Lãnh Vương Sủng Tặc Phi
Chương 17: Sự thật đằng sau
Đêm đã khuya, người đi qua lại trên đường cũng giảm bớt, ánh trăng mờ tỏ khẽ chiếu sáng tấm thân gầy gò nhỏ bé của Mạch Trục Vân, dọc theo đường đi, nàng lướt qua bao nhiêu đỉnh nóc nhà, hơi lạnh của gió thổi vào khuôn mặt nóng bỏng khiến nàng thư thái, thanh tỉnh một ít.
Xuyên qua cửa cung, bay thẳng đến cung điện.
Dưỡng Tâm điện.
Sở Lâm Uyên đang chăm chú phê duyệt tấu chương, mắt nhìn chằm chằm vào tấu chương của thừa tướng Tư Lăng Thanh, trên mặt hắn liền lướt qua một ý cười âm hiểm, nâng tay gập tấu chương đó lại đặt bên tay trái mình, sau đó rút một tờ tấu chương khác xem, ý cười trên gương mặt hắn càng thêm âm hiểm.
Lúc này, ngoài điện có một đám người đi tới, vị đi đầu không ai xa lạ chính là hoàng hậu của Nam Ninh quốc, con gái của thừa tướng Tư Lăng Thanh, Tư Lăng Kính Tâm.
Tiểu thái giám đứng trước cửa đại điện vừa định lên tiếng thông báo, nhưng Tư Lăng Kính Tâm lại nhẹ nhàng khoác tay ý bảo hắn lui ra ngoài. Sau đó cầm lấy bát cháo huyết yến từ cung nữ, tự mình bước vào phòng.
“Hoàng thượng!” Nàng nhỏ giọng kêu lên một tiếng, thanh âm ngọt ngào mà mềm mại, giống như gió mộc đầu xuân ấm áp, ngọt ngào lòng người.
Sở Lâm Uyên khẽ nhếch lông mày, ngẩng đầu nhìn nàng, tay buông bút đang phê tấu chương, đứng lên, đi vòng ra phía trước, tự mình giúp nàng.”Đã trễ thế này, hoàng hậu sao lại một mình đến đây?”
Tư Lăng Kính Tâm thản nhiên cười, nói:“Hoàng thượng còn bận việc chính sự, nô tì sao có thể an tâm nghỉ ngơi, nô tỳ lo lắng cho hoàng thượng!”
“Ừ!” Sở Lâm Uyên khoác long bào lên người nàng, cùng nàng ngồi xuống bàn, cúi đầu tiếp tục quốc sự.
Tư Lăng Kính Tâm buông bát tổ yến trong tay, vừa nhấc mắt lên nhìn thấy tờ tấu chương trên bàn.
Bỗng nhiên nhớ ra mấy ngày gần đây có nghe chút tin tức, mi không khỏi nhíu lại, mắt nhìn về phía Sở Lâm Uyên, mở miệng hỏi:“Hoàng thượng thật sự muốn tổ chức đám hỏi với Phượng Ảnh quốc?”
Trong mắt Sở Lâm Uyên lướt qua một tia u ám, sau đó nhanh chóng thu lại, mỉm cười ngẩng đầu, nói:“Hoàng hậu có ý tưởng gì không?” Nói xong, đưa bản tấu chương đó cho nàng xem.
Tư Lăng Kính Tâm cười cười cầm lấy tờ tấu chương sau đó lại đặt xuống, nói:“Hoàng thượng, hậu cung vốn không thể can thiệp vào việc chính sự, nô tì hiểu được đạo lý này. Chỉ có điều hoàng thượng cũng biết, Uyển nhi từ nhỏ đã rất yêu mến Phong vương, nếu như Phong vương cưới công chúa Phượng Ảnh, vậy Uyển nhi nhà chúng ta biết phải gả cho ai đây?”
Là công chúa cao quý của một nước, lại được gả trước đương nhiên sở trở thành vợ chính thức, nhưng muội muội của nàng, thân là nhị tiểu thư của Tướng phủ sao lại có thể theo gót chân của kẻ khác, làm sườn phi?
Bàn tay trắng nõn nà đặt lên cánh tay cường tráng của hắn, mang theo một tia làm nũng rõ ràng.
Uyển nhi ? Đệ nhất mỹ nhân của Nam Ninh quốc?! Tư Lăng Uyển Tâm?Thì ra cô ta thích Sở Tùy Phong!
Ẩn nấp cẩn thận ở Dưỡng Tâm điện, Mạch Trục Vân im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, khóe môi cong lên một chút ý cười xấu xa: Hắc hắc, vì chuyện chung thân đại sự của Sở Tùy Phong mà bọn họ phải tính toán lo lắng này nọ, nhưng lại không biết rằng hắn là một tên đồng tính a, không hề thích phụ nữ!
Tin này, một khi truyền ra khắp kinh thành chỉ sợ toàn bộ gà trẻ đàn bà, phụ nữ ở Nam Ninh quốc hẳn sẽ đau lòng đến chết mất đây.
Sở Lâm Uyên có chút nao núng, ý cười trên mặt cứng lại một lát, sau đó mới lên tiếng khuyên bảo:“Hoàng hậu yên tâm, đợi chuyện liên hôn với Phượng Ảnh quốc này xong xuôi, trẫm sẽ tử mình chỉ hôn cho nhị tiểu thư của Tướng phủ!”
Hắn sao có thể để cho Phong cùng với công chúa Phượng Ảnh này làm đám hỏi?
“Đa tạ hoàng thượng!” Tư Lăng Kính Tâm mỉm cười nói xong, tay cầm bát tổ yến lên, đưa cho hắn, nói:“Hoàng thượng, ăn chút cháo này cho ấm bụng!”
Sở Lâm Uyên vẻ mặt ôn nhu sủng nịch, bàn tay to đặt nhẹ nhàng lên mu bàn tay trắng nõn của nàng, trong mắt phát ra một tia nhu tình trong veo như giọt sương thu. Tư Lăng Kính Tâm mặt mày cười ửng đỏ, đút cháo cho hắn.
Nhìn xuống gương mặt có năm phần giống với Sở Tùy Phong kia, Mạch Trục Vân trong nháy mắt có chút thất thần, hai anh em huynh đệ nhà này, tính cách sao lại khác nhau một trời một vực như vậy? Sở Lâm Uyên sủng nịch nâng niu phụ nữ bao nhiêu thì Sở Tùy Phong thì khinh thường, căm ghét bấy nhiêu.
Trong đầu nháy mắt liền nảy ra ý nghĩ: Giả sử Sở Tùy Phong thích con gái, giả sử hắn tìm được một cô gái mà hắn thật lòng yêu thương, liệu rằng hắn có đối xử với người mình yêu ôn nhu dịu dàng như nước vậy không?
Nhưng ngay sau đó nàng liền lập tức bác bỏ giả thuyết đầy ngớ ngẩn của mình trong đầu.
Khụ khụ khụ, thực tế một chút đi Mạch Trục Vân, hắn rõ ràng là thích đàn ông, sao có thể có tình cảm với con gái được,......
Bên dưới vẫn còn đang nói chuyện, Mạch Trục Vân cắt đứt dòng suy nghĩ tiếp tục nhìn, nghe lén.
Đút hắn ăn xong mấy ngụm, Tư Lăng Kính Tâm cầm lấy khăn tay lụa màu vàng trong tay, cẩn thận nhẹ nhàng lau môi Sở Lâm Uyên.
Hắn nhu tình cười, đem tờ tấu chương kia đặt lại trong tay nàng, nói:“Nàng xem đi, đây là tấu chương mà nửa tháng trước phụ thân nàng trình lên!”
Tư Lăng Kính Tâm quét mắt nhìn Sở Lâm Uyên một cái, xác định hắn không có ý định gì khác mới cầm lấy, mở ra, cẩn thận đọc từng chữ bên trong.
“Hoàng thượng, cha nô tỳ, ông ấy......” Giọng nói của nàng có chút run rẩy, môi bặm lại, có chút không tin lên tiếng hỏi.
Sở Lâm Uyên híp lại mắt, nói:“Không sai, là thừa tướng đề nghị trẫm đồng ý chuyện liên minh với Phượng Ảnh quốc, Phong nó ở biên cảnh nhiều năm, binh quyền trong tay nó hầu như đã chiếm gần hết toàn bộ binh quyền của Nam Ninh quốc, mà bản tính hắn vốn kiêu ngạo, nếu như có sơ suất gì, làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng hắn, ngôi vị hoàng đế của trẫm lập tức sẽ có nguy cơ bị suy đổ!””Hoàng thượng, thứ cho nô tì nhiều lời: Hoàng thất chúng ta tổ chức đám hỏi cùng với người ngoài, chẳng phải sẽ càng thêm nguy hiểm hơn sao?”
Hắn dịu dàng cười nắm lấy cằm nàng nhấc lên, nói:“Hoàng hậu không cần lo lắng, nếu như không nắm chắc phần thắng, trẫm cũng sẽ không làm như vậy!” Trong mắt hắn toát ra một luồng khí lạnh khiến cho Tư Lăng Kính Tâm không khỏi sợ hãi rụt người lại.
Mạch Trục Vân nghe được chuyện này liền không khỏi tỏ vẻ khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: Sở Tùy Phong ngươi thật khờ, hắn không có ý định mưu phản nhưng Sở Lâm Uyên lại bí mật an bài tiêu diệt hủy hoai hắn.
Nhưng hắn nói hắn nắm chắc phần thắng, không cho đám hỏi được tiến hành thuận lợi? Vậy thứ mà hắn nắm chặc là cái gì?
Hai người phía dưới kia cũng không nói thêm điều gì.
“Hoàng thượng bảo trọng long thể, nô tì cáo lui!”
Tư Lăng Kính Tâm đứng dậy, từ từ hành lễ thì đột nhiên bị Sở Lâm Uyên kéo lại, hai người cùng nhau rời khỏi điện. Công công đứng hầu hạ một bên cùng với đám cung nữ lần lượt theo hắn đi phía sau.
Mắt thấy được toàn bộ đại điện lúc này không có người, Mạch Trục Vân mới nhún người nhảy xuống, xem rõ tờ tấu chương kia xem rốt cuộc là bên trong đề cập đến cái gì, Tư Lăng Thanh thì ra là tên nham hiểm, lập mưu hiến kế, hãm hại Sở Tùy Phong.
Nhưng ngay lúc nàng sắp lấy được tờ tấu chương trên bàn kia thì một con gió mạnh mẽ đánh úp về phía tay nàng. Mạch Trục Vân rất nhanh thu hồi tay về, lượn một vòng trên không trung, tránh đi đòn tập kích.
Đáp vững vàng xuống đất, mắt hơi co lại, nhìn về phía mành che màu vàng phía trước.
Thì ra là có người ẩn nấp ở đây, vậy mà nàng không phát hiện ra? Nam Ninh quốc khi nào đã có nhiều cao thủ đến vậy rồi, chẳng lẽ là người của Sở Tùy Phong?
Đang suy tư vấn đề này, nàng đồng thời vung ống tay áo, một trận gió sắc bén đánh ập tới phía mành che, đồng thời cũng nhanh chân chạy đến cầm lấy tờ tấu chương trên bàn. Thứ mà nàng muốn, không ai có thể dễ dàng ngăn cản! Theo như nàng biết, võ công của người này hơn nàng một bậc!
Quả nhiên, sau khi nàng chạy đến lấy tờ tấu chương thì mành che khẽ nhúc nhích, một tên áo đen che mặt từ phía sau bay vụt ra, thấy nàng vật đã nằm trong tay nàng liền phi thân đến, quát khẽ:“ Đưa đây!”
Mạch Trục Vân khóe miệng giơ lên, giặt vật đó vào hông mình, sau đó xoay người tránh đi bàn tay to đang tiến về phía nàng, cả người ngã ra sau, đồng thời vươn chân đá vào hắn.
Võ công của tên áo đen này quả không sai, hơn nữa dường như hắn rõ ràng hạ quyết tâm cướp cho bằng được tờ tấu chương này trên người nàng cho nên nhất thời, hai người liền giao đấu ngay giữa đại điện.
Qua mấy chục chiêu, Mạch Trục Vân bắt đầu nghĩ kế lui binh, đang trong tư thế sẳn sàn thực hiện kế sách bỏ chạy thoát thân thì đột nhiên bên tai khẽ nhúc nhích, không ổn, có người đến. Dưới tình thế cấp bách, liền mạnh mẽ xuất lực, khiến cho tên kia phải lui đòn tiến công của mình, sau đó phi người bay lên xà ngang.
Và đương nhiên, tên áo đen kia cũng phát hiện ra có biến, và so với việc đánh nhau qua lại để cướp được tờ tấu chương kia thì hắn càng không muốn bị người khác phát hiện hơn, lập tức nhảy ra, không cùng Mạch Trục Vân dây dưa, mà là lui về vị trí cũ, trốn phía sau mành che.
Tất cả đều khôi phục về vị trí ban đầu, ngoài cửa một bóng người mặt áo bào màu vàng tiến vào, đi theo phía sau là bốn tiểu thái giám.
Sở Lâm Uyên cũng không có phát hiện điều gì khác thường, xốc long bào lên, ngồi trên long kỷ tiếp tục phê duyệt tấu chương. Cả đại điện đều lâm vào một mảnh yên lặng, chỉ còn âm thanh sột soạt của giấy và bút.
Mạch Trục Vân ngừng thở, mở cuốn tấu chương trong tay mình ra xem.
“...... Phong vương bản tính kiêu căng, gặp vua mà không bao giờ hành lễ, tay nắm giữ trọng binh, quả thực là một mối nguy họa lớn. Thần biết trong lòng bệ hạ đang rất lo lắng, ưu sầu...... Lão thần nghe nói, Phong vương ở trong quân doanh nhiều năm, không gần phụ nữ, vậy tại sao bệ hạ không thử lợi dụng sắp đặt chuyện cưới hỏi với Phượng Ảnh quốc lần này? Phong vương dù có đồng ý hay phản kháng, phần có lợi vẫn nghiêng về phía ta; Nếu Phong vương không đồng ý, bệ hạ đương nhiên có thể mượn hai chữ'Kháng chỉ' để thu hồi một nửa binh quyền......”
Ngày từ mấy dòng đầu của tờ tấu chương, trên mặt Mạch Trục Vân vẫn mang nét mỉm cười, không thể ngờ được chuyện Sở Tùy Phong không gần phụ nữ mọi người ai cũng đều biết, xem ra nàng chỉ là người biết sau cùng thôi a.
Nhưng tiếp tục xem mấy dòng tiếp theo, sắc mặt nàng liền bỗng chốc thay đổi.
Giỏi cho một cái thử: Rõ ràng bọn họ đang muốn đạp đổ Sở Tùy Phong, cho dù hắn có đồng ý hay không, bọn họ cũng sẽ lợi dụng tìm mọi cách ra tay trừ khử hắn.
Khó trách Sở Tùy Phong đồng ý với hôn sự này, rồi lại muốn âm thầm ra lệnh cho nàng trộm ngọc Thiên Long, hủy đi cái việc hai nước liên mình này, ra vậy, ngay từ đầu hắn cũng biết Sở Lâm Uyên đang âm mưu điều gì.
Khó trách việc đám hỏi của hai nước lại được thành lập dựa trên tín vật, thì ra đây chỉ là cái cớ. Ngay từ đầu Sở Lâm Uyên vốn không hề muốn hai nước liên minh, hắn đã chuẩn bị hết tất cả, dù có chuyện gì phát sinh, hắn cũng sẽ âm thâm phái người đến cản đường.
Khó trách sau khi Sở Tùy Phong nghe được từ chính miệng nàng nói ra tin tức của ngọc Thiên Long, trong mắt hắn có chút kinh ngạc, chắc chắn hắn đã nắm rõ được tình hình: Có người muốn lợi dụng nàng, nên cố ý tiết lộ chuyện này với nàng.
Giỏi lắm, dám tính kế với bản công tử!
Mạch Trục Vân hai con ngươi tụ lại, gấp lại tờ tấu chương trên tay, nhảy xuống đất, không chút ẩn mình, trong lòng tức giận đưa mắt phẫn nộ nhìn cái tên hoàng đế Sở Lâm Uyên vẫn chưa phát hiện được có nguy hiểm đang rình rập mình.
P/s: Nàng này đi trộm đồ...nhưng k những trộm đồ mà trộm luôn tâm của tên nào đó...các nàng cứ theo dõi diễn biến tiếp theo rồi sẽ rõ...âhhaha
Xuyên qua cửa cung, bay thẳng đến cung điện.
Dưỡng Tâm điện.
Sở Lâm Uyên đang chăm chú phê duyệt tấu chương, mắt nhìn chằm chằm vào tấu chương của thừa tướng Tư Lăng Thanh, trên mặt hắn liền lướt qua một ý cười âm hiểm, nâng tay gập tấu chương đó lại đặt bên tay trái mình, sau đó rút một tờ tấu chương khác xem, ý cười trên gương mặt hắn càng thêm âm hiểm.
Lúc này, ngoài điện có một đám người đi tới, vị đi đầu không ai xa lạ chính là hoàng hậu của Nam Ninh quốc, con gái của thừa tướng Tư Lăng Thanh, Tư Lăng Kính Tâm.
Tiểu thái giám đứng trước cửa đại điện vừa định lên tiếng thông báo, nhưng Tư Lăng Kính Tâm lại nhẹ nhàng khoác tay ý bảo hắn lui ra ngoài. Sau đó cầm lấy bát cháo huyết yến từ cung nữ, tự mình bước vào phòng.
“Hoàng thượng!” Nàng nhỏ giọng kêu lên một tiếng, thanh âm ngọt ngào mà mềm mại, giống như gió mộc đầu xuân ấm áp, ngọt ngào lòng người.
Sở Lâm Uyên khẽ nhếch lông mày, ngẩng đầu nhìn nàng, tay buông bút đang phê tấu chương, đứng lên, đi vòng ra phía trước, tự mình giúp nàng.”Đã trễ thế này, hoàng hậu sao lại một mình đến đây?”
Tư Lăng Kính Tâm thản nhiên cười, nói:“Hoàng thượng còn bận việc chính sự, nô tì sao có thể an tâm nghỉ ngơi, nô tỳ lo lắng cho hoàng thượng!”
“Ừ!” Sở Lâm Uyên khoác long bào lên người nàng, cùng nàng ngồi xuống bàn, cúi đầu tiếp tục quốc sự.
Tư Lăng Kính Tâm buông bát tổ yến trong tay, vừa nhấc mắt lên nhìn thấy tờ tấu chương trên bàn.
Bỗng nhiên nhớ ra mấy ngày gần đây có nghe chút tin tức, mi không khỏi nhíu lại, mắt nhìn về phía Sở Lâm Uyên, mở miệng hỏi:“Hoàng thượng thật sự muốn tổ chức đám hỏi với Phượng Ảnh quốc?”
Trong mắt Sở Lâm Uyên lướt qua một tia u ám, sau đó nhanh chóng thu lại, mỉm cười ngẩng đầu, nói:“Hoàng hậu có ý tưởng gì không?” Nói xong, đưa bản tấu chương đó cho nàng xem.
Tư Lăng Kính Tâm cười cười cầm lấy tờ tấu chương sau đó lại đặt xuống, nói:“Hoàng thượng, hậu cung vốn không thể can thiệp vào việc chính sự, nô tì hiểu được đạo lý này. Chỉ có điều hoàng thượng cũng biết, Uyển nhi từ nhỏ đã rất yêu mến Phong vương, nếu như Phong vương cưới công chúa Phượng Ảnh, vậy Uyển nhi nhà chúng ta biết phải gả cho ai đây?”
Là công chúa cao quý của một nước, lại được gả trước đương nhiên sở trở thành vợ chính thức, nhưng muội muội của nàng, thân là nhị tiểu thư của Tướng phủ sao lại có thể theo gót chân của kẻ khác, làm sườn phi?
Bàn tay trắng nõn nà đặt lên cánh tay cường tráng của hắn, mang theo một tia làm nũng rõ ràng.
Uyển nhi ? Đệ nhất mỹ nhân của Nam Ninh quốc?! Tư Lăng Uyển Tâm?Thì ra cô ta thích Sở Tùy Phong!
Ẩn nấp cẩn thận ở Dưỡng Tâm điện, Mạch Trục Vân im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, khóe môi cong lên một chút ý cười xấu xa: Hắc hắc, vì chuyện chung thân đại sự của Sở Tùy Phong mà bọn họ phải tính toán lo lắng này nọ, nhưng lại không biết rằng hắn là một tên đồng tính a, không hề thích phụ nữ!
Tin này, một khi truyền ra khắp kinh thành chỉ sợ toàn bộ gà trẻ đàn bà, phụ nữ ở Nam Ninh quốc hẳn sẽ đau lòng đến chết mất đây.
Sở Lâm Uyên có chút nao núng, ý cười trên mặt cứng lại một lát, sau đó mới lên tiếng khuyên bảo:“Hoàng hậu yên tâm, đợi chuyện liên hôn với Phượng Ảnh quốc này xong xuôi, trẫm sẽ tử mình chỉ hôn cho nhị tiểu thư của Tướng phủ!”
Hắn sao có thể để cho Phong cùng với công chúa Phượng Ảnh này làm đám hỏi?
“Đa tạ hoàng thượng!” Tư Lăng Kính Tâm mỉm cười nói xong, tay cầm bát tổ yến lên, đưa cho hắn, nói:“Hoàng thượng, ăn chút cháo này cho ấm bụng!”
Sở Lâm Uyên vẻ mặt ôn nhu sủng nịch, bàn tay to đặt nhẹ nhàng lên mu bàn tay trắng nõn của nàng, trong mắt phát ra một tia nhu tình trong veo như giọt sương thu. Tư Lăng Kính Tâm mặt mày cười ửng đỏ, đút cháo cho hắn.
Nhìn xuống gương mặt có năm phần giống với Sở Tùy Phong kia, Mạch Trục Vân trong nháy mắt có chút thất thần, hai anh em huynh đệ nhà này, tính cách sao lại khác nhau một trời một vực như vậy? Sở Lâm Uyên sủng nịch nâng niu phụ nữ bao nhiêu thì Sở Tùy Phong thì khinh thường, căm ghét bấy nhiêu.
Trong đầu nháy mắt liền nảy ra ý nghĩ: Giả sử Sở Tùy Phong thích con gái, giả sử hắn tìm được một cô gái mà hắn thật lòng yêu thương, liệu rằng hắn có đối xử với người mình yêu ôn nhu dịu dàng như nước vậy không?
Nhưng ngay sau đó nàng liền lập tức bác bỏ giả thuyết đầy ngớ ngẩn của mình trong đầu.
Khụ khụ khụ, thực tế một chút đi Mạch Trục Vân, hắn rõ ràng là thích đàn ông, sao có thể có tình cảm với con gái được,......
Bên dưới vẫn còn đang nói chuyện, Mạch Trục Vân cắt đứt dòng suy nghĩ tiếp tục nhìn, nghe lén.
Đút hắn ăn xong mấy ngụm, Tư Lăng Kính Tâm cầm lấy khăn tay lụa màu vàng trong tay, cẩn thận nhẹ nhàng lau môi Sở Lâm Uyên.
Hắn nhu tình cười, đem tờ tấu chương kia đặt lại trong tay nàng, nói:“Nàng xem đi, đây là tấu chương mà nửa tháng trước phụ thân nàng trình lên!”
Tư Lăng Kính Tâm quét mắt nhìn Sở Lâm Uyên một cái, xác định hắn không có ý định gì khác mới cầm lấy, mở ra, cẩn thận đọc từng chữ bên trong.
“Hoàng thượng, cha nô tỳ, ông ấy......” Giọng nói của nàng có chút run rẩy, môi bặm lại, có chút không tin lên tiếng hỏi.
Sở Lâm Uyên híp lại mắt, nói:“Không sai, là thừa tướng đề nghị trẫm đồng ý chuyện liên minh với Phượng Ảnh quốc, Phong nó ở biên cảnh nhiều năm, binh quyền trong tay nó hầu như đã chiếm gần hết toàn bộ binh quyền của Nam Ninh quốc, mà bản tính hắn vốn kiêu ngạo, nếu như có sơ suất gì, làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng hắn, ngôi vị hoàng đế của trẫm lập tức sẽ có nguy cơ bị suy đổ!””Hoàng thượng, thứ cho nô tì nhiều lời: Hoàng thất chúng ta tổ chức đám hỏi cùng với người ngoài, chẳng phải sẽ càng thêm nguy hiểm hơn sao?”
Hắn dịu dàng cười nắm lấy cằm nàng nhấc lên, nói:“Hoàng hậu không cần lo lắng, nếu như không nắm chắc phần thắng, trẫm cũng sẽ không làm như vậy!” Trong mắt hắn toát ra một luồng khí lạnh khiến cho Tư Lăng Kính Tâm không khỏi sợ hãi rụt người lại.
Mạch Trục Vân nghe được chuyện này liền không khỏi tỏ vẻ khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: Sở Tùy Phong ngươi thật khờ, hắn không có ý định mưu phản nhưng Sở Lâm Uyên lại bí mật an bài tiêu diệt hủy hoai hắn.
Nhưng hắn nói hắn nắm chắc phần thắng, không cho đám hỏi được tiến hành thuận lợi? Vậy thứ mà hắn nắm chặc là cái gì?
Hai người phía dưới kia cũng không nói thêm điều gì.
“Hoàng thượng bảo trọng long thể, nô tì cáo lui!”
Tư Lăng Kính Tâm đứng dậy, từ từ hành lễ thì đột nhiên bị Sở Lâm Uyên kéo lại, hai người cùng nhau rời khỏi điện. Công công đứng hầu hạ một bên cùng với đám cung nữ lần lượt theo hắn đi phía sau.
Mắt thấy được toàn bộ đại điện lúc này không có người, Mạch Trục Vân mới nhún người nhảy xuống, xem rõ tờ tấu chương kia xem rốt cuộc là bên trong đề cập đến cái gì, Tư Lăng Thanh thì ra là tên nham hiểm, lập mưu hiến kế, hãm hại Sở Tùy Phong.
Nhưng ngay lúc nàng sắp lấy được tờ tấu chương trên bàn kia thì một con gió mạnh mẽ đánh úp về phía tay nàng. Mạch Trục Vân rất nhanh thu hồi tay về, lượn một vòng trên không trung, tránh đi đòn tập kích.
Đáp vững vàng xuống đất, mắt hơi co lại, nhìn về phía mành che màu vàng phía trước.
Thì ra là có người ẩn nấp ở đây, vậy mà nàng không phát hiện ra? Nam Ninh quốc khi nào đã có nhiều cao thủ đến vậy rồi, chẳng lẽ là người của Sở Tùy Phong?
Đang suy tư vấn đề này, nàng đồng thời vung ống tay áo, một trận gió sắc bén đánh ập tới phía mành che, đồng thời cũng nhanh chân chạy đến cầm lấy tờ tấu chương trên bàn. Thứ mà nàng muốn, không ai có thể dễ dàng ngăn cản! Theo như nàng biết, võ công của người này hơn nàng một bậc!
Quả nhiên, sau khi nàng chạy đến lấy tờ tấu chương thì mành che khẽ nhúc nhích, một tên áo đen che mặt từ phía sau bay vụt ra, thấy nàng vật đã nằm trong tay nàng liền phi thân đến, quát khẽ:“ Đưa đây!”
Mạch Trục Vân khóe miệng giơ lên, giặt vật đó vào hông mình, sau đó xoay người tránh đi bàn tay to đang tiến về phía nàng, cả người ngã ra sau, đồng thời vươn chân đá vào hắn.
Võ công của tên áo đen này quả không sai, hơn nữa dường như hắn rõ ràng hạ quyết tâm cướp cho bằng được tờ tấu chương này trên người nàng cho nên nhất thời, hai người liền giao đấu ngay giữa đại điện.
Qua mấy chục chiêu, Mạch Trục Vân bắt đầu nghĩ kế lui binh, đang trong tư thế sẳn sàn thực hiện kế sách bỏ chạy thoát thân thì đột nhiên bên tai khẽ nhúc nhích, không ổn, có người đến. Dưới tình thế cấp bách, liền mạnh mẽ xuất lực, khiến cho tên kia phải lui đòn tiến công của mình, sau đó phi người bay lên xà ngang.
Và đương nhiên, tên áo đen kia cũng phát hiện ra có biến, và so với việc đánh nhau qua lại để cướp được tờ tấu chương kia thì hắn càng không muốn bị người khác phát hiện hơn, lập tức nhảy ra, không cùng Mạch Trục Vân dây dưa, mà là lui về vị trí cũ, trốn phía sau mành che.
Tất cả đều khôi phục về vị trí ban đầu, ngoài cửa một bóng người mặt áo bào màu vàng tiến vào, đi theo phía sau là bốn tiểu thái giám.
Sở Lâm Uyên cũng không có phát hiện điều gì khác thường, xốc long bào lên, ngồi trên long kỷ tiếp tục phê duyệt tấu chương. Cả đại điện đều lâm vào một mảnh yên lặng, chỉ còn âm thanh sột soạt của giấy và bút.
Mạch Trục Vân ngừng thở, mở cuốn tấu chương trong tay mình ra xem.
“...... Phong vương bản tính kiêu căng, gặp vua mà không bao giờ hành lễ, tay nắm giữ trọng binh, quả thực là một mối nguy họa lớn. Thần biết trong lòng bệ hạ đang rất lo lắng, ưu sầu...... Lão thần nghe nói, Phong vương ở trong quân doanh nhiều năm, không gần phụ nữ, vậy tại sao bệ hạ không thử lợi dụng sắp đặt chuyện cưới hỏi với Phượng Ảnh quốc lần này? Phong vương dù có đồng ý hay phản kháng, phần có lợi vẫn nghiêng về phía ta; Nếu Phong vương không đồng ý, bệ hạ đương nhiên có thể mượn hai chữ'Kháng chỉ' để thu hồi một nửa binh quyền......”
Ngày từ mấy dòng đầu của tờ tấu chương, trên mặt Mạch Trục Vân vẫn mang nét mỉm cười, không thể ngờ được chuyện Sở Tùy Phong không gần phụ nữ mọi người ai cũng đều biết, xem ra nàng chỉ là người biết sau cùng thôi a.
Nhưng tiếp tục xem mấy dòng tiếp theo, sắc mặt nàng liền bỗng chốc thay đổi.
Giỏi cho một cái thử: Rõ ràng bọn họ đang muốn đạp đổ Sở Tùy Phong, cho dù hắn có đồng ý hay không, bọn họ cũng sẽ lợi dụng tìm mọi cách ra tay trừ khử hắn.
Khó trách Sở Tùy Phong đồng ý với hôn sự này, rồi lại muốn âm thầm ra lệnh cho nàng trộm ngọc Thiên Long, hủy đi cái việc hai nước liên mình này, ra vậy, ngay từ đầu hắn cũng biết Sở Lâm Uyên đang âm mưu điều gì.
Khó trách việc đám hỏi của hai nước lại được thành lập dựa trên tín vật, thì ra đây chỉ là cái cớ. Ngay từ đầu Sở Lâm Uyên vốn không hề muốn hai nước liên minh, hắn đã chuẩn bị hết tất cả, dù có chuyện gì phát sinh, hắn cũng sẽ âm thâm phái người đến cản đường.
Khó trách sau khi Sở Tùy Phong nghe được từ chính miệng nàng nói ra tin tức của ngọc Thiên Long, trong mắt hắn có chút kinh ngạc, chắc chắn hắn đã nắm rõ được tình hình: Có người muốn lợi dụng nàng, nên cố ý tiết lộ chuyện này với nàng.
Giỏi lắm, dám tính kế với bản công tử!
Mạch Trục Vân hai con ngươi tụ lại, gấp lại tờ tấu chương trên tay, nhảy xuống đất, không chút ẩn mình, trong lòng tức giận đưa mắt phẫn nộ nhìn cái tên hoàng đế Sở Lâm Uyên vẫn chưa phát hiện được có nguy hiểm đang rình rập mình.
P/s: Nàng này đi trộm đồ...nhưng k những trộm đồ mà trộm luôn tâm của tên nào đó...các nàng cứ theo dõi diễn biến tiếp theo rồi sẽ rõ...âhhaha
Bình luận truyện