước mắt liền chỉ một đứa chất nhi như vậy, cho nên binh bộ liền chiêu hắn vào Khai Phong rồi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong đều là vui mừng, “Như vậy hay nha, hắn tới thụ phong, liền nhất định phải mang lệnh bài tỏ rõ thân phận!”

“Nếu như hắn có, vậy chính là tà môn.” Bao Chửng vuốt vuốt chòm râu, “Tất nhiên có một tấm lệnh bài là giả, nếu như không có, vậy thì càng khả nghi, tại sao lệnh bài của hắn lại xuất hiện ở trên người những Tống binh bị chết trong khe núi Thiên Sơn? Đến lúc đó, chúng ta cũng có thể truy xét, ngoài ra, ta đã phái người chạy tới Thiên Sơn, theo địa điểm Bạch thiếu hiệp chỉ rõ đi tìm những đống thi kia, ra roi thúc ngựa dùng xe băng chở về Khai Phong phủ, chuyện này không phải chuyện đùa, phải tra rõ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu lia lịa, tâm nói, Bao đại nhân chính là Bao đại nhân, chuyện này làm được gọn gàng ngăn nắp, tài giỏi quá đi!

Mấy người lại hàn huyên chút chuyện khác, nói đến pho tượng Thiên Thủ Quan Âm tối hôm qua nhìn thấy, trí nhớ Bạch Ngọc Đường vô cùng tốt hơn nữa giỏi thư họa, liền đem hình ảnh pho tượng Thiên Thủ Quan Âm tối hôm qua thấy được vẽ ra trên tấm giấy trắng đặt trên bàn.

Triển Chiêu ở một bên vừa mài mực vừa nhìn, chỗ nào Bạch Ngọc Đường không quá chắc chắn liền hỏi hắn một câu, hai người cùng nhau nghĩ một lát, lại tiếp tục họa. Bao Chửng ở một bên nhìn hai người ngươi một lời ta một ngữ, phương thức ứng xử cứ như bên cạnh chẳng có ai khác, cười cười lắc đầu.

Lúc này, Công Tôn Sách kết thúc nghiệm thi, từ cửa đi tới, “Đại nhân.”

“Công Tôn tiên sinh.” Bao Chửng rót cho hắn chén trà, hỏi: “Kết quả nghiệm thi như thế nào?”

Công Tôn nhận lấy tách trà uống một hớp, bảo, “Phát hiện vài nơi rất kỳ quái.”

“Nơi kỳ quái?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩng đầu nhìn Công Tôn.

“Ân.” Công Tôn gật đầu một cái, nói, “Thi thể kia…” Lời còn chưa dứt, Công Tôn đột nhiên liền thấy được tượng Quan Âm Bạch Ngọc Đường họa ra, khẽ cau mày, bước nhanh đi tới bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cúi đầu nhìn thần sắc Công Tôn, chỉ thấy trong mắt của hắn tràn đầy nghi ngờ, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng.

“Tiên sinh?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn, “Ngài nhận ra được Quan Âm này sao?”

Công Tôn gật đầu, lại lắc đầu, bảo, “Đây không phải là Quan Âm.”

“Không phải Quan Âm?” Ngay cả Bao Chửng cũng có chút giật mình, đi tới bên cạnh bàn nhìn một lát, gật đầu, “Đích xác là rất kỳ quái… Quan Âm làm cho người ta cảm thấy từ bi khiêm tốn nhã nhặn… Nhưng pho tượng này, sao lại quỷ dị như vậy, tà khí tỏa rất chặt a.”

“Ta đã từng thấy trong sách cổ, đây không phải là Quan Âm, mà là Thiên Thủ Tà Phật.” Công Tôn nói, “Là Tà Thần dị giáo.”

” Tà Thần dị giáo… Là giáo nào thế?” Bao Chửng hỏi.

“Bạch Y giáo?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai miệng đồng thanh.

Công Tôn bị hai người trêu chọc bật cười, lắc đầu, “Đâu ra Bạch Y giáo gì chứ, Tà Thần này ngay từ lúc Hán Mạt thì đã có rồi, nhưng đến tiền triều cũng đã diệt giáo, sau lại chỉ có tiểu chúng tin phụng.”

“Vậy Bồ Tát này đến tột cùng là phù hộ cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nhiều người bái như vậy, tất nhiên là có một xuất xứ và tác dụng chứ.”

“Nếu như Thiên Thủ Quan Âm là từ bi cùng phù hộ bình an, Thiên Thủ Tà Phật này chính là ác độc cùng oán hận.” Công Tôn thản nhiên nói, “Thời Hán Mạt Tần nhiều chiến loạn, lại phát ôn dịch, lúc ấy phát triển một đám người tin thờ tà phật, nếu như hai phương giao chiến, một bên cung phụng tà phật, Vu sư làm phép, thì có thể làm cho tướng sĩ đối phương nhiễm phải ôn dịch, hoặc là chủ soái phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nghe nói trăm thử bách linh.”

“Thật hay giả?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thần kỳ, “Vậy còn đánh làm gì nữa, mọi người mỗi ngày lạy Bồ Tát không phải được rồi sao.”

Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn một cái, giống như là nói — đừng ngắt lời!

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, trừng ngược lại — có cái gì không đúng?

Công Tôn mỉm cười lắc đầu, bảo, “Kỳ thực giống như mọi người tham bái Bồ Tát Phật Tổ tìm phù hộ vậy, cũng có người có ý tưởng ác độc hoặc là muốn hại người, sẽ đi lạy tà. Tà phật này linh hay không linh tạm thời không bàn đến, nhưng dù sao không phải thứ gì cát tường, Bạch Y giáo và Hồng Y giáo này, nhất định có vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện