Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 13: Đệ thập tam thoại Trốn chạy, mê cục và đầu mối
La Trường Phong đột nhiên chết không minh bạch, khiến giang hồ quần hùng đều mắt choáng váng bất động tại chỗ, Triển Chiêu cau mày nhìn kỹ thi thể La Trường Phong, chỉ thấy hắn thất khổng chảy máu, hiển nhiên là trúng độc chết, chẳng lẽ là rượu mới vừa uống có vấn đề? Tưởng Bình đi tới, từ trong lòng ngực móc ra một cây ngân châm cắm vào trong rượu, chỉ thấy mai ngân châm cũng không đổi thành màu đen.
“Không có độc?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng rất không hiểu.
Chỉ lát sau, người của Khai Phong phủ đến, Trương Long Triệu Hổ mang theo bọn nha dịch chạy tới, phía sau còn đi theo một cỗ kiệu, đến cửa viện, màn kiệu vén lên, Công Tôn cầm lấy rương nhỏ từ bên trong kiệu đi ra. Người trong giang hồ đều bàn luận xôn xao, đây chính là sư gia của Khai Phong phủ, thần y Công Tôn sách sao? Quả nhiên là nhất phái tiên phong đạo cốt a, chỉ là sao lộ ra vẻ ốm yếu thế này, quả nhiên là thư sinh sao.
Công Tôn đi tới bên cạnh bọn Triển Chiêu, cúi đầu nhìn nhìn thi thể La Trường Phong, khẽ cau mày.
“Cha ta là chết thế nào?” Con trai lớn của La Trường Phong La Bá bộ mặt bi phẫn, hỏi Công Tôn.
Công Tôn nhìn nhìn lỗ tai La Trường Phong vẫn còn đang chảy máu, lắc đầu, “Trúng độc chết.”
“Là chất độc gì?” Con thứ hai La Cường cau mày, “Thứ rượu chúng ta cùng phụ thân uống là y hệt nhau, tại sao chúng ta không sao?”
Công Tôn cũng không để ý tới bọn họ, chẳng qua là giương mắt nhìn Triển Chiêu, “Hắn là sau khi uống rượu rồi ngã xuống?”
“Đúng.” Triển Chiêu gật đầu, “Cơ hồ là đồng thời, đặt bát xuống liền ngã.”
Công Tôn gật đầu, cầm lấy chén rượu trên đất nhìn nhìn, tiến tới lỗ mũi bên cạnh ngửi một cái, tựa hồ là có chút không hiểu.
“Cha ta đến tột cùng chết như thế nào?” La Bá tựa hồ là có hơi nóng nảy, nhìn chằm chằm Công Tôn, “Ngươi nhanh một chút có được không?!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở một bên đều chau mày, bất quá người ta mới vừa tang phụ, bi thống cũng là có thể hiểu được, liền không so đo với hắn, Công Tôn giương mắt nhìn nhìn hắn, bảo, “Đừng nóng vội, rượu các ngươi uống đâu? Cầm tới ta xem thử.”
“Ở trong này.” Quản gia một bên vội vã cầm một vò rượu tới, bảo, “Rượu cả bàn này đều là từ trong bình này đổ ra.”
“Đúng.” La Cầm vẫn còn đang khóc bên cạnh La Trường Phong gật đầu, “Là ta châm rượu cho phụ thân còn có các ca ca.
Công Tôn gật đầu, nhận lấy vò rượu ngửi thử, nhẹ nhàng thở dài, nói, “Rượu là không vấn đề gì, độc không phải hạ trong rượu.
“Vậy hắn là làm thế nào trúng độc?” Bạch Ngọc Đường có chút nghĩ không ra.
“Mang thi thể trở về thôi, ta muốn kiểm tra một chút mới biết được.” Công Tôn nói, phân phó bọn nha dịch đem thi thể mang về.
“Chậm đã!” La Bá chau mày, bảo, “Các ngươi muốn đem thi thể cha ta trở về quan phủ đi? Vậy không được!”
Công Tôn hơi sửng sờ, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nói với La Bá, “La công tử, nếu ở bên trong quản hạt Khai Phong phủ xuất ra vụ án liên quan nhân mạng, tự nhiên là phải để Khai Phong phủ thẩm tra xử lí.”
“Không cần, chuyện giang hồ theo giang hồ.” La Bá lạnh lùng nhìn Triển Chiêu, “Triển đại nhân không mời mà tới, lần này lại đột nhiên xảy ra loại chuyện như vậy, thứ cho ta không tin được người của quan phủ các ngươi.”
Bạch Ngọc Đường nghe lời hắn nói cảm thấy có chút chói tai, nhưng cảm giác Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo hắn một chút, nên nhịn xuống lửa giận, liền nghe Triển Chiêu hỏi, “Chuyện giang hồ theo giang hồ? Nói như vậy, La công tử xác định lệnh tôn là chết vì giang hồ báo thù rồi?”
Trong mắt La Bá hốt hoảng chợt lóe lên, không tránh thoát khỏi cặp mắt của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hai người nhìn nhau, xem ra La Bá này biết chút gì đó.
“Tóm lại, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ báo thù cho cha ta!” Nói xong, La Bá chắp tay với những người giang hồ tới tham dự hạ thọ, “Các vị tiền bối, hôm nay vốn muốn ăn mừng kim bồn rửa tay của cha ta, không ngờ phát sinh loại bất hạnh này...” Nói nói, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, “Các vị mời trở về đi, thất lễ.” Nói xong, liền mang theo người nhà nhặt xác La Trường Phong, chuẩn bị hậu sự.
Giang hồ quần hùng hai mặt nhìn nhau, đành phải đều lắc đầu từ từ tản đi.
Triển Chiêu để cho Vương Triều Mã Hán đưa Công Tôn Sách đi về trước, bản thân sau khi cùng Bạch Ngọc Đường từ biệt tứ thử, một lần nữa trở lại Trường Phong tiêu cục, hai người lặng lẽ chạy tới tường ngoài hậu viện.
“Hai huynh đệ này nhất định là có vấn đề.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Đi vào nghe thử xem bọn hắn nói gì.”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bảo, “Ai... Ta cũng là để cho ngươi dạy hư, rình nghe chuyện góc tường của người ta.”
“Mèo chết.” Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn Triển Chiêu, “Ngươi thả hai huynh đệ kia không phải là vì tới nghe chuyện góc tường sao, còn nói ta!”
Triển Chiêu chớp chớp mắt với Bạch Ngọc Đường, thấy hắn giận đến giơ chân, liền hài lòng phi thân vào hậu viện, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành đuổi theo.
Hai người nhanh chóng tìm được đại môn linh đường mở rộng ở hậu viện, bọn hạ nhân đều bận rộn bố trí, La Cầm nằm ở bên cạnh La Trường Phong, cùng một đám nữ quyến oa oa than khóc, nhưng lại không thấy hai huynh đệ họ La.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy lên nóc phòng, nhìn thấy một gian phòng của khóa viện phía đông sáng đèn, hai người phi thân nhảy tới, nhẹ nhàng rơi vào trên nóc phòng, chỉ thấy Triển Chiêu giơ tay lên nhẹ nhàng chuẩn xác đem ngói trên nóc phòng lật một tấm, giơ tay lên tiếp lấp... Giương mắt, lại thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn y, ánh mắt kia giống như là nói, “Miêu nhi, hảo thuần thục a.”
Triển Chiêu trợn mắt nhìn lại, hai người thu hồi cười giỡn, cúi đầu quan sát bên trong.
Chỉ thấy La thị huynh đệ quả nhiên ở bên trong, mà thú vị nhất chính là, hai người thế nhưng đang thu dọn đồ đạc, đem những thứ đáng giá trong thư phòng đều bỏ lên trên bàn, chuẩn bị mang đi.
“Đại ca, ngươi sao lại không để cho Triển Chiêu giúp đỡ tra vụ án này, Xà Ưng Giáo kia lợi hại như vậy, vừa lúc gọi người của phủ Khai Phong đến xử lý đi.” La Cường bên để đồ bên hỏi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, giật mình — Xà Ưng Giáo?
“Ngươi ngốc ra sao.” La Bá liếc huynh đệ mình một cái, “Nếu để cho đám người Triển Chiêu tra vụ án này, thân phận của chúng ta không phải bại lộ à, chỉ cần đem xiêm y của phụ thân cởi xuống, dấu hiệu xà ưng có thể giấu diếm qua ai! La Trường Phong của Trường Phong tiêu cục lại là người của Xà Ưng Giáo, kia trên giang hồ còn có nơi cho chúng ta đặt chân sao?”
“Đây cũng phải...” La Cường ngồi xuống bên cạnh bàn, than thở, “Kia cái chết của phụ thân cứ như vậy coi xong à?”
“Vậy còn muốn như thế nào nữa?” La Bá bảo, “Phản bội Xà Ưng Giáo kết quả cuối cùng chính là chết, phụ thân còn tưởng rằng lần này kim bồn rửa tay mời tới ngũ thử liền không có việc gì, bây giờ ngay cả Triển Chiêu đều tới, còn không phải là vẫn bị chết?!”
La Cường giơ tay lên đập bàn, “Vậy chúng ta không thể báo thù cho phụ thân sao?”
“Báo thù gì chứ?!” La Bá ngồi vào bên cạnh bàn bắt đầu cột lại bọc quần áo, “Ngươi không nghe nói tới sao, lần trước tiêu cục phản bội Xà Ưng Giáo, trong một đêm cả nhà đều chết hết, hai ta vẫn là nhanh chóng đi thôi, bất kể như thế nào, tránh qua hai ngày này lại nói!”
“Vậy các muội muội thì sao?” La Cường tựa hồ còn có chút huyết tính, “Chính hai ta là nam nhân, hai ta vừa đi, lưu lại một nhà nữ quyến làm sao bây giờ?”
“Ngươi có đi hay không?” La Bá thu thập đồ xong, đứng lên. La Cường suy nghĩ một chút, vẫn là đứng lên, đi theo hắn ra cửa.
Hai người mới vừa đẩy cửa ra đi tới trong sân, chỉ thấy cửa đứng hai người, hai người cả kinh đem bọc quần áo trong tay đều ném xuống đất, trợn to hai mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trước mắt.
“Hai vị công tử, muốn đi xa à?” Triển Chiêu cười híp mắt hỏi cả hai.
“Ta... Chúng ta muốn đi thông báo thân thuộc, vội tới chạy tang phụ thân.” La Bá hoảng tay rộn chân mà đem bọc quần áo nhặt lên.
“A...” Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, “Gọi thân thuộc còn phải đích thân đi? Các ngươi không phải nên đi đến linh đường cha ngươi để tang sao?”
Hai huynh đệ lúng túng.
“Thì ra các ngươi là người của Xà Ưng Giáo a.” Triển Chiêu hỏi hai người, “Xem ra cái chết của La Trường Phong cũng có quan hệ với Xà Ưng Giáo đi.”
La thị huynh đệ sắc mặt khó coi, đang không biết nên nói như thế nào mới tốt, đột nhiên viện ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa rung trời.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không bao lâu, liền nghe được thanh âm có một lượng lớn người xông vào Trường Phong tiêu cục, còn có tiếng khóc của nữ tử, Quản gia vội vã chạy tới, vừa chạy vừa la, “Thiếu gia, thiếu gia, tới rất nhiều quan binh a.”
Theo Quản gia tiến vào, còn có rất nhiều cấm quân, trong tay đều cầm đao kiếm, sau khi đi vào tách ra hai bên, từ phía sau đám cấm quân, tiến vào một người áo đen, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nhìn đều biết, chính là thống lĩnh Đăng Kiệt hai ngày trước ở tửu lâu có duyên gặp mặt một lần.
Đăng Kiệt đi vào nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cũng là khẽ giật mình, nhưng hắn cũng không có nói thêm điều gì, chẳng qua là gọi thủ hạ đem La thị hai huynh đệ bắt đi. Sau đó, đối hai người chắp tay, “Hai vị, La thị này hiềm nghi cùng Xà Ưng Giáo cấu kết, ta muốn dẫn về Xu Mật Viện thẩm vấn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Đăng thống lĩnh tới thật là đúng lúc.”
Đăng Kiệt sửng sốt, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, cười, “Đúng dịp hình như là hai vị.”
Triển Chiêu cũng cười một tiếng, “Ngọc đường nói chính là ý này, hai chúng ta dò xét là ngẫu nhiên, mà Đăng thống lĩnh trực tiếp mang theo đại đội nhân mã tới, thì càng đúng dịp.
Đăng Kiệt nghe xong sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, đối Triển Chiêu nói, “Chúng ta theo dõi La Trường Phong đã lâu, sớm tra ra hắn cùng với Xà Ưng Giáo có liên quan, nhưng là khổ không chứng cớ, hôm nay nghe nói hắn bạo tễ...” [chết bất đắc kỳ tử]
Nói còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trên mặt lộ ra thần sắc như sáng tỏ, Bạch Ngọc Đường đặt đao trên bả vai, cười, “Chúng ta cũng chưa nói hoài nghi chuyện gì, Đăng thống lĩnh không cần giải thích.”
Đăng Kiệt trên mặt có chút lúng túng, mới biết được bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng mấy câu nói đùa bỡn, hai người này...
“Đi thôi Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường vỗ Triển Chiêu một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Triển Chiêu cũng chắp tay đối Đăng Kiệt điểm đầu, “Cáo từ, Đăng thống lĩnh.” Nói xong, đi theo Bạch Ngọc Đường ra cửa.
Đăng Kiệt thấy hai người đi, khẽ cau mày, hồi lâu mới đối bọn thủ hạ bảo, “Đều mang về!”
...
“Thú vị nha, Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường lắc lư đi theo Triển Chiêu hướng về Khai Phong phủ, bên nói.
“Thật không nghĩ tới La Trường Phong lại là người của Xà Ưng Giáo.” Triển Chiêu lắc đầu, “Nghe khẩu khí của hai huynh đệ kia, La Trường Phong bị chết là bởi vì phản bội Xà Ưng Giáo.”
“Tên Đăng Kiệt đó sớm không tới muộn không đến.” Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch khóe môi, “Xem ra chuyện không đơn giản.”
“Ân...” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Ngươi mới vừa nãy có nghe thấy hai huynh đệ nói, còn một tiêu cục khác, cũng là bởi vì phản bội Xà Ưng Giáo, sau đó cả nhà bị giết không.”
“Trên giang hồ có tiêu cục như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ta làm sao chưa nghe nói qua?”
“Giới tiêu cục với người giang hồ cũng không phải là trong giang hồ, La Trường Phong cũng là bởi vì nguyên lai là võ lâm nhân sĩ, sau lại đổi mở tiêu cục, trên giang hồ còn có chút bằng hữu, nếu như nguyên bản chính là xuất sinh áp tiêu, rất có thể cùng người giang hồ không có gì lui tới.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, ” Xà Ưng Giáo kia sao thật giống như đặc biệt trúng ý tiêu cục nhỉ?”
“Miêu nhi, Khai Phong phủ có quyển tông chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không phải hàng năm địa phương châu huyện có trọng án đại án, cũng sẽ đem ghi chép vụ án đưa đến Khai Phong phủ sao? Chúng ta trở về tra thử chẳng phải sẽ biết rồi.”
Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Bạch huynh, hai chữ ‘ trở về ’, nói rất thuận miệng nha.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, có chút lúng túng, Triển Chiêu hài lòng nhìn một con chuột vẻ mặt kinh ngạc, cười hì hì đi về phía trước, Bạch Ngọc Đường đuổi theo, cãi nhau.
Đêm đó, Công Tôn liền nghe đến thanh âm xì xào xì xạc trong phòng quyển tông, còn tưởng rằng có chuột, xách theo đèn lồng vào cửa nhìn xem, chỉ thấy quyển tông đầy đất, còn có một mèo một chuột cơ hồ bị quyển tông chôn vùi...
“Triển tiểu miêu, ngươi chưa nói có nhiều như vậy a!” Bạch Ngọc Đường rất bất mãn mà phủi y phục, “Trong sách này có phải có sâu không vậy, bám trên người rồi...”
Triển Chiêu tân tân khổ khổ từ một đống quyển tông bò ra, “Tất cả quyển tông vụ án các nơi đều ở trong đây, làm sao có thể không nhiều chứ, ngươi cẩn thận một chút a, đừng làm nhăn, tiên sinh phải mắng chửi người đó!”
Nói, đã nhìn thấy Công Tôn xuất hiện ở cửa.
Hai người nhìn nhìn Công Tôn, lại nhìn thử quyển tông đầy đất, xấu hổ cười cười, đưa tay chỉ đối phương, “Là chủ ý của hắn.”
Công Tôn lắc đầu, “Hai người muốn tìm cái gì?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đem chuyện mới vừa mới nghe được nói một lần.
Công Tôn có chút bất đắc dĩ đi tới trước một giá sách, bảo, “Án diệt môn không có quá nhiều, đều tập trung ở nơi này, nói xong, từ giá sách tầng hai chọn xuống mấy cuốn, ngoắc ngoác tay với hai người.
Hai người vội vàng chạy tới, Công Tôn đem quyển tông thả vào trên tay bọn họ nói, “Đây là án diệt môn trong gần hai mươi năm ở các nơi, các ngươi cầm về phòng từ từ xem đi, đừng ở đây mà giằng co, lưu lại một hồi đừng tái phá hủy phòng quyển tông của ta.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ôm quyển tông, có chút xấu hổ mà nói, “Hắc hắc, vậy chúng ta thu thập phòng lại...”
Công Tôn đối hai người khoát khoát tay, “Đi nhanh đi, liền hai ngươi, càng dọn càng loạn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, mặt dày bỏ chạy, Công Tôn liếc mắt nhìn hỗn độn đầy phòng, thở dài, đi tới thu thập quyển tông.
Sau khi trở lại phòng, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thoát hài ngồi xuống giường, đem hai sấp quyển tông kia đặt trên giường, bắt đầu tinh tế tra tìm.
“Không có độc?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng rất không hiểu.
Chỉ lát sau, người của Khai Phong phủ đến, Trương Long Triệu Hổ mang theo bọn nha dịch chạy tới, phía sau còn đi theo một cỗ kiệu, đến cửa viện, màn kiệu vén lên, Công Tôn cầm lấy rương nhỏ từ bên trong kiệu đi ra. Người trong giang hồ đều bàn luận xôn xao, đây chính là sư gia của Khai Phong phủ, thần y Công Tôn sách sao? Quả nhiên là nhất phái tiên phong đạo cốt a, chỉ là sao lộ ra vẻ ốm yếu thế này, quả nhiên là thư sinh sao.
Công Tôn đi tới bên cạnh bọn Triển Chiêu, cúi đầu nhìn nhìn thi thể La Trường Phong, khẽ cau mày.
“Cha ta là chết thế nào?” Con trai lớn của La Trường Phong La Bá bộ mặt bi phẫn, hỏi Công Tôn.
Công Tôn nhìn nhìn lỗ tai La Trường Phong vẫn còn đang chảy máu, lắc đầu, “Trúng độc chết.”
“Là chất độc gì?” Con thứ hai La Cường cau mày, “Thứ rượu chúng ta cùng phụ thân uống là y hệt nhau, tại sao chúng ta không sao?”
Công Tôn cũng không để ý tới bọn họ, chẳng qua là giương mắt nhìn Triển Chiêu, “Hắn là sau khi uống rượu rồi ngã xuống?”
“Đúng.” Triển Chiêu gật đầu, “Cơ hồ là đồng thời, đặt bát xuống liền ngã.”
Công Tôn gật đầu, cầm lấy chén rượu trên đất nhìn nhìn, tiến tới lỗ mũi bên cạnh ngửi một cái, tựa hồ là có chút không hiểu.
“Cha ta đến tột cùng chết như thế nào?” La Bá tựa hồ là có hơi nóng nảy, nhìn chằm chằm Công Tôn, “Ngươi nhanh một chút có được không?!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở một bên đều chau mày, bất quá người ta mới vừa tang phụ, bi thống cũng là có thể hiểu được, liền không so đo với hắn, Công Tôn giương mắt nhìn nhìn hắn, bảo, “Đừng nóng vội, rượu các ngươi uống đâu? Cầm tới ta xem thử.”
“Ở trong này.” Quản gia một bên vội vã cầm một vò rượu tới, bảo, “Rượu cả bàn này đều là từ trong bình này đổ ra.”
“Đúng.” La Cầm vẫn còn đang khóc bên cạnh La Trường Phong gật đầu, “Là ta châm rượu cho phụ thân còn có các ca ca.
Công Tôn gật đầu, nhận lấy vò rượu ngửi thử, nhẹ nhàng thở dài, nói, “Rượu là không vấn đề gì, độc không phải hạ trong rượu.
“Vậy hắn là làm thế nào trúng độc?” Bạch Ngọc Đường có chút nghĩ không ra.
“Mang thi thể trở về thôi, ta muốn kiểm tra một chút mới biết được.” Công Tôn nói, phân phó bọn nha dịch đem thi thể mang về.
“Chậm đã!” La Bá chau mày, bảo, “Các ngươi muốn đem thi thể cha ta trở về quan phủ đi? Vậy không được!”
Công Tôn hơi sửng sờ, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nói với La Bá, “La công tử, nếu ở bên trong quản hạt Khai Phong phủ xuất ra vụ án liên quan nhân mạng, tự nhiên là phải để Khai Phong phủ thẩm tra xử lí.”
“Không cần, chuyện giang hồ theo giang hồ.” La Bá lạnh lùng nhìn Triển Chiêu, “Triển đại nhân không mời mà tới, lần này lại đột nhiên xảy ra loại chuyện như vậy, thứ cho ta không tin được người của quan phủ các ngươi.”
Bạch Ngọc Đường nghe lời hắn nói cảm thấy có chút chói tai, nhưng cảm giác Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo hắn một chút, nên nhịn xuống lửa giận, liền nghe Triển Chiêu hỏi, “Chuyện giang hồ theo giang hồ? Nói như vậy, La công tử xác định lệnh tôn là chết vì giang hồ báo thù rồi?”
Trong mắt La Bá hốt hoảng chợt lóe lên, không tránh thoát khỏi cặp mắt của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hai người nhìn nhau, xem ra La Bá này biết chút gì đó.
“Tóm lại, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ báo thù cho cha ta!” Nói xong, La Bá chắp tay với những người giang hồ tới tham dự hạ thọ, “Các vị tiền bối, hôm nay vốn muốn ăn mừng kim bồn rửa tay của cha ta, không ngờ phát sinh loại bất hạnh này...” Nói nói, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, “Các vị mời trở về đi, thất lễ.” Nói xong, liền mang theo người nhà nhặt xác La Trường Phong, chuẩn bị hậu sự.
Giang hồ quần hùng hai mặt nhìn nhau, đành phải đều lắc đầu từ từ tản đi.
Triển Chiêu để cho Vương Triều Mã Hán đưa Công Tôn Sách đi về trước, bản thân sau khi cùng Bạch Ngọc Đường từ biệt tứ thử, một lần nữa trở lại Trường Phong tiêu cục, hai người lặng lẽ chạy tới tường ngoài hậu viện.
“Hai huynh đệ này nhất định là có vấn đề.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Đi vào nghe thử xem bọn hắn nói gì.”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bảo, “Ai... Ta cũng là để cho ngươi dạy hư, rình nghe chuyện góc tường của người ta.”
“Mèo chết.” Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn Triển Chiêu, “Ngươi thả hai huynh đệ kia không phải là vì tới nghe chuyện góc tường sao, còn nói ta!”
Triển Chiêu chớp chớp mắt với Bạch Ngọc Đường, thấy hắn giận đến giơ chân, liền hài lòng phi thân vào hậu viện, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành đuổi theo.
Hai người nhanh chóng tìm được đại môn linh đường mở rộng ở hậu viện, bọn hạ nhân đều bận rộn bố trí, La Cầm nằm ở bên cạnh La Trường Phong, cùng một đám nữ quyến oa oa than khóc, nhưng lại không thấy hai huynh đệ họ La.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy lên nóc phòng, nhìn thấy một gian phòng của khóa viện phía đông sáng đèn, hai người phi thân nhảy tới, nhẹ nhàng rơi vào trên nóc phòng, chỉ thấy Triển Chiêu giơ tay lên nhẹ nhàng chuẩn xác đem ngói trên nóc phòng lật một tấm, giơ tay lên tiếp lấp... Giương mắt, lại thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn y, ánh mắt kia giống như là nói, “Miêu nhi, hảo thuần thục a.”
Triển Chiêu trợn mắt nhìn lại, hai người thu hồi cười giỡn, cúi đầu quan sát bên trong.
Chỉ thấy La thị huynh đệ quả nhiên ở bên trong, mà thú vị nhất chính là, hai người thế nhưng đang thu dọn đồ đạc, đem những thứ đáng giá trong thư phòng đều bỏ lên trên bàn, chuẩn bị mang đi.
“Đại ca, ngươi sao lại không để cho Triển Chiêu giúp đỡ tra vụ án này, Xà Ưng Giáo kia lợi hại như vậy, vừa lúc gọi người của phủ Khai Phong đến xử lý đi.” La Cường bên để đồ bên hỏi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, giật mình — Xà Ưng Giáo?
“Ngươi ngốc ra sao.” La Bá liếc huynh đệ mình một cái, “Nếu để cho đám người Triển Chiêu tra vụ án này, thân phận của chúng ta không phải bại lộ à, chỉ cần đem xiêm y của phụ thân cởi xuống, dấu hiệu xà ưng có thể giấu diếm qua ai! La Trường Phong của Trường Phong tiêu cục lại là người của Xà Ưng Giáo, kia trên giang hồ còn có nơi cho chúng ta đặt chân sao?”
“Đây cũng phải...” La Cường ngồi xuống bên cạnh bàn, than thở, “Kia cái chết của phụ thân cứ như vậy coi xong à?”
“Vậy còn muốn như thế nào nữa?” La Bá bảo, “Phản bội Xà Ưng Giáo kết quả cuối cùng chính là chết, phụ thân còn tưởng rằng lần này kim bồn rửa tay mời tới ngũ thử liền không có việc gì, bây giờ ngay cả Triển Chiêu đều tới, còn không phải là vẫn bị chết?!”
La Cường giơ tay lên đập bàn, “Vậy chúng ta không thể báo thù cho phụ thân sao?”
“Báo thù gì chứ?!” La Bá ngồi vào bên cạnh bàn bắt đầu cột lại bọc quần áo, “Ngươi không nghe nói tới sao, lần trước tiêu cục phản bội Xà Ưng Giáo, trong một đêm cả nhà đều chết hết, hai ta vẫn là nhanh chóng đi thôi, bất kể như thế nào, tránh qua hai ngày này lại nói!”
“Vậy các muội muội thì sao?” La Cường tựa hồ còn có chút huyết tính, “Chính hai ta là nam nhân, hai ta vừa đi, lưu lại một nhà nữ quyến làm sao bây giờ?”
“Ngươi có đi hay không?” La Bá thu thập đồ xong, đứng lên. La Cường suy nghĩ một chút, vẫn là đứng lên, đi theo hắn ra cửa.
Hai người mới vừa đẩy cửa ra đi tới trong sân, chỉ thấy cửa đứng hai người, hai người cả kinh đem bọc quần áo trong tay đều ném xuống đất, trợn to hai mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trước mắt.
“Hai vị công tử, muốn đi xa à?” Triển Chiêu cười híp mắt hỏi cả hai.
“Ta... Chúng ta muốn đi thông báo thân thuộc, vội tới chạy tang phụ thân.” La Bá hoảng tay rộn chân mà đem bọc quần áo nhặt lên.
“A...” Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, “Gọi thân thuộc còn phải đích thân đi? Các ngươi không phải nên đi đến linh đường cha ngươi để tang sao?”
Hai huynh đệ lúng túng.
“Thì ra các ngươi là người của Xà Ưng Giáo a.” Triển Chiêu hỏi hai người, “Xem ra cái chết của La Trường Phong cũng có quan hệ với Xà Ưng Giáo đi.”
La thị huynh đệ sắc mặt khó coi, đang không biết nên nói như thế nào mới tốt, đột nhiên viện ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa rung trời.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không bao lâu, liền nghe được thanh âm có một lượng lớn người xông vào Trường Phong tiêu cục, còn có tiếng khóc của nữ tử, Quản gia vội vã chạy tới, vừa chạy vừa la, “Thiếu gia, thiếu gia, tới rất nhiều quan binh a.”
Theo Quản gia tiến vào, còn có rất nhiều cấm quân, trong tay đều cầm đao kiếm, sau khi đi vào tách ra hai bên, từ phía sau đám cấm quân, tiến vào một người áo đen, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nhìn đều biết, chính là thống lĩnh Đăng Kiệt hai ngày trước ở tửu lâu có duyên gặp mặt một lần.
Đăng Kiệt đi vào nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cũng là khẽ giật mình, nhưng hắn cũng không có nói thêm điều gì, chẳng qua là gọi thủ hạ đem La thị hai huynh đệ bắt đi. Sau đó, đối hai người chắp tay, “Hai vị, La thị này hiềm nghi cùng Xà Ưng Giáo cấu kết, ta muốn dẫn về Xu Mật Viện thẩm vấn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Đăng thống lĩnh tới thật là đúng lúc.”
Đăng Kiệt sửng sốt, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, cười, “Đúng dịp hình như là hai vị.”
Triển Chiêu cũng cười một tiếng, “Ngọc đường nói chính là ý này, hai chúng ta dò xét là ngẫu nhiên, mà Đăng thống lĩnh trực tiếp mang theo đại đội nhân mã tới, thì càng đúng dịp.
Đăng Kiệt nghe xong sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, đối Triển Chiêu nói, “Chúng ta theo dõi La Trường Phong đã lâu, sớm tra ra hắn cùng với Xà Ưng Giáo có liên quan, nhưng là khổ không chứng cớ, hôm nay nghe nói hắn bạo tễ...” [chết bất đắc kỳ tử]
Nói còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trên mặt lộ ra thần sắc như sáng tỏ, Bạch Ngọc Đường đặt đao trên bả vai, cười, “Chúng ta cũng chưa nói hoài nghi chuyện gì, Đăng thống lĩnh không cần giải thích.”
Đăng Kiệt trên mặt có chút lúng túng, mới biết được bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng mấy câu nói đùa bỡn, hai người này...
“Đi thôi Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường vỗ Triển Chiêu một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Triển Chiêu cũng chắp tay đối Đăng Kiệt điểm đầu, “Cáo từ, Đăng thống lĩnh.” Nói xong, đi theo Bạch Ngọc Đường ra cửa.
Đăng Kiệt thấy hai người đi, khẽ cau mày, hồi lâu mới đối bọn thủ hạ bảo, “Đều mang về!”
...
“Thú vị nha, Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường lắc lư đi theo Triển Chiêu hướng về Khai Phong phủ, bên nói.
“Thật không nghĩ tới La Trường Phong lại là người của Xà Ưng Giáo.” Triển Chiêu lắc đầu, “Nghe khẩu khí của hai huynh đệ kia, La Trường Phong bị chết là bởi vì phản bội Xà Ưng Giáo.”
“Tên Đăng Kiệt đó sớm không tới muộn không đến.” Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch khóe môi, “Xem ra chuyện không đơn giản.”
“Ân...” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Ngươi mới vừa nãy có nghe thấy hai huynh đệ nói, còn một tiêu cục khác, cũng là bởi vì phản bội Xà Ưng Giáo, sau đó cả nhà bị giết không.”
“Trên giang hồ có tiêu cục như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ta làm sao chưa nghe nói qua?”
“Giới tiêu cục với người giang hồ cũng không phải là trong giang hồ, La Trường Phong cũng là bởi vì nguyên lai là võ lâm nhân sĩ, sau lại đổi mở tiêu cục, trên giang hồ còn có chút bằng hữu, nếu như nguyên bản chính là xuất sinh áp tiêu, rất có thể cùng người giang hồ không có gì lui tới.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, ” Xà Ưng Giáo kia sao thật giống như đặc biệt trúng ý tiêu cục nhỉ?”
“Miêu nhi, Khai Phong phủ có quyển tông chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không phải hàng năm địa phương châu huyện có trọng án đại án, cũng sẽ đem ghi chép vụ án đưa đến Khai Phong phủ sao? Chúng ta trở về tra thử chẳng phải sẽ biết rồi.”
Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Bạch huynh, hai chữ ‘ trở về ’, nói rất thuận miệng nha.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, có chút lúng túng, Triển Chiêu hài lòng nhìn một con chuột vẻ mặt kinh ngạc, cười hì hì đi về phía trước, Bạch Ngọc Đường đuổi theo, cãi nhau.
Đêm đó, Công Tôn liền nghe đến thanh âm xì xào xì xạc trong phòng quyển tông, còn tưởng rằng có chuột, xách theo đèn lồng vào cửa nhìn xem, chỉ thấy quyển tông đầy đất, còn có một mèo một chuột cơ hồ bị quyển tông chôn vùi...
“Triển tiểu miêu, ngươi chưa nói có nhiều như vậy a!” Bạch Ngọc Đường rất bất mãn mà phủi y phục, “Trong sách này có phải có sâu không vậy, bám trên người rồi...”
Triển Chiêu tân tân khổ khổ từ một đống quyển tông bò ra, “Tất cả quyển tông vụ án các nơi đều ở trong đây, làm sao có thể không nhiều chứ, ngươi cẩn thận một chút a, đừng làm nhăn, tiên sinh phải mắng chửi người đó!”
Nói, đã nhìn thấy Công Tôn xuất hiện ở cửa.
Hai người nhìn nhìn Công Tôn, lại nhìn thử quyển tông đầy đất, xấu hổ cười cười, đưa tay chỉ đối phương, “Là chủ ý của hắn.”
Công Tôn lắc đầu, “Hai người muốn tìm cái gì?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đem chuyện mới vừa mới nghe được nói một lần.
Công Tôn có chút bất đắc dĩ đi tới trước một giá sách, bảo, “Án diệt môn không có quá nhiều, đều tập trung ở nơi này, nói xong, từ giá sách tầng hai chọn xuống mấy cuốn, ngoắc ngoác tay với hai người.
Hai người vội vàng chạy tới, Công Tôn đem quyển tông thả vào trên tay bọn họ nói, “Đây là án diệt môn trong gần hai mươi năm ở các nơi, các ngươi cầm về phòng từ từ xem đi, đừng ở đây mà giằng co, lưu lại một hồi đừng tái phá hủy phòng quyển tông của ta.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ôm quyển tông, có chút xấu hổ mà nói, “Hắc hắc, vậy chúng ta thu thập phòng lại...”
Công Tôn đối hai người khoát khoát tay, “Đi nhanh đi, liền hai ngươi, càng dọn càng loạn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, mặt dày bỏ chạy, Công Tôn liếc mắt nhìn hỗn độn đầy phòng, thở dài, đi tới thu thập quyển tông.
Sau khi trở lại phòng, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thoát hài ngồi xuống giường, đem hai sấp quyển tông kia đặt trên giường, bắt đầu tinh tế tra tìm.
Bình luận truyện