Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 160: 160



Chương 160

Hotsearch hôm nay, [Ủy khuất của Hoắc Hi].

Thịnh Kiều >> Tôi là một người không có cảm tình chỉ biết đánh bảng.

Hi Quang >> Một bên đau lòng cho idol, một bên muốn cảm ơn A Phúc đã mang tới phúc lợi dồi dào… huhu… biết chọn bên nào đây. A Phúc, về sau không cho phép cô lại đánh bảng nữa, dành toàn bộ thời gian đó đi ôm idol cho bọn tôi!!!!!!

Khán giả >> Tình yêu ngọt đến sâu răng!

Có Hoắc Hi xuất hiện, kỳ quay hình này của Đoán Xem Tôi Là Ai thực sự hỏa bạo một phen. Đối với sự tuyên truyền cho Hồng Ngọc Truyện cũng mang lại hiệu quả thổi phòng như bong bóng. Tài khoản weibo chính thức của đoàn phim Hồng Ngọc Truyện tăng hơn trăm ngàn fan.

Chờ sau khi tuyên truyền cho Hồng Ngọc Truyện xong, Thịnh Kiều lại chuẩn bị tiến tổ. Hiện giờ thời gian cô vào đoàn phim mới luôn cố định ở kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, không thể trì hoãn.

Bối Minh Phàm đưa cho cô mấy vở kịch bản. Thịnh Kiều chọn một bộ hiện đại kịch trường chức nghiệp. Thương trường như chiến trường, nếu quay tốt, sẽ mang tới hiệu quả kinh tâm động phách.

Vừa tiến tổ chính là phải đi suốt 4-5 tháng, Thịnh Kiều không an tâm để bà Thịnh ở nhà một mình. Cô tính toán mướn một người bảo mẫu tới chiếu cố cho mẹ.

Ai ngờ vừa mở miệng bàn với bà Thịnh thì bà đã vội vàng cự tuyệt.

“Mẹ không phải không có tay chân, sao phải cần người khác hầu hạ chứ. Trước kia mẹ một mình sinh hoạt ở thôn quê, điều kiện còn không tốt bằng bây giờ mà vẫn ổn đó thôi.”

Thịnh Kiều cho rằng bà đang tiếc tiền, khuyên nhủ nửa ngày.

“Hồi xưa ở thôn quê còn có hàng xóm giúp đỡ. Hiện tại con đi công tác liền chỉ có mẹ một mình ở nhà. Mẹ không thể mỗi ngày đều tới cung văn hóa chơi suốt ngày được. Ở nhà có thêm người nói chuyện với mẹ cũng vui mà.”

Bà Thịnh vẫn từ chối, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Thịnh Kiều nhạy cảm, xem mặt đoán ý, thử thăm dò hỏi.

“Mẹ, có phải có chuyện gạt con hay không?”

Cô chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi, không ngờ bà Thịnh ngại ngùng quay mặt tránh tầm mắt của cô. Thịnh Kiều nhịn không được cười lên, kéo tay bà làm nũng.

“Mẹ ~ rốt cuộc có chuyện gì nha. Mẹ nói với con đi~”

Bà Thịnh xoắn xít nửa ngày mới ngập ngừng nói.

“Không nghĩ sớm như vậy đã nói cho con biết, dù sao chuyện cũng chưa có gì.”

“!!!”

Cô hình như đoán được rồi nha.

“Mẹ ở cung văn hóa học cờ vây có nhận biết một người. Chú ấy chơi cờ rất giỏi, lúc rảnh rỗi đều là chú ấy dạy cho mẹ chơi. Về sau mẹ mới biết, chú ấy lúc trước là tuyển thủ cờ vây quốc gia, còn lấy được cúp quán quân nữa.”

Thịnh Kiều nghẹn cười.

“Cho nên?”

“Ừm… tính cách của chú ấy cũng không giống người bình thường. Ai cũng nói chú ấy cổ quái, nhưng mẹ thấy chú ấy tốt lắm, chỉ là hơi ít nói. Vợ đã mất nhiều năm, đến giờ vẫn sống một mình. Hai người con đều đã lập gia đình, chú ấy không muốn làm phiền con cái, cho nên mướn một căn hộ nhỏ ở bên cạnh cung văn hóa.”

Nói đến đây, Thịnh Kiều còn không hiểu nữa thì quá thẹn với chỉ số thông minh của cô rồi.

“Mẹ, mẹ thích chú ấy à?”

Bà Thịnh không lảng tránh, nhìn thẳng vào mắt con gái, chân thành tha thiết nói.

“Mẹ đã ở tuổi này rồi, nói cái gì thích hay là không thích chứ. Chính là hợp tính, chú ấy đối xử với mẹ rất tốt, luôn chiếu cố cho mẹ. Già cả còn có người bầu bạn… nên cảm thấy rất tốt.”

Thịnh Kiều gật đầu, trong lòng cao hứng. Người cha thiếu nợ cờ bạc vứt bỏ vợ con ở nhiều năm trước khiến bà Thịnh canh cánh trong lòng, luôn lẻ loi cô độc một mình. Hiện tại có thể gặp được một người thấu hiểu tâm ý, sẵn lòng bầu bạn, cùng nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại, xem như cũng là một loại viên mãn.

Thịnh Kiều lôi kéo.

“Mẹ, trước khi con đi công tác muốn gặp mặt chú ấy một lần, có được không?”

Bà Thịnh ngẩng người nhưng không cự tuyệt.

“Ừm… ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm đi. Để mẹ bàn với chú ấy.”

Thế là ngày hôm sau, Thịnh Kiều gặp mặt vị quân nhân xuất ngũ, cựu tuyển thủ cờ vây quốc gia kia.

Ăn xong bữa cơm, Thịnh Kiều ngay lập tức cảm thấy bất bình cho ông chú chơi cờ vây này. Ai nói chú ấy cổ quái đâu? Trừ bỏ hơi kiệm lời thì thiệt là đáng yêu nha~ Nội tâm giống như một đứa trẻ, chân thành lại vui vẻ.

Biết Thịnh Kiều là minh tinh, chú ấy không cho phục vụ bước vào phòng ăn, tự mình chạy ra chạy vô bưng thức ăn, muốn cản cũng không cản được. Cái tính kiệm lời chắc là thói quen nghề nghiệp, làm gì cũng hết mực chuyên chú, đặc biệt khiến người khác an tâm.

Nếu sau này bà Thịnh cùng chú ấy trải qua cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, bản thân cô cũng thấy an tâm.

Thịnh Kiều nói cô sắp đi đóng phim, nhờ chú ấy ân cần chiếu cố bà Thịnh giúp cô. Chú ấy liền trịnh trọng gật đầu đáp ứng, giống như nhận nhiệm vụ đặc cấp vậy, làm Thịnh Kiều nghẹn cười.

Sau khi dàn xếp mọi chuyện xong, Thịnh Kiều rốt cuộc an lòng xuất phát. Hoắc Hi gần đây không có hành trình nên một đường đưa cô tới đoàn phim, còn ở lại phim trường chơi với cô vài ngày, dẫn tới một trận xôn xao nhỏ.

Dù sao chuyện bạn gái đóng phim mà bạn trai ở bên cạnh vẫn là chuyện hiếm thấy. Huống hồ người bạn trai này dù đã chuyển hình vẫn nguyên vẹn là một tượng đài đỉnh lưu chưa ngã.

Ngay cả nhân viên đoàn phim cách vách cũng chạy qua xin chữ ký với chụp hình chung, còn thuận tiện biểu đạt lòng hâm mộ đối với chuyện tình thần tiên của hai người họ.

Nghiêm khắc mà nói, đây là lần thứ hai Thịnh Kiều quay phim hiện đại. Bộ thứ nhất là Không Sợ. Khi đó diễn cùng Hoắc Hi, diễn xuất của cô không được tán thành. Cho dù so sánh về danh tiếng hay nhân khí đều không bằng hiện tại.

Hiện giờ, bạn diễn của cô đều gọi cô là “Tiểu Kiều lão sư”, khiến cô bừng tỉnh nhận ra bản thân đã trưởng thành, đã đứng ở vị trí mà người khác phải ngước nhìn lên.

Hoắc Hi ở phim trường 3 ngày mới rời đi. Hiện giờ bọn họ đã công khai yêu nhau, chỉ cần anh có thời gian, tùy thời đều có thể tới thăm ban, không bao giờ còn lo lắng chuyện không thể thấy mặt nhau trong thời gian dài nữa.

Giữa tháng sáu, Hồng Ngọc Truyện lên sóng.

Tỷ suất người xem không tồi, dù sao cũng được phát sóng trên 8 đài truyền hình lớn, có cả đài trung ương, còn chiếu vào khung giờ vàng. Các cô các bà rất thích theo dõi các đài truyền hình lớn này, hơn nữa khán giả lớn tuổi đã nghe qua hí khúc liên quan tới cuộc đời Lương Hồng Ngọc từ trước, vừa thấy vai chính là Lương Hồng Ngọc liền hứng thú bừng bừng vây xem.

Thịnh Kiều xuất hiện trên màn ảnh, các cô các bà liền hô lên.

A~ đây không phải là cô bé khiêu vũ trên băng vệ sinh lúc trước à?

Không thể không nói, Bối Minh Phàm lúc trước nhận cái mục quảng cáo này để đánh vào quốc dân độ là chính xác cực kỳ.

Khán giả trẻ tuổi không hứng thú với phim chính kịch lịch sử. Chỉ có Hi Quang và fan Kiều mỗi ngày kiên nhẫn tuyên truyền.

Fan Kiều >> Mau tới xem vịt con nhà chúng tôi đóng vai nữ tướng quân nè!!!

Hi Quang >> Mau tới xem chị dâu nhà chúng tôi đóng vai nữ tướng quân nè!!!

Thị phần khán giả trẻ không cao, tỷ suất xem online cũng chỉ bình bình, may mà tỷ suất khán giả xem đài luôn tăng lên. Hồng Ngọc Truyện rất được giới trung niên và người cao tuổi nhiệt tình hoan nghênh.

Có Hi Quang, fan Kiều còn có Thắng Lợi Đảng và Tiên Nữ Đảng một đám lớn mạnh mẽ tuyên truyền, khi bộ phim chiếu tới một nửa, rất nhiều người qua đường cũng tò mò bấm vào xem thử.

Đây là bộ phim chính kịch đề tài lịch sử, vô luận là soi ở phương diện nào đều có thể chịu đựng nổi sự khảo chứng của khán giả. Là bộ cổ trang đầu tiên nâng Lương Hồng Ngọc lên hàng đại nữ chủ, không mary sue, không hào quang nữ chính, tựa như một ngôi sao nhỏ bé trong dòng sông lịch sử cuồn cuộn, toàn lực lóe sáng ở một khắc rồi tắt lịm giữa sông dài mênh mong, trở thành một hạt cát trong bề dày sử sách.

Hồng Ngọc Truyện không giống Không Sợ, không giống Nguyện Trục có thể gây ra hiện tượng được chú ý ở toàn mạng. Lực chú ý của nó rất hữu hạn. Tỷ suất cũng chỉ nằm ở mức lưng chừng. Nhưng nó có tiếng lành đồn xa, điểm douban cao tới 9.0.

Dùng cách nói của Bối Minh Phàm thì Thịnh Kiều rốt cuộc đã thu vào tay một tác phẩm tiêu biểu có danh tiếng cao.

Mỗi đêm, khi Thịnh Kiều đắp mặt nạ dưỡng da, Đinh Giản sẽ ở một bên mở điện thoại di động đọc mấy lời bình luận khen ngợi Hồng Ngọc Truyện cho cô nghe. Trừ bỏ cốt truyện, diễn xuất của Thịnh Kiều cũng được khen ngợi rất nhiều. Có một trang web còn đưa tên cô vào cuộc bình chọn tân tứ tiểu hoa đán của Cbiz.

Đinh Giản hả hê nói.

“Thị hậu Phó Vũ Xuyên cũng bị chị đè bẹp rồi, hả giận không?”

“Hả giận!”

“Mang theo tâm tình hả giận này, ngày mai chị đi xem Triệu Ngu biểu diễn là tốt nhất.”

Sáng hôm sau, Thịnh Kiều xin phép đoàn phim quay về Bắc Kinh, mang theo đủ thứ vật tiếp ứng, chuẩn bị đi xem concert của Triệu Ngu. Bởi vì Thẩm Tuyển Ý là khách mời, một lúc xuất hiện hai tòa núi lớn, uy lực tăng gấp đôi, vé vào cửa của buổi concert bán hết chỉ sau vài chục giây.

Ngu Mỹ Nhân không những tranh nhau đoạt vé mà còn phải tìm cách chặn ngang Ý Nhân đến đoạt vé nữa, quả thực tình hình rất là thê thảm.

Gần tới giờ mở màn Thịnh Kiều mới đi vào, vị trí cô ngồi là ngay chính giữa của khu trung tâm. Đưa mắt nhìn xung quanh, toàn bộ đều là đèn màu hồng. Triệu Ngu nhìn qua nóng nảy cứng rắn, vậy mà đèn màu tiếp ứng lại là hồng nhạt. Tâm tình thiếu nữ tràn đầy nha.

Thịnh Kiều cũng lấy bảng đèn của mình ra, bốn chữ “Ngu Ngu tiên nữ” lấp lảnh tỏa sáng.

Bản lĩnh hát nhảy của Triệu Ngu có thể tính là số một trong giới nữ nghệ sĩ của Cbiz. Vì concert hôm nay mà Triệu Ngu còn tăng cường huấn luyện thể hình, cánh tay vòng eo đều trở nên gợi cảm muốn chết luôn, khi nhảy liền giống như một nữ yêu tinh đang câu dẫn linh hồn người khác.

Triệu Ngu mới hát xong 2 bài, fangirl bên cạnh Thịnh Kiều đã hét khàn cả giọng rồi.

Cô hồi tưởng lại tình cảnh của bản thân khi xem Hoắc Hi biểu diễn, quả thật, không cùng idol nhưng đồng dạng là fangirl thì đều có khoảnh khắc trải nghiệm giống nhau.

Gần đến giữa giờ, Triệu Ngu nhảy xong một khúc, dựa vào giá đỡ thở dốc, cầm micro nói.

“Tôi không được rồi, để tìm người tới giúp một chút nhé.”

Mọi người liền biết khách quý sắp lên sàn. Ý Nhân đang ẩn núp trong khán phòng tức khắc hô tên Thẩm Tuyển Ý.

Triệu Ngu giả vờ ngây ngô hỏi.

“Ai cơ? Sao lại thế này? Vì sao buổi concert của tôi mà mọi người lại kêu tên người khác nha? Còn kêu lớn tiếng như vậy.”

Ngu Mỹ Nhân tức khắc không cam lòng yếu thế, vì idol nhà mình hô to tiếp ứng. Fan hai nhà ở tại hiện trường bắt đầu battle nhau.

Lúc này, trên loa phát ra tiếng nói của Thẩm Tuyển Ý.

“Ở sân nhà người ta, mọi người chừa chút mặt mũi nha, hoan hô chút xíu để hoan nghênh tôi lên sân khấu là được rồi.”

Giàn giáo chậm rãi nâng lên. Ý Nhân quả nhiên không hô tên nữa, chuyển qua thét chói tai.

Thẩm Tuyển Ý mặc một thân trang phục lấp lánh ánh bạc, hướng toàn trường cúi đầu xem như chào hỏi. Triệu Ngu tấm tắc hai tiếng.

“Tôi có điểm hối hận khi mời anh tới làm khách rồi. Toàn bộ nổi bật đều bị anh đoạt hết.”

“Lớn lên đẹp trai không phải lỗi của tôi à. Đi đến đâu đều đứng C vị cũng không phải lỗi của tôi à.”

Hai người này đúng thật là trên đài dưới đài đều không ngừng châm chọc nhau.

Thịnh Kiều xem diễn thiệt là vui vẻ, máy quay lia khắp thính phòng, sau đó hình ảnh Thịnh Kiều đang ôm bảng đèn cười toe toét liền hiện lên màn hình lớn.

Hiện trường lại xuất hiện một trận thét chói tai.

Thẩm Tuyển Ý hỏi.

“Mọi người đang hô gì đó?” – Thẩm Tuyển Ý quay đầu nhìn màn hình – “Oa… là huynh đệ của tôi nha~ Đệ tới xem huynh biểu diễn sao?”

Triệu Ngu châm chọc.

“Đây là concert của tôi. Anh chỉ là bạn nhảy thôi. Đương nhiên cô ấy tới xem tôi a~ Có thấy bảng đèn kia không? Có thấy bốn chữ Ngu Ngu Tiên Nữ không?”

Thịnh Kiều xấu hổ nhưng không thể làm gì khác hơn là lắc lắc bảng đèn trong tay.

Thẩm Tuyển Ý giận.

“Đột nhiên tôi không muốn làm khách quý nữa.”

“Vậy anh đi xuống a~ Tôi sẽ mời Kiều Kiều lên biểu diễn.”

“Cô ấy? Biểu diễn cái gì? Lên sân khấu biểu diễn giạng thẳng chân sao?”

Thịnh Kiều: “???”

Cbn, đối thủ vĩnh viễn là đối thủ nha~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện