Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 1



Nghe nói mèo có chín cái mạng.

Người nọ, có bao nhiêu cái mạng?

Đối với người bình thường mà nói chỉ có một cái, nhưng đối với Lăng Nhiễm mà nói hắn đã có hai cái mạng. Bởi vì hắn sau khi chết một lần lại trọng sinh, từ một thiếu niên 15 tuổi biến thành một thiếu niên 16 tuổi.

Nằm ở trên giường, Lăng Nhiễm lấy gương soi, tuy rằng kỳ quái bản thân mình đã biến đổi, nhưng không hiện ra một chút biểu tình nào. Cặp mắt lạnh như băng kia căn bản không mang theo bất kỳ một tia tình cảm, lạnh tựa nước hồ bị đóng băng.

Chống lại ánh mắt khiến người khác không thể tự khống chế mà trờ nên khẩn trương, lão quản gia nghi hoặc nhìn thiếu gia đột nhiên thay đổi, cẩn thận sáng láng dò hỏi:

“Trữ thiếu gia, thân thể còn có chỗ không thoải mái sao?”

Trữ thiếu gia? Là đang gọi ta sao? Vẫn là kêu chủ nhân của thân thể này đi? Lăng Nhiễm ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái:”Ta không sao, ngươi ra ngoài đi.”

Lão quản gia cung kính nhất bước chân, tiêu sái rút lui khỏi phòng. Lăng Nhiễm lại cầm lấy gương, soi một chút gương mặt mới của chính mình, cảm thấy rất được, có thể dùng từ tuấn mỹ cùng khả ái để hình dung. Lăng Nhiễm mỏi mệt tựa vào đầu giường: vì cái gì lại như vậy? Rốt cuộc sai lầm ra sao, người đã chết không phải là đầu thai chuyển thế mới đúng sao? Vì cái gì còn muốn để cho ta ở đây sống lại một lần? Chẳng lẽ là bồi thường sao?

Lăng Nhiễm chậm rãi nhắm mắt lại, đắm chìm vào trong đoạn thời gian thống khổ kia.

Sự tình phải nói đến chín năm trước:

Lăng Nhiễm sáu tuổi sinh ra ở một gia đình hạnh phúc, hắn có một ma ma xinh đẹp, một ba ba anh tuấn, còn có một đại ca ca lớn hơn hắn một tuổi. Trong nhà có xe có phòng có tiền gởi ngân hàng, ăn mặc chi phí hoàn toàn không cần lo lắng, khi đó sinh hoạt hạnh phúc mà lại khoái hoạt.

Mới trước đây, Lăng Nhiễm luôn nghe ma ma đối hắn nói: “Tại thời điểm ngươi một tuổi có một lần sinh bệnh nặng, ba ba ngươi trong buổi tối mặc kệ trời gió tuyết ôm ngươi chạy khắp nơi tìm bác sỹ, sau tại một bệnh viện, bác sỹ nói đứa nhỏ này không cứu được, ba ba ngươi chết sống cũng không tin, cuối cùng có người nói cho hắn địa chỉ của một lão trung y, bảo hắn đi tìm người kia thử xem, ba ba ngươi dám ôm ngươi chạy tới ngoại ô trên núi, tìm được lão trung y kia, quỳ trên mặt đất cầu xin người kia.”

Lăng Nhiễm mở to mắt truy vấn: “Kia sau đó thế nào, sau đó thế nào?”

Ma ma khẽ điểm lên cái mũi nhỏ của hắn: “Nếu ba ba không đem ngươi cứu trở về, ngươi hiện tại sao có thể sống vui vẻ như vậy?”

Lăng Nhiễm ở trong lòng ma ma, làm nũng cọ cọ: “Ba ba thật tốt.”

“Ba ba ngươi tốt, chẳng lẽ ma ma thì không?”

Tiểu Lăng Nhiễm ôm lấy cổ ma ma, dùng sức ở trên mặt nàng hôn một cái: “Ma ma cùng ba ba đều hảo.”

Ba ba Lăng Nhiễm là thành phần tri thức, người này luôn coi công tác là vấn đề quan trọng nhất, bất quá một khi gặp sự việc liên quan đến hai nhi tử, hắn hội lập tức buông công tác trong tay, nhiều việc cỡ nào cũng không trọng yếu bằng nhi tử. Cha mẹ Lăng Nhiễm cũng không bất công, mặc kệ là quần áo, món đồ chơi hay là đồ ăn vặt đều đồng thời mua 2 phần trở về, cho nên hai tiểu huynh đệ từ nhỏ đến lớn đều ở chung tốt lắm, cho tới bây giờ cũng sẽ không đánh nhau.

Ai ngờ những sinh hoạt bình lặng như vậy, thế nhưng một lần đột nhiên có biến cố đánh vỡ mọi thứ, đem Lăng Nhiễm hoàn toàn đẩy vào một vực sâu không đáy.

Ngày đó Lăng Nhiễm cùng ca ca Lăng Hạo tan học về nhà, hai huynh đệ một người lưng xách một cái túi sách nhỏ, tay cầm tay cùng nhau hướng đường về nhà mà đi. Thời điểm cách nhà chỉ còn một con phố, huynh đệ hai người đột nhiên bị người từ phía sau bưng kín miệng, tiếp theo bị nhét vào một chiếc xe cũ kỹ.

Lăng Nhiễm bị dọa, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn ba nam nhân trước mặt, Lăng Hạo cũng bị dọa đến toàn thân phát run, không ngừng động đậy thân thể tới gần đệ đệ.

“Đây là nhi tử của Lăng Phong Hải?” Một người cầm đầu đối với hai hài tử lộ ra vẻ âm trầm cười lạnh.

“Ta đã theo dõi vài ngày, khẳng định sẽ không sai.”

Người nọ dùng ngón cái sờ sờ khóe miệng: “Một giờ sau cấp cho Lăng Phong Hải một cuộc điện thoại.”

“Vâng.”

Xe ở trên đường chạy thật lâu, những nơi đi qua, người ở càng ngày càng thưa thớt, cuối cùng dừng ở một tòa nhà cũ bỏ hoang trên núi. Bọn cướp tàn nhẫn cầm tóc Lăng Nhiễm đem hắn kéo ra, tha vào trong phòng. Bị người lấy vải bố bịt miệng, Lăng Nhiễm nức nở nửa ngày, ủy khuất cùng sợ hãi, nước mắt bao phủ khắp gương mặt.

“Mẹ nó, còn khóc ta làm thịt ngươi!”

Hung tợn đe dọa làm cho Lăng Nhiễm càng cảm thấy sợ hãi thêm, toàn thân cũng không ngừng phát run. Ca ca ngồi bên cạnh dùng đầu cọ cọ hắn, ý đồ an ủi đệ đệ, Lăng Nhiễm gắt gao dán tại trên người hắn, cỡ nào cũng không dám buông ra.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sau đó có một người nhìn xem đồng hồ, cầm lấy di động nhấn một tổ dãy số.

“Lăng Phong Hải, ngươi đang tìm nhi tử sao?”

Đang lo lắng tìm kiếm nhi tử, Lăng Phong Hải tâm lý cả kinh, cuống quít hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, hai nhi tử của ngươi hiện tại đều ở trong tay chúng ta.”

Bọn cướp lấy vải bố trong miệng Lăng Nhiễm ra, Lăng Nhiễm lập tức hướng tới điện thoại hô to: “Ba ba, ba ba, ô, mau tới cứu ta.”

“Tiểu Nhiễm, tiểu Nhiễm!”

Bọn cướp lại ngăn chận miệng Lăng Nhiễm, đứng dậy đi đến một bên cười lạnh nói: “Muốn nhi tử ngươi bình an sao?”

“Ngươi rốt cuộc là ai, vì cái gì muốn bắt cóc con ta? Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Lăng Phong Hải tức giận lớn tiếng chất vấn.

“Hừ, Lăng Phong Hải còn dám lớn giọng với bọn ta.”

Lăng Phong Hải dùng sức đè nén cảm xúc, lấy lại một chút bình tĩnh: “Được rồi, ngươi có mục đích gì, nói mau!”

“Ta muốn mật mã trong tay ngươi.”

Lời này làm cho Lăng Phong Hải kinh hãi, nửa ngày không phản ứng lại: “Điều này sao có thể?”

“Là mạng nhi tử ngươi trọng yếu, hay mấy con số kia trọng yếu? Ta cho ngươi thời gian một giờ để suy xét một chút, mặt khác, ta khuyên ngươi một câu, trăm ngàn lần đừng báo cảnh sát.”

Bọn cướp nói xong nhanh chóng cắt đứt điện thoại. Huynh đệ hai người liếc nhau hoàn toàn không hiểu bọn cướp đang nói cái gì, bất quá Lăng Nhiễm tin tưởng vững chắc ba ba nhất định sẽ đến cứu bọn họ.

Ma ma Lăng Nhiễm biết được tin tức liền lên tiếng khóc rống, quỳ trên mặt đất bắt lấy ống quần Lăng Phong Hải, không ngừng cầu xin: “Lão công, ta cầu ngươi, ngươi liền nói cho bọn họ đi, bằng không nhi tử chúng ta sẽ không còn mạng.”

Lăng Phong Hải ngồi ở trên sô pha gắt gao bắt lấy tóc chính mình, sau một lúc lâu, Lăng Phong Hải đột nhiên hung hăng cắn chặt răng, cầm điện thoại trên bàn, thê tử mạnh mẽ đè lại chiếc điện thoại: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn báo nguy.”

Thê tử khóc rống lắc đầu: “Không cần, ngươi không thể báo cảnh sát, vừa báo tiểu Hạo cùng tiểu Nhiễm sẽ mất mạng.”

“Không được, phải báo nguy.”

Thê tử phẫn nộ bắt lấy áo trượng phu: “Ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ mấy con số kia so với mạng nhi tử còn trọng yếu hơn sao?”

Lăng Phong Hải một tay đẩy thê tử sang một bên: “Ngươi căn bản cái gì cũng đều không hiểu, việc này để ta tính, phải báo nguy.” Thê tử nhu nhược chỉ có thể ôm lấy chân trượng phu không ngừng cầu xin. Có điều Lăng Phong Hải đã hạ quyết tâm, một chút cũng không do dự gọi điện thoại.

Bọn cướp bên này rất nhanh nhận được tin tức, buông điện thoại ra, người nọ mặt lộ vẻ sát khí: “Mẹ nó, hắn dám báo cánh sát!”

Phía sau, một người nghi hoặc đi lại đây: “Nghe nói Lăng Phong Hải yêu thương nhất hai nhi tử, hắn như thế nào có thể báo cảnh sát?”

Hai mắt đằng đằng sát khí gắt gao nhìn chằm chằm hai hài đồng trước mặt, Lăng Nhiễm cùng Lăng Hạo đã là vô cùng hoảng sợ, thân hình nho nhỏ không ngừng lui về phía sau. Người nọ biểu tình phẫn nộ cắn chặt răng, vung tay về phía sau.

“Đem bọn họ mang lên xe.”

Lăng Nhiễm cùng Lăng Hạo lần thứ hai bị người thô lỗ đẩy vào trong xe, bên ngoài trời đã tối, bốn phía càng ngày càng u ám, kinh hách quá độ, Lăng Nhiễm đã hoàn toàn phân không rõ phương hướng, xe trên đường quốc lộ vội vã tiến lên, vào lúc này di động bọn cướp lại vang lên, tiếng âm nhạc thanh thúy giờ khắc này lại làm cho người ta có cảm giác thập phần quỷ dị.

“Alo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện