Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 7
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, thời điểm dùng bữa trưa cũng vừa vặn đến, học sinh tập trung đông đúc ở căn tin trường, ồn ào náo nhiệt. Hoành Thư kéo Tiểu Nhàn giành vị trí xếp hàng, chưa đầy một phút đã len lỏi lên phía trước, hăng hái gọi đồ ăn, Mạch Quai đứng bên ngoài chăm chú bấm điện thoại, cũng không phải không để ý đến hai "cô nương" kia, bĩu môi dưới lắc đầu bái phục, lại tiếp tục dán mắt vào màn hình.
- Uy, cậu không gọi đồ ăn sao. Đang nhắn tin cho ai đấy? Bạn gái à? - Hoành Thư và Tiểu Nhàn gọi đồ ăn xong, vừa vặn đi tới đã nhìn thấy người nọ thủy chung ôm điện thoại từ nãy đến giờ, ngữ điệu giễu cợt nói.
- Bạn gái cái đầu cậu ý. Tôi qua bên đó đây. - Mạch Quai tính vung tay tặng một cú lên đầu Hoành Thư, vẫn là hạ tay xuống, cho điện thoại vào túi quần, bước qua quầy thức ăn.
Thức ăn được trưng bày thành hàng dài trên bàn, đặc biệt hấp dẫn hai con mắt Mạch Quai, tay cầm khay và thìa, đi tới đi lui vẫn không biết nên chọn cái nào cho thỏa đáng, Mạch Quai giương hai mắt to tròn nhìn cô đầu bếp, dùng giọng điệu nịnh hót.
- Dì, có thể cho cháu lấy hết mấy cái này được không?
Đầu bếp nhìn Mạch Quai đảo mắt một vòng, nặng lời nói.
- Chỉ được lấy tối đa 3 món thôi, còn để phần cho học sinh khác nữa.
Mạch Quai ủy khuất đặt khay xuống, kéo lấy cánh tay cô đầu bếp lắc qua lắc lại, làm bộ mặt cún con cầu xin.
- Dì thương cháu một chút đi, thực sự đồ ăn dì làm rất rất ngon, cháu muốn ăn hết chỗ này, đi mà dì, nếu không thì cho cháu 5 món, 5 món là được rồi, a?
Cảm thấy đối phương càng lúc càng phiền toái, cô đầu bếp loạn hết cả đầu, một phen kéo tay Mạch Quai ra, bất đắc dĩ lên tiếng.
- Hảo a hảo a, cậu phiền quá! Lấy đi!
Mạch Quai khanh khách cười rộ lên, nụ cười của hắn lại rất cuốn hút, Dương Đình Phong ngay lúc đi tới kịp thời chứng kiến khung cảnh ấy, không khỏi ngây người một lúc, khay đồ ăn trên tay thiếu chút nữa đánh rơi xuống đất, cũng may đám nữ sinh ở phía sau không ngừng nhìn y reo hò náo loạn, Dương Đình Phong rất nhanh đem suy nghĩ kia đánh tuột ra sau, đi tới gọi thức uống, bưng khay đồ ăn tìm được vị trí ưng ý ngồi xuống.
Mạch Quai đang tìm chỗ ngồi, bị đám nữ sinh đột nhiên chạy loạn về phía Dương Đình Phong đụng phải, miệng chậc chậc hai tiếng, bước tới chỗ Hoành Thư và Tiểu Nhàn đang "bà tám" với bạn học ở lớp khác.
- Uy, tìm được chỗ ngồi chưa vậy?
- Xùy, đàn ông con trai mà cứ bám theo đám con gái bọn tôi hoài vậy, tự thân tìm chỗ ngồi đi! - Tiểu Nhàn xua tay tùy tiện trả lời, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục quay sang cuộc trò chuyện.
Mạch Quai bị làm cho sinh khí, gằn giọng quát.
- Này, tôi vì cái gì phải bám theo hai người, đừng có nói với tôi một lát hai cậu cũng hùa theo bọn người kia đi tới chỗ Dương Đình Phong đấy nhá!
Hoành Thư và Tiểu Nhàn hết lời nói với hắn, hừ lạnh một tiếng, nương theo bàn ăn của Dương Đình Phong đang được đám nữ sinh vây quanh nhìn sang, bĩu môi nói.- Người ta nổi tiếng thì được nhiều người theo đuổi là phải thôi. Sao vậy? Cậu ganh tị à?
- Tôi? Ganh tị với cậu ta? Hai cậu bị vi rút ăn hết não rồi à? Thực sự tôi cũng không hiểu nỗi đám con gái các người, cậu ta có chỗ nào mà lại được yêu thích như thế chứ, cả ngày chỉ ôm lấy ba cái cuốn sách vụ án pháp luật vớ vẩn, mặt thì lúc nào cũng đơ như khúc gỗ, thích chỗ nào chứ? - Mạch Quai vừa nói vừa lườm sang Dương Đình Phong một cái, nháy mắt nhìn ra lời nói có điểm hoang mang.
- Uy, cậu thật lạc hậu, cái này người ta gọi là... lạnh lùng đó. Yên tâm, chỉ cần ngày nào cậu cũng lạnh lùng như cậu ấy, thảo nào cũng sẽ có người theo đuổi cậu. - Hoành Thư vỗ mạnh vào lưng Mạch Quai, cho hắn vài lời cổ vũ tinh thần, nụ cười khiến người khác phải sởn gai ốc.
- Ai theo đuổi tôi? - Mạch Quai nheo chặt hai lông mày.
- Đấy, bà cô đầu bếp đấy. Chúc may mắn a. - Nói xong Hoành Thư và Tiểu Nhàn đắc ý cười lớn, nhanh chóng bưng khay đồ ăn chạy mất bóng dáng.
- Cậu! - Cố nén cơn giận trong lòng, Mạch Quai thở dốc nhìn thân ảnh Dương Đình Phong ở phía trước, hừ lạnh một tiếng, cầm khay thức ăn ngồi ở cuối dãy.
Không biết hôm nay dở chứng gì, Mạch Quai từ suốt bữa ăn hung hăng cho một nắm thức ăn đưa vào miệng nhai ngấu nghiến, hai tay cầm hai đùi gà to tướng liều mạng cắn xé, cơ hồ muốn đem phần ăn của mình trút hết mọi giận dữ của hắn.
Mắt Mạch Quai lại nhìn sang chỗ ngồi của Dương Đình Phong, y bộ dạng điềm đạm chăm chú dùng bữa, mà đám nữ sinh lại mồm mép luyên thuyên muốn bắt chuyện cùng y. Mạch Quai ngồi bên này siết chặt đôi đũa trong tay, miệng lẩm bẩm.
- Thực sự chẳng khác gì mấy con ruồi bám lấy thức ăn đã ôi thiu. Tôi đây cũng không phải không đẹp trai, vừa tốt bụng lại vừa phong độ, ít nhiều cũng có khuyết điểm là nổi giận vô cớ mà thôi. Bất quá, nói như thế nào vẫn là tôi tốt hơn cậu ta gấp trăm lần. - Tự an ủi chính mình, Mạch Quai đắc ý gật đầu, một lần lại một lần cho cả ngụm thức ăn nhét hết vào miệng, kết quả lại thành ra hai bên má phình to như cái trống, nhìn qua có điểm vô cùng nực cười.
- Đồ heo mập.
- Khụ... khụ. - Bị thanh âm một người bất thình lình truyền đến, Mạch Quai suýt chút nữa phọt cơm ra ngoài, một bên cố nén nhịn xuống, thức ăn nghèn nghẹn ở cổ họng, tay vỗ lấy ngực, vừa ho khan vừa ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên không sai chính là Dương Đình Phong.
- Cái gì?
Dương Đình Phong không nói, đem khay đồ ăn đặt lên bàn, kéo ghế ngồi xuống đối diện Mạch Quai. Mạch Quai lúc này không có hứng thú ăn uống nữa, vụng về lấy khăn giấy lau sơ qua miệng, nhìn Dương Đình Phong cười cười lấy lệ, liền cầm khay thức ăn đứng dậy toan tính bỏ đi.
- Cậu muốn đi đâu? - Dương Đình Phong chống khuỷu tay lên bàn, lạnh lùng nói.
- Đi đâu kệ tôi, chỉ cần không nhìn thấy bản mặt của cậu. - Lời nói chỉ vừa kịp dứt, Mạch Quai bị Dương Đình Phong kéo ngược trở về, trong giây lát hắn đã ổn định ngồi xuống bên cạnh y.- Tôi cho phép cậu đi sao? - Dương Đình Phong nhàn nhạt hỏi.
- Cậu có quyền đó sao? - Mạch Quai ngay lập tức phản bác lại một câu.
- Ngồi yên đó cho tôi. - Lại đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Mạch Quai, tay còn lại cầm lấy đũa gắp thức ăn lên miệng.
Mạch Quai một bên ra sức giãy dụa, hậu quả vẫn không có tác dụng gì, hắn chán nản hừ lạnh, trầm mặc nhìn sang biểu tình của Dương Đình Phong, thờ ơ hỏi.
- Mà đột nhiên qua đây ngồi là có ý gì?
- Ở đây tránh ồn ào. - Dương Đình Phong không có ý định ngẩng đầu, đồng thời trả lời.
Mạch Quai nhếch môi cười bất mãn, một phen đem tay Dương Đình Phong giật mạnh một cái, cao giọng quát.
- Vậy ra cậu muốn qua đây làm tôi bẽ mặt nữa sao?
- Làm sao? Không muốn cùng tôi ăn trưa? - Dương Đình Phong ngừng một lúc, quay sang nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi.
- Phí lời. Đừng ở đó làm tôi nổi giận a, cậu thừa biết tôi không ưa gì cậu rồi còn hỏi.
- Sao cũng được. - Dương Đình Phong không để ý tới, lảnh đạm nói một câu ngắn gọn, lại nhớ đến một chuyện, vô thức hỏi.
- Phải rồi, Tiểu Tinh của cậu đâu?
- Cậu ấy mang theo đồ ăn, không xuống đây dùng cơm cùng bọn tôi.
- Ừm. - Dương Đình Phong gật đầu đã biết, tiếp tục dùng bữa cơm dang dở của mình.
Mạch Quai lẩm bẩm trong miệng nói gì đó, không muốn cùng người nọ đấu khẩu nữa, bất đắc dĩ kéo đĩa thức ăn qua, cầm đôi đũa giậm giậm miếng thịt nạc trên đĩa, không khí lúc này đột nhiên có điểm khác thường, Mạch Quai nheo hai mắt, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đám nữ sinh nọ đứng ở trước bàn hai mắt chớp chớp nhìn hắn, bộ dạng ra vẻ cầu xin muốn hắn sớm rời đi.
- Nhìn cái gì? Muốn ngắm trai thì biến qua kia! - Liền cáu gắt quát tháo, cả căn tin không khỏi tò mò ngoái đầu nhìn chăm chăm vào hắn.
Đám nữ sinh bị làm cho một phen hoảng sợ, ngậm ngùi bước nhanh bước chậm rời đi chỗ khác, hai mắt cũng không quên đoái hoài nhìn sang Dương Đình Phong, lại bắt gặp cặp mắt bừng bừng sát khí của người nọ, không dám quay đầu lại nữa, nhanh như chớp chạy đi.
Mạch Quai phiền toái thở dài một tiếng, lúc này mới phát giác có ánh mắt đang nhắm thẳng vào mình, liền quay đầu nhìn qua, Dương Đình Phong miệng nhếch lên một đường cong quyến rũ, tay chống lên đầu, bội phục nhìn hắn.
- Bà chằng như cậu cũng thật ghê ghớm.
- Con mẹ nó cậu vừa nói cái gì!!? - Cơn giận đột nhiên bộc phát, Mạch Quai muốn tìm một vật phát tiết, tầm mắt trong vô thức nhìn thấy cái nĩa trên bàn, liền vơ lấy giơ lên không trung hăm dọa.
Dương Đình Phong không nói, chỉ lắc đầu bật cười thành tiếng, mà nụ cười kia căn bản làm cho Mạch Quai điêu đứng ở một chỗ, xem ra người nọ không hẳn là khúc gỗ như mình từng suy đoán, Mạch Quai trong đầu thầm nghĩ như vậy, chậm rãi hạ nĩa xuống, quay sang dùng phần cơm của mình, thỉnh thoảng cũng không quên liếc mắt nhìn Dương Đình Phong một cái, lại vô tình bị người nọ phát hiện, liền nhanh chóng thu tầm mắt, không dám nhìn tới nữa.Bên ngoài trời đã tạnh mưa, nắng vàng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi sưởi ấm phòng học, khí trời thập phần hoàn hảo, tựa như một dự báo sự việc tốt đẹp sắp sửa xảy đến. Tiết học trở lại, học sinh ổn định vào chỗ ngồi, hiệu trưởng Ninh lúc này đột ngột bước vào lớp, thông báo cho mọi người.
- Thầy có tin vui cho các em đây. Hai tuần nữa trường của chúng ta sẽ tổ chức một chuyến du lịch tới Hawaii do trường và ban cán bộ Sở tài trợ.
Quả nhiên thời tiết đã dự đoán tất cả, cả lớp ai cũng không thể tin vào tai mình, từng tiếng reo hò đầy phấn khích làm náo loạn cả phòng học, ngay cả Hoành Thư và Tiểu Nhàn cũng không ngừng la hét.
- Tất cả chúng ta ai cũng có cơ hội dẫn theo một người bạn đi cùng, nếu là cựu học sinh thì càng tốt, quan trọng là phải biết giữ ý thức.
- Vâng!!
- Được rồi, thầy chỉ thông báo như vậy thôi. Tuần sau nhà trường sẽ nói rõ hơn về chuyến đi này, chào các em. - Thầy hiệu trưởng từ tốn nở nụ cười, liền xoay người rời khỏi lớp.
Mạch Quai tai đang đeo headphone, Tiểu Nhàn bất thình lình quay xuống nhe răng cười ha hả, Mạch Quai chau mày lại, bỏ headphone xuống, Tiểu Nhàn hai mắt đầy âm hiểm nhìn hắn.
- Uy, đây không phải là chuyến đi tầm thường nha. Là Hawaii đó, cậu không định lợi dụng thời điểm này mà ở bên cạnh lấy lòng Tiểu Tinh sao?
Mạch Quai âm thầm tính toán trong đầu, đưa tay vuốt vuốt cằm mình, lén lút đưa mắt nhìn sang thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh, nhếch miệng cười.
- Chuyện đó không cần cậu quản, tôi đã có biện pháp.
- Ai nha, cậu cũng thật chu đáo. Phải rồi, cậu có dự định rủ thêm ai đi cùng không? . - Tiểu Nhàn đẩy đẩy cánh tay Mạch Quai cười tà, cao hứng hỏi một câu.
- Hiện tại hẳn là có. Tôi có quen một đàn chị ở Nga, nghe bảo tuần này chị ấy về đây chơi, có lẽ tôi sẽ mời chị ấy đi cùng cho vui, khi đó tôi sẽ giới thiệu cho hai cậu.
- OK. - Tiểu Nhàn nói xong, cô giáo chủ nhiệm cũng vừa vặn bước vào lớp, học sinh liền đứng dậy chào hỏi, tiết học vẫn như thường lệ bắt đầu.
Buổi tối ở căn hộ, Dương Đình Phong ngồi ở bàn học làm bài tập, hai mắt đeo kính không tròng, năm ngón tay tinh tế cầm bút không ngừng viết lách, bộ dạng hết sức chuyên chú. Điện thoại đang sạc trên đầu giường vang lên, Dương Đình Phong ngừng động tác, cởi kính ra, đi tới đầu giường rút dây sạc, cầm điện thoại lên, màn hình hiện lên dòng chữ "Cha đang gọi", Dương Đình Phong cong khóe miệng, nhấn nút trả lời.
- Cha.
- Phong, bên đó thế nào rồi? - Thanh âm bên đầu dây mang theo chút mỏi mệt của phụ thân, Dương Đình Phong ngồi trên giường, có lệ nói.
- Cũng ổn. Còn cha, sức khỏe thế nào?
- Công việc ở bên đây khá bận rộn. Thỉnh thoảng hơi nhức đầu. Việc học của con vẫn như cũ chứ? - Cha ngoài ý muốn trả lời, nhàn nhạt cười trấn an Dương Đình Phong, liền đổi chủ đề.
- Vẫn như cũ. - Dương Đình Phong hạ giọng nói.
- Tốt. Bất quá thỉnh thoảng con nên dành thời gian thư giãn một chút. - Cha vẫn không yên tâm nhắc nhở.
- Con vẫn thường mua sách về đọc, cha đừng lo. Vốn dĩ, không phải cha cũng như vậy sao? - Dương Đình Phong đứng dậy, sải bước đi quanh mép giường.
- Vậy thì đừng noi gương ông già này nữa. Được rồi, cha cúp máy đây, tạm biệt con.
- Vâng. - Nói xong Dương Đình Phong liền cúp điện thoại, mắt vô thức dõi theo bên ngoài cửa sổ khu căn hộ cao cấp, trầm ngâm đứng rất lâu, sau đó đi tới tủ quần áo khoác áo len vào, thuận tay cầm theo áo nhựa (aka áo mưa) dự phòng, rời khỏi căn hộ.
Thư viện Đài Loan lúc này đã đóng cửa, Dương Đình Phong đứng bên ngoài thở dài một tiếng, đưa tay nhìn đồng hồ, lại ngó đầu nhìn vào bên trong cửa kính tối đen không lấy một bóng người, còn đang toan tính trở về, thân ảnh quen thuộc từ phía xa chạy tới, tay ôm một chồng truyện tranh, nhìn qua cảm thấy thực phần cồng kềnh.
- Uy, tên bánh bèo, cậu cũng tới đây trả sách sao? - Mạch Quai không ngừng thở dốc, môi trắng bệch không chút huyết, ánh mắt Dương Đình Phong lảnh đạm quét một lượt, lạnh lùng nói.
- Không. Tôi đến đây mượn sách.
- 11 giờ thư viện đã đóng cửa rồi. Cậu tới đây hai ngày rồi mà vẫn quên sao? - Mạch Quai lắc đầu chịu thua, bật cười thành tiếng, tay ôm truyện tranh đi đến thùng thư đặt trước cửa ra vào.
- Thế còn cậu? Tới đây làm gì? - Dương Đình Phong có chút hiếu kỳ, chăm chút nhìn từng động tác của hắn.
- Tôi đến trả sách. - Mạch Quai vừa nói vừa đem một cuốn truyện bỏ vào lỗ ở phía trên thùng thư, sau cảm thấy có điểm gì đó không đúng, giương mắt nhìn lên, lại bắt gặp biểu tình khó hiểu của Dương Đình Phong.
- Nhìn cái gì? Lạ lắm sao? Trả sách thì chỉ cần bỏ sách vào đây thôi.
- Vì cái gì? - Dương Đình Phong hơi chau mày, thuận miệng hỏi.
- Con mẹ nó đầu cậu có vấn đề hả? Uy, đã bánh bèo mà đần độn nữa, tôi không hiểu vì cái gì cậu lại nổi tiếng ở trường như vậy đấy?
- Không biết thì hỏi, việc gì cậu phải ganh tị với tôi. - Dương Đình Phong thở dài, thanh âm trầm thấp nói.
- Ai... ai thèm ganh tị với cậu? Bác Tư thấy thùng thư này bỏ đi thì phí, cho nên mới lắp ở trước cửa, thông một cái ống ở phía sau, chỉ cần bỏ sách vào đây, tự động nó sẽ tuột vào bên trong, ở trong bác Tư cũng đặt sẵn một cái thùng, buổi sáng chỉ cần lấy sách ở trong thùng xếp lại là được. - Mạch Quai đứng ở đó giải thích một tràng, cũng không quên nhìn sang biểu tình Dương Đình Phong, cao giọng nói.
- Hiện tại đã biết chưa? Giải thích với cậu chỉ có phí nước bọt của tôi.
Dương Đình Phong cười nhạt, còn chưa chờ Mạch Quai phản ứng, liền bước tới khuân chồng truyện tranh trên tay hắn, từ tốn bỏ vào thùng thư. Mạch Quai đứng bên cạnh vẫn chưa hết loạn, chớp chớp mắt nhìn Dương Đình Phong, đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, mới lên tiếng.
- Uy, vì cái gì lại giúp tôi?
Dương Đình Phong cho hai tay vào túi áo, nhìn Mạch Quai một lượt, liền thu tầm mắt, lạnh nhạt nói.
- Tôi không giúp cậu. Chỉ muốn thử trả sách là như thế nào thôi.
Mạch Quai ở phía sau lén lút vung tay lên không trung muốn đánh người nọ một cước, nhưng vẫn đè nén cơn giận, giậm chân bước đi, vừa lúc này bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa.
====== HẾT CHƯƠNG 7 ======
- Uy, cậu không gọi đồ ăn sao. Đang nhắn tin cho ai đấy? Bạn gái à? - Hoành Thư và Tiểu Nhàn gọi đồ ăn xong, vừa vặn đi tới đã nhìn thấy người nọ thủy chung ôm điện thoại từ nãy đến giờ, ngữ điệu giễu cợt nói.
- Bạn gái cái đầu cậu ý. Tôi qua bên đó đây. - Mạch Quai tính vung tay tặng một cú lên đầu Hoành Thư, vẫn là hạ tay xuống, cho điện thoại vào túi quần, bước qua quầy thức ăn.
Thức ăn được trưng bày thành hàng dài trên bàn, đặc biệt hấp dẫn hai con mắt Mạch Quai, tay cầm khay và thìa, đi tới đi lui vẫn không biết nên chọn cái nào cho thỏa đáng, Mạch Quai giương hai mắt to tròn nhìn cô đầu bếp, dùng giọng điệu nịnh hót.
- Dì, có thể cho cháu lấy hết mấy cái này được không?
Đầu bếp nhìn Mạch Quai đảo mắt một vòng, nặng lời nói.
- Chỉ được lấy tối đa 3 món thôi, còn để phần cho học sinh khác nữa.
Mạch Quai ủy khuất đặt khay xuống, kéo lấy cánh tay cô đầu bếp lắc qua lắc lại, làm bộ mặt cún con cầu xin.
- Dì thương cháu một chút đi, thực sự đồ ăn dì làm rất rất ngon, cháu muốn ăn hết chỗ này, đi mà dì, nếu không thì cho cháu 5 món, 5 món là được rồi, a?
Cảm thấy đối phương càng lúc càng phiền toái, cô đầu bếp loạn hết cả đầu, một phen kéo tay Mạch Quai ra, bất đắc dĩ lên tiếng.
- Hảo a hảo a, cậu phiền quá! Lấy đi!
Mạch Quai khanh khách cười rộ lên, nụ cười của hắn lại rất cuốn hút, Dương Đình Phong ngay lúc đi tới kịp thời chứng kiến khung cảnh ấy, không khỏi ngây người một lúc, khay đồ ăn trên tay thiếu chút nữa đánh rơi xuống đất, cũng may đám nữ sinh ở phía sau không ngừng nhìn y reo hò náo loạn, Dương Đình Phong rất nhanh đem suy nghĩ kia đánh tuột ra sau, đi tới gọi thức uống, bưng khay đồ ăn tìm được vị trí ưng ý ngồi xuống.
Mạch Quai đang tìm chỗ ngồi, bị đám nữ sinh đột nhiên chạy loạn về phía Dương Đình Phong đụng phải, miệng chậc chậc hai tiếng, bước tới chỗ Hoành Thư và Tiểu Nhàn đang "bà tám" với bạn học ở lớp khác.
- Uy, tìm được chỗ ngồi chưa vậy?
- Xùy, đàn ông con trai mà cứ bám theo đám con gái bọn tôi hoài vậy, tự thân tìm chỗ ngồi đi! - Tiểu Nhàn xua tay tùy tiện trả lời, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục quay sang cuộc trò chuyện.
Mạch Quai bị làm cho sinh khí, gằn giọng quát.
- Này, tôi vì cái gì phải bám theo hai người, đừng có nói với tôi một lát hai cậu cũng hùa theo bọn người kia đi tới chỗ Dương Đình Phong đấy nhá!
Hoành Thư và Tiểu Nhàn hết lời nói với hắn, hừ lạnh một tiếng, nương theo bàn ăn của Dương Đình Phong đang được đám nữ sinh vây quanh nhìn sang, bĩu môi nói.- Người ta nổi tiếng thì được nhiều người theo đuổi là phải thôi. Sao vậy? Cậu ganh tị à?
- Tôi? Ganh tị với cậu ta? Hai cậu bị vi rút ăn hết não rồi à? Thực sự tôi cũng không hiểu nỗi đám con gái các người, cậu ta có chỗ nào mà lại được yêu thích như thế chứ, cả ngày chỉ ôm lấy ba cái cuốn sách vụ án pháp luật vớ vẩn, mặt thì lúc nào cũng đơ như khúc gỗ, thích chỗ nào chứ? - Mạch Quai vừa nói vừa lườm sang Dương Đình Phong một cái, nháy mắt nhìn ra lời nói có điểm hoang mang.
- Uy, cậu thật lạc hậu, cái này người ta gọi là... lạnh lùng đó. Yên tâm, chỉ cần ngày nào cậu cũng lạnh lùng như cậu ấy, thảo nào cũng sẽ có người theo đuổi cậu. - Hoành Thư vỗ mạnh vào lưng Mạch Quai, cho hắn vài lời cổ vũ tinh thần, nụ cười khiến người khác phải sởn gai ốc.
- Ai theo đuổi tôi? - Mạch Quai nheo chặt hai lông mày.
- Đấy, bà cô đầu bếp đấy. Chúc may mắn a. - Nói xong Hoành Thư và Tiểu Nhàn đắc ý cười lớn, nhanh chóng bưng khay đồ ăn chạy mất bóng dáng.
- Cậu! - Cố nén cơn giận trong lòng, Mạch Quai thở dốc nhìn thân ảnh Dương Đình Phong ở phía trước, hừ lạnh một tiếng, cầm khay thức ăn ngồi ở cuối dãy.
Không biết hôm nay dở chứng gì, Mạch Quai từ suốt bữa ăn hung hăng cho một nắm thức ăn đưa vào miệng nhai ngấu nghiến, hai tay cầm hai đùi gà to tướng liều mạng cắn xé, cơ hồ muốn đem phần ăn của mình trút hết mọi giận dữ của hắn.
Mắt Mạch Quai lại nhìn sang chỗ ngồi của Dương Đình Phong, y bộ dạng điềm đạm chăm chú dùng bữa, mà đám nữ sinh lại mồm mép luyên thuyên muốn bắt chuyện cùng y. Mạch Quai ngồi bên này siết chặt đôi đũa trong tay, miệng lẩm bẩm.
- Thực sự chẳng khác gì mấy con ruồi bám lấy thức ăn đã ôi thiu. Tôi đây cũng không phải không đẹp trai, vừa tốt bụng lại vừa phong độ, ít nhiều cũng có khuyết điểm là nổi giận vô cớ mà thôi. Bất quá, nói như thế nào vẫn là tôi tốt hơn cậu ta gấp trăm lần. - Tự an ủi chính mình, Mạch Quai đắc ý gật đầu, một lần lại một lần cho cả ngụm thức ăn nhét hết vào miệng, kết quả lại thành ra hai bên má phình to như cái trống, nhìn qua có điểm vô cùng nực cười.
- Đồ heo mập.
- Khụ... khụ. - Bị thanh âm một người bất thình lình truyền đến, Mạch Quai suýt chút nữa phọt cơm ra ngoài, một bên cố nén nhịn xuống, thức ăn nghèn nghẹn ở cổ họng, tay vỗ lấy ngực, vừa ho khan vừa ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên không sai chính là Dương Đình Phong.
- Cái gì?
Dương Đình Phong không nói, đem khay đồ ăn đặt lên bàn, kéo ghế ngồi xuống đối diện Mạch Quai. Mạch Quai lúc này không có hứng thú ăn uống nữa, vụng về lấy khăn giấy lau sơ qua miệng, nhìn Dương Đình Phong cười cười lấy lệ, liền cầm khay thức ăn đứng dậy toan tính bỏ đi.
- Cậu muốn đi đâu? - Dương Đình Phong chống khuỷu tay lên bàn, lạnh lùng nói.
- Đi đâu kệ tôi, chỉ cần không nhìn thấy bản mặt của cậu. - Lời nói chỉ vừa kịp dứt, Mạch Quai bị Dương Đình Phong kéo ngược trở về, trong giây lát hắn đã ổn định ngồi xuống bên cạnh y.- Tôi cho phép cậu đi sao? - Dương Đình Phong nhàn nhạt hỏi.
- Cậu có quyền đó sao? - Mạch Quai ngay lập tức phản bác lại một câu.
- Ngồi yên đó cho tôi. - Lại đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Mạch Quai, tay còn lại cầm lấy đũa gắp thức ăn lên miệng.
Mạch Quai một bên ra sức giãy dụa, hậu quả vẫn không có tác dụng gì, hắn chán nản hừ lạnh, trầm mặc nhìn sang biểu tình của Dương Đình Phong, thờ ơ hỏi.
- Mà đột nhiên qua đây ngồi là có ý gì?
- Ở đây tránh ồn ào. - Dương Đình Phong không có ý định ngẩng đầu, đồng thời trả lời.
Mạch Quai nhếch môi cười bất mãn, một phen đem tay Dương Đình Phong giật mạnh một cái, cao giọng quát.
- Vậy ra cậu muốn qua đây làm tôi bẽ mặt nữa sao?
- Làm sao? Không muốn cùng tôi ăn trưa? - Dương Đình Phong ngừng một lúc, quay sang nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi.
- Phí lời. Đừng ở đó làm tôi nổi giận a, cậu thừa biết tôi không ưa gì cậu rồi còn hỏi.
- Sao cũng được. - Dương Đình Phong không để ý tới, lảnh đạm nói một câu ngắn gọn, lại nhớ đến một chuyện, vô thức hỏi.
- Phải rồi, Tiểu Tinh của cậu đâu?
- Cậu ấy mang theo đồ ăn, không xuống đây dùng cơm cùng bọn tôi.
- Ừm. - Dương Đình Phong gật đầu đã biết, tiếp tục dùng bữa cơm dang dở của mình.
Mạch Quai lẩm bẩm trong miệng nói gì đó, không muốn cùng người nọ đấu khẩu nữa, bất đắc dĩ kéo đĩa thức ăn qua, cầm đôi đũa giậm giậm miếng thịt nạc trên đĩa, không khí lúc này đột nhiên có điểm khác thường, Mạch Quai nheo hai mắt, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đám nữ sinh nọ đứng ở trước bàn hai mắt chớp chớp nhìn hắn, bộ dạng ra vẻ cầu xin muốn hắn sớm rời đi.
- Nhìn cái gì? Muốn ngắm trai thì biến qua kia! - Liền cáu gắt quát tháo, cả căn tin không khỏi tò mò ngoái đầu nhìn chăm chăm vào hắn.
Đám nữ sinh bị làm cho một phen hoảng sợ, ngậm ngùi bước nhanh bước chậm rời đi chỗ khác, hai mắt cũng không quên đoái hoài nhìn sang Dương Đình Phong, lại bắt gặp cặp mắt bừng bừng sát khí của người nọ, không dám quay đầu lại nữa, nhanh như chớp chạy đi.
Mạch Quai phiền toái thở dài một tiếng, lúc này mới phát giác có ánh mắt đang nhắm thẳng vào mình, liền quay đầu nhìn qua, Dương Đình Phong miệng nhếch lên một đường cong quyến rũ, tay chống lên đầu, bội phục nhìn hắn.
- Bà chằng như cậu cũng thật ghê ghớm.
- Con mẹ nó cậu vừa nói cái gì!!? - Cơn giận đột nhiên bộc phát, Mạch Quai muốn tìm một vật phát tiết, tầm mắt trong vô thức nhìn thấy cái nĩa trên bàn, liền vơ lấy giơ lên không trung hăm dọa.
Dương Đình Phong không nói, chỉ lắc đầu bật cười thành tiếng, mà nụ cười kia căn bản làm cho Mạch Quai điêu đứng ở một chỗ, xem ra người nọ không hẳn là khúc gỗ như mình từng suy đoán, Mạch Quai trong đầu thầm nghĩ như vậy, chậm rãi hạ nĩa xuống, quay sang dùng phần cơm của mình, thỉnh thoảng cũng không quên liếc mắt nhìn Dương Đình Phong một cái, lại vô tình bị người nọ phát hiện, liền nhanh chóng thu tầm mắt, không dám nhìn tới nữa.Bên ngoài trời đã tạnh mưa, nắng vàng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi sưởi ấm phòng học, khí trời thập phần hoàn hảo, tựa như một dự báo sự việc tốt đẹp sắp sửa xảy đến. Tiết học trở lại, học sinh ổn định vào chỗ ngồi, hiệu trưởng Ninh lúc này đột ngột bước vào lớp, thông báo cho mọi người.
- Thầy có tin vui cho các em đây. Hai tuần nữa trường của chúng ta sẽ tổ chức một chuyến du lịch tới Hawaii do trường và ban cán bộ Sở tài trợ.
Quả nhiên thời tiết đã dự đoán tất cả, cả lớp ai cũng không thể tin vào tai mình, từng tiếng reo hò đầy phấn khích làm náo loạn cả phòng học, ngay cả Hoành Thư và Tiểu Nhàn cũng không ngừng la hét.
- Tất cả chúng ta ai cũng có cơ hội dẫn theo một người bạn đi cùng, nếu là cựu học sinh thì càng tốt, quan trọng là phải biết giữ ý thức.
- Vâng!!
- Được rồi, thầy chỉ thông báo như vậy thôi. Tuần sau nhà trường sẽ nói rõ hơn về chuyến đi này, chào các em. - Thầy hiệu trưởng từ tốn nở nụ cười, liền xoay người rời khỏi lớp.
Mạch Quai tai đang đeo headphone, Tiểu Nhàn bất thình lình quay xuống nhe răng cười ha hả, Mạch Quai chau mày lại, bỏ headphone xuống, Tiểu Nhàn hai mắt đầy âm hiểm nhìn hắn.
- Uy, đây không phải là chuyến đi tầm thường nha. Là Hawaii đó, cậu không định lợi dụng thời điểm này mà ở bên cạnh lấy lòng Tiểu Tinh sao?
Mạch Quai âm thầm tính toán trong đầu, đưa tay vuốt vuốt cằm mình, lén lút đưa mắt nhìn sang thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh, nhếch miệng cười.
- Chuyện đó không cần cậu quản, tôi đã có biện pháp.
- Ai nha, cậu cũng thật chu đáo. Phải rồi, cậu có dự định rủ thêm ai đi cùng không? . - Tiểu Nhàn đẩy đẩy cánh tay Mạch Quai cười tà, cao hứng hỏi một câu.
- Hiện tại hẳn là có. Tôi có quen một đàn chị ở Nga, nghe bảo tuần này chị ấy về đây chơi, có lẽ tôi sẽ mời chị ấy đi cùng cho vui, khi đó tôi sẽ giới thiệu cho hai cậu.
- OK. - Tiểu Nhàn nói xong, cô giáo chủ nhiệm cũng vừa vặn bước vào lớp, học sinh liền đứng dậy chào hỏi, tiết học vẫn như thường lệ bắt đầu.
Buổi tối ở căn hộ, Dương Đình Phong ngồi ở bàn học làm bài tập, hai mắt đeo kính không tròng, năm ngón tay tinh tế cầm bút không ngừng viết lách, bộ dạng hết sức chuyên chú. Điện thoại đang sạc trên đầu giường vang lên, Dương Đình Phong ngừng động tác, cởi kính ra, đi tới đầu giường rút dây sạc, cầm điện thoại lên, màn hình hiện lên dòng chữ "Cha đang gọi", Dương Đình Phong cong khóe miệng, nhấn nút trả lời.
- Cha.
- Phong, bên đó thế nào rồi? - Thanh âm bên đầu dây mang theo chút mỏi mệt của phụ thân, Dương Đình Phong ngồi trên giường, có lệ nói.
- Cũng ổn. Còn cha, sức khỏe thế nào?
- Công việc ở bên đây khá bận rộn. Thỉnh thoảng hơi nhức đầu. Việc học của con vẫn như cũ chứ? - Cha ngoài ý muốn trả lời, nhàn nhạt cười trấn an Dương Đình Phong, liền đổi chủ đề.
- Vẫn như cũ. - Dương Đình Phong hạ giọng nói.
- Tốt. Bất quá thỉnh thoảng con nên dành thời gian thư giãn một chút. - Cha vẫn không yên tâm nhắc nhở.
- Con vẫn thường mua sách về đọc, cha đừng lo. Vốn dĩ, không phải cha cũng như vậy sao? - Dương Đình Phong đứng dậy, sải bước đi quanh mép giường.
- Vậy thì đừng noi gương ông già này nữa. Được rồi, cha cúp máy đây, tạm biệt con.
- Vâng. - Nói xong Dương Đình Phong liền cúp điện thoại, mắt vô thức dõi theo bên ngoài cửa sổ khu căn hộ cao cấp, trầm ngâm đứng rất lâu, sau đó đi tới tủ quần áo khoác áo len vào, thuận tay cầm theo áo nhựa (aka áo mưa) dự phòng, rời khỏi căn hộ.
Thư viện Đài Loan lúc này đã đóng cửa, Dương Đình Phong đứng bên ngoài thở dài một tiếng, đưa tay nhìn đồng hồ, lại ngó đầu nhìn vào bên trong cửa kính tối đen không lấy một bóng người, còn đang toan tính trở về, thân ảnh quen thuộc từ phía xa chạy tới, tay ôm một chồng truyện tranh, nhìn qua cảm thấy thực phần cồng kềnh.
- Uy, tên bánh bèo, cậu cũng tới đây trả sách sao? - Mạch Quai không ngừng thở dốc, môi trắng bệch không chút huyết, ánh mắt Dương Đình Phong lảnh đạm quét một lượt, lạnh lùng nói.
- Không. Tôi đến đây mượn sách.
- 11 giờ thư viện đã đóng cửa rồi. Cậu tới đây hai ngày rồi mà vẫn quên sao? - Mạch Quai lắc đầu chịu thua, bật cười thành tiếng, tay ôm truyện tranh đi đến thùng thư đặt trước cửa ra vào.
- Thế còn cậu? Tới đây làm gì? - Dương Đình Phong có chút hiếu kỳ, chăm chút nhìn từng động tác của hắn.
- Tôi đến trả sách. - Mạch Quai vừa nói vừa đem một cuốn truyện bỏ vào lỗ ở phía trên thùng thư, sau cảm thấy có điểm gì đó không đúng, giương mắt nhìn lên, lại bắt gặp biểu tình khó hiểu của Dương Đình Phong.
- Nhìn cái gì? Lạ lắm sao? Trả sách thì chỉ cần bỏ sách vào đây thôi.
- Vì cái gì? - Dương Đình Phong hơi chau mày, thuận miệng hỏi.
- Con mẹ nó đầu cậu có vấn đề hả? Uy, đã bánh bèo mà đần độn nữa, tôi không hiểu vì cái gì cậu lại nổi tiếng ở trường như vậy đấy?
- Không biết thì hỏi, việc gì cậu phải ganh tị với tôi. - Dương Đình Phong thở dài, thanh âm trầm thấp nói.
- Ai... ai thèm ganh tị với cậu? Bác Tư thấy thùng thư này bỏ đi thì phí, cho nên mới lắp ở trước cửa, thông một cái ống ở phía sau, chỉ cần bỏ sách vào đây, tự động nó sẽ tuột vào bên trong, ở trong bác Tư cũng đặt sẵn một cái thùng, buổi sáng chỉ cần lấy sách ở trong thùng xếp lại là được. - Mạch Quai đứng ở đó giải thích một tràng, cũng không quên nhìn sang biểu tình Dương Đình Phong, cao giọng nói.
- Hiện tại đã biết chưa? Giải thích với cậu chỉ có phí nước bọt của tôi.
Dương Đình Phong cười nhạt, còn chưa chờ Mạch Quai phản ứng, liền bước tới khuân chồng truyện tranh trên tay hắn, từ tốn bỏ vào thùng thư. Mạch Quai đứng bên cạnh vẫn chưa hết loạn, chớp chớp mắt nhìn Dương Đình Phong, đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, mới lên tiếng.
- Uy, vì cái gì lại giúp tôi?
Dương Đình Phong cho hai tay vào túi áo, nhìn Mạch Quai một lượt, liền thu tầm mắt, lạnh nhạt nói.
- Tôi không giúp cậu. Chỉ muốn thử trả sách là như thế nào thôi.
Mạch Quai ở phía sau lén lút vung tay lên không trung muốn đánh người nọ một cước, nhưng vẫn đè nén cơn giận, giậm chân bước đi, vừa lúc này bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa.
====== HẾT CHƯƠNG 7 ======
Bình luận truyện