Chương 205: 205: Giả Thuyết Về Trang Bị Đỏ
Nhìn con cự lực thây ma Thi Thế Long kia tức giận bỏ đi, toàn trường đều không nhịn được một lần nữa sôi trào.
Những kẻ có đầu óc đều nhíu mày nhìn tên ma đầu tóc trắng đang đứng dưới sàn đấu...
Nhưng đa phần những chủng tộc khác đều hả hệ cười lớn.
Nhìn chung các chủng tộc khác không ưa gì thi tộc không kém gì nhân loại, thậm chí còn hơn.
Dù sao tuy trong tiềm thức không ưa gì nhân loại cảm thấy nhân loại rất đáng ghét, tương tự như cái cách nhân loại cảm thấy chán ghét gián hay côn trùng, nhưng trong mắt các chủng tộc khác nhân loại hiện tại quá nhỏ yếu không đánh để nhắc đến...
Tuy nhiên, thi tộc một đại tộc sống rải rác khắp nơi trên tinh cầu này thì lại khác, chúng đáng ghét hơn và mạnh hơn...
Dĩ nhiên trong trận chiến này người vui nhất chính là số ít nhân loại có mặt tại Đấu Trường...
Dù không biết vị Bạch Phát Ma Đầu kia có phải nhân loại hay không, nhưng ít ra ở một góc độ nào đó hắn cũng vì nhân loại đứng ra đánh trận này.
Vì thế vô hình chung địa vị của Trần Lâm trong số ít nhân loại có mặt tại hiện trường tăng lên đáng kể, nhất là với đám người Bịch Ngọc, những người có thể xem như nguồn cơn của mọi chuyện.
....
Xong việc tiệc tàn, mọi trăm nghìn chủng tộc đều nhanh chân rời khỏi Đấu Trường, tiếp tục công việc hay tìm kiếm vật cần thiết nhằm tăng cao sức mạnh của bản thân.
Trần Lâm cũng tương tự hí hửng bước ra khỏi Đấu Trường.
Hôm nay, có thể xem như một ngày đại cát đại lợi với Trần Lâm, chỉ đi dạo một vòng lại “nhặt” về hai trang bị tím độc nhất, như thế trong tay Trần Lâm lúc này đã có đến 5 trang bị tím độc nhất, một con số không hề nhỏ đối với rất nhiều người thậm chỉ là một số đại tộc.
Đầu tiên là trang bị lấy được từ huyết tộc trước đó, nó khá kỳ lạ khi là một chiếc cánh chim to lớn, thuộc dạng trang bị phụ thể khá giống quỷ nhãn của Trần Lâm, gắn vào rồi thì rất khó để gỡ ra được, tạm thời chưa ai thích hợp để dùng đến nó, Trần Lâm cũng không dám dùng ẩu cứ để một bên...
Thứ hai là hai cái bia đá thu được từ nhà nữ đại gia Bạch Sa, cái này thì đem về cho team hung thú, Tiểu Hắc đã sử hữu một cái, hai cái này đem về sẽ cho Tiểu Thanh và Tiểu Kim còn Tiểu Tuyết thì phải chờ đợi, mong là Trần Lâm may mắn thu được thêm một cái nữa, thậm chí thu luôn cả bộ năm cái...
Trần Lâm luôn rất muốn biết, nếu một trang bị tím độc nhất có thể thu về nguyên bộ của nó sẽ có uy lực thế nào, theo như kinh nghiệm 20 năm chơi game, thì rất có thể sẽ tạo ra một trang bị đỏ.
Dù sao trang bị đỏ hoàn toàn không có bán hay làm bất cứ các nào để có được chừ khi hệ thống chủ động cho, giống như quà thủy tổ hay phần quà bù đắp hạng chế đã đem về hai trang bị đỏ cho huyết tộc và rất nhiều chủng tộc khác...
Như thế những chủng tộc không có được trang bị đỏ như nhân loại sẽ rất thiệt thòi, chắc chắn phải có cách nào đó để tìm ra một trang bị đỏ và ghép các trang bị tím độc nhất chính là khả năng lớn nhất Trần Lâm có thể nghĩ ra.
Tuy nhiên, không chỉ bia đá Trấn Áp Bát Hoang có khả năng tập hợp đủ năm bộ, mà hai trang bị tím còn lại cũng có khả năng không kém nhất là chiếc găng tay cổ đồng thu được của con thây ma cao cấp kia.
Chiếc găng tay cổ đồng kia gọi Găng Tay Cự Nhân, một trang bị tím thuộc diện thần thoại cổ xưa, năng lực của nó cũng không thẹn với cái tên cự nhân của mình khi giúp người mang tăng lên đáng kể sức mạnh.
Tuy nhiên Trần Lâm đã trách lầm con thây ma cao cấp kia, không phải nó hắc ám khi chỉ đem một chiếc ra chơi mà vốn dĩ con thây ma chỉ có một chiếc.
Găng Tay Cự Nhân là một bộ gồm...!hai chiếc găng tay, con thây ma cao cấp chỉ sử hữu một chiếc trong đó.
Như thế chỉ cần Trần Lâm kiếm về thêm một chiếc còn lại có thể tập hợp đủ một bộ.
Ngoài ra chiếc gương nát kia cũng là một trang bị khá độc đáo, không nát như Trần Lâm nghĩ, nó không ngờ lại là một trang bị...!phòng thủ.
Nghe thì có vẻ vô lý khi một chiếc gương lại là một trang bị phòng thủ nhưng thực tế là vậy, nó gọi là Gương Phản Chấn, có thể phản chấn lại tất cả các công kích của đối thủ.
Dĩ nhiên, chiếc gương không phải phản chấn tuyệt đối, nó có giời hạn của mình, nếu sức mạnh tác động đến vực quá giới hạn chịu đựng của nó, nó sẽ không thể phản chấn được ngược lại còn bị tổ hại không nhỏ, những vết nứt trên mặt gương chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Xem ra con thây ma cao cấp kia đã tận dụng hơi bị triệt để nó, với tình hình vết nứt chi chít như hiện tại Trần Lâm không còn cách nào hơn ngoài nguyền rủa con thây ma cao cấp kia rồi đành cất nó qua một bên chờ nó từ từ phục hồi, nếu không rất có thể chiếc gương kia sẽ là trang bị tím đầu tiên phải bay màu...
Tuy nhiên may mắn thay nó là một bộ gồm ba bộ phận mặt gương, tâm gương và khung gương, trong đó mặt gương Trần Lâm đang sở hữu còn khung gương thì Trần Lâm đã thấy nó ở một nơi, nhà của mình...!à nhằm nhà của nữ đại gia Bạch Sa...
Bất chợt, khi Trần Lâm còn đang suy nghĩ xem khi nào thì đến nhà Bạch Sa lấy cái khung gương kia thì từ phía xa xa một nhóm nhân loại tiến đến.
Họ không ai khác chính là nhóm người Bích Ngọc.
Nhìn thấy Trần Lâm, hai quân nhân trong nhóm không nhịn được tiến lên cười nói.
- Tiểu huynh đệ cậu thật lợi hại, một trận chiến kia đem về không ít mặt mũi cho nhân loại.
Nhìn thấy hai quân nhân kia nhiệt tình như thế, Trần Lâm chỉ mỉm cười lắc đầu nói.
- Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, huống chi ta còn là fan cứng của Bích Ngọc tiểu thư đây.
Nghe thấy thế hai quân nhân không khỏi bất ngờ nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại Bích Ngọc đang đứng một bên.
Một quân nhân vỗ đầu ngạc nhiên thốt lên.
- Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tên xin chữ ký đó...
Nghe thấy thế Trần Lâm cũng không giấu giếm gật đầu nói.
- Phải chính là ta.
Thấy thế tên quân nhân kia nhiệt tình muốn nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt âm trầm của tên anh tuấn thanh niên thì không giám nói thêm gì chỉ biết cười cười nhìn Trần Lâm.
Ai cũng biết vị thiếu gia kia thích Bích Ngọc, giờ lại nhảy ra một tên fan cứng, tốt nhất không nên nói thêm gì tránh rước họa vào thân.
Bên kia Trần Lâm cũng nhận thấy vấn đề trong nhóm người kia, nhưng chỉ nhếch mép mỉm cười rồi khẽ liếc nhìn tên anh tuấn thanh niên này giờ không nói câu nào cười lớn hỏi.
- Các vị không biết thuộc cứ điểm nào, rất có thể chúng ta là hàng xóm đó nha.
Nghe thấy Trần Lâm muốn hỏi khu cứ điểm của mình, cả nhóm người đều không khỏi cảnh giác, dù sao với tình hình hiện tại không ai muốn lộ địa chỉ của mình cho người không quen không biết.
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhẹ lắc đầu nói.
- Ta đang sống tại Vũng Hải, nhìn cách ăn mặc của các vị ta đoán các vị cũng thuộc chính quyền Lôi Chấn nên tòa mò hỏi mà thôi.
- Nếu không tiện thì xem như ta chưa nói gì.
Nghe thấy Trần Lâm đang ở Vũng Hải đám người Bích Ngọc không khỏi giật mình.
Nói như vậy quả thật Trần Lâm đúng là hàng xóm của họ.
Ngượng ngùng gãi đầu, một quân nhân liếc nhìn anh tuấn thanh niên rồi nhìn lại Trần Lâm cười lớn nói.
- Chúng ta đều là nhân loại nào có gì khó khăn...
- Tiểu huynh đệ đoán không sai, chúng ta đến từ pháo đài Viễn Đông hàng xóm của Vũng Hải...
- Mấy con thây ma kia cũng là ở đó.
Nghe thấy đám người kia quả thật ở pháo đài Viễn Đông, Trần Lâm không khỏi mỉm cười quỷ dị nói.
- Ta cũng có việc sẽ đến Viễn Đông, đến lúc đó mong các vị chiếu cố.
- Chuyện đó là đương nhiên...
Nghe thấy Trần Lâm muốn đến Viễn Đông, hai vị quân nhân không khỏi giật mình rồi cười lớn nói.
Tuy không biết là thật hay giả nhưng rõ ràng là Trần Lâm rất mạnh, hắn đến Viễn Đông sẽ đem đến chiến lực rất hơn cho nơi đây.
Dù sao tình hình hiện tại của họ tuy không phải là tệ nhưng cũng tương đối khó khăn, có thêm Trần Lâm sẽ thay đổi được nhiều thứ, chút câu khách sáo này không thể không nói.
Ý thức được vấn đền này, tên anh tuấn thanh niên kia không thể không bước ra cười nói.
- Chào tiểu huynh đệ, ta là Lôi Phúc quản sự của pháo đài Viễn Đông...
- Nếu cậu thực sự đến đó, chỉ cần nói ra tên ta là được.
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười, lại là họ Lôi xem ra chính quyền Lôi Chấn không phải chỉ có cái tên, người nhà hộ Lôi đều giữ vị trí quan trọng trong ba khối cứ điểm Vũng Hải, Phần Thiên và Viễn Đông.
Có thế nói nhà họ Lôi chính là hoàng tộc ở đây, Lôi Chấn là hoàng để của cả vung lãnh thổ này, cái gì mà đất nước, là chính quyền xem như đã vĩnh viễn nằm lại trong dòng sông lịch sử.
Tuy nhiên xét theo một góc độ nào đó, Trần Lâm cũng khác gì Lôi Chấn nên cũng chả quan tâm đến ai là thổ hoàng đế chỉ mỉm cười nói.
- Dĩ nhiên, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm các vị...
- À có lẽ các vị đã quên...!ta gọi là Trần Lâm.
Nghe thấy thế Lôi Phúc khẽ mỉm cười gật đầu.
Dĩ nhiên khi Trần Lâm thật sự đến pháo đài Viễn Đông sẽ như thế nào thì chỉ có trời biết, đất biết và bản thân Lôi Phúc biết.
Tuy nhiên có một điều Lôi Phúc không bao giờ biết, cái tên Trần Lâm kia sẽ không chỉ làm pháo đài Viễn Đông phải dậy sóng mà cả chính quyền Lôi Chấn, thậm chí là cả loại đều phải dậy sóng vì nó.
Bình luận truyện