Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 574: 574: Cuộc Họp Hội Đồng Quản Trị




Đỗ Minh Nguyệt đứng lên: “Ai bảo mấy người qua đây!”
“Ai gọi chúng tôi đến đây không quan trọng, điều quan trọng là người đó muốn tôi đến làm ầm ĩ một trận.

” Anh ta nói, còn nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cách lưu manh.

Đỗ Minh Nguyệt không nói mà chỉ nhìn cô ấy.

Người đàn ông dường như cảm thấy bị xúc phạm, anh ta bước tới đưa chân lên định đá cô, nhưng tốc độ phản ứng của Đỗ Minh Nguyệt rất nhanh nên lập tức tránh đi.

Người đàn ông theo quán tính lao thẳng về phía trước.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng của anh ta liền bật cười: “Tôi thấy mấy người cũng chả ra sao cả, có muốn chơi đùa với bà đây một chút không?”
“Con mẹ nói, còn dám xưng là bà đây, xem tôi đánh cho cô răng rơi đầy đất hay không, lên hết cho tôi!”
Trương Văn Thành đã đến rất kịp thời, nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn bị đầy vết thương, khi cô nhìn thấy Trương Văn Thành đến, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh giúp chăm sóc Minh Vân, em còn có việc phải đến công ty, bây giờ em muốn trở về ngay!”
Trương Văn Thành nhìn dáng vẻ cô như vậy, rất đau lòng, liền ngăn cô lại.

“Bây giờ em cần phải đến bệnh viện, anh thấy vết thương của em, cần phải được chữa ngay!”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Tôi không cần.


Bà nội vẫn đang đợi tôi ở công ty.

Tôi phải về ngay!”
Ánh mắt của cô ấy rất kiên định, và Trương Văn Thành không thể làm gì được cô.

Anh biết tính cách bướng bỉnh của cô.

Trương Văn Thành thấp giọng mắng một câu, coi như thỏa hiệp, sau đó kéo cô lên xe.

“Anh tiễn em qua đó được rồi, Đỗ Minh Nguyệt, em đúng là điên rồi!”
Cô là một kẻ điên, anh biết điều đó, ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau là anh đã biết điều đó.

Nhưng cuối cùng, anh không ngần ngại yêu kẻ điên này, anh cũng phát điên lên với cô.

Bà nội Lâm đến công ty thì không nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, bà không biết Đỗ Minh Nguyệt đã đi đâu, nhưng bây giờ bà không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.

Bà đi vào thang máy đi đến phòng họp, các thành viên hội đồng quản trị trong phòng họp đều nhìn về phía bà.

Bà nội Lâm không nhìn họ, bà bước thẳng đến chỗ của mình và ngồi xuống.

“Bà Lâm, chúng tôi đã làm theo những gì mà bà đã nói, cho chủ tịch Phong một cơ hội, bà nhìn xem, đây là cách cô ta trả ơn chúng tôi bây giờ đấy?”
“Đúng vậy, trên mạng bây giờ đều lan truyền tới như vậy, nếu cứ tiếp tục, tập đoàn Lâm Thị của chúng ta sẽ thực sự bị hủy hoại!”
“Tôi thấy, chúng ta nên tái cử chủ tịch!”
“Tái cử?” Bà nội Lâm hừ lạnh một tiếng: “Xem ra trong đầu mấy người đã sớm có ứng cử viên rồi, chẳng qua cũng chỉ là làm ra vẻ giả bộ mà thôi!
“Bà Lâm, bà không thể nói như vậy, tôi biết rằng tập đoàn Lâm Thị này do bà và người thân của bà thành lập, nhưng trong đó cũng có tâm huyết của chúng tôi, chúng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của chúng tôi bị huỷ hoại như vậy!”
“Đúng vậy, hơn nữa chủ tịch lần này chẳng phải vẫn là người của nhà họ Lâm mấy người sao, chúng tôi làm như vậy, cũng có thể coi như là tận tình tận nghĩa rồi!”
“Gia đình họ Lâm của chúng tôi?” Bà nội Lâm nhìn sang: “Cái gì mà nhà họ Lâm chúng tôi!”
Giọng nói vừa dứt, cửa lập tức bị đẩy ra, cha của Lâm Gia Hưng bước vào: “Mẹ, là con!”
Bà nội Lâm nhìn thấy là ông ta, lập tức vỗ bàn đứng lên: "Lão Tam, ông có ý gì đây hả?”
Cha của Lâm Gia Hưng hừ lạnh một tiếng: "Ý gì chứ, ý gì mà mẹ cũng không hiểu sao?”
Môi Bà nội Lâm run run, bà muốn nói chuyện, nhưng lại không thể nói được gì.

“Mẹ, nếu mẹ không hiểu, để con nói cho mẹ biết, cháu trai này của mẹ, cũng sẽ không trở về được đâu, không bằng cứ trao cơ hội cho Gia Hưng, Gia Hưng cũng là cháu của mẹ mà, mẹ chưa từng nghĩ về nó sao?”
“Mấy người đã từng hỏi Gia Hưng chưa? Gia Hưng muốn cái gì, mấy người có biết không? Nếu trái tim của nó ở đây, tôi làm sao có thể không trao nó cho nó!”

Sắc mặt cha của Lâm Gia Hưng trở nên tái mét, con trai của ông ta, không ngờ lại là một tên rác rưởi, không thích lo việc công ty, cả ngày không biết làm việc đàng hoàng.

Còn nói gì mà khát vọng tự do, ông mới là tự do của nó.

“Con của con, chính con sao có thể không biết được, mẹ đừng có ở đây mà gây xích mích!”
“Bà nội không hề gây xích mích, con thật sự không muốn làm chủ tịch chút nào!” Lâm Gia Hưng đột nhiên xuất hiện, khiến cha của anh ta kinh hãi.

“Sao con lại ở đây? Chẳng phải ba đã tìm người nhốt con lại sao? Sao con lại ở chỗ này?”
“Là em thả nó ra!” Lâm Mộc Giai bước ra ngoài: “Anh ba, em đã bảo là anh đừng làm loại chuyện này rồi, không ngờ là anh lại không nghe lời em chút nào, đã vậy thì đừng trách em không khách khí!”
“Mấy người! ” Cha của Lâm Gia Hưng hiển nhiên rất tức giận!
Lâm Gia Hưng đứng dậy nói: “Ba, con thật sự không muốn làm chuyện này, ba cứ để con đi đi, anh Hoàng Phong còn chưa trở về, sao con có thể làm chuyện không có tính người như vậy!”
“Lâm Hoàng Phong không thể trở về đâu, thằng nhóc đó đã chết từ lâu rồi, cha làm điều này cũng vì tốt cho con thôi!”
“Vì tốt cho con, cái này vì tốt cho ba mới đúng chứ?” Lâm Gia Hưng hét lớn lên: “Nếu là như vậy, con thà không muốn cha vì tốt cho con hơn.


Ánh mắt của thành viên hội đồng quản trị ở đó đều sững sờ khi nhìn cảnh tượng trước mặt, đây là tình huống gì vậy?
“Được, con đã không làm chủ tịch, vậy thì ba sẽ làm.

” Cha của Lâm Gia Hưng hét lên.

Ông ta vừa nói xong, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến: “Bác ba, hóa ra bác mong tôi chết như vậy!”
Bóng dáng của Lâm Hoàng Phong xuất hiện ngoài cửa khiến tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Lâm Gia Hưng là người đầu tiên phản ứng lại.


“Anh Hoàng Phong, anh Hoàng Phong, anh đã trở về rồi? Có thật là anh không? Em nhớ anh nhiều lắm!” Lâm Gia Hưng nói, nước mắt liền rơi xuống!
Lâm Hoàng Phong tiến lên, xoa xoa tóc anh ta: “Khóc cái gì mà khóc, chẳng phải anh vẫn ổn đấy sao?”
Lâm Gia Hưng lau nước mắt đi: “Em chỉ là vui quá thôi!”
Lâm Hoàng Phong còn chưa nói chuyện thì đột nhiên có người vỗ nhẹ vào gáy.

“Nhóc thối này, suốt thời gian qua cháu đã đi đâu vậy, cháu có biết chúng ta lo lắng gần chết rồi!” Lâm Mộc Giai cũng nghẹn ngào nói.

Trong lòng Lâm Hoàng Phong cảm thấy rất có lỗi: “Cháu xin lỗi, muộn như vậy cháu mới xuất hiện, tôi cũng đi quỷ môn quan một vòng rồi, có thể thông cảm cho cháu một chút được không!”
Câu này khiến Lâm Mộc Giai bật cười: “Nhóc thối!”
Bà nội Lâm hai mắt đẫm lệ nhìn anh, Lâm Hoàng Phong bước đến trước mặt bà nội Lâm.

“Bà ơi, con trở về rồi!”
Bà nội Lâm thấy anh không bị thương gì, đưa tay run run sờ lên má anh.

“Đã trở về rồi, tốt quá, như vậy chúng ta có thể đoàn tụ rồi.


Bây giờ đám người trong hội đồng quản trị đã hoàn toàn mông lung, Lâm Hoàng Phong nhìn xung quanh, ngoài cười nhưng trong không cưới hỏi họ: “Hội đồng quản trị định thay chủ tịch sao?”
Các thành viên hội đồng quản trị hoàn hồn lại, lắc đầu: "Không không, chúng tôi không nói gì cả!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện