Lang Phi

Quyển 1 - Chương 15: Phục thù



Trăng khuyết lên cao, chiếu ánh sáng lạnh như băng.

Trên nóc nhà, một tiểu thân ảnh rất nhanh lướt qua.

Khoảng chừng nửa khắc, tiểu thân ảnh dừng cước bộ.

Cúi người, vạch mảnh mái ngói ra.

“Ngươi đi căn phòng tồi tàn kia canh chừng đi, đừng để bất luận kẻ nào cho nàng thức ăn nước uống. Nhớ kỹ, mặc kệ dùng biện pháp gì đều phải khiến cha ta hiểu rõ, tiểu tiện nhân Hàn Lăng kia không đáng lợi dụng.” Thượng Quan Quân Dao lạnh giọng phân phó.

“Đại tiểu thư xin yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ xem kỹ.” Một tỳ nữ mặc phục sức hạ nhân trầm giọng nói.

Thượng Quan Quân Dao yên tâm gật đầu, phất phất tay, “Đi đi.”

Sau khi nữ tì lĩnh mệnh lui ra, Thượng Quan Quân Dao đi trở lại bàn trang điểm, gỡ từng món đồ trang sức trên đầu xuống. Nhìn bóng hình xinh đẹp mờ nhạt trong gương đồng, khóe môi gợn lên nụ cười khuynh thành: “Thượng Quan Hàn Lăng, không phải ta không cho ngươi đường sống, mà là ngươi khiến người ta quá mức chán ghét! Trước kia luôn là bộ dạng nhát gan hèn yếu, thì cũng được, bây giờ thế nhưng lại còn trở nên láo xược! Tuổi còn nhỏ học được cách câu dẫn nam nhân của mẫu thân ngươi! Tuy rằng Tứ hoàng tử không có khả năng vừa ý ngươi, nhưng mà, ngươi đã có phần tâm tư này, ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho ngươi!”

Đêm tối ngày càng sâu, trên nóc nhà, nữ hài sau khi nghe được lời nói bên trong phòng của thiếu nữ, liền nở nụ cười trào phúng. Câu dẫn? Bằng cơ thể bây giờ của nàng, cái gì cũng chưa có, có người nam nhân nào lại đi để ý? Là Phượng Hạo Thiên đang trong giai đoạn vỡ tiếng kia sao?

“Nhưng mà, ta cũng coi như đã làm tròn trách nhiệm của một người tỷ tỷ, Bình Gíang Vương gia thân phận tôn quý, nếu như ông ta có thể vừa ý ngươi, thu ngươi làm thị tỳ ấm giường, sau này ngươi sẽ có cuộc sống vinh hoa phú quý. Nghe nói công phu trên giường của Bình Gíang Vương gia không tệ, một buổi tối đến năm sáu nữ hài hầu hạ, vẫn không thể thỏa mãn ông ta. Sau khi ngươi qua đó, cuộc sống khuê phòng nhất định đặc sắc vô cùng. Mới tám tuổi có thể hưởng thụ đủ nam nữ cá nước thân mật, đây chính là việc kẻ khác muốn mà cầu cũng không được! Ha ha ha ha………..” Thượng Quan Quân Dao vừa nghĩ đến cảnh tượng Hàn Lăng bị lão nhân sáu bảy chục tuổi chà đạp dưới thân, tâm tình vô cùng tốt.

Trên nóc nhà, nữ hài toàn thân hắc y, đôi mắt híp lại, sát khí phát ra bốn phía. Thì ra là thế! Trách không được Thượng Quan Chính Hào nhốt nàng lại, thì ra là muốn đem nàng đưa cho một lão đầu biến thái!

Tiếng cười càn rỡ vang vọng trong màn đêm, Thượng Quan Quân Dao cười thống khoái, mái tóc đen mượt xõa ra như thác nước, sau khi thay áo, đi trở về trên giường.

Nằm ở trên giường, mặt nàng mang theo vẻ vui sướng chậm rãi nhắm mắt lại, dường như những lời nàng nói ban nãy lập tức sẽ biến thành sự thật.

Lúc này, nữ hài ở phía trên không lên tiếng đã có động tác.

Thân thủ lưu loát từ trên nóc xoay mình xuống, vững vàng đáp xuống mặt đất. Chạy về phía nơi tỳ nữ rời khỏi.

Tỳ nữ không nhanh không chậm đi về phía phòng của Hàn Lăng. Dọc theo đường đi còn ngâm nga điệu hát quê nhà. Không hề biết nguy hiểm đang tới gần nàng.

Trong đêm tối, một tiểu thân ảnh, từ phía sau, lặng yên không tiếng động tới gần tỳ nữ.

Trong tay nhỏ bé, cầm dây thừng, tỳ nữ còn chưa kêu ra tiếng, đã bị dây thừng băng lãnh xiết chặt cổ……

Sau khi đem phiền phức giải quyết, thân hình nữ hài mạnh mẽ đi về phía nơi ở Thượng Quan Quân Dao.

‘Phanh’ một tiếng, nữ hài phá cửa sổ tiến vào.

Thượng Quan Quân Dao vừa mới nhắm mắt lại, nghe tiếng, ngồi dậy kinh hô: “Là ai!”

Thượng Quan Quân Dao lờ mờ thấy có một thân ảnh hắc sắc đang đi về phía nàng, toàn bộ tâm đều bị thức tỉnh, nàng đang muốn đứng dậy, cầm lấy trường kiếm phòng thân bên giường, thì thân ảnh hắc sắc kia thế nhưng nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã tới trước mặt nàng, còn chưa chờ nàng phản ứng lại, trường kiếm trong tay đã bị đánh rớt.

Lạch cạch, trong căn phòng tối đen, tiếng kiếm rơi xuống vô cùng phá lệ.

Thượng Quan Quân Dao lập tức ý thức được sự tình không tốt, có người áp chế nàng! Đang muốn hô to kêu cứu, thì lại bị một vật thể không biết tên nhét vào trong miệng.

“Ô ô……….” Là ai? Rốt cuộc là ai? Thượng Quan Quân Dao kinh sợ, toàn thân run rẩy, vùng vẫy, thế nhưng sức lực khống chế sau lưng nàng rất mạnh, hơn nữa thủ pháp phi thường thuần thục, tốc độ cực nhanh dùng dây thừng trói chặt nàng.

Khiến nàng căn bản không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể cam chịu.

Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn chóp nhà phía trên, miệng nở nụ cười tà ác, trên tay vẫn còn lại một đoạn dây thừng, nàng ném dây thừng lên, dây thừng liền quấn lên xà nhà, động tác liền mạch lưu loát.

Thượng Quan Quân Dao bị trói thành bánh chưng, miệng bị nhét kín, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên: “Ư ư ư…….” Là ai? Rốt cuộc là ai? Vì sao phải bắt trói nàng? Thủ vệ Thượng Quan phủ sâm nghiêm, làm sao có thể có người xông vào được?

Từ đầu đến cuối, một loạt động tác này, Hàn Lăng chỉ dùng nửa khắc thời gian, đối với Hàn Lăng mà nói, tốc độ như vậy thật là không khác gì rùa bò. Nếu là trước kia, giết người cũng chỉ là công phu trong chớp mắt, nếu như chậm nửa giây, mạng đã sớm bị Diêm vương bắt đi! Bây giờ chỉ trói một người mà thôi, đã lãng phí thời gian nhiều như thế.

Ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Quân Dao bị cột vào giữa không trung. Hai mắt híp lại, chứa đầy hàn quang, mặc kệ là ai, thương tổn nàng còn muốn toàn thân trở ra, quả thật vọng tưởng! Huống chi là người trước mắt!

Muốn đưa nàng cho một lão nhân biến thái, mặc người vũ nhục sao? Còn nói loại chuyện tốt này không phải ai cũng có thể được là sao? Đã như vậy, nàng sẽ cho nàng ta nếm thử ‘chuyện tốt’ mà kẻ khác cầu cũng không được!

Trong cổ tay áo buộc chặt, Hàn Lăng chậm rãi lấy ra thanh chủy thủ hàn quang sắc bén. Thanh chủy thủ này thế nhưng chính là nàng dùng nửa canh giờ mài thành, còn chưa có thử qua, không biết mức độ sắc bén ra sao. Bây giờ vừa lúc thử xem.

Thượng Quan Quân Dao lay động giữa không trung, dưới ánh trăng mơ hồ, thấy được Hàn Lăng mặc hắc y, lập tức kinh sợ mở to hai mắt nhìn!

Cư nhiên là nàng!

“Ư ư ư…….” Thả nàng ra! Thả nàng ra!

Dưới ánh trăng mơ hồ, nàng thấy được hàn quang sắc bén từ thanh chủy thủ trong tay Hàn Lăng! Nàng muốn làm cái gì!

Hàn Lăng không lên tiếng! Chẳng qua là buông dây thừng, đem Thượng Quan Quân Dao đặt xuống mặt đất. Sau đó không để ý đến Thượng Quan Quân Dao, mà là đánh giá bốn phía, giống như đang tìm gì đó.

Tìm nửa ngày cũng không có tìm được thứ nàng muốn, nhíu mày, đi tới trước cái bàn, dùng chủy thủ, chém, chém, cái bàn hoàn hảo vô khuyết, nhất thời bị bổ ra.

Thượng Quan Quân Dao hoàn toàn lâm vào khiếp sợ, nhìn một loạt động tác của Hàn Lăng, không biết nàng rốt cuộc đang làm gì. Chỉ cảm thấy rét lạnh đến tận xương!

Trong đám gỗ lụn vụn, Hàn Lăng tìm được một miếng gỗ khiến nàng vừa lòng, nàng tước gọt lại, mảnh gỗ dần dần bị tước thành viên côn có phần hơi tương tự với một bộ phận trong cơ thể.

Nắm trong tay, Hàn Lăng mắt lạnh nhìn về phía Thượng Quan Quân Dao: “Ngươi vẫn chưa hưởng qua mùi vị được nam nhân ân ái đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện