Lang Phi

Quyển 1 - Chương 13: Cự tuyệt



“Nói ra mục đích hôm nay ông muốn gặp ta đi.” Hàn quang sắc bén của Hàn Lăng quét tới, giọng nói non nớt nhưng bao hàm lệ khí.

Trong đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Chính Hào hiện lên một tia kinh ngạc, khí thế bực này sẽ ở trên người một tiểu cô nương không được ai chú trọng sao? Lại còn là một đứa nhỏ tám tuổi! Tứ hoàng tử âm thầm bang trợ tuyệt đối sẽ không khiến một đứa nhỏ vốn ngu xuẩn có thể có cuồng vọng như vậy!

Nàng đúng là hoàn toàn không sợ hắn! Hơn nữa biết hôm nay hắn tìm nàng là có mục đích.

Hồ ly xảo quyệt Thượng Quan Chính Hào lập tức trong lòng có cân nhắc, nhỏ tuổi như vậy, không có ai chỉ đạo, có thể có một thân lạnh lùng và sát khí kinh người, nếu có thể vì hắn sử dụng, sẽ là một quân cờ vô cùng lợi hại, sử dụng thoả đáng, sẽ đạt được mục đích. Nếu không phải? Sát khí trong mắt chợt lóe mà qua. Như vậy, hắn sẽ giết nàng!

Hàn Lăng đối với sát khí rất là mẫn cảm, khóe miệng lạnh lùng nhướng lên, nổi lên sát ý với nàng sao?

“Ngươi làm sao quen biết với Tứ hoàng tử?” Thượng Quan Chính Hào suy tư nửa ngày, cuối cùng quyết định trước bỏ qua cho sự vô lễ của Hàn Lăng. Mục đích hôm nay của hắn không phải là giáo huấn nàng, về sau muốn dạy dỗ nàng còn có rất nhiều cơ hội.

Tứ hoàng tử? Quả nhiên có liên quan đến Phượng Hạo Thiên. Hàn Lăng chậm rãi cười khẽ, thế nhưng còn mang theo hương vị tuyệt mị khuynh thành, “Ta không quen biết Tứ hoàng tử.” Kéo xa quan hệ của nàng và Phượng Hạo Thiên.

“Không quen biết? Nếu không phải ngươi chủ động kết thân với Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử làm sao lại đi tìm ngươi? Hơn nữa còn giải vây cho ngươi? Đừng có ý định dối gạt, nếu không vi phụ sẽ không bởi vì ngươi là nữ nhi của vi phụ, mà tha ngươi!” Giọng Thượng Quan Chính Hào lạnh lẽo vô cùng. Dứt lời dường như vì chứng thực những lời hắn nói là thật, sau khi uy hiếp cười lạnh vài tiếng, cầm chén trà trong tay, “Bang” ném tới phía trước Hàn Lăng.

Nước trà tung tóe bốn phía, hương trà bay vào mũi, sát khí chợt nổi lên.

Hàn Lăng chỉ hơi nhíu mày, khẽ cười, “Về phần ta nói có đúng sự thực hay không, có lẽ ông phải hỏi Tứ hoàng tử mới biết được.” Nhìn Thượng Quan Chính Hào ẩn ẩn tức giận, trong lòng nàng nổi lên lãnh ý, đối với một đứa nhỏ “tám” tuổi lại dùng ngoan chiêu đe doạ như thế, đây là cách làm phụ thân từ trước đến nay của hắn sao? Đối xử khắc hẳn o với đám người Thượng Quan Quân Dao, e rằng chỉ có Thượng Quan Hàn Lăng nghiệt chủng do tiện thiếp sở sinh mới như vậy?

Trong Thượng Quan phủ, ngoại trừ Chỉ Hâm, người khác, ở trong mắt của nàng, chỉ là súc sinh!

Thượng Quan Chính Hào giận dữ, “Hừ.” Bị thái độ của Hàn Lăng khiêu khích hắn tức giận quên mất thân phận của bản thân, đối với Hàn Lăng giận tím mặt, cao giọng hô.

“Tin tưởng với thực lực của Thượng Quan phủ, đối với ông mà nói, điều tra rõ lời nói của ta có đúng sự thật hay không cũng không khó, trái lại còn dễ dàng! Nhiều năm như vậy, y phục ta không thể che cơ thể, ăn không đủ no, mặc kệ bất cứ ai khi nhục, ta cũng không phản kháng, bị bọn nô tỳ buộc nhảy xuống hồ nước, cũng không có ai cứu giúp, mấy ngày trước đây thế nhưng còn muốn đem ta làm đồ ăn cho dã lang, nếu không phải ta đột nhiên chuyển “tỉnh”, e rằng bây giờ đã không còn hài cốt.” Hàn Lăng nhìn chằm chằm Thượng Quan Chính Hào, khóe miệng cong lên, mặt mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói.

Tiếng nói nhẹ nhàng mà hờ hững, kể ra hết thảy mọi thứ mà Hàn Lăng từng trải qua. Tuy rằng tất cả cũng không phải là Hàn Lăng hiện tại trải qua, thế nhưng trong lúc đơn giản kể rõ hết thảy, cơ thể Hàn Lăng lại run rẩy.

Mâu quang Hàn Lăng chợt lóe, trong lòng, nàng mặc kệ Thượng Quan Hàn Lăng đã từng gặp phải hết thảy, nhưng, tại thời khắc nàng mở mắt kia, thân thể này chính là của nàng, tất cả mọi người làm hại nàng thì nhất định phải trả giá thảm khốc!

“Ông nói đi, dựa vào hoàn cảnh của ta, có thể quen biết được với Tứ hoàng tử tôn quý sao?”

“Ngày đó hắn vì sao lại xuất hiện trước mặt ngươi?” Sắc mặt Thượng Quan Chính Hào không có thay đổi, ngay cả khi nghe được Hàn Lăng nói bản thân suýt nữa chết trong hồ nước và bị đem làm thức ăn cho sói, ánh mắt Thượng Quan Chính Hào cũng không mảy may chớp động! Đối với hắn mà nói, nữ tử ngu xuẩn và không sử dụng được, không xứng để hắn ngó mắt tới, mặc kệ nàng có phải thân nhân của hắn hay không! Điều bây giờ hắn muốn biết nhất chính là Hàn Lăng rốt cuộc có đủ tư cách để hắn sử dụng hay không!

Nghe vậy, mặt Hàn Lăng vẫn mang ý cười, “Cho nên, mặc kệ ông muốn làm cái gì, hay là muốn lợi dụng ta đạt được mục đích gì, đáp án cho ông, sẽ là…….. Không!” Bất kể là kiếp này hay kiếp trước, nàng cũng sẽ không để bất cứ ai uy hiếp nàng!

Bờ môi Thượng Quan Chính Hào căng cứng, “Lá gan của ngươi cũng đủ lớn!”

“Ông cảm thấy ta sợ sao?” Cho dù kiếp trước đối mặt với sự phản bội của bạn tốt, lúc súng trong tay hắn bắn ra viên đạn xuyên thấu đầu nàng, thì nàng cũng không có một tia sợ hãi!

Miệng nàng nở ra nụ cười tàn nhẫn, chết còn không sợ. Nàng còn sợ gì nữa!

Trái tim Thượng Quan Chính Hào run lên, trước đây hắn quả nhiên đã xem nhẹ nàng! Xem ra, mặc kệ dùng bất cứ thủ đoạn nào, hắn nhất định phải làm cho nàng nghe theo mệnh lệnh của hắn! “Tốt, tốt lắm. Có thể có dũng khí ấy, không hổ là nữ nhi của vi phụ.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lập tức thay đổi sắc mặt. Vô cùng hiền lành thật đúng là hình mẫu của một từ phụ.

Hàn Lăng nhướng mày, thay đổi sách lược sao? Cường ngạnh không được nên đổi thành mềm nhẹ?

“Chỉ cần sau này ngươi nghe theo an bài của vi phụ. Ngày sau ngươi cùng các vị tỷ tỷ ăn mặc như nhau, đồng thời hàng tháng trong phủ sẽ cho ngươi thêm năm mươi lượng bạc!” Thượng Quan Chính Hào thấy Hàn Lăng vẫn chưa nói gì, cho rằng nàng đang làm cao. Âm thầm đắc ý, tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, nàng mặc dù có phần không giống, nhưng cũng sẽ bị lợi ích trước mắt mê hoặc thôi!

Sau khi nghe xong hắn nói, hai tròng mắt Hàn Lăng nheo lại, chậm rãi khẽ cười nói: “An bài?”

“Nếu Tứ hoàng tử đối với ngươi có vài phần ý tứ. Như vậy tận lực hết khả năng thắt chặt quan hệ với Tứ hoàng tử, tuyển phi yến hai tháng sau ngươi cũng cùng đi, tuy rằng tuổi của ngươi không được phép tham gia. Thế nhưng Tứ hoàng tử nếu như có thể chờ, cũng có thể làm cho Hoàng Thượng hạ chỉ chỉ hôn.” Thượng Quan Chính Hào ôn hòa cười nói. Chờ đợi Hàn Lăng gật đầu. Hắn cho rằng chỉ với chút chuyện này, đối với một người luôn ăn không no mặc không đủ như Hàn Lăng, đã là thiên đại ban ơn! “Hơn nữa từ nay về sau, ngươi còn có thể học múa, đánh đàn, thư pháp, chơi cờ.”

Hoá ra mục đích sau cùng của hắn chính là như vậy. Cười nhạt, môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ mở, Hàn Lăng phun ra hai chữ: “Vọng tưởng”. Xoay người, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Thượng Quan Chính Hào, dùng sức đá văng cánh cửa, rời khỏi gian phòng.

…………………………

Sau khi Hàn Lăng rời khỏi, Thượng Quan Chính Hào rống giận: “Lâm Phong!”

Quản gia Lâm Phong hốt hoảng chạy vào:”Lão gia.”

“Bắt đầu từ hôm nay, không được cho Hàn Lăng bất cứ thức ăn nào, ngay cả nước cũng không cho!” Trong đôi mắt Thượng Quan Chính Hào nổi lên mây đen, tiếng quát tàn nhẫn mà hung ác. Nếu nàng không biết phải trái, như vậy bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ để cho nàng biết hậu quả của việc không nghe lời!

Xa xa, tiếng rống giận của hắn không sót chữ nào lọt vào tai Hàn Lăng. Hàn Lăng nở nụ cười, thời gian phải rời đi càng ngày càng gần, từ hôm nay trở đi, Thượng Quan phủ sẽ không còn ‘yên ả’ như vậy nữa!

Mà Thượng Quan Quân Dao đang muốn đi tìm Thượng Quan Chính Hào làm nũng thì nghe được tiếng nộ rống của Thượng Quan Chính Hào, liền biết có người chọc giận cha. Lập tức ẩn lui thân hình, đợi sau khi quản gia Lâm Phong đi ra, nàng hỏi kỹ thì biết được, hoá ra Hàn Lăng chọc giận cha. Ông trời có mắt, ban cho nàng cơ hội ra tay với Hàn Lăng mà không cần tốn nhiều sức lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện