Lạnh Lùng Vương Phi
Chương 20: Lam Yến công chúa
“Chủ tử Lam Yến công chúa và Dạ Diễm thiếu gi cầu kiến” Bỗng một gia đinh cung kính bước vào.
“Ừm” Nàng đặt cuốn sách xuống. Từ xa có bóng hai người xuất hiện, một nam và một nữ.
Nam thân lục y, khuân mặt tuấn tú. Đôi mặt phượng lạnh lùng sắc bén. Sống mũi cao, môi mỏng bạc.
Nữ tử thân vàng chanh đơn giản. Mái tóc đen cũng được búi lên một cách đơn giản nhưng ko thiếu phần cao quý. Khuân mắt có 3,4 phần giống Thương Phong Kỳ. Nhưng ko lạnh nhạt như hắn mà mang một vẻ tinh nghịch, đáng yêu. Nhưng ko làm ảnh hưởng đến khí chất cao quý của hoàng gia.
Vâng, cặp tuấn nam mĩ nữ này cò có thể là ai khác ngoài Dạ Liễm một trong 4 tứ đại thiếu gia của Nguyệt gia. Còn bên cạnh hắn chính là Lam Yến công chúa được sủng ai lên trời xuống ruộng, muội muội ruột của hoàng thượng Thương Hải và Kỳ vương- Thương Lam Yến.
“Chủ tử” giọng nói lạnh lùng của Dạ Liễm vang lên.
Chỉ có cung kính và cung kính.
“Công chúa Lam Yến đến chơi. Nguyệt Vũ ta mời công chúa chen trà.” Giọng nàng vang lên, khiến cho người ta trầm luân, lại cộng thêm cái khuân mặt yêu nghiệt kia đã khiến cho Thương Lam Yến nhìn nàng ko chớp mặt.
Dạ Liễm thấy vậy liền đen mặt. “Chủ tử nàng là thê tử của ta”
“Hahaha, Dạ Liễm chủ tử có là gì đâu mà ngươi phải lo.” Liên Mai cười ha ha. Nhìn khuân mặt của Dạ Liễm như chủ tử định cướp nương tử của hắn làm nàng có chút buồn cười.
“Nghe đồn Nguyệt Vũ công tử dung nhan như tiên nhiên, khí chất lãnh đạm cao quý. Một 'băng sơn mĩ nam' khiến cho ngàn thiếu nữ trầm luân. Hôm nay được chứng kiến quả ko sai!” Thương Lam Yến cảm thán nói. Dung nhan này quả thật ko hề kém Kỳ ca ca mặt lạnh của nàng. Tính ra là kẻ tám lạng người nửa cân a!
“ Công chúa nói quá. Mời uống chén trà ăn điểm tâm. Nguyệt Vũ vừa mới là chút bánh ngọt mời người thử xem.” Nàng dịu giọng nói. Nàng có hảo cảm với vị công chúa này a. Thật ko ngờ tên Thương Phong Kỳ kia lại có một muội muội đáng yêu như vậy.
“Oa, vậy ta ko ngại nha. Mà gọi ta là Lam Yến đi!” Thương Lam Yến nghe tới từ ' bánh ngọt' mắt liền sáng lên. Ai bảo nàng là người thích bánh ngọt đi. Tính ra Dạ Liễm cũng ít nhiều mấy lần dùng bánh ngọt để dụ nàng nha!
Và rồi ko ngại ngùng ngồi xuống chén ko ngừng nghỉ đĩa bánh ngọt ngon lành trên bàn. Dạ Liễm chỉ có thể lắc đầu, cũng lại ngồi xuống cạnh Thương Lam Yến.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ta đang ' cày ' truyện nên chỉ đăng được từng này thôi, mới cả bí quá! Đợi ta cày xong ta bù cho các nàng sau nha!^-^
“Ừm” Nàng đặt cuốn sách xuống. Từ xa có bóng hai người xuất hiện, một nam và một nữ.
Nam thân lục y, khuân mặt tuấn tú. Đôi mặt phượng lạnh lùng sắc bén. Sống mũi cao, môi mỏng bạc.
Nữ tử thân vàng chanh đơn giản. Mái tóc đen cũng được búi lên một cách đơn giản nhưng ko thiếu phần cao quý. Khuân mắt có 3,4 phần giống Thương Phong Kỳ. Nhưng ko lạnh nhạt như hắn mà mang một vẻ tinh nghịch, đáng yêu. Nhưng ko làm ảnh hưởng đến khí chất cao quý của hoàng gia.
Vâng, cặp tuấn nam mĩ nữ này cò có thể là ai khác ngoài Dạ Liễm một trong 4 tứ đại thiếu gia của Nguyệt gia. Còn bên cạnh hắn chính là Lam Yến công chúa được sủng ai lên trời xuống ruộng, muội muội ruột của hoàng thượng Thương Hải và Kỳ vương- Thương Lam Yến.
“Chủ tử” giọng nói lạnh lùng của Dạ Liễm vang lên.
Chỉ có cung kính và cung kính.
“Công chúa Lam Yến đến chơi. Nguyệt Vũ ta mời công chúa chen trà.” Giọng nàng vang lên, khiến cho người ta trầm luân, lại cộng thêm cái khuân mặt yêu nghiệt kia đã khiến cho Thương Lam Yến nhìn nàng ko chớp mặt.
Dạ Liễm thấy vậy liền đen mặt. “Chủ tử nàng là thê tử của ta”
“Hahaha, Dạ Liễm chủ tử có là gì đâu mà ngươi phải lo.” Liên Mai cười ha ha. Nhìn khuân mặt của Dạ Liễm như chủ tử định cướp nương tử của hắn làm nàng có chút buồn cười.
“Nghe đồn Nguyệt Vũ công tử dung nhan như tiên nhiên, khí chất lãnh đạm cao quý. Một 'băng sơn mĩ nam' khiến cho ngàn thiếu nữ trầm luân. Hôm nay được chứng kiến quả ko sai!” Thương Lam Yến cảm thán nói. Dung nhan này quả thật ko hề kém Kỳ ca ca mặt lạnh của nàng. Tính ra là kẻ tám lạng người nửa cân a!
“ Công chúa nói quá. Mời uống chén trà ăn điểm tâm. Nguyệt Vũ vừa mới là chút bánh ngọt mời người thử xem.” Nàng dịu giọng nói. Nàng có hảo cảm với vị công chúa này a. Thật ko ngờ tên Thương Phong Kỳ kia lại có một muội muội đáng yêu như vậy.
“Oa, vậy ta ko ngại nha. Mà gọi ta là Lam Yến đi!” Thương Lam Yến nghe tới từ ' bánh ngọt' mắt liền sáng lên. Ai bảo nàng là người thích bánh ngọt đi. Tính ra Dạ Liễm cũng ít nhiều mấy lần dùng bánh ngọt để dụ nàng nha!
Và rồi ko ngại ngùng ngồi xuống chén ko ngừng nghỉ đĩa bánh ngọt ngon lành trên bàn. Dạ Liễm chỉ có thể lắc đầu, cũng lại ngồi xuống cạnh Thương Lam Yến.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ta đang ' cày ' truyện nên chỉ đăng được từng này thôi, mới cả bí quá! Đợi ta cày xong ta bù cho các nàng sau nha!^-^
Bình luận truyện