Chương 32
Lăng Khiếu Dương thật không biết ôn nhu là gì, cũng không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, cho dù hiểu, thì cũng không dừng lại tại Hữu Hi.
Giờ phút này, Hữu Hi trong mắt hắn tựa như bao cát, bị thô lỗ nhét vào giường.
Thân thể mềm mại rơi xuống, dẫn tới giường một trận chấn động, thân thể của nàng bị té mà đau đớn.
Hữu Hi đau đớn cau mày, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đối với Lăng Khiếu Dương tràn ngập sợ hãi, chỉ cần hắn xuất hiện bên giường, nàng sẽ nhớ lại những nhục nhã mà mình trải qua không thể nào chịu nổi.
Nàng biết rất rõ, Lăng Khiếu Dương muốn làm cái gì, tốt hơn hết là cứ đánh nàng cho tới chết còn hơn là làm việc này.
Lăng Khiếu Dương nhìn dụng hoa thấc sắc của Hữu Hi, cười lạnh: “Như thế nào, giờ mới biết sợ hãi sao?”
Đối với một kẻ chỉ biết sử dụng vũ lực với phụ nữ, chỉ biết mạnh mẽ, tàn bạo đối với phụ nữ giống như ác ma, nàng thế nào mà không sợ.
Trước kia nàng sợ hắn thô bạo đối xử với nàng, nhưng từ lần trước, nàng càng sợ hãi, hắn câu dẫn dục vọng sâu bên trong nàng, nhược điểm lớn nhất của con người chính là thói quen.
Đối mặt sự thô bạo của hắn, nàng có thể hận, có thể tức giận, có thể khóc gào rống, nhưng từ đêm hôm đó, nàng nếm tới khoái cảm, sợ hãi, sợ hãi thân thể của mình sẽ quen thuộc với những cái vuốt ve va chạm, sợ hãi thân thể sẽ theo Lăng Khiếu Dương mà đống tình, vậy thân thể tương giao, sợ hãi chính bản thân rơi xuống… rơi xuống bên dưới thân hắn mà hầu hạ.
Thần sắc Hữu Hi tràn ngập sợ hãi cùng chán ghét, ngoại trừ chán ghét Lăng Khiếu Dương, còn chán ghét chính mình.
Nhìn mặt Hữu Hi không biết từ khi nào, Lăng Khiếu Dương chán ghét nhìn gương mặt hoảng sợ của Hữu Hi, còn ánh mắt nhìn hắn giống như thấy ác quý, tham luyến nàng tươi cười, nhưng nàng đối với gương cười, cũng không đối với hắn mà cười.
Không biết có chuyện gì vui vẻ mà làm cho nàng tươi cười, hắn dĩ nhiên muốn biết, nghĩ muốn dò xét tâm tư của nàng.
Nghĩ tới thân thể cao lớn tinh tráng đè xuống, Hữu Hi không nhịn được, lui về sau trong góc, không còn chỗ thối lui.
Khí tức nam tính của Lăng Khiếu Dương bao phủ Hữu Hi, bá đạo xâm nhập mỗi tấc da thịt của nàng.
Hữu Hi vừa tắm rửa xong cực kỳ thơm mát, từng đợt chui vào tâm trí Lăng Khiếu Dương, làm hắn ý loạn tình mê, không nhịn được đặt tóc Hữu Hi trước mũi, hít thật sâu.
“Không nên dùng cùng một bộ dạng không cam lòng như vậy”- Lăng Khiếu Dương bực mình nhìn vẻ mặt Hữu Hi đối với hắn chán ghét, tay đem Hữu Hi đến trên giường.
“Đừng nói lần trước ngươi không có hưởng thụ?”.
Hữu Hi cau mày, hai tay che chở quần áo chính mình, mặc dù biết đối với nam nhân này chống cự bảo vệ mình là vô ích, nhưng ý thức lại kêu nàng làm vậy.
“Nói chuyện, ngươi câm điếc rồi sao?”- Lăng Khiếu Dương bực mình rống giận, mày gắt gao nhíu lại, biểu hiện bực mình.
“Nam nhân các ngươi đều dùng hạ thân để hỏi người sao?”- Con ngươi Hữu Hi nhìn chằm chằm tuấn nhan Lăng Khiếu Dương, nói một câu rất hay.
Lăng Khiếu Dương con ngươi đen trầm xuống, hí mắt nhìn Hữu Hi, cái phụ nữ này, luôn phải nói những điều khiến hắn sửng sốt.
“Vậy phụ nữ dùng nơi này để tự hỏi sao?”- Bàn tay Lăng Khiếu Dương bài khai tay Hữu Hi, nắm lấy hai vú có ý chỉ ( =.=, ec anh vô sỉ wa)
Hữu Hi vội vàng lấy tay ngăn cản bàn tay Lăng Khiếu Dương trên người nàng đốt lửa.
“Ta không có, ngươi nghe cho rõ đây, ta không có, vương gia ngươi đáng ra nên học cách khống chế hạ thân của mình, hoặc là dùng hạ thân của mình đi tìm nữ nhân khác, nếu như muốn trừng phạt ta, có thể dùng phương thức khác”
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi tỏ vẻ không hiểu, là hắn không muốn hiểu, bất quá hắn hiểu là nàng đang cự tuyệt hắn, nhưng hắn không cho phép mình bị cự tuyệt.
“Hừ, ngươi có tư cách gì dạy ta làm thế nào, ta sủng hạnh ngươi đáng ra ngươi nên cảm thấy đó là ân huệ, là vinh hạnh của ngươi, ngươi đáng ra cảm tạ ta không đem ngươi dùng trượng mà đánh, hoặc là nhốt ngươi vào tòa thủy lao toàn xà trùng….”
“Hừ hành vi của ngươi nói cho ta biết, ngươi là một kẻ thập phần biến thái”- Hữu Hi không hề giãy dụa, bời vì nàng biết càng giãy dụa càng câu dẫn sự chinh phục và ham muốn âm trầm của hắn.
“Miệng lưỡi lợi hại, xem ra bổn vương đã quá dung túng ngươi”- Tay Lăng Khiếu Dương xé rách quần áo Hữu Hi.
“Hỗn đãn, đây là bộ quần áo cuối cùng của ta….!”- Xé nát vụn nàng sau này chỉ có thể khoác chăn mền mà sống.
Lăng Khiếu Dương nhíu mi vài cái, khóe môi cong lên, tựa hồ mang theo nụ cười ẩn nhẫn, ánh mắt trầm xuống, hai tay không chút do dự xé nát quần áo Hữu Hi.
Hữu Hi một lần nữa tự nói với chính mình, chỉ cần trái tim không thay đổi, chỉ cần bảo vệ được trái tim mình, nàng chính là đã thắng lợi.
Hắn cuối xuống mà hôn, tay hắn lướt trên người nàng giống như thiêu đốt, làm cho nàng vốn không cách nào tập trung suy nghĩ.
Hắn cứng rắn vội vàng xó xuyên qua nàng, một trận hoa lửa nổi lên, quả nhiên thân thể của nàng, sớm đã phản bội nàng.
Lăng Khiếu Dương gây cho nàng một loại thống khổ khó hiểu, cùng loại cảm giác cực kì khó hiểu, mang tất cả nàng, khóe mắt hạ xuống trong suốt đầy lệ quang.
Nàng rơi xuống rồi, rơi xuống rồi….!
Lăng Khiếu Dương thấy Hữu Hi rơi lệ tình cảm trở nên mãnh liệt, trái tim không nhịn được, tay quặc trước mặt Hữu Hi ra lệnh nói: “Nhìn ta”.
Hữu Hi giữ lại lệ, nhưng chưa từng nghĩ chính mình có thể nhìn Lăng Khiếu Dương.
Không hợp tác, động tác Lăng Khiếu Dương càng mãnh liệt: “Nhìn ta!”- Hắn gầm nhẹ.
Hữu Hi không nhịn được mở mắt ra, cau mày nhìn Lăng Khiếu Dương, “Gọi tên ta”.
A, nguyên lai hắn vẫn ghi hận, nàng nhiều lần gọi tên Nhất Thần, chắc chắn đã chạm đếm tự tôn của hắn.
Hữu Hi trong lòng có một loại cảm giác trả thù cực kỳ thích thú, ôm chặt lấy Lăng Khiếu Dương, nhắm mắt lại, mê ly, cúi đầu tỉ tê nói: “Nhất Thần”.
Trái tim Lăng Khiếu Dương phảng phất như bị xé rách, bị vỡ vụ, hung hăng ngã trên mặt đất, gầm nhẹ một tiếng, mắng, rồi phát tiết….
Cùng nhau trầm luân….
…
Ngày thứ hai.
Lăng Khiếu Dương cùng Lan Quý phi dùng qua ngọn thiện, nhìn mẫu phi nghỉ ngơi, mới từ Di Tâm cư đi ra.
Đi tới thư phòng, nghĩ đêm qua Hữu Hi gây cho hắn một trận khó chịu.
Nhất Thần, cái tên này giống như cái đinh trong lòng hắn.
Nàng hại chết Dạ Lan, sau khi đào tẩu trong một thời gian ngắn như vậy đã gặp được ai đó.
Phụ nữ đáng chết, đã chọc giận hắn thành công, lại làm cho hắn phiền lòng, Lăng Khiếu Dương đứng ngồi không yên.
“Khấu khâu”- Tiếng đập cửa truyền đến một đạo âm thanh, “Thuộc hạ Cao Mạc đến diện kiến”
“Vào đi”- Lăng Khiếu Dương dừng cước bộ, ngồi xuống ghế.
“Thuộc hạ tham kiến vương gia”- Cao Mạc đơn độc quỳ xuống hành lễ, một thân áo lam, thắt lưng đeo bảo kiếm, anh tuấn cực kỳ.
“Miễn lễ”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn phất tay.
“Tạ ơn vương gia!”- Cao Mạc đứng dậy.
“Không biết vương gia triệu thuộc hạ đến có chuyện gì quan trọng?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương âm trầm, cau mày trầm tư, yên lặng trong chốc lát, mới nói: “Đi, điều tra một người tên Nhất Thần, tất cả lai lịch của hắn”.
“Có bức họa không thưa vương gia? Tuổi?”
“Có ta còn cần ngươi tìm sao?”- Lăng Khiếu Dương xúc động rống giận.
“Thuộc hạ ngu dốt, vương gia thứ tội, nhưng… chỉ bằng tên một người, chỉ bên trong hoàng thành thì cũng có hơn mấy trăm người, nếu chúng ta tìm theo hướng này, sợ nhiều không kể xiếc, không cách nào xác nhận”.
Lăng Khiếu Dương nổi giận nói: “Ngươi nhất định phải tìm được cho ta”.
Cao Mạc một trận xấu hổ, cũng không dám nói thêm điều gì, nhìn ra được vương gia đang bực mình: “Vâng ạ, thuộc hạ đi làm ngay”.
“Đi đi”.
“Thuộc hạ cáo lui”- Cao Mạc xoay người rời đi.
Lăng Khiếu Dương nắm tay rơi xuống bàn “Đáng chết!”.
Bình luận truyện