Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 34: Thành lâu kỳ ái – Phần 4



Dưới thanh lâu vang lên 1 trận xôn xao! Ta cũng không để tâm nhiều như vậy, nhất tâm chỉ suy nghĩ Tuyên Tuyết Tán hẳn là có đủ thời gian để cứu ta!

Bên tai vang lên tiếng gió vù vù, tay ta bỗng được 1 người khác bắt lấy, ta nghe thấy Tuyên Tuyết Tán điên cuồng thét lớn và âm thanh xé gió của thân thể Đường Đình Hiên đang lao xuống. Ngẩng đầu lên thì ngoài ý muốn ta phát hiện người bắt được tay ta lại là Đường Đình Hiên! Hắn đang kéo lấy tay ta, cả người đong đưa bên ngoài tường thành, chỉ có đầu gối là được một người khác giữ lại! Mà người đó lại là Tuyên Tuyết Tán! 3 người chúng ta lúc này đang bị treo lửng lơ trên tường thành! Ta quần áo của ta bị gió thổi bay phiêu đãng, ta cảm giác hình như cánh tay sắp bị hắn kéo đến trật khớp rồi! Nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con người bại hoại kia!

“Tại sao lại cứu ta? Ngươi không phải vẫn muốn ta nhảy xuống sao?” Ta lạnh lùng nói.

Hắn phát hoả, “Ai biết mà biết người phụ nữ điên rồ như ngươi sẽ thật sự nhảy xuống! Đúng là điên rồ! Tuyên! Kéo chân ta, ta muốn kéo nàng lên!” Hắn thét to với Tuyên Tuyết Tán đang giữ chân hắn ở phía sau

Lúc này, hai người bọn họ ý nghĩ tương đồng cùng  gật nhẹ đầu, chuẩn bị kéo ta lên! Thân thể của ta chậm rãi bị bọn họ kéo về phía trên, khi thấy bản thân đang dần dần bị kéo lên cao, trong lòng ta cả kinh.

Nếu bị bọn họ kéo lên rồi thì lúc nãy ta nhảy xuống để làm gì chứ? 1 bàn tay khác của ta bám chặt vào vách tường thành nhằm làm giảm lực kéo của bọn họ!

“Ngươi làm gì! Ngươi thật sự không muốn sống sao? Mau buông tay ra! Để ta kéo lên!” Đôi mắt Đường Đình Hiên dần dần vằn lên tia máu đỏ đậm.

Ta không để ý tới hắn, đôi mắt nhìn về phía bầu trời, nói nhỏ, “Ngươi không biết sao?, phụ nữ có thể vì tình mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Tiếp tục sống, e rằng còn bội phần đáng sợ, so với việc chết vì tình thì cũng là giống nhau! Tuyên, nếu tình cảm của ngươi dành cho ta chỉ là giả vậy thì ta sống còn có ý nghĩa gì! Ngươi hãy trở về bên Thuỵ Nhạc Mai, công danh, quyền thế, cái gì cũng có thể có! Vì một nữ tử giang hồ như ta, không đáng!” Nước mắt của ta trào ra như vỡ đê, thẳng đến lúc này, ta mới phát hiện trái tim của ta lạnh giá đến thế nào, mạnh mẽ đến thế nào.

Tuyên Tuyết Tán, giờ khắc này, ta mới biết được ta thương tâm đến thế nào! Phẫn nộ đến thế nào! Nếu như trước kia ta xiêu lòng mà yêu thương hắn thì bây giờ…, ý nghĩ này làm cho ta giật mình, mau chóng xua tan nó đi! Tuyên Tuyết Tán, hắn làm cho ta lấy hết dũng khí để đứng trên thành lâu diễn trò cho Đường Vấn Thiên xem, mà hắn lại vẫn nặng tình với Thuỵ Nhạc Mai và đặt ta ở một vị trí thật khó coi trong lòng hắn! Ta sẽ đáp lễ hắn như thế nào cho xứng đáng đây! Thành thân với hắn? Sau đó vứt hắn trên lễ đường? Làm mất mặt hắn? Làm cho hắn nếm thử xem tư vị bị vứt bỏ là như thế nào?

“Hạ Tuyết, nàng đồng ý đi lên! Ta cái gì cũng đáp ứng nàng! Đừng như vậy! Mau đưa tay lên đây! Nghe lời!” Thanh âm của Tuyên Tuyết Tán xuyên thấu qua những cơn gió lọt vào trong tim ta, ta chỉ cảm giác thấy tâm cực lạnh. Nói đi nói lại, vẫn là trách nhiệm! Khiến hắn thốt ra 3 chữ đó thật sự khó khăn đến vậy sao? Khó khăn đến mức ta chỉ thiếu chút nữa là có thể rơi xuống chốn địa ngục, hắn cũng không chịu nói?

Ta cười lạnh, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhanh chóng cúi đầu, nhìn Đường Đình Hiên, nói nhỏ, “Ngươi thắng rồi! Đường Đình Hiên! Trong lòng hắn chỉ có Thuỵ Nhạc Mai, ta bất quá chỉ là trách nhiệm của hắn mà thôi! Vì trách nhiệm hắn, hắn có thể từ bỏ hết thảy! Buông tay! Chỉ cần ngươi buông tay ra là có thể loại  bỏ được 1 đối thủ mạnh của Thuỵ Nhạc Mai. Tuyên Tuyết Tán, từ nay về sau sẽ hoàn toàn thuộc về Thuỵ Nhạc Mai”

Thần sắc của Đường Đình Hiên trong nháy mắt hiện lên vẻ dao động. Hẳn là hắn không ngờ ta lại kiên quyết muốn chết đến vậy!

Trong lòng thầm lắc đầu, hắn vốn không bằng Đường Vấn Thiên! Nếu là Đường Vấn Thiên, hắn sẽ ôm lấy ta trực tiếp nhảy xuống, thân thủ vốn cao cường, chỉ cần khẽ xoay người là đã có thể tiếp đất an toản. Chẳng những không có chút tổn hao gì, còn có thể giành được sự tung hô của mọi người! Chính vì nhược điểm đó, vận mệnh của Đường Đình Hiên là thất bại trong tay ta

Hắn cắn răng nói, “Ngươi thật sự thích hắn như vậy sao?! Thích đến nỗi có thể vì hắn mà đi tìm cái chết sao? Hắn là người đã có hôn ước! Ngươi cố chấp như vậy thì có ích lơi gì?”

Từ thanh âm của hắn có thể kết luận, hắn chắc chắn sẽ không buông tay ta ra!

Ta nở 1 nụ cười mê hoặc chúng sinh, nói nhỏ, “Ngươi có muốn biết tại sao chỉ qua một đêm mà Tuyên Tuyết Tán muốn thoái hôn với Thuỵ Nhạc Mai không?” Ta đột nhiên nổi lên ý muốn trêu cợt hắn

Hắn hiển nhiên không ngờ ta sẽ đề cấp đến việc này, lặng đi một hồi lâu rồi quát, “Ngươi đang nói cái chuyện quái quỷ gì! Bây giờ là lúc nào rồi! Ngươi lại còn có thời gian mà nói cái này! Mặc kệ thế nào, ngươi buông tay kia của ngươi ra! Ngươi lên đây rồi thì muốn nói gì cũng được!”

Ta không để ý đến hắn, lấy ta kéo mặt nạ ra, ở vị trí này với góc độ thế này, sẽ không có người thứ 2 thấy được diện mạo thật của ta! Ta hài lòng nhìn khuôn mặt bang hoàng như vừa bị sét đánh của hắn. Nếu bây giờ hắn còn lý trí thì sẽ nhân cơ hội này kéo ta lên, nhưng hắn lại bị ta doạ đến ngây ngốc rồi! Nói còn không ra lời!

Ta đeo lại mặt nạ, cười với hắn, nói, “Bây giờ, ngươi có thể lý giải tại sao rồi chứ?”

Sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng. Đôi mắt loé lên tia kinh diễm. Quả nhiên! Nam nhân này, tin đồn háo sắc là không sai!”Mặc kệ thế nào, ngươi buông tay kia ra!”

Ta thấy buồn cười, mới vừa rồi ta đã buông tay ra, chỉ là hắn không phát hiện mà thôi!

Ta đề cao âm lượng, nói với Tuyên Tuyết Tán, “Ngươi đã không thương ta, ta thà chết cũng không lên!” Dứt lời, tay ta nhanh chóng dùng sức, bọn họ cơ hồ không giữ nổi ta

Tuyên Tuyết Tán sốt ruột, hét lớn, “Ai nói ta không thương nàng! Ta yêu nàng! Hạ Tuyết!”

Ta khóc ròng nói, “Ngươi đừng gạt ta! Tuyên! Người ngươi yêu rõ ràng là Thuỵ Nhạc Mai”

Tuyên Tuyết Tán quát to, “Ta đã quen biết nàng ta ngay từ khi còn nhỏ, nếu nói là yêu, đó là yêu nàng nhiều hơn! Ai cũng không ngăn cản được ta! Hạ Tuyết! Nàng mau đi lên! Chỉ cần nàng lên đây, ta liền hủy hôn ước với Thuỵ Nhạc Mai! Cái gì Thụy thái y, cái gì Tam hoàng tử, ta đều không quan tâm! Nàng chính là nữ chủ nhân duy nhất của Tuyên thành

Ngươi dân dưới thành lâu ầm địa một tiếng náo nhiệt hẳn lên. Ta thành công rồi, không phải sao?

Buông tay xuống, cúi đầu, mặc cho bọn hắn kéo ta lên, nam nhân gầy yếu bên dưới thành lâu đã được hộ vệ dìu trở về xe ngựa!

Tuyên phu nhân và Tuyên Tuyết Băng, Tuyên Tuyết Hạo bị mọi người vây quanh thay nhau đặt câu hỏi, sắc mặt nhìn thế nào cũng không thấy đẹp mắt.

Bàn tay trong xe ngựa vươn ra, hướng về phía ta giơ ra ngón tay cái.[Khúc này nó cứ hài hài thế nào =))]

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện