Chương 267: 267: Gặp Ác Mộng
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Từ Lâm đột nhiên tìm cô.
Cậu bé có chút khẩn trương, nhìn khắp nơi một chút, lúc này mới thận trọng mở miệng.
"Cô Nguyệt, cháu có chuyện muốn nói với cô, nếu không cháu sẽ không an lòng."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dáng này của cậu bé, không kiềm được mà dịu dàng hỏi: "Chuyện gì? Thần thần bí bí như vậy?"
"Là liên quan tới Lâm Bảo Phong!" Cậu bé ngẩng đầu lên.
Vừa nghe đến liên quan tới Lâm Bảo Phong.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không khỏi nghiêm túc hẳn.
"Bảo Phong thế nào?" Cô lo lắng hỏi.
Từ Lâm đem chuyện xảy ra ngày hôm đó kể hết một lần, Đỗ Minh Nguyệt bị sợ đến cả người cũng lui về phía sau mấy bước.
Từ Lâm nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, liền vội vàng tiến lên hỏi: "Cô Nguyệt, cô không có sao chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái, sau đó hỏi: "Cháu thật sự thấy Bảo Phong làm như vậy?"
Từ Lâm gật đầu một cái: "Cháu không có nửa câu nói láo.
Cô, cháu chính là lo lắng cậu ấy sẽ còn làm ra những chuyện khác nữa, mới đến nói cho cô."
Đỗ Minh Nguyệt bình tĩnh lại, lúc này mới sờ đầu của cậu bé một cái, giống như là tưởng thưởng vậy.
"Cháu làm rất đúng, đứa bé ngoan!"
Trở lại phòng, Đỗ Minh Nguyệt đem chuyện của Từ Lâm kể, nói hết cho Lâm Hoàng Phong Nghe.
Khỏi nói, Lâm Hoàng Phong tức giận muốn đi tìm Lâm Bảo Phong tính sổ ngay.
Đỗ Minh Nguyệt cân nhắc tình huống này, lập tức cản anh lại.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Làm gì? Thằng bé đó chẳng lẽ không biết, đây chính là một xác hai mạng đó!" Lâm Hoàng Phong hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
"Chuyện đã qua, đừng đi truy cứu nữa.
Con trẻ sẽ càng cứng đầu làm nghịch ý mình thôi.
Huống chi khi đó, Trần Như Ngọc mới vừa rời đi!"
Đỗ Minh Nguyệt tiến lên vỗ vai của anh một cái, hiển nhiên là để cho anh tỉnh táo lại!
Lâm Hoàng Phong nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ? Tùy thằng bé làm bừa à?"
Cũng may dì ấy không có chuyện gì.
Nếu chẳng may có chuyện không hay xảy ra, thằng nhóc con kia còn có thể sống đến bây giờ hay sao?
"Đương nhiên không phải." Đỗ Minh Nguyệt đỡ anh, ngồi ở trên giường: "Em nhìn ra được, trong lòng Bảo Phong đối với chúng ta vẫn là có chút địch ý."
Lâm Hoàng Phong dĩ nhiên biết, bây giờ nói những lời này, nhất định sẽ phản tác dụng.
Có lẽ ý phản nghịch trong lòng của đứa bé đó, có khi sẽ càng kịch liệt hơn cũng không chừng.
Trên phương diện đối phó với tụi trẻ con, anh vẫn là ngoài nghề.
Đưa tay đỡ đỡ trán, một dáng vẻ áo não: "Vậy em nói, nên làm gì bây giờ?"
Đỗ Minh Nguyệt trầm tư, cảm thấy cái này là chuyện lớn.
Bất kể thế nào cũng phải xem trọng.
"Hay là, chúng ta tìm một bác sĩ tâm lý cho Bảo Phong đi!"
Trừ cái này ra, cô thật không biết phải làm sao để cho cậu bé bỏ lòng cừu hận, mở lòng mình ra.
Trần Như Ngọc chắc chắn sẽ không muốn thấy được cái bộ dáng này của cậu bé.
"Được, ngày mai anh sẽ đi liên lạc!"
Ban đêm luôn phủ xuống rất nhanh, Lâm Bảo Phong nằm trên giường êm ái, mềm mại, nhưng ngủ cũng không thoải mái chút nào.
Trong giấc mơ, dường như có quái vật gì đó một mực đang truy đuổi cậu bé.
Cậu bé liều mạng chạy trong rừng rậm, nhưng cảm thấy bước chân rất nặng nề.
Chung quanh chỉ có tiếng thở dốc của cậu bé cùng tiếng bước chân lạo xạo.
Sau lưng một đoàn sương dày đặc phủ lên hướng đi của cậu bé.
Giống như là phong tỏa cậu bé vậy.
"Đừng đuổi theo tôi, đừng đuổi theo tôi!" Giọng cậu bé khàn khàn hầm hừ.
Đột nhiên, bên ngoài rừng cây xuất hiện một luồng ánh sáng, cậu bé bỗng mừng rỡ.
Liều mạng chạy nhanh về phía trước, cậu bé chạy chạy, đột nhiên một bãi máu xuất hiện trước mặt.
Mà mẹ của cậu bé thì nằm ở trong vũng máu, con ngươi mở to, vô hồn nhìn cậu bé!
"Đừng mà, đừng mà, đừng mà.
Mẹ đừng chết..."
Cậu bé đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ, thở hổn hển từng chút từng chút một, sờ gò má mình một cái, mới phát hiện cậu bé đã khóc.
Cậu bé ngồi co ro, nhìn ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ, mới phát hiện.
Cậu bé đã không có thân nhân, mẹ đã… Đã bỏ lại một mình cậu bé rồi.
Đại khái là Bảo Phong đã khóc mệt, giọng có chút khàn khàn.
Mở đèn đầu giường lên, rón rén leo xuống!
Đỗ Minh Nguyệt bởi vì chuyện của Lâm Bảo Phong, mãi không ngủ được, Lâm Hoàng Phong ngược lại ngủ rất sâu.
Một cái tay ôm eo cô, đầu tựa vào đầu vai của cô, hô hấp đều đều.
Cô thở dài, quyết định đi xuống uống ly nước.
Đi xuống lầu, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nghe được một tiếng vang, lập tức bị sợ không dám động đậy!
Giờ đã hơn nửa đêm, chẳng lẽ có thứ gì chạy đến?
Cô sợ nhất là những chuyện yêu ma quỷ quái này, vừa nghĩ như thế, liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Hay là, quay về vậy?
"Bỏ đi, bỏ đi.
Tôi quay về là được.
Các vị đại gia, tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi!" Cô chắp hai tay, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Đang lúc chuẩn bị xoay người trở về, lại nghe được từng trận khóc thút thít.
Tiếng đứt quãng rất nhỏ!
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt càng sợ hơn, chẳng lẽ thật bị cô đoán trúng là có thứ gì rồi?
Nhưng sau đó, cô lại cảm thấy có cái gì không đúng, cái thanh âm này, sao lại quen thuộc như vậy?
Vừa nghĩ như thế, cô liền quyết định đi xem một chút.
Cô rón rén đi tới phòng khách, nhờ ánh trăng, thấy được bóng người co ro ngồi ở trên ghế sa lon.
Lòng cô trầm xuống.
Bảo Phong, tại sao cậu bé lại ở chỗ này!
Nhìn cái bộ dạng này, khóc nghe rõ là thương tâm!
Hay là, đi an ủi một chút đi!
Nhưng mà trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh cậu bé chán ghét cô, do dự hồi lâu, vẫn là không có đi ra ngoài!
Cô tựa vào tường, hơi ngẩng đầu lên, nghe tiếng khóc của Lâm Bảo Phong.
Cô nghĩ, như vậy cũng xem là một kiểu bộc phát giải tỏa đi vậy!
Nhưng mà, cũng càng thêm kiên định, cô nhất định phải nghĩ cách tốt cho cậu bé mới được.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, Lâm Hoàng Phong nhìn vẻ mặt Đỗ Minh Nguyệt ủ dột, không kiềm được cười lên.
"Bộ dạng này của bà Lâm, là ngủ không ngon?"
Đỗ Minh Nguyệt giật mình một cái, lập tức khoát tay: "Không có không có, ngủ ngon lắm!"
Ngủ ngon cái quỷ gì.
Lâm Bảo Phong kia cũng hay thật, khiến cô trông nom cậu bé cả đêm, cho đến rạng sáng mới đi ngủ.
Lại không nhịn được ngáp một cái.
Trời ạ, cô thật sự buồn ngủ quá đi mất!
Nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô, Lâm Hoàng Phong không nhịn được ôm eo cô.
Đỗ Minh Nguyệt liền thuận thế nằm ở trong ngực của anh, giống như vẫn còn gắng gượng lắm.
"Hay là để anh đưa mấy đứa nhỏ đi học cho.
Em ngủ thêm đi!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, ngay tức khắc tỉnh như sáo, gà gật cũng không có, lúc ngẩng đầu lên, còn đụng mạnh vào cằm của anh.
Đau đến mức cả khuôn mặt Lâm Hoàng Phong cũng đen đi.
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Hoàng Phong anh không có sao chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dáng này của anh, thật giống như rất nghiêm trọng, cũng không khỏi có chút đau lòng.
Thấy cô mặt đầy vẻ lo lắng, Lâm Hoàng Phong cũng không muốn để cho cô khổ sở, liền “hừ” nhẹ một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt cho là, anh sẽ không tức giận à!
Ngay vào lúc này, Thanh Vy ở phía dưới bất đắc dĩ hô lên: "Mẹ, không xuống là trễ mất đó!"
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu kêu: " Được, chúng ta tới ngay!"
Lâm Hoàng Phong đã điều chỉnh trạng thái của mình, thuận tay kéo tay Đỗ Minh Nguyệt lại: "Nếu không muốn ngủ, vậy thì đi đi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, cắn răng, anh thật không tức giận chứ? Làm sao đây? Bận tâm thật!.
Bình luận truyện