Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 96: Lấy mạng đổi mạng



Ra khỏi hoàng cung, dường như tất cả xui xẻo đều trở thành hư không, tâm tình cũng vui sướng rất nhiều. “Xuân nẩy mầm hạ trổ bông, mùa thu hoa nở, mọi chuyện từ bắc tới nam trở nên tốt đẹp……………”Nguyễn Nhược Khê cưỡi chung với hắn một con ngựa, trong tay cầm một nhánh liễu, tùy ý lầm bầm hát.

“Dân chúng mới là trời, mọi sự phải vì dân trước, Nhược Khê, những thứ đó là ai dạy nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên hỏi, đạo lý sâu xa như vậy, cư nhiên dùng ca từ đơn giản như vậy liền dễ dàng nói ra, hắn càng tiếp cận nàng, lại càng không hiểu nàng, lại càng không phát hiện ra bây giờ nàng đã hấp dẫn mình.

“Ha ha, ta tự mình nghĩ ra, không thể sao?”Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại nghịch ngợm cười, dù sao giải thích hắn cũng không tin, vậy thì giải thích làm gì.

“Vậy ta phải nhìn lại nàng, không nghĩ tới nàng còn tài hoa như thế.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng cười nói.

“Chàng xem thường ta, ta biết rất nhiều thứ, chàng cũng chưa chắc biết.”Nguyễn Nhược Khê nói đến đây, có chút dương dương đắc ý, dù sao, nàng cũng muốn tìm cơ hội thích hợp nói lai lịch của mình cho hắn, chỉ sợ dọa đến hắn, nhưng cũng rất chờ mong, hắn biết mình không phải Vũ Khuynh Thành, mà là Nguyễn Nhược Khê chắc sẽ kinh ngạc đến ngây người.

“Vậy nàng nói xem, nàng biết cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt nhất thời thích thú.

“Được, chàng hãy nghe cho kỹ.”Nguyễn Nhược Khê thao thao bất tuyệt nói, cũng cố ý mang theo khoe khoang.

Mà Tây Môn Lãnh Liệt càng nghe càng giật mình, nàng cư nhiên biết thế nào là khoa khảo (tuyển người tài), làm thế nào để cân bằng mối quan hệ của các đại thần, làm thế nào để phòng ngừa bọn họ tham ô làm rối kỉ cương, nhưng hắn không thể không thừa nhận, biện pháp của nàng rất mới mẻ, rất độc đáo, nhưng cũng rất thực dụng, thật sự là ước mơ của hắn, nhưng những thứ này làm sao nàng biết? Khiến hắn rất tò mò, chẳng qua hắn có thể khẳng định không phải người Vũ gia dạy nàng, bởi vì mình không biết thì sao bọn họ biết được?

“Ôi…….. Mệt mỏi quá, trước tiên là nói mấy cái này đi, chờ sau này có thời gian thì sẽ nói với chàng những chuyện khác.”Nguyễn Nhược Khê thở dài nói.

“Được, vậy có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, đã ôm nàng xuống ngựa, dù sao hôm nay hắn cũng biết quá nhiều.

“Vương, nương nương, mời uống trà.”Tiểu Ngọc lập tức từ phía sau xe ngựa nhảy xuống, chuẩn bị trà cùng điểm tâm mang tới.

“Tiểu Ngọc, ngươi đi cùng ta đi.”Nguyễn Nhược Khê gọi nàng.

“Đi nơi nào?”Tiểu Ngọc sửng sốt, nhất thời không phản ứng được.

“Thật ngốc nha, đương nhiên phải đi tiểu tiện, ngươi không muốn sao?”Nguyễn Nhược Khê cười nói.

“Nương nương.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc quả nhiên đỏ lên.

“Đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê lôi nàng đi tới rừng cây bên cạnh.

Trong rừng cây, nàng cùng Tiểu Ngọc vừa đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa truyền tới, thầm kêu một tiếng không ổn, kéo Tiểu Ngọc qua. Nhanh như vậy, đã có người muốn ám sát.

Chờ đến khi nàng đi tới, liền thấy bên ngoài rất nhiều hắc y nhân, đang ở vây công (vây quanh, tấn công) bọn họ, thật muốn té xỉu, người thuê hắc y nhân, thật ra là ai?

“Tiểu ngọc, bên này.”Nguyễn Nhược Khê lôi nàng ra phía sau cây lớn, nàng biết mình không giúp được bọn họ, điều duy nhất có thể giúp bọn họ là bảo về chính mình, không trở thành gánh nặng của bọn họ.

Trộm nhìn bên ngoài Tây Môn Lãnh Liệt, mỗi chiêu hắn đánh ra đều đẹp trai như vậy, khóe môi nhịn không được khẽ nhếch lên, hắc y nhân rõ ràng đánh không lại hắn, nàng phát hiện ra, bản thân dường như càng ngày càng để ý hắn, càng ngày càng yêu hắn.

Lơ đãng ngẩng đầu lên, lại dọa nàng mặt mày thất sắc, một ám khí bắn thẳng tới phía hắn…..

Vút, liền bắn vào bờ vai của hắn.

“Hắn sẽ chết không thể nghi ngờ, chúng ta rút.”Hắc y nhân vung tay lên, chỉ chớp mắt liền biến mất bặt vô âm tín.

Mấy thị vệ vừa muốn đuổi theo, Tây Môn Lãnh Liệt liền phân phó nói:

“Không cần, đừng trúng mai phục.”

“Vương, chàng sao rồi?”Nguyễn Nhược Khê lập tức vọt tới, lo lắng hô:

“Thái y, nhanh lên, lại đây.”May mắn lúc ra khỏi cửa, nhớ mang theo thái y.

Thái y rất lo lắng đuổi tới, kéo quần áo, xem miệng vết thương một chút lúc này mới nói:

“Nương nương, vương không có việc gì, không cần lo lắng, thần rút ám khí ra, bôi chút dược là được rồi.”

“Được, vậy ngươi chuẩn bị đi.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn không có việc gì là tốt rồi.

“Đang lo lắng cho ta sao?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy bộ dáng của nàng, lại cười.

“Chàng còn cười, quên đi, chúng ta đừng đi săn bắn nữa, vẫn nên hồi cung đi, bên ngoài rất nguy hiểm.”Nguyễn Nhược Khê lo lắng đề nghị.

“Ra thì ra rồi, còn trở về làm gì? Lát ta cho quốc sư phái thêm thị vệ tới.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.

“Được rồi, dù sao, ta phát hiện, đi theo chàng, luôn lo lắng sợ hãi, nói không chừng, ta đã bị chuyện ám sát làm cho hồ đồ rồi.”Giọng nói Nguyễn Nhược Khê có chút đùa giỡn thở dài.

“Yên tâm, nếu nàng chết, nhất định là ta chết trước nàng, nếu không ta sẽ không để nàng chết.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói một lần nữa.

“Xì, chàng nói bừa cái gì đó? Cái gì mà chết với không? Chúng ta đều phải sống?”Nguyễn Nhược Khê trừng hắn liếc mắt một cái. Tuy trong lòng cảm động muốn chết.

“Vương, nương nương, miệng vết thương đã băng bó được rồi.”Thái y lúc này nói.

“Ừ, được, chúng ta tiếp tục đi.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói.

Nguyễn Nhược Khê đỡ hắn ngồi lên xe ngựa.

Nhìn thấy hắn bị thương, nàng vừa đau lòng vừa tức giận nói:

“Xem ra làm vương cũng không dễ ràng gì? Lúc nào cũng có khả năng bị người ám sát.”

“Ha ha, Nhược Khê, có đôi khi giác nàng thật thông minh, có đôi khi lại ngu ngốc một cách đáng yêu.”Hắn đột nhiên cười.

“Chàng còn có tâm tình cười, miệng vết thương còn đau không?”Nguyễn Nhược Khê quan tâm hỏi.

“Đau, chi bằng, nàng giúp ta thổi, sẽ đỡ đau.”Tây Môn Lãnh Liệt có chút xấu xa tiến sát gần nàng.

“Xì.”Nguyễn Nhược Khê lấy tay đẩy bả vai hắn không bị thương.

Phụt…….. Đột nhiên một ngụm máu tươi từ trong miệng bắn ra.

“Lãnh Liệt, chàng làm sao vậy? Không cần làm ta sợ?”Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn, chẳng lẽ mình chỉ đẩy nhẹ một chút, liền là hắn bị thương sao? Sao có thể chứ? Nàng hoàn toàn không dùng chút sức lực nào, cho dù có dùng, cũng không thể đem hắn đánh hộc máu.

“Nhược Khê, ta………”Môn Lãnh Liệt lời còn chưa dứt, phụt…….. Một ngụm máu tươi phun ra, liền té xỉu ở trước ngực nàng.

“Người đâu, mau tới.”Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ hô to.

“Làm sao vậy? Nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”Thái y lên xe ngựa hỏi, lại thấy trong xe ngựa kia đầy máu tươi, cũng cảm giác không tốt.

“Thái y, ngươi mau đến xem xem, vương sao lại thế này? Sao lại đột nhiên hộc máu.”Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch không còn chút máu.

“Thần nhìn xem.”Thái y không dám đãi chậm trễ, vội vàng kiểm tra miệng vết thương của hắn, lúc này mới phát hiện miệng vết thương cư nhiên chảy ra chất lỏng màu lục nhạt.

“Sao lại như vậy?”Nguyễn Nhược Khê vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ là trúng độc sao? Nhưng trúng độc không phải máu màu đen sao?

“Nương nương, không tốt rồi, vương bị trúng độc?”Thái y cẩn thận kiểm tra qua đi, sắc mặt cũng biến sắc.

“Thái y là sao lại thế này? Ngươi nói cho rõ ràng xem, trúng độc gì, có thể có giải dược không?”Nguyễn Nhược Khê kinh hoảng thất sắc hỏi.

“Bẩm nương nương, nếu thần không nhìn lầm, là hợp hoan trọng sinh tán (độc giải bằng cách giao hoan^^), độc dược này đã rất lâu không xuất hiện, sao lại đột nhiên xuất hiện?”Thái y cũng nghi hoặc nói.

“Hợp hoan trọng sinh tán? Có ý gì? Lại nói, ngươi không phải mới vừa nói qua, vương không trúng độc sao? Sao lại đột nhiên trúng độc? Độc kia có thể giải không?”Nguyễn Nhược Khê lo lắng hỏi rất nhiều vấn đề.

“Nương nương, đó là bởi vì hợp hoan trọng sinh tán, đã thất truyền rất lâu, hơn nữa loại độc này, mới đầu sẽ không biểu hiện ra ngoài, mà lại vô sắc vô vị, rất khó nhận ra………”Thái y giải thích nói. Lời còn chưa dứt, đã bị nàng cắt ngang.

“Không cần nói nhiều lời, ngươi chỉ cần nói có thể giải độc hay không?”Nguyễn Nhược Khê không kiên nhẫn trực tiếp hỏi, đây mới là mấu chốt.

“Giải độc, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, trọng sinh tán, tên sao ý nghĩa như vậy, chỉ cần để người khác giới ở một chỗ với người trúng độc, độc sẽ dẫn sang người kia, như vậy người trúng độc có thể giải độc, nhưng người nhận độc, liền chết không thể nghi ngờ.”Thái y giải thích.

“Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, ý tứ của hắn, chẳng phải chính là dùng mạng người khác dẫn độc sang cứu mạng hắn sao.

“Nương nương, thời gian không thể tiếp tục trì hoãn, phải nhanh chóng quyết định, nếu không gọi Tiểu Ngọc đến đây đi.”Thái y nhắc nhở nói, nương nương hắn không dám nói, cung nữ vẫn là có thể, lại nói, người có thể vì vương chết bình thường không phải đều là cung nữ sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện