Lãnh Cung Hoàng Hậu
Quyển 3 - Chương 36-1: Kết cục – Phần 5
Mai lâm gần đây nhất là Tuyên thành. Chỉ trong 1 đêm, Đường Vấn Thiên đã sai người vận chuyển tất cả cây mai đến Phượng Hoàng cốc. Mùa này, hoa mai vốn không nở! vì vậy, tất cả mọi người giúp ta nghĩ cách! Trong vòng 1 ngày, khắp 14 nước, cơ hồ mọi người đều vì Vấn Hiên mà quyên chế hoa mai! Chờ bọn hắn chuyển những cây mai đến Phượng Hoàng cốc, rồi lại làm cho hoa mai nở, thì đã qua 1 ngày
Ta mừng rỡ ngắm nhìn những đóa mai xinh đẹp! Công việc bây giờ là để tất cả mọi người đem hoa mai đính vào trên thân cây Hết thảy đều yên lặng tiến hành! Ta cận thận đính từng đóa mai vào trên thân cây! Suốt ngày ta không miên không ngớt, mọi người cũng đều im lặng, đem tất cả hoa mai gắn vào trên mai thụ [cây mai]!
Tới ngày thứ 3, bệnh tình của Vấn Hiên đã rất xấu! Bọn ta đã không còn thời gian! Khi đưa Vấn Hiên đến rừng mai, hắn lẳng lặng nhìn hoa mai
“Vấn Hiên! Chàng xem, hoa mai này thật đẹp!” Ta ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Đôi mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt ta, cầm lấy tay ta, nhỏ giọng nói “Đúng vậy! thật sự rất đẹp! Hai ngày này các nàng bề bọn mọi việc, là vì chuyện này sao? Nô nhi!”
Ta gật đầu, đem tay hắn đặt lên bụng “Vấn Hiến, chàng xem, đây là hài nhi của chúng ta! Của chàng và ta! Nó đang lớn lên trong bụng ta!”
Khóe môi hắn nổi lên ý cười ôn tổn, đôi mắt nhìn đầy trời hoa mai, có hồng mai, có tịch mai, cũng có hàn mai! Cơ hồ tất cả các phẩm loại hoa mai trên đời đều có mặt! Hắn vươn 1 tay đến, nhỏ giọng nói “Ta biết trên đời này hoa mai có rất nhiều loại, cho đến hôm này, mới chính thức nhìn thấy! Chỉ là vì sao, cây mai này thoạt nhìn không giống, có nở hoa, nhưng sao lại không giống?”
Ta đứng lên, chậm rãi dìu hắn đi, nước mắt liền từ trong mắt rơi xuống “Đây vốn là đồng căn mà sinh [ta chẳng hiểu ý câu này == ], Vấn Hiên! Nhiều hoa mai như vậy, chàng nói, chàng thích nhất loại nào?!”
Hắn phiếm ý cười tái nhợt “Ta thích nhất là, cây mai ngày đó của chúng ta!”
“Chàng nhớ nhà?” Ta nhỏ giọng nói, “Chàng biết không, cây mai đó, ta cũng đã chuyển đến đây!” Nói xong, ta liền chậm rãi dìu hắn đi lên phía trước
Hai chúng ta cứ chậm rãi đi trong gió xuân! Khi tới cuối mai lâm, là hai cây mai ngày trước! Hai chúng ta đứng dưới cây mai, hắn nhẹ nhàng cười
Ta bắt đầu không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng là, bây giờ ta biết rồi! Nguyên lai, vốn trong trong mai lâm, hoa mai chung quy cứ không ngừng bay xuống! Hương thơm mát quất vào mặt! Mà lúc này, mai lâm này, mặc dù ta bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng vẫn chỉ là giả! Cuối cùng, không phải thứ hắn thích! Nhưng con người ấy vẫn không nói lời nào
Hắn chắc hẳn đã biết! Trong lòng chua xót, hoa mai nhưng lại mang theo mùi thơm lành lạnh, bay lên trong không trung! Ta nhìn thấy tia sáng vui sướng trong mắt hắn
Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy có người ẩn thân trên cây mai, vẩy những cánh mai lên hai người bọn ta! Mặc dù biết rõ là giả, nhưng lại thật giống như trong mai lâm! Ta gật đầu ra dấu với bọn họ! Nhiều người như vậy, đều là từ mỗi nước chạy tới! Có thể thấy, các muội muội cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư
Bước từng bước chậm rãi trong mai lâm, hai bọn ta cứ như đã đi qua cả dòng đời dài! Thật sự rất hi vọng rằng con đường này vĩnh viễn không thể đi hết! Chờ ta ở cuối con đường là cái gì, ta không biết, nhưng có Vấn Hiên cùng ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn!
Hắn ra dấu cho ta, ta cười, lấy chiếc sáo ngọc mà Đường Vấn Thiên đưa cho ta, hoành [đặt ngang] tại bên môi! Tiếng sáo bay xa kéo dài, xuyên qua lãnh hương [thơm + lạnh] gió mát, chậm rãi bay về phương xa
Vấn Hiên bên môi mang theo nụ cười, lẳng lặng nghe ta thổi sáo, một hồi lâu, ngoắc ngoắc. Ta ngừng thổi, đi đến bên cạnh hắn, ghé tai đến sát bên môi hắn “Chuyện gì? Vấn Hiên!”
“Nô nhi! Không nên diệt Tuyên thành, không nên trách bất luận kẻ nào! Không nên đào mộ Tuyên Tuyết Dung! Hảo hảo mang thai con chúng ta! Để cho chúng nó trở kế thừa danh vị thần y của nàng! Hảo hảo hành y tế thế [cống hiến cho đời]!” Hắn đau khổ cười
“Vấn Hiên! Tại sao? Tại sao cho đến bây giờ, chàng vẫn còn muốn giúp đỡ ả?” Ta cau mày cười khổ.
Bên môi hắn nổi lên 1 nụ cười ấm áp, chỉ chỉ vào bụng ta, rồi chỉ chỉ lên trời cao, trong miệng đầy máu, không nhịn được mà tràn ra ngoài. Ta kinh khóc thành tiếng, lấy tay lau máu tươi trong miệng hắn “Vấn Hiên, chàng muốn nói cái gì? Vấn Hiên! Chàng sẽ không sao! Chàng sẽ không bỏ ta lại 1 mình!”
Hắn vươn tay về phía ta, nắm lấy bàn tay dính đầy máu của ta, viết trên đầu gối hắn mấy chữ, tay, liền buông xuống
“Vấn Hiên! Vấn Hiên!” Vỗ vỗ mặt hắn, nhưng lại phát hiện hắn không còn thở. Ta ôm hắn, tuôn ra 1 tràng khóc lớn “Người đâu! Người đâu! Cứu mạng! Người đâu!”
Ta là 1 thần y, là thiên hạ đệ nhất thần y, cư nhiên lại đang kêu hô người khác đến cứu mạng hắn
Tất cả những người đang ẩn thân trong bóng tối đều hiện thân đi ra, xếp hàng trước mặt ta. Thấy hắn không còn thở, liền cũng che mặt khóc lớn lên!
“Vấn Hiên! Chàng đừng làm ta sợ! Trong bụng ta đã có hài tử của chàng! Sao chàng có thể bỏ mặc mẫu tử chúng ta đây! Vấn Hiên! Chàng đứng lên đi! Chàng đứng lên đi!” Trong lòng ta đau đớn, gần như điên cuồng! Nhưng là, hắn vẫn không lên tiếng1 Ngay cả 1 hơi thở nhẹ cũng không có! Nửa ngày, ta không thở được, oa 1 tiếng phun ra 1 ngụm máu tươi
Không ai đi lên đỡ ta, lúc này, người nào nói, ta cũng không nghe vào. Ta chỉ biết, ta cứ ôm Vấn Hiên không chịu buông tay. Biết rõ hắn tất hẳn sẽ chết, nhưng là, chuyện đã chính thức xảy ra trước mắt rồi, ta vẫn cứ vô cùng thương tâm. Hắn, nhiều năm qua, vẫn một mực lẳng lặng ở bên cạnh ta! Vẫn chưa từng được hưởng hạnh phúc! Mà bây giờ, ta đã thành thân với hắn, cũng hoài [mang thai] hài tử của hắn, mà hắn lại đã chết
Thật là vì con nối dõi mà chết sao? Không phải! Hắn, là vì ta mà chết! Vì, ta và Đường Vấn Thiên…! Nếu Diệp Dược Nô ta cả đời này còn thiếu nợ 1 người, thì người đó chính là hắn! Hắn thủy chung cũng chưa từng oán thán! Vấn Hiên
Chiếc sáo ngọc trong lòng, lúc hai người bọn ta mới quen nhau, hẳn ở trong trời tuyết tại Tuyên phủ mà thổi sáo, ta còn nhớ rõ, ngày đó, tuyết trắng xóa, hắn 1 thân bạch y gầy yếu, gió nhẹ hây hẩy thổi những sợi tóc trên trán hắn, để lộ sắc mặt tuấn tú tái nhợt, bên hông là 1 mảnh ngọc thạch lục bích! Bạch y mê đắm, cả người thoạt nhìn giống như tiên tử trên trời. Khi đó, bàn tay tái nhợt của hắn cầm 1 thanh ngân bạch trường địch [sáo bạc], nhẹ ghé vào bên môi
Cảnh này, khúc này, tựa như 1 bức tranh tuyết xinh đẹp. Mà hắn là trung tiên của bức tranh
Ngày đó, hắn nói “Kỳ thật, có thể được 1 thần tiên nữ tử chữa trị, cho dù là kê khai 1 liều độc dược, thì cũng đáng! Chung quy còn tốt hơn là thống khổ kéo dài!”
“Vôn là Vấn Hiên không có phúc khí, hôm nay chỉ có thể chống chọi để thưởng mai thôi! Có thể kéo dài mạng sống đến ngày Tuyên thành thân, ta cũng không còn tiếc nuối! Trước sau gì cũng chết, so với việc nghĩ đến nhiều chuyện phi thực tế như vậy, không bằng hảo hảo thưởng hoa, phẩm trà hoa mai, ăn mứt hoa mai, trong Tuyên thành còn có rất nhiều ô mai. Có thể lẳng lặng ra đi ở nơi này cũng là 1 loại phúc khí!”
“Đúng rồi! Trên đời này cũng chỉ có Diệp gia tiểu thư là có thể đối đầu với Thiên ca! 2 nhân vật tựa thần tiên ở cùng 1 chỗ, như là 1 bức tranh!”
“Các ngươi không cần ầm ĩ nữa! Lần lượt hi vọng, lại lần lượt tuyệt vọng! Ta đã làm liên lụy! Thiên ca, quên đi! Có thể được Diệp tiểu thư chẩn mạch, Vấn Hiên đã không còn gì nuối tiếc rồi!”
Lúc ở Phong quốc, hắn nói, nàng có thể điều khiển xe ngựa trở về, nàng đã là tiên nữ rồi
Lúc ở đại phật tự, ta và Đường Vấn Thiên cùng ngã vào ao nước nhân duyên, hắn cũng nhảy xuống theo, nói với Đường Vấn Thiên: ngươi không nên đẩy nàng xuống nước! Nước rất lạnh!
Lúc ở Tuyên thành, hắn vì muốn gặp mặt ta, không uống thuốc ta kê khai cho hắn, ngày ngày thổ huyết
Lúc ở Xuất Vân điện, hắn muốn ta thị tẩm. Hai người bọn ta đánh đàn thổi sáo, tự tại tiêu dao. Ta nhớ có 1 lần, ta đứng dưới táng cây hoa mai trong Xuất Vân điện khóc suốt 1 đêm, hắn liền tấu cầm suốt 1 đêm, đến nỗi 10 ngón tay đều chảy máu
Ta còn nhớ, ta đưa cho hắn 1 chiếc khăn tay, hắn trân trọng như bảo bối, luôn luôn cất ở trong ngực áo! Cho đến khi, ta xé chiếc khăn ấy ra làm 2 mảnh, hắn cũng sai người vá lại
Ta còn nhớ, hắn sai người đưa tới cho ta 1 đóa hoa mai, rồi để cho ta tự tay vứt xuống, sau đó giẫm nát! Sau 1 hồi đó, ta tránh được Đường Vấn Thiên ép hôn!
Lúc ở Dược Nô cung, nếu không có hắn ngày ngày đến bầu bạn, ta nghĩ, ta sẽ không chống giữ được nhiều năm như vậy! Hắn tặng cho ta rất nhiều tiểu ngoạn ý [đồ chơi], mấy hôm trước ngày đại hôn của hắn, ở dưới gốc cây mai, cùng hắn đính sinh chi ước
Hắn vì ta mà giết vô số cung phi, vô số lao nữ. Làm cho bàn tay của chính mình dính đầy máu tươi
Hắn cũng từng, vì ta tặng tiểu ngoạn ý cho hắn, mà cảm động. Lúc ta bị ban độc dược, nhưng lại chỉ có thể cùng hắn tấu cầm, cho hắn 1 đêm an bình. Hắn chưa bao giờ nói sau này hắn rất đau khổ, nhưng là, ta biết, hắn lo lắng cho ta hơn bất cứ ai hết
A! Nguyên lai, trong cung chỉ có 1 mình hắn đối xử thật tình thật ý với ta. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất cả đều là vì ta! Cho tới bây giờ cũng chưa từng thương tổn ta! Ta tin tưởng hắn! Cả đời này của ta đã bị lừa gạt rất nhiều, nên không còn tin người! Nhưng là, ta tin hắn
Cho dù hắn có gạt ta, có thế nào cũng tốt, cho dù là lừa gạt ta vào trong đại lao Tuyên thành, cũng là vì muốn tốt cho ta. Nếu như, trên đời này, có 1 người có thể vì ta mà từ bỏ tất cả, cho dù là sinh mạng, thì người đó chính là hắn
A! Nhưng là! Diệp Dược Nô ta không có phúc khí này! Cư nhiên để cho hắn chết đi! Vĩnh viễn rời đi! Từ nay về sau, thiên địa mịt mờ, chỉ để lại 1 mình ta! A! Còn có hài tử! Còn có hài tử! Có hài tử của ta và hắn
Hắn cho dù từ bỏ tính mạng cũng muốn lưu lại hài tử, là bởi vì biết tính cách của ta rất mạnh mẽ, nếu thấy hắn chết, tất hẳn cũng sẽ theo hắn tuẫn tình! Nhưng là, nếu trong bụng ta có hài tử của hắn, như vậy, ta liền có ly do để ở lại trên cõi đời này! Ta sẽ không chết! Không phải sao? Ta sẽ sinh hạ hài tử!
Ta sẽ vì đem hài tử dưỡng dục thành người mà tiếp tục sống, phải không? Vấn Hiên! Chàng đúng là hiểu ta như vậy! Trước khi hắn ra đi, ta đích thật đã nghĩ tới việc đi theo hắn. Nhưng là… nhưng là…! Ta vỗ vể tiểu phúc [bụng nhỏ] của mình, trong bụng ta có hài tử của hắn a! Ta như thế nào có thể
Trước đây, ta còn tưởng rằng, hắn vì muốn hài tử mà tình nguyện chết đi! Cũng không nguyện sống trên đời chịu sự hành hạ! Nhưng là, ta bây giờ lại có thể nhận ra, hắn trước lúc chết, đâu có muốn con nối dõi, rõ ràng chính là muốn ta tiếp tục sống trên đời này! Cho dù là 1 mình chịu chết cũng không hối tiếc
Phù Dung nói với ta cái gì thế gian vì thế hệ hậu sinh mà tình nguyện bị bạn tình giết chết, ý là như thế sao? Hắn biết rằng nếu ta biết dụng ý của hắn thì sẽ không làm chuyện này, cho dù là chết, cũng muốn theo hắn chết cùng 1 chỗ. Nhưng là, 1 tích tắc ta, ta lại rút lui. Ta vì hắn, lưu lại hậu sinh. Nhưng là, cũng để cho chính mình ở lại trên đời này, kéo dài hơi tàn
Hắn, vốn vì chuyện này, cho dù chính mình có đau đớn, thống khổ, cũng sẽ đem tất cả đè nén xuống. Vì không để cho ta cô độc trên đời này, hắn dùng toàn lực để sống. Cho dù chỉ có thể ăn cơm, không thể nói chuyện. Cho dù hắn cái gì cũng không làm được! cho dù có thống khổ thế nào, hắn cũng sẽ không muốn chết. Bởi ý chí sinh tồn của hắn mạnh mẽ hơn bất luận kẻ nào khác trên đời này
Nhưng là, vì ta, hắn lữa chọn 1 mình chịu chết
Vấn Hiên! Sao chàng nhẫn tâm như thế? Sao có thể nhẫn tâm bỏ lại ta 1 mình! Ta nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đã lạnh nhưng băng của hắn. Đôi môi này đã không còn hơi thở, không còn độ ấm. Nam nhân ta vẫn luôn yêu thương, nam nhân vẫn luôn dùng hết tính mạng để yêu ta, đã mãi mãi xa cách ta rồi! Tại sao?!
Ta nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hắn, không dám buông hắn ra. Sợ 1 khi buông ra, hắn sẽ vĩnh viễn cách biệt ta. Ta muốn, cuối cùng, giữ chặt hắn. Thân thể hắn bắt đầu giá lạnh, chậm rãi biến hóa. Trên mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt
Ta từ trong lòng móc ra viên dạ minh châu, đặt vào trong miệng hắn, trong nháy mắt, sắc mặt hắn lại bắt đầu chuyển biến tốt hơn. Ta xuất ra tất cả những bảo ngọc quý giá vào trên người hắn. Người hắn vẫn sẽ ấm, duy trì thân thể sẽ không phát lạnh! Nhưng là, Vấn Hiên! Ta làm như vậy, chàng liền thật sự có thể sống lại sao? Chàng thật sự có thể sao?
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Ta mừng rỡ ngắm nhìn những đóa mai xinh đẹp! Công việc bây giờ là để tất cả mọi người đem hoa mai đính vào trên thân cây Hết thảy đều yên lặng tiến hành! Ta cận thận đính từng đóa mai vào trên thân cây! Suốt ngày ta không miên không ngớt, mọi người cũng đều im lặng, đem tất cả hoa mai gắn vào trên mai thụ [cây mai]!
Tới ngày thứ 3, bệnh tình của Vấn Hiên đã rất xấu! Bọn ta đã không còn thời gian! Khi đưa Vấn Hiên đến rừng mai, hắn lẳng lặng nhìn hoa mai
“Vấn Hiên! Chàng xem, hoa mai này thật đẹp!” Ta ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Đôi mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt ta, cầm lấy tay ta, nhỏ giọng nói “Đúng vậy! thật sự rất đẹp! Hai ngày này các nàng bề bọn mọi việc, là vì chuyện này sao? Nô nhi!”
Ta gật đầu, đem tay hắn đặt lên bụng “Vấn Hiến, chàng xem, đây là hài nhi của chúng ta! Của chàng và ta! Nó đang lớn lên trong bụng ta!”
Khóe môi hắn nổi lên ý cười ôn tổn, đôi mắt nhìn đầy trời hoa mai, có hồng mai, có tịch mai, cũng có hàn mai! Cơ hồ tất cả các phẩm loại hoa mai trên đời đều có mặt! Hắn vươn 1 tay đến, nhỏ giọng nói “Ta biết trên đời này hoa mai có rất nhiều loại, cho đến hôm này, mới chính thức nhìn thấy! Chỉ là vì sao, cây mai này thoạt nhìn không giống, có nở hoa, nhưng sao lại không giống?”
Ta đứng lên, chậm rãi dìu hắn đi, nước mắt liền từ trong mắt rơi xuống “Đây vốn là đồng căn mà sinh [ta chẳng hiểu ý câu này == ], Vấn Hiên! Nhiều hoa mai như vậy, chàng nói, chàng thích nhất loại nào?!”
Hắn phiếm ý cười tái nhợt “Ta thích nhất là, cây mai ngày đó của chúng ta!”
“Chàng nhớ nhà?” Ta nhỏ giọng nói, “Chàng biết không, cây mai đó, ta cũng đã chuyển đến đây!” Nói xong, ta liền chậm rãi dìu hắn đi lên phía trước
Hai chúng ta cứ chậm rãi đi trong gió xuân! Khi tới cuối mai lâm, là hai cây mai ngày trước! Hai chúng ta đứng dưới cây mai, hắn nhẹ nhàng cười
Ta bắt đầu không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng là, bây giờ ta biết rồi! Nguyên lai, vốn trong trong mai lâm, hoa mai chung quy cứ không ngừng bay xuống! Hương thơm mát quất vào mặt! Mà lúc này, mai lâm này, mặc dù ta bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng vẫn chỉ là giả! Cuối cùng, không phải thứ hắn thích! Nhưng con người ấy vẫn không nói lời nào
Hắn chắc hẳn đã biết! Trong lòng chua xót, hoa mai nhưng lại mang theo mùi thơm lành lạnh, bay lên trong không trung! Ta nhìn thấy tia sáng vui sướng trong mắt hắn
Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy có người ẩn thân trên cây mai, vẩy những cánh mai lên hai người bọn ta! Mặc dù biết rõ là giả, nhưng lại thật giống như trong mai lâm! Ta gật đầu ra dấu với bọn họ! Nhiều người như vậy, đều là từ mỗi nước chạy tới! Có thể thấy, các muội muội cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư
Bước từng bước chậm rãi trong mai lâm, hai bọn ta cứ như đã đi qua cả dòng đời dài! Thật sự rất hi vọng rằng con đường này vĩnh viễn không thể đi hết! Chờ ta ở cuối con đường là cái gì, ta không biết, nhưng có Vấn Hiên cùng ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn!
Hắn ra dấu cho ta, ta cười, lấy chiếc sáo ngọc mà Đường Vấn Thiên đưa cho ta, hoành [đặt ngang] tại bên môi! Tiếng sáo bay xa kéo dài, xuyên qua lãnh hương [thơm + lạnh] gió mát, chậm rãi bay về phương xa
Vấn Hiên bên môi mang theo nụ cười, lẳng lặng nghe ta thổi sáo, một hồi lâu, ngoắc ngoắc. Ta ngừng thổi, đi đến bên cạnh hắn, ghé tai đến sát bên môi hắn “Chuyện gì? Vấn Hiên!”
“Nô nhi! Không nên diệt Tuyên thành, không nên trách bất luận kẻ nào! Không nên đào mộ Tuyên Tuyết Dung! Hảo hảo mang thai con chúng ta! Để cho chúng nó trở kế thừa danh vị thần y của nàng! Hảo hảo hành y tế thế [cống hiến cho đời]!” Hắn đau khổ cười
“Vấn Hiên! Tại sao? Tại sao cho đến bây giờ, chàng vẫn còn muốn giúp đỡ ả?” Ta cau mày cười khổ.
Bên môi hắn nổi lên 1 nụ cười ấm áp, chỉ chỉ vào bụng ta, rồi chỉ chỉ lên trời cao, trong miệng đầy máu, không nhịn được mà tràn ra ngoài. Ta kinh khóc thành tiếng, lấy tay lau máu tươi trong miệng hắn “Vấn Hiên, chàng muốn nói cái gì? Vấn Hiên! Chàng sẽ không sao! Chàng sẽ không bỏ ta lại 1 mình!”
Hắn vươn tay về phía ta, nắm lấy bàn tay dính đầy máu của ta, viết trên đầu gối hắn mấy chữ, tay, liền buông xuống
“Vấn Hiên! Vấn Hiên!” Vỗ vỗ mặt hắn, nhưng lại phát hiện hắn không còn thở. Ta ôm hắn, tuôn ra 1 tràng khóc lớn “Người đâu! Người đâu! Cứu mạng! Người đâu!”
Ta là 1 thần y, là thiên hạ đệ nhất thần y, cư nhiên lại đang kêu hô người khác đến cứu mạng hắn
Tất cả những người đang ẩn thân trong bóng tối đều hiện thân đi ra, xếp hàng trước mặt ta. Thấy hắn không còn thở, liền cũng che mặt khóc lớn lên!
“Vấn Hiên! Chàng đừng làm ta sợ! Trong bụng ta đã có hài tử của chàng! Sao chàng có thể bỏ mặc mẫu tử chúng ta đây! Vấn Hiên! Chàng đứng lên đi! Chàng đứng lên đi!” Trong lòng ta đau đớn, gần như điên cuồng! Nhưng là, hắn vẫn không lên tiếng1 Ngay cả 1 hơi thở nhẹ cũng không có! Nửa ngày, ta không thở được, oa 1 tiếng phun ra 1 ngụm máu tươi
Không ai đi lên đỡ ta, lúc này, người nào nói, ta cũng không nghe vào. Ta chỉ biết, ta cứ ôm Vấn Hiên không chịu buông tay. Biết rõ hắn tất hẳn sẽ chết, nhưng là, chuyện đã chính thức xảy ra trước mắt rồi, ta vẫn cứ vô cùng thương tâm. Hắn, nhiều năm qua, vẫn một mực lẳng lặng ở bên cạnh ta! Vẫn chưa từng được hưởng hạnh phúc! Mà bây giờ, ta đã thành thân với hắn, cũng hoài [mang thai] hài tử của hắn, mà hắn lại đã chết
Thật là vì con nối dõi mà chết sao? Không phải! Hắn, là vì ta mà chết! Vì, ta và Đường Vấn Thiên…! Nếu Diệp Dược Nô ta cả đời này còn thiếu nợ 1 người, thì người đó chính là hắn! Hắn thủy chung cũng chưa từng oán thán! Vấn Hiên
Chiếc sáo ngọc trong lòng, lúc hai người bọn ta mới quen nhau, hẳn ở trong trời tuyết tại Tuyên phủ mà thổi sáo, ta còn nhớ rõ, ngày đó, tuyết trắng xóa, hắn 1 thân bạch y gầy yếu, gió nhẹ hây hẩy thổi những sợi tóc trên trán hắn, để lộ sắc mặt tuấn tú tái nhợt, bên hông là 1 mảnh ngọc thạch lục bích! Bạch y mê đắm, cả người thoạt nhìn giống như tiên tử trên trời. Khi đó, bàn tay tái nhợt của hắn cầm 1 thanh ngân bạch trường địch [sáo bạc], nhẹ ghé vào bên môi
Cảnh này, khúc này, tựa như 1 bức tranh tuyết xinh đẹp. Mà hắn là trung tiên của bức tranh
Ngày đó, hắn nói “Kỳ thật, có thể được 1 thần tiên nữ tử chữa trị, cho dù là kê khai 1 liều độc dược, thì cũng đáng! Chung quy còn tốt hơn là thống khổ kéo dài!”
“Vôn là Vấn Hiên không có phúc khí, hôm nay chỉ có thể chống chọi để thưởng mai thôi! Có thể kéo dài mạng sống đến ngày Tuyên thành thân, ta cũng không còn tiếc nuối! Trước sau gì cũng chết, so với việc nghĩ đến nhiều chuyện phi thực tế như vậy, không bằng hảo hảo thưởng hoa, phẩm trà hoa mai, ăn mứt hoa mai, trong Tuyên thành còn có rất nhiều ô mai. Có thể lẳng lặng ra đi ở nơi này cũng là 1 loại phúc khí!”
“Đúng rồi! Trên đời này cũng chỉ có Diệp gia tiểu thư là có thể đối đầu với Thiên ca! 2 nhân vật tựa thần tiên ở cùng 1 chỗ, như là 1 bức tranh!”
“Các ngươi không cần ầm ĩ nữa! Lần lượt hi vọng, lại lần lượt tuyệt vọng! Ta đã làm liên lụy! Thiên ca, quên đi! Có thể được Diệp tiểu thư chẩn mạch, Vấn Hiên đã không còn gì nuối tiếc rồi!”
Lúc ở Phong quốc, hắn nói, nàng có thể điều khiển xe ngựa trở về, nàng đã là tiên nữ rồi
Lúc ở đại phật tự, ta và Đường Vấn Thiên cùng ngã vào ao nước nhân duyên, hắn cũng nhảy xuống theo, nói với Đường Vấn Thiên: ngươi không nên đẩy nàng xuống nước! Nước rất lạnh!
Lúc ở Tuyên thành, hắn vì muốn gặp mặt ta, không uống thuốc ta kê khai cho hắn, ngày ngày thổ huyết
Lúc ở Xuất Vân điện, hắn muốn ta thị tẩm. Hai người bọn ta đánh đàn thổi sáo, tự tại tiêu dao. Ta nhớ có 1 lần, ta đứng dưới táng cây hoa mai trong Xuất Vân điện khóc suốt 1 đêm, hắn liền tấu cầm suốt 1 đêm, đến nỗi 10 ngón tay đều chảy máu
Ta còn nhớ, ta đưa cho hắn 1 chiếc khăn tay, hắn trân trọng như bảo bối, luôn luôn cất ở trong ngực áo! Cho đến khi, ta xé chiếc khăn ấy ra làm 2 mảnh, hắn cũng sai người vá lại
Ta còn nhớ, hắn sai người đưa tới cho ta 1 đóa hoa mai, rồi để cho ta tự tay vứt xuống, sau đó giẫm nát! Sau 1 hồi đó, ta tránh được Đường Vấn Thiên ép hôn!
Lúc ở Dược Nô cung, nếu không có hắn ngày ngày đến bầu bạn, ta nghĩ, ta sẽ không chống giữ được nhiều năm như vậy! Hắn tặng cho ta rất nhiều tiểu ngoạn ý [đồ chơi], mấy hôm trước ngày đại hôn của hắn, ở dưới gốc cây mai, cùng hắn đính sinh chi ước
Hắn vì ta mà giết vô số cung phi, vô số lao nữ. Làm cho bàn tay của chính mình dính đầy máu tươi
Hắn cũng từng, vì ta tặng tiểu ngoạn ý cho hắn, mà cảm động. Lúc ta bị ban độc dược, nhưng lại chỉ có thể cùng hắn tấu cầm, cho hắn 1 đêm an bình. Hắn chưa bao giờ nói sau này hắn rất đau khổ, nhưng là, ta biết, hắn lo lắng cho ta hơn bất cứ ai hết
A! Nguyên lai, trong cung chỉ có 1 mình hắn đối xử thật tình thật ý với ta. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất cả đều là vì ta! Cho tới bây giờ cũng chưa từng thương tổn ta! Ta tin tưởng hắn! Cả đời này của ta đã bị lừa gạt rất nhiều, nên không còn tin người! Nhưng là, ta tin hắn
Cho dù hắn có gạt ta, có thế nào cũng tốt, cho dù là lừa gạt ta vào trong đại lao Tuyên thành, cũng là vì muốn tốt cho ta. Nếu như, trên đời này, có 1 người có thể vì ta mà từ bỏ tất cả, cho dù là sinh mạng, thì người đó chính là hắn
A! Nhưng là! Diệp Dược Nô ta không có phúc khí này! Cư nhiên để cho hắn chết đi! Vĩnh viễn rời đi! Từ nay về sau, thiên địa mịt mờ, chỉ để lại 1 mình ta! A! Còn có hài tử! Còn có hài tử! Có hài tử của ta và hắn
Hắn cho dù từ bỏ tính mạng cũng muốn lưu lại hài tử, là bởi vì biết tính cách của ta rất mạnh mẽ, nếu thấy hắn chết, tất hẳn cũng sẽ theo hắn tuẫn tình! Nhưng là, nếu trong bụng ta có hài tử của hắn, như vậy, ta liền có ly do để ở lại trên cõi đời này! Ta sẽ không chết! Không phải sao? Ta sẽ sinh hạ hài tử!
Ta sẽ vì đem hài tử dưỡng dục thành người mà tiếp tục sống, phải không? Vấn Hiên! Chàng đúng là hiểu ta như vậy! Trước khi hắn ra đi, ta đích thật đã nghĩ tới việc đi theo hắn. Nhưng là… nhưng là…! Ta vỗ vể tiểu phúc [bụng nhỏ] của mình, trong bụng ta có hài tử của hắn a! Ta như thế nào có thể
Trước đây, ta còn tưởng rằng, hắn vì muốn hài tử mà tình nguyện chết đi! Cũng không nguyện sống trên đời chịu sự hành hạ! Nhưng là, ta bây giờ lại có thể nhận ra, hắn trước lúc chết, đâu có muốn con nối dõi, rõ ràng chính là muốn ta tiếp tục sống trên đời này! Cho dù là 1 mình chịu chết cũng không hối tiếc
Phù Dung nói với ta cái gì thế gian vì thế hệ hậu sinh mà tình nguyện bị bạn tình giết chết, ý là như thế sao? Hắn biết rằng nếu ta biết dụng ý của hắn thì sẽ không làm chuyện này, cho dù là chết, cũng muốn theo hắn chết cùng 1 chỗ. Nhưng là, 1 tích tắc ta, ta lại rút lui. Ta vì hắn, lưu lại hậu sinh. Nhưng là, cũng để cho chính mình ở lại trên đời này, kéo dài hơi tàn
Hắn, vốn vì chuyện này, cho dù chính mình có đau đớn, thống khổ, cũng sẽ đem tất cả đè nén xuống. Vì không để cho ta cô độc trên đời này, hắn dùng toàn lực để sống. Cho dù chỉ có thể ăn cơm, không thể nói chuyện. Cho dù hắn cái gì cũng không làm được! cho dù có thống khổ thế nào, hắn cũng sẽ không muốn chết. Bởi ý chí sinh tồn của hắn mạnh mẽ hơn bất luận kẻ nào khác trên đời này
Nhưng là, vì ta, hắn lữa chọn 1 mình chịu chết
Vấn Hiên! Sao chàng nhẫn tâm như thế? Sao có thể nhẫn tâm bỏ lại ta 1 mình! Ta nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đã lạnh nhưng băng của hắn. Đôi môi này đã không còn hơi thở, không còn độ ấm. Nam nhân ta vẫn luôn yêu thương, nam nhân vẫn luôn dùng hết tính mạng để yêu ta, đã mãi mãi xa cách ta rồi! Tại sao?!
Ta nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hắn, không dám buông hắn ra. Sợ 1 khi buông ra, hắn sẽ vĩnh viễn cách biệt ta. Ta muốn, cuối cùng, giữ chặt hắn. Thân thể hắn bắt đầu giá lạnh, chậm rãi biến hóa. Trên mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt
Ta từ trong lòng móc ra viên dạ minh châu, đặt vào trong miệng hắn, trong nháy mắt, sắc mặt hắn lại bắt đầu chuyển biến tốt hơn. Ta xuất ra tất cả những bảo ngọc quý giá vào trên người hắn. Người hắn vẫn sẽ ấm, duy trì thân thể sẽ không phát lạnh! Nhưng là, Vấn Hiên! Ta làm như vậy, chàng liền thật sự có thể sống lại sao? Chàng thật sự có thể sao?
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Bình luận truyện