Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 787: Trận chiến cuối cùng(2)!



Đại đao vung lên điên cuồng, hai mắt Lăng Kiếm đỏ ngàu, hắn đã không còn biết hắn đã giết bao nhiêu người, chặt đứt bao nhiêu binh khí, thanh Thanh Long Thất Tinh Đao trong tay được chế tạo từ huyền thiết có thể gọi là không gì có thể phá hủy đó, không ngờ cũng đã xuất hiện rất nhiều những vết mẻ nhỏ nhỏ, Lăng Kiếm lúc này đã không còn là cầm một thanh đại đao nữa, mà như là đang cầm một cái cưa lớn.

Phía đằng sau họ, tất cả những gì có thể đốt cháy được, đều không ngần ngại được ném lên vô số những bó đuốc, khói trắng bốc lên ngùn ngụt, bao trùm cả bầu trời.

Lúc này sắc trời đã sáng rõ.

Chính tại trước mặt, soái kì của Thẩm Như Hổ đang tung bay trước gió, giống như một con thuyền lớn vượt sóng đại dương, uốn lượn mà lao đến! Lăng Kiếm lúc này đã thành công đột phá qua quân doanh trăm vạn đại quân của Ngọc Gia, hắn haha cười lớn, những binh sĩ Ngọc Gia đứng ở giữa hai người ào ào hoảng hốt tháo chạy.

Thẩm Như Hổ cũng cười lớn haha, giơ bàn tay phải toàn máu của hắn ra nắm chặt lấy bàn tay cũng là đầy máu của Lăng Kiếm, hai đại quân cuối cùng cũng hội soái một cách thắng lợi trong trận địa của địch.

Phía xa, quân kì của Ngọc Gia đang lay động, đột nhiên đổ ầm xuống, vô số binh lính Ngọc Gia chạy toán loạn về bốn phương tám hướng, triệt để thất bại.

Thế cuộc đã được định.

Trong hoàng cung Ngọc Gia tại thành Minh Ngọc, Ngọc Mãn Lâu sau khi đọc xong chiến báo khẩn cấp do bồ câu đưa đến, cốc trà trong tay liền rơi khỏi tay, "xoảng" một tiếng vỡ thành hàng trăm mảnh, hai bàn tay trước giờ luôn vững như bàn thạch của hắn không ngờ cũng rung lên không ngừng, mảnh giấy trong tay lặng lẽ rời tay rơi xuống….

Ngọc Mãn Đường đứng bên cạnh hắn liền cảm thấy kinh ngạc, cúi người nhặt mảnh giấy lên, vừa đọc cái liền đại kinh thất sắc, lập tức đẫn đờ cả người.

130 vạn đại quân của đế quốc Thần Châu, được dẫn dắt bởi 4 vị thống soái chia làm 4 đường truy kích tàn quân của Ngọc Gia, cả quãng đường như là bổ dưa thái rau, ép quân đội Ngọc Gia về thành Minh Ngọc.

Ba ngày sau, đám tàn quân của Ngọc Gia bị quét dọn sạch sẽ.

Năm ngày sau, hơn trăm vạn đại quân vây chặt bên dưới thành Minh Ngọc.

Phía khác, cũng là chim ưng đưa thư, nhưng là đưa tin thắng lợi bay về hoàng cung đế quốc Thần Châu.

Nhận được thư, Lăng Thiên lúc này đang nghị sự với các quần thần, đột nhiên đứng phắt dậy, bất chấp văn võ bá quan ngăn cản, ra lệnh lập tức tập hợp cấm vệ quân, thân chinh ngự giá đến thành Minh Ngọc.

Tuy tất cả kế hoạch đều là được Lăng Thiên xắp đặt, nhưng ngay chính bản thân hắn cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức làm hắn phải kinh ngạc, mới có mấy ngày mà đại quân đã bao vây hoàn toàn thành Minh Ngọc, như vậy thì chắc chắn Ngọc Mãn Lâu cũng sắp ra tay rồi, mà trong trận chiến cuối cùng đó, với môn tà công hiểm độc vô cùng của hắn, chắc chắn sẽ gây nên thương vong cho bọn Lăng Kiếm! Mà bọn Lăng Kiếm vì muốn bảo vệ mình, chắc chắn sẽ quyết chiến với Ngọc Mãn Lâu trước khi mình kịp đến nơi. Lăng Thiên biết, dựa vào tính cách của Lăng Kiếm, chuyện này chắc chắn hắn sẽ làm ra được.

Cho nên Lăng Thiên lòng cháy như lửa đốt, chỉ hận không mọc được cánh bay ngay đến thành Minh Ngọc.

Lăng Thần thân là hoàng hậu, cần phải cai quản Thừa Thiên, quý phi Lê Tuyết mặc áo giáp bạc, dáng vẻ anh dũng cưỡi trên ngựa, xuất chinh cùng với Lăng Thiên! Kiếp trước đã để lỡ, đời này khó khăn lắm mới lại được tương phùng, nàng tuyệt đối không cho phép Lăng Thiên xảy ra bất kì chuyện gì, cho dù chỉ là khả năng cũng không được! Cho nên Lê Tuyết bất chấp tất cả cũng phải đi theo Lăng Thiên! Nàng biết, có nàng bên cạnh Lăng Thiên, thậm chí còn an toàn hơn nhiều so với việc Lăng Thiên liên thủ với Tống Quân Thiên Lí.

Bởi vì….

Nàng lúc nào cũng có thể dùng tính mạng của nàng để đổi lấy sự sinh tồn của Lăng Thiên.

Ngọc Băng Nhan sắc mặt trắng nhợt, nhìn Lăng Thiên như cầu xin, ánh lệ lấp lánh trong mắt. Người buồn nhất trong số các nàng hiện giờ chính là Ngọc Băng Nhan, người nhà mình quyết một trận sống chết trên chiến trường với phu quân mình, trong lòng Ngọc Băng Nhan đau như có dao cắt.

Lăng Thiên nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt Ngọc Băng Nhan, ôm chặt lấy nàng vào lòng, hồi lâu, hắn mới trầm giọng xuống, nói: "Yên tâm, ta biết phải làm như thế nào! Nhạc phụ đại nhân và tam thúc, tuyệt đối sẽ không bị hại! Gia tộc Ngọc Gia nếu như có thể, ta cũng sẽ hết sức cố gắng giữ lại".

Ngọc Băng Nhan nhẹ nhẹ gật đầu trong lòng hắn, ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn trào nhìn hắn, nói khẽ: "Thiên ca, muội đã là người của Lăng Gia, từ lâu đã không nghĩ đến điều gì khác, cho dù là…..muội chỉ cần….huynh trở về!! An toàn trở về".

Lăng Thiên ánh mắt nặng trĩu, hắn nhìn khuôn mặt Ngọc Băng Nhan hồi lâu, sau đó cúi đầu ghé sát vào tai Ngọc Băng Nha, nói khẽ: "Đợi ta trở về, Băng Nhan của ta phải chuẩn bị trước đó nha, chuẩn bị sinh cho ta một đứa con trai".

Ngọc Băng Nhan lập tức hai má đỏ ửng, trong tiếng cười lớn, Lăng Thiên nhảy lên ngựa, thét: "Đi". Chiến mã hí dài một tiếng, lao vọt về phía trước như mũi tên. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn

Lê Tuyết kẹp mạnh đùi, lập tức bám theo, quan cầm cờ hai tay vung mạnh, quân kì của đế quốc Thần Châu phần phật trong gió, 3 nghìn thiết kị như một dòng sông màu đen, lao vun vút về phía thành Minh Ngọc.

Lăng Thiên không hề đoán sai, sau khi vây chặt thành Minh Ngọc, tứ đại binh đoàn của đế quốc Thần Châu tập hợp lại một chỗ, đóng doanh trại, chính buổi chiều ngày hôm đó, Lăng Kiếm vội vàng yêu cầu toàn quân công thành, thậm chí cho dù sau khi công thành có kết quả là ngọc nát đá cùng tàn, thì cũng không thể tiếp tục đợi, bởi vì tốc độ truyền tin của chim ưng là cực nhanh, Lăng Thiên sẽ rất nhanh đến đây, mà Lăng Kiếm thì hi vọng giải quyết Ngọc Mãn Lâu trước lúc Lăng Thiên đến đây, cho dù là dùng tính mạng của hắn để liều chết với Ngọc Mãn Lâu.

Chủ ý này bị bọn Tiêu Phong Dương, Thẩm Như Hổ ra sức phản đối, bởi vì Lăng Thiên từ sớm đã hạ nghiêm lệnh, nếu như Ngọc Gia binh bại, sau khi vây thành không được công thành, bất kì ai cũng không được tự ý hành động! Ai vi phạm, trảm! Ngoài ra còn chú thích vào đó: đặc biệt là Lăng Kiếm, càng không được tự ý chỉ huy hành động.

Nhưng việc đã đến nước này, Lăng Kiếm cũng là lần đầu tiên trong đời hắn kháng lại mệnh lệnh của Lăng Thiên, không chỉ có Lăng Kiếm, bọn Lăng Trì cũng là như vậy, ai nấy đều nóng ruột muốn công thành Minh Ngọc, dường như dù một khắc cũng không thể tiếp tục đợi, càng ra sức đề xuất nói: đợi hoàng thượng đến đây tất cả chiến sự đã kết thúc một cách tốt đẹp chả phải là điều đáng vui mừng sao? Cũng xem là lập được đại công, hà tất phải đợi hoàng thượng đích thân đến xuất thủ? Truyện "Lăng Thiên

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện