Lãng Nhân Thiên Nhai
Chương 2
Yến Cô Minh hỏi: “Xuống núi bằng cách nào.”
Phong Thiên Nhai đáp: “Tùy thôi, thích xuống bằng cách nào thì cứ xuống bằng cách ấy, anh không còn tay nữa, nhảy thẳng xuống cũng được.”
“…”
Trong vài ba câu thế thôi mà đã chứa đôi mươi ý khiêu khích khó nhận ra.
Yến Cô Minh không nhiều lời với nàng nữa, lê mình đến vách núi.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn.
Gió ở chỗ vách núi càng mạnh, cơ thể cường tráng của lãng nhân chao đảo, nhìn chênh vênh như sắp rơi xuống.
Gió lạnh quất vào mặt Yến Cô Minh, tựa như đao cắt.
Tay trái hắn bám vào một tảng đá xanh, định thò người ra khỏi vách núi.
“Muốn chết hả.”
Phong Thiên Nhai ngồi xếp bằng trên nóc nhà, tiện tay nhặt mẩu đá vụn cạnh mình lên, ngón tay búng nhẹ một cái, hòn đá bộp một tiếng lao thẳng đến đầu gối Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh vốn đứng không vững, giờ lại bị chêm thêm một cú thì càng khó giữ thăng bằng, cả người ngã xuống vách núi.
Mắt hắn sớm đã thấy rõ vực sâu mênh mông sương mù dưới vách núi. Sinh tử chỉ trong nháy mắt!
Yến Cô Minh mất tay, không thể bám vào gờ đá, đúng ngay lúc hắn rơi xuống thì eo vận sức một cái, bất thình lình xoay người, mặt hướng lên trên, chân quặp lại, móc vào vách núi cheo leo.
Người treo lơ lửng bên vách núi.
Đã bị trọng thương, ai có thể chịu được sự dày vò thế này. Yến Cô Minh run cả người, vai phải đau đớn vô cùng, gân xanh trên gương mặt trắng tái lại nổi rõ.
Dù thế, hắn vẫn không rên lên tiếng nào.
Không có tiếng nghẹn ngào đau đớn, càng chẳng có tiếng cầu xin cứu mạng.
Phong Thiên Nhai vẫn uể oải ngồi trên nóc nhà, nhìn nam nhân mình vừa cứu sống.
Giữ thăng bằng cơ thể, Yến Cô Minh tì vai trái vào vách đá, dụng lực ở thắt lưng trèo lên từng chút một, một khắc sau, cuối cùng cũng đã tới nơi.
Bấy giờ, hắn đã kiệt sức.
Yến Cô Minh chật vật ngã ra đất, không ngừng thở dốc, dưới mặt đất lã chã mồ hôi.
Phong Thiên Nhai nói: “Anh không hỏi vì sao ta lại tấn công anh à?”
Yến Cô Minh im lặng.
Phong Thiên Nhai: “Anh mà phản ứng không đủ nhanh thì đã chết rồi.”
Lúc đấy, dường như Yến Cô Minh đã hồi được vài ba phần sức, lại run rẩy đứng lên. Một phen như thế, vết thương trên vai phải lại hở ra, vải bố rỉ máu.
Phong Thiên Nhai: “Ta cứu anh một lần, lại giết anh một lần, ơn và thù triệt tiêu nhau, anh hết nợ ta rồi.”
Yến Cô Minh ngẩng đầu, nhìn Phong Thiên Nhai.
Ánh mắt lãng nhân bình thản, chẳng có tý tức giận do bị người ta ám toán, lại càng không có vẻ vui mừng vì vừa thoát chết. Thứ chứa trong đôi mắt ấy, chỉ là dầy dạn phong sương.
“Ơn cứu mạng của cô, Yến Cô Minh tất sẽ hồi báo.”
Dù đã kiệt sức, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp hùng hồn.
Phong Thiên Nhai: “Ta vừa có thể giết anh đấy.”
Yến Cô Minh: “Có rất nhiều người từng thử giết lãng nhân.”
“Ồ?” Phong Thiên Nhai nghiêng đầu. Kẻ giết anh thì nhiều, nhưng không phải kẻ nào giết anh đều từng cứu anh, đúng không.
“Hà, một người thú vị.”
Yến Cô Minh không nói nữa, hắn tựa người vào đá, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Phong Thiên Nhai nhảy từ trên nóc nhà xuống, y sam màu vàng nhạt tung bay giữa không trung tựa như một chú vàng anh hoạt bát.
Nàng đến cạnh Yến Cô Minh, bấy giờ mới phát hiện nam tử này cao to lắm, ngồi đấy mà đã gần cao bằng Phong Thiên Nhai đang đứng, có thể che khuất cả người nàng.
“Ta không đùa với anh nữa, tình trạng hiện tại không cho phép anh rời khỏi đây, an tâm ở lại dưỡng thương đi.” Phong Thiên Nhai nói, “Dù anh có chuyện quan trọng đến mức nào, thì với thể trạng bây giờ, anh cũng không hoàn thành nổi đâu.”
Yến Cô Minh mở mắt, nhìn thiếu nữ đang tới lui trước mặt.
Phong Thiên Nhai: “Mất cánh tay, gân cũng đứt, nội tạng cũng bị thương, rạn hai khúc xương sườn, bị thương nặng như vậy mà còn nhặt được mạng về, không dễ dàng gì.”
Yến Cô Minh: “Mạng của lãng nhân dai lắm.”
Phong Thiên Nhai nói: “Dai không có nghĩa là không chết được.”
“…”
Phong Thiên Nhai nói: “Mạng của anh là do ta cứu, ta tốn biết bao sức lực mới đưa được người lên núi, anh không thể cứ vậy mà chết được, thế thì chẳng phải toi công à.”
Yến Cô Minh: “Ân tình của cô, ta sẽ báo đáp.”
Phong Thiên Nhai nói: “Lấy gì để báo?”
Yến Cô Minh: “Lãng nhân có thể lấy mạng để báo ân.”
“Xì.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Ta cần mạng của anh làm gì.”
Yến Cô Minh: “Cô muốn thứ gì lãng nhân có thể đoạt thứ đó, cô có kẻ thù nào, lãng nhân cũng có thể giết nó hộ cô.”
Phong Thiên Nhai lắc cổ thư giãn.
“Lãng nhân đại ca, xem bộ dạng bây giờ của anh, giết được ai cơ.”
“…”
Yến Cô Minh rũ mắt xuống, ánh mắt lia đến tay phải bị cụt của mình rồi lại nhìn cánh tay trái buông lơi không còn tý sức.
“Cô cứ nói, lãng nhân sẽ làm cho bằng được.”
Dù khiếm khuyết như thế, vẫn muốn báo đáp ân tình.
Phong Thiên Nhai nhìn nam tử nhếch nhác chật vật này, manh áo đen của hắn bay phần phật giữa gió rét, da mặt nứt nẻ, góc cạnh sắc nét, giống y như tảng đá mà hắn đang tựa mình vào, vừa lạnh lẽo, vừa kiên cường.
“Bướng thế, anh nhiêu tuổi rồi.”
“Hai mươi tám.”
“Là người ở đâu?”
Yến Cô Minh ngước mắt lên.
“À à, ta quên mất.” Phong Thiên Nhai nói, “Anh là lãng nhân, không có nhà.” Nàng phủi phủi tay, xoay người bước vào nhà. “Được rồi, không nói nữa, anh vẫn chưa ăn cơm, người đang dưỡng thương phải ăn một bữa ngon lành mới được, mau qua đây.”
Yến Cô Minh đứng dậy, đi theo sau Phong Thiên Nhai.
Cơm canh chỉ gồm vài món đơn giản, không rượu không thịt, chỉ có cải xanh và trái cây.
Phong Thiên Nhai dìu Yến Cô Minh ngồi xuống ghế, mình thì lôi vải bố sạch từ dưới gầm giường ra.
“Ta băng lại cho anh, vết thương nứt ra rồi.”
Yến Cô Minh xoay người.
“Ta tự làm.”
“Tự làm? Đừng có mà thể hiện.” Phong Thiên Nhai như đang dỗ dành trẻ con, “Anh đừng hục hặc nữa, ngày hôm qua ta đã nhìn đã sờ khắp toàn thân anh rồi, giờ ngượng đã muộn.”
“…”
Phong Thiên Nhai nhanh gọn lẹ thay miếng vải bố ngấm máu kia.
Yến Cô Minh nhìn tay phải khiếm khuyết của mình, thịt đã thối không ít, lúc Phong Thiên Nhai chuẩn bị băng bó, hắn đã đưa tay trái ra ngăn lại.
“Sao?”
Yến Cô Minh: “Có dao không.”
“Có.” Phong Thiên Nhai lấy một con dao nhỏ từ trong ngăn tủ ra, vỏ ngoài được làm từ da trâu. “Dao đây, làm gì?”
Yến Cô Minh: “Cô tước vỏ ra hộ ta được không.”
Phong Thiên Nhai rút dao ra.
Yến Cô Minh kề sát đầu sang, Phong Thiên Nhai vẫn chưa phản ứng kịp thì hắn đã ngậm sống dao.
“Ối chao, làm gì vậy?”
Yến Cô Minh không nói được, chỉ khẽ vận lực, Phong Thiên Nhai bèn buông tay, để hắn ngậm dao đi. Yến Cô Minh giơ tay trái lên, kê cổ tay lên sống dao, miệng lui về ngậm cán.
Yến Cô Minh đưa mắt nhìn Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai đã hiểu ý hắn.
“Anh bảo ta ra ngoài?”
Yến Cô Minh gật đầu.
Phong Thiên Nhai nói: “Ta không đi, anh muốn làm gì, ta phải theo dõi mới được.”
Yến Cô Minh hết cách, chỉ đành tiếp tục.
Độ dài của con dao vừa đủ, hắn xoay đầu nhếch vai lên, chỗ tay cụt đau đớn vô cùng, hàng mày trên gương mặt lạnh lẽo của Yến Cô Minh khẽ chau lại.
Đợi cơn đau lướt qua, lưỡi dao của Yến Cô Minh đã đặt lên trên vết thương. Răng hắn nghiến chặt cán dao, lia mạnh một nhát.
Một lát thịt lẫn xương vụn rơi xuống.
Đau đến độ mất đi tri giác.
Yến Cô Minh cứ một nhát lại một nhát như thế, cho đến khi xử lý hết số thịt thối rữa ở bả vai.
Xong việc, mặt đất ướt cả một vùng, là hỗn hợp của máu và mồ hôi.
Đến khi hoàn thành, Yến Cô Minh chẳng còn sức dù chỉ để mở miệng nhả dao ra.
“Lợi hại.” Phong Thiên Nhai chỉ buông một câu đơn giản. Nàng bước đến, tay nắm sống dao, Yến Cô Minh đã không còn tỉnh táo nữa, hàm răng nghiến chặt lại.
Bàn tay kia của Phong Thiên Nhai đỡ dưới cằm hắn.
Sự mềm mại xa lạ khiến Yến Cô Minh rùng mình một cái.
Cằm của Yến Cô Minh rất cứng, góc cạnh rõ ràng lại lún phún râu, Phong Thiên Nhai nhoi nhói tay. Nàng nhẹ nhàng mân mê.
“Há miệng ra nào, đừng ngậm nó nữa.”
Yến Cô Minh há miệng thật.
Phong Thiên Nhai rút dao ra, đặt lên bàn. Nàng rắc thuốc lên vết thương ở vai Yến Cô Minh.
Bột thuốc thấm vào, đau rát khó mà chịu nổi, sắc mặt Yến Cô Minh càng tái hơn.
Phong Thiên Nhai bước lên thêm vài bước, đứng sát vào hắn, một tay nàng đặt lên lưng Yến Cô Minh. Lưng của nam nhân vô cùng săn chắc. Phong Thiên Nhai đẩy lưng hắn chúi về phía trước, để Yến Cô Minh tựa lên người mình.
Có nơi để tựa vào, Yến Cô Minh không gắng sức chống đỡ nữa. Sức nặng của cơ thể đều chuyển sang Phong Thiên Nhai.
Cơ thể nhỏ nhắn như thế lại phải đỡ lấy một nam tử to xác nhường này, vậy mà nàng vẫn vững như núi, không mảy may lảo đảo.
Phong Thiên Nhai xếp gọn mảnh bố trong tay, băng bó cho Yến Cô Minh thật cẩn thận.
Xong việc, nàng dìu Yến Cô Minh lên.
Trong lúc băng bó, Yến Cô Minh đã hồi được ít sức, lập tức thẳng người dậy.
“Đừng lộn xộn chứ.”
Phong Thiên Nhai đang thắt rút miếng vải bố ở sau lưng hắn.
“Xong rồi, đại công cáo thành.” Nàng thấy Yến Cô Minh đã ngồi vững bèn tách ra. “Ta quét dọn một chút đã, anh dùng bữa trước đi.”
Phong Thiên Nhai múc một chậu nước, xối sạch vết máu và thịt nát dưới đất.
Ra ra vào vào, lúc trở lại, nàng thấy Yến Cô Minh đang ngồi không trước bàn, tay trái giơ ra muốn nhặt quả lên ăn. Song tay trái bị đứt gân, ngón tay không có sức, căn bản không cầm lên được.
Quả rơi khỏi tay hắn hết lần này đến lần khác, lăn lông lốc trên bàn.
Phong Thiên Nhai bước đến nhặt nó lên. Vỏ quả bị dập kha khá chỗ, lộ ra thịt quả vàng vàng.
Phong Thiên Nhai ngồi kề Yến Cô Minh, đưa quả kề sát vào miệng hắn.
“Ăn.”
Yến Cô Minh nghiêng đầu liếc thoáng qua, Phong Thiên Nhai cũng đang nhìn hắn.
“Không ăn thì sẽ không có sức, không có sức thì vết thương sẽ lâu lành.”
Yến Cô Minh cúi đầu, ngoạm một miếng.
“Thú vị.”
Phong Thiên Nhai đút liên tiếp bảy tám quả cho hắn.
“No chưa?”
Yến Cô Minh gật đầu.
“No rồi thì về giường nghỉ đi.”
Yến Cô Minh: “Có rượu không.”
“Hả?”
Yến Cô Minh lặp lại: “Ở đây có rượu không?”
Phong Thiên Nhai đáp: “Anh còn đang bị thương, không được uống rượu.”
Yến Cô Minh: “Lãng nhân có rượu vào sẽ hết đau ngay.”
“Ôi chao, thần kỳ thế cơ à.” Phong Thiên Nhai nói, “Anh đợi tý.”
Phong Thiên Nhai nói xong bèn ra khỏi nhà.
Yến Cô Minh ngồi một mình giữa gian phòng, hắn nhìn con dao đặt trên bàn, lại vươn tay ra. Vết thương trên cổ tay trái của hắn vẫn chưa lành, vẫn đau như cũ, ngón tay chẳng có tý sức nào. Hắn thử nắm tay lại, song vận lực toàn thân chỉ có thể cử động khe khẽ. Đừng nói cầm dao, cả chạm vào còn khó nữa là.
Nhưng hắn không buông xuôi, cả một buổi, hắn luyện tập nắm tay hết lần này đến lần khác, đến khi cổ tay tê liệt.
Lúc Phong Thiên Nhai trở về, vừa khéo thấy tay hắn đặt trên cán dao. Nàng vừa liếc thoáng qua đã hiểu.
“Đúng là một con yến* khờ.”
[*họ Yến của bạn Minh còn có nghĩa là chim yến.]
Phong Thiên Nhai đáp: “Tùy thôi, thích xuống bằng cách nào thì cứ xuống bằng cách ấy, anh không còn tay nữa, nhảy thẳng xuống cũng được.”
“…”
Trong vài ba câu thế thôi mà đã chứa đôi mươi ý khiêu khích khó nhận ra.
Yến Cô Minh không nhiều lời với nàng nữa, lê mình đến vách núi.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn.
Gió ở chỗ vách núi càng mạnh, cơ thể cường tráng của lãng nhân chao đảo, nhìn chênh vênh như sắp rơi xuống.
Gió lạnh quất vào mặt Yến Cô Minh, tựa như đao cắt.
Tay trái hắn bám vào một tảng đá xanh, định thò người ra khỏi vách núi.
“Muốn chết hả.”
Phong Thiên Nhai ngồi xếp bằng trên nóc nhà, tiện tay nhặt mẩu đá vụn cạnh mình lên, ngón tay búng nhẹ một cái, hòn đá bộp một tiếng lao thẳng đến đầu gối Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh vốn đứng không vững, giờ lại bị chêm thêm một cú thì càng khó giữ thăng bằng, cả người ngã xuống vách núi.
Mắt hắn sớm đã thấy rõ vực sâu mênh mông sương mù dưới vách núi. Sinh tử chỉ trong nháy mắt!
Yến Cô Minh mất tay, không thể bám vào gờ đá, đúng ngay lúc hắn rơi xuống thì eo vận sức một cái, bất thình lình xoay người, mặt hướng lên trên, chân quặp lại, móc vào vách núi cheo leo.
Người treo lơ lửng bên vách núi.
Đã bị trọng thương, ai có thể chịu được sự dày vò thế này. Yến Cô Minh run cả người, vai phải đau đớn vô cùng, gân xanh trên gương mặt trắng tái lại nổi rõ.
Dù thế, hắn vẫn không rên lên tiếng nào.
Không có tiếng nghẹn ngào đau đớn, càng chẳng có tiếng cầu xin cứu mạng.
Phong Thiên Nhai vẫn uể oải ngồi trên nóc nhà, nhìn nam nhân mình vừa cứu sống.
Giữ thăng bằng cơ thể, Yến Cô Minh tì vai trái vào vách đá, dụng lực ở thắt lưng trèo lên từng chút một, một khắc sau, cuối cùng cũng đã tới nơi.
Bấy giờ, hắn đã kiệt sức.
Yến Cô Minh chật vật ngã ra đất, không ngừng thở dốc, dưới mặt đất lã chã mồ hôi.
Phong Thiên Nhai nói: “Anh không hỏi vì sao ta lại tấn công anh à?”
Yến Cô Minh im lặng.
Phong Thiên Nhai: “Anh mà phản ứng không đủ nhanh thì đã chết rồi.”
Lúc đấy, dường như Yến Cô Minh đã hồi được vài ba phần sức, lại run rẩy đứng lên. Một phen như thế, vết thương trên vai phải lại hở ra, vải bố rỉ máu.
Phong Thiên Nhai: “Ta cứu anh một lần, lại giết anh một lần, ơn và thù triệt tiêu nhau, anh hết nợ ta rồi.”
Yến Cô Minh ngẩng đầu, nhìn Phong Thiên Nhai.
Ánh mắt lãng nhân bình thản, chẳng có tý tức giận do bị người ta ám toán, lại càng không có vẻ vui mừng vì vừa thoát chết. Thứ chứa trong đôi mắt ấy, chỉ là dầy dạn phong sương.
“Ơn cứu mạng của cô, Yến Cô Minh tất sẽ hồi báo.”
Dù đã kiệt sức, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp hùng hồn.
Phong Thiên Nhai: “Ta vừa có thể giết anh đấy.”
Yến Cô Minh: “Có rất nhiều người từng thử giết lãng nhân.”
“Ồ?” Phong Thiên Nhai nghiêng đầu. Kẻ giết anh thì nhiều, nhưng không phải kẻ nào giết anh đều từng cứu anh, đúng không.
“Hà, một người thú vị.”
Yến Cô Minh không nói nữa, hắn tựa người vào đá, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Phong Thiên Nhai nhảy từ trên nóc nhà xuống, y sam màu vàng nhạt tung bay giữa không trung tựa như một chú vàng anh hoạt bát.
Nàng đến cạnh Yến Cô Minh, bấy giờ mới phát hiện nam tử này cao to lắm, ngồi đấy mà đã gần cao bằng Phong Thiên Nhai đang đứng, có thể che khuất cả người nàng.
“Ta không đùa với anh nữa, tình trạng hiện tại không cho phép anh rời khỏi đây, an tâm ở lại dưỡng thương đi.” Phong Thiên Nhai nói, “Dù anh có chuyện quan trọng đến mức nào, thì với thể trạng bây giờ, anh cũng không hoàn thành nổi đâu.”
Yến Cô Minh mở mắt, nhìn thiếu nữ đang tới lui trước mặt.
Phong Thiên Nhai: “Mất cánh tay, gân cũng đứt, nội tạng cũng bị thương, rạn hai khúc xương sườn, bị thương nặng như vậy mà còn nhặt được mạng về, không dễ dàng gì.”
Yến Cô Minh: “Mạng của lãng nhân dai lắm.”
Phong Thiên Nhai nói: “Dai không có nghĩa là không chết được.”
“…”
Phong Thiên Nhai nói: “Mạng của anh là do ta cứu, ta tốn biết bao sức lực mới đưa được người lên núi, anh không thể cứ vậy mà chết được, thế thì chẳng phải toi công à.”
Yến Cô Minh: “Ân tình của cô, ta sẽ báo đáp.”
Phong Thiên Nhai nói: “Lấy gì để báo?”
Yến Cô Minh: “Lãng nhân có thể lấy mạng để báo ân.”
“Xì.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Ta cần mạng của anh làm gì.”
Yến Cô Minh: “Cô muốn thứ gì lãng nhân có thể đoạt thứ đó, cô có kẻ thù nào, lãng nhân cũng có thể giết nó hộ cô.”
Phong Thiên Nhai lắc cổ thư giãn.
“Lãng nhân đại ca, xem bộ dạng bây giờ của anh, giết được ai cơ.”
“…”
Yến Cô Minh rũ mắt xuống, ánh mắt lia đến tay phải bị cụt của mình rồi lại nhìn cánh tay trái buông lơi không còn tý sức.
“Cô cứ nói, lãng nhân sẽ làm cho bằng được.”
Dù khiếm khuyết như thế, vẫn muốn báo đáp ân tình.
Phong Thiên Nhai nhìn nam tử nhếch nhác chật vật này, manh áo đen của hắn bay phần phật giữa gió rét, da mặt nứt nẻ, góc cạnh sắc nét, giống y như tảng đá mà hắn đang tựa mình vào, vừa lạnh lẽo, vừa kiên cường.
“Bướng thế, anh nhiêu tuổi rồi.”
“Hai mươi tám.”
“Là người ở đâu?”
Yến Cô Minh ngước mắt lên.
“À à, ta quên mất.” Phong Thiên Nhai nói, “Anh là lãng nhân, không có nhà.” Nàng phủi phủi tay, xoay người bước vào nhà. “Được rồi, không nói nữa, anh vẫn chưa ăn cơm, người đang dưỡng thương phải ăn một bữa ngon lành mới được, mau qua đây.”
Yến Cô Minh đứng dậy, đi theo sau Phong Thiên Nhai.
Cơm canh chỉ gồm vài món đơn giản, không rượu không thịt, chỉ có cải xanh và trái cây.
Phong Thiên Nhai dìu Yến Cô Minh ngồi xuống ghế, mình thì lôi vải bố sạch từ dưới gầm giường ra.
“Ta băng lại cho anh, vết thương nứt ra rồi.”
Yến Cô Minh xoay người.
“Ta tự làm.”
“Tự làm? Đừng có mà thể hiện.” Phong Thiên Nhai như đang dỗ dành trẻ con, “Anh đừng hục hặc nữa, ngày hôm qua ta đã nhìn đã sờ khắp toàn thân anh rồi, giờ ngượng đã muộn.”
“…”
Phong Thiên Nhai nhanh gọn lẹ thay miếng vải bố ngấm máu kia.
Yến Cô Minh nhìn tay phải khiếm khuyết của mình, thịt đã thối không ít, lúc Phong Thiên Nhai chuẩn bị băng bó, hắn đã đưa tay trái ra ngăn lại.
“Sao?”
Yến Cô Minh: “Có dao không.”
“Có.” Phong Thiên Nhai lấy một con dao nhỏ từ trong ngăn tủ ra, vỏ ngoài được làm từ da trâu. “Dao đây, làm gì?”
Yến Cô Minh: “Cô tước vỏ ra hộ ta được không.”
Phong Thiên Nhai rút dao ra.
Yến Cô Minh kề sát đầu sang, Phong Thiên Nhai vẫn chưa phản ứng kịp thì hắn đã ngậm sống dao.
“Ối chao, làm gì vậy?”
Yến Cô Minh không nói được, chỉ khẽ vận lực, Phong Thiên Nhai bèn buông tay, để hắn ngậm dao đi. Yến Cô Minh giơ tay trái lên, kê cổ tay lên sống dao, miệng lui về ngậm cán.
Yến Cô Minh đưa mắt nhìn Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai đã hiểu ý hắn.
“Anh bảo ta ra ngoài?”
Yến Cô Minh gật đầu.
Phong Thiên Nhai nói: “Ta không đi, anh muốn làm gì, ta phải theo dõi mới được.”
Yến Cô Minh hết cách, chỉ đành tiếp tục.
Độ dài của con dao vừa đủ, hắn xoay đầu nhếch vai lên, chỗ tay cụt đau đớn vô cùng, hàng mày trên gương mặt lạnh lẽo của Yến Cô Minh khẽ chau lại.
Đợi cơn đau lướt qua, lưỡi dao của Yến Cô Minh đã đặt lên trên vết thương. Răng hắn nghiến chặt cán dao, lia mạnh một nhát.
Một lát thịt lẫn xương vụn rơi xuống.
Đau đến độ mất đi tri giác.
Yến Cô Minh cứ một nhát lại một nhát như thế, cho đến khi xử lý hết số thịt thối rữa ở bả vai.
Xong việc, mặt đất ướt cả một vùng, là hỗn hợp của máu và mồ hôi.
Đến khi hoàn thành, Yến Cô Minh chẳng còn sức dù chỉ để mở miệng nhả dao ra.
“Lợi hại.” Phong Thiên Nhai chỉ buông một câu đơn giản. Nàng bước đến, tay nắm sống dao, Yến Cô Minh đã không còn tỉnh táo nữa, hàm răng nghiến chặt lại.
Bàn tay kia của Phong Thiên Nhai đỡ dưới cằm hắn.
Sự mềm mại xa lạ khiến Yến Cô Minh rùng mình một cái.
Cằm của Yến Cô Minh rất cứng, góc cạnh rõ ràng lại lún phún râu, Phong Thiên Nhai nhoi nhói tay. Nàng nhẹ nhàng mân mê.
“Há miệng ra nào, đừng ngậm nó nữa.”
Yến Cô Minh há miệng thật.
Phong Thiên Nhai rút dao ra, đặt lên bàn. Nàng rắc thuốc lên vết thương ở vai Yến Cô Minh.
Bột thuốc thấm vào, đau rát khó mà chịu nổi, sắc mặt Yến Cô Minh càng tái hơn.
Phong Thiên Nhai bước lên thêm vài bước, đứng sát vào hắn, một tay nàng đặt lên lưng Yến Cô Minh. Lưng của nam nhân vô cùng săn chắc. Phong Thiên Nhai đẩy lưng hắn chúi về phía trước, để Yến Cô Minh tựa lên người mình.
Có nơi để tựa vào, Yến Cô Minh không gắng sức chống đỡ nữa. Sức nặng của cơ thể đều chuyển sang Phong Thiên Nhai.
Cơ thể nhỏ nhắn như thế lại phải đỡ lấy một nam tử to xác nhường này, vậy mà nàng vẫn vững như núi, không mảy may lảo đảo.
Phong Thiên Nhai xếp gọn mảnh bố trong tay, băng bó cho Yến Cô Minh thật cẩn thận.
Xong việc, nàng dìu Yến Cô Minh lên.
Trong lúc băng bó, Yến Cô Minh đã hồi được ít sức, lập tức thẳng người dậy.
“Đừng lộn xộn chứ.”
Phong Thiên Nhai đang thắt rút miếng vải bố ở sau lưng hắn.
“Xong rồi, đại công cáo thành.” Nàng thấy Yến Cô Minh đã ngồi vững bèn tách ra. “Ta quét dọn một chút đã, anh dùng bữa trước đi.”
Phong Thiên Nhai múc một chậu nước, xối sạch vết máu và thịt nát dưới đất.
Ra ra vào vào, lúc trở lại, nàng thấy Yến Cô Minh đang ngồi không trước bàn, tay trái giơ ra muốn nhặt quả lên ăn. Song tay trái bị đứt gân, ngón tay không có sức, căn bản không cầm lên được.
Quả rơi khỏi tay hắn hết lần này đến lần khác, lăn lông lốc trên bàn.
Phong Thiên Nhai bước đến nhặt nó lên. Vỏ quả bị dập kha khá chỗ, lộ ra thịt quả vàng vàng.
Phong Thiên Nhai ngồi kề Yến Cô Minh, đưa quả kề sát vào miệng hắn.
“Ăn.”
Yến Cô Minh nghiêng đầu liếc thoáng qua, Phong Thiên Nhai cũng đang nhìn hắn.
“Không ăn thì sẽ không có sức, không có sức thì vết thương sẽ lâu lành.”
Yến Cô Minh cúi đầu, ngoạm một miếng.
“Thú vị.”
Phong Thiên Nhai đút liên tiếp bảy tám quả cho hắn.
“No chưa?”
Yến Cô Minh gật đầu.
“No rồi thì về giường nghỉ đi.”
Yến Cô Minh: “Có rượu không.”
“Hả?”
Yến Cô Minh lặp lại: “Ở đây có rượu không?”
Phong Thiên Nhai đáp: “Anh còn đang bị thương, không được uống rượu.”
Yến Cô Minh: “Lãng nhân có rượu vào sẽ hết đau ngay.”
“Ôi chao, thần kỳ thế cơ à.” Phong Thiên Nhai nói, “Anh đợi tý.”
Phong Thiên Nhai nói xong bèn ra khỏi nhà.
Yến Cô Minh ngồi một mình giữa gian phòng, hắn nhìn con dao đặt trên bàn, lại vươn tay ra. Vết thương trên cổ tay trái của hắn vẫn chưa lành, vẫn đau như cũ, ngón tay chẳng có tý sức nào. Hắn thử nắm tay lại, song vận lực toàn thân chỉ có thể cử động khe khẽ. Đừng nói cầm dao, cả chạm vào còn khó nữa là.
Nhưng hắn không buông xuôi, cả một buổi, hắn luyện tập nắm tay hết lần này đến lần khác, đến khi cổ tay tê liệt.
Lúc Phong Thiên Nhai trở về, vừa khéo thấy tay hắn đặt trên cán dao. Nàng vừa liếc thoáng qua đã hiểu.
“Đúng là một con yến* khờ.”
[*họ Yến của bạn Minh còn có nghĩa là chim yến.]
Bình luận truyện