Lang Vương Sủng Thiếp
Chương 138: Độc dược
Nguyễn Nhược Khê cầm bình dược trong tay, tâm tình vẫn là có chút nặng nề, nàng
không muốn Tây Môn Ngọc chết, nhưng nàng cũng không muốn dùng biện pháp
này đi đối phó với Tây Môn Lãnh Liệt.
Nàng vừa mới dời địa lao không lâu, hai người trong địa lao lại đi ra.
Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt âm trầm đáng sợ, con ngươi vẫn đuổi theo bóng dáng của nàng.
“Vương, nương nương hẳn là sẽ không tin tưởng lời hắn nói đâu.”Phượng Minh nói, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
“Vậy xem nàng lựa chọn như thế nào? Chúng ta trở về.”Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, đi đến ngự thư phòng.
Nguyễn Nhược Khê cầm bình dược trong tay, vẻ mặt có chút hoảng hốt, không thể xuống tay hạ thuốc, ở trong lòng của nàng liều mạng giãy dụa .
Bính, không để ý liền va vào người đối diện, nàng ngã xuống mặt đất.
“Nương nương, người có sao không?”Tiểu Ngọc cuống quít nâng nàng dậy.
“Tiểu Ngọc, không có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy, mới nhìn rõ người va phải là Tiểu Ngọc.
“Nương nương, ngườii suy nghĩ cái gì vậy? Sao xuất thần vậy.”Tiểu Ngọc không khỏi hỏi.
“Không có gì, đúng rồi, Tiểu Ngọc, ngươi đi đâu vậy?”Nguyễn Nhược Khê nói sang chuyện khác thuận miệng hỏi.
Tiểu Ngọc nhìn nàng, trong lòng xao động nói:
“Là vương bảo ta đi ngự thư phòng.”Nàng cũng không biết vì sao mình nói như vậy? Hay là trong tiềm thức ghen tị nương nương, cố ý nói như vậy.
“Vương gọi ngươi?”Nguyễn Nhược Khê ngẩn ra, hắn không phải không gặp ai sao? Cười thê thảm, có lẽ, Tiểu Ngọc với hắn mà nói không phải thuộc đối tượng như vậy.
“Vâng, nương nương, ta đi trước đây.”Tiểu Ngọc buông nàng ra.
“Đi đi.”Nguyễn Nhược Khê cố nén chua xót trong lòng, xoay người liền rời đi.
Tiểu Ngọc thấy đau xót trên mặt nàng, trong lòng cũng thống khổ, lại thấy mình thật đê tiện.
Nguyễn Nhược Khê nắm chặt bình dược trong tay, nàng vì sao không thể nhẫn tâm? Hắn có thể phản bội nàng, vì sao nàng không thể? Nàng phải rời khỏi nơi này, vĩnh viễn rời đi.
Tử Uyển.
“Tiểu Diệp, buổi tối ngươi chuẩn bị một ít rượu và thức ăn ngon.”Nàng vừa vào cửa liền phân phó nói.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”Trong mắt Thu diệp lộ ra kinh hỉ, chẳng lẽ nương nương nghĩ thông suốt, vui mừng đi chuẩn bị.
Thức ăn tinh tế, bên cạnh đặt một bầu rượu, Nguyễn Nhược Khê nhiều lần do dự, vẫn lấy ra bình dược trong lòng, đem thuốc bột thả vào, tay không nghe lời run rẩy rắc vài cái.
Tất cả đều chuẩn bị tốt, hít một hơi thật sâu, mới phân phó nói:
“Thu Diệp, ngươi đi ngự thư phòng, nói với vương. . . . . . . .”Nàng đột nhiên lại muốn đến, như vậy có thể không có thành ý hay không, đứng dậy nói:
“Quên đi, vẫn là ta tự mình đi.”
Cố ý trang điểm một chút, mới mang theo Thu Diệp đi đến ngự thư phòng.
“Nô tài tham kiến nương nương.”Tiểu Lý Tử vội vàng hành lễ.
“Tiểu Lý Tử, ngươi đi nói với vương, ta phải có chuyện quan trọng muốn gặp người.”Nguyễn Nhược Khê phân phó nói.
“Vâng, nương nương chờ, nô tài đi thông báo một tiếng.”Tiểu Lý Tử nói xong, liền vào cửa đi bẩm báo.
Rất nhanh đi ra, vẻ mặt mang nụ cười nói:
“Nương nương, vương cho mời người đi vào.”
“Ừ, làm phiền công công.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, đẩy cửa rồi đi vào.
Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng mở miệng trước.
“Vẫn còn tức giận sao? Được rồi, là ta sai rồi được không?”Nguyễn Nhược Khê làm nũng đi qua, lấy tay ôm cổ hắn.
Nhìn đến nàng cố ý trang điểm, cố ý nhận sai, nghĩ nàng chẳng qua là vì một nam nhân, Tây Môn Lãnh Liệt thật muốn một phen đẩy nàng ra, nhưng hắn phải nhẫn nại, nhìn xem nàng có nghe lời Tây Môn Ngọc nói hay không, kê dược cho mình.
Cưỡng chế tức giận trong lòng, đưa tay ôm nàng,
“Ta cũng không đúng, không nên tức giận với nàng, tốt lắm, chuyện đã qua rồi, chúng ta không nhắc lại nữa.”
“Được, không nhắc lại nữa , đi thôi, đi ăn cơm chiều, ta cố ý chuẩn bị cho chàng.”Nguyễn Nhược Khê kéo tay hắn nói.
“Được, nếu là cố ý chuẩn bị cho ta, ta đây sao có thể không đi.”Tây Môn Lãnh Liệt nhấn mạnh hai chữ “cố ý”.
Tâm Nguyễn Nhược Khê run lên, ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn bình tĩnh, nàng an ủi chính mình là nàng suy nghĩ nhiều.
“Làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng hỏi, trong lòng hy vọng, đã chờ đợi nàng thẳng thắn, Nhược Khê, ngươi nhất định đừng để ta thất vọng.
“Không có gì? Thấy chàng thật tuấn tú thôi, đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê che dấu, ôm cánh tay hắn, vô cùng thân thiết nói.
“Đi.”Thất vọng trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt chợt lóe qua.
Tử Uyển.
“Nô tỳ tham kiến vương, tham kiến nương nương.”Thu Diệp vội vàng hành lễ, muốn cầm lấy bầu rượu đến châm rượu.
“Để cho ta đi, Thu Diệp, ngươi đi xuống đi, nơi này không cần ngươi.”Nguyễn Nhược Khê lấy bầu rượu phân phó nói.
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”ThuDdiệp hiểu được một chút, khóe môi che ý cười, nương nương rốt cục nghĩ thông suốt, xoay người lui đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới lập tức ôm lấy nàng, khóe môi mang theo ý cười không hiểu được:
“Nhược Khê, hôm nay làm sao vậy?”
“Không có gì? Muốn hầu hạ chàng thôi không được sao?”Nguyễn Nhược Khê cười có chút chột dạ.
“Cầu còn không được.”Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng ra, ánh mắt dừng ở bầu rượu trên tay nàng.
“Đến đây, ta rót cho chàng chén rượu.”Nguyễn Nhược Khê rót đầy chén rượu, tay không khống chế được nắm chặt chén.
“Nhược Khê, tay nàng đang run.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý nhắc nhở nàng, hy vọng nàng dừng cương trước bờ vực.
“Thật sao?”Nguyễn Nhược Khê lại ở giả bộ hồ đồ, trong lòng khẩn trương muốn chết.
“Nhược Khê chén rượu này mùi vị cũng thật khác lạ.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay bưng chén rượu lên, nhìn nàng, cũng chậm chậm đưa đến bên môi.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn đưa tới bên môi, tay nàng tâm nàng đều khẩn trương đổ mồ hôi, mắt thấy hắn sẽ uống xong, vội vàng ngăn cản:
“Chờ một chút.”
“Làm sao vậy? Nhược Khê?”Tây Môn Lãnh Liệt dừng tay lại, cố ý kinh ngạc hỏi, trong lòng đã có vài phần kinh hỉ, nàng rốt cục vẫn gọi mình .
“Không có gì? Ta quên, chàng có thể uống rượu sao?”Nguyễn Nhược Khê làm bộ như quan tâm hỏi, che dấu tâm loạn của mình.
“Không sao.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, lại bưng chén rượu lên lần nữa, hắn muốn nhìn, nàng có thể trơ mắt nhìn mình uống xong hay không.
“Chàng còn chưa dùng bữa mà.”Nguyễn Nhược Khê lung tung đưa đồ ăn tới miệng hắn, nàng cũng không biết chính mình đang làm cái gì? Là hoảng hốt, kéo dài thời gian.
“Rượu nàng đưa cho ta, ta còn chưa uống mà.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý nói.
“Ừ.”Nguyễn Nhược Khê chuyển ánh mắt tới nơi khác, nàng thật sự không muốn làm hắn hôn mê, thật sự không muốn, không muốn vì người khác làm tổn thương hắn, nhưng, nàng cũng không muốn họ Tây Môn Ngọc chết, làm sao bây giờ?
“Nhược Khê, hôm nay nàng rất đẹp.”Tây Môn Lãnh Liệt khen, đôi mắt lại lạnh như băng, chỉ tiếc, nàng cố ý trang điểm như vậy cũng vì tính kế mình.
“Ta ngày nào không đẹp chứ?”Nguyễn Nhược Khê bĩu môi cố ý thoải mái nói, trái tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài.
“Ừ, ngày nào nàng cũng đẹp.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch một nụ cười, cầm lấy liền chén rượu liền hướng tới trong miệng.
Ba, Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy tay hất nó đi, nàng vẫn không thể tính kế hắn như vậy.
“Nhược Khê, nàng đang làm cái gì vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý hơi hơi sửng sốt hỏi, trong lòng lại tràn ngập vui mừng, nàng vẫn là Nhược Khê của hắn.
“Thật xin lỗi, trong rượu này có dược.”Nguyễn Nhược Khê vẫn quyết định thẳng thắn đối mặt.
“Có dược, nàng muốn hại ta sao? Vì sao?”Hắn rất vui vẻ, nàng rốt cụcthẳng thắn với mình, may mà thời điểm mấu chốt, nàng rốt cục tỉnh ngộ
“Là như vậy. . . . . . . . . .”Nguyễn Nhược Khê đem chuyện mình gặp họ Tây Môn Ngọc nói lại với hắn, sau đó mới nói:
“Lãnh Liệt, ta không thể hạ dược với chàng, nhưng ta thỉnh cầu chàng buông tha cho hắn một mạng được không?”
“Nhược Khê, vì sao nàng tin hắn nói, nhưng không tin tưởng ta?”Tây Môn Lãnh Liệt thực bi thương, tùy tay nâng chén trên mặt đất, trên mặt đất lập tức bốc lên một trận khói trắng.
“Cái này. . . . . . Có. . . . . . Có độc. . . . . . . Sao lại vậy?”Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ nói, lời không thành một câu.
“Hiện tại, hẳn là nàng đã tin, hắn không phải người đơn giản như vậy, hắn lợi dụng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, đôi mắt hiện lên một tia âm ngoan, Tây Môn Ngọc, hắn không nên lợi dụng Nhược Khê.
“Lợi dụng ta?”Nguyễn Nhược Khê thì thào nói, trên đầu toát ra một tia mồ hôi lạnh, trong rượu có độc, nàng thiếu chút nữa để hắn uống, Tây Môn Ngọc cư nhiên lừa mình, nếu hắn uống, mình nên làm gì bây giờ? Bây giờ ngẫm lại vẫn sợ.
“Nhược Khê, không phải sợ, không có việc gì, tất cả đã qua rồi.”Nhìn bộ dáng nàng như thế, trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt có chút không đành lòng, ôm lấy nàng an ủi nói.
Nguyễn Nhược Khê tựa vào trước ngực hắn, đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức đẩy hắn ra, lạnh lùng hỏi:
“Chàng biết trong rượu có độc đúng không? Chàng cố ý thử ta phải không ?”
Nàng vừa mới dời địa lao không lâu, hai người trong địa lao lại đi ra.
Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt âm trầm đáng sợ, con ngươi vẫn đuổi theo bóng dáng của nàng.
“Vương, nương nương hẳn là sẽ không tin tưởng lời hắn nói đâu.”Phượng Minh nói, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
“Vậy xem nàng lựa chọn như thế nào? Chúng ta trở về.”Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, đi đến ngự thư phòng.
Nguyễn Nhược Khê cầm bình dược trong tay, vẻ mặt có chút hoảng hốt, không thể xuống tay hạ thuốc, ở trong lòng của nàng liều mạng giãy dụa .
Bính, không để ý liền va vào người đối diện, nàng ngã xuống mặt đất.
“Nương nương, người có sao không?”Tiểu Ngọc cuống quít nâng nàng dậy.
“Tiểu Ngọc, không có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy, mới nhìn rõ người va phải là Tiểu Ngọc.
“Nương nương, ngườii suy nghĩ cái gì vậy? Sao xuất thần vậy.”Tiểu Ngọc không khỏi hỏi.
“Không có gì, đúng rồi, Tiểu Ngọc, ngươi đi đâu vậy?”Nguyễn Nhược Khê nói sang chuyện khác thuận miệng hỏi.
Tiểu Ngọc nhìn nàng, trong lòng xao động nói:
“Là vương bảo ta đi ngự thư phòng.”Nàng cũng không biết vì sao mình nói như vậy? Hay là trong tiềm thức ghen tị nương nương, cố ý nói như vậy.
“Vương gọi ngươi?”Nguyễn Nhược Khê ngẩn ra, hắn không phải không gặp ai sao? Cười thê thảm, có lẽ, Tiểu Ngọc với hắn mà nói không phải thuộc đối tượng như vậy.
“Vâng, nương nương, ta đi trước đây.”Tiểu Ngọc buông nàng ra.
“Đi đi.”Nguyễn Nhược Khê cố nén chua xót trong lòng, xoay người liền rời đi.
Tiểu Ngọc thấy đau xót trên mặt nàng, trong lòng cũng thống khổ, lại thấy mình thật đê tiện.
Nguyễn Nhược Khê nắm chặt bình dược trong tay, nàng vì sao không thể nhẫn tâm? Hắn có thể phản bội nàng, vì sao nàng không thể? Nàng phải rời khỏi nơi này, vĩnh viễn rời đi.
Tử Uyển.
“Tiểu Diệp, buổi tối ngươi chuẩn bị một ít rượu và thức ăn ngon.”Nàng vừa vào cửa liền phân phó nói.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”Trong mắt Thu diệp lộ ra kinh hỉ, chẳng lẽ nương nương nghĩ thông suốt, vui mừng đi chuẩn bị.
Thức ăn tinh tế, bên cạnh đặt một bầu rượu, Nguyễn Nhược Khê nhiều lần do dự, vẫn lấy ra bình dược trong lòng, đem thuốc bột thả vào, tay không nghe lời run rẩy rắc vài cái.
Tất cả đều chuẩn bị tốt, hít một hơi thật sâu, mới phân phó nói:
“Thu Diệp, ngươi đi ngự thư phòng, nói với vương. . . . . . . .”Nàng đột nhiên lại muốn đến, như vậy có thể không có thành ý hay không, đứng dậy nói:
“Quên đi, vẫn là ta tự mình đi.”
Cố ý trang điểm một chút, mới mang theo Thu Diệp đi đến ngự thư phòng.
“Nô tài tham kiến nương nương.”Tiểu Lý Tử vội vàng hành lễ.
“Tiểu Lý Tử, ngươi đi nói với vương, ta phải có chuyện quan trọng muốn gặp người.”Nguyễn Nhược Khê phân phó nói.
“Vâng, nương nương chờ, nô tài đi thông báo một tiếng.”Tiểu Lý Tử nói xong, liền vào cửa đi bẩm báo.
Rất nhanh đi ra, vẻ mặt mang nụ cười nói:
“Nương nương, vương cho mời người đi vào.”
“Ừ, làm phiền công công.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, đẩy cửa rồi đi vào.
Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng mở miệng trước.
“Vẫn còn tức giận sao? Được rồi, là ta sai rồi được không?”Nguyễn Nhược Khê làm nũng đi qua, lấy tay ôm cổ hắn.
Nhìn đến nàng cố ý trang điểm, cố ý nhận sai, nghĩ nàng chẳng qua là vì một nam nhân, Tây Môn Lãnh Liệt thật muốn một phen đẩy nàng ra, nhưng hắn phải nhẫn nại, nhìn xem nàng có nghe lời Tây Môn Ngọc nói hay không, kê dược cho mình.
Cưỡng chế tức giận trong lòng, đưa tay ôm nàng,
“Ta cũng không đúng, không nên tức giận với nàng, tốt lắm, chuyện đã qua rồi, chúng ta không nhắc lại nữa.”
“Được, không nhắc lại nữa , đi thôi, đi ăn cơm chiều, ta cố ý chuẩn bị cho chàng.”Nguyễn Nhược Khê kéo tay hắn nói.
“Được, nếu là cố ý chuẩn bị cho ta, ta đây sao có thể không đi.”Tây Môn Lãnh Liệt nhấn mạnh hai chữ “cố ý”.
Tâm Nguyễn Nhược Khê run lên, ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn bình tĩnh, nàng an ủi chính mình là nàng suy nghĩ nhiều.
“Làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng hỏi, trong lòng hy vọng, đã chờ đợi nàng thẳng thắn, Nhược Khê, ngươi nhất định đừng để ta thất vọng.
“Không có gì? Thấy chàng thật tuấn tú thôi, đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê che dấu, ôm cánh tay hắn, vô cùng thân thiết nói.
“Đi.”Thất vọng trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt chợt lóe qua.
Tử Uyển.
“Nô tỳ tham kiến vương, tham kiến nương nương.”Thu Diệp vội vàng hành lễ, muốn cầm lấy bầu rượu đến châm rượu.
“Để cho ta đi, Thu Diệp, ngươi đi xuống đi, nơi này không cần ngươi.”Nguyễn Nhược Khê lấy bầu rượu phân phó nói.
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”ThuDdiệp hiểu được một chút, khóe môi che ý cười, nương nương rốt cục nghĩ thông suốt, xoay người lui đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới lập tức ôm lấy nàng, khóe môi mang theo ý cười không hiểu được:
“Nhược Khê, hôm nay làm sao vậy?”
“Không có gì? Muốn hầu hạ chàng thôi không được sao?”Nguyễn Nhược Khê cười có chút chột dạ.
“Cầu còn không được.”Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng ra, ánh mắt dừng ở bầu rượu trên tay nàng.
“Đến đây, ta rót cho chàng chén rượu.”Nguyễn Nhược Khê rót đầy chén rượu, tay không khống chế được nắm chặt chén.
“Nhược Khê, tay nàng đang run.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý nhắc nhở nàng, hy vọng nàng dừng cương trước bờ vực.
“Thật sao?”Nguyễn Nhược Khê lại ở giả bộ hồ đồ, trong lòng khẩn trương muốn chết.
“Nhược Khê chén rượu này mùi vị cũng thật khác lạ.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay bưng chén rượu lên, nhìn nàng, cũng chậm chậm đưa đến bên môi.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn đưa tới bên môi, tay nàng tâm nàng đều khẩn trương đổ mồ hôi, mắt thấy hắn sẽ uống xong, vội vàng ngăn cản:
“Chờ một chút.”
“Làm sao vậy? Nhược Khê?”Tây Môn Lãnh Liệt dừng tay lại, cố ý kinh ngạc hỏi, trong lòng đã có vài phần kinh hỉ, nàng rốt cục vẫn gọi mình .
“Không có gì? Ta quên, chàng có thể uống rượu sao?”Nguyễn Nhược Khê làm bộ như quan tâm hỏi, che dấu tâm loạn của mình.
“Không sao.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, lại bưng chén rượu lên lần nữa, hắn muốn nhìn, nàng có thể trơ mắt nhìn mình uống xong hay không.
“Chàng còn chưa dùng bữa mà.”Nguyễn Nhược Khê lung tung đưa đồ ăn tới miệng hắn, nàng cũng không biết chính mình đang làm cái gì? Là hoảng hốt, kéo dài thời gian.
“Rượu nàng đưa cho ta, ta còn chưa uống mà.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý nói.
“Ừ.”Nguyễn Nhược Khê chuyển ánh mắt tới nơi khác, nàng thật sự không muốn làm hắn hôn mê, thật sự không muốn, không muốn vì người khác làm tổn thương hắn, nhưng, nàng cũng không muốn họ Tây Môn Ngọc chết, làm sao bây giờ?
“Nhược Khê, hôm nay nàng rất đẹp.”Tây Môn Lãnh Liệt khen, đôi mắt lại lạnh như băng, chỉ tiếc, nàng cố ý trang điểm như vậy cũng vì tính kế mình.
“Ta ngày nào không đẹp chứ?”Nguyễn Nhược Khê bĩu môi cố ý thoải mái nói, trái tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài.
“Ừ, ngày nào nàng cũng đẹp.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch một nụ cười, cầm lấy liền chén rượu liền hướng tới trong miệng.
Ba, Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy tay hất nó đi, nàng vẫn không thể tính kế hắn như vậy.
“Nhược Khê, nàng đang làm cái gì vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý hơi hơi sửng sốt hỏi, trong lòng lại tràn ngập vui mừng, nàng vẫn là Nhược Khê của hắn.
“Thật xin lỗi, trong rượu này có dược.”Nguyễn Nhược Khê vẫn quyết định thẳng thắn đối mặt.
“Có dược, nàng muốn hại ta sao? Vì sao?”Hắn rất vui vẻ, nàng rốt cụcthẳng thắn với mình, may mà thời điểm mấu chốt, nàng rốt cục tỉnh ngộ
“Là như vậy. . . . . . . . . .”Nguyễn Nhược Khê đem chuyện mình gặp họ Tây Môn Ngọc nói lại với hắn, sau đó mới nói:
“Lãnh Liệt, ta không thể hạ dược với chàng, nhưng ta thỉnh cầu chàng buông tha cho hắn một mạng được không?”
“Nhược Khê, vì sao nàng tin hắn nói, nhưng không tin tưởng ta?”Tây Môn Lãnh Liệt thực bi thương, tùy tay nâng chén trên mặt đất, trên mặt đất lập tức bốc lên một trận khói trắng.
“Cái này. . . . . . Có. . . . . . Có độc. . . . . . . Sao lại vậy?”Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ nói, lời không thành một câu.
“Hiện tại, hẳn là nàng đã tin, hắn không phải người đơn giản như vậy, hắn lợi dụng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, đôi mắt hiện lên một tia âm ngoan, Tây Môn Ngọc, hắn không nên lợi dụng Nhược Khê.
“Lợi dụng ta?”Nguyễn Nhược Khê thì thào nói, trên đầu toát ra một tia mồ hôi lạnh, trong rượu có độc, nàng thiếu chút nữa để hắn uống, Tây Môn Ngọc cư nhiên lừa mình, nếu hắn uống, mình nên làm gì bây giờ? Bây giờ ngẫm lại vẫn sợ.
“Nhược Khê, không phải sợ, không có việc gì, tất cả đã qua rồi.”Nhìn bộ dáng nàng như thế, trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt có chút không đành lòng, ôm lấy nàng an ủi nói.
Nguyễn Nhược Khê tựa vào trước ngực hắn, đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức đẩy hắn ra, lạnh lùng hỏi:
“Chàng biết trong rượu có độc đúng không? Chàng cố ý thử ta phải không ?”
Bình luận truyện