Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 10
Trong phòng ngủ, Dương Đình Phong ngồi trên giường đọc sách, lật đến trang tiếp theo, ngón tay Dương Đình Phong dừng lại, dời tầm mắt, nhìn sang đồng hồ trên màn hình điện thoại, đã là 9 giờ tối. Gấp cuốn sách, cởi mắt kính để trên bàn, Dương Đình Phong đi tới tủ quần áo, lấy tạm chiếc áo khoác, rời khỏi nhà.
Trước cửa thư viện, Dương Đình Phong dừng lại một chút, xác nhận phía trước người đi vào có phải là Mạch Quai hay không, ý niệm trong đầu không ngừng nói y muốn gặp hắn, Dương Đình Phong bước nhanh tới, túm lấy cổ tay Mạch Quai. Hắn xoay đầu, vừa rời khỏi nhà đã gặp trúng tên đáng ghét này rồi, Mạch Quai trong đầu nghĩ, dùng lực gạt bỏ bàn tay Dương Đình Phong, không vui vẻ nói.
- Biến ngay cho tôi.
- Nói chuyện đi. - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh nhạt.
- Không muốn. - Liền đẩy cửa ra, toan tính đi vào. Dương Đình Phong đứng bên cạnh đưa tay chặn lại, căn bản không cho Mạch Quai bước vào.
- Rốt cuộc cậu muốn cái gì!? - Mạch Quai nhướn mày, không kiên nhẫn quát.
- Nói chuyện. - Dương Đình Phong sắc mặt không thay đổi.
- Tôi_không_muốn. - Mạch Quai mở to hai mắt, chậm rãi gằn giọng.
- Không muốn cũng phải nói. - Dương Đình Phong dùng sức nắm lấy cánh tay Mạch Quai, thô bạo kéo hắn đi vào con hẻm ở bên cạnh, Mạch Quai có chút đau, hung hăng giật phắt bàn tay Dương Đình Phong, không nhìn đến y, thờ ơ nói.
- Nói nhanh lên.
Dương Đình Phong trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng.
- Tôi xin lỗi. - Thanh âm Dương Đình Phong mang theo ngữ điệu trầm nhẹ truyền tới, đồng dạng còn có ôn nhu mà chân thực, Mạch Quai đứng bên cạnh gồng mình cứng người, ánh mắt lơ đãng lướt qua, không thành thật nói.
- Không cần. Tôi không muốn nghe.
Sắc mặt Dương Đình Phong có điểm không vui, đưa tay giữ lấy bả vai Mạch Quai, đem hắn đối diện với mình, Mạch Quai không dám hô hấp, tầm mắt lảng tránh ánh mắt lạnh như băng của Dương Đình Phong, khoảng cách cả hai rất gần, khiến hắn tâm tình hoảng loạn, ít nhiều khẩn trương, ngữ điệu có hơi run rẩy.
- Cậu còn nói tôi sẽ không nhân nhượng.
Vừa nói xong, Dương Đình Phong đột nhiên kéo Mạch Quai ôm vào trong lòng, Mạch Quai cả kinh mở to mắt, dùng sức giãy dụa, nhưng người nọ căn bản ôm rất chặt, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của y.
- Đừng giận. Tôi đã xin lỗi rồi.
- Cậu! Cậu còn không buông, tôi liền đánh chết cậu! - Mạch Quai nắm hai tay thành quyền, ở phía sau liều mạng đánh vào lưng Dương Đình Phong, không kiên nhẫn quát.
- Tôi vẫn không buông. - Dương Đình Phong nhanh gọn đáp.
Vành tai Mạch Quai ửng đỏ, im bặt không nói gì, nuốt nước miếng, hai tay ở trên lưng Dương Đình Phong chậm rãi thả lỏng, mặc cho người nọ ôm lấy mình. Bàn tay Dương Đình Phong vuốt lấy mái tóc Mạch Quai, dịu dàng đến khó hiểu, ngay lúc này hắn đột nhiên lên tiếng.- Uy, cậu thích tôi có phải không?
Dương Đình Phong kinh ngạc, ngừng động tác, di chuyển tầm mắt, lại bị Mạch Quai đột ngột đẩy ra, hai lông mày chau lại, đối y hỏi.
- Làm sao vậy? Sao không trả lời tôi?
Dương Đình Phong cái gì cũng không nói, nhìn Mạch Quai bằng nửa ánh mắt hoang mang. Mạch Quai nhếch miệng cười, vội xoay người rời đi, đột nhiên một cỗ tay mạnh mẽ kéo trở về, cả người hắn lập tức bị vây hãm trong lồng ngực Dương Đình Phong, lưng bị đẩy dồn vô tường, môi bị điên cuồng đáp xuống.
Lại là loại tình huống bị bức hôn, Mạch Quai trong đầu ai oán nghĩ, khoảnh khắc này, hắn rất muốn đem người trước mặt hung hăng đánh cho một trận, nhưng sức lực của hắn lại không cho phép. Cổ tay bị kiềm chặt trước ngực Dương Đình Phong, gương mặt cũng bị bàn tay Dương Đình Phong ôm chặt, cho dù cố gắng nghiêng đầu né tránh cũng không có khả năng.
Nụ hôn của Dương Đình Phong rất kịch liệt, Mạch Quai có cố sức phản kháng vẫn không có tác dụng, đầu lưỡi Dương Đình Phong thần tốc tiến vào, tiếng gầm mạnh vang dội phát ra, hung hăng mút, hung hăng hôn, bừa bãi càn quấy.
Mạch Quai bị hôn đến mất hết lý trí, bàn tay trong vô thức di chuyển đến tấm lưng Dương Đình Phong, loạn khắp vuốt ve, đối với nụ hôn của Dương Đình Phong điên cuồng đáp lại, vươn đầu lưỡi đón nhận lưỡi Dương Đình Phong, đem nước bọt hòa trộn làm một. Dương Đình Phong không còn tinh thần để ý đến điểm khác thường của đối phương, ở giữa hai cánh đùi Mạch Quai luồn chân vào, dưới lớp vải cọ xát tính khí đã sớm chứa đựng dục vọng mãnh liệt.
- Ô... ưm... - Dương Đình Phong rời khỏi môi Mạch Quai, cả hai tranh thủ thở gấp, lại tiếp tục giáng xuống một nụ hôn sâu. Ngón tay Dương Đình Phong chạm đến áo Mạch Quai, từng cúc áo cởi xuống, ở bên trong vuốt ve hai núm vú hồng nhạt trước ngực.
Trong giây lát Mạch Quai vừa nhận ra loại chuyện mình vừa làm ra, lập tức nheo hai lông mày, đem Dương Đình Phong đẩy mạnh sang một bên, tay chùi lấy miệng, liều mạng thở dốc.
- Cậu... cậu thật sự thích tôi sao? - Mạch Quai đưa mắt nhìn sang, nhếch mép cười khinh thường.
- Tôi không được phép? - Dương Đình Phong ổn định hô hấp, lạnh lùng nói.
Mạch Quai cất tiếng cười lớn, sau đó hạ giọng xuống.
- Loại người như cậu, tôi chỉ có chán ghét.
- Vậy vừa rồi cậu vì cái gì đáp lại nụ hôn của tôi. Cậu thích nó? - Dương Đình Phong thở dài, nặng nề thở dốc, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.
Mạch Quai mím chặt môi dưới, ném cái nhìn căm phẫn sang Dương Đình Phong, một khắc xông tới túm lấy cổ áo y, nghiến răng nghiến lợi.
- Tôi sống chết cũng không muốn dây dưa với cậu, Dương Đình Phong. Đó là cậu ép tôi!
- Cậu thích Hứa Tinh đến như vậy sao? - Dương Đình Phong đổi câu hỏi, làm sắc mặt Mạch Quai chuyển sang màu đen.
- Không phải cậu ta đã thích người khác rồi sao? Cậu cứ như vậy giữ vững tình cảm ấy? - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh như băng, càng khiến Mạch Quai tức đến hô hấp không thông, cắn chặt răng quát.- Ai cho phép cậu xen vào chuyện tình cảm của tôi!!?
- Tôi quan tâm đến cậu, như vậy không được sao!!?
Lần đầu tiên nhìn Dương Đình Phong giận dữ đến như vậy, Mạch Quai không đành lòng buông áo Dương Đình Phong xuống, hai mắt ửng đỏ ngấn lệ, miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu vừa nói.
- Được lắm.... Cậu được lắm. Tôi nói cho cậu biết..... Cậu là loại người tôi ghét nhất trên đời, còn hơn tên khốn Gia Trình đó nữa. - Liền hung hăng đánh một cước vào ngực Dương Đình Phong, xoay người bỏ đi.
Mạch Tư đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, nghe tiếng Mạch Quai trở về liền đứng dậy, đi ra mở cửa, thấy hắn thất tha thất thểu như người say rượu, Mạch Tư gấp gáp tiến tới đỡ lấy, mùi rượu thoang thoảng xông lên mũi.
- Tiểu Quai, em uống rượu sao? Em đã đi đâu?
- Buông em ra. - Mạch Quai đẩy ra Mạch Tư, ngữ điệu say mềm, lảo đảo bước về phía trước, đột nhiên cảm thấy trước mặt trời đất quay cuồng, Mạch Quai dừng cước bộ, tay ôm lấy đầu, nặng nề ngã gục xuống đất.
Mạch Tư ở phía sau hoảng loạn chạy tới, kịp thời đỡ lấy Mạch Quai, kéo vào ngực, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt hắn, hai mắt nhắm chặt, mặt ửng hồng, hơi thở phả ra nồng đậm mùi rượu, xem ra hẳn là uống không ít. Mạch Tư thở dài, choàng cánh tay Mạch Quai vòng qua cổ mình, luồn tay bế ngang hắn lên, đi vào nhà, thẳng lên phòng ngủ của hắn.
Đặt Mạch Quai nằm trên giường, Mạch Tư bước xuống nhà bếp bưng một thau nước nóng lên, dùng khăn ướt lau nhẹ lên trán, nghe người nọ lẩm bẩm nói nhăng nói cuội, đôi lông mi nhè nhẹ mở ra, bờ môi có hơi khô, nhìn Mạch Tư khàn khàn nói.
- Anh hai.
- Ừm, anh đây. - Mạch Tư đang lau cổ giúp hắn, thuận miệng nói.
- Chúng ta... nói chuyện, có được không? - Cổ họng đau rát, lời nói phát ra đại khái không có nửa điểm rõ rệt, chưa nói đến cảm mạo vẫn còn chưa khỏi hẳn, Mạch Quai suy yếu lên tiếng.
- Vậy trả lời anh, em vừa mới đi đâu về, đi bar, hay karoke, vì cái gì lại say thế này? - Mạch Tư đem khăn ướt bỏ vào thau nước nóng, nhìn Mạch Quai nghiêm nghị nói.
Mạch Quai chán nản thở dốc, nặng nề lắc đầu, nói.
- Em chỉ tới quán ăn nướng lề đường... sau đó gọi vài chai rượu ra thôi, anh đừng nghĩ quẩn.
Mạch Tư vừa nghe lập tức an tâm thở phào, bàn tay ôn nhu xoa đầu Mạch Quai, ngữ điệu không được vui nói.
- Em còn nhỏ, không được uống rượu tùy tiện như vậy, sẽ ảnh hướng đến sức khỏe, có biết không? Anh lo cho em lắm đấy.
- Anh hai... - Thanh âm Mạch Quai nghẹn ngào, bờ vai không ngừng run rẩy, nước mắt theo đường dài chảy xuống.
Mạch Tư kinh ngạc nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt ướt đẫm, chau mày.
- Làm sao vậy?
Mạch Quai ngoảnh mặt sang một bên, nuốt nước miếng, ngăn không cho tiếng khóc phát ra, hắn nói.- Em xin lỗi... cầu anh, đừng qua lại với Tuệ Sương nữa.
Thoáng chốc, sắc mặt Mạch Tư tối sầm.
- Vì cái gì?
- Cha mẹ chúng ta bất đồng, nếu như anh và chị ta thành thân, em không muốn anh phải giống như cha mẹ ... những gì em nói đều là muốn tốt cho anh, nghe em một lần đi.
Mạch Tư ngẩng đầu, ổn định lại hô hấp, anh không hiểu Mạch Quai hắn nói như vậy là có ý tứ gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt lành. Mạch Tư ôm lấy mặt mình, nặng nề thở ra một tiếng, thanh âm lạnh lùng nói.
- Em say rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đến trường nữa.
Mạch Tư đứng dậy, xoay người muốn rời đi, phía sau Mạch Quai khàn khàn lên tiếng.
- Những gì em nói đều rất tỉnh táo, anh hai!
Mạch Tư dừng cước bộ, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói.
- Vì chuyện này mà em uống rượu sao?
- Em... - Mạch Quai nghèn nghẹn ở cổ họng, nghĩ đến gương mặt lạnh như băng của Dương Đình Phong, hốc mắt không kiềm được nổi lên tầng nước mỏng, cái gì cũng không nói, im lặng nằm trên giường.
- Tiểu Quai. - Ngay lúc này, Mạch Tư xoay người, hai mắt kiên định nhìn Mạch Quai.
Mạch Quai không nói, lẳng lặng giương hai mắt nhìn anh.
- Em thích đàn ông có phải không? - Thanh âm Mạch Tư lạnh lẽo, khiến cơ thể Mạch Quai run rẩy dữ dội, hắn mở to mắt, đôi môi mấp máy muốn nói, nhưng một chút cũng không thể.
- Trả lời anh. - Mạch Tư bước tới ngồi xuống giường, giữ lấy cánh tay hắn.
- Vâng. - Đấu tranh rất lâu, Mạch Quai mới thu đủ bình tĩnh lên tiếng.
- Tốt. - Mạch Quai không rõ ý tứ của Mạch Tư, liền cau chặt mày, nhìn thấy đồng tử của Mạch Tư u tối.
- Nếu là như vậy... đừng bao giờ tùy tiện quyết định hôn lễ của anh. Em ngủ đi. - Nói xong Mạch Tư liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Mạch Quai khổ sở ôm lấy mặt, tức tối đưa tay vung một cước lên giường, không ngừng thở dốc, nước mắt cũng sớm trào ra.
Buổi sáng, tiếng chuông báo vào tiết tự học vang lên, học sinh hấp tấp lao qua cổng trường, đua nhau chạy ùa vào lớp. Mà Mạch Quai bộ dạng uể ải thiếu sức sống, thất tha thất thểu đi vào chỗ ngồi, ném ba lô vào ngăn bàn, gục đầu nằm xuống.
Hứa Tinh ngồi bên cạnh quét mắt nhìn qua, bàn tay nhỏ gầy lay bả vai hắn, ôn hòa nói.
- Mạch Quai, cậu cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?
Mạch Quai không có ý định ngẩng đầu, thanh âm khàn đặc lên tiếng.
- Mình không sao.
Tiểu Nhàn ngồi phía trước không phải không nghe thấy, đặt bút xuống, xoay người lại chống khuỷu tay lên thành ghế, nheo mày hỏi.
- Uy, vẫn chưa khỏi bệnh sao? Dạo này cậu ăn chơi nhiều quá có phải không?
Mạch Quai từ đầu đến cuối cái gì cũng không nói, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, sau đó lại lâm vào trầm mặc. Hoành Thư ở bên kia kéo ghế ngồi ngay bên cạnh hắn, một phen túm lấy đầu hắn kéo lên, gương mặt xanh xao không chút sức sống khiến người ta cảm thấy quỷ dị, cô nhướn môi lườm một cái, cao giọng quát.
- Tối hôm qua uống rượu có phải không? Ngủ với em gái nào rồi hả?
Mạch Quai hừ nhạt, hung hăng đẩy Hoành Thư sang một bên, mặt không chút huyết sắc, gục đầu xuống bàn. Tiếng Hoành Thư quá lớn, vừa vặn lọt tai Dương Đình Phong ngồi ở phía trên, trên mặt không biểu hiện gì, hơi ngoái đầu nhìn ra sau, lạnh lùng trùm tầm mắt lên thân ảnh Mạch Quai, đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Đến tiết thể dục, mọi người tập trung ở sân vận động, Mạch Quai vẫn như cũ duy trì nằm trong lớp, ngay cả tư thế nằm cũng không thay đổi, cửa phòng bị đẩy ra, Dương Đình Phong tay cho vào túi quần đi tới, thuận tay kéo ghế sang ngồi bên cạnh Mạch Quai, hạ giọng nói.
- Đêm qua cậu đi đâu?
Đáp lại chỉ là không khí tĩnh lặng chưa từng thấy, Dương Đình Phong thở dài, bàn tay nhè nhẹ chạm lên mái tóc Mạch Quai, chậm rãi vuốt ve, lại di chuyển xuống vành tai hắn, nửa có nửa không xoa nắn, cho đến khi người nọ có dấu hiệu phản ứng, cựa quậy một lúc, nặng nề ngẩng đầu nhìn lên.
- Vì cái gì không xuống sân, còn ở đây làm cái gì? - Hai mắt Mạch Quai mờ mờ ảo ảo hình ảnh của Dương Đình Phong, trong đầu chỉ tồn tại hai chữ 'chán ghét' .
- Đêm qua cậu đi đâu? - Dương Đình Phong không trả lời, trực tiếp hỏi lại câu vừa rồi.
- Liên quan gì đến cậu? - Mạch Quai ném ánh nhìn khinh thường, liền nằm dài ra bàn, không thèm nhìn đến Dương Đình Phong.
Dương Đình Phong trầm ngâm nhìn hắn, một lúc sau mới lên tiếng.
- Chỉ vì lời nói của tôi mà cậu đi uống rượu?
- Mặc kệ tôi.
- Cậu quan tâm lời nói của tôi đến như vậy sao?
"Rầm" một tiếng, Mạch Quai đứng bật dậy, đạp mạnh vào chân bàn một cái, trừng mắt nhìn Dương Đình Phong, gằn giọng.
- Tôi vì cái gì phải quan tâm? Cậu... tốt nhất nên im lặng như ngày đầu chúng ta gặp nhau đi là vừa. - Liền xoay người định rời khỏi phòng học, phía sau Dương Đình Phong đột ngột mở miệng nói.
- Cậu có biết hành động của cậu có bao nhiêu kỳ quái không? - Dương Đình Phong ngồi dậy, đứng sau lưng Mạch Quai, lạnh lùng nói.
- Tôi kỳ quái hay không có can hệ gì tới cậu? - Mạch Quai vừa nói xong, cổ tay lập tức bị Dương Đình Phong kéo trở về, trong chốc lát hắn đã an bài đứng trước mặt y, mắt kề mắt, khoảng cách gần như đến cự ly milimet. Đối diện với ánh mắt vô cảm xúc kia, tâm tình Mạch Quai đứng ngồi không yên, chỉ biết né tránh, nhưng người nọ vẫn không ngừng truy vấn.
- Vì cái gì hôm qua lại không cự tuyệt? Vì cái gì lại cùng tôi phối hợp hôn môi?
Ánh mắt của Dương Đình Phong dường như muốn ám sát Mạch Quai, đột nhiên Dương Đình Phong có cảm giác, đối phương bắt đầu cảm thấy căng thẳng, người đang cứng lại. Dưới ánh nắng từ cửa sổ rọi qua, chiếu lên thân ảnh hai nam nhân trầm mặc ở một chỗ. Bàn tay Mạch Quai bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt răng, hoang mang nói.
- Cậu thừa biết tôi là đồng tính luyến ái, hơn nữa tôi còn là nam nhân, ai chạm vào tôi đương nhiên phải có chút phản ứng, những việc như vậy hoàn toàn không có gì là kỳ quái.
Thoáng chốc, Dương Đình Phong nở nụ cười lạnh nhạt.
- Suy nghĩ của cậu đơn giản như vậy sao?
Mạch Quai chau mày. Thần sắc trên mặt Dương Đình Phong đột nhiên u tối, Dương Đình Phong tiến một bước, Mạch Quai lui một bước, cứ như vậy kẻ tiến người lui, thẳng đến khi tấm lưng đẩy nhẹ vào cạnh bàn, Dương Đình Phong nhanh tay ôm lấy thắt lưng Mạch Quai kéo sát vào ngực, cúi xuống trụ lấy cánh môi hắn.
====== HẾT CHƯƠNG 10 ======
Trước cửa thư viện, Dương Đình Phong dừng lại một chút, xác nhận phía trước người đi vào có phải là Mạch Quai hay không, ý niệm trong đầu không ngừng nói y muốn gặp hắn, Dương Đình Phong bước nhanh tới, túm lấy cổ tay Mạch Quai. Hắn xoay đầu, vừa rời khỏi nhà đã gặp trúng tên đáng ghét này rồi, Mạch Quai trong đầu nghĩ, dùng lực gạt bỏ bàn tay Dương Đình Phong, không vui vẻ nói.
- Biến ngay cho tôi.
- Nói chuyện đi. - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh nhạt.
- Không muốn. - Liền đẩy cửa ra, toan tính đi vào. Dương Đình Phong đứng bên cạnh đưa tay chặn lại, căn bản không cho Mạch Quai bước vào.
- Rốt cuộc cậu muốn cái gì!? - Mạch Quai nhướn mày, không kiên nhẫn quát.
- Nói chuyện. - Dương Đình Phong sắc mặt không thay đổi.
- Tôi_không_muốn. - Mạch Quai mở to hai mắt, chậm rãi gằn giọng.
- Không muốn cũng phải nói. - Dương Đình Phong dùng sức nắm lấy cánh tay Mạch Quai, thô bạo kéo hắn đi vào con hẻm ở bên cạnh, Mạch Quai có chút đau, hung hăng giật phắt bàn tay Dương Đình Phong, không nhìn đến y, thờ ơ nói.
- Nói nhanh lên.
Dương Đình Phong trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng.
- Tôi xin lỗi. - Thanh âm Dương Đình Phong mang theo ngữ điệu trầm nhẹ truyền tới, đồng dạng còn có ôn nhu mà chân thực, Mạch Quai đứng bên cạnh gồng mình cứng người, ánh mắt lơ đãng lướt qua, không thành thật nói.
- Không cần. Tôi không muốn nghe.
Sắc mặt Dương Đình Phong có điểm không vui, đưa tay giữ lấy bả vai Mạch Quai, đem hắn đối diện với mình, Mạch Quai không dám hô hấp, tầm mắt lảng tránh ánh mắt lạnh như băng của Dương Đình Phong, khoảng cách cả hai rất gần, khiến hắn tâm tình hoảng loạn, ít nhiều khẩn trương, ngữ điệu có hơi run rẩy.
- Cậu còn nói tôi sẽ không nhân nhượng.
Vừa nói xong, Dương Đình Phong đột nhiên kéo Mạch Quai ôm vào trong lòng, Mạch Quai cả kinh mở to mắt, dùng sức giãy dụa, nhưng người nọ căn bản ôm rất chặt, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của y.
- Đừng giận. Tôi đã xin lỗi rồi.
- Cậu! Cậu còn không buông, tôi liền đánh chết cậu! - Mạch Quai nắm hai tay thành quyền, ở phía sau liều mạng đánh vào lưng Dương Đình Phong, không kiên nhẫn quát.
- Tôi vẫn không buông. - Dương Đình Phong nhanh gọn đáp.
Vành tai Mạch Quai ửng đỏ, im bặt không nói gì, nuốt nước miếng, hai tay ở trên lưng Dương Đình Phong chậm rãi thả lỏng, mặc cho người nọ ôm lấy mình. Bàn tay Dương Đình Phong vuốt lấy mái tóc Mạch Quai, dịu dàng đến khó hiểu, ngay lúc này hắn đột nhiên lên tiếng.- Uy, cậu thích tôi có phải không?
Dương Đình Phong kinh ngạc, ngừng động tác, di chuyển tầm mắt, lại bị Mạch Quai đột ngột đẩy ra, hai lông mày chau lại, đối y hỏi.
- Làm sao vậy? Sao không trả lời tôi?
Dương Đình Phong cái gì cũng không nói, nhìn Mạch Quai bằng nửa ánh mắt hoang mang. Mạch Quai nhếch miệng cười, vội xoay người rời đi, đột nhiên một cỗ tay mạnh mẽ kéo trở về, cả người hắn lập tức bị vây hãm trong lồng ngực Dương Đình Phong, lưng bị đẩy dồn vô tường, môi bị điên cuồng đáp xuống.
Lại là loại tình huống bị bức hôn, Mạch Quai trong đầu ai oán nghĩ, khoảnh khắc này, hắn rất muốn đem người trước mặt hung hăng đánh cho một trận, nhưng sức lực của hắn lại không cho phép. Cổ tay bị kiềm chặt trước ngực Dương Đình Phong, gương mặt cũng bị bàn tay Dương Đình Phong ôm chặt, cho dù cố gắng nghiêng đầu né tránh cũng không có khả năng.
Nụ hôn của Dương Đình Phong rất kịch liệt, Mạch Quai có cố sức phản kháng vẫn không có tác dụng, đầu lưỡi Dương Đình Phong thần tốc tiến vào, tiếng gầm mạnh vang dội phát ra, hung hăng mút, hung hăng hôn, bừa bãi càn quấy.
Mạch Quai bị hôn đến mất hết lý trí, bàn tay trong vô thức di chuyển đến tấm lưng Dương Đình Phong, loạn khắp vuốt ve, đối với nụ hôn của Dương Đình Phong điên cuồng đáp lại, vươn đầu lưỡi đón nhận lưỡi Dương Đình Phong, đem nước bọt hòa trộn làm một. Dương Đình Phong không còn tinh thần để ý đến điểm khác thường của đối phương, ở giữa hai cánh đùi Mạch Quai luồn chân vào, dưới lớp vải cọ xát tính khí đã sớm chứa đựng dục vọng mãnh liệt.
- Ô... ưm... - Dương Đình Phong rời khỏi môi Mạch Quai, cả hai tranh thủ thở gấp, lại tiếp tục giáng xuống một nụ hôn sâu. Ngón tay Dương Đình Phong chạm đến áo Mạch Quai, từng cúc áo cởi xuống, ở bên trong vuốt ve hai núm vú hồng nhạt trước ngực.
Trong giây lát Mạch Quai vừa nhận ra loại chuyện mình vừa làm ra, lập tức nheo hai lông mày, đem Dương Đình Phong đẩy mạnh sang một bên, tay chùi lấy miệng, liều mạng thở dốc.
- Cậu... cậu thật sự thích tôi sao? - Mạch Quai đưa mắt nhìn sang, nhếch mép cười khinh thường.
- Tôi không được phép? - Dương Đình Phong ổn định hô hấp, lạnh lùng nói.
Mạch Quai cất tiếng cười lớn, sau đó hạ giọng xuống.
- Loại người như cậu, tôi chỉ có chán ghét.
- Vậy vừa rồi cậu vì cái gì đáp lại nụ hôn của tôi. Cậu thích nó? - Dương Đình Phong thở dài, nặng nề thở dốc, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.
Mạch Quai mím chặt môi dưới, ném cái nhìn căm phẫn sang Dương Đình Phong, một khắc xông tới túm lấy cổ áo y, nghiến răng nghiến lợi.
- Tôi sống chết cũng không muốn dây dưa với cậu, Dương Đình Phong. Đó là cậu ép tôi!
- Cậu thích Hứa Tinh đến như vậy sao? - Dương Đình Phong đổi câu hỏi, làm sắc mặt Mạch Quai chuyển sang màu đen.
- Không phải cậu ta đã thích người khác rồi sao? Cậu cứ như vậy giữ vững tình cảm ấy? - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh như băng, càng khiến Mạch Quai tức đến hô hấp không thông, cắn chặt răng quát.- Ai cho phép cậu xen vào chuyện tình cảm của tôi!!?
- Tôi quan tâm đến cậu, như vậy không được sao!!?
Lần đầu tiên nhìn Dương Đình Phong giận dữ đến như vậy, Mạch Quai không đành lòng buông áo Dương Đình Phong xuống, hai mắt ửng đỏ ngấn lệ, miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu vừa nói.
- Được lắm.... Cậu được lắm. Tôi nói cho cậu biết..... Cậu là loại người tôi ghét nhất trên đời, còn hơn tên khốn Gia Trình đó nữa. - Liền hung hăng đánh một cước vào ngực Dương Đình Phong, xoay người bỏ đi.
Mạch Tư đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, nghe tiếng Mạch Quai trở về liền đứng dậy, đi ra mở cửa, thấy hắn thất tha thất thểu như người say rượu, Mạch Tư gấp gáp tiến tới đỡ lấy, mùi rượu thoang thoảng xông lên mũi.
- Tiểu Quai, em uống rượu sao? Em đã đi đâu?
- Buông em ra. - Mạch Quai đẩy ra Mạch Tư, ngữ điệu say mềm, lảo đảo bước về phía trước, đột nhiên cảm thấy trước mặt trời đất quay cuồng, Mạch Quai dừng cước bộ, tay ôm lấy đầu, nặng nề ngã gục xuống đất.
Mạch Tư ở phía sau hoảng loạn chạy tới, kịp thời đỡ lấy Mạch Quai, kéo vào ngực, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt hắn, hai mắt nhắm chặt, mặt ửng hồng, hơi thở phả ra nồng đậm mùi rượu, xem ra hẳn là uống không ít. Mạch Tư thở dài, choàng cánh tay Mạch Quai vòng qua cổ mình, luồn tay bế ngang hắn lên, đi vào nhà, thẳng lên phòng ngủ của hắn.
Đặt Mạch Quai nằm trên giường, Mạch Tư bước xuống nhà bếp bưng một thau nước nóng lên, dùng khăn ướt lau nhẹ lên trán, nghe người nọ lẩm bẩm nói nhăng nói cuội, đôi lông mi nhè nhẹ mở ra, bờ môi có hơi khô, nhìn Mạch Tư khàn khàn nói.
- Anh hai.
- Ừm, anh đây. - Mạch Tư đang lau cổ giúp hắn, thuận miệng nói.
- Chúng ta... nói chuyện, có được không? - Cổ họng đau rát, lời nói phát ra đại khái không có nửa điểm rõ rệt, chưa nói đến cảm mạo vẫn còn chưa khỏi hẳn, Mạch Quai suy yếu lên tiếng.
- Vậy trả lời anh, em vừa mới đi đâu về, đi bar, hay karoke, vì cái gì lại say thế này? - Mạch Tư đem khăn ướt bỏ vào thau nước nóng, nhìn Mạch Quai nghiêm nghị nói.
Mạch Quai chán nản thở dốc, nặng nề lắc đầu, nói.
- Em chỉ tới quán ăn nướng lề đường... sau đó gọi vài chai rượu ra thôi, anh đừng nghĩ quẩn.
Mạch Tư vừa nghe lập tức an tâm thở phào, bàn tay ôn nhu xoa đầu Mạch Quai, ngữ điệu không được vui nói.
- Em còn nhỏ, không được uống rượu tùy tiện như vậy, sẽ ảnh hướng đến sức khỏe, có biết không? Anh lo cho em lắm đấy.
- Anh hai... - Thanh âm Mạch Quai nghẹn ngào, bờ vai không ngừng run rẩy, nước mắt theo đường dài chảy xuống.
Mạch Tư kinh ngạc nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt ướt đẫm, chau mày.
- Làm sao vậy?
Mạch Quai ngoảnh mặt sang một bên, nuốt nước miếng, ngăn không cho tiếng khóc phát ra, hắn nói.- Em xin lỗi... cầu anh, đừng qua lại với Tuệ Sương nữa.
Thoáng chốc, sắc mặt Mạch Tư tối sầm.
- Vì cái gì?
- Cha mẹ chúng ta bất đồng, nếu như anh và chị ta thành thân, em không muốn anh phải giống như cha mẹ ... những gì em nói đều là muốn tốt cho anh, nghe em một lần đi.
Mạch Tư ngẩng đầu, ổn định lại hô hấp, anh không hiểu Mạch Quai hắn nói như vậy là có ý tứ gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt lành. Mạch Tư ôm lấy mặt mình, nặng nề thở ra một tiếng, thanh âm lạnh lùng nói.
- Em say rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đến trường nữa.
Mạch Tư đứng dậy, xoay người muốn rời đi, phía sau Mạch Quai khàn khàn lên tiếng.
- Những gì em nói đều rất tỉnh táo, anh hai!
Mạch Tư dừng cước bộ, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói.
- Vì chuyện này mà em uống rượu sao?
- Em... - Mạch Quai nghèn nghẹn ở cổ họng, nghĩ đến gương mặt lạnh như băng của Dương Đình Phong, hốc mắt không kiềm được nổi lên tầng nước mỏng, cái gì cũng không nói, im lặng nằm trên giường.
- Tiểu Quai. - Ngay lúc này, Mạch Tư xoay người, hai mắt kiên định nhìn Mạch Quai.
Mạch Quai không nói, lẳng lặng giương hai mắt nhìn anh.
- Em thích đàn ông có phải không? - Thanh âm Mạch Tư lạnh lẽo, khiến cơ thể Mạch Quai run rẩy dữ dội, hắn mở to mắt, đôi môi mấp máy muốn nói, nhưng một chút cũng không thể.
- Trả lời anh. - Mạch Tư bước tới ngồi xuống giường, giữ lấy cánh tay hắn.
- Vâng. - Đấu tranh rất lâu, Mạch Quai mới thu đủ bình tĩnh lên tiếng.
- Tốt. - Mạch Quai không rõ ý tứ của Mạch Tư, liền cau chặt mày, nhìn thấy đồng tử của Mạch Tư u tối.
- Nếu là như vậy... đừng bao giờ tùy tiện quyết định hôn lễ của anh. Em ngủ đi. - Nói xong Mạch Tư liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Mạch Quai khổ sở ôm lấy mặt, tức tối đưa tay vung một cước lên giường, không ngừng thở dốc, nước mắt cũng sớm trào ra.
Buổi sáng, tiếng chuông báo vào tiết tự học vang lên, học sinh hấp tấp lao qua cổng trường, đua nhau chạy ùa vào lớp. Mà Mạch Quai bộ dạng uể ải thiếu sức sống, thất tha thất thểu đi vào chỗ ngồi, ném ba lô vào ngăn bàn, gục đầu nằm xuống.
Hứa Tinh ngồi bên cạnh quét mắt nhìn qua, bàn tay nhỏ gầy lay bả vai hắn, ôn hòa nói.
- Mạch Quai, cậu cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?
Mạch Quai không có ý định ngẩng đầu, thanh âm khàn đặc lên tiếng.
- Mình không sao.
Tiểu Nhàn ngồi phía trước không phải không nghe thấy, đặt bút xuống, xoay người lại chống khuỷu tay lên thành ghế, nheo mày hỏi.
- Uy, vẫn chưa khỏi bệnh sao? Dạo này cậu ăn chơi nhiều quá có phải không?
Mạch Quai từ đầu đến cuối cái gì cũng không nói, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, sau đó lại lâm vào trầm mặc. Hoành Thư ở bên kia kéo ghế ngồi ngay bên cạnh hắn, một phen túm lấy đầu hắn kéo lên, gương mặt xanh xao không chút sức sống khiến người ta cảm thấy quỷ dị, cô nhướn môi lườm một cái, cao giọng quát.
- Tối hôm qua uống rượu có phải không? Ngủ với em gái nào rồi hả?
Mạch Quai hừ nhạt, hung hăng đẩy Hoành Thư sang một bên, mặt không chút huyết sắc, gục đầu xuống bàn. Tiếng Hoành Thư quá lớn, vừa vặn lọt tai Dương Đình Phong ngồi ở phía trên, trên mặt không biểu hiện gì, hơi ngoái đầu nhìn ra sau, lạnh lùng trùm tầm mắt lên thân ảnh Mạch Quai, đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Đến tiết thể dục, mọi người tập trung ở sân vận động, Mạch Quai vẫn như cũ duy trì nằm trong lớp, ngay cả tư thế nằm cũng không thay đổi, cửa phòng bị đẩy ra, Dương Đình Phong tay cho vào túi quần đi tới, thuận tay kéo ghế sang ngồi bên cạnh Mạch Quai, hạ giọng nói.
- Đêm qua cậu đi đâu?
Đáp lại chỉ là không khí tĩnh lặng chưa từng thấy, Dương Đình Phong thở dài, bàn tay nhè nhẹ chạm lên mái tóc Mạch Quai, chậm rãi vuốt ve, lại di chuyển xuống vành tai hắn, nửa có nửa không xoa nắn, cho đến khi người nọ có dấu hiệu phản ứng, cựa quậy một lúc, nặng nề ngẩng đầu nhìn lên.
- Vì cái gì không xuống sân, còn ở đây làm cái gì? - Hai mắt Mạch Quai mờ mờ ảo ảo hình ảnh của Dương Đình Phong, trong đầu chỉ tồn tại hai chữ 'chán ghét' .
- Đêm qua cậu đi đâu? - Dương Đình Phong không trả lời, trực tiếp hỏi lại câu vừa rồi.
- Liên quan gì đến cậu? - Mạch Quai ném ánh nhìn khinh thường, liền nằm dài ra bàn, không thèm nhìn đến Dương Đình Phong.
Dương Đình Phong trầm ngâm nhìn hắn, một lúc sau mới lên tiếng.
- Chỉ vì lời nói của tôi mà cậu đi uống rượu?
- Mặc kệ tôi.
- Cậu quan tâm lời nói của tôi đến như vậy sao?
"Rầm" một tiếng, Mạch Quai đứng bật dậy, đạp mạnh vào chân bàn một cái, trừng mắt nhìn Dương Đình Phong, gằn giọng.
- Tôi vì cái gì phải quan tâm? Cậu... tốt nhất nên im lặng như ngày đầu chúng ta gặp nhau đi là vừa. - Liền xoay người định rời khỏi phòng học, phía sau Dương Đình Phong đột ngột mở miệng nói.
- Cậu có biết hành động của cậu có bao nhiêu kỳ quái không? - Dương Đình Phong ngồi dậy, đứng sau lưng Mạch Quai, lạnh lùng nói.
- Tôi kỳ quái hay không có can hệ gì tới cậu? - Mạch Quai vừa nói xong, cổ tay lập tức bị Dương Đình Phong kéo trở về, trong chốc lát hắn đã an bài đứng trước mặt y, mắt kề mắt, khoảng cách gần như đến cự ly milimet. Đối diện với ánh mắt vô cảm xúc kia, tâm tình Mạch Quai đứng ngồi không yên, chỉ biết né tránh, nhưng người nọ vẫn không ngừng truy vấn.
- Vì cái gì hôm qua lại không cự tuyệt? Vì cái gì lại cùng tôi phối hợp hôn môi?
Ánh mắt của Dương Đình Phong dường như muốn ám sát Mạch Quai, đột nhiên Dương Đình Phong có cảm giác, đối phương bắt đầu cảm thấy căng thẳng, người đang cứng lại. Dưới ánh nắng từ cửa sổ rọi qua, chiếu lên thân ảnh hai nam nhân trầm mặc ở một chỗ. Bàn tay Mạch Quai bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt răng, hoang mang nói.
- Cậu thừa biết tôi là đồng tính luyến ái, hơn nữa tôi còn là nam nhân, ai chạm vào tôi đương nhiên phải có chút phản ứng, những việc như vậy hoàn toàn không có gì là kỳ quái.
Thoáng chốc, Dương Đình Phong nở nụ cười lạnh nhạt.
- Suy nghĩ của cậu đơn giản như vậy sao?
Mạch Quai chau mày. Thần sắc trên mặt Dương Đình Phong đột nhiên u tối, Dương Đình Phong tiến một bước, Mạch Quai lui một bước, cứ như vậy kẻ tiến người lui, thẳng đến khi tấm lưng đẩy nhẹ vào cạnh bàn, Dương Đình Phong nhanh tay ôm lấy thắt lưng Mạch Quai kéo sát vào ngực, cúi xuống trụ lấy cánh môi hắn.
====== HẾT CHƯƠNG 10 ======
Bình luận truyện