Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 24: Chương 24





Một lúc sau, Lâm Hoàng Phong mới buông tha cho đôi môi của cô, Đỗ Minh Nguyệt thở hổn hển, hít thở trong lành cuối cùng cũng khiến cô tỉnh táo lại.

Nhưng rất tức giận vì mộng đẹp bị phá vỡ, cmn dùng sức đẩy vai người đàn ông ra, nhưng không hề động đậy.

Cô đành thở dài: “Đi ra, anh làm gì vậy?”
“Làm cô.

” Khóe miệng anh nhếch lên, Lâm Hoàng Phong không quan tâm đến sự giãy dụa của cô, kẹp hai tay cô lên trên.

Nếu như không phải nhìn thấy dáng vẻ phát bệnh của anh, Đỗ Minh Nguyệt tuyệt đối không tin người đàn ông giống như người bình thường này lại là ma ốm trong truyền thuyết.

Cho đến tận khuya cô khóc lóc cầu xin, Lâm Hoàng Phong mới hài lòng đứng dậy đi vào nhà tắm tắm rửa.

Không quan tâm đến cơ thể nhớp nháp, cmn ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa rồi.


Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy cơ thể vô cùng sảng khoái, cô không khỏi vui mừng, nghĩ rằng anh coi như cũng có lương tâm, vừa định trở mình thì cơn đau ở thắt lưng ập đến, hình ảnh quấn quít sống động của hai người đêm qua lại hiện lên, Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ mắng.

“Lâm Hoàng Phong.

Tên…” dã thú.

Hai chữ cuối bị Đỗ Minh Nguyệt nuốt ngược vào bụng, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lâm Hoàng Phong.

“Mợ chủ, mợ dậy rồi à? Cậu chủ có việc nên ra ngoài trước rồi, phân phó cho chúng tôi chăm sóc cho mợ.


Người giúp việc nghe thấy âm thanh, tưởng rằng cô đang tìm Lâm Hoàng Phong, nên cười nhẹ giải thích.

Đỗ Minh Nguyệt thầm mừng rỡ, may mà mình phản ứng nhanh, nếu không e rằng những người hầu này đã báo cáo cho người khác rồi.

Nếu như chỉ báo cáo cho Lâm Hoàng Phong thì còn tốt, nếu như bọn họ nói với bà chủ nhà họ Lâm…
Đỗ Minh Nguyệt vô thức rụt cổ lại, những khí chất đè ép lạnh người lúc đầu đó đã tạo thành một ám ảnh tâm lý không nhỏ trong lòng cô.


Xem ra sau này ở đây mình phải vô cùng cẩn thận rồi, không được bất cẩn.

“Mợ chủ, lát nữa mợ có định ra ngoài không?”
Khi Đỗ Minh Nguyệt đang âm thầm suy nghĩ thì giọng nói của người giúp việc lại vang lên.

“Ra ngoài? Cháu có thể tùy ý ra ngoài sao?”
Dù sao cô đến đây chỉ là để giải trừ vận xui, dù có được yêu thương chiều chuộng thế nào, Đỗ Minh Nguyệt cũng không kiêu ngạo mà quên đi xuất thân của mình.

“Đương nhiên rồi, trước khi cậu chủ đi có dặn dò, mợ có thể tùy ý đi ra ngoài.

” Người giúp việc kiên nhẫn giải thích.

Trong lòng vô cùng kích động, Đỗ Minh Nguyệt chạy bước nhỏ xuống tầng, vội vàng ăn nhanh bữa trưa, rồi lại vội vàng chạy lên tầng thay quần áo.

“Mợ chủ, mợ từ từ thôi, không cần phải vội vàng như vậy, vẫn còn một buổi chiều nữa.


Ánh mắt người giúp việc nhìn cô rất hiền dịu, giống như coi Đỗ Minh Nguyệt là con ruột của mình vậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Đỗ Minh Nguyệt thay xong quần áo đi xuống tầng, nhìn thấy má Ngô vẫn còn mặc bộ đồ người giúp việc đứng ở đó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện