Chương 256: 256: Đi Ngủ
Thanh Vy trông có vẻ khó chịu, "Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt ngượng nghịu cười và nói, "Không có gì, mẹ đang sấy tóc cho baba thôi.
Có vẻ như nó vẫn chưa được sấy khô.
Thanh Vy đợi một lát nữa được không?"
Thanh Vy liếc nhìn Lâm Hoàng Phong, quả nhiên không có làm gì cả liền gật đầu, tự mình leo lên giường trước.
"Được rồi, vậy con chờ mẹ sấy tóc cho baba xong."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Lâm Hoàng Phong, "Nào đến đây đi, em sẽ sấy tóc cho anh!"
Lâm Hoàng Phong: "..."
Lâm Hoàng Phong ngoan ngoãn ngồi trên ghế, để cô dùng máy sấy tóc sấy tóc.
Sợi tóc của anh mềm mại, vuốt hết sức thoải mái, giống như là tơ lụa.
Đỗ Minh Nguyệt có chút ghen tị, sao mái tóc của một người đàn ông lại có thể tốt như vậy.
Trời cao thật là không công bằng.
Lâm Hoàng Phong dường như nhìn ra được cô đang nghĩ gì, có chút buồn cười hỏi: "Làm sao vậy, ghen tị với mái tóc của anh à?"
Đỗ Minh Nguyệt phồng má nói: "Em không có.
Anh đừng có mà tự luyến nữa."
Thanh Vy nhìn họ, hai người thể hiện tình cảm và không hề quan tâm đến cô!
Đợi được hai người bọn họ ân ái xong, Thanh Vy cũng có chút buồn ngủ, cô bé ngáp dài trông dáng vẻ rất lờ đờ.
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Hoàng Phong, như thể cô ấy đang ra lệnh trục xuất.
Lâm Hoàng Phong thở dài, anh không ngờ có ngày mình lại bị người khác từ chối.
Anh bước đến bên Thanh Vy và đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé tiểu công chúa của baba!"
Nhìn thấy vẻ cô độc trên mặt, Thanh Vy không khỏi mềm lòng, dù gì anh vẫn là baba của cô.
Cô mân mê ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Nếu không, baba và mẹ có thể ngủ cùng với con."
Lâm Hoàng Phong nghe vậy liền mỉm cười xoa xoa đầu nhỏ của cô, "Sao đột nhiên tốt với baba như vậy?"
Thanh Vy quay đầu lại và khịt mũi lạnh lùng, "Nào có, con chỉ là cảm thấy baba quá đáng thương."
Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy con gái càng ngày càng thích chọc ghẹo Lâm Hoàng Phong, xem ra cô phải nói chuyện với con gái mới được.
Lâm Hoàng Phong cũng không từ chối yêu cầu này, mặc dù cô bé đang ngủ nhưng tới nửa điểm Thanh Vy cũng không cho anh cơ hội.
Cả người đang nằm trên người của Đỗ Minh Nguyệt, khiến anh không thể ôm được!
Lâm Hoàng Phong thở dài, đây có phải là người yêu bé nhỏ của anh đâu cơ chứ, rõ ràng là tới đây để giành lấy người phụ nữ của anh mà.
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt vì lo lắng cho Bảo Phong nên đã đến bệnh viện từ sớm.
Tình trạng của Bảo Phong không tốt lắm, bà nội Lâm cũng rất lo lắng.
“Cháu trai yêu quý, cháu ăn chút gì đi.” Bà nội Lâm có chút lo lắng.
Thằng bé từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì, bây giờ lại càng như vậy, luôn ngơ ngác nhìn một chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhìn tình cảnh này, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cũng rất lo lắng.
Khi bác sĩ đến kiểm tra một hồi, cuối cùng lắc lắc đầu và gọi Bà nội Lâm cùng Đỗ Minh Nguyệt đi ra ngoài.
"Hiện tình trạng tinh thần của cháu bé rất không bình thường.
Tôi nghi ngờ nếu cứ tiếp tục như vậy cháu bé sẽ mắc bệnh trầm cảm, khi đó sẽ khó chữa trị".
Khi bà nội Lâm nghe vậy, cơ thể bà run rẩy, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng bước tới để đỡ bà.
"Bà nội, bà có sao không?"
Bà nội Lâm sao có thể không sao chứ, toàn bộ sắc mặt tái nhợt, không ngờ đứa nhỏ lại chịu đựng nhiều chuyện như vậy.
“Bác sĩ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Bà nội Lâm lo lắng hỏi.
Nhìn bộ dạng của bà nội Lâm, hiển nhiên là rất lo lắng cho Bảo Phong, xem ra bà nội Lâm rất quan tâm đến Bảo Phong!
Không biết với Thanh Vy, bà nội Lâm sẽ có thái độ như thế nào.
Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ tới mình bây giờ đang nghĩ đến những điều này, vì vậy không khỏi lắc đầu.
"Điều quan trọng nhất bây giờ là phải điều trị.
Tốt hơn hết là nên hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý càng sớm càng tốt!"
Sau khi bác sĩ rời đi, bà nội Lâm và Đỗ Minh Nguyệt cùng nhau bước vào.
Bảo Phong vẫn như vậy, trong mắt không có một tia sáng, giống như là một con rối.
“Phong nhi, mau ăn chút gì đi!” Bà nội Lâm thật sự rất lo lắng!
Bảo Phong vẫn không có phản ứng gì, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, thằng bé rất có thể trở thành một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ giống như Minh Tiêu.
"Bà nội, để cháu thử xem.
Người ra ngoài chờ một lát."
Bà nội Lâm nghe cô nói như vậy liền nhìn cô một cái, tuy rằng bà không nói gì, nhưng người đã rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy bà nội Lâm rời khỏi phòng, Đỗ Minh Nguyệt bước đến bên cạnh Bảo Phong.
"Phong nhi!"
Bảo Phong vẫn không có phản ứng, Đỗ Minh Nguyệt thở dài và ngồi xuống mép giường bệnh.
"Mấy ngày con bị bắt cóc, mẹ con có tới tìm dì!"
Khi Bảo Phong nghe thấy những lời này, trong mắt hiện lên một tia sáng.
"Cô ấy đến tìm dì, mong rằng dì có thể chăm sóc cho con.
Lúc đó, dì không biết cô ấy sẽ làm gì.
Giờ thì dì đã hiểu".
"Là các người đã hại chết mẹ của tôi.
Nếu không có dì, cha làm sao không yêu mẹ được? Tất cả là lỗi của dì." Bảo Phong sau khi nghe xong đột nhiên hét lên một cách tức giận.
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi nhìn bộ dạng tức giận của thằng bé, còn biết tứ giận, hẳn là không quá nghiêm trọng.
"Có một số việc không phải là như những gì con nhìn thấy."
"Đó là cái gì, là các ngươi giết chết mẹ của tôi, các ngươi đều là hung thủ!"
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ thằng bé lại nghĩ như vậy, với lòng oán hận lớn như vậy, cô sợ rằng nó sẽ trở thành Lâm Hiên Hữu thứ hai.
Đây là kết quả mà Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
“Bảo Phong, con đang nói cái gì vậy, tại sao con lại có ý nghĩ như vậy?” Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được liền mắng.
Nhìn thấy cô hung dữ như vậy, Bảo Phong không khỏi mắng cô một tiếng.
"Dì hung dữ cái gì, tôi nói không đúng sao?"
Đỗ Minh Nguyệt tức giận đứng lên, "Bảo Phong, ai dạy con nói những câu này?"
Bảo Phong bị cô hỏi, lập tức mím môi không muốn nói.
Sau đó thằng bé do dự và nói: "Không cần dì lo."
"Con không muốn dì lo, dì cũng sẽ lo.
Từ nay về sau, dì sẽ lo liệu hết việc của con!"
“Ai nói sau này sẽ sống cùng dì, tôi không muốn.” Bảo Phong vẻ mặt chán ghét.
Đỗ Minh Nguyệt chế nhạo, "Ồ, để dì nói cho con biết, đây là mẹ con nhờ dì chăm sóc con, nếu không, con nghĩ rằng dì sẽ đồng ý à!"
"Dì..." Bảo Phong nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì.
Đỗ Minh Nguyệt hất cằm lên, như thể con làm gì được dì sao.
Bảo Phong không nói nên lời, lúc này bụng cũng đang kêu ục ục, toàn bộ trong phòng đều có thể nghe thấy.
Đỗ Minh Nguyệt cười một tiếng, má Bảo Phong lập tức đỏ bừng.
“Dì sao lại cười, tôi đói không được sao? Dì không được phép cười.” Bảo Phong coi như đó là chuyện đương nhiên.
Đỗ Minh Nguyệt tự nghĩ, điều này có thể được coi là hiệu quả.
Có vẻ như đối với thằng bé, cô phải chậm chậm mới được!.
Bình luận truyện